Sắc trời vĩnh viễn không thay đổi.
Khác với bóng tối vô biên Đông Phương Thanh Thương phiêu bạt thời Thượng cổ, ở đây vĩnh viễn không có bóng tối nhưng ở đây, so với lúc phiêu bạt đằng đẵng đó, hắn vẫn cảm thấy cô độc và…
Vô vị.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn lúc đó. Nếu muốn nói tại sao mỗi lần ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng trên phiến hoa lan nhung mềm, trong lòng hắn luôn âm ỉ mấy phần chờ đợi.
Chờ đợi có một bóng người nhảy ra từ trong, sau đó nổi giận đùng dùng gọi hắn: “Đại ma đầu.”
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Đông Phương Thanh Thương cảm thấy vô vị ở nơi đây vẫn có thể nhịn được, thậm chí hắn còn có thể nhẫn nhịn lâu hơn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảnh sắc xung quanh không hề biến hóa, thời gian trôi đi hay dừng lại, cảm giác của Đông Phương Thanh Thương đã trở nên mơ hồ, điều rõ ràng duy nhất là vết thương trước ngực hắn từ từ lành lại.
Sóc Phong kiếm thiên tính cực hàn, tương sinh tương khắc với thiên tính của hắn, vết thương Sóc Phong kiếm để lại trên ngực hắn vốn rất khó lành hẳn, nhưng hiện giờ vết thương này cũng lành rồi.
Hôm vết thương kết vảy rơi xuống, Đông Phương Thanh Thương bỗng không nỡ để vết thương này lành hẳn, vì không có vết thương, ngay cả thời gian trôi hắn cũng không cảm giác được.
Hoa lan nhung mềm ở xa xa kia vẫn không có động tĩnh, thời gian dường như ngừng lại. Dần dần, Đông Phương Thanh Thương cũng không hiểu rõ, cố chấp chờ đợi ở đây rốt cuộc là vì chờ đợi Hoa Lan nhỏ tỉnh lại, hay vì nàng đã biến thành chấp niệm của hắn, giống như thời Thượng cổ hắn thua dưới tay Xích Địa nữ tử…Xích Địa nữ tử biến thành chấp niệm của hắn…
Nhưng trong lúc chờ đợi đến mức thời gian cũng mơ hồ, bỗng có một ngày, Đông Phương Thanh Thương mở mắt sau một giấc ngủ dài, vô thức nhìn về bụi lan có Hoa Lan nhỏ.
Đôi mắt vẫn còn mờ màng buồn ngủ của hắn dần dần mở to, trong đồng tử màu máu hiển hiện biến hóa của cảnh săc nơi đó..
Trên hoa lan nhung mềm, một bóng sáng trắng lăn tới lăn lui, giống như đang chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Đông Phương Thanh Thương bất giác nín thở, tựa như nếu hắn thở mạnh hơn một chút thì sẽ thổi tan “giấc mơ” này.
Bóng sáng trắng vốn cũng tròn trịa nhung mềm, đang lăn từ bên trái sang bên phải trên phiến hoa lan, rồi lại từ bên phải lăn về bên trái, lăn lông lốc như một đưa trẻ nghịch ngợm, trọng lượng của nàng rất nhẹ, chỉ có thể khẽ chạm lên lông tơ trên hoa lan.
Nàng không có động tác gì khác, cứ lăn tới lăn lui như vậy, chơi đùa một lúc.
Nhưng điều này đã khiến ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng trên người nàng mãi mà không chớp.
Hắn muốn qua đó sờ vào nàng, thậm chí chơi ác véo nàng một cái, ham muốn này bành trướng trong tim hắn, khiến tim hắn ngứa ngáy, khiến hắn nóng lòng, khiến hắn mất kiên nhẫn như thuở niên thiếu chưa từng trải.
Nếu là Đông Phương Thanh Thương trước đây, hắn nhất định sẽ qua đó bóp lấy nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, như vậy hắn mới yên tâm.
Nhưng hiện giờ không biết tại sao, Đông Phương Thanh Thương vẫn khoác lác nhìn mình không hề sợ hãi điều gì, lại vì “ngứa ngáy” trong tim mà phát sinh cảm giác sợ hãi.
Sợ hắn không tự chủ chạm vào sẽ tổn hại đến nàng, sợ ham muốn bành trướng trong tim sẽ không tốt cho nàng, sợ mình lại gần, nàng sẽ lại tam biến.
Hồn phách yếu ớt phải được bảo vệ mọi lúc mọi nơi như vậy là “kẻ yếu” hắn từng khinh bỉ, là sâu kiến hèn mọn hắn chưa từng coi ra gì, nhưng bây giờ, Đông Phương Thanh Thương bất giác vì vật này mà kìm chế, đè nén, thậm chí sợ hãi.
Sợ hãi không dẽ gì có được sẽ vì lỗ mãng vô tình của hắn mà lại vỡ tan.
Vậy là bản thân Đông Phương Thanh Thương cũng không ngờ, lúc nhìn thấy hồn phách Hoa Lan nhỏ ngưng tụ bên kia, phản ứng đầu tiên của hắn là lui về phía sau một chút, lui về phía sau một chút nữa.
Không vì điều gì khác, chỉ vì sợ lại mất đi.
Hoa Lan nhỏ bên kia lăn một lúc, dường như mệt nên lại yên lặng trong bụi lan, không còn động tĩnh.
Đông Phương Thanh Thương nhìn bên kia bất động, không biết thời gian qua bao lâu, Hoa Lan nhỏ lại bắt đầu cử động.
Hết lần này đến lần khác, Đông Phương Thanh Thương suy đoán quy luật của Hoa Lan nhỏ. Hắn lấy một hòn đá, tiện tay ném một quả cầu lửa xoay tròn có quy luật quanh hòn đá, khi quả cầu lửa xoay quanh hòn đá ba vòng, Hoa Lan nhỏ bèn thức tỉnh. Sau đó hắn dứt khoác dùng quy luật của Hoa Lan nhỏ để khống chế tốc độ của cầu lửa, lúc Hoa Lan nhỏ tỉnh lại, cầu lửa vừa khéo quay quanh hòn đá một vòng.
Hoa Lan nhỏ trở thành thời gian của hắn, hắn thức tỉnh cùng nàng, sau đó đi ngủ cùng nàng. Hắn nhìn ánh sáng trắng quanh nàng càng ngày càng mạnh mẽ, sau đó dần dần có hình dạng, là hình dạng của một đứa trẻ, nàng ngày ngày lăn lộn trong bụi lan, dần dà bắt đầu trở nên nạng hơn, có thể đè cong hoa lan.
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy mình biến thành một người chỉ sống bằng mắt. Hắn dùng mắt ghi nhớ biến hóa mỗi một “ngày” của Hoa Lan nhỏ, lúc rảnh rỗi, hắn nhìn đống lá trước mặt bỗng nhiên nheo mắt, hiện giờ… tại sao hắn có thể yên ổn sống một cuộc đời như vậy?
Nhưng không bao lâu, tựa như chứng minh suy nghĩ của Đông Phương Thanh Thương, cuộc sống của hắn đột nhiên xảy ra biến hóa vào một lần nữa khi hắn vừa tỉnh lại.
Thảm hoa lan kia…biến mất!
Lúc mở mắt không nhìn thấy thảm hoa lan, Đông Phương Thanh Thương hiếm khi mất tự tin rằng mình hoa mắt, đến khi nhìn kĩ lại, sao khi xác nhận, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, còn lạnh hơn cả vết thương do Sóc Phong kiếm tạo thành.
Hắn lập tức đi tới nơi thảm hoa lan từng ở đó, kinh hoàng trong mắt còn chưa kịp rút đi, thì nhìn thấy lúc nãy ở dưới đất cỏ một đứa trẻ đang cuộn mình say ngủ.
Đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, tóc dài mềm mượt, toàn thân được ánh sáng trắng bao bọc, nàng vẫn còn là hồn phách, vẫn chưa có cơ thể, nhưng trên người nàng đã có sinh khí.
Phải, sau khi hoa lan Thượng cổ tiếp xúc với sinh khí sẽ biến mất, sau khi trị liệu cho hồn phách nàng xong sẽ tự động tan biến thành mây khói…
Quả nhiên là…họ hàng của Hoa Lan nhỏ.
Đông Phương Thanh Thương cúi người, đưa tay ra, dừng trên má Hoa Lan nhỏ một lúc lâu, sau đó mới phủ lên một lớp pháp lực mềm mại trên lòng bàn tay. Hiện tại Hoa Lan nhỏ là hồn phách, không có pháp lực hắn sẽ không chạm vào nàng được nhưng đôi tay chém giết kia giờ đã quen muốn dịu dàng, hắn lại có thể khống chế mình.
Ngón tay dừng bên má Hoa Lan nhỏ một lúc lâu, cuối cùng cũng áp lên mặt nàng.
Đứa trẻ say ngủ cảm nhận được hơi ấm, gương mặt tròn trịa cọ vào lòng bàn tay hắn.
Hành động này như khiến tim Đông Phương Thanh Thương tan chảy, khiến vẻ mặt hắn dịu dàng hơn bao giờ hết.
Bàn tay nhỏ đưa ra chộp lấy ngón tay hắn, sau đó đôi mày trên gương mặt chau lại, Hoa Lan nhỏ tỉnh ra. Đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng nhìn hắn, nàng không nói, có lẽ cũng chưa biết nói, chỉ giương đôi mắt nhìn hắn tràn đầy tò mò và thăm dò.
Đây là lẽ tự nhiên, vì đối với Hoa Lan nhỏ, đây là một lần trùng sinh.
Đông Phương Thanh Thương cũng hi vọng nàng như vậy. Chuyện trước đây hắn không hi vọng nàng nhớ lại nữa.
Trong Vạn thiên chi khư, Ty Mệnh và Trường Uyên đánh cờ, Ty Mệnh dang cầm quân cờ suy nghĩ, một cô bé bảy tám tuổi chạy tới, bổ nhào lên người Ty Mệnh: “Mẹ ơi, có một người hung dữ chưa gặp bao giờ tới đây.”
Ty Mệnh chỉ nhìn bàn cờ: “Ừm, con lại lén lấy bút của mẹ vẽ người rồi phải không, người con vẽ ra thì con phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.”
“Không phải do Trường Sinh vẽ đâu.” Cô bé phân bua, “Người đó tóc trắng, áo đen, mắt đỏ, ôm một em bé trắng trẻo.”
Ty Mệnh nghe vậy khẽ ngây người, ngẩng đầu nhìn Trường Uyên, lẩm bẩm: “Nuôi hơn mười năm, thật sự nuôi sống được Hoa Lan nhỏ rồi.”
Cô bé bên cạnh hỏi: “Hoa Lan nhỏ là ai?” Ty Mệnh đẩy Trường Sinh vào lòng Trường Uyên, “Hỏi cha con đi.” Trường Uyên thật thà đón lấy con gái, nhìn Ty Mệnh vội vã đi về sân trước, chàng phụ trách an ủi trường Sinh, “Đó là dì con…À, có lẽ là tỷ tỷ con.”
Ty Mệnh vội vã tới sân trước, thấy con trai Trường Mệnh đang chắn trước mặt Đông Phương Thanh Thương.
Trường Mệnh mới mười tuổi, chưa cao lắm nhưng lại chín chắn hơn muội muội nhiều, Đông Phương Thanh Thương tuy không nói, nhưng khí thế cũng kinh người, Trường Mệnh đúng mực nói: “…Muội muội đã đi thông báo rồi, chút nữa gia phụ gia mẫu sẽ…”
“Đến rồi đến rồi.” Ty Mệnh bước tới phía trước, nhìn thấy Hoa Lan nhỏ được Đông Phương Thanh Thương đang ôm trong lòng, nàng vô cùng mừng rỡ: “Thật sự sống rồi, thật sự sống rồi!” Nàng dặn con; “Trường Mệnh, mau đi lấy bút của mẹ tới đây.”
Trường Mệnh ngoan ngoãn đáp lời, có điều lúc rời đi ánh mắt tò mò nhìn vào lòng Đông Phương Thanh Thương, hắn phát giác được ánh mắt nó liền nheo mắt, giấu Hoa Lan nhỏ vào lòng kĩ hơn.
Trường Mệnh đành phải bước nhanh đi.
Ty Mệnh nhìn Hoa Lan nhỏ đến khi thỏa lòng rồi mới ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Mười mấy năm không gặp, Ma Tôn chẳng hề thay đổi.”
Nghe thấy thời gian này, Đông Phương Thanh Thương cũng không có phản ứng gì. Hắn đã trải qua vô số lần mười năm rồi, có thể chờ đến khi Hoa Lan nhỏ kết linh lần nữa, thì mười mấy năm là một khoảng thời gian không đáng kể, ngắn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Nàng chỉ kết lại hồn phách, không có cơ thể.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Ra khỏi đây, nàng vẫn cần một cơ thể mới sống được.”
“Muốn cơ thể trong Vạn thư chi khư của ta thì đơn giản lắm.” Ty Mệnh nói xong, vừa khéo Trường Mệnh cầm bút của nàng tới, Ty Mệnh bèn vẽ về phía Hoa Lan nhỏ trong không trung, người Đông Phương Thanh Thương đang ôm trong lòng lập tức nặng hơn nhiều, “Chỉ cần không ra khỏi Vạn thiên chi khư, nó muốn cơ thể gì ta sẽ cho nó cơ thể đó. Có điều, Vạn thiên chi khư của ta e là không giữ được Ma Tôn ngươi đâu.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng.
Trong lúc hắn chưa đáp, Hoa Lan nhỏ trong lòng bỗng đưa tay bắt lấy đầu bút của Ty Mệnh, sau đó thuận theo cán bút chụp lấy ngón tay Ty Mệnh, bò vào lòng Ty Mệnh.
Đông Phương Thanh Thương chau mày, định bắt Hoa Lan nhỏ lại, nào ngờ vừa dùng sức, Hoa Lan nhỏ bèn méo xệch khóc òa. Hắn nghĩ mình kéo nàng bị đau nên vội buông lỏng.
Ty Mệnh lại chẳng khách sáo với hắn, thừa cơ đón lấy Hoa Lan nhỏ mập mạp trắng trẻo, cho nàng ôm cổ mình, bò lên vai mình, đôi tay Ty Mệnh vòng qua hông Hoa Lan nhỏ, bế Hoa Lan nhỏ như ôm con: “Xem ra nó thích ta hơn.” Ty Mệnh cười đắc thắng, “Nghe nói Ma Tôn có bản lĩnh xé rách phong ấn Tam giới, vậy phong ấn của Thiên giới đối với Vạn thiên chi khư nhất định không làm khó được ngươi, Ma Tôn tự nhiên nhé.” Nói xong nàng quay người đi vào phòng, “Trường Mệnh, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ đi.”
Đông Phương Thanh Thương siết chặt quyền. Khí tức toàn thân trở nên nguy hiểm.
Hoa Lan nhỏ bò trên vai Ty Mệnh, Ty Mệnh ở phía trước đang chỉ Trường Mệnh làm việc, Hoa Lan nhỏ nghiêng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương đang đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt trong suốt kia khiến Đông Phương Thanh Thương không thể dùng bạo lực cướp nàng lại.
Hắn vẫn là một kẻ xấu xa tới tận xương tủy, không chuyện ác nào không làm, nhưng chỉ khi trước mặt người không nhớ gì cả này, hắn muốn mình tốt hơn một chút, ít ra không đầy rẩy vết nhơ như trước kia.
Khác với bóng tối vô biên Đông Phương Thanh Thương phiêu bạt thời Thượng cổ, ở đây vĩnh viễn không có bóng tối nhưng ở đây, so với lúc phiêu bạt đằng đẵng đó, hắn vẫn cảm thấy cô độc và…
Vô vị.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn lúc đó. Nếu muốn nói tại sao mỗi lần ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng trên phiến hoa lan nhung mềm, trong lòng hắn luôn âm ỉ mấy phần chờ đợi.
Chờ đợi có một bóng người nhảy ra từ trong, sau đó nổi giận đùng dùng gọi hắn: “Đại ma đầu.”
Mỗi lần nghĩ tới điều này, Đông Phương Thanh Thương cảm thấy vô vị ở nơi đây vẫn có thể nhịn được, thậm chí hắn còn có thể nhẫn nhịn lâu hơn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cảnh sắc xung quanh không hề biến hóa, thời gian trôi đi hay dừng lại, cảm giác của Đông Phương Thanh Thương đã trở nên mơ hồ, điều rõ ràng duy nhất là vết thương trước ngực hắn từ từ lành lại.
Sóc Phong kiếm thiên tính cực hàn, tương sinh tương khắc với thiên tính của hắn, vết thương Sóc Phong kiếm để lại trên ngực hắn vốn rất khó lành hẳn, nhưng hiện giờ vết thương này cũng lành rồi.
Hôm vết thương kết vảy rơi xuống, Đông Phương Thanh Thương bỗng không nỡ để vết thương này lành hẳn, vì không có vết thương, ngay cả thời gian trôi hắn cũng không cảm giác được.
Hoa lan nhung mềm ở xa xa kia vẫn không có động tĩnh, thời gian dường như ngừng lại. Dần dần, Đông Phương Thanh Thương cũng không hiểu rõ, cố chấp chờ đợi ở đây rốt cuộc là vì chờ đợi Hoa Lan nhỏ tỉnh lại, hay vì nàng đã biến thành chấp niệm của hắn, giống như thời Thượng cổ hắn thua dưới tay Xích Địa nữ tử…Xích Địa nữ tử biến thành chấp niệm của hắn…
Nhưng trong lúc chờ đợi đến mức thời gian cũng mơ hồ, bỗng có một ngày, Đông Phương Thanh Thương mở mắt sau một giấc ngủ dài, vô thức nhìn về bụi lan có Hoa Lan nhỏ.
Đôi mắt vẫn còn mờ màng buồn ngủ của hắn dần dần mở to, trong đồng tử màu máu hiển hiện biến hóa của cảnh săc nơi đó..
Trên hoa lan nhung mềm, một bóng sáng trắng lăn tới lăn lui, giống như đang chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Đông Phương Thanh Thương bất giác nín thở, tựa như nếu hắn thở mạnh hơn một chút thì sẽ thổi tan “giấc mơ” này.
Bóng sáng trắng vốn cũng tròn trịa nhung mềm, đang lăn từ bên trái sang bên phải trên phiến hoa lan, rồi lại từ bên phải lăn về bên trái, lăn lông lốc như một đưa trẻ nghịch ngợm, trọng lượng của nàng rất nhẹ, chỉ có thể khẽ chạm lên lông tơ trên hoa lan.
Nàng không có động tác gì khác, cứ lăn tới lăn lui như vậy, chơi đùa một lúc.
Nhưng điều này đã khiến ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng trên người nàng mãi mà không chớp.
Hắn muốn qua đó sờ vào nàng, thậm chí chơi ác véo nàng một cái, ham muốn này bành trướng trong tim hắn, khiến tim hắn ngứa ngáy, khiến hắn nóng lòng, khiến hắn mất kiên nhẫn như thuở niên thiếu chưa từng trải.
Nếu là Đông Phương Thanh Thương trước đây, hắn nhất định sẽ qua đó bóp lấy nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay, như vậy hắn mới yên tâm.
Nhưng hiện giờ không biết tại sao, Đông Phương Thanh Thương vẫn khoác lác nhìn mình không hề sợ hãi điều gì, lại vì “ngứa ngáy” trong tim mà phát sinh cảm giác sợ hãi.
Sợ hắn không tự chủ chạm vào sẽ tổn hại đến nàng, sợ ham muốn bành trướng trong tim sẽ không tốt cho nàng, sợ mình lại gần, nàng sẽ lại tam biến.
Hồn phách yếu ớt phải được bảo vệ mọi lúc mọi nơi như vậy là “kẻ yếu” hắn từng khinh bỉ, là sâu kiến hèn mọn hắn chưa từng coi ra gì, nhưng bây giờ, Đông Phương Thanh Thương bất giác vì vật này mà kìm chế, đè nén, thậm chí sợ hãi.
Sợ hãi không dẽ gì có được sẽ vì lỗ mãng vô tình của hắn mà lại vỡ tan.
Vậy là bản thân Đông Phương Thanh Thương cũng không ngờ, lúc nhìn thấy hồn phách Hoa Lan nhỏ ngưng tụ bên kia, phản ứng đầu tiên của hắn là lui về phía sau một chút, lui về phía sau một chút nữa.
Không vì điều gì khác, chỉ vì sợ lại mất đi.
Hoa Lan nhỏ bên kia lăn một lúc, dường như mệt nên lại yên lặng trong bụi lan, không còn động tĩnh.
Đông Phương Thanh Thương nhìn bên kia bất động, không biết thời gian qua bao lâu, Hoa Lan nhỏ lại bắt đầu cử động.
Hết lần này đến lần khác, Đông Phương Thanh Thương suy đoán quy luật của Hoa Lan nhỏ. Hắn lấy một hòn đá, tiện tay ném một quả cầu lửa xoay tròn có quy luật quanh hòn đá, khi quả cầu lửa xoay quanh hòn đá ba vòng, Hoa Lan nhỏ bèn thức tỉnh. Sau đó hắn dứt khoác dùng quy luật của Hoa Lan nhỏ để khống chế tốc độ của cầu lửa, lúc Hoa Lan nhỏ tỉnh lại, cầu lửa vừa khéo quay quanh hòn đá một vòng.
Hoa Lan nhỏ trở thành thời gian của hắn, hắn thức tỉnh cùng nàng, sau đó đi ngủ cùng nàng. Hắn nhìn ánh sáng trắng quanh nàng càng ngày càng mạnh mẽ, sau đó dần dần có hình dạng, là hình dạng của một đứa trẻ, nàng ngày ngày lăn lộn trong bụi lan, dần dà bắt đầu trở nên nạng hơn, có thể đè cong hoa lan.
Đông Phương Thanh Thương cảm thấy mình biến thành một người chỉ sống bằng mắt. Hắn dùng mắt ghi nhớ biến hóa mỗi một “ngày” của Hoa Lan nhỏ, lúc rảnh rỗi, hắn nhìn đống lá trước mặt bỗng nhiên nheo mắt, hiện giờ… tại sao hắn có thể yên ổn sống một cuộc đời như vậy?
Nhưng không bao lâu, tựa như chứng minh suy nghĩ của Đông Phương Thanh Thương, cuộc sống của hắn đột nhiên xảy ra biến hóa vào một lần nữa khi hắn vừa tỉnh lại.
Thảm hoa lan kia…biến mất!
Lúc mở mắt không nhìn thấy thảm hoa lan, Đông Phương Thanh Thương hiếm khi mất tự tin rằng mình hoa mắt, đến khi nhìn kĩ lại, sao khi xác nhận, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng, còn lạnh hơn cả vết thương do Sóc Phong kiếm tạo thành.
Hắn lập tức đi tới nơi thảm hoa lan từng ở đó, kinh hoàng trong mắt còn chưa kịp rút đi, thì nhìn thấy lúc nãy ở dưới đất cỏ một đứa trẻ đang cuộn mình say ngủ.
Đứa trẻ chừng ba bốn tuổi, tóc dài mềm mượt, toàn thân được ánh sáng trắng bao bọc, nàng vẫn còn là hồn phách, vẫn chưa có cơ thể, nhưng trên người nàng đã có sinh khí.
Phải, sau khi hoa lan Thượng cổ tiếp xúc với sinh khí sẽ biến mất, sau khi trị liệu cho hồn phách nàng xong sẽ tự động tan biến thành mây khói…
Quả nhiên là…họ hàng của Hoa Lan nhỏ.
Đông Phương Thanh Thương cúi người, đưa tay ra, dừng trên má Hoa Lan nhỏ một lúc lâu, sau đó mới phủ lên một lớp pháp lực mềm mại trên lòng bàn tay. Hiện tại Hoa Lan nhỏ là hồn phách, không có pháp lực hắn sẽ không chạm vào nàng được nhưng đôi tay chém giết kia giờ đã quen muốn dịu dàng, hắn lại có thể khống chế mình.
Ngón tay dừng bên má Hoa Lan nhỏ một lúc lâu, cuối cùng cũng áp lên mặt nàng.
Đứa trẻ say ngủ cảm nhận được hơi ấm, gương mặt tròn trịa cọ vào lòng bàn tay hắn.
Hành động này như khiến tim Đông Phương Thanh Thương tan chảy, khiến vẻ mặt hắn dịu dàng hơn bao giờ hết.
Bàn tay nhỏ đưa ra chộp lấy ngón tay hắn, sau đó đôi mày trên gương mặt chau lại, Hoa Lan nhỏ tỉnh ra. Đôi mắt sáng trắng đen rõ ràng nhìn hắn, nàng không nói, có lẽ cũng chưa biết nói, chỉ giương đôi mắt nhìn hắn tràn đầy tò mò và thăm dò.
Đây là lẽ tự nhiên, vì đối với Hoa Lan nhỏ, đây là một lần trùng sinh.
Đông Phương Thanh Thương cũng hi vọng nàng như vậy. Chuyện trước đây hắn không hi vọng nàng nhớ lại nữa.
Trong Vạn thiên chi khư, Ty Mệnh và Trường Uyên đánh cờ, Ty Mệnh dang cầm quân cờ suy nghĩ, một cô bé bảy tám tuổi chạy tới, bổ nhào lên người Ty Mệnh: “Mẹ ơi, có một người hung dữ chưa gặp bao giờ tới đây.”
Ty Mệnh chỉ nhìn bàn cờ: “Ừm, con lại lén lấy bút của mẹ vẽ người rồi phải không, người con vẽ ra thì con phải chịu trách nhiệm với người ta chứ.”
“Không phải do Trường Sinh vẽ đâu.” Cô bé phân bua, “Người đó tóc trắng, áo đen, mắt đỏ, ôm một em bé trắng trẻo.”
Ty Mệnh nghe vậy khẽ ngây người, ngẩng đầu nhìn Trường Uyên, lẩm bẩm: “Nuôi hơn mười năm, thật sự nuôi sống được Hoa Lan nhỏ rồi.”
Cô bé bên cạnh hỏi: “Hoa Lan nhỏ là ai?” Ty Mệnh đẩy Trường Sinh vào lòng Trường Uyên, “Hỏi cha con đi.” Trường Uyên thật thà đón lấy con gái, nhìn Ty Mệnh vội vã đi về sân trước, chàng phụ trách an ủi trường Sinh, “Đó là dì con…À, có lẽ là tỷ tỷ con.”
Ty Mệnh vội vã tới sân trước, thấy con trai Trường Mệnh đang chắn trước mặt Đông Phương Thanh Thương.
Trường Mệnh mới mười tuổi, chưa cao lắm nhưng lại chín chắn hơn muội muội nhiều, Đông Phương Thanh Thương tuy không nói, nhưng khí thế cũng kinh người, Trường Mệnh đúng mực nói: “…Muội muội đã đi thông báo rồi, chút nữa gia phụ gia mẫu sẽ…”
“Đến rồi đến rồi.” Ty Mệnh bước tới phía trước, nhìn thấy Hoa Lan nhỏ được Đông Phương Thanh Thương đang ôm trong lòng, nàng vô cùng mừng rỡ: “Thật sự sống rồi, thật sự sống rồi!” Nàng dặn con; “Trường Mệnh, mau đi lấy bút của mẹ tới đây.”
Trường Mệnh ngoan ngoãn đáp lời, có điều lúc rời đi ánh mắt tò mò nhìn vào lòng Đông Phương Thanh Thương, hắn phát giác được ánh mắt nó liền nheo mắt, giấu Hoa Lan nhỏ vào lòng kĩ hơn.
Trường Mệnh đành phải bước nhanh đi.
Ty Mệnh nhìn Hoa Lan nhỏ đến khi thỏa lòng rồi mới ngẩng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Mười mấy năm không gặp, Ma Tôn chẳng hề thay đổi.”
Nghe thấy thời gian này, Đông Phương Thanh Thương cũng không có phản ứng gì. Hắn đã trải qua vô số lần mười năm rồi, có thể chờ đến khi Hoa Lan nhỏ kết linh lần nữa, thì mười mấy năm là một khoảng thời gian không đáng kể, ngắn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
“Nàng chỉ kết lại hồn phách, không có cơ thể.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Ra khỏi đây, nàng vẫn cần một cơ thể mới sống được.”
“Muốn cơ thể trong Vạn thư chi khư của ta thì đơn giản lắm.” Ty Mệnh nói xong, vừa khéo Trường Mệnh cầm bút của nàng tới, Ty Mệnh bèn vẽ về phía Hoa Lan nhỏ trong không trung, người Đông Phương Thanh Thương đang ôm trong lòng lập tức nặng hơn nhiều, “Chỉ cần không ra khỏi Vạn thiên chi khư, nó muốn cơ thể gì ta sẽ cho nó cơ thể đó. Có điều, Vạn thiên chi khư của ta e là không giữ được Ma Tôn ngươi đâu.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng.
Trong lúc hắn chưa đáp, Hoa Lan nhỏ trong lòng bỗng đưa tay bắt lấy đầu bút của Ty Mệnh, sau đó thuận theo cán bút chụp lấy ngón tay Ty Mệnh, bò vào lòng Ty Mệnh.
Đông Phương Thanh Thương chau mày, định bắt Hoa Lan nhỏ lại, nào ngờ vừa dùng sức, Hoa Lan nhỏ bèn méo xệch khóc òa. Hắn nghĩ mình kéo nàng bị đau nên vội buông lỏng.
Ty Mệnh lại chẳng khách sáo với hắn, thừa cơ đón lấy Hoa Lan nhỏ mập mạp trắng trẻo, cho nàng ôm cổ mình, bò lên vai mình, đôi tay Ty Mệnh vòng qua hông Hoa Lan nhỏ, bế Hoa Lan nhỏ như ôm con: “Xem ra nó thích ta hơn.” Ty Mệnh cười đắc thắng, “Nghe nói Ma Tôn có bản lĩnh xé rách phong ấn Tam giới, vậy phong ấn của Thiên giới đối với Vạn thiên chi khư nhất định không làm khó được ngươi, Ma Tôn tự nhiên nhé.” Nói xong nàng quay người đi vào phòng, “Trường Mệnh, dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ đi.”
Đông Phương Thanh Thương siết chặt quyền. Khí tức toàn thân trở nên nguy hiểm.
Hoa Lan nhỏ bò trên vai Ty Mệnh, Ty Mệnh ở phía trước đang chỉ Trường Mệnh làm việc, Hoa Lan nhỏ nghiêng đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương đang đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt trong suốt kia khiến Đông Phương Thanh Thương không thể dùng bạo lực cướp nàng lại.
Hắn vẫn là một kẻ xấu xa tới tận xương tủy, không chuyện ác nào không làm, nhưng chỉ khi trước mặt người không nhớ gì cả này, hắn muốn mình tốt hơn một chút, ít ra không đầy rẩy vết nhơ như trước kia.
/60
|