Lăng Yên mím môi, ánh mắt không ngừng xuất hiện những tia sáng xao động, rốt cuộc vẫn nhắm mắt: “Ngươi không thể nhìn thấy tỷ ấy được nữa.”
sẽ không bao giờ gặp được nữa.
Nhan Thư Minh nghe vậy, chợt khẽ đáp: “Đúng vậy.”
một câu nói đầy chua xót nhưng đã bao hàm được tất cả. Dù cho không cam lòng cỡ nào, thống khổ đến cỡ nào thì vẫn phải chấp nhận một sự thật đã vô cùng hiển nhiên, rằng Thu Linh đã không còn nữa.
Trong thoáng chốc, Nhan Thư Minh đã thu lại toàn bộ cảm xúc của mình, quay sang nhìn Lăng Yên: “A Tinh, có thể để ta ở bên Thu Linh một lát được không?”
Trầm Ngọc chuyên chú nhìn nàng, cơ hồ đang kịch liệt do dự điều gì đó.
Lăng Yên thấy có chút nực cười, nàng biết trong lòng mình vẫn còn nút thắt chưa thể giải quyết. Chẳng biết tại sao mà khi nhìn thấy Đường Lam trước mặt, toàn bộ những băn khoăn ngổn ngang trong lòng đều biến mất sạch, cũng chẳng muốn quản đến bất cứ thứ gì nữa. Nàng thật không biết hiện tượng này là tốt hay xấu, chỉ đành than nhẹ một tiếng: “Tìm ta đã lâu như vậy, thật sự không muốn nói gì hết sao?”
“A Tinh.” Dường như sợ rằng Lăng Yên sẽ lại bỏ đi, cuối cùng sau một hồi do dự hắn cũng kéo lấy tay nàng.
Tay của hai người siết chặt vào nhau, không một ai có thêm bất kỳ động tác nào nữa.
Hàng mi Trầm Ngọc khẽ rũ xuống, trông vừa đuộm vẻ cô đơn lại vừa mang chút sầu não: “Ta vẫn đangsuy nghĩ bản thân đã nói những gì khiến nàng tức giận, ta sợ nếu ta nói nữa sẽ lại chọc giận nàng.”
Lăng Yên nghe câu này, khóe môi không tự chủ được nhếch lên: “Vậy chàng nói đi!”
/124
|