Hắn định chuộc thân cho Ngọc Vô Hà?
Ta lúc ấy còn đang nằm trên giường, nghe xong đầu óc hỗn loạn không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhìn hắn chăm chú, thản nhiên nói: “Thế nào, là vì ngày ấy chưa thu phục được hồ ly tinh, cho nên bây giờ hối hận, muốn tìm cơ hội làm một lần?”
“Ngươi lại loạn nghĩ cái gì!” Mã Văn Tài nhíu nhíu mày, cốc trán ta một cái, sau đó cũng trèo lên trên giường ngồi cạnh ta.
“Bản công tử không phải là vì chuyện kia mới chuộc thân cho nàng, ngươi cũng hiểu mà, ta đối với nữ nhân xuất thân từ nơi đó, làm sao có thể hứng thú với các nàng được. Chẳng qua, Ngọc Vô Hà kia, diện mạo thật sự rất giống mẫu thân của ta. Cho dù chỉ là bộ dạng giống thôi, ta cũng không muốn để nàng sống trong lầu xanh.”
“Nàng rất giống mẹ ngươi?” Ta lập tức nhớ đến lúc trước ở trong lầu xanh gặp Mã thái thú, nhất thời giật mình. Mã Văn Tài may mà không có chú ý thái độ của ta, chỉ cúi người xuống sờ trán ta, tay hắn lạnh như băng thật thoải mái, vì thế ta liền không ngừng dụi đầu vào tay hắn, khiến cho Mã Văn Tài nhếch môi cười khẽ, bàn tay cứ quét qua quét lại trên mặt ta.
“Chỉ có lúc này mới thấy ngươi ôn nhu văn nhã một chút…” Hắn nhẹ giọng nói, “Bất quá, vẫn là mau khỏi bệnh đi.”
“Ừ.” Ta lên tiếng, “Chờ ta khỏi rồi, liền cùng ngươi đến Chẩm Hà lầu chuộc người. Bất quá sau khi đem nàng chuộc ra, ngươi định làm gì nữa?”
“Có thể làm gì nữa, tìm cho nàng một người lương thiện rồi gả cho, hoặc là bảo nàng rời khỏi Hàng Châu, miễn là không để ta nhìn thấy nàng một lần nữa!” Mã Văn Tài vẻ mặt có chút phức tạp, ta cũng không biết có phải hắn cố tình nói cho ta nghe hay không, bất quá, ta tin hắn cũng không có ý khác đối với Ngọc Vô Hà, dựa vào chuyện của Mã thái thú, cũng đủ chứng minh lời Mã Văn Tài nói hẳn là sự thật. Kỳ thực ta rất muốn nói hắn nên để cha hắn cưới vào phủ thì tốt lắm, bất quá phỏng chừng Mã Văn Tài khẳng định không cho chuyện này xảy ra, dù sao một nữ tử chốn lầu xanh lại giống mẹ hắn, loại chuyện này, nhất định hắn sẽ không vui.
“Nhưng nếu nàng không đồng ý rời đi? Người ta tốt xấu gì cũng là đầu bài của Chẩm Hà lầu, không phải nói đi là có thể đi.” Ta lại nói. Ta cũng nhìn ra tú bà rất coi trọng Ngọc Vô Hà, dù sao nàng cũng là cái cây hái ra tiền của bà ta, nhất định bà ta sẽ không dễ dàng để nàng đi như vậy.
“Hừ, ta không thèm quản nàng nghĩ thế nào! Mã Văn Tài ta không muốn nàng ở đó, ai dám giữ nàng lại!” Mã Văn Tài nhíu mày nói.
Này, thật ra người muốn giữ nàng lại nhất, chính là cha ngươi a. Nếu Ngọc Vô Hà thực sự giống mẹ của Mã Văn Tài, ta nghĩ không lâu nữa cha hắn có khả năng sẽ cưới nàng vào cửa. Lại nói, ta vẫn cảm thấy giữa Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà có một mối quan hệ không rõ, khiến ta cảm thấy rất loạn, mà lại không thể nói rõ.
“Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, cứ dưỡng bệnh cho tốt, cả ngày quản nhiều chuyện như vậy làm gì?” Mã Văn Tài xoa đầu ta, “Ngày hôm qua ta thấy Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chơi thả diều, chờ đến lúc ngươi khỏe rồi, ta cũng làm cho ngươi một cái diều bươm bướm thật đẹp, được không?”
“Không thích bươm bướm.” Ta khàn giọng cắt ngang lời hắn, “Chúng ta không cần bươm bướm, muốn diều chim ưng, một cái diều chim ưng màu đen cơ.”
“Đường đường là một cô nương, sao không thích diều bươm bướm, cứ nằng nặc đòi chim ưng là sao?” Mã Văn Tài vỗ đầu ta một cái, nhưng trên mặt không có chút nào là không vui. Ta cười ngây ngô nhìn hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn cọ cọ, lại vòng tay ôm chặt thắt lưng của hắn.
Mã Văn Tài hơi cứng người, sau đó nghiêng người dựa vào đầu giường, tựa hồ muốn ta dựa vào được thoải mái. Ta giang cả hai tay ôm hắn, chỉ cảm thấy một cảm giác an toàn mà trước nay ta chưa từng có.
Người này, là người ta có thể tín nhiệm, cũng là người mà ta có thể phó thác cả cuộc đời.
Bất quá cho dù có tín nhiệm thế nào, cũng có vài thứ ta không thể nói cho hắn biết, tỷ như lai lịch chân chính của ta, cũng tỷ như một vài thứ khác.
Mấy ngày tiếp theo, sau mấy lần Mộc Cận muốn ầm ĩ muốn đưa thư hỏa tốc về nhà thì ta cũng dần khỏi bệnh. Mấy ngày nay ta chậm trễ không ít việc học, cũng may Mã Văn Tài mỗi ngày tan học đều sau cầm sách vở về, sau đó giảng lại nội dung đã học cho ta, nhưng cũng vì vậy mà bản thân hắn lại không còn thời gian chơi đá bóng và bắn cung.
Lần ốm này, Tuân Cự Bá cũng chạy tới phòng hỏi han bệnh tình của ta một hồi, nguyên nhân là không biết ai đã nói với hắn ta sở dĩ sinh bệnh hình như một phần là bởi vì cãi nhau với hắn. Ta mơ hồ cảm thấy người này hẳn là Lương Sơn Bá, cũng không thể ngờ mấy ngày nay hắn không ngừng phải đối phó với Bát ca của Chúc Anh Đài mà vẫn có thời gian quản chuyện của ta và Tuân Cự Bá. Có thể khôi phục quan hệ bạn bè với Tuân Cự Bá, ta cảm thấy thật cao hứng, mà tâm tình tốt lên thì bệnh tình cũng nhanh khỏi hơn.
Mã Văn Tài không nuốt lời, thật sự làm cho ta một cái diều. Không thể tin được một thiếu gia nhà giàu luôn sống trong cẩm y ngọc thực như hắn, cư nhiên cũng biết làm diều, mà khiến ta kinh hãi hơn là, diều thực sự rất giống như chim ưng thực, khung xương tinh xảo, thân diều đều dùng lụa để căng, thoạt nhìn phi thường xinh đẹp. Bất quá mấy ngày gần đây tương đối bận rộn, chúng ta cũng không có thời gian đi thả diều, cho nên ta thật cẩn thận cất cái diều kia vào trong rương.
Sau khi khỏi bệnh, chuyện thứ nhất ta làm, chính là đi tìm Vương Lam Điền. Ở cùng phòng với hắn là một kẻ nhát gan, bình thường luôn bị Vương Lam Điền gọi đến đuổi đi, làm trâu làm ngựa cho hắn, nhưng mà vừa mới thấy ta đến, liền sợ đến mức chạy thẳng ra khỏi cửa không dám ngoái đầu lại. Chẳng lẽ ta ở trong trường đáng sợ như vậy sao? Hình như ta cũng chưa từng có động một ngón tay nào vào vị học sinh này mà.
Bất quá hắn đi rồi cũng tốt, nếu không ta lại mất công đuổi người. Vương Lam Điền thấy ta đến, cũng hoảng sợ, hắn cố trấn định hỏi ta tới làm gì, vừa thấy ta vung tay lên, hắn đã vội nhảy lên giường, chui vào trong chăn trốn.
Này, ta nâng tay cũng không phải là muốn đánh ngươi, ngươi sợ cái gì!
Ta cảm thấy buồn cười, liền trực tiếp nói với hắn: “Vương Lam Điền, ngươi không cần sợ, hôm nay ta đến đây không phải là muốn đánh ngươi, mà là muốn thương lượng với ngươi một chuyện. Ngươi thấy đấy, Văn Tài huynh không có đi cùng ta mà, cho nên ngươi không cần phải trốn, chúng ta hãy cứ bình tĩnh ngồi xuống mà nói chuyện.”
“Mã Văn Tài thực sự không đến đây?” Vương Lam Điền hoài nghi nhìn quanh vài lần, xác định Mã Văn Tài không hề có mặt xong, lúc này mới an tâm buông chăn ra, ném xuống giường, sau đó thoải mái đi đến trước mặt ta, hất đầu nói:
“Diệp Hoa Đường, tìm ta có chuyện gì? Nói mau.”
Cái thái độ này, thật sự là chuyển biến một trăm tám mươi độ a. Thấy ta không ngừng đánh giá hắn, Vương Lam Điền càng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Diệp Hoa Đường, ngươi tìm ta rốt cục vì chuyện gì? Là đến cầu xin bản công tử sao?”
Biết Mã Văn Tài không có ở đây thì thái độ liền như vậy sao…Ta không khỏi có chút rối rắm cúi đầu nhìn tay của mình, ta đánh hắn cũng đâu có ít, tại sao hắn không sợ ta a? Chẳng lẽ là vì bộ dạng của Mã Văn Tài tương đối dọa người sao?
Ta đối với Vương Lam Điền vì thế cũng không còn cách nào khác, liền quyết định thẳng thắn nói cho hắn, ta hi vọng hắn có thể chủ động viết thư về nhà nói với cha hắn, hắn không muốn cưới con gái Diệp gia làm vợ.
“Ngươi quả nhiên là đến vì việc này.” Vương Lam Điền hừ lạnh một tiếng, sau đó ngang ngược nói với ta, muốn cầu ngươi ta giúp ngươi thì phải có một chút bộ dạng muốn cầu người. Nếu không muốn sau này muội muội ta gả cho hắn phải chịu tra tấn, hiện tại liền quỳ xuống trước mặt hắn, có lẽ nếu Vương công tử hắn tâm tình tốt, nói không chừng về sau sẽ không để muội muội ta chịu quá nhiều đau khổ, bằng không…
Bằng không sẽ thế nào?
“Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết, ngay cả ngươi có dùng vũ lực uy hiếp ta thì cũng vô dụng thôi.” Vương Lam Điền thấy ta tức đến nắm chặt hai tay, vội vàng mở miệng nói. Rõ ràng là hắn muốn lấy việc này uy hiếp ta.
Ta đã sớm biết người này sẽ không chịu thỏa hiệp, cho nên, yên tâm, ta sẽ không đánh người, dù sao bản thân ta cũng vừa mới khỏi bệnh, nên có muốn đánh người, cũng không đủ sức. Nhưng mà…
“Đúng rồi Vương Lam Điền, nghe nói ngươi rất thích Tâm Liên cô nương, còn từng nhiều lần đến phòng giặt đồ tìm nàng. Lại nghe nói chuyện nàng bị bán vào lầu xanh, hình như cũng do ngươi truyền ra, có phải thế không? Xem ra Lam Điền huynh rất có tình ý với Cốc Tâm Liên a.”
“Nàng có bị bán vào lầu xanh hay không, liên quan gì đến ta!” Vương Lam Điền nghe xong không khỏi nhíu mày. Ta cũng không thèm để ý hắn nói cái gì, lập tức cho tay vào trong ngực rút ra tờ giấy bán mình của Tâm Liên, quơ quơ trước mặt hắn rồi nói:
“Vương Lam Điền, ngươi xem đây là cái gì?”
Vương Lam Điền nhìn thấy tờ giấy liền bắt đầu sợ hãi, ta lại nhanh chóng rút tờ khế ước này về, cầm ở trong tay đọc to: “Bán mình giá hai mươi lạng vàng, Lam Điền huynh cũng thực biết giá, chữ viết cũng thật rõ ràng nha. Chỉ là không biết nếu tờ khế ước bán mình này rơi vào tay Hiệu trưởng, để hắn biết trong trường mình lại có loại học sinh bại hoại như thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi, ngươi đừng có mở miệng nói bậy!” Vương Lam Điền vội la lên, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói tờ khế ước này là ta lừa gạt Cốc Tâm Liên? Nàng chỉ là một cô gái bán hoa ở Tây Hồ, khẳng định là vì bản thân không muốn sống cuộc sống kham khổ nữa, cho nên mới tự bán mình đến cái nơi phong lưu đó, chẳng có quan hệ gì tới bản công tử!”
Hừ, đây là cái logic gì? Cuộc sống kham khổ, không có nghĩa là sẽ tự bán mình! Cốc Tâm Liên cho dù xuất thân có hèn mọn, nhưng nàng cũng là dựa vào hai bàn tay mình lao động phụng dưỡng mẹ già, so với cái loại người lúc gặp chuyện chỉ biết kêu cha gọi mẹ như ngươi thì tốt hơn trăm ngàn lần!
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao Hiệu trưởng và phu tử cũng có rất nhiều bài tập của ngươi, bảo họ tìm xem chữ viết trong khế ước này là chữ của người nào, tùy tiện so sánh một chút không phải sẽ biết sao. Nếu người kia không phải là Lam Điền huynh, ngươi vạn vạn lần không cần sốt ruột.” Ta nói xong xoay người muốn đi, Vương Lam Điền lại vọt tới trước mặt ta, vội vàng cướp lấy tờ khế ước trong tay ta rồi xé nát!
“Hừ, Diệp Hoa Đường, ta bây giờ rất muốn nhìn xem ngươi hiện tại lấy cái gì đi chứng minh cho Hiệu trưởng!”
Vương Lam Điền buông tay, thả những mảnh giấy nhỏ rơi xuống trước mặt ta, thấy vẻ mặt ta phẫn nộ, không khỏi đắc ý cười nói, “Dựa vào ngươi, cũng đòi đấu với ta. Đúng vậy, Cốc Tâm Liên là bị ta bán vào lầu xanh đấy, lần này nàng được các ngươi cứu, cũng coi như nàng tốt số, bất quá nàng tuyệt đối không thoát được khỏi lòng bàn tay ta. Không chỉ có nàng, ngay cả muội muội của ngươi ta nhất định cũng sẽ lấy về nhà, đến lúc đó ta muốn đối với nàng thế nào, người ca ca như ngươi đừng hòng nhúng tay vào được.”
Ta lúc ấy còn đang nằm trên giường, nghe xong đầu óc hỗn loạn không ngồi dậy nổi, chỉ có thể nhìn hắn chăm chú, thản nhiên nói: “Thế nào, là vì ngày ấy chưa thu phục được hồ ly tinh, cho nên bây giờ hối hận, muốn tìm cơ hội làm một lần?”
“Ngươi lại loạn nghĩ cái gì!” Mã Văn Tài nhíu nhíu mày, cốc trán ta một cái, sau đó cũng trèo lên trên giường ngồi cạnh ta.
“Bản công tử không phải là vì chuyện kia mới chuộc thân cho nàng, ngươi cũng hiểu mà, ta đối với nữ nhân xuất thân từ nơi đó, làm sao có thể hứng thú với các nàng được. Chẳng qua, Ngọc Vô Hà kia, diện mạo thật sự rất giống mẫu thân của ta. Cho dù chỉ là bộ dạng giống thôi, ta cũng không muốn để nàng sống trong lầu xanh.”
“Nàng rất giống mẹ ngươi?” Ta lập tức nhớ đến lúc trước ở trong lầu xanh gặp Mã thái thú, nhất thời giật mình. Mã Văn Tài may mà không có chú ý thái độ của ta, chỉ cúi người xuống sờ trán ta, tay hắn lạnh như băng thật thoải mái, vì thế ta liền không ngừng dụi đầu vào tay hắn, khiến cho Mã Văn Tài nhếch môi cười khẽ, bàn tay cứ quét qua quét lại trên mặt ta.
“Chỉ có lúc này mới thấy ngươi ôn nhu văn nhã một chút…” Hắn nhẹ giọng nói, “Bất quá, vẫn là mau khỏi bệnh đi.”
“Ừ.” Ta lên tiếng, “Chờ ta khỏi rồi, liền cùng ngươi đến Chẩm Hà lầu chuộc người. Bất quá sau khi đem nàng chuộc ra, ngươi định làm gì nữa?”
“Có thể làm gì nữa, tìm cho nàng một người lương thiện rồi gả cho, hoặc là bảo nàng rời khỏi Hàng Châu, miễn là không để ta nhìn thấy nàng một lần nữa!” Mã Văn Tài vẻ mặt có chút phức tạp, ta cũng không biết có phải hắn cố tình nói cho ta nghe hay không, bất quá, ta tin hắn cũng không có ý khác đối với Ngọc Vô Hà, dựa vào chuyện của Mã thái thú, cũng đủ chứng minh lời Mã Văn Tài nói hẳn là sự thật. Kỳ thực ta rất muốn nói hắn nên để cha hắn cưới vào phủ thì tốt lắm, bất quá phỏng chừng Mã Văn Tài khẳng định không cho chuyện này xảy ra, dù sao một nữ tử chốn lầu xanh lại giống mẹ hắn, loại chuyện này, nhất định hắn sẽ không vui.
“Nhưng nếu nàng không đồng ý rời đi? Người ta tốt xấu gì cũng là đầu bài của Chẩm Hà lầu, không phải nói đi là có thể đi.” Ta lại nói. Ta cũng nhìn ra tú bà rất coi trọng Ngọc Vô Hà, dù sao nàng cũng là cái cây hái ra tiền của bà ta, nhất định bà ta sẽ không dễ dàng để nàng đi như vậy.
“Hừ, ta không thèm quản nàng nghĩ thế nào! Mã Văn Tài ta không muốn nàng ở đó, ai dám giữ nàng lại!” Mã Văn Tài nhíu mày nói.
Này, thật ra người muốn giữ nàng lại nhất, chính là cha ngươi a. Nếu Ngọc Vô Hà thực sự giống mẹ của Mã Văn Tài, ta nghĩ không lâu nữa cha hắn có khả năng sẽ cưới nàng vào cửa. Lại nói, ta vẫn cảm thấy giữa Tần Kinh Sinh và Ngọc Vô Hà có một mối quan hệ không rõ, khiến ta cảm thấy rất loạn, mà lại không thể nói rõ.
“Được rồi, ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa, cứ dưỡng bệnh cho tốt, cả ngày quản nhiều chuyện như vậy làm gì?” Mã Văn Tài xoa đầu ta, “Ngày hôm qua ta thấy Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài chơi thả diều, chờ đến lúc ngươi khỏe rồi, ta cũng làm cho ngươi một cái diều bươm bướm thật đẹp, được không?”
“Không thích bươm bướm.” Ta khàn giọng cắt ngang lời hắn, “Chúng ta không cần bươm bướm, muốn diều chim ưng, một cái diều chim ưng màu đen cơ.”
“Đường đường là một cô nương, sao không thích diều bươm bướm, cứ nằng nặc đòi chim ưng là sao?” Mã Văn Tài vỗ đầu ta một cái, nhưng trên mặt không có chút nào là không vui. Ta cười ngây ngô nhìn hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn cọ cọ, lại vòng tay ôm chặt thắt lưng của hắn.
Mã Văn Tài hơi cứng người, sau đó nghiêng người dựa vào đầu giường, tựa hồ muốn ta dựa vào được thoải mái. Ta giang cả hai tay ôm hắn, chỉ cảm thấy một cảm giác an toàn mà trước nay ta chưa từng có.
Người này, là người ta có thể tín nhiệm, cũng là người mà ta có thể phó thác cả cuộc đời.
Bất quá cho dù có tín nhiệm thế nào, cũng có vài thứ ta không thể nói cho hắn biết, tỷ như lai lịch chân chính của ta, cũng tỷ như một vài thứ khác.
Mấy ngày tiếp theo, sau mấy lần Mộc Cận muốn ầm ĩ muốn đưa thư hỏa tốc về nhà thì ta cũng dần khỏi bệnh. Mấy ngày nay ta chậm trễ không ít việc học, cũng may Mã Văn Tài mỗi ngày tan học đều sau cầm sách vở về, sau đó giảng lại nội dung đã học cho ta, nhưng cũng vì vậy mà bản thân hắn lại không còn thời gian chơi đá bóng và bắn cung.
Lần ốm này, Tuân Cự Bá cũng chạy tới phòng hỏi han bệnh tình của ta một hồi, nguyên nhân là không biết ai đã nói với hắn ta sở dĩ sinh bệnh hình như một phần là bởi vì cãi nhau với hắn. Ta mơ hồ cảm thấy người này hẳn là Lương Sơn Bá, cũng không thể ngờ mấy ngày nay hắn không ngừng phải đối phó với Bát ca của Chúc Anh Đài mà vẫn có thời gian quản chuyện của ta và Tuân Cự Bá. Có thể khôi phục quan hệ bạn bè với Tuân Cự Bá, ta cảm thấy thật cao hứng, mà tâm tình tốt lên thì bệnh tình cũng nhanh khỏi hơn.
Mã Văn Tài không nuốt lời, thật sự làm cho ta một cái diều. Không thể tin được một thiếu gia nhà giàu luôn sống trong cẩm y ngọc thực như hắn, cư nhiên cũng biết làm diều, mà khiến ta kinh hãi hơn là, diều thực sự rất giống như chim ưng thực, khung xương tinh xảo, thân diều đều dùng lụa để căng, thoạt nhìn phi thường xinh đẹp. Bất quá mấy ngày gần đây tương đối bận rộn, chúng ta cũng không có thời gian đi thả diều, cho nên ta thật cẩn thận cất cái diều kia vào trong rương.
Sau khi khỏi bệnh, chuyện thứ nhất ta làm, chính là đi tìm Vương Lam Điền. Ở cùng phòng với hắn là một kẻ nhát gan, bình thường luôn bị Vương Lam Điền gọi đến đuổi đi, làm trâu làm ngựa cho hắn, nhưng mà vừa mới thấy ta đến, liền sợ đến mức chạy thẳng ra khỏi cửa không dám ngoái đầu lại. Chẳng lẽ ta ở trong trường đáng sợ như vậy sao? Hình như ta cũng chưa từng có động một ngón tay nào vào vị học sinh này mà.
Bất quá hắn đi rồi cũng tốt, nếu không ta lại mất công đuổi người. Vương Lam Điền thấy ta đến, cũng hoảng sợ, hắn cố trấn định hỏi ta tới làm gì, vừa thấy ta vung tay lên, hắn đã vội nhảy lên giường, chui vào trong chăn trốn.
Này, ta nâng tay cũng không phải là muốn đánh ngươi, ngươi sợ cái gì!
Ta cảm thấy buồn cười, liền trực tiếp nói với hắn: “Vương Lam Điền, ngươi không cần sợ, hôm nay ta đến đây không phải là muốn đánh ngươi, mà là muốn thương lượng với ngươi một chuyện. Ngươi thấy đấy, Văn Tài huynh không có đi cùng ta mà, cho nên ngươi không cần phải trốn, chúng ta hãy cứ bình tĩnh ngồi xuống mà nói chuyện.”
“Mã Văn Tài thực sự không đến đây?” Vương Lam Điền hoài nghi nhìn quanh vài lần, xác định Mã Văn Tài không hề có mặt xong, lúc này mới an tâm buông chăn ra, ném xuống giường, sau đó thoải mái đi đến trước mặt ta, hất đầu nói:
“Diệp Hoa Đường, tìm ta có chuyện gì? Nói mau.”
Cái thái độ này, thật sự là chuyển biến một trăm tám mươi độ a. Thấy ta không ngừng đánh giá hắn, Vương Lam Điền càng không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Diệp Hoa Đường, ngươi tìm ta rốt cục vì chuyện gì? Là đến cầu xin bản công tử sao?”
Biết Mã Văn Tài không có ở đây thì thái độ liền như vậy sao…Ta không khỏi có chút rối rắm cúi đầu nhìn tay của mình, ta đánh hắn cũng đâu có ít, tại sao hắn không sợ ta a? Chẳng lẽ là vì bộ dạng của Mã Văn Tài tương đối dọa người sao?
Ta đối với Vương Lam Điền vì thế cũng không còn cách nào khác, liền quyết định thẳng thắn nói cho hắn, ta hi vọng hắn có thể chủ động viết thư về nhà nói với cha hắn, hắn không muốn cưới con gái Diệp gia làm vợ.
“Ngươi quả nhiên là đến vì việc này.” Vương Lam Điền hừ lạnh một tiếng, sau đó ngang ngược nói với ta, muốn cầu ngươi ta giúp ngươi thì phải có một chút bộ dạng muốn cầu người. Nếu không muốn sau này muội muội ta gả cho hắn phải chịu tra tấn, hiện tại liền quỳ xuống trước mặt hắn, có lẽ nếu Vương công tử hắn tâm tình tốt, nói không chừng về sau sẽ không để muội muội ta chịu quá nhiều đau khổ, bằng không…
Bằng không sẽ thế nào?
“Diệp Hoa Đường, ta nói cho ngươi biết, ngay cả ngươi có dùng vũ lực uy hiếp ta thì cũng vô dụng thôi.” Vương Lam Điền thấy ta tức đến nắm chặt hai tay, vội vàng mở miệng nói. Rõ ràng là hắn muốn lấy việc này uy hiếp ta.
Ta đã sớm biết người này sẽ không chịu thỏa hiệp, cho nên, yên tâm, ta sẽ không đánh người, dù sao bản thân ta cũng vừa mới khỏi bệnh, nên có muốn đánh người, cũng không đủ sức. Nhưng mà…
“Đúng rồi Vương Lam Điền, nghe nói ngươi rất thích Tâm Liên cô nương, còn từng nhiều lần đến phòng giặt đồ tìm nàng. Lại nghe nói chuyện nàng bị bán vào lầu xanh, hình như cũng do ngươi truyền ra, có phải thế không? Xem ra Lam Điền huynh rất có tình ý với Cốc Tâm Liên a.”
“Nàng có bị bán vào lầu xanh hay không, liên quan gì đến ta!” Vương Lam Điền nghe xong không khỏi nhíu mày. Ta cũng không thèm để ý hắn nói cái gì, lập tức cho tay vào trong ngực rút ra tờ giấy bán mình của Tâm Liên, quơ quơ trước mặt hắn rồi nói:
“Vương Lam Điền, ngươi xem đây là cái gì?”
Vương Lam Điền nhìn thấy tờ giấy liền bắt đầu sợ hãi, ta lại nhanh chóng rút tờ khế ước này về, cầm ở trong tay đọc to: “Bán mình giá hai mươi lạng vàng, Lam Điền huynh cũng thực biết giá, chữ viết cũng thật rõ ràng nha. Chỉ là không biết nếu tờ khế ước bán mình này rơi vào tay Hiệu trưởng, để hắn biết trong trường mình lại có loại học sinh bại hoại như thế này, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?”
“Ngươi, ngươi đừng có mở miệng nói bậy!” Vương Lam Điền vội la lên, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói tờ khế ước này là ta lừa gạt Cốc Tâm Liên? Nàng chỉ là một cô gái bán hoa ở Tây Hồ, khẳng định là vì bản thân không muốn sống cuộc sống kham khổ nữa, cho nên mới tự bán mình đến cái nơi phong lưu đó, chẳng có quan hệ gì tới bản công tử!”
Hừ, đây là cái logic gì? Cuộc sống kham khổ, không có nghĩa là sẽ tự bán mình! Cốc Tâm Liên cho dù xuất thân có hèn mọn, nhưng nàng cũng là dựa vào hai bàn tay mình lao động phụng dưỡng mẹ già, so với cái loại người lúc gặp chuyện chỉ biết kêu cha gọi mẹ như ngươi thì tốt hơn trăm ngàn lần!
“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, dù sao Hiệu trưởng và phu tử cũng có rất nhiều bài tập của ngươi, bảo họ tìm xem chữ viết trong khế ước này là chữ của người nào, tùy tiện so sánh một chút không phải sẽ biết sao. Nếu người kia không phải là Lam Điền huynh, ngươi vạn vạn lần không cần sốt ruột.” Ta nói xong xoay người muốn đi, Vương Lam Điền lại vọt tới trước mặt ta, vội vàng cướp lấy tờ khế ước trong tay ta rồi xé nát!
“Hừ, Diệp Hoa Đường, ta bây giờ rất muốn nhìn xem ngươi hiện tại lấy cái gì đi chứng minh cho Hiệu trưởng!”
Vương Lam Điền buông tay, thả những mảnh giấy nhỏ rơi xuống trước mặt ta, thấy vẻ mặt ta phẫn nộ, không khỏi đắc ý cười nói, “Dựa vào ngươi, cũng đòi đấu với ta. Đúng vậy, Cốc Tâm Liên là bị ta bán vào lầu xanh đấy, lần này nàng được các ngươi cứu, cũng coi như nàng tốt số, bất quá nàng tuyệt đối không thoát được khỏi lòng bàn tay ta. Không chỉ có nàng, ngay cả muội muội của ngươi ta nhất định cũng sẽ lấy về nhà, đến lúc đó ta muốn đối với nàng thế nào, người ca ca như ngươi đừng hòng nhúng tay vào được.”
/94
|