Trong căn phòng tông chủ Huyết Cốt Ma Tông, lão già cầm quải trượng phóng đi huyết thư truyền tin, tâm trạng nhẹ nhõm trở lại, lão tin chỉ cần người kia đến thì cho dù Dạ Khinh Ưu lợi hại cỡ nào cũng chắc chắn phải chết.
Đang trong tâm trạng cao hứng nghĩ đến việc luyện cốt nhục của một đại năng như Dạ Khinh Ưu, thì lão cảm nhận xung chấn bên ngoài. Dù đã quen với mùi vị huyết tinh nhưng cảm giác khiến gã thật rùng mình.
" Chuyện gì xảy ra… ? "
Lão xông ra ngoài, nhưng không hề có ai hồi âm, một cảm giác bất an lan tỏa trong người, đạt đến tu vi này rồi thì dường như đã không có gì khiến lão sợ hãi thêm, nhưng khí tức của thiếu niên kia thật quá đáng sợ.
Lão xuất hiện ngay cửa huyết môn của tông môn nghĩ rằng Dạ Khinh Ưu đang bị chặn đánh ở đó, tuy rằng thiếu niên kia đáng sợ nhưng lão tin Huyết Cốt Ma Tông cũng sẽ chống cự được cho đến khi người đó đến.
Nhưng khi ánh mắt lão quét quanh, thần thức tỏa xung quanh, ngổn ngang khắp nơi đều là xác chết, trên tường, trên thân cây đều có xác của đệ tử Huyết Cốt Ma Tông đính phía trên, huyết dịch lan tràn khắp nơi. Bên dưới mặt đất cắm một thanh kiếm rỉ sét, Huyết Thực Yêu Thú bị chôn sống dưới đất, trận pháp cũng bị phá hủy.
Lúc lão ở trong kết giới trao đổi cùng lão tổ tông không chú ý tình huống bên ngoài, vừa khi xuất hiện thì lão đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
Một tông môn hơn ba vạn đệ tử, chỉ còn một mình lão sống sót, thân thể của lão rung lên, bây giờ lão chỉ biết bỏ chạy, nhưng lão lấy được tỉnh táo cũng nhanh, chỉ cần đợi cho người kia tới thì lão sẽ không sao, chỉ cần giết Dạ Khinh Ưu thì địa vị tại Huyết Ma Vực cũng sẽ tăng mạnh.
Bước vào tông điện, dù đây từng là địa bàn của lão nhưng bây giờ lại mang một cảm giác run sợ cho lão.
Bên trong điện, ngồi trên ghế tông chủ, một thiếu niên đang chống cằm mắt nhìn lão tông chủ Huyết Cốt Ma Tông đi vào, khóe môi thiếu niên nở một nụ cười tà. Hai chân bắt chéo, tự phi tự tiếu.
" Ngươi đã thông báo với hắn chưa… ? "
Lão quái không hiểu ý Dạ Khinh Ưu, trong thâm tâm lão dấy lên nỗi sợ vô hình, nhưng thân là ma tông chủ hơn vạn năm, giết hàng vạn sinh linh, dĩ nhiên một chút đảm lượng là phải có. Lão căm tức thiếu niên ngồi trên ghế chủ vị của mình, bên cạnh một mỹ thiếu nữ đứng cạnh nhìn lão tỏa ra sát khí mãnh liệt.
" Tiểu tử ngươi chờ chết đi… Vực chủ của ta sớm sẽ đến thôi, ngươi sẽ sớm hiểu đắc tội Huyết Ma bọn ta đáng sợ thế nào. "
" Ồ… Ta đang chờ hắn đây. "
Dạ Khinh Ưu thấy nói chuyện với lão già này thật quá nhàm chán, bàn tay vung ra, không gian xung quanh vặn vẹo, một màu đen bao trùm. Cơ thể lão quái kia run lên bần bật, cảm thấy sát khí tuôn trào khắp nơi, dù là không khí cũng có thể giết lão, cảm thấy chỉ hít thở thôi cũng dẫn đến cái chết.
" Lão tặc, trả mạng cho tộc nhân của ta… "
Lam Thanh Y lòng bàn tay biến thành một lưỡi kiếm dài, ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm, dường như bộ mặt vui cười với Dạ Khinh Ưu trước đó là một người khác.
Một tiếng hét thảm vang vọng, cơ thể lão tông chủ Huyết Cốt Ma Tông bị chia làm ngàn mảnh, nhưng vẫn chưa đủ cho Lam Thanh Y phát tiết, máu tươi văng ra tung tóe dính trên y phục trắng tinh của hắn.
Dạ Khinh Ưu chống cằm, trong tư thế khoát đùi, hai mắt nhắm lại coi như không có gì. Lam Thanh Y dẫm trên bãi thịt tương nát, từng bước đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, vẻ mặt xinh đẹp còn dính máu nở ra nụ cười thật tươi tắn.
" Ân nhân, đa tạ người đã giúp đỡ cho Tiểu Lam… Tiểu Lam thề sẽ đi theo người suốt đời. "
" Tránh ra… "
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nói, Lam Thanh Y ngẩng đầu hai mắt to tròn lộ ra ngạc nhiên. Dạ Khinh Ưu không dài dòng, từ trong màn đen, một bàn tay vô hình túm cổ Lam Thanh Y ném thẳng lên trời đụng vỡ mái vòm điện chủ.
" Ân công sao lại ném ta đi… "
Lam Thanh Y không hiểu sao có chút tủi thân nhìn y phục máu me trên người, có điểm suy tư.
" Chẳng lẽ do ta quá bẩn… Chắc chắn là như vậy. "
Lam Thanh Y có lý do vực lại tinh thần, đồng thời hắn cũng nhìn thấy từ trên trời một tia sáng đang bay xuống, ngày càng gần, uy áp càng thêm mãnh liệt, cảm giác này, dù là ở xa cũng tránh không được phải run rẩy.
Vị trí vầng sáng kia hướng xuống cũng không phải chỗ hắn, mà chính là điện chủ của Huyết Cốt Ma Tông, vị trí của Dạ Khinh Ưu.
Ầm…
Tòa điện chủ bị phá nát, cảm giác hủy diệt này lan rộng khắp cả mảnh đại lục, ai cũng có thể cảm nhận sự xuất hiện khủng bố của một thứ gì đó, tất cả đều tập trung hướng mắt về phía Huyết Cốt Ma Tông, nơi đó là trung tâm xuất hiện dư chấn.
Lam Thanh Y lo lắng nhìn xuống dưới, lo sợ Dạ Khinh Ưu xảy ra chuyện. Nhưng có vẻ hắn đã lo thừa, Dạ Khinh Ưu căn bản không hề có một chút thương tổn da thịt, vẫn nhàn nhã tiêu sái ngồi trên ghế.
Xung quanh ngoại trừ ghế vị hắn đang ngồi, xung quanh hơn trăm vạn dặm đều biến thành cái hố to. Mà cắm sâu bên má phải Dạ Khinh Ưu một gang tay là một cây thương hoàng kim sắc, tỏa ra khí tức kỳ lạ, vừa chính vừa tà, vẫn còn dư động sát ma chi khí phía trên.
" Haha… Quả không hổ danh Yêu Tiên Vương Tử, có thể bình thản như vậy. Ngoài ngươi ra thật không có ai. "
Xuất hiện trên đầu Dạ Khinh Ưu là một nam tử mặc hoàng kim bào giáp, toàn thân cơ bắp chắc nịt, khuôn mặt anh vũ bất tuân, nở ra nụ cười tràn ngập thích thú. Lam Thanh Y không hề biết nam tử đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.
Dạ Khinh Ưu mở mắt nhìn nam tử có vẻ ngoài ý muốn.
" Ngươi không phải Huyết Cuồng Tà Đế. "
" Ngươi đang đợi lão già đó đến à… Đừng nghĩ nữa, lão bát quái đó không đến đâu, thay vào đó ta sẽ chơi với ngươi. "
Nam tử uy vũ kia vung tay, thanh thần thương cắm bên cạnh Dạ Khinh Ưu liền bị hút vào tay hắn. Dạ Khinh Ưu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không còn một chút dửng dưng coi thường, hắn nhận ra nam tử kia tu vi đã là Hóa Đạo, vượt qua hắn hai đại cảnh giới.
Không giống với Mộng Uyển tu vi tuy bằng nam nhân nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nàng quá non kém.
Còn tên cầm thương này thì chỉ việc nhìn cũng biết đây là dạng người chiến đấu mà lớn lên. Thậm chí vũ khí trong tay nam tử kia, là đệ tam Thần khí trên Thần Binh Bảng, Tiên Ma Lôi Thương, trước giờ chưa từng nghe có người có thể dùng được Thần Khí này, không ngờ nam tử này lại có thể sử dụng như chủ nhân của nó.
Nếu toàn sức đối chọi, Dạ Khinh Ưu thật không nắm chắc được phần thắng, muốn giao đấu còn có thể, muốn thắng là chuyện viển vong. So sánh với Huyết Cuồng Tà Đế thì lão già đó chưa đáng xách giày cho tên cầm thương này, tại sao nghe có vẻ hai người có quen biết.
Nam tử cầm thương dĩ nhiên biết Dạ Khinh Ưu, nhưng có vẻ Dạ Khinh Ưu lại không biết hắn, cho nên hắn cười có phần ngạo nghễ, nhìn Dạ Khinh Ưu nói.
" Ta chính là một trong Thất Ma Chi Vương, cận thần của Tà thần, Tội Đồ Kiêu Ngạo - Lôi Kinh Vũ. "
" Một trong bảy tội đồ. "
Dạ Khinh Ưu không ngờ lại có thể gặp được một tội đồ ở đây, vốn lẽ hắn còn nghĩ đám người này cũng không có gì lợi hại, nhưng xem ra hắn nhầm lẫn to rồi.
" Mặc kệ ngươi có phải tội đồ hay không, hôm nay ta thay mặt Thiên Đạo dạy dỗ ngươi vậy. "
Dạ Khinh Ưu đứng lên, ánh mắt rét lạnh, toàn thân tràn ngập khí tức khủng bố, Lam Thanh Y tuy cách xa hàng vạn dặm cũng tránh không khỏi toàn thân rét run, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng vui vẻ.
" Ân công thật lợi hại… ai có thể làm đối thủ. "
Lôi Kinh Vũ vẻ mặt càng phấn kích, chĩa ra Tiên Ma Lôi Thương về phía Dạ Khinh Ưu, cười điên cuồng.
" Đến đây Yêu Tiên Vương Tử, để cho ta xem ngươi lợi hại cỡ nào… "
Đang trong tâm trạng cao hứng nghĩ đến việc luyện cốt nhục của một đại năng như Dạ Khinh Ưu, thì lão cảm nhận xung chấn bên ngoài. Dù đã quen với mùi vị huyết tinh nhưng cảm giác khiến gã thật rùng mình.
" Chuyện gì xảy ra… ? "
Lão xông ra ngoài, nhưng không hề có ai hồi âm, một cảm giác bất an lan tỏa trong người, đạt đến tu vi này rồi thì dường như đã không có gì khiến lão sợ hãi thêm, nhưng khí tức của thiếu niên kia thật quá đáng sợ.
Lão xuất hiện ngay cửa huyết môn của tông môn nghĩ rằng Dạ Khinh Ưu đang bị chặn đánh ở đó, tuy rằng thiếu niên kia đáng sợ nhưng lão tin Huyết Cốt Ma Tông cũng sẽ chống cự được cho đến khi người đó đến.
Nhưng khi ánh mắt lão quét quanh, thần thức tỏa xung quanh, ngổn ngang khắp nơi đều là xác chết, trên tường, trên thân cây đều có xác của đệ tử Huyết Cốt Ma Tông đính phía trên, huyết dịch lan tràn khắp nơi. Bên dưới mặt đất cắm một thanh kiếm rỉ sét, Huyết Thực Yêu Thú bị chôn sống dưới đất, trận pháp cũng bị phá hủy.
Lúc lão ở trong kết giới trao đổi cùng lão tổ tông không chú ý tình huống bên ngoài, vừa khi xuất hiện thì lão đã hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
Một tông môn hơn ba vạn đệ tử, chỉ còn một mình lão sống sót, thân thể của lão rung lên, bây giờ lão chỉ biết bỏ chạy, nhưng lão lấy được tỉnh táo cũng nhanh, chỉ cần đợi cho người kia tới thì lão sẽ không sao, chỉ cần giết Dạ Khinh Ưu thì địa vị tại Huyết Ma Vực cũng sẽ tăng mạnh.
Bước vào tông điện, dù đây từng là địa bàn của lão nhưng bây giờ lại mang một cảm giác run sợ cho lão.
Bên trong điện, ngồi trên ghế tông chủ, một thiếu niên đang chống cằm mắt nhìn lão tông chủ Huyết Cốt Ma Tông đi vào, khóe môi thiếu niên nở một nụ cười tà. Hai chân bắt chéo, tự phi tự tiếu.
" Ngươi đã thông báo với hắn chưa… ? "
Lão quái không hiểu ý Dạ Khinh Ưu, trong thâm tâm lão dấy lên nỗi sợ vô hình, nhưng thân là ma tông chủ hơn vạn năm, giết hàng vạn sinh linh, dĩ nhiên một chút đảm lượng là phải có. Lão căm tức thiếu niên ngồi trên ghế chủ vị của mình, bên cạnh một mỹ thiếu nữ đứng cạnh nhìn lão tỏa ra sát khí mãnh liệt.
" Tiểu tử ngươi chờ chết đi… Vực chủ của ta sớm sẽ đến thôi, ngươi sẽ sớm hiểu đắc tội Huyết Ma bọn ta đáng sợ thế nào. "
" Ồ… Ta đang chờ hắn đây. "
Dạ Khinh Ưu thấy nói chuyện với lão già này thật quá nhàm chán, bàn tay vung ra, không gian xung quanh vặn vẹo, một màu đen bao trùm. Cơ thể lão quái kia run lên bần bật, cảm thấy sát khí tuôn trào khắp nơi, dù là không khí cũng có thể giết lão, cảm thấy chỉ hít thở thôi cũng dẫn đến cái chết.
" Lão tặc, trả mạng cho tộc nhân của ta… "
Lam Thanh Y lòng bàn tay biến thành một lưỡi kiếm dài, ánh mắt lạnh lẽo không chút tình cảm, dường như bộ mặt vui cười với Dạ Khinh Ưu trước đó là một người khác.
Một tiếng hét thảm vang vọng, cơ thể lão tông chủ Huyết Cốt Ma Tông bị chia làm ngàn mảnh, nhưng vẫn chưa đủ cho Lam Thanh Y phát tiết, máu tươi văng ra tung tóe dính trên y phục trắng tinh của hắn.
Dạ Khinh Ưu chống cằm, trong tư thế khoát đùi, hai mắt nhắm lại coi như không có gì. Lam Thanh Y dẫm trên bãi thịt tương nát, từng bước đi đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, vẻ mặt xinh đẹp còn dính máu nở ra nụ cười thật tươi tắn.
" Ân nhân, đa tạ người đã giúp đỡ cho Tiểu Lam… Tiểu Lam thề sẽ đi theo người suốt đời. "
" Tránh ra… "
Dạ Khinh Ưu nhàn nhạt nói, Lam Thanh Y ngẩng đầu hai mắt to tròn lộ ra ngạc nhiên. Dạ Khinh Ưu không dài dòng, từ trong màn đen, một bàn tay vô hình túm cổ Lam Thanh Y ném thẳng lên trời đụng vỡ mái vòm điện chủ.
" Ân công sao lại ném ta đi… "
Lam Thanh Y không hiểu sao có chút tủi thân nhìn y phục máu me trên người, có điểm suy tư.
" Chẳng lẽ do ta quá bẩn… Chắc chắn là như vậy. "
Lam Thanh Y có lý do vực lại tinh thần, đồng thời hắn cũng nhìn thấy từ trên trời một tia sáng đang bay xuống, ngày càng gần, uy áp càng thêm mãnh liệt, cảm giác này, dù là ở xa cũng tránh không được phải run rẩy.
Vị trí vầng sáng kia hướng xuống cũng không phải chỗ hắn, mà chính là điện chủ của Huyết Cốt Ma Tông, vị trí của Dạ Khinh Ưu.
Ầm…
Tòa điện chủ bị phá nát, cảm giác hủy diệt này lan rộng khắp cả mảnh đại lục, ai cũng có thể cảm nhận sự xuất hiện khủng bố của một thứ gì đó, tất cả đều tập trung hướng mắt về phía Huyết Cốt Ma Tông, nơi đó là trung tâm xuất hiện dư chấn.
Lam Thanh Y lo lắng nhìn xuống dưới, lo sợ Dạ Khinh Ưu xảy ra chuyện. Nhưng có vẻ hắn đã lo thừa, Dạ Khinh Ưu căn bản không hề có một chút thương tổn da thịt, vẫn nhàn nhã tiêu sái ngồi trên ghế.
Xung quanh ngoại trừ ghế vị hắn đang ngồi, xung quanh hơn trăm vạn dặm đều biến thành cái hố to. Mà cắm sâu bên má phải Dạ Khinh Ưu một gang tay là một cây thương hoàng kim sắc, tỏa ra khí tức kỳ lạ, vừa chính vừa tà, vẫn còn dư động sát ma chi khí phía trên.
" Haha… Quả không hổ danh Yêu Tiên Vương Tử, có thể bình thản như vậy. Ngoài ngươi ra thật không có ai. "
Xuất hiện trên đầu Dạ Khinh Ưu là một nam tử mặc hoàng kim bào giáp, toàn thân cơ bắp chắc nịt, khuôn mặt anh vũ bất tuân, nở ra nụ cười tràn ngập thích thú. Lam Thanh Y không hề biết nam tử đã xuất hiện ở đó từ lúc nào.
Dạ Khinh Ưu mở mắt nhìn nam tử có vẻ ngoài ý muốn.
" Ngươi không phải Huyết Cuồng Tà Đế. "
" Ngươi đang đợi lão già đó đến à… Đừng nghĩ nữa, lão bát quái đó không đến đâu, thay vào đó ta sẽ chơi với ngươi. "
Nam tử uy vũ kia vung tay, thanh thần thương cắm bên cạnh Dạ Khinh Ưu liền bị hút vào tay hắn. Dạ Khinh Ưu vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không còn một chút dửng dưng coi thường, hắn nhận ra nam tử kia tu vi đã là Hóa Đạo, vượt qua hắn hai đại cảnh giới.
Không giống với Mộng Uyển tu vi tuy bằng nam nhân nhưng kinh nghiệm chiến đấu của nàng quá non kém.
Còn tên cầm thương này thì chỉ việc nhìn cũng biết đây là dạng người chiến đấu mà lớn lên. Thậm chí vũ khí trong tay nam tử kia, là đệ tam Thần khí trên Thần Binh Bảng, Tiên Ma Lôi Thương, trước giờ chưa từng nghe có người có thể dùng được Thần Khí này, không ngờ nam tử này lại có thể sử dụng như chủ nhân của nó.
Nếu toàn sức đối chọi, Dạ Khinh Ưu thật không nắm chắc được phần thắng, muốn giao đấu còn có thể, muốn thắng là chuyện viển vong. So sánh với Huyết Cuồng Tà Đế thì lão già đó chưa đáng xách giày cho tên cầm thương này, tại sao nghe có vẻ hai người có quen biết.
Nam tử cầm thương dĩ nhiên biết Dạ Khinh Ưu, nhưng có vẻ Dạ Khinh Ưu lại không biết hắn, cho nên hắn cười có phần ngạo nghễ, nhìn Dạ Khinh Ưu nói.
" Ta chính là một trong Thất Ma Chi Vương, cận thần của Tà thần, Tội Đồ Kiêu Ngạo - Lôi Kinh Vũ. "
" Một trong bảy tội đồ. "
Dạ Khinh Ưu không ngờ lại có thể gặp được một tội đồ ở đây, vốn lẽ hắn còn nghĩ đám người này cũng không có gì lợi hại, nhưng xem ra hắn nhầm lẫn to rồi.
" Mặc kệ ngươi có phải tội đồ hay không, hôm nay ta thay mặt Thiên Đạo dạy dỗ ngươi vậy. "
Dạ Khinh Ưu đứng lên, ánh mắt rét lạnh, toàn thân tràn ngập khí tức khủng bố, Lam Thanh Y tuy cách xa hàng vạn dặm cũng tránh không khỏi toàn thân rét run, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng vui vẻ.
" Ân công thật lợi hại… ai có thể làm đối thủ. "
Lôi Kinh Vũ vẻ mặt càng phấn kích, chĩa ra Tiên Ma Lôi Thương về phía Dạ Khinh Ưu, cười điên cuồng.
" Đến đây Yêu Tiên Vương Tử, để cho ta xem ngươi lợi hại cỡ nào… "
/430
|