Đại địa chấn động rung lên dữ dội, làm cho các thế lực còn lại ở Kỳ Lân Thành hoảng sợ, vội vàng rời khỏi chỗ của mình, nhao nhao phóng lên trên không trung, âm thầm quan sát. Mà cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ kinh hãi, không dám tin.
Từ một mảnh đất bị hoang phế trước đó, mọc lên từng ngọn sơn phong cao đến chọc trời, có dùng mắt thường cũng không thể nhìn thấy đỉnh, hội tụ lại đủ để che lấp toàn bộ cảnh vật ở bên trong nó.
Nếu cố nhìn vào chỉ thấy từng làn vân vụ che đi tầm mắt, không thể nhìn thấy bên trong thế nào.
Ở giữa một tòa thành tấp nập lại xuất hiện sơn môn quỷ dị, lại bị bí ẩn che đi. Có người đã nhận ra nơi đó là vị trí mà Hải Hồn Đinh Ba xuất hiện, hiện tại đã biến thành sơn môn bí ẩn, không rõ là do ai tạo thành.
Có thể kiến tạo ra sơn phong như vậy, e rằng một đám Trận Pháp Sư Cửu Cấp cũng không thể làm nhanh như vậy mà được, điều này chứng tỏ chủ nhân của kiệt tác kia thực lực phải vô cùng kinh khủng. Mà nhiều người từ đó rời đi, dĩ nhiên đã nhận định ra là người nào, ngoài Yêu Tiên Vương Tử ra thì còn ai?
Chỉ là bọn họ cũng không dám chắc chắn, có lẽ vị Ma Đế kia chỉ lấy đi Hải Hồn Đinh Ba, còn người tạo ra kiến trúc kia lại là kẻ khác. Dù sao địa thế của Kỳ Lân Thành cũng rất đắc địa, ở tại Đại Giới Vực gần như nằm giữa trung tâm, có thế lực nào đó muốn kiến tạo thế lực tại đây cũng là dễ hiểu.
Dạ Khinh Ưu lúc này không thèm để ý người khác đang nghĩ gì. Hắn lúc này nhìn sơn môn do mình tạo ra, gật gù hài lòng.
Tám ngọn sơn phong cao chót vót bao phủ tạo thành sơn cốc, lại còn có cả Trận Pháp - Bát Sơn Trấn Tiên Trận, từ bên ngoài muốn tiến vào trong dường như không thể, trừ phi tu vi đạt đến Hóa Đạo Cảnh. Ở tại Hạ Giới, dù toàn bộ thế lực tập trung cũng khó lòng xông vào.
Bên trong cảnh vật non xanh nước biếc, được Dạ Khinh Ưu dùng một vài mảnh thảo sơn lấy được từ trước sắp xếp. Phía bên dưới được Dạ Khinh Ưu dùng hơn hai mươi cái Cực phẩm Linh Mạch để lập ra Tụ Linh Trận làm Linh Khí gia tăng so với Linh Khí của Đại Giới Vực gấp hơn hai chục lần.
Sâu bên trong có hồ nước và cả hoa viên đẹp đẽ, đặc biệt là một cái hồ lớn do Hải Hồn Đinh Ba tạo thành. Từ nó lan tỏa ra Thủy Linh Chi Khí nồng đậm vô cùng, Thủy Hệ Tu Sĩ tu luyện tại đây tốc độ gia tăng giống như tên lửa cũng không ngoa. Cũng nhờ công dụng này mà Dạ Khinh Ưu không có đem Hải Hồn Đinh Ba rút ra.
Dùng mỹ quan của mình tạo ra tiên cảnh trước mắt, Dạ Khinh Ưu cảm thấy hài lòng, hắn tin rằng nếu như có người nhìn thấy cảnh vật bên trong, hẳn sẽ động lòng ngồi xuống tu luyện mà không nỡ rời đi.
Ngay tại mặt tiền, đám người Trữ Hiểu Mạn cũng đã tiến hành quá trình xây dựng từng tòa lầu các ngay trước mắt, xen kẽ với những kiến trúc công trình sánh ngang Thiên Cấp của hắn. Từng dãy lầu các san sát được thiết kế rất kỳ công, nối liền hướng thẳng vào sâu bên trong sơn môn. Cả Kiến Trúc Pháp Bảo - Hắc Nguyệt Bế Lâu cũng phóng to ra, trở thành chủ điếm xuất hiện tại mặt tiền, bên trên treo hàng chữ 'Dạ Nguyệt Lâu' hết sức khang trang, được Dạ Khinh Ưu sửa chữa làm nó càng thêm lộng lẫy, bên trong cũng được thanh tẩy một lần, biến thành xa hoa vô cùng.
Có thể nói, để dựng lên tòa Dạ Nguyệt Lâu trước mắt, Dạ Khinh Ưu đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, hắn phải bỏ ra một giá trị không kém bất cứ thế lực nào.
Xây dựng xong công trình, Trữ Hiểu Mạn cũng bị nó làm cho rung động, nàng tránh không khỏi rời mắt tòa chủ điếm đồ sộ trước mặt. Nàng tự nhiên hiểu, dù là Nhân Đế cũng không thể bỏ ra tài phú cực lớn để tạo thành tòa lầu lộng lẫy trước mắt.
" Được rồi, Dạ Nguyệt Lâu đã dựng xong, chỉ còn chờ đợi người tới quản lý nó. "
Dạ Khinh Ưu tương đối hài lòng với Dạ Nguyệt Lâu hiện tại, hắn tạm thời đem nó cho Trữ Hiểu Mạn quản lý, còn hắn phải đón một đám nữ nhân tề tựu tại đây.
Trước tiên, Dạ Khinh Ưu hướng về Mộc Dao Tiên Trì để gặp Huyễn Điệp, hắn đã sớm chuẩn bị địa phương tại trong Dạ Nguyệt Lâu giúp nàng điều dưỡng thân thể.
Huyễn Điệp mấy ngày ở cùng Lục Thanh Nhã, hết sức yêu thích vị muội muội này, cảm thấy cả hai có cùng một loại tương liên thân thích. Nàng sau khi nghe Dạ Khinh Ưu thiết lập sơn môn ngay tại Kỳ Lân Thành, tâm trạng hết sức vui mừng, như vậy nàng có thể đến thăm Lục Thanh Nhã bất cứ lúc nào rồi.
Lục Thanh Nhã khi nghe hắn ở gần mình như vậy, trong lòng hết sức vui vẻ, nếu như muốn gặp hắn chắc chắn nàng sẽ không cần phải rời đi xa, kìm nén vui sướng trong lòng, nàng mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.
" Chúc mừng Dạ đại ca kiến lập Dạ Nguyệt Lâu. "
" Nàng có thể tùy thời tiến vào Dạ Nguyệt Lâu, sẽ không có ai ngăn cản. "
Dạ Khinh Ưu mỉm cười trả lời, hắn dù bố trí vô số cấm chế bên trong nhưng sẽ thiết lập một loại Ngọc Bài giúp người cầm tránh né mấy loại bẫy rập này. Đưa cho Lục Thanh Nhã một cái Thanh Sắc Ngọc Bài, đảm bảo nàng có thể tùy thời làm khách của Dạ Nguyệt Lâu.
Nói xong, hắn cũng dẫn theo Huyễn Điệp rời khỏi Mộc Dao Tiên Trì, Lục Thanh Nhã ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện chút cô đơn. Nàng ngẩn người không biết bao lâu, sau đó lập tức gọi đến một nữ tu, giọng nói nhẹ nhàng.
" Mộc Dao Tiên Trì từ giờ trở đi sẽ chính thức cấm để nam nhân bên ngoài tiến vào. Nữ tử thì khi chỉ có được sự cho phép mới có thể đi vào. À, đúng rồi… Dạ đại ca là ngoại lệ duy nhất. "
" Đã hiểu, thưa tiểu thư. "
Nữ tu nghe phân phó, lập tức tiến hành công bố tin tức, tin rằng nếu để cho nam nhân thiên hạ biết được tin này sẽ khiến nhiều trái tim đau đớn. Bọn hắn chỉ có thể tiếc nuối, từ nay về sau Mộc Dao Tiên Trì cấm cửa nam nhân suốt kiếp, cơ hội để chiêm ngưỡng dung nhan của Trì Dao Tiên Tử cũng sẽ không còn.
…
Huyễn Điệp vẫn không quên tỷ muội tốt còn lưu tại Hồng Lâu Mộng, muốn Dạ Khinh Ưu cũng đem các nàng mang theo. Hắn đương nhiên không từ chối, liền dẫn theo nàng tiến về địa phương Hồng Lâu Mộng.
Khác với lần trước nhìn thấy, Hồng Lâu Mộng hiện tại bị tàn phá không chịu nổi, dù nhìn dáng vẻ vẫn còn hoạt động, nhưng sinh ý tất nhiên không còn như trước. Chỉ có vài thân ảnh lưa thưa ra vào, bộ dáng náo nhiệt khi trước một chút cũng chẳng còn.
Việc này cũng là do trước đó Dạ Khinh Ưu dẫn theo Huyễn Điệp, giết vô số thiếu gia của các thế lực, dẫn đến các thế lực ở sau trả thù. Hồng Lâu Mộng không thể đưa ra giải thích, liền hứng chịu cái kết bi thảm. Đồng thời bọn họ còn bị Phượng Cửu Cửu ghé thăm một lần, đem nơi này thiêu rụi không còn một mảnh.
Hiện tại còn có thể tái dựng lại một chút, xem ra sức sống của Hồng Lâu Mộng cũng rất mãnh liệt.
Dạ Khinh Ưu dẫn theo Huyễn Điệp thản nhiên bước vào, hắn dĩ nhiên không sợ Hồng Lâu Mộng chút nào, dù là Vô Danh có xuất hiện ở đây hắn cũng tự tin đánh một trận. Huống chi lúc này cái tên đó đang bị người người kêu giết, cũng chẳng biết đã trốn đi nơi nào.
Một đường thẳng tiến, hắn không thèm để ý một đám nữ nhân đang kinh ngạc nhìn hai người, dẫn theo Huyễn Điệp đi tìm người. Cuối cùng cả hai cũng thấy được một nha hoàn thân cận với nàng. Nha hoàn này vừa thấy Huyễn Điệp, hai vành mắt đỏ hoe, vội vã lao vào ôm lấy nàng.
" Tiểu thư, người hóa ra không bị sao. Thật khiến cho chúng tiểu muội lo lắng. "
" Xuân Thi, may mắn ngươi vẫn sống tốt. "
Huyễn Điệp vui mừng, vuốt ve đầu nhỏ của Xuân Thi, nhìn tiểu nha đầu bộ dáng thương tâm làm nàng cảm thấy có lỗi, thời gian qua vui vẻ ở bên tình lang, nàng còn không có để ý đến đám tiểu nha hoàn theo mình. Xuân Thi lau đi nước mắt, bề ngoài chỉ là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, rất nhanh nhớ tới chuyện gì, hoảng sợ nhìn Huyễn Điệp.
" Tiểu thư mau chạy đi, bọn họ muốn bắt lấy tỷ. "
" Muốn đi, các ngươi chạy được sao? "
Xuân Thi chỉ vừa dứt lời, đã có một phụ nhân xuất hiện, nàng thân thể hết sức thành thục đầy đặn, dáng vẻ thướt tha, gương mặt xinh đẹp đậm lên nét phong tình, mê người vô cùng, nàng chính là chủ nhân của Hồng Lâu Mộng, Hồng Mộng. Chỉ là, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện đang tỏ ra vẻ tức giận, chính là nhìn Huyễn Điệp mà nhắm tới.
" Hồng tỷ. "
Nhìn thấy Hồng Mộng, Huyễn Điệp một tiếng kêu lên, lại làm vị Hồng Mộng lộ ra vẻ trào phúng, ánh mắt lướt qua nhìn Dạ Khinh Ưu, cuối cùng hiểu ra, tràn đầy ý vị nói.
" Ta còn tự hỏi vì sao, hóa ra là đã có nam nhân. "
" Ta… "
Huyễn Điệp không biết nói sao, nàng dù bị nuôi nhốt, nhưng được đối xử không tệ, cho nên cũng không có hận thù gì, cũng không biết nên cư xử thế nào cho phải.
Dạ Khinh Ưu nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt Hồng Mộng, sát khí trong mắt dâng lên, động tác nhanh chóng, nắm chặt lấy đầu của Hồng Mộng, không để vị mỹ phụ này kịp phản ứng, hắc hỏa từ lòng bàn tay bốc lên, trực tiếp thiêu cháy một vị mỹ nhân.
" A… ngươi… "
Hồng Mộng còn chưa kịp nhận thức được điều gì, đã bị Dạ Khinh Ưu nắm đầu, nàng dù là Thiên Tôn cũng không thể làm ra hành động, bị hắn chế trụ, dùng hắc hỏa thiêu đốt đến cả linh hồn cũng kịch liệt đau đớn.
Huyễn Điệp không kịp ngăn cản hắn, đã thấy vị Hồng Mộng kia bị thiêu rụi không còn một mảnh, một vị mỹ phụ xinh đẹp từng làm vô số nam nhân thèm khát trong chốc lát hóa thành hư vô. Thấy cảnh này, một đám nữ nhân đều đồng loạt hoảng sợ, có nữ nhân vừa vì mỹ nhan của hắn hấp dẫn đã thay đổi tâm tư, sợ hãi dời ánh mắt.
Dạ Khinh Ưu làm ra hành động cũng không thèm để ý người xung quanh, hắn dù thiêu rụi linh hồn của Hồng Mộng cũng chiếm đoạt được một số tin tức. Vị Hồng Mộng này là một trong những thành viên của Thiên Cơ Các, chuyên mở ra loại danh phường này để thu thập tình báo, còn một phần là để truyền bá dự ngôn của Thiên Cơ Các.
Hồng Mộng là người ái mộ Các Chủ của Thiên Cơ Các, chẳng qua nàng cũng chỉ gặp được vị kia mấy lần, lại không thể nhìn thấy dung mạo, cho nên Dạ Khinh Ưu không thể nhìn thấy mặt mũi đối phương ra sao.
Hiện tại hắn cũng không quản nhiều, kẻ thần bí này sớm muộn hắn cũng sẽ lôi đầu ra ngoài, dạy dỗ một trận. Dạ Khinh Ưu quay đầu, thản nhiên mỉm cười nhìn Huyễn Điệp, giống như một người khác, cười đến nữ nhân nhìn thấy mà hoa tâm nộ phóng, quên luôn mất Lâu Chủ của các nàng vừa mới chết dưới tay tên nam nhân này.
" Đi cứu người của nàng thôi. "
" Ân. "
Huyễn Điệp gật đầu, nàng biết bản tính của Dạ Khinh Ưu chính là như vậy, cũng không thể trách cứ hắn. Nàng chỉ có thể than nhẹ, ôm chặt lấy một bên cánh tay hắn, tránh cho hắn lại ra tay giết người, dù sao bên trong Hồng Lâu Mộng tỷ muội quen thuộc với nàng không ít.
Dạ Khinh Ưu cũng không nói gì, hắn tự hiểu nàng nghĩ gì, dựa theo ký ức Hồng Mộng để lại mà tìm được vị trí nhốt lão phụ nhân theo hầu Huyễn Điệp. Vì để Huyễn Điệp trốn thoát mà bị nhốt tại một cái ngục giam, bên trong còn có một số tỷ muội thân thuộc khác của Huyễn Điệp, ngoại trừ nha đầu Xuân Thi do tuổi nhỏ là còn bình an, còn lại tất cả đều bị tra tấn, da thịt trắng nõn lộ ra vết thương.
Huyễn Điệp mau chóng đem đám tỷ muội của nàng cứu thoát, được Dạ Khinh Ưu trị thương mà vết thương các nàng khôi phục nhanh chóng.
Dạ Khinh Ưu không có lưu luyến nơi này, lập tức mang theo Huyễn Điệp và đám thị nữ của nàng quay về Dạ Nguyệt Lâu. Tại đây, hắn đã xây dựng một tòa lầu các riêng cho nàng, nằm sâu bên trong sơn môn, hết sức yên tĩnh, được hình thành từ Kiến Trúc Pháp Bảo Thiên Cấp, có tác dụng uẩn dưỡng linh hồn, tụ tập Mộc Linh Chi Khí hỗ trợ khôi phục thân thể.
Từ một mảnh đất bị hoang phế trước đó, mọc lên từng ngọn sơn phong cao đến chọc trời, có dùng mắt thường cũng không thể nhìn thấy đỉnh, hội tụ lại đủ để che lấp toàn bộ cảnh vật ở bên trong nó.
Nếu cố nhìn vào chỉ thấy từng làn vân vụ che đi tầm mắt, không thể nhìn thấy bên trong thế nào.
Ở giữa một tòa thành tấp nập lại xuất hiện sơn môn quỷ dị, lại bị bí ẩn che đi. Có người đã nhận ra nơi đó là vị trí mà Hải Hồn Đinh Ba xuất hiện, hiện tại đã biến thành sơn môn bí ẩn, không rõ là do ai tạo thành.
Có thể kiến tạo ra sơn phong như vậy, e rằng một đám Trận Pháp Sư Cửu Cấp cũng không thể làm nhanh như vậy mà được, điều này chứng tỏ chủ nhân của kiệt tác kia thực lực phải vô cùng kinh khủng. Mà nhiều người từ đó rời đi, dĩ nhiên đã nhận định ra là người nào, ngoài Yêu Tiên Vương Tử ra thì còn ai?
Chỉ là bọn họ cũng không dám chắc chắn, có lẽ vị Ma Đế kia chỉ lấy đi Hải Hồn Đinh Ba, còn người tạo ra kiến trúc kia lại là kẻ khác. Dù sao địa thế của Kỳ Lân Thành cũng rất đắc địa, ở tại Đại Giới Vực gần như nằm giữa trung tâm, có thế lực nào đó muốn kiến tạo thế lực tại đây cũng là dễ hiểu.
Dạ Khinh Ưu lúc này không thèm để ý người khác đang nghĩ gì. Hắn lúc này nhìn sơn môn do mình tạo ra, gật gù hài lòng.
Tám ngọn sơn phong cao chót vót bao phủ tạo thành sơn cốc, lại còn có cả Trận Pháp - Bát Sơn Trấn Tiên Trận, từ bên ngoài muốn tiến vào trong dường như không thể, trừ phi tu vi đạt đến Hóa Đạo Cảnh. Ở tại Hạ Giới, dù toàn bộ thế lực tập trung cũng khó lòng xông vào.
Bên trong cảnh vật non xanh nước biếc, được Dạ Khinh Ưu dùng một vài mảnh thảo sơn lấy được từ trước sắp xếp. Phía bên dưới được Dạ Khinh Ưu dùng hơn hai mươi cái Cực phẩm Linh Mạch để lập ra Tụ Linh Trận làm Linh Khí gia tăng so với Linh Khí của Đại Giới Vực gấp hơn hai chục lần.
Sâu bên trong có hồ nước và cả hoa viên đẹp đẽ, đặc biệt là một cái hồ lớn do Hải Hồn Đinh Ba tạo thành. Từ nó lan tỏa ra Thủy Linh Chi Khí nồng đậm vô cùng, Thủy Hệ Tu Sĩ tu luyện tại đây tốc độ gia tăng giống như tên lửa cũng không ngoa. Cũng nhờ công dụng này mà Dạ Khinh Ưu không có đem Hải Hồn Đinh Ba rút ra.
Dùng mỹ quan của mình tạo ra tiên cảnh trước mắt, Dạ Khinh Ưu cảm thấy hài lòng, hắn tin rằng nếu như có người nhìn thấy cảnh vật bên trong, hẳn sẽ động lòng ngồi xuống tu luyện mà không nỡ rời đi.
Ngay tại mặt tiền, đám người Trữ Hiểu Mạn cũng đã tiến hành quá trình xây dựng từng tòa lầu các ngay trước mắt, xen kẽ với những kiến trúc công trình sánh ngang Thiên Cấp của hắn. Từng dãy lầu các san sát được thiết kế rất kỳ công, nối liền hướng thẳng vào sâu bên trong sơn môn. Cả Kiến Trúc Pháp Bảo - Hắc Nguyệt Bế Lâu cũng phóng to ra, trở thành chủ điếm xuất hiện tại mặt tiền, bên trên treo hàng chữ 'Dạ Nguyệt Lâu' hết sức khang trang, được Dạ Khinh Ưu sửa chữa làm nó càng thêm lộng lẫy, bên trong cũng được thanh tẩy một lần, biến thành xa hoa vô cùng.
Có thể nói, để dựng lên tòa Dạ Nguyệt Lâu trước mắt, Dạ Khinh Ưu đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư, hắn phải bỏ ra một giá trị không kém bất cứ thế lực nào.
Xây dựng xong công trình, Trữ Hiểu Mạn cũng bị nó làm cho rung động, nàng tránh không khỏi rời mắt tòa chủ điếm đồ sộ trước mặt. Nàng tự nhiên hiểu, dù là Nhân Đế cũng không thể bỏ ra tài phú cực lớn để tạo thành tòa lầu lộng lẫy trước mắt.
" Được rồi, Dạ Nguyệt Lâu đã dựng xong, chỉ còn chờ đợi người tới quản lý nó. "
Dạ Khinh Ưu tương đối hài lòng với Dạ Nguyệt Lâu hiện tại, hắn tạm thời đem nó cho Trữ Hiểu Mạn quản lý, còn hắn phải đón một đám nữ nhân tề tựu tại đây.
Trước tiên, Dạ Khinh Ưu hướng về Mộc Dao Tiên Trì để gặp Huyễn Điệp, hắn đã sớm chuẩn bị địa phương tại trong Dạ Nguyệt Lâu giúp nàng điều dưỡng thân thể.
Huyễn Điệp mấy ngày ở cùng Lục Thanh Nhã, hết sức yêu thích vị muội muội này, cảm thấy cả hai có cùng một loại tương liên thân thích. Nàng sau khi nghe Dạ Khinh Ưu thiết lập sơn môn ngay tại Kỳ Lân Thành, tâm trạng hết sức vui mừng, như vậy nàng có thể đến thăm Lục Thanh Nhã bất cứ lúc nào rồi.
Lục Thanh Nhã khi nghe hắn ở gần mình như vậy, trong lòng hết sức vui vẻ, nếu như muốn gặp hắn chắc chắn nàng sẽ không cần phải rời đi xa, kìm nén vui sướng trong lòng, nàng mỉm cười ngọt ngào nhìn hắn.
" Chúc mừng Dạ đại ca kiến lập Dạ Nguyệt Lâu. "
" Nàng có thể tùy thời tiến vào Dạ Nguyệt Lâu, sẽ không có ai ngăn cản. "
Dạ Khinh Ưu mỉm cười trả lời, hắn dù bố trí vô số cấm chế bên trong nhưng sẽ thiết lập một loại Ngọc Bài giúp người cầm tránh né mấy loại bẫy rập này. Đưa cho Lục Thanh Nhã một cái Thanh Sắc Ngọc Bài, đảm bảo nàng có thể tùy thời làm khách của Dạ Nguyệt Lâu.
Nói xong, hắn cũng dẫn theo Huyễn Điệp rời khỏi Mộc Dao Tiên Trì, Lục Thanh Nhã ánh mắt nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn hiện chút cô đơn. Nàng ngẩn người không biết bao lâu, sau đó lập tức gọi đến một nữ tu, giọng nói nhẹ nhàng.
" Mộc Dao Tiên Trì từ giờ trở đi sẽ chính thức cấm để nam nhân bên ngoài tiến vào. Nữ tử thì khi chỉ có được sự cho phép mới có thể đi vào. À, đúng rồi… Dạ đại ca là ngoại lệ duy nhất. "
" Đã hiểu, thưa tiểu thư. "
Nữ tu nghe phân phó, lập tức tiến hành công bố tin tức, tin rằng nếu để cho nam nhân thiên hạ biết được tin này sẽ khiến nhiều trái tim đau đớn. Bọn hắn chỉ có thể tiếc nuối, từ nay về sau Mộc Dao Tiên Trì cấm cửa nam nhân suốt kiếp, cơ hội để chiêm ngưỡng dung nhan của Trì Dao Tiên Tử cũng sẽ không còn.
…
Huyễn Điệp vẫn không quên tỷ muội tốt còn lưu tại Hồng Lâu Mộng, muốn Dạ Khinh Ưu cũng đem các nàng mang theo. Hắn đương nhiên không từ chối, liền dẫn theo nàng tiến về địa phương Hồng Lâu Mộng.
Khác với lần trước nhìn thấy, Hồng Lâu Mộng hiện tại bị tàn phá không chịu nổi, dù nhìn dáng vẻ vẫn còn hoạt động, nhưng sinh ý tất nhiên không còn như trước. Chỉ có vài thân ảnh lưa thưa ra vào, bộ dáng náo nhiệt khi trước một chút cũng chẳng còn.
Việc này cũng là do trước đó Dạ Khinh Ưu dẫn theo Huyễn Điệp, giết vô số thiếu gia của các thế lực, dẫn đến các thế lực ở sau trả thù. Hồng Lâu Mộng không thể đưa ra giải thích, liền hứng chịu cái kết bi thảm. Đồng thời bọn họ còn bị Phượng Cửu Cửu ghé thăm một lần, đem nơi này thiêu rụi không còn một mảnh.
Hiện tại còn có thể tái dựng lại một chút, xem ra sức sống của Hồng Lâu Mộng cũng rất mãnh liệt.
Dạ Khinh Ưu dẫn theo Huyễn Điệp thản nhiên bước vào, hắn dĩ nhiên không sợ Hồng Lâu Mộng chút nào, dù là Vô Danh có xuất hiện ở đây hắn cũng tự tin đánh một trận. Huống chi lúc này cái tên đó đang bị người người kêu giết, cũng chẳng biết đã trốn đi nơi nào.
Một đường thẳng tiến, hắn không thèm để ý một đám nữ nhân đang kinh ngạc nhìn hai người, dẫn theo Huyễn Điệp đi tìm người. Cuối cùng cả hai cũng thấy được một nha hoàn thân cận với nàng. Nha hoàn này vừa thấy Huyễn Điệp, hai vành mắt đỏ hoe, vội vã lao vào ôm lấy nàng.
" Tiểu thư, người hóa ra không bị sao. Thật khiến cho chúng tiểu muội lo lắng. "
" Xuân Thi, may mắn ngươi vẫn sống tốt. "
Huyễn Điệp vui mừng, vuốt ve đầu nhỏ của Xuân Thi, nhìn tiểu nha đầu bộ dáng thương tâm làm nàng cảm thấy có lỗi, thời gian qua vui vẻ ở bên tình lang, nàng còn không có để ý đến đám tiểu nha hoàn theo mình. Xuân Thi lau đi nước mắt, bề ngoài chỉ là tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, rất nhanh nhớ tới chuyện gì, hoảng sợ nhìn Huyễn Điệp.
" Tiểu thư mau chạy đi, bọn họ muốn bắt lấy tỷ. "
" Muốn đi, các ngươi chạy được sao? "
Xuân Thi chỉ vừa dứt lời, đã có một phụ nhân xuất hiện, nàng thân thể hết sức thành thục đầy đặn, dáng vẻ thướt tha, gương mặt xinh đẹp đậm lên nét phong tình, mê người vô cùng, nàng chính là chủ nhân của Hồng Lâu Mộng, Hồng Mộng. Chỉ là, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện đang tỏ ra vẻ tức giận, chính là nhìn Huyễn Điệp mà nhắm tới.
" Hồng tỷ. "
Nhìn thấy Hồng Mộng, Huyễn Điệp một tiếng kêu lên, lại làm vị Hồng Mộng lộ ra vẻ trào phúng, ánh mắt lướt qua nhìn Dạ Khinh Ưu, cuối cùng hiểu ra, tràn đầy ý vị nói.
" Ta còn tự hỏi vì sao, hóa ra là đã có nam nhân. "
" Ta… "
Huyễn Điệp không biết nói sao, nàng dù bị nuôi nhốt, nhưng được đối xử không tệ, cho nên cũng không có hận thù gì, cũng không biết nên cư xử thế nào cho phải.
Dạ Khinh Ưu nhìn ra vẻ khinh thường trong mắt Hồng Mộng, sát khí trong mắt dâng lên, động tác nhanh chóng, nắm chặt lấy đầu của Hồng Mộng, không để vị mỹ phụ này kịp phản ứng, hắc hỏa từ lòng bàn tay bốc lên, trực tiếp thiêu cháy một vị mỹ nhân.
" A… ngươi… "
Hồng Mộng còn chưa kịp nhận thức được điều gì, đã bị Dạ Khinh Ưu nắm đầu, nàng dù là Thiên Tôn cũng không thể làm ra hành động, bị hắn chế trụ, dùng hắc hỏa thiêu đốt đến cả linh hồn cũng kịch liệt đau đớn.
Huyễn Điệp không kịp ngăn cản hắn, đã thấy vị Hồng Mộng kia bị thiêu rụi không còn một mảnh, một vị mỹ phụ xinh đẹp từng làm vô số nam nhân thèm khát trong chốc lát hóa thành hư vô. Thấy cảnh này, một đám nữ nhân đều đồng loạt hoảng sợ, có nữ nhân vừa vì mỹ nhan của hắn hấp dẫn đã thay đổi tâm tư, sợ hãi dời ánh mắt.
Dạ Khinh Ưu làm ra hành động cũng không thèm để ý người xung quanh, hắn dù thiêu rụi linh hồn của Hồng Mộng cũng chiếm đoạt được một số tin tức. Vị Hồng Mộng này là một trong những thành viên của Thiên Cơ Các, chuyên mở ra loại danh phường này để thu thập tình báo, còn một phần là để truyền bá dự ngôn của Thiên Cơ Các.
Hồng Mộng là người ái mộ Các Chủ của Thiên Cơ Các, chẳng qua nàng cũng chỉ gặp được vị kia mấy lần, lại không thể nhìn thấy dung mạo, cho nên Dạ Khinh Ưu không thể nhìn thấy mặt mũi đối phương ra sao.
Hiện tại hắn cũng không quản nhiều, kẻ thần bí này sớm muộn hắn cũng sẽ lôi đầu ra ngoài, dạy dỗ một trận. Dạ Khinh Ưu quay đầu, thản nhiên mỉm cười nhìn Huyễn Điệp, giống như một người khác, cười đến nữ nhân nhìn thấy mà hoa tâm nộ phóng, quên luôn mất Lâu Chủ của các nàng vừa mới chết dưới tay tên nam nhân này.
" Đi cứu người của nàng thôi. "
" Ân. "
Huyễn Điệp gật đầu, nàng biết bản tính của Dạ Khinh Ưu chính là như vậy, cũng không thể trách cứ hắn. Nàng chỉ có thể than nhẹ, ôm chặt lấy một bên cánh tay hắn, tránh cho hắn lại ra tay giết người, dù sao bên trong Hồng Lâu Mộng tỷ muội quen thuộc với nàng không ít.
Dạ Khinh Ưu cũng không nói gì, hắn tự hiểu nàng nghĩ gì, dựa theo ký ức Hồng Mộng để lại mà tìm được vị trí nhốt lão phụ nhân theo hầu Huyễn Điệp. Vì để Huyễn Điệp trốn thoát mà bị nhốt tại một cái ngục giam, bên trong còn có một số tỷ muội thân thuộc khác của Huyễn Điệp, ngoại trừ nha đầu Xuân Thi do tuổi nhỏ là còn bình an, còn lại tất cả đều bị tra tấn, da thịt trắng nõn lộ ra vết thương.
Huyễn Điệp mau chóng đem đám tỷ muội của nàng cứu thoát, được Dạ Khinh Ưu trị thương mà vết thương các nàng khôi phục nhanh chóng.
Dạ Khinh Ưu không có lưu luyến nơi này, lập tức mang theo Huyễn Điệp và đám thị nữ của nàng quay về Dạ Nguyệt Lâu. Tại đây, hắn đã xây dựng một tòa lầu các riêng cho nàng, nằm sâu bên trong sơn môn, hết sức yên tĩnh, được hình thành từ Kiến Trúc Pháp Bảo Thiên Cấp, có tác dụng uẩn dưỡng linh hồn, tụ tập Mộc Linh Chi Khí hỗ trợ khôi phục thân thể.
/430
|