“…”
Chung quanh tất cả mọi người đều sửng sốt. Tiếng Mã Văn Tài cắn răng “kẽo kẹt” vang lên, hung tợn không ngừng nhìn chằm chằm ta và Vương Lam Điền. Các học sinh khác cũng phát hiện tình huống không ổn, vội vàng chạy đi, Lương Sơn Bá vốn không muốn đi, cũng bị Chúc Anh Đài kéo về. Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại ba người, ta, Vương Lam Điền và Mã Văn Tài.
“Rốt cục làm sao lại thế này, nói rõ ràng cho ta!” Mã Văn Tài cắn răng nói. Lời này của hắn là nói với ta, nhưng ta lại nghiêng đầu nhìn Vương Lam Điền, trắng trợn ăn cắp luôn lời thoại:
“Vương Lam Điền, rốt cục làm sao lại thế này, nói rõ ràng cho ta!”
Cái tên đáng chết này, ta vốn mới chỉ hoài nghi, không ngờ hắn cư nhiên nói trúng luôn! Xem ra Mã Văn Tài khẳng định là hiểu lầm, ta đương nhiên không muốn gả cho Vương Lam Điền, nói thật, ta chưa có ý tứ muốn gả cho ai cả, mà loại người như Vương Lam Điền có đem tặng cho ta ta cũng không thèm.
Nói xong câu đó, ta lặng lẽ đưa tay túm tay áo của Mã Văn Tài, khẽ kéo. Mã Văn Tài vốn đang đè nén hô hấp lúc này mới thở ra, hắn quay đầu nhìn ta một cái, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ và nghi hoặc. Nhưng bản thân ta lại vô cùng bình tĩnh, dùng ánh mắt nói hắn yên tâm, không có chuyện gì.
Vương Lam Điền lúc này đành phải liều mạng, giơ cây quạt lên che mặt, nói với ta: “Hừ, Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng có Mã Văn Tài làm chỗ dựa mà định động đến ta, về sau đừng có đứng trước mặt ta mà lớn lối. Bằng không, chờ đến lúc muội muội ngươi vào nhà ta, ngươi xem ta sẽ đối xử với nàng thế nào! Hừ, đến lúc đó ta sẽ nói với nàng, đừng có oán ta, muốn oán thì oán ca ca ngươi có mắt không tròng, dám ở trong trường gây khó dễ cho ta.”
“Vương Lam Điền, ngươi muốn uy hiếp ta?” Ta giận quá bèn cười, “Ta thật ra muốn hỏi lại ngươi một chút, ta lúc nào thì chọc tới ngươi, để đến mức muội muội ta còn chưa vào cửa, ngươi đã tính toán tra tấn nàng?”
“Bởi vì lúc nào ngươi cũng chống đối ta!” Vương Lam Điền nhìn nhanh qua Mã Văn Tài một cái, hơi hơi lùi lại, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói, “Ta cũng nói cho ngươi biết, có đánh ta cũng vô dụng thôi, nghe nói không phải ngươi yêu nhất chính là muội muội kia sao, nếu ngươi làm ta nổi nóng, đừng trách ta không khách khí với nàng! Dù sao cũng là Diệp gia các ngươi chủ động đến đòi cưới!”
“—-Ngươi muốn chết!” Mã Văn Tài cũng nghe ra là có chuyện gì, tiến lên túm lấy Vương Lam Điền, trên mặt tràn đầy lửa giận. Vương Lam Điền có chút khó hiểu, kỳ quái nói: “Mã Văn Tài, ta là nói muội muội của Diệp Hoa Đường, liên quan gì đến ngươi? Ngươi sẽ không phải muốn nói loại chuyện này mình cũng quản đi?”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Mã Văn Tài đã tung ra một quyền thẳng vào cằm hắn, đánh cho hắn lùi lại phía sau hơn chục bước, khóe miệng trào máu. Cố tình thằng nhãi này còn không phục, bị đánh xong còn gân cổ lên: “Mã Văn Tài, đây là chuyện của Diệp gia, ngươi quản cái gì hả?”
“Mã Văn Tài ta muốn đánh ngươi, chính là bởi vì ngươi ngứa đòn!” Mã Văn Tài rống lên, đồng thời tiếp tục giơ nắm đấm lên dứ dứ.
“Được rồi, Văn Tài huynh, đừng để ý đến hắn!” Ta thấy Mã Văn Tài bùng nổ, vội vàng tách hắn và Vương Lam Điền ra, dùng sức trừng Vương Lam Điền một cái, mắng, “Còn không mau cút đi, muốn chết sao!” Vương Lam Điền bị ta mắng, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, cũng không dám cãi lại, vội vàng xoay người chạy bán sống bán chết.
Người này gần đây lá gan càng lúc càng lớn, mấy ngày quên không chỉnh hắn, hắn đã kiêu ngạo đến mức này rồi. Ta quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, phát hiện thằng nhãi này mặt đỏ bừng bừng, xiết chặt nắm tay, toàn thân phát run, dường như đang nỗ lực kiềm chế cơn giận. Ta vừa chạm vào hắn, phát hiện sốt vẫn chưa hạ, mà đang có dấu hiệu sốt cao trở lại.
Hóa ra, hắn vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình thường sao?
“Văn Tài huynh, chúng ta trở về đi, bệnh của ngươi còn chưa khỏi.” Hắn vốn đã sốt, lại cũng chưa uống thuốc, ra ngoài còn bị dồn nén cảm xúc lâu như vậy, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.
“Không cần ngươi quan tâm.”
Mã Văn Tài gạt tay ta ra, cũng không quay đầu lại, bản thân tự sải bước về phòng. Ta ngẫm nghĩ một lát, vẫn là quyết định sẽ giải thích rõ ràng cho hắn, sau đó mới đi đàm phán với Vương Lam Điền. Mặc kệ thế nào, ta cũng không muốn gả cho Vương Lam Điền, nhưng như lời hắn nói, hình như là Diệp gia chủ động muốn cầu thân với Vương gia. Lúc này, chỉ sợ gia đình ta sẽ không dễ dàng rút lại lời nói, cho nên chỉ có thể xuống tay với Vương Lam Điền, tốt nhất là để hắn chủ động nói với cha mẹ từ chối Diệp gia. Về chi tiết, còn phải lên kế hoạch hành động đã.
Trên đường trở về, Mã Văn Tài luôn luôn không thèm để ý tới ta, cũng không thèm nhìn ta lấy một cái. Giơ tay túm hắn sẽ bị gạt ra, thật rõ ràng là hắn lại cáu kỉnh. Ta có chút đau đầu, cũng không rõ hắn hiểu lầm cái gì, cũng không thể đùa giỡn hắn, đành phải chờ đến lúc về phòng, đuổi Mộc Cận và Mã Thống ra ngoài, rồi giải thích vậy. Ta cũng không biết cách dỗ dành người khác, liền trực tiếp nói với hắn: “Ta sẽ không gả cho Vương Lam Điền.”
Mã Văn Tài nhìn ta một cái, không nói gì, ta đành cắn răng, giơ tay lấy cái hòm trên giá sách xuống, lẳng lặng đưa cho hắn.
Mã Văn Tài sửng sốt, ánh mắt nhìn cái hòm kia, mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là hòm ước nguyện mà nữ tử dùng trong đêm thất tịch.” Ta xoay người lại, cúi đầu nói, “Mọi người đều nói, nếu có người trong lòng, nếu viết tên của hắn lên giấy, bỏ vào trong hòm thì Chức nữ nương nương sẽ phù hộ cho bọn họ nên duyên vợ chồng…”
Ta còn chưa nói dứt lời, Mã Văn Tài đã nhanh như chớp giơ tay đoạt lấy cái hòm trên tay ta. Hắn vội vàng đem hòm mở ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy, nhanh chóng mở ra xem. Không hiểu sao, gương mặt ta có chút nóng lên, ngượng ngùng nhìn hắn, lại nhịn không được nhìn chằm chằm phản ứng của hắn. Trong lúc ta còn đang rối rắm như thế, Mã Văn Tài lại đột nhiên xụ mặt, lạnh như băng nói:
“Diệp Hoa Đường.”
“Hả?” Ta thấy thanh âm của hắn không chút thay đổi, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Mã Văn Tài nhăn mặt, sắc mặt thoạt nhìn rất cổ quái. Hắn lại tiếp tục lạnh lùng hỏi:
“Mã Văn Tân là ai?”
Gì?
Ta trợn tròn mắt. Vội vàng chạy lại chộp lấy tờ giấy, bên trên rất rõ ràng đề ba chữ “Mã Văn Tân.”
Này, là ta viết nhầm…
Mã Văn Tài tức đến tái mặt, bởi vì ngay cả ngày sinh tháng đẻ của hắn cũng bị ta nhớ nhầm, hơn nữa tờ giấy này còn bị ta vò nát, chỗ nào cũng dính mực. Hắn giật lại tờ giấy kia, cẩn thận viết lại tờ mới rồi bỏ vào trong hòm, thuận tiện nhìn cái mạng nhện đã sớm bị ta phá hỏng. Ta có chút xấu hổ, quay đầu đi không dám nhìn hắn, lại bị người phía sau nắm lấy bả vai, lẳng lặng tựa cái trán nóng như lửa lên hõm vai của ta.
“Coi như ngươi thức thời, bản công tử lần này không so đo với ngươi nữa.”
Mã Văn Tài nói xong câu này, dường như cơ thể đã cạn kiệt sức lực, lảo đảo dựa vào ta. Ta vội vàng đỡ lấy hắn, sau đó kéo hắn lên giường, còn lớn tiếng bảo Mã Thống đi sắc thuốc. Bệnh của Mã Văn Tài vốn chưa khỏi hẳn, trong lúc đó cảm xúc lại bị đè chặt đến giờ mới giải tỏa, cho nên bệnh tình hoàn toàn tái phát, phỏng chừng lúc chạy đến Chẩm Hà lầu bắt Lương Sơn Bá bị nhiễm thêm phong hàn, cho nên càng nghiêm trọng.
Người này cũng thật là, không có chuyện gì thì đến Chẩm Hà lầu làm gì, còn suýt nữa hại ta bị Trần phu tử bắt được!
Vì phải chăm sóc hắn, nên ta tạm thời chưa đi tìm Vương Lam Điền. Mãi cho đến tối muộn, Mã Văn Tài mới đỡ sốt, hơi hơi tỉnh lại, nhìn thấy ta ở bên cạnh chườm nước đá lên trán hắn, không khỏi lại nắm chặt lấy tay của ta. Thế nhưng Mã Thống đang đi tới đi lui bên cạnh công tử nhà hắn lại hoàn toàn coi như không thấy gì hết.
Người này, sao bây giờ không ngăn cản ta, bảo ta cách xa công tử nhà hắn ra một chút? Ta cảm thấy buồn cười, liền sai hắn đến phòng ăn tìm Tô An, mang một chút cháo về đây. Mã Thống nghe ta nói xong, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mã Thống đi rồi, Mã Văn Tài lại lẳng lặng nhìn ta không nói tiếng nào, trong phòng không khí nhất thời có chút quỷ dị, làm cho người ta thật sự không thoải mái. Vì thế ta đành gợi chuyện hỏi hắn tại sao muốn đến Chẩm Hà lầu bắt Lương Sơn Bá bằng được, lại nói nếu không phải Lương Sơn Bá thừa nhận chúng ta quả thực đến lầu xanh, phỏng chừng Trần phu tử sẽ đem mọi chuyện đổ lên đầu hắn. Vì thế mới nói, loại phu tử như hắn, quả nhiên chính là kẻ tráo trở.
Mã Văn Tài lúc đầu không định nói ra, sau đó lại bị ta ép mãi, mới không tình nguyện kể, hắn là muốn vạch trần việc Lương Sơn Bá đi chơi lầu xanh, để cho ta thấy rõ bộ mặt thực của tên kia, không cần bị biểu hiện giả dối của Lương Sơn Bá lừa gạt, hơn nữa còn nói với ta kỳ thật Lương Sơn Bá là kẻ xấu xa nhất trong trường, tên đó giỏi nhất là giả bộ quân tử, nhưng chuyện này lại chỉ có mình Mã Văn Tài hắn biết, nên hắn không muốn ta bị lừa.
Ta không hiểu tại sao Mã Văn Tài lại ghét Lương Sơn Bá như vậy, nếu nói trong chuyện xưa là vì Chúc Anh Đài, như vậy hiện tại là vì sao? Bất quá ta cũng không nghĩ bây giờ hỏi hắn cái đó, ta nghĩ, nếu ta lại vì người ngoài mà tranh cãi với hắn, hắn sẽ rất đau lòng.
Mặc kệ thế nào, ta nghĩ đại khái là ta đã thích hắn rồi.
Vì thế nên mới không muốn người ta nhằm vào hắn, cũng không muốn thấy hắn phải khổ sở, lại càng không muốn hắn sinh bệnh, không muốn hắn vì chuyện của ta mà phiền não.
“A Đường, đừng gả cho người khác.” Mã Văn Tài đột nhiên nói, hắn kéo tay của ta, trong mắt mê man mang theo một tia bất lực, “Đừng tùy tiện đi xa khỏi tầm mắt của ta, có việc gì cũng đừng đi tìm người khác, đừng xa cách ta, cũng đừng bỏ mặc ta.”
“Được.”
Ta hơi hơi nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở ra, nghiêm túc trả lời. Mã Văn Tài nghe xong, khuôn mặt lộ ra ý cười, cố gắng chống tay ngồi dậy, sau đó đưa tay lên vuốt tóc của ta, lại bá đạo ra lệnh cho ta cũng trèo lên giường ngủ cùng hắn. Ta mới không thèm nghe lời người này, liền một tay ép hắn nằm xuống, dặn lại phải dưỡng bệnh cho tốt, ta còn có chuyện phải giải quyết. Mã Văn Tài thấy vậy, không khỏi lại bắt đầu cáu kỉnh, còn nói khi nãy rõ ràng ta đã đáp ứng không đi xa khỏi tầm mắt của hắn, hiện tại lại ra ngoài tìm người khác. Ta bị hắn nói đến không còn cách nào khác, liền nói với hắn là đi tìm Cốc Tâm Liên, không phải là tìm Lương Sơn Bá, kết quả Mã Văn Tài càng tức giận, đập tay bồm bộp lên thành giường kêu ta không được đi tìm nữ nhân kia.
Ngay cả con gái hắn cũng không cho, được rồi, cuối cùng ta nói với hắn ta muốn đánh Trần phu tử một trận, rốt cục cũng làm hắn câm miệng. Vì thế ta mới có thể chuồn ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy Mã Thống đang bưng khay cơm đứng ở bên ngoài, cả người dựa vào một gốc cây ngủ gà ngủ gật, cũng không biết là đã đứng được bao lâu. Ta một mặt bảo hắn nhanh mang cháo vào cho Mã Văn Tài, mặt khác vội vàng chạy đến phòng của Lương Sơn Bá.
Muốn thu thập Vương Lam Điền, trước hết ta cần phải làm một chuyện.
Chung quanh tất cả mọi người đều sửng sốt. Tiếng Mã Văn Tài cắn răng “kẽo kẹt” vang lên, hung tợn không ngừng nhìn chằm chằm ta và Vương Lam Điền. Các học sinh khác cũng phát hiện tình huống không ổn, vội vàng chạy đi, Lương Sơn Bá vốn không muốn đi, cũng bị Chúc Anh Đài kéo về. Cuối cùng, nơi này chỉ còn lại ba người, ta, Vương Lam Điền và Mã Văn Tài.
“Rốt cục làm sao lại thế này, nói rõ ràng cho ta!” Mã Văn Tài cắn răng nói. Lời này của hắn là nói với ta, nhưng ta lại nghiêng đầu nhìn Vương Lam Điền, trắng trợn ăn cắp luôn lời thoại:
“Vương Lam Điền, rốt cục làm sao lại thế này, nói rõ ràng cho ta!”
Cái tên đáng chết này, ta vốn mới chỉ hoài nghi, không ngờ hắn cư nhiên nói trúng luôn! Xem ra Mã Văn Tài khẳng định là hiểu lầm, ta đương nhiên không muốn gả cho Vương Lam Điền, nói thật, ta chưa có ý tứ muốn gả cho ai cả, mà loại người như Vương Lam Điền có đem tặng cho ta ta cũng không thèm.
Nói xong câu đó, ta lặng lẽ đưa tay túm tay áo của Mã Văn Tài, khẽ kéo. Mã Văn Tài vốn đang đè nén hô hấp lúc này mới thở ra, hắn quay đầu nhìn ta một cái, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ và nghi hoặc. Nhưng bản thân ta lại vô cùng bình tĩnh, dùng ánh mắt nói hắn yên tâm, không có chuyện gì.
Vương Lam Điền lúc này đành phải liều mạng, giơ cây quạt lên che mặt, nói với ta: “Hừ, Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng có Mã Văn Tài làm chỗ dựa mà định động đến ta, về sau đừng có đứng trước mặt ta mà lớn lối. Bằng không, chờ đến lúc muội muội ngươi vào nhà ta, ngươi xem ta sẽ đối xử với nàng thế nào! Hừ, đến lúc đó ta sẽ nói với nàng, đừng có oán ta, muốn oán thì oán ca ca ngươi có mắt không tròng, dám ở trong trường gây khó dễ cho ta.”
“Vương Lam Điền, ngươi muốn uy hiếp ta?” Ta giận quá bèn cười, “Ta thật ra muốn hỏi lại ngươi một chút, ta lúc nào thì chọc tới ngươi, để đến mức muội muội ta còn chưa vào cửa, ngươi đã tính toán tra tấn nàng?”
“Bởi vì lúc nào ngươi cũng chống đối ta!” Vương Lam Điền nhìn nhanh qua Mã Văn Tài một cái, hơi hơi lùi lại, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nói, “Ta cũng nói cho ngươi biết, có đánh ta cũng vô dụng thôi, nghe nói không phải ngươi yêu nhất chính là muội muội kia sao, nếu ngươi làm ta nổi nóng, đừng trách ta không khách khí với nàng! Dù sao cũng là Diệp gia các ngươi chủ động đến đòi cưới!”
“—-Ngươi muốn chết!” Mã Văn Tài cũng nghe ra là có chuyện gì, tiến lên túm lấy Vương Lam Điền, trên mặt tràn đầy lửa giận. Vương Lam Điền có chút khó hiểu, kỳ quái nói: “Mã Văn Tài, ta là nói muội muội của Diệp Hoa Đường, liên quan gì đến ngươi? Ngươi sẽ không phải muốn nói loại chuyện này mình cũng quản đi?”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Mã Văn Tài đã tung ra một quyền thẳng vào cằm hắn, đánh cho hắn lùi lại phía sau hơn chục bước, khóe miệng trào máu. Cố tình thằng nhãi này còn không phục, bị đánh xong còn gân cổ lên: “Mã Văn Tài, đây là chuyện của Diệp gia, ngươi quản cái gì hả?”
“Mã Văn Tài ta muốn đánh ngươi, chính là bởi vì ngươi ngứa đòn!” Mã Văn Tài rống lên, đồng thời tiếp tục giơ nắm đấm lên dứ dứ.
“Được rồi, Văn Tài huynh, đừng để ý đến hắn!” Ta thấy Mã Văn Tài bùng nổ, vội vàng tách hắn và Vương Lam Điền ra, dùng sức trừng Vương Lam Điền một cái, mắng, “Còn không mau cút đi, muốn chết sao!” Vương Lam Điền bị ta mắng, sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, cũng không dám cãi lại, vội vàng xoay người chạy bán sống bán chết.
Người này gần đây lá gan càng lúc càng lớn, mấy ngày quên không chỉnh hắn, hắn đã kiêu ngạo đến mức này rồi. Ta quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, phát hiện thằng nhãi này mặt đỏ bừng bừng, xiết chặt nắm tay, toàn thân phát run, dường như đang nỗ lực kiềm chế cơn giận. Ta vừa chạm vào hắn, phát hiện sốt vẫn chưa hạ, mà đang có dấu hiệu sốt cao trở lại.
Hóa ra, hắn vẫn luôn cố gắng tỏ ra bình thường sao?
“Văn Tài huynh, chúng ta trở về đi, bệnh của ngươi còn chưa khỏi.” Hắn vốn đã sốt, lại cũng chưa uống thuốc, ra ngoài còn bị dồn nén cảm xúc lâu như vậy, chỉ sợ bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng.
“Không cần ngươi quan tâm.”
Mã Văn Tài gạt tay ta ra, cũng không quay đầu lại, bản thân tự sải bước về phòng. Ta ngẫm nghĩ một lát, vẫn là quyết định sẽ giải thích rõ ràng cho hắn, sau đó mới đi đàm phán với Vương Lam Điền. Mặc kệ thế nào, ta cũng không muốn gả cho Vương Lam Điền, nhưng như lời hắn nói, hình như là Diệp gia chủ động muốn cầu thân với Vương gia. Lúc này, chỉ sợ gia đình ta sẽ không dễ dàng rút lại lời nói, cho nên chỉ có thể xuống tay với Vương Lam Điền, tốt nhất là để hắn chủ động nói với cha mẹ từ chối Diệp gia. Về chi tiết, còn phải lên kế hoạch hành động đã.
Trên đường trở về, Mã Văn Tài luôn luôn không thèm để ý tới ta, cũng không thèm nhìn ta lấy một cái. Giơ tay túm hắn sẽ bị gạt ra, thật rõ ràng là hắn lại cáu kỉnh. Ta có chút đau đầu, cũng không rõ hắn hiểu lầm cái gì, cũng không thể đùa giỡn hắn, đành phải chờ đến lúc về phòng, đuổi Mộc Cận và Mã Thống ra ngoài, rồi giải thích vậy. Ta cũng không biết cách dỗ dành người khác, liền trực tiếp nói với hắn: “Ta sẽ không gả cho Vương Lam Điền.”
Mã Văn Tài nhìn ta một cái, không nói gì, ta đành cắn răng, giơ tay lấy cái hòm trên giá sách xuống, lẳng lặng đưa cho hắn.
Mã Văn Tài sửng sốt, ánh mắt nhìn cái hòm kia, mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là hòm ước nguyện mà nữ tử dùng trong đêm thất tịch.” Ta xoay người lại, cúi đầu nói, “Mọi người đều nói, nếu có người trong lòng, nếu viết tên của hắn lên giấy, bỏ vào trong hòm thì Chức nữ nương nương sẽ phù hộ cho bọn họ nên duyên vợ chồng…”
Ta còn chưa nói dứt lời, Mã Văn Tài đã nhanh như chớp giơ tay đoạt lấy cái hòm trên tay ta. Hắn vội vàng đem hòm mở ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy, nhanh chóng mở ra xem. Không hiểu sao, gương mặt ta có chút nóng lên, ngượng ngùng nhìn hắn, lại nhịn không được nhìn chằm chằm phản ứng của hắn. Trong lúc ta còn đang rối rắm như thế, Mã Văn Tài lại đột nhiên xụ mặt, lạnh như băng nói:
“Diệp Hoa Đường.”
“Hả?” Ta thấy thanh âm của hắn không chút thay đổi, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Mã Văn Tài nhăn mặt, sắc mặt thoạt nhìn rất cổ quái. Hắn lại tiếp tục lạnh lùng hỏi:
“Mã Văn Tân là ai?”
Gì?
Ta trợn tròn mắt. Vội vàng chạy lại chộp lấy tờ giấy, bên trên rất rõ ràng đề ba chữ “Mã Văn Tân.”
Này, là ta viết nhầm…
Mã Văn Tài tức đến tái mặt, bởi vì ngay cả ngày sinh tháng đẻ của hắn cũng bị ta nhớ nhầm, hơn nữa tờ giấy này còn bị ta vò nát, chỗ nào cũng dính mực. Hắn giật lại tờ giấy kia, cẩn thận viết lại tờ mới rồi bỏ vào trong hòm, thuận tiện nhìn cái mạng nhện đã sớm bị ta phá hỏng. Ta có chút xấu hổ, quay đầu đi không dám nhìn hắn, lại bị người phía sau nắm lấy bả vai, lẳng lặng tựa cái trán nóng như lửa lên hõm vai của ta.
“Coi như ngươi thức thời, bản công tử lần này không so đo với ngươi nữa.”
Mã Văn Tài nói xong câu này, dường như cơ thể đã cạn kiệt sức lực, lảo đảo dựa vào ta. Ta vội vàng đỡ lấy hắn, sau đó kéo hắn lên giường, còn lớn tiếng bảo Mã Thống đi sắc thuốc. Bệnh của Mã Văn Tài vốn chưa khỏi hẳn, trong lúc đó cảm xúc lại bị đè chặt đến giờ mới giải tỏa, cho nên bệnh tình hoàn toàn tái phát, phỏng chừng lúc chạy đến Chẩm Hà lầu bắt Lương Sơn Bá bị nhiễm thêm phong hàn, cho nên càng nghiêm trọng.
Người này cũng thật là, không có chuyện gì thì đến Chẩm Hà lầu làm gì, còn suýt nữa hại ta bị Trần phu tử bắt được!
Vì phải chăm sóc hắn, nên ta tạm thời chưa đi tìm Vương Lam Điền. Mãi cho đến tối muộn, Mã Văn Tài mới đỡ sốt, hơi hơi tỉnh lại, nhìn thấy ta ở bên cạnh chườm nước đá lên trán hắn, không khỏi lại nắm chặt lấy tay của ta. Thế nhưng Mã Thống đang đi tới đi lui bên cạnh công tử nhà hắn lại hoàn toàn coi như không thấy gì hết.
Người này, sao bây giờ không ngăn cản ta, bảo ta cách xa công tử nhà hắn ra một chút? Ta cảm thấy buồn cười, liền sai hắn đến phòng ăn tìm Tô An, mang một chút cháo về đây. Mã Thống nghe ta nói xong, liền vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mã Thống đi rồi, Mã Văn Tài lại lẳng lặng nhìn ta không nói tiếng nào, trong phòng không khí nhất thời có chút quỷ dị, làm cho người ta thật sự không thoải mái. Vì thế ta đành gợi chuyện hỏi hắn tại sao muốn đến Chẩm Hà lầu bắt Lương Sơn Bá bằng được, lại nói nếu không phải Lương Sơn Bá thừa nhận chúng ta quả thực đến lầu xanh, phỏng chừng Trần phu tử sẽ đem mọi chuyện đổ lên đầu hắn. Vì thế mới nói, loại phu tử như hắn, quả nhiên chính là kẻ tráo trở.
Mã Văn Tài lúc đầu không định nói ra, sau đó lại bị ta ép mãi, mới không tình nguyện kể, hắn là muốn vạch trần việc Lương Sơn Bá đi chơi lầu xanh, để cho ta thấy rõ bộ mặt thực của tên kia, không cần bị biểu hiện giả dối của Lương Sơn Bá lừa gạt, hơn nữa còn nói với ta kỳ thật Lương Sơn Bá là kẻ xấu xa nhất trong trường, tên đó giỏi nhất là giả bộ quân tử, nhưng chuyện này lại chỉ có mình Mã Văn Tài hắn biết, nên hắn không muốn ta bị lừa.
Ta không hiểu tại sao Mã Văn Tài lại ghét Lương Sơn Bá như vậy, nếu nói trong chuyện xưa là vì Chúc Anh Đài, như vậy hiện tại là vì sao? Bất quá ta cũng không nghĩ bây giờ hỏi hắn cái đó, ta nghĩ, nếu ta lại vì người ngoài mà tranh cãi với hắn, hắn sẽ rất đau lòng.
Mặc kệ thế nào, ta nghĩ đại khái là ta đã thích hắn rồi.
Vì thế nên mới không muốn người ta nhằm vào hắn, cũng không muốn thấy hắn phải khổ sở, lại càng không muốn hắn sinh bệnh, không muốn hắn vì chuyện của ta mà phiền não.
“A Đường, đừng gả cho người khác.” Mã Văn Tài đột nhiên nói, hắn kéo tay của ta, trong mắt mê man mang theo một tia bất lực, “Đừng tùy tiện đi xa khỏi tầm mắt của ta, có việc gì cũng đừng đi tìm người khác, đừng xa cách ta, cũng đừng bỏ mặc ta.”
“Được.”
Ta hơi hơi nhắm mắt lại, rất nhanh lại mở ra, nghiêm túc trả lời. Mã Văn Tài nghe xong, khuôn mặt lộ ra ý cười, cố gắng chống tay ngồi dậy, sau đó đưa tay lên vuốt tóc của ta, lại bá đạo ra lệnh cho ta cũng trèo lên giường ngủ cùng hắn. Ta mới không thèm nghe lời người này, liền một tay ép hắn nằm xuống, dặn lại phải dưỡng bệnh cho tốt, ta còn có chuyện phải giải quyết. Mã Văn Tài thấy vậy, không khỏi lại bắt đầu cáu kỉnh, còn nói khi nãy rõ ràng ta đã đáp ứng không đi xa khỏi tầm mắt của hắn, hiện tại lại ra ngoài tìm người khác. Ta bị hắn nói đến không còn cách nào khác, liền nói với hắn là đi tìm Cốc Tâm Liên, không phải là tìm Lương Sơn Bá, kết quả Mã Văn Tài càng tức giận, đập tay bồm bộp lên thành giường kêu ta không được đi tìm nữ nhân kia.
Ngay cả con gái hắn cũng không cho, được rồi, cuối cùng ta nói với hắn ta muốn đánh Trần phu tử một trận, rốt cục cũng làm hắn câm miệng. Vì thế ta mới có thể chuồn ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy Mã Thống đang bưng khay cơm đứng ở bên ngoài, cả người dựa vào một gốc cây ngủ gà ngủ gật, cũng không biết là đã đứng được bao lâu. Ta một mặt bảo hắn nhanh mang cháo vào cho Mã Văn Tài, mặt khác vội vàng chạy đến phòng của Lương Sơn Bá.
Muốn thu thập Vương Lam Điền, trước hết ta cần phải làm một chuyện.
/94
|