Đông Phương Thanh Thương hỏi Hoa Lan nhỏ từ nay về sau muốn sống thế nào.
Hoa Lan nhỏ suy nghĩ rất lâu, nàng cảm thấy đáp án này có thể sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng một thời gian dài về sau, vậy là cứ chần chừ chưa đáp. Đến một ngày, Hoa Lan nhỏ theo Đông Phương Thanh Thương lang thang không mục đích vào một tòa thành, nhìn đủ các loại người tới lui, cuối cùng nàng cũng có đáp án.
“Đại ma đầu, chúng ta trải nghiệm cuộc sống muôn màu đi.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy, quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, mày khẽ nhướng lên: “Ồ, ngươi muốn trải nghiệm cuộc sống muôn màu thế nào?”
Hoa Lan nhỏ suy nghĩ một lúc: “Trước đây ta đọc rất nhiều mệnh cách chủ nhân viết, nhưng chưa bao giờ đích thân trải nghiệm, lúc trước xuống Hạ giới bị ngươi kéo đi chạy khắp nơi, Minh phủ, núi Thiên Ẩn rồi lại tới Ma giới, nhưng chưa bao giờ dừng lại thử nhìn cuộc sống của Nhân gian.” Nàng chìa ngón tay đếm: “Chúng ta phải đi xem thử Đế đô triều đình, ta muốn biết Hoàng đế và quan lớn của Nhân giới trông thế nào. Chúng ta cũng phải xem thử ân oán giang hồ nữa, ta muốn đeo kiếm đi khắp thiên hạ, hành xử ân oán phân minh, còn phải đi xem tu tiên ở Nhân giới nữa, rốt cuộc họ tu tiên thế nào, nghe nói trước đây chủ nhân ta từng ở trong môn phái tu tiên của Nhân giới nữa đó.”
“Được.” Đông Phương Thanh Thương nhận lời không hề do dự, “Cứ theo ý ngươi, ngày mai sẽ vào kinh.”
Hắn nhận lời sảng khoái lại khiến Hoa Lan nhỏ ngây người: “Ngươi không phản bác ta sao?”
“Tại sao bổn tọa phải phản bác ngươi?”
“Trước đây nói với ngươi chuyện của ta, ngươi không phản bác đề nghị của ta thì cũng trả giá rất lâu mới đồng ý. Còn nếu đồng ý ngay. Sau đó sẽ tìm đủ mọi cách tính kế ta.” Hoa Lan nhỏ khựng lại, “Ngươi lại đang tính kế à?”
Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng: “Không đâu.” Hắn nhìn Hoa Lan nhỏ, ánh mắt kiên định, “Không bao giờ nữa.”
Có được đáp án nghiêm túc này, Hoa Lan nhỏ sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Hôm sau lúc Hoa Lan nhỏ tỉnh lại thì đã tới gần Kinh thành.
Đại Dữu thả hai người ở ngoại thành, sau đó vui vẻ chạy đi chơi. Ban ngày Đông Phương Thanh Thương đưa Hoa Lan nhỏ đi ăn uống khắp kinh thành, chơi suốt một ngày, đến chiều tối nàng chơi mệt, muốn về khách điếm nghỉ ngơi, hắn lại nói: “Tối nay không ở khách điếm.”
Hoa Lan nhỏ ngây người: “Vậy ở đâu?”
Còn chưa nói dứt lời, Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh vụt lướt qua, ngẩng đầu nhìn lên, một cung điện nguy nga đang sừng sững trước mặt.
Đông Phương Thanh Thương tiện tay niệm quyết, đưa Hoa Lan nhỏ nghênh ngang đi qua cửa chính của Hoàng cung, cánh cửa mà chỉ có Hoàng đế mới có thể bước vào trong truyền thuyết. Thị vệ hai bên hoàn toàn không phát giác.
Vào trong cung, Hoa Lan nhỏ nhìn quanh, lòng cảm thán Đông Phương Thanh Thương thật sự là bất kỳ lúc nào, bất kỳ nới đâu đều rất bá đạo, cho dù ở Ma giới hay Nhân giới, vừa đến thì đã vào ở trong trung tâm quyền lực của người ta.
Nhưng đến khi cảnh đêm hoàn toàn phủ xuống, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình đã nghĩ về Đông Phương Thanh Thương quá đơn giản.
Đặc biệt là lúc hắn bước vào Ngự thư phòng của hoàng đế như chốn không người, sau đó hiện thân trước mặt Hoàng đế, cuối cùng dùng trường kiếm lửa chỉ lên cổ Hoàng đế, Hoa Lan nhỏ bên cạnh giật mình đến mức cả người đều không ổn.
“Đại đại đại đại đai… Đại ma đầu!”
Hoàng đế đang ngồi sau bàn, nhìn Đông Phương Thanh Thương tóc trắng mắt đỏ, sợ đến tái mặt không dám cử động. Không phải ông ta không nhìn thấy, lúc người này đi vào, thị vệ và thái giám bên ngoài toàn bộ đều rần rần ngã xuống đất.
“Đại ma đầu, ngươi đang làm gì vậy?”
Thấy bên cạnh hắn còn có một nữ nhân đang khuyên, mắt Hoàng đế nhìn tới nhìn lui giữa hai người, trong mắt khó giấu vẻ kinh hoàng.
Đông Phương Thanh Thương đưa tay cản Hoa Lan nhỏ sau lưng, khinh miệt nhìn Hoàng đế nói: “Lập di chiếu.”
“Cái… cái gì?” Hoàng đế run rẩy.
“Thoái vị.”
“Thoái vị?”
“Thoái vị.”
So với Hoàng đế vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, rõ ràng Hoa Lan nhỏ còn hoang mang hơn: “Ngươi bắt ông ta thoái vị làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương khẽ chau mày, nghiêng mắt liếc Hoa Lan nhỏ: “Không phải ngươi nói muốn trải nghiệm cuộc sống triều đình sao?”
“Đúng …đúng là vậy?”
“Đứng ở nơi cao nhất tự nhiên sẽ dễ dàng thấy rõ mọi thứ, trải nghiệm tự nhiên cũng sâu sắc nhất.”
“Hình như ngươi nói rất có lý…” Hoa Lan nhỏ khựng lại, “Nhưng mà không đúng! Ta đâu muốn bắt Hoàng đế thoái vị chứ! Ta vốn cũng không muốn là Hoàng đế!”
Hoa Lan nhỏ cảm thấy vô cùng hoang đường: “Ngươi từng thấy Hoàng đế nào cứ vậy mà làm Hoàng đế chưa? Cung biến kiểu đơn giản quá rồi! Cung biến không phải bức cung trước, rồi giết người, sau đó mới chém Hoàng đế sao? Hiện giờ vừa tới đã ép chết Hoàng đế, chẳng cho Ngự tiền thị vệ và thái giám cơ hội xuất hiện gì hết, một pháp thuật là khiến họ ngất lăn ra, không hề có độ khó! Cũng chẳng làm theo mệnh cách gì hết.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, ra vẻ đương nhiên nói: “Ở bên cạnh bổn tọa đương nhiên có cách nhanh gọn nhất.”
Hoa Lan nhỏ hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn xà nhà một lúc: “Thôi, chúng ta ra giang hồ đi thì hơn. Những nơi chú trọng quy tắc như triều đình hình như không thích hợp với chúng ta đâu…”
Vì Đông Phương Thanh Thương tồn tại hoàn toàn là để đập tan quy tắc mà… Nếu để hắn tiếp tục tham gia vào chính trị ở Nhân giới, Hoa Lan nhỏ cảm thấy không tới ba ngày, thiên lôi sẽ giáng xuống Hoàng cung này.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động: “Không làm Hoàng đế nữa à?”
“Ta có ý muốn làm Hoàng đế bao giờ đâu!”
Hoa Lan nhỏ vỗ trán thở dài, Đại ma đầu này là người ngạo mạn đã quen, chắc không thu tay như vậy đâu, nàng phải nghĩ cách khuyên mới được… Trong lúc nàng đang suy nghĩ chuyện này, Đông Phương Thanh Thương bỗng thu trường kiếm lửa lại, búng ngón tay, Hoàng đế ngủ gục xuống trước bàn.
Thấy hắn nghe lời mình như vậy, Hoa Lan nhỏ hơi sửng sốt: “Ngươi không chê ta phiền à?”
“Phiền.” Giọng Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt, nhưng không có ý chê bai thật sự. Hắn liếc Hoa Lan nhỏ, không trả lời, chỉ kéo Hoa Lan nhỏ đưa nàng đi ra ngoài.
Ngang qua ngọn nến, ánh nến bị ngọn gió trên người hai người đưa tới thổi chao đảo, bóng hai người dưới đất cũng lung lay thoạt sáng thoạt tối. Trong chiếc bóng thoạt sáng thoạt tối này, Hoa Lan nhỏ nhìn tay Đông Phương Thanh Thương đang nắm tay mình thất thần.
So với trước đây, Đại ma đầu này hình như đối với nàng thật sự khác hẳn…
Trong ấn tượng của Hoa Lan nhỏ, nàng chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại không bao lâu bèn tìm lại kí ức. Bởi vậy kí ức “chết đi” đối với nàng chỉ giới hạn trong khoảnh khắc trước khi “chết”. Nàng biết hiện giờ còn chưa kịp nghĩ tới, thời gian này đối với Đông Phương Thanh Thương rốt cuộc là bao lâu…
Hoa Lan nhỏ suy nghĩ rất lâu, nàng cảm thấy đáp án này có thể sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của nàng một thời gian dài về sau, vậy là cứ chần chừ chưa đáp. Đến một ngày, Hoa Lan nhỏ theo Đông Phương Thanh Thương lang thang không mục đích vào một tòa thành, nhìn đủ các loại người tới lui, cuối cùng nàng cũng có đáp án.
“Đại ma đầu, chúng ta trải nghiệm cuộc sống muôn màu đi.”
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy, quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, mày khẽ nhướng lên: “Ồ, ngươi muốn trải nghiệm cuộc sống muôn màu thế nào?”
Hoa Lan nhỏ suy nghĩ một lúc: “Trước đây ta đọc rất nhiều mệnh cách chủ nhân viết, nhưng chưa bao giờ đích thân trải nghiệm, lúc trước xuống Hạ giới bị ngươi kéo đi chạy khắp nơi, Minh phủ, núi Thiên Ẩn rồi lại tới Ma giới, nhưng chưa bao giờ dừng lại thử nhìn cuộc sống của Nhân gian.” Nàng chìa ngón tay đếm: “Chúng ta phải đi xem thử Đế đô triều đình, ta muốn biết Hoàng đế và quan lớn của Nhân giới trông thế nào. Chúng ta cũng phải xem thử ân oán giang hồ nữa, ta muốn đeo kiếm đi khắp thiên hạ, hành xử ân oán phân minh, còn phải đi xem tu tiên ở Nhân giới nữa, rốt cuộc họ tu tiên thế nào, nghe nói trước đây chủ nhân ta từng ở trong môn phái tu tiên của Nhân giới nữa đó.”
“Được.” Đông Phương Thanh Thương nhận lời không hề do dự, “Cứ theo ý ngươi, ngày mai sẽ vào kinh.”
Hắn nhận lời sảng khoái lại khiến Hoa Lan nhỏ ngây người: “Ngươi không phản bác ta sao?”
“Tại sao bổn tọa phải phản bác ngươi?”
“Trước đây nói với ngươi chuyện của ta, ngươi không phản bác đề nghị của ta thì cũng trả giá rất lâu mới đồng ý. Còn nếu đồng ý ngay. Sau đó sẽ tìm đủ mọi cách tính kế ta.” Hoa Lan nhỏ khựng lại, “Ngươi lại đang tính kế à?”
Đông Phương Thanh Thương thoáng im lặng: “Không đâu.” Hắn nhìn Hoa Lan nhỏ, ánh mắt kiên định, “Không bao giờ nữa.”
Có được đáp án nghiêm túc này, Hoa Lan nhỏ sửng sốt một lúc rồi gật đầu.
Hôm sau lúc Hoa Lan nhỏ tỉnh lại thì đã tới gần Kinh thành.
Đại Dữu thả hai người ở ngoại thành, sau đó vui vẻ chạy đi chơi. Ban ngày Đông Phương Thanh Thương đưa Hoa Lan nhỏ đi ăn uống khắp kinh thành, chơi suốt một ngày, đến chiều tối nàng chơi mệt, muốn về khách điếm nghỉ ngơi, hắn lại nói: “Tối nay không ở khách điếm.”
Hoa Lan nhỏ ngây người: “Vậy ở đâu?”
Còn chưa nói dứt lời, Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy cảnh vật xung quanh vụt lướt qua, ngẩng đầu nhìn lên, một cung điện nguy nga đang sừng sững trước mặt.
Đông Phương Thanh Thương tiện tay niệm quyết, đưa Hoa Lan nhỏ nghênh ngang đi qua cửa chính của Hoàng cung, cánh cửa mà chỉ có Hoàng đế mới có thể bước vào trong truyền thuyết. Thị vệ hai bên hoàn toàn không phát giác.
Vào trong cung, Hoa Lan nhỏ nhìn quanh, lòng cảm thán Đông Phương Thanh Thương thật sự là bất kỳ lúc nào, bất kỳ nới đâu đều rất bá đạo, cho dù ở Ma giới hay Nhân giới, vừa đến thì đã vào ở trong trung tâm quyền lực của người ta.
Nhưng đến khi cảnh đêm hoàn toàn phủ xuống, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình đã nghĩ về Đông Phương Thanh Thương quá đơn giản.
Đặc biệt là lúc hắn bước vào Ngự thư phòng của hoàng đế như chốn không người, sau đó hiện thân trước mặt Hoàng đế, cuối cùng dùng trường kiếm lửa chỉ lên cổ Hoàng đế, Hoa Lan nhỏ bên cạnh giật mình đến mức cả người đều không ổn.
“Đại đại đại đại đai… Đại ma đầu!”
Hoàng đế đang ngồi sau bàn, nhìn Đông Phương Thanh Thương tóc trắng mắt đỏ, sợ đến tái mặt không dám cử động. Không phải ông ta không nhìn thấy, lúc người này đi vào, thị vệ và thái giám bên ngoài toàn bộ đều rần rần ngã xuống đất.
“Đại ma đầu, ngươi đang làm gì vậy?”
Thấy bên cạnh hắn còn có một nữ nhân đang khuyên, mắt Hoàng đế nhìn tới nhìn lui giữa hai người, trong mắt khó giấu vẻ kinh hoàng.
Đông Phương Thanh Thương đưa tay cản Hoa Lan nhỏ sau lưng, khinh miệt nhìn Hoàng đế nói: “Lập di chiếu.”
“Cái… cái gì?” Hoàng đế run rẩy.
“Thoái vị.”
“Thoái vị?”
“Thoái vị.”
So với Hoàng đế vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, rõ ràng Hoa Lan nhỏ còn hoang mang hơn: “Ngươi bắt ông ta thoái vị làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương khẽ chau mày, nghiêng mắt liếc Hoa Lan nhỏ: “Không phải ngươi nói muốn trải nghiệm cuộc sống triều đình sao?”
“Đúng …đúng là vậy?”
“Đứng ở nơi cao nhất tự nhiên sẽ dễ dàng thấy rõ mọi thứ, trải nghiệm tự nhiên cũng sâu sắc nhất.”
“Hình như ngươi nói rất có lý…” Hoa Lan nhỏ khựng lại, “Nhưng mà không đúng! Ta đâu muốn bắt Hoàng đế thoái vị chứ! Ta vốn cũng không muốn là Hoàng đế!”
Hoa Lan nhỏ cảm thấy vô cùng hoang đường: “Ngươi từng thấy Hoàng đế nào cứ vậy mà làm Hoàng đế chưa? Cung biến kiểu đơn giản quá rồi! Cung biến không phải bức cung trước, rồi giết người, sau đó mới chém Hoàng đế sao? Hiện giờ vừa tới đã ép chết Hoàng đế, chẳng cho Ngự tiền thị vệ và thái giám cơ hội xuất hiện gì hết, một pháp thuật là khiến họ ngất lăn ra, không hề có độ khó! Cũng chẳng làm theo mệnh cách gì hết.”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày, ra vẻ đương nhiên nói: “Ở bên cạnh bổn tọa đương nhiên có cách nhanh gọn nhất.”
Hoa Lan nhỏ hít một hơi thật sâu, lẳng lặng nhìn xà nhà một lúc: “Thôi, chúng ta ra giang hồ đi thì hơn. Những nơi chú trọng quy tắc như triều đình hình như không thích hợp với chúng ta đâu…”
Vì Đông Phương Thanh Thương tồn tại hoàn toàn là để đập tan quy tắc mà… Nếu để hắn tiếp tục tham gia vào chính trị ở Nhân giới, Hoa Lan nhỏ cảm thấy không tới ba ngày, thiên lôi sẽ giáng xuống Hoàng cung này.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động: “Không làm Hoàng đế nữa à?”
“Ta có ý muốn làm Hoàng đế bao giờ đâu!”
Hoa Lan nhỏ vỗ trán thở dài, Đại ma đầu này là người ngạo mạn đã quen, chắc không thu tay như vậy đâu, nàng phải nghĩ cách khuyên mới được… Trong lúc nàng đang suy nghĩ chuyện này, Đông Phương Thanh Thương bỗng thu trường kiếm lửa lại, búng ngón tay, Hoàng đế ngủ gục xuống trước bàn.
Thấy hắn nghe lời mình như vậy, Hoa Lan nhỏ hơi sửng sốt: “Ngươi không chê ta phiền à?”
“Phiền.” Giọng Đông Phương Thanh Thương lạnh nhạt, nhưng không có ý chê bai thật sự. Hắn liếc Hoa Lan nhỏ, không trả lời, chỉ kéo Hoa Lan nhỏ đưa nàng đi ra ngoài.
Ngang qua ngọn nến, ánh nến bị ngọn gió trên người hai người đưa tới thổi chao đảo, bóng hai người dưới đất cũng lung lay thoạt sáng thoạt tối. Trong chiếc bóng thoạt sáng thoạt tối này, Hoa Lan nhỏ nhìn tay Đông Phương Thanh Thương đang nắm tay mình thất thần.
So với trước đây, Đại ma đầu này hình như đối với nàng thật sự khác hẳn…
Trong ấn tượng của Hoa Lan nhỏ, nàng chỉ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại không bao lâu bèn tìm lại kí ức. Bởi vậy kí ức “chết đi” đối với nàng chỉ giới hạn trong khoảnh khắc trước khi “chết”. Nàng biết hiện giờ còn chưa kịp nghĩ tới, thời gian này đối với Đông Phương Thanh Thương rốt cuộc là bao lâu…
/60
|