Hự, cầu thang này rất cao, nếu như rơi từ chỗ cao như vậy xuống, sẽ không đến mức thành ngu si chứ?
Ta vội vàng nâng Mã Văn Tài dậy, tay chạm vào da hắn, nóng hầm hập. Ta giật mình, lại đi sờ cái trán, cũng nóng hầm hập.
Mã Văn Tài chắc chắn đang sốt cao. Cũng khó trách, thân thể ốm yếu như thế, ngã từ trên thang xuống mới ngay lập tức ngất đi. Ta nhớ vừa nãy Đào Uyên Minh cũng có nói chân hắn bị thương, có thể là bị mảnh đá sắc cắt phải, hơn nữa ngâm nước lạnh lâu, bị nhiễm phong hàn, cho nên mới sốt. Ta vội bảo Cốc Tâm Liên đẩy Mã Văn Tài lên trên lưng ta, cõng hắn từng bước từng bước đi lên cầu thang lên tầng hai của nhà gỗ, dưới sự hỗ trợ của đại thúc đem hắn đặt lên giường. Mã Văn Tài, hắn thật sự quá nóng vội, chân đã bị thương còn muốn cậy mạnh, chờ ta trèo lên thì hắn chết được à!
Bất quá, xem bộ dạng này của Mã Văn Tài, có lẽ nửa ngày một ngày cũng không tốt lên ngay được, còn phải làm phiền đại thúc vài ngày. Đại thúc tuy là bất mãn với Mã Văn Tài, nhưng cũng không có ý xua đuổi chúng ta, hơn nữa còn nói với ta, tiểu huynh đệ à, ngươi muốn ở đây mấy ngày cũng được, nhưng phải đảm bảo trông vị tiểu tổ tông kia cho chặt, đừng để cho hắn không có việc gì cũng nổi điên sủa loạn cắn người.
Lời này nghe qua thì kỳ quái, nhưng ta cũng không tìm được điểm nào để phản bác, chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn vì Mã Văn Tài còn chưa tỉnh, không nghe được mấy câu nói đó. Cốc Tâm Liên còn phải về trước bắt cá, cho nên cáo từ trước, lúc sắp đi còn nói ngày mai sẽ đến thăm ta, cũng dặn ta nếu chân của Mã công tử bình phục thì trước lúc rời đi nhất định phải báo cho nàng một tiếng, nàng sẽ cùng chúng ta đến trường. Còn cá mang cho đại thúc, nàng cũng không lấy tiền, nói là coi như để cho bằng hữu của Diệp công tử bồi bổ sức khỏe.
Cốc Tâm Liên đi rồi, đại thúc mang theo đầu cá, hì hì cười nói là được hưởng ké ánh sáng của ta. Thì ra, mấy ngày gần đây, hắn không đi ra ngoài bán trà hoa cúc, nói ra thì thật xấu hổ, nhưng trong túi ngay cả mấy đồng tiền lẻ cũng không có, Mã Văn Tài trên người cũng không mang theo túi tiền, vì thế chân hắn dù đã bị thương một ngày, cũng không có đại phu nào thèm đến chữa trị. Đào Uyên Minh còn nói, nếu hôm nay ta không đến, hắn cũng chỉ đành mặt dày đi cầu xin đại phu. Nói xong những lời này, hắn lại lo lắng hỏi ta: “Tiểu huynh đệ, ngươi ra ngoài, đừng nói là cũng không mang tiền chứ?”
“Làm sao có thể như vậy, đại thúc, xin ngài cứ yên tâm, mặc kệ là tiền thuốc thang, hay là tiền cơm, ngài cứ tính cho ta, ta sẽ trả tiền!” Ta dùng sức vỗ ngực, đem túi tiền bên hông lấy tiền, đổ hết vàng trong túi ra mặt bàn, cũng hỏi đại thúc xem đại phu gần đây nhất ở đâu. Đại thúc lại bảo ta không cần đi, hắn sẽ đi mời về, ta cứ ở lại chăm sóc Mã Văn Tài là được. Ta ngẫm nghĩ, cũng không từ chối, lại nói đại thúc xin đừng khách khí, vàng cứ tùy tiện dùng, tiền thừa coi như là chúng ta trả để thuê phòng.
“Ai nha, tiểu huynh đệ, ngươi sao chỉ khách khí lần này, lần trước rõ ràng càng ngươi cũng ở đây, ta cũng không có lấy tiền phòng a.” Đại thúc lắc đầu, tiện tay cầm lên một thỏi vàng, phần còn thừa bảo ta nhận lại, ta nở nụ cười tươi, lại nhét vào tay hắn một thỏi nữa, bảo là đây là tiền để hắn mua rượu uống.
“Hì hì, cũng được. Là ngươi tự muốn mời ta rượu đấy nhé, lão sâu rượu ta đây sẽ không từ chối đâu.” Đào Uyên Minh cười to, vung vạt áo, đi thẳng xuống lầu, xa xa còn nghe thấy hắn ngẫu hứng đọc:
“Tánh thị tửu nhi gia bần, bất năng hằng đắc; thân cựu tri kì như thử, hoặc trí tửu chiêu chi. Tháo ẩm tất tận, kì tại tất túy, kí túy nhi thối, tằng bất lận tình. Hoàn đổ tiêu nhiên, bất tế phong nhật. Đoản cát xuyên kết, đan biều lũ không, yến như dã. Thường trước văn chương tự ngu, phả thị kỉ chí. Vong hoài đắc thất, dĩ thử tự chung…”
(Tính thích rượu, mà vì nhà nghèo nên không có thường để uống. Những người quen thân cố cựu biết thế, đôi khi bày rượu đãi mời. Tiên sinh cứ uống cho thật cạn, thật say mới thôi. Say rồi thì ra về, không lưu luyến gì cả. Nhà thì bốn vách tiêu điều, không đủ che nắng gió. Áo vải thô chằm vá nhiều nơi. Bầu rượu giỏ cơm thường trống rỗng mà vẫn vui tươi. Tiên sinh thường trước tác thơ văn để tự tiêu khiển, cùng bày tỏ ý chí của mình. Việc được thua của thế sự không hề màng đến; cứ như vậy mà sống trọn đời…)
Thân ảnh Đào Uyên Minh dần dần khuất xa, ánh mặt trời chiếu ra một cái bóng thật dài, giờ phút nào, không biết tại sao, ta thế nhưng lại cảm thấy bóng dáng của đại thúc, vô cùng thê lương tịch mịch. Lại nói tiếp, hắn suốt ngày một thân một người ở trong vườn hoa đào này, hẳn là cũng sẽ cảm thấy cô độc phải không?
Nếu như hắn có thể đến trường dạy học thì tốt rồi. Lấy tài trí thông minh của đại thúc, chất lượng dạy tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều lần so với Trần phu tử. Chỉ là, với cá tính của ông ấy, nhất định sẽ không chịu đi, ta cũng không tự ảo tưởng mình có tài năng thỉnh ông ấy lên núi đâu.
Ta còn đang nhíu mày suy tư, chợt nghe thấy có tiếng động ở sau lưng. Ta vội vàng quay đầu lại, phát hiện Mã Văn Tài không biết đã tỉnh từ lúc nào, tuy rằng mặt vẫn đỏ bừng, nhưng thần thái cũng khá hơn, giờ phút này đang yên lặng nhìn ta, đồng thời tự mình cố gắng chống lên giường để ngồi dậy. Ta còn tưởng hắn định uống nước hay muốn lấy cái gì, liền hỏi hắn cần gì để ta đi lấy, Mã Văn Tài lại lắc đầu, vẫy vẫy ta ý bảo ta qua chỗ hắn.
Ta do dự mà đứng ở mép giường, giây tiếp theo, bàn tay giấu sau lưng của ta đã bị Mã Văn Tài túm được. Hắn cầm bàn tay của ta lên xem, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể cũng run run. Ta định rút tay về, nhưng Mã Văn Tài lại nắm chặt cổ tay của ta, giọng khàn khàn: “Tay của ngươi…”
“Không sao đâu, chỉ là bị bật hai cái móng tay mà thôi, bây giờ cũng không đau, một thời gian nữa rồi nó lại mọc lại thôi.” Ta cười ha hả, theo thói quen định lấy tay vò tóc, lại nhận ra cả hai tay của ta đều bị Mã Văn Tài nắm lấy, muốn rút cũng không rút ra được, đành phải bỏ ý định đó đi, lại giải thích cho hắn, “Ngươi cũng hiểu mà, phía sau núi đá xếp chồng khít, cũng chỉ có thể dùng móng tay bám vào. Nhưng mà, ta thề là không đau đâu, cũng không còn chảy máu, không có việc gì thật đó, cũng may mà móng tay ta tương đối ngắn, nếu móng tay mà dài, không chừng sẽ ngã xuống luôn, ha ha.”
Thật sự là ta không có thấy đau. Lúc ở phía sau núi, bởi vì quá khẩn trương, nên cũng không đau. Sau đó rơi xuống sông liền ngất đi, được Cốc Tâm Liên cứu, lại còn mời đại phu bôi thuốc cho ta, hiện tại cơ bản đã không có chuyện gì. Dù sao cũng không phải là vết thương lớn, không có gì đáng ngại. Lại nói, chân Mã Văn Tài bị thương mới thực là trọng thương, cũng không biết giờ thế nào.
Ta nhấc chăn lên nhìn một chút, đại thúc đã băng bó tốt cho hắn, chỉ vì người kia lúc nãy cậy mạnh, lại chạm vào miệng vết thương, khiến máu chảy ra thấm ướt băng gạc. Ta đổi băng mới cho hắn, lại muốn đi nấu canh cá, nhưng Mã Văn Tài lại cứ giữ lấy cánh tay ta, nhất quyết không cho ta đi.
“A Đường, đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên ở đây đi.” Thanh âm của hắn trầm thấp, lòng bàn tay lại nóng bỏng như lửa, ánh mắt nhìn ta trầm tĩnh lại mang chút u buồn. Ta không tự chủ được, liền không giãy dụa nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường. Mã Văn Tài chậm rãi rút tay lại, thân thể hơi nghiêng một chút, do dự mở miệng nói với ta:
“A Đường, ta muốn ôm ngươi một cái, có thể chứ?”
Ta sợ run một chút, theo bản năng muốn cự tuyệt. Nhưng nhìn Mã Văn Tài thần sắc hốt hoảng, ngày thường hắn kiệt ngạo bất tuân, vậy mà giờ trong ánh mắt lại đầy sự cầu xin thì ta lại không nỡ. Vì thế giây tiếp theo đã bị Mã Văn Tài dùng sức kéo vào trong lòng. Thân thể hắn cũng nóng bỏng, cánh tay phát run, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, hô hấp ồ ồ, thanh âm càng thêm một chút khàn khàn:
“A Đường, ta thực sự rất sợ…Ngươi biết không, ta thật sự rất sợ…” Cánh tay hắn càng ôm chặt ta hơn, trong giọng nói lại thêm một phần nghẹn ngào, “Ta sợ rằng, sợ rằng ngươi sẽ không bao giờ quay lại nữa…”
Có cái gì nóng nóng rơi trên bờ vai của ta, một giọt lại một giọt. Tay của ta cũng không tự giác mà run, muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng lại không thể cất thành tiếng, để cho thanh âm trầm thấp mà run rẩy của Mã Văn Tài, từng chút, từng chút, như một cái búa tạ đập vào trong trái tim ta.
“Vì sao, tại sao phải chịu nguy hiểm vì ta? Bảo ngươi giết con gấu ngươi cũng làm, không để ngươi cứu ta thì ngươi lại nhảy xuống, ngươi không thể lúc nào cũng nghe lời của ta sao? Mẹ ta đã bỏ rơi ta rồi, nếu ngươi cũng đi nốt, còn lại một mình ta, thì ta phải làm thế nào bây giờ…”
“Văn Tài huynh…” Trong lòng ta phi thường khổ sở, ngoài miệng lại không biết phải nói gì, vừa mới gọi tên hắn, đã bị Mã Văn Tài ngắt lời, gằn từng tiếng nói với ta: “Gọi ta là Văn Tài.”
Ta khụt khịt mũi, hốc mắt liền đỏ hết lên, tầm mắt cũng mờ mịt. Chỉ mơ hồ nhìn thấy người đối diện hình như cười khẽ, trong miệng còn nói: “Ngốc nghếch, khóc cái gì?” Giọng nói của hắn tuy mang chút khinh thường, nhưng động tác lau nước mắt cho ta lại vô cùng dịu dàng. Ta thấy lòng bàn tay hắn vẫn nóng bỏng như cũ, vội dùng tay áo chùi chùi khóe mắt, muốn đứng dậy vò khăn đắp lên trán hắn để hạ nhiệt. Mã Văn Tài lại một phen nắm lấy tay ta, ấn đầu ta vào lồng ngực của hắn: “A Đường, đừng gấp, ta không sao đâu, ngươi bây giờ đừng đi đâu cả, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi. ”
Đầu ta lúc này rất gần trái tim của hắn, ta nghe rõ mỗi từng nhịp đập như tiếng trống, làm ta không thể tập trung suy nghĩ bất cứ cái gì. Ta biết rõ ta đang lấy thân phận con trai, cùng hắn như thế này là rất không bình thường, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy, lúc này dựa vào hắn, trong lòng thấy vô cùng an bình, dù sao…xung quanh cũng không có ai khác, hắn lại đang ốm, lần này cứ để kệ hắn đi…
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Ta cũng bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, thanh âm cũng tự nhiên khàn hơn. Mã Văn Tài hơi thở ấm áp phả vào vành tai của ta, cằm của hắn lại như có như không cọ cọ gò má của ta, thấp giọng hỏi:
“Tất cả mọi người đều chờ lấy dây thừng khác đến, vì sao chỉ một mình ngươi lại định mạo hiểm cả tính mạng để cứu ta?”
“Nhỡ không lấy được dây thừng thì phải làm sao đây? Lúc ấy, ngươi ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ta không an tâm.” Mã Văn Tài dựa vào gần quá, thời điểm nói chuyện, môi của hắn cứ chạm lên vành tai của ta, ta lặng lẽ hướng thân mình ra phía ngoài, nhưng lại đau lòng phát hiện không thể di động. Cánh tay Mã Văn Tài ôm tay không biết từ lúc nào lại dồn thêm chút sức, tay cũng đặt lên mu bàn tay của ta, lại thấp giọng hỏi tiếp:
“Giả sử người rơi xuống không phải là ta, mà là Lương Sơn Bá thì phải? Ngươi cũng sẽ làm như thế sao?”
“Chúc Anh Đài nhất định sẽ cứu hắn, cũng không đến lượt ta.”
“Nếu ngay cả Chúc Anh Đài cũng ngã xuống thì sao?”
“Vậy, đương nhiên là sẽ gọi mọi người đến cứu, ta cũng không có biết thuật phân thân, làm sao cứu được nhiều người như vậy?”
Mã Văn Tài dừng lại một chút, hình như cảm thấy hỏi như vậy không ổn, vì thế hắn suy nghĩ một lát, liền đổi cách hỏi: “Ta sửa lại thế này nhé. A Đường, nếu ta và Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá cùng rơi xuống núi, ngươi lại chỉ có thể cứu một người, như vậy ngươi sẽ cứu ai?”
Cái này, Văn Tài huynh, ngươi chắc chắn ngươi chỉ bị thương ở chân thôi sao? =.= Có khi nào là cả đầu của bị đập vào đá không? Vấn đề này sao ta nhìn kiểu gì cũng thấy giống cái vấn đề mà các bà vợ luôn hỏi chồng “Nếu em cùng với mẹ anh cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai?” a.
“Ta nói này, ba người các ngươi không có chuyện gì thì chạy đến sau núi thi nhảy vực sao?” Ta nói thầm một câu, lại hỏi hắn tại sao hắn và Chúc Anh Đài lại ra sau núi, thế nhưng, Mã Văn Tài lại thật chuyên tâm, kiên quyết không cho ta xa rời chủ đề: “Trước trả lời câu hỏi của ta đã, ngươi sẽ cứu ai.”
“Vẫn sẽ cứu ngươi đầu tiên.” Ta rầu rĩ trả lời. Dù sao thì Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng không ở đây, Mã Văn Tài lại đang ốm, trước cứ thỏa mãn tâm lý cổ quái của hắn đã. Bất quá, nếu Lương Sơn Bá hoặc Tuân Cự Bá thật sự rơi xuống, ta cũng không có khả năng tự mình nhảy xuống cứu, hẳn là sẽ cởi quần áo ra buộc vào đầu dây thừng, ném xuống để bọn họ trèo lên. Nhưng đối với Mã Văn Tài, ta lại lo là quần áo không đủ sức chịu được cân nặng của hắn, vì thế mới trực tiếp tự mình trèo xuống. Ta luôn luôn cho là ta rất ghét Mã Văn Tài, chán ghét hắn làm việc không phân phải trái, tự cao tự đại, bất quá, có đôi khi nghĩ lại, hình như ta cũng rất cao ngạo táo bạo, vốn không có tư cách đi nói người khác.
Mã Văn Tài cũng trả lời ta, hắn nói Chúc Anh Đài tìm hắn là vì chuyện đổi phòng. Hình như là bởi vì Lương Sơn Bá nói gì đó, nên Chúc Anh Đài muốn hắn đem ta trở về phòng, đừng có giở trò chia rẽ. Bởi vì lúc trước còn đang cãi nhau với ta, nên Mã Văn Tài cũng không thèm nể mặt nàng, hai người nói không hợp ý liền bỏ đi. Chẳng qua, đúng lúc đó phía sau núi lại có một thân cây mục ruỗng đổ xuống, bọn họ vì tránh cái cây kia, liền đứng sát ở rìa núi, sau đó không may núi lại lở, nên hai người mới cùng rơi xuống.
“Ngươi nghĩ xem, chuyện này đều là do ngươi cứ nằng nặc đòi đổi phòng. Chờ đến lúc trở lại trường, ngươi liền đổi trở về, được chứ?” Mã Văn Tài lại hỏi thêm một câu. Ta tuy là hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Chiếm được đáp án mong muốn, Mã Văn Tài thỏa mãn than một tiếng, ôm chặt lấy ta. Độ ấm trên người hắn hình như đã giảm đi, ta thử lấy tay sờ trán hắn, hình như đã hết sốt rồi. Lúc này, Mã Văn Tài đột nhiên nắm chặt lấy cái tay của ta đang đặt trên trán hắn, đồng thời ngẩng mặt lên sát mặt ta!
Ta bị hắn dọa giật nảy mình, liều mạng muốn thoát ra, ai ngờ Mã Văn Tài tuy rằng bị bệnh, nhưng sức lực vẫn rất lớn, gắt gao ôm lấy ta không cho ta cử động, đôi môi nóng bỏng của hắn nháy mắt liền hôn lên. Ta không nghĩ tới hắn sẽ làm ra chuyện này, toàn thân cương cứng, lúc này gáy của ta chợt nhói đau, không biết là tay của Mã Văn Tài đặt ở chỗ nào, làm ta đau đến kêu ra tiếng. Mã Văn Tài buông ra ngay, cố gắng đè nén hô hấp vẫn đang ồ ồ, giọng nói du dương mềm nhẹ hỏi ta: “A Đường, cảm thấy không?”
Hắn vừa nói xong, lại duỗi tay sờ cái tay của ta một chút, ta đau đến hít một hơi lạnh, chỉ nghe Mã Văn Tài nói: “Tại sao lại thế, nơi này bị sưng lên rồi.”
“Có thể là bị đá đập vào.” Ta đáp, cũng vươn tay sờ ra sau, gáy sưng mọng như một quả hạch đào. Ta cũng vô cùng kinh ngạc, theo thói quen liền mân mân môi, “Lúc ta rơi vào trong nước, ta nhớ là đầu đập lên một khối đá ngầm, sau đó ngất đi, nên đã quên mất việc này. Hai ngày nay vội vã đi tìm ngươi, cũng không có chú ý, không nghĩ tới nó sưng to như vậy, cũng may lúc đi ngủ không có đè lên nó.”
“Về sau, không cho phép ngươi lại mạo hiểm vì ta nữa, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi.” Mã Văn Tài lại gí sát vào mặt ta, ta vội thoát ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, phẫn nộ hét to: “Mã Văn Tài, ngươi định làm cái gì? Ta là con trai đó!”
“A? Ừ, ta cũng không có nói ngươi không phải con trai mà.” Mã Văn Tài có chút tiếc hận thu tay lại, ta rất bất mãn với thái độ này của hắn, lại tiếp tục chỉ trích:
“Vậy ngươi vừa rồi, ngươi vừa rồi là làm cái trò gì?”
“Hả! Ta vừa rồi có làm cái gì sao?” Mã Văn Tài vẻ mặt vô tội nhìn ta, “Ngươi nhắc lại cho ta đi, ta vừa rồi làm không ít việc, cũng không biết ngươi muốn nói cái nào.”
“Ngươi…” Ta khẽ cắn môi, quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền dứt khoát nói ra, “Ngươi vừa rồi, ngươi, ngươi hôn ta có phải không!
Ta vội vàng nâng Mã Văn Tài dậy, tay chạm vào da hắn, nóng hầm hập. Ta giật mình, lại đi sờ cái trán, cũng nóng hầm hập.
Mã Văn Tài chắc chắn đang sốt cao. Cũng khó trách, thân thể ốm yếu như thế, ngã từ trên thang xuống mới ngay lập tức ngất đi. Ta nhớ vừa nãy Đào Uyên Minh cũng có nói chân hắn bị thương, có thể là bị mảnh đá sắc cắt phải, hơn nữa ngâm nước lạnh lâu, bị nhiễm phong hàn, cho nên mới sốt. Ta vội bảo Cốc Tâm Liên đẩy Mã Văn Tài lên trên lưng ta, cõng hắn từng bước từng bước đi lên cầu thang lên tầng hai của nhà gỗ, dưới sự hỗ trợ của đại thúc đem hắn đặt lên giường. Mã Văn Tài, hắn thật sự quá nóng vội, chân đã bị thương còn muốn cậy mạnh, chờ ta trèo lên thì hắn chết được à!
Bất quá, xem bộ dạng này của Mã Văn Tài, có lẽ nửa ngày một ngày cũng không tốt lên ngay được, còn phải làm phiền đại thúc vài ngày. Đại thúc tuy là bất mãn với Mã Văn Tài, nhưng cũng không có ý xua đuổi chúng ta, hơn nữa còn nói với ta, tiểu huynh đệ à, ngươi muốn ở đây mấy ngày cũng được, nhưng phải đảm bảo trông vị tiểu tổ tông kia cho chặt, đừng để cho hắn không có việc gì cũng nổi điên sủa loạn cắn người.
Lời này nghe qua thì kỳ quái, nhưng ta cũng không tìm được điểm nào để phản bác, chỉ có thể âm thầm cảm thấy may mắn vì Mã Văn Tài còn chưa tỉnh, không nghe được mấy câu nói đó. Cốc Tâm Liên còn phải về trước bắt cá, cho nên cáo từ trước, lúc sắp đi còn nói ngày mai sẽ đến thăm ta, cũng dặn ta nếu chân của Mã công tử bình phục thì trước lúc rời đi nhất định phải báo cho nàng một tiếng, nàng sẽ cùng chúng ta đến trường. Còn cá mang cho đại thúc, nàng cũng không lấy tiền, nói là coi như để cho bằng hữu của Diệp công tử bồi bổ sức khỏe.
Cốc Tâm Liên đi rồi, đại thúc mang theo đầu cá, hì hì cười nói là được hưởng ké ánh sáng của ta. Thì ra, mấy ngày gần đây, hắn không đi ra ngoài bán trà hoa cúc, nói ra thì thật xấu hổ, nhưng trong túi ngay cả mấy đồng tiền lẻ cũng không có, Mã Văn Tài trên người cũng không mang theo túi tiền, vì thế chân hắn dù đã bị thương một ngày, cũng không có đại phu nào thèm đến chữa trị. Đào Uyên Minh còn nói, nếu hôm nay ta không đến, hắn cũng chỉ đành mặt dày đi cầu xin đại phu. Nói xong những lời này, hắn lại lo lắng hỏi ta: “Tiểu huynh đệ, ngươi ra ngoài, đừng nói là cũng không mang tiền chứ?”
“Làm sao có thể như vậy, đại thúc, xin ngài cứ yên tâm, mặc kệ là tiền thuốc thang, hay là tiền cơm, ngài cứ tính cho ta, ta sẽ trả tiền!” Ta dùng sức vỗ ngực, đem túi tiền bên hông lấy tiền, đổ hết vàng trong túi ra mặt bàn, cũng hỏi đại thúc xem đại phu gần đây nhất ở đâu. Đại thúc lại bảo ta không cần đi, hắn sẽ đi mời về, ta cứ ở lại chăm sóc Mã Văn Tài là được. Ta ngẫm nghĩ, cũng không từ chối, lại nói đại thúc xin đừng khách khí, vàng cứ tùy tiện dùng, tiền thừa coi như là chúng ta trả để thuê phòng.
“Ai nha, tiểu huynh đệ, ngươi sao chỉ khách khí lần này, lần trước rõ ràng càng ngươi cũng ở đây, ta cũng không có lấy tiền phòng a.” Đại thúc lắc đầu, tiện tay cầm lên một thỏi vàng, phần còn thừa bảo ta nhận lại, ta nở nụ cười tươi, lại nhét vào tay hắn một thỏi nữa, bảo là đây là tiền để hắn mua rượu uống.
“Hì hì, cũng được. Là ngươi tự muốn mời ta rượu đấy nhé, lão sâu rượu ta đây sẽ không từ chối đâu.” Đào Uyên Minh cười to, vung vạt áo, đi thẳng xuống lầu, xa xa còn nghe thấy hắn ngẫu hứng đọc:
“Tánh thị tửu nhi gia bần, bất năng hằng đắc; thân cựu tri kì như thử, hoặc trí tửu chiêu chi. Tháo ẩm tất tận, kì tại tất túy, kí túy nhi thối, tằng bất lận tình. Hoàn đổ tiêu nhiên, bất tế phong nhật. Đoản cát xuyên kết, đan biều lũ không, yến như dã. Thường trước văn chương tự ngu, phả thị kỉ chí. Vong hoài đắc thất, dĩ thử tự chung…”
(Tính thích rượu, mà vì nhà nghèo nên không có thường để uống. Những người quen thân cố cựu biết thế, đôi khi bày rượu đãi mời. Tiên sinh cứ uống cho thật cạn, thật say mới thôi. Say rồi thì ra về, không lưu luyến gì cả. Nhà thì bốn vách tiêu điều, không đủ che nắng gió. Áo vải thô chằm vá nhiều nơi. Bầu rượu giỏ cơm thường trống rỗng mà vẫn vui tươi. Tiên sinh thường trước tác thơ văn để tự tiêu khiển, cùng bày tỏ ý chí của mình. Việc được thua của thế sự không hề màng đến; cứ như vậy mà sống trọn đời…)
Thân ảnh Đào Uyên Minh dần dần khuất xa, ánh mặt trời chiếu ra một cái bóng thật dài, giờ phút nào, không biết tại sao, ta thế nhưng lại cảm thấy bóng dáng của đại thúc, vô cùng thê lương tịch mịch. Lại nói tiếp, hắn suốt ngày một thân một người ở trong vườn hoa đào này, hẳn là cũng sẽ cảm thấy cô độc phải không?
Nếu như hắn có thể đến trường dạy học thì tốt rồi. Lấy tài trí thông minh của đại thúc, chất lượng dạy tất nhiên sẽ tốt hơn nhiều lần so với Trần phu tử. Chỉ là, với cá tính của ông ấy, nhất định sẽ không chịu đi, ta cũng không tự ảo tưởng mình có tài năng thỉnh ông ấy lên núi đâu.
Ta còn đang nhíu mày suy tư, chợt nghe thấy có tiếng động ở sau lưng. Ta vội vàng quay đầu lại, phát hiện Mã Văn Tài không biết đã tỉnh từ lúc nào, tuy rằng mặt vẫn đỏ bừng, nhưng thần thái cũng khá hơn, giờ phút này đang yên lặng nhìn ta, đồng thời tự mình cố gắng chống lên giường để ngồi dậy. Ta còn tưởng hắn định uống nước hay muốn lấy cái gì, liền hỏi hắn cần gì để ta đi lấy, Mã Văn Tài lại lắc đầu, vẫy vẫy ta ý bảo ta qua chỗ hắn.
Ta do dự mà đứng ở mép giường, giây tiếp theo, bàn tay giấu sau lưng của ta đã bị Mã Văn Tài túm được. Hắn cầm bàn tay của ta lên xem, hô hấp trở nên dồn dập, thân thể cũng run run. Ta định rút tay về, nhưng Mã Văn Tài lại nắm chặt cổ tay của ta, giọng khàn khàn: “Tay của ngươi…”
“Không sao đâu, chỉ là bị bật hai cái móng tay mà thôi, bây giờ cũng không đau, một thời gian nữa rồi nó lại mọc lại thôi.” Ta cười ha hả, theo thói quen định lấy tay vò tóc, lại nhận ra cả hai tay của ta đều bị Mã Văn Tài nắm lấy, muốn rút cũng không rút ra được, đành phải bỏ ý định đó đi, lại giải thích cho hắn, “Ngươi cũng hiểu mà, phía sau núi đá xếp chồng khít, cũng chỉ có thể dùng móng tay bám vào. Nhưng mà, ta thề là không đau đâu, cũng không còn chảy máu, không có việc gì thật đó, cũng may mà móng tay ta tương đối ngắn, nếu móng tay mà dài, không chừng sẽ ngã xuống luôn, ha ha.”
Thật sự là ta không có thấy đau. Lúc ở phía sau núi, bởi vì quá khẩn trương, nên cũng không đau. Sau đó rơi xuống sông liền ngất đi, được Cốc Tâm Liên cứu, lại còn mời đại phu bôi thuốc cho ta, hiện tại cơ bản đã không có chuyện gì. Dù sao cũng không phải là vết thương lớn, không có gì đáng ngại. Lại nói, chân Mã Văn Tài bị thương mới thực là trọng thương, cũng không biết giờ thế nào.
Ta nhấc chăn lên nhìn một chút, đại thúc đã băng bó tốt cho hắn, chỉ vì người kia lúc nãy cậy mạnh, lại chạm vào miệng vết thương, khiến máu chảy ra thấm ướt băng gạc. Ta đổi băng mới cho hắn, lại muốn đi nấu canh cá, nhưng Mã Văn Tài lại cứ giữ lấy cánh tay ta, nhất quyết không cho ta đi.
“A Đường, đừng nhúc nhích, cứ ngồi yên ở đây đi.” Thanh âm của hắn trầm thấp, lòng bàn tay lại nóng bỏng như lửa, ánh mắt nhìn ta trầm tĩnh lại mang chút u buồn. Ta không tự chủ được, liền không giãy dụa nữa, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh giường. Mã Văn Tài chậm rãi rút tay lại, thân thể hơi nghiêng một chút, do dự mở miệng nói với ta:
“A Đường, ta muốn ôm ngươi một cái, có thể chứ?”
Ta sợ run một chút, theo bản năng muốn cự tuyệt. Nhưng nhìn Mã Văn Tài thần sắc hốt hoảng, ngày thường hắn kiệt ngạo bất tuân, vậy mà giờ trong ánh mắt lại đầy sự cầu xin thì ta lại không nỡ. Vì thế giây tiếp theo đã bị Mã Văn Tài dùng sức kéo vào trong lòng. Thân thể hắn cũng nóng bỏng, cánh tay phát run, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, hô hấp ồ ồ, thanh âm càng thêm một chút khàn khàn:
“A Đường, ta thực sự rất sợ…Ngươi biết không, ta thật sự rất sợ…” Cánh tay hắn càng ôm chặt ta hơn, trong giọng nói lại thêm một phần nghẹn ngào, “Ta sợ rằng, sợ rằng ngươi sẽ không bao giờ quay lại nữa…”
Có cái gì nóng nóng rơi trên bờ vai của ta, một giọt lại một giọt. Tay của ta cũng không tự giác mà run, muốn nói với hắn cái gì đó, nhưng lại không thể cất thành tiếng, để cho thanh âm trầm thấp mà run rẩy của Mã Văn Tài, từng chút, từng chút, như một cái búa tạ đập vào trong trái tim ta.
“Vì sao, tại sao phải chịu nguy hiểm vì ta? Bảo ngươi giết con gấu ngươi cũng làm, không để ngươi cứu ta thì ngươi lại nhảy xuống, ngươi không thể lúc nào cũng nghe lời của ta sao? Mẹ ta đã bỏ rơi ta rồi, nếu ngươi cũng đi nốt, còn lại một mình ta, thì ta phải làm thế nào bây giờ…”
“Văn Tài huynh…” Trong lòng ta phi thường khổ sở, ngoài miệng lại không biết phải nói gì, vừa mới gọi tên hắn, đã bị Mã Văn Tài ngắt lời, gằn từng tiếng nói với ta: “Gọi ta là Văn Tài.”
Ta khụt khịt mũi, hốc mắt liền đỏ hết lên, tầm mắt cũng mờ mịt. Chỉ mơ hồ nhìn thấy người đối diện hình như cười khẽ, trong miệng còn nói: “Ngốc nghếch, khóc cái gì?” Giọng nói của hắn tuy mang chút khinh thường, nhưng động tác lau nước mắt cho ta lại vô cùng dịu dàng. Ta thấy lòng bàn tay hắn vẫn nóng bỏng như cũ, vội dùng tay áo chùi chùi khóe mắt, muốn đứng dậy vò khăn đắp lên trán hắn để hạ nhiệt. Mã Văn Tài lại một phen nắm lấy tay ta, ấn đầu ta vào lồng ngực của hắn: “A Đường, đừng gấp, ta không sao đâu, ngươi bây giờ đừng đi đâu cả, ta còn có chuyện muốn hỏi ngươi. ”
Đầu ta lúc này rất gần trái tim của hắn, ta nghe rõ mỗi từng nhịp đập như tiếng trống, làm ta không thể tập trung suy nghĩ bất cứ cái gì. Ta biết rõ ta đang lấy thân phận con trai, cùng hắn như thế này là rất không bình thường, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ cảm thấy, lúc này dựa vào hắn, trong lòng thấy vô cùng an bình, dù sao…xung quanh cũng không có ai khác, hắn lại đang ốm, lần này cứ để kệ hắn đi…
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Ta cũng bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, thanh âm cũng tự nhiên khàn hơn. Mã Văn Tài hơi thở ấm áp phả vào vành tai của ta, cằm của hắn lại như có như không cọ cọ gò má của ta, thấp giọng hỏi:
“Tất cả mọi người đều chờ lấy dây thừng khác đến, vì sao chỉ một mình ngươi lại định mạo hiểm cả tính mạng để cứu ta?”
“Nhỡ không lấy được dây thừng thì phải làm sao đây? Lúc ấy, ngươi ở hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, ta không an tâm.” Mã Văn Tài dựa vào gần quá, thời điểm nói chuyện, môi của hắn cứ chạm lên vành tai của ta, ta lặng lẽ hướng thân mình ra phía ngoài, nhưng lại đau lòng phát hiện không thể di động. Cánh tay Mã Văn Tài ôm tay không biết từ lúc nào lại dồn thêm chút sức, tay cũng đặt lên mu bàn tay của ta, lại thấp giọng hỏi tiếp:
“Giả sử người rơi xuống không phải là ta, mà là Lương Sơn Bá thì phải? Ngươi cũng sẽ làm như thế sao?”
“Chúc Anh Đài nhất định sẽ cứu hắn, cũng không đến lượt ta.”
“Nếu ngay cả Chúc Anh Đài cũng ngã xuống thì sao?”
“Vậy, đương nhiên là sẽ gọi mọi người đến cứu, ta cũng không có biết thuật phân thân, làm sao cứu được nhiều người như vậy?”
Mã Văn Tài dừng lại một chút, hình như cảm thấy hỏi như vậy không ổn, vì thế hắn suy nghĩ một lát, liền đổi cách hỏi: “Ta sửa lại thế này nhé. A Đường, nếu ta và Lương Sơn Bá, Tuân Cự Bá cùng rơi xuống núi, ngươi lại chỉ có thể cứu một người, như vậy ngươi sẽ cứu ai?”
Cái này, Văn Tài huynh, ngươi chắc chắn ngươi chỉ bị thương ở chân thôi sao? =.= Có khi nào là cả đầu của bị đập vào đá không? Vấn đề này sao ta nhìn kiểu gì cũng thấy giống cái vấn đề mà các bà vợ luôn hỏi chồng “Nếu em cùng với mẹ anh cùng rơi xuống sông, anh sẽ cứu ai?” a.
“Ta nói này, ba người các ngươi không có chuyện gì thì chạy đến sau núi thi nhảy vực sao?” Ta nói thầm một câu, lại hỏi hắn tại sao hắn và Chúc Anh Đài lại ra sau núi, thế nhưng, Mã Văn Tài lại thật chuyên tâm, kiên quyết không cho ta xa rời chủ đề: “Trước trả lời câu hỏi của ta đã, ngươi sẽ cứu ai.”
“Vẫn sẽ cứu ngươi đầu tiên.” Ta rầu rĩ trả lời. Dù sao thì Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng không ở đây, Mã Văn Tài lại đang ốm, trước cứ thỏa mãn tâm lý cổ quái của hắn đã. Bất quá, nếu Lương Sơn Bá hoặc Tuân Cự Bá thật sự rơi xuống, ta cũng không có khả năng tự mình nhảy xuống cứu, hẳn là sẽ cởi quần áo ra buộc vào đầu dây thừng, ném xuống để bọn họ trèo lên. Nhưng đối với Mã Văn Tài, ta lại lo là quần áo không đủ sức chịu được cân nặng của hắn, vì thế mới trực tiếp tự mình trèo xuống. Ta luôn luôn cho là ta rất ghét Mã Văn Tài, chán ghét hắn làm việc không phân phải trái, tự cao tự đại, bất quá, có đôi khi nghĩ lại, hình như ta cũng rất cao ngạo táo bạo, vốn không có tư cách đi nói người khác.
Mã Văn Tài cũng trả lời ta, hắn nói Chúc Anh Đài tìm hắn là vì chuyện đổi phòng. Hình như là bởi vì Lương Sơn Bá nói gì đó, nên Chúc Anh Đài muốn hắn đem ta trở về phòng, đừng có giở trò chia rẽ. Bởi vì lúc trước còn đang cãi nhau với ta, nên Mã Văn Tài cũng không thèm nể mặt nàng, hai người nói không hợp ý liền bỏ đi. Chẳng qua, đúng lúc đó phía sau núi lại có một thân cây mục ruỗng đổ xuống, bọn họ vì tránh cái cây kia, liền đứng sát ở rìa núi, sau đó không may núi lại lở, nên hai người mới cùng rơi xuống.
“Ngươi nghĩ xem, chuyện này đều là do ngươi cứ nằng nặc đòi đổi phòng. Chờ đến lúc trở lại trường, ngươi liền đổi trở về, được chứ?” Mã Văn Tài lại hỏi thêm một câu. Ta tuy là hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Chiếm được đáp án mong muốn, Mã Văn Tài thỏa mãn than một tiếng, ôm chặt lấy ta. Độ ấm trên người hắn hình như đã giảm đi, ta thử lấy tay sờ trán hắn, hình như đã hết sốt rồi. Lúc này, Mã Văn Tài đột nhiên nắm chặt lấy cái tay của ta đang đặt trên trán hắn, đồng thời ngẩng mặt lên sát mặt ta!
Ta bị hắn dọa giật nảy mình, liều mạng muốn thoát ra, ai ngờ Mã Văn Tài tuy rằng bị bệnh, nhưng sức lực vẫn rất lớn, gắt gao ôm lấy ta không cho ta cử động, đôi môi nóng bỏng của hắn nháy mắt liền hôn lên. Ta không nghĩ tới hắn sẽ làm ra chuyện này, toàn thân cương cứng, lúc này gáy của ta chợt nhói đau, không biết là tay của Mã Văn Tài đặt ở chỗ nào, làm ta đau đến kêu ra tiếng. Mã Văn Tài buông ra ngay, cố gắng đè nén hô hấp vẫn đang ồ ồ, giọng nói du dương mềm nhẹ hỏi ta: “A Đường, cảm thấy không?”
Hắn vừa nói xong, lại duỗi tay sờ cái tay của ta một chút, ta đau đến hít một hơi lạnh, chỉ nghe Mã Văn Tài nói: “Tại sao lại thế, nơi này bị sưng lên rồi.”
“Có thể là bị đá đập vào.” Ta đáp, cũng vươn tay sờ ra sau, gáy sưng mọng như một quả hạch đào. Ta cũng vô cùng kinh ngạc, theo thói quen liền mân mân môi, “Lúc ta rơi vào trong nước, ta nhớ là đầu đập lên một khối đá ngầm, sau đó ngất đi, nên đã quên mất việc này. Hai ngày nay vội vã đi tìm ngươi, cũng không có chú ý, không nghĩ tới nó sưng to như vậy, cũng may lúc đi ngủ không có đè lên nó.”
“Về sau, không cho phép ngươi lại mạo hiểm vì ta nữa, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi.” Mã Văn Tài lại gí sát vào mặt ta, ta vội thoát ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, phẫn nộ hét to: “Mã Văn Tài, ngươi định làm cái gì? Ta là con trai đó!”
“A? Ừ, ta cũng không có nói ngươi không phải con trai mà.” Mã Văn Tài có chút tiếc hận thu tay lại, ta rất bất mãn với thái độ này của hắn, lại tiếp tục chỉ trích:
“Vậy ngươi vừa rồi, ngươi vừa rồi là làm cái trò gì?”
“Hả! Ta vừa rồi có làm cái gì sao?” Mã Văn Tài vẻ mặt vô tội nhìn ta, “Ngươi nhắc lại cho ta đi, ta vừa rồi làm không ít việc, cũng không biết ngươi muốn nói cái nào.”
“Ngươi…” Ta khẽ cắn môi, quay đầu nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền dứt khoát nói ra, “Ngươi vừa rồi, ngươi, ngươi hôn ta có phải không!
/94
|