Hảo cảm của đôi phụ mẫu Trương Phó đối với Dạ Khinh Ưu gia tăng nhanh chóng, bọn họ dù có hơi nghi vấn là tại sao Trương Tuyết Di lại từ bỏ Diệp Lăng chuyển sang thành nữ nhân của Dạ Khinh Ưu, nhưng cũng không có thắc mắc gì nhiều, chỉ cần nữ nhi thấy tốt liền được.
Trương Tuyết Di lắng nghe phụ mẫu nói chuyện, đồng thời nghe được trước đó vậy mà Diệp Lăng hạ dược nàng, sau đó không nói gì mà xoay lưng bỏ đi, làm cho nàng thất thân trong tay Dạ Khinh Ưu.
Hiểu rõ được mọi chuyện, oán hận của nàng càng gia tăng, rốt cuộc một tia áy náy trong lòng cũng đồng thời quét sạch, phối hợp với cảnh tượng mà trước khi đó nhìn thấy, nàng cuối cùng cũng hiểu Diệp Lăng thật sự biến thái, chỉ sợ hạ dược nàng là vì muốn nhìn nàng vui vẻ ở bên nam nhân khác mà hắn vui vẻ một bên quay tay đi. Càng nghĩ nét mặt càng tái nhợt, nếu như không đụng phải Dạ Khinh Ưu mà là người khác, không biết số phận của nàng sẽ đi về đâu.
Đến hiện tại, nàng cuối cùng cũng chấp nhận trở thành nữ nhân của Dạ Khinh Ưu, trong lòng đã không còn chút vướng mắc nào nữa. Mà bây giờ, niềm vui đó lại càng nhân lên, có thể gặp lại phụ mẫu thật khiến nàng vui vẻ.
Dạ Khinh Ưu giúp cho phụ mẫu Trương Tuyết Di luyện chế ra Dung Huyết Sinh Cốt Đan, phối hợp cùng một số dung hồn nguyên liệu trợ giúp hai người khôi phục lại thân thể. Còn về phần những người kia, cũng không liên quan gì đến hắn, hắn chẳng rảnh để quan tâm.
Trương Tuyết Di một bên thay phụ mẫu hộ pháp, nàng hướng ánh mắt biểu hiện sự cảm kích của mình dành cho hắn, môi thơm dâng lên, hôn lấy môi hắn, chủ động thè ra lưỡi chui vào miệng hắn cướp nước bọt. Đôi môi tách ra kéo theo một sợi tia bạc dài óng ánh, ánh mắt tràn đầy vẻ nhu tình.
" Đa tạ chàng, Tuyết Di hiện tại nguyện ý trở thành thiếp thân của chàng, không bao giờ phản bội. "
" Ta mong đợi đấy. "
Dạ Khinh Ưu môi nở nụ cười, mặn nồng một lúc, cuối cùng cũng trợ giúp phụ mẫu Trương Tuyết Di hoàn thành quá trình khôi phục thân thể. Nhờ hắn thực lực vượt xa nên quá trình diễn ra rất nhanh chóng, đem thân xác phụ mẫu nàng đã dung hợp hoàn chỉnh, chỉ còn lại một giai đoạn là thích ứng với thân thể sau khi dung hồn, cần có thời gian để làm quen.
Trương Tuyết Di ở lại để hộ pháp, chắc chắn quá trình sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hắn cũng hiểu nàng lo lắng, không nói gì nhiều, bước ra ngoài.
Hiện tại, hắn còn có một số việc cần phải làm.
Việc đầu tiên chính là tìm đến Tây Môn Triều, xem xem đám nữ nô hắn đoạt được từ Hắc Thương Nô đã được Tây Môn Triều xử lý như thế nào.
Biết được hắn tìm đến, Tây Môn Triều đã vội vã ra nghênh đón, không dám chậm trễ dẫn theo hắn tiến vào căn phòng đã chuẩn bị cho một đám nữ nô. Các nàng lúc này thương thế đã khôi phục một phần, nhiều thêm mấy phần sức sống, tất cả đều đang hoang mang chờ đợi, không biết chủ nhân của mình kế tiếp là người như thế nào.
Dạ Khinh Ưu vừa bước vào, ánh mắt các nàng lập tức tập trung lên người hắn, đều cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ đến nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn, khí chất bức nhân, làm các nàng rung động cùng áp chế.
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, nhìn thấy tổng cộng hơn năm mươi nữ tử, tu vi cao thấp có đủ, độ tuổi tuy cách biệt nhưng đều dáng vẻ trẻ tuổi, hết sức xinh đẹp. Hắn cũng không phải muốn tùy tiện cứu vớt, dĩ nhiên giữ lại các nàng là có việc cho mình dùng.
" Công tử, người muốn xử lý bọn họ thế nào? "
Tây Môn Triều hiện tại bộ dạng khúm núm, không dám làm ra hành động chọc giận nam nhân này, tự nhiên từng chứng kiến Dạ Khinh Ưu giết người, làm cho gã ám ảnh thật sâu, trong đầu cũng đã không còn sinh ra sức kháng cự với nhân vật khủng bố như hắn.
" Không tệ, ta sẽ đem bọn họ theo. "
Nói rồi hắn quay sang nhìn đám nữ nô kia, lạnh giọng nói.
" Từ nay các ngươi trở thành người của ta, cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu như làm ra hành động phản bội, chết không yên lành. "
Dạ Khinh Ưu vừa dứt lời, một đám nữ nô không chút chậm trễ quỳ xuống, ngay cả nữ hài nhỏ tuổi nhất là Hùng Sư Tộc lần trước được hắn cứu sống cũng không ngoại lệ. Các nàng tự nhiên đã từng trải qua vô tận thống khổ, tự nhiên hiểu cơ hội quý giá, hiện tại các nàng ngoài dung mạo cũng không có giá trị lợi dụng gì, chí ít không cần hành hạ các nàng, bảo các nàng làm gì đều có thể.
Dạ Khinh Ưu không có dài dòng, phất tay tạm để đám nữ nô này ở đây, hắn đang định rời đi thì Tây Môn Triều đã nhanh chóng giữ hắn lại, có chút sợ sệt lên tiếng.
" Thật ra, trong này còn một nữ nhân nhưng hiện tại đang quấn quít lấy bên cạnh vị huynh đệ kia của ngài. "
" Huynh đệ của ta? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, hắn chợt nhớ tới Lang Hợi, suýt chút quên mất con hàng này, cũng không quan tâm Lang Hợi đoạt một cái nữ nô làm gì. Chỉ là có một chút tò mò, hắn đi theo Tây Môn Triều, hướng đến vị trí phòng của Lang Hợi, cũng không thay đổi bộ dáng Lang Phong, thẳng đường tiến đến.
Vừa vào phòng, hắn đã nhìn thấy thân thể mập mạp của Lang Hợi đang đứng đằng sau một vị mỹ nữ giúp nàng chải tóc, bộ dáng hết sức chiều chuộng. Mà nữ nhân kia cũng hết sức xinh đẹp, theo Tây Môn Triều nói thì nàng ta gọi là Kim Mai, từng là đệ thập mỹ nữ Bách Hóa Bảng của thế hệ trước.
Lúc này, trên gương mặt của Kim Mai giống như vô hồn, không bộc lộ một chút cảm xúc, nàng dù dung mạo xinh đẹp nhưng ở trên mặt tràn ngập vẻ bi thương và thống khổ. Dạ Khinh Ưu tự nhiên hiểu được mỹ nữ như nàng chắc hẳn đã bị đem ra làm công cụ cho một đám nam nhân chơi đùa không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có nhiều thứ khó có thể tưởng tượng.
Thấy có người mở cửa, Lang Hợi dời ánh mắt nhìn sang, vừa trông thấy thân ảnh xa lạ của Dạ Khinh Ưu, tỏ ra giật mình, không hiểu sao lộ ra nét lo sợ, bàn tay đang thay Kim Mai chải tóc cũng ngừng lại, nắm chặt bả vai nàng.
Dạ Khinh Ưu liếc nhìn hai người, thản nhiên hỏi.
" Thế nào, ngươi hứng thú với nàng? "
" Ngươi là? "
Lang Hợi dè chừng nhìn Dạ Khinh Ưu, không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhận ra. Một luồng quang mang lóe lên, khuôn mặt Dạ Khinh Ưu biến hóa trở thành Lang Phong, dọa cho Lang Hợi giật mình tỉnh lại, chỉ tay vào hắn.
" Ngươi là Lang Phong? Điều này là không thể nào. "
Lang Hợi sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng cũng lập tức hiểu ra, trước đó Lang Phong hắn gặp hóa ra là do nam nhân này biến thành, hèn gì lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Trong lòng ảo não, cũng không có tò mò hỏi Dạ Khinh Ưu làm vậy vì mục đích gì, chỉ biết cười khổ lắc đầu.
" Không ngờ lại thành như vậy. "
Lang Hợi dù sao cũng là dạng người linh hoạt, hắn không có hỏi quá nhiều, tâm tư thả lỏng đôi chút, bàn tay nắm bả vai Kim Mai chợt thả ra, cười nói.
" Huynh đệ không ngờ che giấu thật sâu. "
" Tùy ngươi nghĩ, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi và nàng là quan hệ gì. "
Dạ Khinh Ưu gương mặt hờ hững, chắp tay sau lưng nhìn hai người Lang Hợi. Chỉ thấy, sắc mặt béo ú của Lang Hợi biến hóa, chợt cắn răng đáp.
" Ta là thật tâm thích nàng, cho nên không nhịn được muốn tiếp cận. Nhưng yên tâm, ta thề ngoài việc cùng nàng trò chuyện và còn giúp nàng chải tóc ra thì ta chưa từng đụng tới nàng. "
Bộ dáng Lang Hợi hết sức khẩn trương, bàn tay nắm chặt, giống như là hoảng sợ. Mà thấy hắn như vậy, bàn tay ngọc ngà của Kim Mai đem tay hắn nắm lấy làm cho Lang Hợi chú ý, cảm động, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, sau đó không nỡ mà đem tay nàng gỡ ra.
Cảnh này Dạ Khinh Ưu nhìn hết vào trong mắt, hắn cũng biết Lang Hợi nói thật, quả thực cái tên mập này thích nữ nhân Kim Mai, mà nàng giống như cũng có tình cảm với hắn. Dù sao Dạ Khinh Ưu không để ý nhiều, Lang Hợi giúp việc cho hắn lâu như vậy, muốn nữ nhân này cũng được thôi, thế là hắn thản nhiên nói.
" Được rồi, vậy ngươi cứ giữ nàng. "
" Thật sao, huynh đệ… không, đại nhân… ngươi thật sự tác thành cho hai ta sao? "
Lang Hợi không dám tin nhìn Dạ Khinh Ưu, theo suy nghĩ của hắn, chắc hẳn Dạ Khinh Ưu sẽ tức giận mà đánh chết hắn. Bởi lẽ, Kim Mai quả thật rất xinh đẹp, trong mắt hắn là đẹp nhất nữ nhân, không tin nam nhân nào có thể buông tha.
Dạ Khinh Ưu khẽ nhíu mày, tỏ ra không vui nói.
" Ta lừa ngươi làm gì, ngươi muốn dẫn nàng đi ta cũng không cản. "
Dù sao mất đi một cái nữ nô với Dạ Khinh Ưu mà nói không có chút giá trị nào. Lang Hợi giống như chưa kịp hồi tỉnh, phải mất một thời gian mới quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu nói.
" Đa tạ đại nhân... "
" Được rồi, ta hứa sẽ không nuốt lời. Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, có thể cùng nàng rời đi hoặc cả hai ngươi có thể làm việc cho ta. "
Dạ Khinh Ưu lên tiếng để cho Lang Hợi hơi trầm mặc, đáp.
" Nếu vậy, đại nhân có thể để chúng ta rời đi sao. Bọn ta chỉ muốn ẩn cư, sống một cuộc đời không phải lo nghĩ. "
" Tùy ngươi thôi. "
Dạ Khinh Ưu không nhiều lời, hắn đã cho Lang Hợi cơ hội, không nắm bắt thì chỉ có thể do hắn. Mà Lang Hợi thật quyết tâm lựa chọn, muốn cùng Kim Mai chọn một chốn mà ẩn cư.
Trong thời gian này, Kim Mai vì được Lang Hợi chăm sóc mà tổn thương trong lòng đã khỏi hẳn, dần lấy lại được cảm xúc. Cuộc sống trước đó bởi vì dung mạo của nàng mà giống như địa ngục, hiện tại tìm được một người trân trọng nàng, coi như sống một đời này cũng đáng.
Dạ Khinh Ưu còn thiện lương giúp Kim Mai dịch dung, biến thành bộ dạng xấu xí, nàng dù tàn hoa bại liễu nhưng nhan sắc, mị lực vẫn còn, dĩ nhiên vẫn khiến nam nhân điên cuồng, dịch dung cho nàng sẽ tránh được vô số phiền phức.
Tặng Lang Hợi một bộ Thiên Cấp Công Pháp với cùng một số đan dược, Dạ Khinh Ưu coi như cũng đã hết tình với tên béo này.
Lang Hợi trước khi đi còn quỳ gối dập đầu hắn ba cái, dập mạnh đến trán chảy máu, rồi sau đó mới đứng dậy, nắm tay Kim Mai rời khỏi. Còn về việc hai người muốn đi đâu, chỉ có bọn họ mới rõ.
Dạ Khinh Ưu nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, cảm xúc trong lòng của hắn có chút biến hóa.
Trương Tuyết Di lắng nghe phụ mẫu nói chuyện, đồng thời nghe được trước đó vậy mà Diệp Lăng hạ dược nàng, sau đó không nói gì mà xoay lưng bỏ đi, làm cho nàng thất thân trong tay Dạ Khinh Ưu.
Hiểu rõ được mọi chuyện, oán hận của nàng càng gia tăng, rốt cuộc một tia áy náy trong lòng cũng đồng thời quét sạch, phối hợp với cảnh tượng mà trước khi đó nhìn thấy, nàng cuối cùng cũng hiểu Diệp Lăng thật sự biến thái, chỉ sợ hạ dược nàng là vì muốn nhìn nàng vui vẻ ở bên nam nhân khác mà hắn vui vẻ một bên quay tay đi. Càng nghĩ nét mặt càng tái nhợt, nếu như không đụng phải Dạ Khinh Ưu mà là người khác, không biết số phận của nàng sẽ đi về đâu.
Đến hiện tại, nàng cuối cùng cũng chấp nhận trở thành nữ nhân của Dạ Khinh Ưu, trong lòng đã không còn chút vướng mắc nào nữa. Mà bây giờ, niềm vui đó lại càng nhân lên, có thể gặp lại phụ mẫu thật khiến nàng vui vẻ.
Dạ Khinh Ưu giúp cho phụ mẫu Trương Tuyết Di luyện chế ra Dung Huyết Sinh Cốt Đan, phối hợp cùng một số dung hồn nguyên liệu trợ giúp hai người khôi phục lại thân thể. Còn về phần những người kia, cũng không liên quan gì đến hắn, hắn chẳng rảnh để quan tâm.
Trương Tuyết Di một bên thay phụ mẫu hộ pháp, nàng hướng ánh mắt biểu hiện sự cảm kích của mình dành cho hắn, môi thơm dâng lên, hôn lấy môi hắn, chủ động thè ra lưỡi chui vào miệng hắn cướp nước bọt. Đôi môi tách ra kéo theo một sợi tia bạc dài óng ánh, ánh mắt tràn đầy vẻ nhu tình.
" Đa tạ chàng, Tuyết Di hiện tại nguyện ý trở thành thiếp thân của chàng, không bao giờ phản bội. "
" Ta mong đợi đấy. "
Dạ Khinh Ưu môi nở nụ cười, mặn nồng một lúc, cuối cùng cũng trợ giúp phụ mẫu Trương Tuyết Di hoàn thành quá trình khôi phục thân thể. Nhờ hắn thực lực vượt xa nên quá trình diễn ra rất nhanh chóng, đem thân xác phụ mẫu nàng đã dung hợp hoàn chỉnh, chỉ còn lại một giai đoạn là thích ứng với thân thể sau khi dung hồn, cần có thời gian để làm quen.
Trương Tuyết Di ở lại để hộ pháp, chắc chắn quá trình sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hắn cũng hiểu nàng lo lắng, không nói gì nhiều, bước ra ngoài.
Hiện tại, hắn còn có một số việc cần phải làm.
Việc đầu tiên chính là tìm đến Tây Môn Triều, xem xem đám nữ nô hắn đoạt được từ Hắc Thương Nô đã được Tây Môn Triều xử lý như thế nào.
Biết được hắn tìm đến, Tây Môn Triều đã vội vã ra nghênh đón, không dám chậm trễ dẫn theo hắn tiến vào căn phòng đã chuẩn bị cho một đám nữ nô. Các nàng lúc này thương thế đã khôi phục một phần, nhiều thêm mấy phần sức sống, tất cả đều đang hoang mang chờ đợi, không biết chủ nhân của mình kế tiếp là người như thế nào.
Dạ Khinh Ưu vừa bước vào, ánh mắt các nàng lập tức tập trung lên người hắn, đều cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ đến nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn, khí chất bức nhân, làm các nàng rung động cùng áp chế.
Ánh mắt hắn quét qua một vòng, nhìn thấy tổng cộng hơn năm mươi nữ tử, tu vi cao thấp có đủ, độ tuổi tuy cách biệt nhưng đều dáng vẻ trẻ tuổi, hết sức xinh đẹp. Hắn cũng không phải muốn tùy tiện cứu vớt, dĩ nhiên giữ lại các nàng là có việc cho mình dùng.
" Công tử, người muốn xử lý bọn họ thế nào? "
Tây Môn Triều hiện tại bộ dạng khúm núm, không dám làm ra hành động chọc giận nam nhân này, tự nhiên từng chứng kiến Dạ Khinh Ưu giết người, làm cho gã ám ảnh thật sâu, trong đầu cũng đã không còn sinh ra sức kháng cự với nhân vật khủng bố như hắn.
" Không tệ, ta sẽ đem bọn họ theo. "
Nói rồi hắn quay sang nhìn đám nữ nô kia, lạnh giọng nói.
" Từ nay các ngươi trở thành người của ta, cũng sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu như làm ra hành động phản bội, chết không yên lành. "
Dạ Khinh Ưu vừa dứt lời, một đám nữ nô không chút chậm trễ quỳ xuống, ngay cả nữ hài nhỏ tuổi nhất là Hùng Sư Tộc lần trước được hắn cứu sống cũng không ngoại lệ. Các nàng tự nhiên đã từng trải qua vô tận thống khổ, tự nhiên hiểu cơ hội quý giá, hiện tại các nàng ngoài dung mạo cũng không có giá trị lợi dụng gì, chí ít không cần hành hạ các nàng, bảo các nàng làm gì đều có thể.
Dạ Khinh Ưu không có dài dòng, phất tay tạm để đám nữ nô này ở đây, hắn đang định rời đi thì Tây Môn Triều đã nhanh chóng giữ hắn lại, có chút sợ sệt lên tiếng.
" Thật ra, trong này còn một nữ nhân nhưng hiện tại đang quấn quít lấy bên cạnh vị huynh đệ kia của ngài. "
" Huynh đệ của ta? "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, hắn chợt nhớ tới Lang Hợi, suýt chút quên mất con hàng này, cũng không quan tâm Lang Hợi đoạt một cái nữ nô làm gì. Chỉ là có một chút tò mò, hắn đi theo Tây Môn Triều, hướng đến vị trí phòng của Lang Hợi, cũng không thay đổi bộ dáng Lang Phong, thẳng đường tiến đến.
Vừa vào phòng, hắn đã nhìn thấy thân thể mập mạp của Lang Hợi đang đứng đằng sau một vị mỹ nữ giúp nàng chải tóc, bộ dáng hết sức chiều chuộng. Mà nữ nhân kia cũng hết sức xinh đẹp, theo Tây Môn Triều nói thì nàng ta gọi là Kim Mai, từng là đệ thập mỹ nữ Bách Hóa Bảng của thế hệ trước.
Lúc này, trên gương mặt của Kim Mai giống như vô hồn, không bộc lộ một chút cảm xúc, nàng dù dung mạo xinh đẹp nhưng ở trên mặt tràn ngập vẻ bi thương và thống khổ. Dạ Khinh Ưu tự nhiên hiểu được mỹ nữ như nàng chắc hẳn đã bị đem ra làm công cụ cho một đám nam nhân chơi đùa không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn có nhiều thứ khó có thể tưởng tượng.
Thấy có người mở cửa, Lang Hợi dời ánh mắt nhìn sang, vừa trông thấy thân ảnh xa lạ của Dạ Khinh Ưu, tỏ ra giật mình, không hiểu sao lộ ra nét lo sợ, bàn tay đang thay Kim Mai chải tóc cũng ngừng lại, nắm chặt bả vai nàng.
Dạ Khinh Ưu liếc nhìn hai người, thản nhiên hỏi.
" Thế nào, ngươi hứng thú với nàng? "
" Ngươi là? "
Lang Hợi dè chừng nhìn Dạ Khinh Ưu, không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời không thể nhận ra. Một luồng quang mang lóe lên, khuôn mặt Dạ Khinh Ưu biến hóa trở thành Lang Phong, dọa cho Lang Hợi giật mình tỉnh lại, chỉ tay vào hắn.
" Ngươi là Lang Phong? Điều này là không thể nào. "
Lang Hợi sau một hồi xoắn xuýt, cuối cùng cũng lập tức hiểu ra, trước đó Lang Phong hắn gặp hóa ra là do nam nhân này biến thành, hèn gì lại biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Trong lòng ảo não, cũng không có tò mò hỏi Dạ Khinh Ưu làm vậy vì mục đích gì, chỉ biết cười khổ lắc đầu.
" Không ngờ lại thành như vậy. "
Lang Hợi dù sao cũng là dạng người linh hoạt, hắn không có hỏi quá nhiều, tâm tư thả lỏng đôi chút, bàn tay nắm bả vai Kim Mai chợt thả ra, cười nói.
" Huynh đệ không ngờ che giấu thật sâu. "
" Tùy ngươi nghĩ, hiện tại ta chỉ muốn biết ngươi và nàng là quan hệ gì. "
Dạ Khinh Ưu gương mặt hờ hững, chắp tay sau lưng nhìn hai người Lang Hợi. Chỉ thấy, sắc mặt béo ú của Lang Hợi biến hóa, chợt cắn răng đáp.
" Ta là thật tâm thích nàng, cho nên không nhịn được muốn tiếp cận. Nhưng yên tâm, ta thề ngoài việc cùng nàng trò chuyện và còn giúp nàng chải tóc ra thì ta chưa từng đụng tới nàng. "
Bộ dáng Lang Hợi hết sức khẩn trương, bàn tay nắm chặt, giống như là hoảng sợ. Mà thấy hắn như vậy, bàn tay ngọc ngà của Kim Mai đem tay hắn nắm lấy làm cho Lang Hợi chú ý, cảm động, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, sau đó không nỡ mà đem tay nàng gỡ ra.
Cảnh này Dạ Khinh Ưu nhìn hết vào trong mắt, hắn cũng biết Lang Hợi nói thật, quả thực cái tên mập này thích nữ nhân Kim Mai, mà nàng giống như cũng có tình cảm với hắn. Dù sao Dạ Khinh Ưu không để ý nhiều, Lang Hợi giúp việc cho hắn lâu như vậy, muốn nữ nhân này cũng được thôi, thế là hắn thản nhiên nói.
" Được rồi, vậy ngươi cứ giữ nàng. "
" Thật sao, huynh đệ… không, đại nhân… ngươi thật sự tác thành cho hai ta sao? "
Lang Hợi không dám tin nhìn Dạ Khinh Ưu, theo suy nghĩ của hắn, chắc hẳn Dạ Khinh Ưu sẽ tức giận mà đánh chết hắn. Bởi lẽ, Kim Mai quả thật rất xinh đẹp, trong mắt hắn là đẹp nhất nữ nhân, không tin nam nhân nào có thể buông tha.
Dạ Khinh Ưu khẽ nhíu mày, tỏ ra không vui nói.
" Ta lừa ngươi làm gì, ngươi muốn dẫn nàng đi ta cũng không cản. "
Dù sao mất đi một cái nữ nô với Dạ Khinh Ưu mà nói không có chút giá trị nào. Lang Hợi giống như chưa kịp hồi tỉnh, phải mất một thời gian mới quỳ xuống trước mặt hắn, dập đầu nói.
" Đa tạ đại nhân... "
" Được rồi, ta hứa sẽ không nuốt lời. Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, có thể cùng nàng rời đi hoặc cả hai ngươi có thể làm việc cho ta. "
Dạ Khinh Ưu lên tiếng để cho Lang Hợi hơi trầm mặc, đáp.
" Nếu vậy, đại nhân có thể để chúng ta rời đi sao. Bọn ta chỉ muốn ẩn cư, sống một cuộc đời không phải lo nghĩ. "
" Tùy ngươi thôi. "
Dạ Khinh Ưu không nhiều lời, hắn đã cho Lang Hợi cơ hội, không nắm bắt thì chỉ có thể do hắn. Mà Lang Hợi thật quyết tâm lựa chọn, muốn cùng Kim Mai chọn một chốn mà ẩn cư.
Trong thời gian này, Kim Mai vì được Lang Hợi chăm sóc mà tổn thương trong lòng đã khỏi hẳn, dần lấy lại được cảm xúc. Cuộc sống trước đó bởi vì dung mạo của nàng mà giống như địa ngục, hiện tại tìm được một người trân trọng nàng, coi như sống một đời này cũng đáng.
Dạ Khinh Ưu còn thiện lương giúp Kim Mai dịch dung, biến thành bộ dạng xấu xí, nàng dù tàn hoa bại liễu nhưng nhan sắc, mị lực vẫn còn, dĩ nhiên vẫn khiến nam nhân điên cuồng, dịch dung cho nàng sẽ tránh được vô số phiền phức.
Tặng Lang Hợi một bộ Thiên Cấp Công Pháp với cùng một số đan dược, Dạ Khinh Ưu coi như cũng đã hết tình với tên béo này.
Lang Hợi trước khi đi còn quỳ gối dập đầu hắn ba cái, dập mạnh đến trán chảy máu, rồi sau đó mới đứng dậy, nắm tay Kim Mai rời khỏi. Còn về việc hai người muốn đi đâu, chỉ có bọn họ mới rõ.
Dạ Khinh Ưu nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, cảm xúc trong lòng của hắn có chút biến hóa.
/430
|