Đêm nay không có ánh trăng, trời thì tối đen như mực, đưa tay ra không thấy cả năm ngón.
Đi trong vùng thôn quê vào ban đêm, khiến cho có cảm giác sởn tóc gáy, sợ hãi đột nhiên có một con quỷ lưỡi dài, mặt mày dữ tợn xuất hiện trước mặt mình.
Hứa Tử tan ca về nhà, trên đường phải đi qua một bãi tha ma rộng lớn. Nghe nói vào thời chiến tranh, địch-ta cả hai bên đều chết rất nhiều người, không có cách nào xác định hết tất cả thân phận người chết để mai táng, tùy tiện đào cái hố để chôn cho nên chỗ này đã hình thành bãi tha ma. Trước kia phụ cận còn có vài hộ gia đình, sau lại không biết vì sao dần dần rời đi. Bãi tha ma càng ngày càng hoang vắng. Ban ngày cũng không có người nào dám một mình đi qua bãi tha ma huống chi là buổi tối. Hứa Tử tuy rằng lá gan không nhỏ, bất quá mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ mới có thể tan ca, muốn một mình một người đi qua bãi tha ma cần phải lấy trăm thước chạy mà qua.
Nếu có con đường thứ hai về nhà, đánh chết nàng cũng sẽ không đi qua nơi này.
Hứa Tử lớn lên xinh xắn, lanh lợi, một đôi mắt to to tròn tròn, rất có tinh thần, cũng rất đẹp, nên khi nàng nhìn một người thì không nói lời nào cũng có thể theo đôi mắt đoán được nàng chuẩn bị nói cái gì. Đặc biệt chính là mắt của nàng ở trong đêm tối đều nhìn rõ mọi thứ giống như bày. Tóc của nàng đen, dài thẳng đến thắt lưng. Nói chuyện âm thanh cũng rất dễ nghe, nhã nhặn. Tính tình nàng dường như rất tĩnh lặng, lại hiền hòa. Nhân duyên vô cùng tốt, người nào cũng có thể trở thành bạn bè.
Gần đây, tin tức ở trên báo có chuyện liên quan đến các cô gái chưa lập gia đình mất tích, bất kể cảnh sát cố gắng như thế nào cũng không thể phá án, các cô gái lần lượt từng người một mất tích, hơn nữa tuổi đều ở mười tám. Nhất thời làm cho lòng người hoảng sợ, hiện tại buổi tối rất ít thấy các cô gái trẻ đi trên đường cái.
Hứa Tử vừa tròn hai mươi bốn tuổi, mặc dù chưa lập gia đình, cũng không ở trong tuổi cô gái mất tích. Mang tâm lý may mắn, nàng như cũ đúng giờ tan ca, buổi tối có tăng ca cũng ở lại làm.
Đêm nay, trên con đường này, nàng cũng đã đi mấy năm rồi, Hứa Tử cảm giác được có chút không thích hợp, tim cũng đập mạnh. Vù vù gió to thổi lên, không có ánh trăng, bầu trời so với ngày thường tối hơn rất nhiều, càng nhanh đến bãi tha ma càng có vẻ thêm âm trầm dày đặc. Hứa Tử trong lòng không khỏi sợ hãi, nàng không sợ thật sự có quỷ, chỉ sợ bị mất tích giống như các cô gái, không biết sẽ gặp người xấu gì, không biết là bị người bắt cóc hay lại là bị người sát hại?
Tới bãi tha ma, gió thổi càng thêm kịch liệt. Hứa Tử như thường giống nhau trăm thước chạy nước rút, chỉ là lần này nàng chạy hơn mười phút mà vẫn còn đang ở bãi tha ma, căn bản là đang cha tại chỗ. Lúc này Hứa Tử trở nên khủng hoảng, tình huống như vậy mấy năm qua nàng cũng chưa thấy qua, nàng tỉnh táo ý thức được, nàng không phải gặp người xấu mà là gặp tà. Mặc dù nàng vẫn không tin có quỷ thần, nhưng có vài chuyện đã xảy ra mà khoa học không giải thích được. Tựa như năm ấy, lúc nàng mười tám tuổi nhìn thấy người đã chết từ hai năm trước đi qua trước mặt nàng ở phía trước đi qua.
Hứa Tử đứng ở giữa bãi tha ma, nhìn chung quanh bốn phía, khắp nơi đều là phần mộ cỏ dại um tùm, thật ra mấy năm qua, nàng đi ở nơi này chưa từng có lúc nào dừng lại bước chân, đánh giá qua một tảng lớn ngôi mộ. Tuy rằng nội tâm đang run rẩy, nhưng lại ở chỗ không có một bóng người_bãi tha ma mở miệng giả vờ mạnh mẽ trấn định, thanh âm vẫn như cũ dễ nghe êm tai, chỉ là hơi run rẩy: "Các vị... Các vị tiền bối, vãn bối cùng các ngươi khi còn sống không oán không thù, mời các vị không cần trêu cợt vãn bối, xin rộng lòng giúp đỡ, thả vãn bối đi ra đi." Bình thường linh hồn, ma quỷ đều là trêu cợt người mà thôi, vừa đến hừng đông sẽ tự động biến mất.
Bãi tha ma tĩnh lặng đương nhiên không có hồi âm, chỉ có quạ đen thỉnh thoảng trên bầu trời kêu to, làm cho bãi tha ma âm trầm càng thêm dọa người.
Nhớ tới trong TV có nói, chỉ cần có quỷ quái xuất hiện, quạ đen sẽ càng không ngừng kêu. Hứa Tử thực hận trong tay không có một khẩu súng, đem bầu không khí khủng bố hiện trường quạ đen lúc này, toàn bộ bắn chết, miễn cho tiếng quạ kêu lên nàng nghe xong liền nổi da gà
Thấy không có động tĩnh gì, Hứa Tử lại thử đi một lần, chính là vẫn không đi ra khỏi bãi tha ma.
Lúc này tức giận nhiều hơn sợ hãi.
Nàng tức giận, hung tợn la hét: "Các ngươi nếu không thả ta ra, để cho ta ở chỗ này lạnh chết, để ta gặp Diêm Vương, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta ở trước mặt Diêm Vương cáo trạng, đem bọn ngươi đánh hạ mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh." Nghe nói quỷ cũng sợ người ác, nàng đành phải giả bộ ra dáng rất hung ác.
Vẫn như cũ một mực bình thường yên tĩnh.
Chẳng lẽ ta đêm nay phải qua đêm ở chỗ này? Hứa Tử trong lòng sợ hãi, nàng không cho rằng chính mình có thể ngủ được. Hơn nữa mùa xuân ban đêm khá lạnh, nếu ở chỗ này qua một đêm, chỉ sợ ngày mai lúc mặt trời mọc, nàng đã thành cương thi rồi.
Đột nhiên gió thổi càng lúc càng lớn, cát bay bụi thổi loạn, thổi trúng Hứa Tử. hai tròng mắt đều không mở ra được. Nàng theo bản năng giơ tay phải lên che hai mắt, không cho bão cát thổi vào.
Gió to thổi trong chốc lát, lúc gió to dừng lại, Hứa Tử bất ngờ phát hiện, có ba nam nhân áo trắng cùng một người nữ tử áo xanh xuất hiện trước mặt nàng. Nàng trong lòng "Lộp bộp" một chút, thật sự gặp quỷ rồi. Xem ánh mắt lạnh lẽo của bọn hắn, mặt không thay đổi, Hứa Tử phỏng đoán bọn họ không phải là người sống.
Đi đầu nam tử áo trắng bộ dạng cao lớn tuấn mỹ, khắc họa ngũ quan hơi có vẻ âm nhu [âm u mềm mại], anh tuấn mày kiếm, môi mỏng, cái mũi cao vừa phải, hai mắt tà mị tuy rằng không có độ ấm, cũng không làm giảm phong thái mê người. Còn lại hai người nam tử đồng dạng cao lớn, bề ngoài cũng không có tuấn mỹ như nam tử đi đầu. Nữ tử áo xanh nhìn chừng hai mươi, tóc tết thành đuôi sam dài tới bắp chân thả ở sau người. Nàng vóc người cao, sắc mặt như hoa đào một cách duyên dáng nhưng không có huyết sắc, hai mắt lạnh lùng mà vụt sáng tà mị.
Lúc nàng đánh giá bọn họ cũng là lúc bọn họ đánh giá nàng. Bọn họ trong mắt cùng lóe kinh ngạc, giống như nàng mới là xuất hiện ở chỗ không người.
"Nha đầu kia lớn mật táo bạo, lại có thể không thét chói tai té xỉu." Nữ tử áo xanh mở miệng đầu tiên, ngữ khí lạnh lùng không có một chút độ ấm, không biết nàng đang tán thưởng hay đang châm chọc.
Hứa Tử rốt cục hiểu được trong mắt bọn họ tại sao lại lóe kinh ngạc, nguyên nhân là chính mình không có bị bọn họ xuất hiện ở chỗ không người hù dọa ngất. Nàng trấn định xuống, chất vấn: "Các ngươi là người nào? Là quỷ? Là yêu? Hay là ma?"
"Lục Ngọc, ngươi xem nha đầu kia bao nhiêu tuổi?" Trong đó một người nam tử áo trắng mở miệng hỏi nữ tử áo xanh
Thì ra nữ tử kia gọi là Lục Ngọc
"Mười tám tuổi." Lục Ngọc liếc mắt đánh giá Hứa Tử một cái, khẳng định mà đáp.
Thấy bọn họ không trả lời mình ngược lại còn thảo luận tuổi của nàng, Hứa Tử nhớ tới những cô gái bị mất tích, chẳng lẽ các cô gái mất tích chính là bị bọn yêu ma quỷ quái này ăn?
"Các cô gái mất tích là bị các ngươi ăn?" Hứa Tử chất vấn, khó trách cảnh sát không cách nào phá án. Nàng sợ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của mình bị bọn hắn cho là cô gái mười tám tuổi, vội vàng nói: "Ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, nếu như các ngươi muốn ăn cô gái mười tám tuổi, vậy các ngươi tìm lầm đối tượng rồi." Trong TV các bộ phim kinh dị, ma quỷ nói chung đều thích hút máu các cô gái xử nữ chưa lập gia đình, có thể gia tăng ma công. Theo bọn hắn đang nói chuyện, bọn hắn muốn tìm đối tượng là các cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình.
"Hai mươi bốn? Không có khả năng!" Lục ngọc không tin mà kêu to lên. Nàng xem tuổi người luôn luôn rất chính xác, cho nên Ma vương mới giao cho nàng trọng trách này, phái nàng đi theo quan Nội Phủ đến nhân gian, bắt các cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình. Cô gái trước mắt này thật sự nhỏ nhắn xinh xắn lanh lợi, nhìn qua thật sự như người mười tám tuổi.
"Quá già, Vương sẽ không muốn. "Cầm đầu nam nhân áo trắng lạnh lùng mở miệng. Hắn chỉ trích: "Lục Ngọc, nhãn lực của ngươi giảm sút rồi." Vương nói rõ muốn cô gái mười tám tuổi, nếu bắt lầm, Vương sẽ giận dữ. Vương lãnh khốc [lạnh lùng hà khắc] làm cho bọn họ ăn cũng không tiêu.
Quá già? Hứa Tử dở khóc dở cười, nàng nếu quá già, nọ vậy tám mươi tuổi thì nói như thế nào?
"Nhưng một tháng gần đây cũng không có bắt được cô gái mười tám tuổi nào, nha đầu kia nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ có mười tám tuổi, bắt nàng về, Vương hẳn là sẽ không phát hiện đâu." Lục ngọc đề nghị. Bởi vì đã mất tích nhiều cô gái mười tám tuổi rồi, loài người đều có phòng bị. Gần nhất một tháng, bọn hắn tại nhân gian đi qua nhiều nơi, cũng không bắt được cô gái mười tám tuổi.
Hứa Tử đoán được không sai, bọn hắn không phải người sống, cũng không phải quỷ, lại càng không phải yêu, mà là ma.
Tại trong các loại ma quỷ, ma vốn là lợi hại nhất, bọn họ có thể xuất hiện vào ban ngày, không sợ ánh mặt trời.
Đương nhiệm Ma vương lãnh khốc vô tình, tại cả dị vực không gian đều không có người dám cùng hắn đối nghịch. Nghe nói ở các triều đại Ma vương trước, ma pháp của hắn là sâu không lường được. Hắn mới hai mươi tám tuổi, lên làm Ma vương đã có mười năm. Tại Ma giới, ở nhân gian một trăm năm thì Ma vương được một tuổi, mặt khác tuổi thọ ma quỷ ở nhân gian khoảng hai mươi năm làm một tuổi.
Các triều đại Ma vương cho dù có con, cũng phải ở trong giới chọn lựa mười người thông minh tuấn tú tiểu nam làm người thừa kế, học tập Ma vương phương pháp, tiếp nhận giáo dục thành thái tử, đợi cho lão Ma vương thoái vị hoặc chết đi, con của Ma vương sẽ cùng mười người thừa kế cùng nhau so văn đấu pháp, so tố chất, so năng lực, ai là người thắng cuối cùng mới có thể kế thừa vương vị. Những người không thể kế thừa vương vị thì tỷ thí lại, xong thì theo thứ tự lần lượt làm trưởng lão, hộ pháp, chấp pháp quan, quan ngoại giao, tướng quân, thiếu tướng, nghi thức quan, nội phủ quan, thiện thực quan [chăm lo thức ăn]. Nếu như ngay cả chín vị cao nhất quan chức sắp xếp không hơn sẽ bị đem giam cầm, lý do là bọn hắn học qua Ma vương phương pháp, sợ bọn hắn ngày sau sẽ kết bè phái làm bậy, gây bất lợi cho Ma vương vương quyền.
Nghe xong Lục Ngọc đề nghị, ba người nam nhân tuy rằng cảm thấy không ổn, bất quá nhớ tới Vương một tháng gần đây tính tình cực kỳ xấu, vì không muốn làm vật hi sinh, bọn họ chấp nhận đề nghị của Lục Ngọc. Lục Ngọc nếu nhìn không ra tuổi thật của cô gái này, tin tưởng Vương cũng sẽ nhìn không ra. Chỉ cần bọn họ không nói, là có thể tránh thoát Vương hỏa lực. Về phần loài người, một khi bị làm ma pháp, tới Ma giới cũng không tỉnh lại, trong lúc ngủ say sẽ bị Vương hút đi thuần âm máu [máu tinh khiết], sau đó chết đi.
Nghe được bọn hắn chuẩn bị bắt mình đi lừa gạt Vương của bọn hắn, Hứa Tử không khỏi nóng nảy lên, "Các ngươi rốt cuộc là cái gì lai lịch? Tại sao muốn bắt cố gái mười tám tuổi, ta hai mươi bốn tuổi rồi, các ngươi cũng muốn bắt sao?" Theo cách bọn hắn nói chuyện, Hứa Tử biết bọn hắn không phải người, nhưng cũng không biết là yêu hay là ma? Bắt cô gái mười tám tuổi là vì hút máu đỏ luyện công hay là làm giường bạn? Nếu hút máu, nàng_hai mươi bốn tuổi lại bị bọn họ ngại quá già, chẳng lẽ trong miệng bọn họ cái kia Vương vốn là một đói sắc quỷ, chuyên ái cô gái mười tám tuổi?
Lục ngọc hảo tâm giải thích: "Chúng ta là ma giới nội phủ tổng quản." Nàng chung quy cảm giác được cô gái này cùng các cô gái trước có điểm bất đồng, rốt cuộc có cái gì bất đồng, nàng cũng không biết.
"Lục ngọc, đừng lắm miệng. Bắt nàng đi thôi." Ngại Hứa Tử quá già chính là Nam nhân áo trắng lạnh lùng mà mở miệng. Người phải chết không cần biết nhiều làm gì.
Cùng dạng sắc mặt, cùng dạng ngữ khí, Hứa Tử cảm giác được Lục Ngọc hiền lành một điểm.
Lục ngọc không dám nói thêm nữa.
Ma giới nội phủ tổng quản? Đây là cái gì cùng cái gì nha? Ma giới? Ma quỷ? Hứa Tử đột nhiên che miệng lại, không cho chính mình nổi lên hoảng sợ. Trước mặt này tam nam một nữ chính là trong TV nói, dám xuất hiện ở dưới mặt trời - ma quỷ!
Trời ạ! Đây là cái gì thế giới a, cư nhiên làm cho nàng, người luôn có tâm địa thiện lương gặp gỡ ma quỷ hung ác nhấtàng làm sai cái gì a? Ông trời như vậy đối đãi nàng. Người tốt không phải chung quy sẽ có hảo báo [kết quả tốt] sao? Nàng không dám nói chính mình là người tốt, nhưng nàng đối nhân xử thế đều chân thành, hiếu thuận với trưởng bối, lễ độ đồng bối, đối xử tử tế với vãn bối, không thẹn với trời đất. Nhưng lại phải gặp gỡ cái này ác ma, nghĩ đến chính mình có lẽ không thấy được mặt trời ngày mai, Hứa Tử sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cầm đầu nam nhân cười lạnh nói: "Bây giờ mới nghĩ đến sợ hãi sao?" Nàng chính là người bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy không có bị hù dọa ngất xỉu tại chỗ, nha đầu kia thật lớn mật. "Lục ngọc động thủ đi."
Hứa Tử còn muốn mở miệng nói cái gì, bởi vì sợ hãi nên cái gì cũng nói không nên lời. Cái kia gọi Lục Ngọc cô gái tiến lại gần nắm lấy tay nàng, Hứa Tử lập tức cảm nhận được cái lạnh như băng từ trên tay truyền đến, còn không kịp nghĩ nhiều, liền thấy trước mắt tối sầm, nàng cái gì cũng không biết rồi.
Lục ngọc đỡ lấy Hứa Tử vừa bị chính mình làm ma pháp chết ngất, đối cầm đầu nam nhân nói: "Quan trên, thuộc hạ cảm giác được người này quái lạ. Nhưng là nơi nào quái, thuộc hạ còn nói không được."
"Có cái gì kỳ quái, chỉ là so với các cô gái bình thường gan lớn một chút thôi." Áo trắng nam nhân nhìn Lục Ngọc, lạnh lùng hai mắt, đứng ở kia giương mặt xinh đẹp một thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, bở̀ chợt hiện quá nhanh, không ai có thể nhìn ra. "Trở về đi thôi."
Bốn người như lúc đến giống nhau, hư không tiêu thất[biến mất trong không khí].
Gió ngừng, quạ đen cũng không kêu. Bãi tha ma khôi phục thường ngày yên tĩnh sung lạnh, chỉ là từ nay về sau sẽ không có một cô gái từ nơi này đi qua.
Ma giới vương cung
Thừa Ân Điện vốn là ma Vương cung điện dành riêng cho các ma nữ sủng hạnh trở thành phi tần.
Hiện tại vị này Ma vương lãnh khốc tà mĩ, đối với nữ nhân càng lộ vẻ vô tình, bị hắn sủng hạnh qua hậu cung nữ nhân chẳng những bị buộc uống vô tử canh (uống sẽ không mang thai), hơn nữa không chiếm được bất cứ gì danh phận. Bởi vì Ma vương chưa bao giờ sủng hạnh các nàng lần thứ hai, mà là vô tình đem các nàng đưa đi làm quân kỹ. Ma vương sủng hạnh qua nữ nhân cũng không cho phép lập gia đình. Cả Ma giới nữ nhân đều không nghĩ tiến vào vương cung, lại càng không nghĩ muốn bị Ma vương sủng hạnh, các nàng tình nguyện giá một người ma lực không mạnh tầm thường ma quỷ làm vợ.
Gần đây Ma vương đang luyện một loại ma công, muốn hút vào thuần âm máu, cho nên phân phó nội phủ quan đến nhân gian bắt các cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình cấp hắn luyện công.
Gần đây một tháng, nội phủ quan hầu như không bắt được cô gái mười tám tuổi, hút không được thuần âm máu, ma công của Ma ng không có biện pháp luyện cao hơn, cho nên hắn càng thêm hung bạo nóng nảy so với bình thường. Động bất động liền đem thị vệ, ma nữ phạm sai lầm chém đầu, đối với hậu cung ma nữ càng lại thô bạo mà chà đạp. Còn thường thường lấy bọn họ làm nơi trút giận. Đêm nay Ma vương lại càng đối với nội phủ ba vị tổng quản trong đó có một nữ nhân duy nhất - tổng quản Lục Ngọc, đưa xuống vô cùng tàn nhẫn thông điệp: nếu như Lục Ngọc đến nhân gian lại không tìm được cô gái mười tám tuổi, làm cho nội phủ quan không cách nào bắt người, sẽ hút ma công của Lục Ngọc. Làm ma quỷ một khi bị Ma vương hút ma công, sẽ bị đánh tiến vào quỷ đạo, trở thành người của địa phủ, nghĩ muốn trở lại thành con dân Ma giới là không thể được. Bởi vì Diêm vương sẽ không làm cho Quỷ Hồn Địa phủ biến thành con dân Ma vương. Địa phủ cùng Ma giới căn bản giống nhau một khối nhưng là "thủy hỏa bất dung", địa phủ thuộc thiên giới cai quản, mà Ma giới chính là cùng thiên giới đối đầu. Các triều đại Ma vương đều mơ tưởng lật đổ, thay thế thiên đình, trở thành vua của tam giới. Tiếc rằng tà bất thắng chính, các triều đại Ma vương luôn thua ở trong tay thiên đình.
Ban đêm tĩnh lặng.
Âm thanh nữ nhân cầu khẩn tiếng xé gió, nam nhân tiếng thở dốc, thỉnh thoảng từ Thừa ân điện truyền ra. Bên ngoài thị vệ trong lòng đồng tình nữ nhân bên trong, đáng tiếc bọn họ lực bất tòng tâm, không có tư cách cũng không dám vào bên trong nam nhân thay này đáng thương nữ nhân cầu tình. Vương đối với nữ nhân luôn đặc biệt lạnh, giống như nữ nhân đều là cừu nhân [kẻ thù] của hắn.
"Vương, van cầu ngài thả nô tỳ đi, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài." Một người mặc màu tím cung phục - cô gái quỳ trên mặt đất, khóc hướng về tà mỹ nam đang ở trên giường chà đạp một vị khác cô gái, càng không ngừng khấu đầu. Trên giường, cô gái chịu đựng không được nam nhân thô bạo, thỉnh thoảng khóc cầu xin tha thứ. Mà cô gái áo tím phía sau trên sàn nhà còn nằm một cái, váy bị xé nát vụn, thon dài chân ngọc dính vết máu, đã bất tỉnh cô gái. Kia giương trên mặt trái xoan còn có chưa khô lệ ngân [nước mắt].
Này nam nhân chính là Ma vương làm cho tất cả Ma giới con dân vừa ái vừa hận, hắn tại chính sự rõ ràng một lòng chuyên tâm, duy nhất làm cho người ta bất mãn chính là thái độ đối với nữ nhân.
Ma vương có đôi khi vài ngày cũng sẽ không sủng hạnh hậu cung ma nữ, có đôi khi một đêm lại muốn sủng hạnh mấy người. Mà chuyên môn phụ trách vương cung công việc nội phủ, cũng phải ở phía sau cung chọn lựa nữ nhân thị tẩm, bị nội phủ quan chọn trúng, nữ nhân khóc kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Cô gái áo tím khoảng chừng mười sáu tuổi, rất xinh đẹp. Nàng quỳ trên mặt đất không ngừng khấu đầu, khấu đến chảy máu, nhưng vẫn như cũ không tránh được vận mệnh bị chà đạp. Lưu lại trên giường, nữ nhân thể xác và tinh thần đều tàn, khóc ngất đi, cô gái áo tím bị Ma vương kéo tới ném lên giường, không để ý tiếng khóc cùng lời cầu xin của nàng, xé rách váy của nàng, tiến thẳng vào, cô gái áo tím hét lên một tiếng rồ cũng ngất đi. Ma vương chính là thô bạo như vậy, hắn sủng hạnh nữ nhân cho tới bây giờ sẽ không hôn môi các nàng, dĩ nhiên cũng sẽ không dịu dàng. Tại trong mắt hắn, các nàng chỉ là công cụ để cho hắn phát tiết. Sau khi phát tiết xong, nội phủ sẽ đem các nàng đưa đến quân doanh làm quân kỹ.
Vị Ma vương này không phải là con của Ma vương đời trước, mà là một trong mười người thừa kế. Bởi vì hắn so với con của Ma vương đời trước mạnh hơn, cho nên trở thành tân Ma vương. Cũng chính vì như thế, làm cho hắn cảm giác được có con thì con mình cũng không nhất định có thể kế thừa vương vị, càng có khả năng trở thành tù nhân. Cho nên hắn không cho bất cứ nữ nhân nào có mang con nối dõi của hắn.
Phát tiết xong, Ma vương xuống giường mặc quần áo rồi rời đi, để lại trên giường hai người nữ nhân hôn mê bất tỉnh, cũng không thèm liếc mắt một cái. Sau khi Ma vương rời đi, trưởng nữ hầu vệ nội phủ chờ đợi bên ngoài lập tức tiến vào giúp hai người nữ nhân đã bất tỉnh sửa sang lại quần áo, sau đó đem các nàng đưa đến chỗ ma y (thầy thuốc). Ma y sẽ cứu tỉnh các nàng, sau đó cho các nàng uống vô tử canh. Quan nội phủ lại phân phó người đem các nàng đưa đến chỗ thiếu tướng, thiếu tướng lại đem các nàng an bài ở doanh trại làm quân kỹ.
Thiên cung
Thiên cung là tẩm cung của Ma vương, bởi vì bọn hắn ảo tưởng trở thành chủ nhân thiên đình, cho nên đem tẩm cung của bọn hắn gọi là thiên cung. Thiên cung thủ vệ sâm nghiêm, thị vệ mỗi người ma pháp cao cường, trừ rhín vị quan lớn cao nhất ở ngoài, không có lệnh của Ma vương, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra vào thiên cung, trái lệnh, giết không tha!
Trong thư phòng.
Ma vương ngồi tại bàn, lạnh lùng nhìn nội phủ quan, trầm thấp tiếng nói hàm chứa ẩn nhẫn lửa giận: "Chỉ bắt một người? Tử Do, năng lực làm việc của nội phủ các ngươi càng ngày càng kém, còn tiếp tục như vậy, quan lại trong phủ của ngươi nên nhường chức lại cho người có tài đi.
Nội phủ quan-Phong Tử Do mang theo Lục Ngọc đến nhân gian bắt con gái, là nam nhân vừa ngại Hứa Tử quá già. Hắn vội vàng quỳ xuống, cẩn thận giải thích : "Vương, bởi vì trước đây bắt rất nhiều người, hiện tại nhân gian mọi người đều có đề phòng, thần thật sự bất lực." Cho dù bọn họ là ma quỷ, cũng không thể mỗi ngày xông vào chỗ ở của dân? Nếu làm như vậy, bọn hắn rất nhanh sẽ trở thành trọng phạm Thiên đình. Bởi vì tại mồ mã của dân, quả thật bắt không được cô gái mười tám tuổi, cho nên mới bắt được một cái lạm vu sung số (thêm vào cho đủ số, ko wan tâm đến chất lượng), chỉ là những lời này Phong Tử Do cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Ma vương phượng nhãn (mắt phượng) tà mị nhìn chằm chằm Phong Tử Do, nhìn một hồi, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, làm cho Lục Ngọc đem người đưa đến cửa thiên cung trước đi." Một người liền một người, còn đỡ hơn là không có. Gần nhất một tháng qua, hắn luyện loại ma công này chẳng những không có tiến bộ, ngược lại có hiện tượng suýi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao hắn hút nhiều thuần âm máu như vậy cũng không luyện được ma công. Không luyện thành ma công, muốn cùng Thiên đình tranh thiên hạ còn rất khó khăn. Tư chất của hắn rất tốt, đã hoàn toàn làm theo những gì viết trên bí kíp, hấp thụ thuần âm máu của loài người, chỉ là trên bí kíp còn ghi chú muốn dụng tâm đi hấp thụ thuần âm khí của loài người, điểm này hắn cũng không rõ lắm, cái gì gọi là "dụng tâm"? Thuần âm khí lại là cái gì? Bởi vậy ma công vẫn luyện không thành, làm hắn rất buồn bực.
"Tuân mệnh"
Phong Tử Do vội vàng lui ra ngoài. Chỉ cần có thể báo cáo kết quả công tác là được, có thể tạm thời tránh thoát hỏa lực của Vương.
Rất nhanh, Phong Tử Do liền đem người vừa bị bọn họ bắt-Hứa Tử, khiêng vào. Nhân loại đưa cho Ma vương để hấp thụ thuần âm máu đều đã chết, vốn dĩ trừ ra chín vị quan lớn cao nhất ở ngoài nhị phủ thì các nàng là người có thể đi vào Thiên cung.
Lục Ngọc chỉ là thủ hạ của nội phủ quan, chính là một trong ba vị tổng quản, là nữ nhân nên không có tư cách vào Thiên cung. Nàng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa Thiên cung, nhìn cánh cửa thở dài. Nghĩ đến việc có thể báo cáo kết quả công tác, Lục Ngọc đợi Phong Tử Do khiêng Hứa Tử vào, nàng cũng xoay người đi.
Phong Tử Do tùy tiện ném Hứa Tử xuống đất.
"Ai da!" Một tiếng mềm mại kêu đau hô lên từ dưới mặt đất truyền đến, Tử Do cùng Ma vương lại càng hoảng hồn.
Hứa Tử mở to mắt, từ dưới đất đứng lên, bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn Hứa Tử, giống như nàng mới là ma quỷ.
Loài người bị bắt đến Ma giới thường đến lúc chết đi cũng không tỉnh lại, Hứa Tử chẳng những có thể tỉnh lại mà còn có thể đứng lên, chuyện gì cũng không xảy ra, làm cho bọn hắn hoài nghi nàng rốt cục có phải là nhân loại hay không, bởi vì nhân loại thì không có khả năng giải khai ma pháp thi triển trên người các nàng của Lục Ngọc.
Hứa Tử sau khi đứng lên, phát hiện ở đây khắp nơi đều là giá sách, trên giá sách còn có rất nhiều rất nhiều sách. Không cần nói cũng biết đây là thư phòng rồi. Có điều chỉ là phòng này quá lớn. Trong phòng, trước mặt còn có hai nam nhân, một người ngồi ở tại bàn, ngũ quan tuấn mỹ phối hợp với một đôi phượng nhãn, có vẻ âm nhu mà tà mị [dịu dàng mà quỷ quái] . Đứng lên vì giật mình. Còn người kia chính là một trong ba nam một nữ đã bắt nàng, nhìn thấy Phong Tử Do, nàng lập tức tức giận mà hướng Phong Tử Do hét lớn: "Ta mặc kệ các ngươi là yêu hay là ma, tưởng muốn đem ta trở thành cô gái mười tám tuổi cho cái kia cái gì Vương của các ngươi ăn, không có cửa đâu! Ta nhất định sẽ vạch trần các ngươi." Lại có thể ngay cả kêu cứu nàng cũng không kêu một tiếng.
Nàng nhất định không để cho bọn hắn được như ý, nàng muốn ở trước mặt Vương của bọn hắn vạch trần bọn hắn lạm vu sung số.
Tưởng rằng cá tính nàng hiền lành thì có thể khi dễ sao?
Phong Tử Do âm thầm kêu khổ, nàng hiện tại đã vạch trần hắn rồi. Không nghĩ tới lần đầu tiên lạm vu sung số lại bị vạch trần, cái này tốt lắm, chọc giận Vương sẽ làm cho bọn hắn chết càng thảm hại hơn. Chính là, người này như thế nào có thể phá giải ma pháp của Lục Ngọc?
Phong Tử Do không dám nhìn ánh mắt trách cứ của Ma vương, hắn chỉ có thể cúi đầu, kinh sợ giải thích: "Vương, là chủ ý của thần. Không liên quan đến Lục Ngọc." Hắn là quan nội phủ, Vương có thể tha hắn. Nếu Vương biết đây là chủ ý của Lục Ngọc, dựa vào thái độ đối xữ với nữ nhân của Vương, Lục Ngọc có thể sẽ bị xử tử.
Hắn giải thích làm cho Hứa Tử nhíu mày, rõ ràng đề nghị bắt nàng là chủ ý nữ tử áo xanh kia, tại sao hắn lại nói là của hắn chứ?
Ma vương mặc dù rất tức giận, không tin thuộc hạ lại dám lừa gạt hắn, hắn càng thêm không tin lại có nhân loại có thể phá giải ma pháp của Lục Ngọc. Lục Ngọc được hắn phá cách cho làm nội phủ tổng quản, ma pháp dĩ nhiên không thể khinh thường, đừng nói là nhân loại, chính là ma quỷ bình thường cũng không phá được ma pháp của Lục Ngọc.
"Người này là ai?" Hứa Tử chỉ vào vẻ mặt giật mình của nam nhân ở trên bàn hỏi. Nam nhân này rất cao lớn, là nam nhân anh tuấn nhất từ trước đến nay mà nàng đã gặp qua, nhưng sắc mặt còn lạnh lùng hơn Phong Tử Do, giống như một tòa băng sơn, làm cho nàng nhìn thấy liền chán ghét.
Người này? Chưa từng có người dám gọi Vương tôn quý là "người này, người nọ". Sắc mặt của Ma vương càng lộ vẻ âm lãnh.
"Này, thối ma quỷ, mau đưa ta trở về, cái chỗ này âm u lạnh lẽo ta ở đã lâu, ta sẽ biến thành cương thi mất." Hứa Tử không hề để ý đến Ma vương, la hét với Phong Tử Do. Nàng nhịn không được rùng mình một cái, đứng ở chỗ này giống như ngồi bên trong tủ lạnh vậy.
"Chưa có loài người nào vào chỗ của ta mà còn sống sót đi ra ngoài." Ma vương lạnh lùng mở miệng, người này lại có dũng khí không để ý đến sự tồn tại của hắn, làm cho hắn đặc biệt thấy khó chịu!
Phong Tử Do tầm mắt chuyển tới trên người Ma vương, Hứa Tử bĩu môi, hừ nói: "Ta không phải người không mời mà đến, là cái tên thối ma quỷ này đem ta bắt tới đây. Ngươi cũng là ma quỷ a, ngươi giúp ta, ta cùng ngươi đi đến nói với cái kia cái gì Vương nói một chút, ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, hắn không phải muốn ăn cô gái mười tám tuổi sao, kêu tên thối ma quỷ này đưa ta trở về, ta còn chưa có sống đủ đâu, ta không muốn chết. Cho dù chết, ta cũng muốn đầu thai chuyển thế, không muốn trở thành ma quỷ cùng các ngươi làm hại nhân gian."
Ma vương thoáng đánh giá Hứa Tử, khó trách Lục Ngọc có dũng khí lạm vu sung số, nha đầu kia nhìn qua thật sự như mười tám tuổi. Nhỏ con như vậy, chỉ đứng đến ngực của hắn, trên mặt không có một chút sự thành thục của nữ nhân hai mươi bốn tuổi nên có. Nàng không tính là đẹp, nhưng có thể xem là thanh tú, tóc dài đen nhánh tùy tiện buộc ở phía sau, đôi mắt to rất có thần.
Hắn cười lạnh nói: "Ta chính là Ma vương."
Nghe vậy, Hứa Tử lập tức lui về sau mấy bước. Thì ra nam nhân có bộ dạng đẹp trai anh tuấn như vậy chính là tên đại Ma vương chuyên làm xằng làm bậy! Đáng tiếc thật, nếu hắn là con người, chắc chắn sẽ bị đội săn ngôi sao khai thác, trở thành thiên vương siêu sao.
Thấy nàng bài xích mình như thế, không biết vì sao, Ma vương cảm thấy không thoải mái, nói chung là chưa từng có người nào ở trước mặt hắn dám làm càn như nàng.
"Ngươi không nên ăn ta, ăn ta đối với ngươi không có lợi." Hứa Tử vội vàng nhắc nhở. "Ma quỷ ăn thịt người phần lớn là để tăng ma pháp, nếu chỉ có thể ăn cô gái mười tám tuổi, ngươi ăn ta khẳng định đối với ngươi ma pháp không có trợ giúp gì." Suy nghĩ một chút, Hứa Tử còn nói: "Cho dù ngươi bây giờ là ma Vương, kiếp trước cũng từng là người, người cần gì phải làm khó người đâu? Ngươi nhân tiện từ bi buông tha cô gái vô tội đi. Về phần ma công của ngươi, chỉ cần chuyên tâm luyện, tin tưởng ngươi sẽ tiến bộ."
Ma vương hừ lạnh, tḥt sự là người tốt, chính mình sắp chết đến nơi rồi vẫn còn nhớ thay người khác cầu tình.
Phong Tử Do trong lòng ủng hộ Hứa Tử, nữ tử này lá gan lớn thật, có thể dám đối với Vương chí cao vô thượng của bọn hắn nói nhiều như vậy, Vương căn bản không muốn nghe khuyên bảo.
"Bổn vương vừa ra sinh đã là ma, ngươi không cần vì mạng sống cùng ta nảy sinh quan hệ." Ma vương quét mắt liếc Phong Tử Do, lạnh lùng hạ lệnh: "Đem Lục Ngọc tiến vào, nàng không hoàn thành nhiệm vụ, phải nhận sự trừng phạt của bổn vương." Còn dám lạm vu sung số, hắn quyết không tha thứ cho nàng.
"Vương, không liên quan đến Lục Ngọc, đều là lỗi của thần, Vương muốn trừng phạt thì trừng phạt thần đi." Phong Tử Do vội vàng đem toàn bộ sai lầm đổ lên trên người mình.
Ma vương cười lạnh nhìn Phong Tử Do, lạnh lùng nói: "Tử Do, ngươi cho rằng bổn Vương là đồ ngốc sao? Bổn vương tại sao phá lệ dùng Lục Ngọc làm nội phủ tổng quản? Nàng không nói, các ngươi sẽ đem nha đầu kia trở thành cô gái mười tám tuổi bắt trở về, che đậy bổn vương. Lập tức đi đem Lục Ngọc dẫn tới gặp bổn vương!"
Phong Tử Do thấy không thể giấu diếm, lại biết Ma vương trừng phạt chính là muốn hấp thụ ma công của Lục Ngọc, không kềm được mở miệng thay nàng cầu tình, "Vương, cầu người tha cho Lục Ngọc, thần lập tức mang nàng đến nhân gian bắt cô gái mười tám tuổi lần nữa. Cầu Vương cho Lục Ngọc một cơ hội lập công chuộc tội." Lục Ngọc cộng sự cùng hắn ba năm, hắn đã trộm yêu nàng rồi.
"Tử Do!" khẩu khí của Ma vương trở nên nghiêm khắc, "Ngươi dám kháng chỉ sao? Cho dù ngươi cùng bổn Vương cùng nhau lớn lên, bổn Vương cũng sẽ không đối với ngươi phá lệ khai ân." Phong Tử Do thích Lục Ngọc, sao có thể giấu được hắn. Hắn không có ý định thành toàn cho hai người, hắn sớm đã cảnh cáo Lục Ngọc rồi, nếu không có cách nào trợ giúp quan nội phủ bắt người, đem ma công của nàng đến trợ giúp hắn luyện công. "Bổn vương sớm đã cảnh cáo nàng, nàng chẳng những không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn dám lạm vu sung số, bổn vương quyết không tha cho nàng! Ngươi nếu không đi, chính là kháng chỉ! Ngay cả ngươi ta cũng trị tội."
"Thần... Thần không dám." Phong Tử Do tuyệt vọng cúi đầu, Vương lãnh khốc sẽ không xem hắn năm đó cũng là một trong những người thừa kế, cùng Vương lớn lên mà nể tình tha cho Lục Ngọc. Tim của hắn trầm vào đáy cốc, nghĩ đến sau này sẽ không nhìn thấy được một mạt màu xanh biếc bóng dáng kia, hắn thật muốn buông tha cho hết thảy mà đi theo nàng. Chính là hắn biết được nếu hắn có ý nghĩ này trong đầu, Vương nhất định đánh tan hồn phách của Lục Ngọc, làm cho hắn vĩnh viễn không cách nào tìm lại được. Người khác càng thống khổ, Vương sẽ càng cao hứng.
"Còn không đi xuống! Có phải muốn bổn vương đem ngươi ra bên ngoài?" Khẩu khí của Ma vương nghiêm khắc mà lạnh lẽo. Phượng nhãn không phải không thấy trên mặt Phong Tử Do có vẻ mặt gì, hắn không có mềm lòng. Hắn luôn thưởng phạt sẽ không khoan thứ đối với người nào. Trong từ ngữ của hắn, chỉ có ra lệnh cùng phục tùng, không có hai chữ khoan thứ.
"Tuân mệnh"
Phong Tử Do đứng lên, ảm đạm rời khỏi rồi Thiên cung.
Thấy Phong Tử Do đi, Hứa Tử cũng vội vàng đi theo. Ma vương chẳng những ăn thịt người mà tính tình cũng rất kém cỏi, và rất lạnh lùng. Sợ mình ở lại nhiều hơn một phút sẽ bị hắn ăn. Chuyện quay về nhân gian, có lẽ cầu Phong Tử Do là được, bọn họ có thể bắt nàng đem tới, chắc chắn cũng có thể đưa nàng trở về.
"Trở lại!"
Ma vương vung tay lên, Hứa Tử đã bị âm phong mãnh liệt quát trở về, ngã xuống đất.
"Ai da, đau chết ta rồi." Hứa Tử đau đớn kêu ra tiếng, sau đó đứng lên, tức giận thét to: "Ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không vậy, như vậy rất đau a. Ngươi chỉ cần gọi ta trở về thôi, còn dùng cái gì pháp thuật, pháp thuật của ngươi rất cao nha!" Thối Ma vương chết tiệt!
"Bổn Vương không cho rằng ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe bổn Vương gọi trở về." Ma vương lạnh lùng nói.
Đối với việc Hứa Tử tỉnh lại, hắn cảm thấy rất kì lạ. Nha đầu kia chẳng những có thể tỉnh lại mà còn ở trong thế giới của bọn hắn đứng đó bình thả chuyện gì cũng không xảy ra, còn có thể chạy trốn, có thể chỉ trích hắn nữa chứ. Hắn muốn biết rõ nàng rốt cục có phải là con người hay không? Từ trước đến nay hắn không tin một nhân loại nào tới Ma giới có thể sinh tồn giống như bọn hắn.
"Cho dù là thế thì cũng không cần dùng lực mạnh như vậy a." Hại nàng té đau cả mông.
Ma vương đi ra khỏi bàn, đưa bàn tay to ra, hắn kéo Hứa Tử đến trước mặt, một tay nắm cằm, một tay xoa xoa đầu của Hứa Tử, muốn nhìn xem trên đầu có phong ấn hay không. Người tới Ma giới mà không bị gì, chỉ có một khả năng, chính là nạn kiếp của thần tiên hạ phàm xuống Nhân giới làm người. Đáng tiếc, hắn không tìm được bất cứ phong ấn nào, như vậy chứng minh nha đầu kia chỉ là loài người bình thường.
"Ngươi làm gì vậy?" Hứa Tử dùng sức đẩy tay hắn ra, động tác bản năng này lại làm cho Ma vương giật mình, sức của nàng lại có thể đẩy tay hắn ra!
Rốt cục là tại sao?
Ma vương còn chưa kịp nghĩ xong, Phong Tử Do đã mang Lục Ngọc vào.
Lần đầu tiên bước vào Thiên cung uy nghiêm, Lục Ngọc thật sự vui mừng không nổi, bởi vì lần tiến vào này có nghĩa là nàng vĩnh viễn phải rời khỏi Ma giới.
Theo lời Phong Tử Do nói, nàng đã biết cô gái này có thể phá tan ma pháp của mình, chẳng như tỉnh lại mà còn nói ra tuổi thật, Vương mới có thể biết nàng khi quân phạm thượng, điều này cũng làm cho nàng giật mình. Nàng không cầu xin tha thứ, tính tình của Ma vương nàng hiểu rõ, hắn sẽ không tha cho nàng.
Ma vương người đứng bất động, chỉ vung ống tay áo lên, "chát, chát" hai tiếng, trên mặt Lục Ngọc đã trúng hai cái tát.
"Ngươi làm gì?" Cho dù Lục Ngọc đem nàng bắt tới cái nơi quỷ quái này, Hứa Tử cũng không quen nhìn nam nhân đánh nữ nhân. Nàng lập tức che ở trước mặt Lục Ngọc, hét lên với Ma vương: "Không cho ngươi đánh nữ nhân!"
Phượng nhãn của Ma vương trầm xuống, vung tay lên, Hứa Tử bị kéo qua một bên không thể cử động. Hắn hướng Lục Ngọc ngoắc tay, lạnh lẽo nói: "Lại đây! Ngươi không có hoàn thành nhiệm vụ, ngoan ngoãn chịu phạt đi." Tại Ma giới không có bất luận kẻ nào có thể được hắn khoan thứ.
Lục Ngọc nhìn một chút người bên cạnh đang trầm mặc-Phong Tử Do, trong mắt có tình ý, có luyến tiếc, có bất đắc dĩ. Sau đó đờ đẫn đi về phía Ma vương.
Ma vương lấy tay đặt tại đỉnh đầu Lục Ngọc , bắt đầu hấp thụ ma công của nàng.
Phong Tử Do tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, không đành lòng chứng kiến người trong lòng biến mất trước mắt mình.
Loại tình cảnh này Hứa Tử đã thấy ở trên TV yêu ma quỷ quái một khi bị đồng loại hút công lực, sẽ bị hồn bay phách tán. Cho dù bọn hắn đều là ma quỷ hại người, nàng thật không quen nhìn Ma vương trừng phạt thuộc hạ như thế. Nếu làm sai sự thì cho người ta một cơ hội sửa đổi là được rồi, cần gì phải lấy mạng người ta mới hả dạ? Nhìn thấy tên nam ma Phong Tử Do đứng bất động ở một bên, nàng sốt ruột hướng về phía Ma vương lớn tiếng hô to: "Thối Ma vương, mau dừng tay, nàng sẽ bị hồn bay phách tán."
Ma vương đương nhiên sẽ không bởi vì lời của nàng mà dừng tay.
Phong Tử Do đang nhắm mắt nghe được tiếng ầm ĩ của nàng, mở hai mắt ra, chứng kiến sắc mặt Lục Ngọc bắt đầu thay đổi, mà Ma vương lại không có ý định dừng tay. Chính mình còn không dám cứu Lục Ngọc, nhưng con người bị bọn hắn bắt tới này lại đi cầu tình cho Lục Ngọc, nàng chẳng lẽ không hận Lục Ngọc sao? Nếu không phải tại Lục Ngọc, nàng sẽ không sẽ bị bắt tới Ma giới. Hắn đã thay đổi cách nhìn về Hứa Tử, khó trách Lục Ngọc nói người này cùng những người bị bắt trước đây không giống nhau.
Thấy Ma vương đã hút gần hết ma công của Lục Ngọc, mà cái tên Phong Tử Do lại không dám tiến lên đi cứu người, không, là cứu ma. Hứa Tử quýnh lên, dùng một chút lực phá tan định thân pháp[phép làm người bất động] của Ma vương đã thi triển trên người nàng. Nàng lập tức xông lên phía trước, dùng sức đẩy Ma vương ra, Ma vương không phòng bị, cũng không nghĩ nàng có thể phá tan định thân pháp của hắn, đã bị nàng đẩy té trên mặt đất.
Hứa Tử vội vàng kéo Lục Ngọc ra bên ngoài bỏ chạy.
Liên tiếp những hành động diễn ra, làm Phong Tử Do trợn mắt há hốc mồm, thấy Ma vương đang bị té ngã trên mặt đất thì lại càng choáng váng.
Đợi hai người có phản ứng thì Hứa Tử cùng Lục Ngọc sớm đã không thấy bóng dáng.
Hai người trong lòng đồng thời nói: thật sự là gặp quỷ rồi!
Phong Tử Do tiến lên đỡ Ma vương đứng dậy, hắn từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng thấy Ma vương bị làm xấu mặt qua, chuyện vừa xảy ra đã làm cho hắn đại khai nhãn giới. Xem ra nữ nhân này có thể là trời cao đặc biệt phái tới để khắc chế Ma vương.
"Xú nha đầu [thối nha đầu], bổn vương sẽ không bỏ qua cho nàng!" Ma vương oán hận nói, người nào dám đối với hắn làm càn đều phải chết!
"Vương, tại sao nàng lại phá được định thân pháp của Vương?" Phong Tử Do thắc mắc hỏi. Tại cả Ma giới, chưa có ma quỷ nào có thể ở trong chốc lát phá giải ma pháp của Ma vương. Mà loài người kia lại có thể làm được, chẳng lẽ nàng... Nghĩ đến khả năng đó, Phong Tử Do lại quay sang nhìn Ma vương, chần chờ không biết có nên nói hay không nên nói.
"Tử Do, ngươi muốn nói cái gì thì nói." Ma vương liếc nhìn Tử Do, tức giận mở miệng.
"Vương còn nhớ rõ trong truyền thuyết Ma vương chi mẫu sao? Chính là mẫu thân của Ma vương kế nhiệm. Nghe nói Ma vương chi mẫu cho dù không có ma pháp cũng có thể phá giải tất cả ma pháp của ma quỷ, kể cả Ma vương. Đứa con đầu tiên mà Ma vương chi mẫu sinh ra được định sẵn sẽ trở thành Ma vương kế nhiệm, bất cứ ma quỷ nào cũng không thể cùng hắn tranh đoạt vương vị. Chỉ là mấy ngàn năm nay cũng chưa có xuất hiện Ma vương chi mẫu. Người này lại rất khác thường, nàng có phải chính là trong truyền thuyết Ma vương chi mẫu?" Phong Tử Do nói ra ý nghĩ của hắn. Ngoại trừ cái này ra, hắn thật sự nghĩ không ra Hứa Tử tại sao có thể phá được ma pháp của Vương.
Một nhân loại bị bắt đến Ma giới có thể tỉnh lại, vốn là ngoài ý muốn. Có thể phá giải ma pháp của Lục Ngọc thì có thể cho là ma pháp của Lục Ngọc không cao. Nhưng có thể phá giải ma pháp của Ma vương, chính là khác thường rồi. Một nhân loại bình thường lại khác thường như thế, ngoại trừ nàng là Ma vương chi mẫu trong truyền thuyết, thật sự nghĩ không ra lý do nào khác để giải thích sự khác thường của nàng.
"Không có khả năng!"
Ma vương phản ứng, thứ nhất, hắn không có khả năng lấy nàng làm Vương hậu, thứ hai, hắn sẽ không làm nàng có mang con của hắn. Ma vương chi mẫu hắn cũng có nghe nói qua, nhưng mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện. Các triều đại Ma vương cho dù có lấy hậu lập phi, cũng có rất nhiều con, nhưng Ma vương kế nhiệm đều là từ con của Ma vng cùng mười người thừa kế cùng nhau so tài tuyển ra.
"Vậy sự khác thường của nàng thì giải thích như thế nào?" Phong Tử Do biết Ma vương đối với nữ nhân là cố chấp khinh thường, nghĩ muốn hắn lập Hậu rất khó, càng khỏi nói là một người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, có thể gọi là nữ tử thanh tú.
... Ma vương cũng không giải thích được.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn không giải thích được chuyện, lại lần đầu tiên gặp phải người coi thường uy nghiêm của hắn, có năng lực khắc chế hắn. Hắn cực kỳ không thoải mái trong lòng, hận không thể đem Hứa Tử ăn tươi nuốt sống. Muốn hắn lấy nàng làm Hậu, không có cửa đâu! Vương hậu của hắn chỉ có thể là nữ nhân mà hắn yêu, mà hắn biết rằng sẽ không tồn tại loại nữ nhân này.
Ma vương lãnh khốc tuấn mỹ tại các nước khác rất được hoan nghênh. Không ít nữ vương, công chúa, quận chúa đều bị bề ngoài tà mỹ của hắn mê hoặc, biết rõ hắn đối với nữ nhân không thật tâm, cũng tự động hiến thân cho hắn, ảo tưởng có thể trở thành nữ nhân duy nhất làm rung động Ma vương. Trong đó hai người: Quỷ quái giới-Ngọc Linh công chúa và yêu tinh giới-Nữ vương vừa thấy đã yêu hắn. Thậm chí còn có tiên nữ của Thiên đình yêu hắn, muốn dùng tình yêu đi cảm hóa hắn, làm cho hắn cải tà quy chính. Hắn giễu cợt nữ nhân mơ mộng hão huyền, càng thêm vô tình mà đùa bỡn thân thể các nàng, khinh bỉ chà đạp tình cảm của các nàng. Hắn cho tới bây giờ không có yêu a các nàng, khi đùa bỡn thân thể các nàng cũng giống nhau thô bạo, không có dịu dàng, cũng không cần biết đối phương chịu nổi hay không chịu nổi, là các nàng tự mình đưa lên cửa, hắn không cần phải nhân nhượng các nàng.
"Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa bốn cửa lối ra của Vương cung, cần phải bắt được đào phạm Lục Ngọc cùng cái kia xú nha đầu." Ma vương phân phó Phong Tử Do. Hắn không cho phép có người coi thường uy nghiêm của hắn, càng không cho phép có người có thể khắc chế hắn tồn tại.
"Tuân mệnh" Phong Tử Do lĩnh mệnh đi.
Đi trong vùng thôn quê vào ban đêm, khiến cho có cảm giác sởn tóc gáy, sợ hãi đột nhiên có một con quỷ lưỡi dài, mặt mày dữ tợn xuất hiện trước mặt mình.
Hứa Tử tan ca về nhà, trên đường phải đi qua một bãi tha ma rộng lớn. Nghe nói vào thời chiến tranh, địch-ta cả hai bên đều chết rất nhiều người, không có cách nào xác định hết tất cả thân phận người chết để mai táng, tùy tiện đào cái hố để chôn cho nên chỗ này đã hình thành bãi tha ma. Trước kia phụ cận còn có vài hộ gia đình, sau lại không biết vì sao dần dần rời đi. Bãi tha ma càng ngày càng hoang vắng. Ban ngày cũng không có người nào dám một mình đi qua bãi tha ma huống chi là buổi tối. Hứa Tử tuy rằng lá gan không nhỏ, bất quá mỗi ngày đều tăng ca đến mười giờ mới có thể tan ca, muốn một mình một người đi qua bãi tha ma cần phải lấy trăm thước chạy mà qua.
Nếu có con đường thứ hai về nhà, đánh chết nàng cũng sẽ không đi qua nơi này.
Hứa Tử lớn lên xinh xắn, lanh lợi, một đôi mắt to to tròn tròn, rất có tinh thần, cũng rất đẹp, nên khi nàng nhìn một người thì không nói lời nào cũng có thể theo đôi mắt đoán được nàng chuẩn bị nói cái gì. Đặc biệt chính là mắt của nàng ở trong đêm tối đều nhìn rõ mọi thứ giống như bày. Tóc của nàng đen, dài thẳng đến thắt lưng. Nói chuyện âm thanh cũng rất dễ nghe, nhã nhặn. Tính tình nàng dường như rất tĩnh lặng, lại hiền hòa. Nhân duyên vô cùng tốt, người nào cũng có thể trở thành bạn bè.
Gần đây, tin tức ở trên báo có chuyện liên quan đến các cô gái chưa lập gia đình mất tích, bất kể cảnh sát cố gắng như thế nào cũng không thể phá án, các cô gái lần lượt từng người một mất tích, hơn nữa tuổi đều ở mười tám. Nhất thời làm cho lòng người hoảng sợ, hiện tại buổi tối rất ít thấy các cô gái trẻ đi trên đường cái.
Hứa Tử vừa tròn hai mươi bốn tuổi, mặc dù chưa lập gia đình, cũng không ở trong tuổi cô gái mất tích. Mang tâm lý may mắn, nàng như cũ đúng giờ tan ca, buổi tối có tăng ca cũng ở lại làm.
Đêm nay, trên con đường này, nàng cũng đã đi mấy năm rồi, Hứa Tử cảm giác được có chút không thích hợp, tim cũng đập mạnh. Vù vù gió to thổi lên, không có ánh trăng, bầu trời so với ngày thường tối hơn rất nhiều, càng nhanh đến bãi tha ma càng có vẻ thêm âm trầm dày đặc. Hứa Tử trong lòng không khỏi sợ hãi, nàng không sợ thật sự có quỷ, chỉ sợ bị mất tích giống như các cô gái, không biết sẽ gặp người xấu gì, không biết là bị người bắt cóc hay lại là bị người sát hại?
Tới bãi tha ma, gió thổi càng thêm kịch liệt. Hứa Tử như thường giống nhau trăm thước chạy nước rút, chỉ là lần này nàng chạy hơn mười phút mà vẫn còn đang ở bãi tha ma, căn bản là đang cha tại chỗ. Lúc này Hứa Tử trở nên khủng hoảng, tình huống như vậy mấy năm qua nàng cũng chưa thấy qua, nàng tỉnh táo ý thức được, nàng không phải gặp người xấu mà là gặp tà. Mặc dù nàng vẫn không tin có quỷ thần, nhưng có vài chuyện đã xảy ra mà khoa học không giải thích được. Tựa như năm ấy, lúc nàng mười tám tuổi nhìn thấy người đã chết từ hai năm trước đi qua trước mặt nàng ở phía trước đi qua.
Hứa Tử đứng ở giữa bãi tha ma, nhìn chung quanh bốn phía, khắp nơi đều là phần mộ cỏ dại um tùm, thật ra mấy năm qua, nàng đi ở nơi này chưa từng có lúc nào dừng lại bước chân, đánh giá qua một tảng lớn ngôi mộ. Tuy rằng nội tâm đang run rẩy, nhưng lại ở chỗ không có một bóng người_bãi tha ma mở miệng giả vờ mạnh mẽ trấn định, thanh âm vẫn như cũ dễ nghe êm tai, chỉ là hơi run rẩy: "Các vị... Các vị tiền bối, vãn bối cùng các ngươi khi còn sống không oán không thù, mời các vị không cần trêu cợt vãn bối, xin rộng lòng giúp đỡ, thả vãn bối đi ra đi." Bình thường linh hồn, ma quỷ đều là trêu cợt người mà thôi, vừa đến hừng đông sẽ tự động biến mất.
Bãi tha ma tĩnh lặng đương nhiên không có hồi âm, chỉ có quạ đen thỉnh thoảng trên bầu trời kêu to, làm cho bãi tha ma âm trầm càng thêm dọa người.
Nhớ tới trong TV có nói, chỉ cần có quỷ quái xuất hiện, quạ đen sẽ càng không ngừng kêu. Hứa Tử thực hận trong tay không có một khẩu súng, đem bầu không khí khủng bố hiện trường quạ đen lúc này, toàn bộ bắn chết, miễn cho tiếng quạ kêu lên nàng nghe xong liền nổi da gà
Thấy không có động tĩnh gì, Hứa Tử lại thử đi một lần, chính là vẫn không đi ra khỏi bãi tha ma.
Lúc này tức giận nhiều hơn sợ hãi.
Nàng tức giận, hung tợn la hét: "Các ngươi nếu không thả ta ra, để cho ta ở chỗ này lạnh chết, để ta gặp Diêm Vương, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Ta ở trước mặt Diêm Vương cáo trạng, đem bọn ngươi đánh hạ mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không siêu sinh." Nghe nói quỷ cũng sợ người ác, nàng đành phải giả bộ ra dáng rất hung ác.
Vẫn như cũ một mực bình thường yên tĩnh.
Chẳng lẽ ta đêm nay phải qua đêm ở chỗ này? Hứa Tử trong lòng sợ hãi, nàng không cho rằng chính mình có thể ngủ được. Hơn nữa mùa xuân ban đêm khá lạnh, nếu ở chỗ này qua một đêm, chỉ sợ ngày mai lúc mặt trời mọc, nàng đã thành cương thi rồi.
Đột nhiên gió thổi càng lúc càng lớn, cát bay bụi thổi loạn, thổi trúng Hứa Tử. hai tròng mắt đều không mở ra được. Nàng theo bản năng giơ tay phải lên che hai mắt, không cho bão cát thổi vào.
Gió to thổi trong chốc lát, lúc gió to dừng lại, Hứa Tử bất ngờ phát hiện, có ba nam nhân áo trắng cùng một người nữ tử áo xanh xuất hiện trước mặt nàng. Nàng trong lòng "Lộp bộp" một chút, thật sự gặp quỷ rồi. Xem ánh mắt lạnh lẽo của bọn hắn, mặt không thay đổi, Hứa Tử phỏng đoán bọn họ không phải là người sống.
Đi đầu nam tử áo trắng bộ dạng cao lớn tuấn mỹ, khắc họa ngũ quan hơi có vẻ âm nhu [âm u mềm mại], anh tuấn mày kiếm, môi mỏng, cái mũi cao vừa phải, hai mắt tà mị tuy rằng không có độ ấm, cũng không làm giảm phong thái mê người. Còn lại hai người nam tử đồng dạng cao lớn, bề ngoài cũng không có tuấn mỹ như nam tử đi đầu. Nữ tử áo xanh nhìn chừng hai mươi, tóc tết thành đuôi sam dài tới bắp chân thả ở sau người. Nàng vóc người cao, sắc mặt như hoa đào một cách duyên dáng nhưng không có huyết sắc, hai mắt lạnh lùng mà vụt sáng tà mị.
Lúc nàng đánh giá bọn họ cũng là lúc bọn họ đánh giá nàng. Bọn họ trong mắt cùng lóe kinh ngạc, giống như nàng mới là xuất hiện ở chỗ không người.
"Nha đầu kia lớn mật táo bạo, lại có thể không thét chói tai té xỉu." Nữ tử áo xanh mở miệng đầu tiên, ngữ khí lạnh lùng không có một chút độ ấm, không biết nàng đang tán thưởng hay đang châm chọc.
Hứa Tử rốt cục hiểu được trong mắt bọn họ tại sao lại lóe kinh ngạc, nguyên nhân là chính mình không có bị bọn họ xuất hiện ở chỗ không người hù dọa ngất. Nàng trấn định xuống, chất vấn: "Các ngươi là người nào? Là quỷ? Là yêu? Hay là ma?"
"Lục Ngọc, ngươi xem nha đầu kia bao nhiêu tuổi?" Trong đó một người nam tử áo trắng mở miệng hỏi nữ tử áo xanh
Thì ra nữ tử kia gọi là Lục Ngọc
"Mười tám tuổi." Lục Ngọc liếc mắt đánh giá Hứa Tử một cái, khẳng định mà đáp.
Thấy bọn họ không trả lời mình ngược lại còn thảo luận tuổi của nàng, Hứa Tử nhớ tới những cô gái bị mất tích, chẳng lẽ các cô gái mất tích chính là bị bọn yêu ma quỷ quái này ăn?
"Các cô gái mất tích là bị các ngươi ăn?" Hứa Tử chất vấn, khó trách cảnh sát không cách nào phá án. Nàng sợ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của mình bị bọn hắn cho là cô gái mười tám tuổi, vội vàng nói: "Ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, nếu như các ngươi muốn ăn cô gái mười tám tuổi, vậy các ngươi tìm lầm đối tượng rồi." Trong TV các bộ phim kinh dị, ma quỷ nói chung đều thích hút máu các cô gái xử nữ chưa lập gia đình, có thể gia tăng ma công. Theo bọn hắn đang nói chuyện, bọn hắn muốn tìm đối tượng là các cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình.
"Hai mươi bốn? Không có khả năng!" Lục ngọc không tin mà kêu to lên. Nàng xem tuổi người luôn luôn rất chính xác, cho nên Ma vương mới giao cho nàng trọng trách này, phái nàng đi theo quan Nội Phủ đến nhân gian, bắt các cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình. Cô gái trước mắt này thật sự nhỏ nhắn xinh xắn lanh lợi, nhìn qua thật sự như người mười tám tuổi.
"Quá già, Vương sẽ không muốn. "Cầm đầu nam nhân áo trắng lạnh lùng mở miệng. Hắn chỉ trích: "Lục Ngọc, nhãn lực của ngươi giảm sút rồi." Vương nói rõ muốn cô gái mười tám tuổi, nếu bắt lầm, Vương sẽ giận dữ. Vương lãnh khốc [lạnh lùng hà khắc] làm cho bọn họ ăn cũng không tiêu.
Quá già? Hứa Tử dở khóc dở cười, nàng nếu quá già, nọ vậy tám mươi tuổi thì nói như thế nào?
"Nhưng một tháng gần đây cũng không có bắt được cô gái mười tám tuổi nào, nha đầu kia nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ có mười tám tuổi, bắt nàng về, Vương hẳn là sẽ không phát hiện đâu." Lục ngọc đề nghị. Bởi vì đã mất tích nhiều cô gái mười tám tuổi rồi, loài người đều có phòng bị. Gần nhất một tháng, bọn hắn tại nhân gian đi qua nhiều nơi, cũng không bắt được cô gái mười tám tuổi.
Hứa Tử đoán được không sai, bọn hắn không phải người sống, cũng không phải quỷ, lại càng không phải yêu, mà là ma.
Tại trong các loại ma quỷ, ma vốn là lợi hại nhất, bọn họ có thể xuất hiện vào ban ngày, không sợ ánh mặt trời.
Đương nhiệm Ma vương lãnh khốc vô tình, tại cả dị vực không gian đều không có người dám cùng hắn đối nghịch. Nghe nói ở các triều đại Ma vương trước, ma pháp của hắn là sâu không lường được. Hắn mới hai mươi tám tuổi, lên làm Ma vương đã có mười năm. Tại Ma giới, ở nhân gian một trăm năm thì Ma vương được một tuổi, mặt khác tuổi thọ ma quỷ ở nhân gian khoảng hai mươi năm làm một tuổi.
Các triều đại Ma vương cho dù có con, cũng phải ở trong giới chọn lựa mười người thông minh tuấn tú tiểu nam làm người thừa kế, học tập Ma vương phương pháp, tiếp nhận giáo dục thành thái tử, đợi cho lão Ma vương thoái vị hoặc chết đi, con của Ma vương sẽ cùng mười người thừa kế cùng nhau so văn đấu pháp, so tố chất, so năng lực, ai là người thắng cuối cùng mới có thể kế thừa vương vị. Những người không thể kế thừa vương vị thì tỷ thí lại, xong thì theo thứ tự lần lượt làm trưởng lão, hộ pháp, chấp pháp quan, quan ngoại giao, tướng quân, thiếu tướng, nghi thức quan, nội phủ quan, thiện thực quan [chăm lo thức ăn]. Nếu như ngay cả chín vị cao nhất quan chức sắp xếp không hơn sẽ bị đem giam cầm, lý do là bọn hắn học qua Ma vương phương pháp, sợ bọn hắn ngày sau sẽ kết bè phái làm bậy, gây bất lợi cho Ma vương vương quyền.
Nghe xong Lục Ngọc đề nghị, ba người nam nhân tuy rằng cảm thấy không ổn, bất quá nhớ tới Vương một tháng gần đây tính tình cực kỳ xấu, vì không muốn làm vật hi sinh, bọn họ chấp nhận đề nghị của Lục Ngọc. Lục Ngọc nếu nhìn không ra tuổi thật của cô gái này, tin tưởng Vương cũng sẽ nhìn không ra. Chỉ cần bọn họ không nói, là có thể tránh thoát Vương hỏa lực. Về phần loài người, một khi bị làm ma pháp, tới Ma giới cũng không tỉnh lại, trong lúc ngủ say sẽ bị Vương hút đi thuần âm máu [máu tinh khiết], sau đó chết đi.
Nghe được bọn hắn chuẩn bị bắt mình đi lừa gạt Vương của bọn hắn, Hứa Tử không khỏi nóng nảy lên, "Các ngươi rốt cuộc là cái gì lai lịch? Tại sao muốn bắt cố gái mười tám tuổi, ta hai mươi bốn tuổi rồi, các ngươi cũng muốn bắt sao?" Theo cách bọn hắn nói chuyện, Hứa Tử biết bọn hắn không phải người, nhưng cũng không biết là yêu hay là ma? Bắt cô gái mười tám tuổi là vì hút máu đỏ luyện công hay là làm giường bạn? Nếu hút máu, nàng_hai mươi bốn tuổi lại bị bọn họ ngại quá già, chẳng lẽ trong miệng bọn họ cái kia Vương vốn là một đói sắc quỷ, chuyên ái cô gái mười tám tuổi?
Lục ngọc hảo tâm giải thích: "Chúng ta là ma giới nội phủ tổng quản." Nàng chung quy cảm giác được cô gái này cùng các cô gái trước có điểm bất đồng, rốt cuộc có cái gì bất đồng, nàng cũng không biết.
"Lục ngọc, đừng lắm miệng. Bắt nàng đi thôi." Ngại Hứa Tử quá già chính là Nam nhân áo trắng lạnh lùng mà mở miệng. Người phải chết không cần biết nhiều làm gì.
Cùng dạng sắc mặt, cùng dạng ngữ khí, Hứa Tử cảm giác được Lục Ngọc hiền lành một điểm.
Lục ngọc không dám nói thêm nữa.
Ma giới nội phủ tổng quản? Đây là cái gì cùng cái gì nha? Ma giới? Ma quỷ? Hứa Tử đột nhiên che miệng lại, không cho chính mình nổi lên hoảng sợ. Trước mặt này tam nam một nữ chính là trong TV nói, dám xuất hiện ở dưới mặt trời - ma quỷ!
Trời ạ! Đây là cái gì thế giới a, cư nhiên làm cho nàng, người luôn có tâm địa thiện lương gặp gỡ ma quỷ hung ác nhấtàng làm sai cái gì a? Ông trời như vậy đối đãi nàng. Người tốt không phải chung quy sẽ có hảo báo [kết quả tốt] sao? Nàng không dám nói chính mình là người tốt, nhưng nàng đối nhân xử thế đều chân thành, hiếu thuận với trưởng bối, lễ độ đồng bối, đối xử tử tế với vãn bối, không thẹn với trời đất. Nhưng lại phải gặp gỡ cái này ác ma, nghĩ đến chính mình có lẽ không thấy được mặt trời ngày mai, Hứa Tử sắc mặt trở nên trắng bệch.
Cầm đầu nam nhân cười lạnh nói: "Bây giờ mới nghĩ đến sợ hãi sao?" Nàng chính là người bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy không có bị hù dọa ngất xỉu tại chỗ, nha đầu kia thật lớn mật. "Lục ngọc động thủ đi."
Hứa Tử còn muốn mở miệng nói cái gì, bởi vì sợ hãi nên cái gì cũng nói không nên lời. Cái kia gọi Lục Ngọc cô gái tiến lại gần nắm lấy tay nàng, Hứa Tử lập tức cảm nhận được cái lạnh như băng từ trên tay truyền đến, còn không kịp nghĩ nhiều, liền thấy trước mắt tối sầm, nàng cái gì cũng không biết rồi.
Lục ngọc đỡ lấy Hứa Tử vừa bị chính mình làm ma pháp chết ngất, đối cầm đầu nam nhân nói: "Quan trên, thuộc hạ cảm giác được người này quái lạ. Nhưng là nơi nào quái, thuộc hạ còn nói không được."
"Có cái gì kỳ quái, chỉ là so với các cô gái bình thường gan lớn một chút thôi." Áo trắng nam nhân nhìn Lục Ngọc, lạnh lùng hai mắt, đứng ở kia giương mặt xinh đẹp một thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, bở̀ chợt hiện quá nhanh, không ai có thể nhìn ra. "Trở về đi thôi."
Bốn người như lúc đến giống nhau, hư không tiêu thất[biến mất trong không khí].
Gió ngừng, quạ đen cũng không kêu. Bãi tha ma khôi phục thường ngày yên tĩnh sung lạnh, chỉ là từ nay về sau sẽ không có một cô gái từ nơi này đi qua.
Ma giới vương cung
Thừa Ân Điện vốn là ma Vương cung điện dành riêng cho các ma nữ sủng hạnh trở thành phi tần.
Hiện tại vị này Ma vương lãnh khốc tà mĩ, đối với nữ nhân càng lộ vẻ vô tình, bị hắn sủng hạnh qua hậu cung nữ nhân chẳng những bị buộc uống vô tử canh (uống sẽ không mang thai), hơn nữa không chiếm được bất cứ gì danh phận. Bởi vì Ma vương chưa bao giờ sủng hạnh các nàng lần thứ hai, mà là vô tình đem các nàng đưa đi làm quân kỹ. Ma vương sủng hạnh qua nữ nhân cũng không cho phép lập gia đình. Cả Ma giới nữ nhân đều không nghĩ tiến vào vương cung, lại càng không nghĩ muốn bị Ma vương sủng hạnh, các nàng tình nguyện giá một người ma lực không mạnh tầm thường ma quỷ làm vợ.
Gần đây Ma vương đang luyện một loại ma công, muốn hút vào thuần âm máu, cho nên phân phó nội phủ quan đến nhân gian bắt các cô gái mười tám tuổi chưa lập gia đình cấp hắn luyện công.
Gần đây một tháng, nội phủ quan hầu như không bắt được cô gái mười tám tuổi, hút không được thuần âm máu, ma công của Ma ng không có biện pháp luyện cao hơn, cho nên hắn càng thêm hung bạo nóng nảy so với bình thường. Động bất động liền đem thị vệ, ma nữ phạm sai lầm chém đầu, đối với hậu cung ma nữ càng lại thô bạo mà chà đạp. Còn thường thường lấy bọn họ làm nơi trút giận. Đêm nay Ma vương lại càng đối với nội phủ ba vị tổng quản trong đó có một nữ nhân duy nhất - tổng quản Lục Ngọc, đưa xuống vô cùng tàn nhẫn thông điệp: nếu như Lục Ngọc đến nhân gian lại không tìm được cô gái mười tám tuổi, làm cho nội phủ quan không cách nào bắt người, sẽ hút ma công của Lục Ngọc. Làm ma quỷ một khi bị Ma vương hút ma công, sẽ bị đánh tiến vào quỷ đạo, trở thành người của địa phủ, nghĩ muốn trở lại thành con dân Ma giới là không thể được. Bởi vì Diêm vương sẽ không làm cho Quỷ Hồn Địa phủ biến thành con dân Ma vương. Địa phủ cùng Ma giới căn bản giống nhau một khối nhưng là "thủy hỏa bất dung", địa phủ thuộc thiên giới cai quản, mà Ma giới chính là cùng thiên giới đối đầu. Các triều đại Ma vương đều mơ tưởng lật đổ, thay thế thiên đình, trở thành vua của tam giới. Tiếc rằng tà bất thắng chính, các triều đại Ma vương luôn thua ở trong tay thiên đình.
Ban đêm tĩnh lặng.
Âm thanh nữ nhân cầu khẩn tiếng xé gió, nam nhân tiếng thở dốc, thỉnh thoảng từ Thừa ân điện truyền ra. Bên ngoài thị vệ trong lòng đồng tình nữ nhân bên trong, đáng tiếc bọn họ lực bất tòng tâm, không có tư cách cũng không dám vào bên trong nam nhân thay này đáng thương nữ nhân cầu tình. Vương đối với nữ nhân luôn đặc biệt lạnh, giống như nữ nhân đều là cừu nhân [kẻ thù] của hắn.
"Vương, van cầu ngài thả nô tỳ đi, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa báo đáp ngài." Một người mặc màu tím cung phục - cô gái quỳ trên mặt đất, khóc hướng về tà mỹ nam đang ở trên giường chà đạp một vị khác cô gái, càng không ngừng khấu đầu. Trên giường, cô gái chịu đựng không được nam nhân thô bạo, thỉnh thoảng khóc cầu xin tha thứ. Mà cô gái áo tím phía sau trên sàn nhà còn nằm một cái, váy bị xé nát vụn, thon dài chân ngọc dính vết máu, đã bất tỉnh cô gái. Kia giương trên mặt trái xoan còn có chưa khô lệ ngân [nước mắt].
Này nam nhân chính là Ma vương làm cho tất cả Ma giới con dân vừa ái vừa hận, hắn tại chính sự rõ ràng một lòng chuyên tâm, duy nhất làm cho người ta bất mãn chính là thái độ đối với nữ nhân.
Ma vương có đôi khi vài ngày cũng sẽ không sủng hạnh hậu cung ma nữ, có đôi khi một đêm lại muốn sủng hạnh mấy người. Mà chuyên môn phụ trách vương cung công việc nội phủ, cũng phải ở phía sau cung chọn lựa nữ nhân thị tẩm, bị nội phủ quan chọn trúng, nữ nhân khóc kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Cô gái áo tím khoảng chừng mười sáu tuổi, rất xinh đẹp. Nàng quỳ trên mặt đất không ngừng khấu đầu, khấu đến chảy máu, nhưng vẫn như cũ không tránh được vận mệnh bị chà đạp. Lưu lại trên giường, nữ nhân thể xác và tinh thần đều tàn, khóc ngất đi, cô gái áo tím bị Ma vương kéo tới ném lên giường, không để ý tiếng khóc cùng lời cầu xin của nàng, xé rách váy của nàng, tiến thẳng vào, cô gái áo tím hét lên một tiếng rồ cũng ngất đi. Ma vương chính là thô bạo như vậy, hắn sủng hạnh nữ nhân cho tới bây giờ sẽ không hôn môi các nàng, dĩ nhiên cũng sẽ không dịu dàng. Tại trong mắt hắn, các nàng chỉ là công cụ để cho hắn phát tiết. Sau khi phát tiết xong, nội phủ sẽ đem các nàng đưa đến quân doanh làm quân kỹ.
Vị Ma vương này không phải là con của Ma vương đời trước, mà là một trong mười người thừa kế. Bởi vì hắn so với con của Ma vương đời trước mạnh hơn, cho nên trở thành tân Ma vương. Cũng chính vì như thế, làm cho hắn cảm giác được có con thì con mình cũng không nhất định có thể kế thừa vương vị, càng có khả năng trở thành tù nhân. Cho nên hắn không cho bất cứ nữ nhân nào có mang con nối dõi của hắn.
Phát tiết xong, Ma vương xuống giường mặc quần áo rồi rời đi, để lại trên giường hai người nữ nhân hôn mê bất tỉnh, cũng không thèm liếc mắt một cái. Sau khi Ma vương rời đi, trưởng nữ hầu vệ nội phủ chờ đợi bên ngoài lập tức tiến vào giúp hai người nữ nhân đã bất tỉnh sửa sang lại quần áo, sau đó đem các nàng đưa đến chỗ ma y (thầy thuốc). Ma y sẽ cứu tỉnh các nàng, sau đó cho các nàng uống vô tử canh. Quan nội phủ lại phân phó người đem các nàng đưa đến chỗ thiếu tướng, thiếu tướng lại đem các nàng an bài ở doanh trại làm quân kỹ.
Thiên cung
Thiên cung là tẩm cung của Ma vương, bởi vì bọn hắn ảo tưởng trở thành chủ nhân thiên đình, cho nên đem tẩm cung của bọn hắn gọi là thiên cung. Thiên cung thủ vệ sâm nghiêm, thị vệ mỗi người ma pháp cao cường, trừ rhín vị quan lớn cao nhất ở ngoài, không có lệnh của Ma vương, bất luận kẻ nào cũng không cho phép ra vào thiên cung, trái lệnh, giết không tha!
Trong thư phòng.
Ma vương ngồi tại bàn, lạnh lùng nhìn nội phủ quan, trầm thấp tiếng nói hàm chứa ẩn nhẫn lửa giận: "Chỉ bắt một người? Tử Do, năng lực làm việc của nội phủ các ngươi càng ngày càng kém, còn tiếp tục như vậy, quan lại trong phủ của ngươi nên nhường chức lại cho người có tài đi.
Nội phủ quan-Phong Tử Do mang theo Lục Ngọc đến nhân gian bắt con gái, là nam nhân vừa ngại Hứa Tử quá già. Hắn vội vàng quỳ xuống, cẩn thận giải thích : "Vương, bởi vì trước đây bắt rất nhiều người, hiện tại nhân gian mọi người đều có đề phòng, thần thật sự bất lực." Cho dù bọn họ là ma quỷ, cũng không thể mỗi ngày xông vào chỗ ở của dân? Nếu làm như vậy, bọn hắn rất nhanh sẽ trở thành trọng phạm Thiên đình. Bởi vì tại mồ mã của dân, quả thật bắt không được cô gái mười tám tuổi, cho nên mới bắt được một cái lạm vu sung số (thêm vào cho đủ số, ko wan tâm đến chất lượng), chỉ là những lời này Phong Tử Do cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Ma vương phượng nhãn (mắt phượng) tà mị nhìn chằm chằm Phong Tử Do, nhìn một hồi, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, làm cho Lục Ngọc đem người đưa đến cửa thiên cung trước đi." Một người liền một người, còn đỡ hơn là không có. Gần nhất một tháng qua, hắn luyện loại ma công này chẳng những không có tiến bộ, ngược lại có hiện tượng suýi, hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao hắn hút nhiều thuần âm máu như vậy cũng không luyện được ma công. Không luyện thành ma công, muốn cùng Thiên đình tranh thiên hạ còn rất khó khăn. Tư chất của hắn rất tốt, đã hoàn toàn làm theo những gì viết trên bí kíp, hấp thụ thuần âm máu của loài người, chỉ là trên bí kíp còn ghi chú muốn dụng tâm đi hấp thụ thuần âm khí của loài người, điểm này hắn cũng không rõ lắm, cái gì gọi là "dụng tâm"? Thuần âm khí lại là cái gì? Bởi vậy ma công vẫn luyện không thành, làm hắn rất buồn bực.
"Tuân mệnh"
Phong Tử Do vội vàng lui ra ngoài. Chỉ cần có thể báo cáo kết quả công tác là được, có thể tạm thời tránh thoát hỏa lực của Vương.
Rất nhanh, Phong Tử Do liền đem người vừa bị bọn họ bắt-Hứa Tử, khiêng vào. Nhân loại đưa cho Ma vương để hấp thụ thuần âm máu đều đã chết, vốn dĩ trừ ra chín vị quan lớn cao nhất ở ngoài nhị phủ thì các nàng là người có thể đi vào Thiên cung.
Lục Ngọc chỉ là thủ hạ của nội phủ quan, chính là một trong ba vị tổng quản, là nữ nhân nên không có tư cách vào Thiên cung. Nàng chỉ có thể đứng ở ngoài cửa Thiên cung, nhìn cánh cửa thở dài. Nghĩ đến việc có thể báo cáo kết quả công tác, Lục Ngọc đợi Phong Tử Do khiêng Hứa Tử vào, nàng cũng xoay người đi.
Phong Tử Do tùy tiện ném Hứa Tử xuống đất.
"Ai da!" Một tiếng mềm mại kêu đau hô lên từ dưới mặt đất truyền đến, Tử Do cùng Ma vương lại càng hoảng hồn.
Hứa Tử mở to mắt, từ dưới đất đứng lên, bọn hắn không thể tưởng tượng nổi, trừng mắt nhìn Hứa Tử, giống như nàng mới là ma quỷ.
Loài người bị bắt đến Ma giới thường đến lúc chết đi cũng không tỉnh lại, Hứa Tử chẳng những có thể tỉnh lại mà còn có thể đứng lên, chuyện gì cũng không xảy ra, làm cho bọn hắn hoài nghi nàng rốt cục có phải là nhân loại hay không, bởi vì nhân loại thì không có khả năng giải khai ma pháp thi triển trên người các nàng của Lục Ngọc.
Hứa Tử sau khi đứng lên, phát hiện ở đây khắp nơi đều là giá sách, trên giá sách còn có rất nhiều rất nhiều sách. Không cần nói cũng biết đây là thư phòng rồi. Có điều chỉ là phòng này quá lớn. Trong phòng, trước mặt còn có hai nam nhân, một người ngồi ở tại bàn, ngũ quan tuấn mỹ phối hợp với một đôi phượng nhãn, có vẻ âm nhu mà tà mị [dịu dàng mà quỷ quái] . Đứng lên vì giật mình. Còn người kia chính là một trong ba nam một nữ đã bắt nàng, nhìn thấy Phong Tử Do, nàng lập tức tức giận mà hướng Phong Tử Do hét lớn: "Ta mặc kệ các ngươi là yêu hay là ma, tưởng muốn đem ta trở thành cô gái mười tám tuổi cho cái kia cái gì Vương của các ngươi ăn, không có cửa đâu! Ta nhất định sẽ vạch trần các ngươi." Lại có thể ngay cả kêu cứu nàng cũng không kêu một tiếng.
Nàng nhất định không để cho bọn hắn được như ý, nàng muốn ở trước mặt Vương của bọn hắn vạch trần bọn hắn lạm vu sung số.
Tưởng rằng cá tính nàng hiền lành thì có thể khi dễ sao?
Phong Tử Do âm thầm kêu khổ, nàng hiện tại đã vạch trần hắn rồi. Không nghĩ tới lần đầu tiên lạm vu sung số lại bị vạch trần, cái này tốt lắm, chọc giận Vương sẽ làm cho bọn hắn chết càng thảm hại hơn. Chính là, người này như thế nào có thể phá giải ma pháp của Lục Ngọc?
Phong Tử Do không dám nhìn ánh mắt trách cứ của Ma vương, hắn chỉ có thể cúi đầu, kinh sợ giải thích: "Vương, là chủ ý của thần. Không liên quan đến Lục Ngọc." Hắn là quan nội phủ, Vương có thể tha hắn. Nếu Vương biết đây là chủ ý của Lục Ngọc, dựa vào thái độ đối xữ với nữ nhân của Vương, Lục Ngọc có thể sẽ bị xử tử.
Hắn giải thích làm cho Hứa Tử nhíu mày, rõ ràng đề nghị bắt nàng là chủ ý nữ tử áo xanh kia, tại sao hắn lại nói là của hắn chứ?
Ma vương mặc dù rất tức giận, không tin thuộc hạ lại dám lừa gạt hắn, hắn càng thêm không tin lại có nhân loại có thể phá giải ma pháp của Lục Ngọc. Lục Ngọc được hắn phá cách cho làm nội phủ tổng quản, ma pháp dĩ nhiên không thể khinh thường, đừng nói là nhân loại, chính là ma quỷ bình thường cũng không phá được ma pháp của Lục Ngọc.
"Người này là ai?" Hứa Tử chỉ vào vẻ mặt giật mình của nam nhân ở trên bàn hỏi. Nam nhân này rất cao lớn, là nam nhân anh tuấn nhất từ trước đến nay mà nàng đã gặp qua, nhưng sắc mặt còn lạnh lùng hơn Phong Tử Do, giống như một tòa băng sơn, làm cho nàng nhìn thấy liền chán ghét.
Người này? Chưa từng có người dám gọi Vương tôn quý là "người này, người nọ". Sắc mặt của Ma vương càng lộ vẻ âm lãnh.
"Này, thối ma quỷ, mau đưa ta trở về, cái chỗ này âm u lạnh lẽo ta ở đã lâu, ta sẽ biến thành cương thi mất." Hứa Tử không hề để ý đến Ma vương, la hét với Phong Tử Do. Nàng nhịn không được rùng mình một cái, đứng ở chỗ này giống như ngồi bên trong tủ lạnh vậy.
"Chưa có loài người nào vào chỗ của ta mà còn sống sót đi ra ngoài." Ma vương lạnh lùng mở miệng, người này lại có dũng khí không để ý đến sự tồn tại của hắn, làm cho hắn đặc biệt thấy khó chịu!
Phong Tử Do tầm mắt chuyển tới trên người Ma vương, Hứa Tử bĩu môi, hừ nói: "Ta không phải người không mời mà đến, là cái tên thối ma quỷ này đem ta bắt tới đây. Ngươi cũng là ma quỷ a, ngươi giúp ta, ta cùng ngươi đi đến nói với cái kia cái gì Vương nói một chút, ta đã hai mươi bốn tuổi rồi, hắn không phải muốn ăn cô gái mười tám tuổi sao, kêu tên thối ma quỷ này đưa ta trở về, ta còn chưa có sống đủ đâu, ta không muốn chết. Cho dù chết, ta cũng muốn đầu thai chuyển thế, không muốn trở thành ma quỷ cùng các ngươi làm hại nhân gian."
Ma vương thoáng đánh giá Hứa Tử, khó trách Lục Ngọc có dũng khí lạm vu sung số, nha đầu kia nhìn qua thật sự như mười tám tuổi. Nhỏ con như vậy, chỉ đứng đến ngực của hắn, trên mặt không có một chút sự thành thục của nữ nhân hai mươi bốn tuổi nên có. Nàng không tính là đẹp, nhưng có thể xem là thanh tú, tóc dài đen nhánh tùy tiện buộc ở phía sau, đôi mắt to rất có thần.
Hắn cười lạnh nói: "Ta chính là Ma vương."
Nghe vậy, Hứa Tử lập tức lui về sau mấy bước. Thì ra nam nhân có bộ dạng đẹp trai anh tuấn như vậy chính là tên đại Ma vương chuyên làm xằng làm bậy! Đáng tiếc thật, nếu hắn là con người, chắc chắn sẽ bị đội săn ngôi sao khai thác, trở thành thiên vương siêu sao.
Thấy nàng bài xích mình như thế, không biết vì sao, Ma vương cảm thấy không thoải mái, nói chung là chưa từng có người nào ở trước mặt hắn dám làm càn như nàng.
"Ngươi không nên ăn ta, ăn ta đối với ngươi không có lợi." Hứa Tử vội vàng nhắc nhở. "Ma quỷ ăn thịt người phần lớn là để tăng ma pháp, nếu chỉ có thể ăn cô gái mười tám tuổi, ngươi ăn ta khẳng định đối với ngươi ma pháp không có trợ giúp gì." Suy nghĩ một chút, Hứa Tử còn nói: "Cho dù ngươi bây giờ là ma Vương, kiếp trước cũng từng là người, người cần gì phải làm khó người đâu? Ngươi nhân tiện từ bi buông tha cô gái vô tội đi. Về phần ma công của ngươi, chỉ cần chuyên tâm luyện, tin tưởng ngươi sẽ tiến bộ."
Ma vương hừ lạnh, tḥt sự là người tốt, chính mình sắp chết đến nơi rồi vẫn còn nhớ thay người khác cầu tình.
Phong Tử Do trong lòng ủng hộ Hứa Tử, nữ tử này lá gan lớn thật, có thể dám đối với Vương chí cao vô thượng của bọn hắn nói nhiều như vậy, Vương căn bản không muốn nghe khuyên bảo.
"Bổn vương vừa ra sinh đã là ma, ngươi không cần vì mạng sống cùng ta nảy sinh quan hệ." Ma vương quét mắt liếc Phong Tử Do, lạnh lùng hạ lệnh: "Đem Lục Ngọc tiến vào, nàng không hoàn thành nhiệm vụ, phải nhận sự trừng phạt của bổn vương." Còn dám lạm vu sung số, hắn quyết không tha thứ cho nàng.
"Vương, không liên quan đến Lục Ngọc, đều là lỗi của thần, Vương muốn trừng phạt thì trừng phạt thần đi." Phong Tử Do vội vàng đem toàn bộ sai lầm đổ lên trên người mình.
Ma vương cười lạnh nhìn Phong Tử Do, lạnh lùng nói: "Tử Do, ngươi cho rằng bổn Vương là đồ ngốc sao? Bổn vương tại sao phá lệ dùng Lục Ngọc làm nội phủ tổng quản? Nàng không nói, các ngươi sẽ đem nha đầu kia trở thành cô gái mười tám tuổi bắt trở về, che đậy bổn vương. Lập tức đi đem Lục Ngọc dẫn tới gặp bổn vương!"
Phong Tử Do thấy không thể giấu diếm, lại biết Ma vương trừng phạt chính là muốn hấp thụ ma công của Lục Ngọc, không kềm được mở miệng thay nàng cầu tình, "Vương, cầu người tha cho Lục Ngọc, thần lập tức mang nàng đến nhân gian bắt cô gái mười tám tuổi lần nữa. Cầu Vương cho Lục Ngọc một cơ hội lập công chuộc tội." Lục Ngọc cộng sự cùng hắn ba năm, hắn đã trộm yêu nàng rồi.
"Tử Do!" khẩu khí của Ma vương trở nên nghiêm khắc, "Ngươi dám kháng chỉ sao? Cho dù ngươi cùng bổn Vương cùng nhau lớn lên, bổn Vương cũng sẽ không đối với ngươi phá lệ khai ân." Phong Tử Do thích Lục Ngọc, sao có thể giấu được hắn. Hắn không có ý định thành toàn cho hai người, hắn sớm đã cảnh cáo Lục Ngọc rồi, nếu không có cách nào trợ giúp quan nội phủ bắt người, đem ma công của nàng đến trợ giúp hắn luyện công. "Bổn vương sớm đã cảnh cáo nàng, nàng chẳng những không thể hoàn thành nhiệm vụ, còn dám lạm vu sung số, bổn vương quyết không tha cho nàng! Ngươi nếu không đi, chính là kháng chỉ! Ngay cả ngươi ta cũng trị tội."
"Thần... Thần không dám." Phong Tử Do tuyệt vọng cúi đầu, Vương lãnh khốc sẽ không xem hắn năm đó cũng là một trong những người thừa kế, cùng Vương lớn lên mà nể tình tha cho Lục Ngọc. Tim của hắn trầm vào đáy cốc, nghĩ đến sau này sẽ không nhìn thấy được một mạt màu xanh biếc bóng dáng kia, hắn thật muốn buông tha cho hết thảy mà đi theo nàng. Chính là hắn biết được nếu hắn có ý nghĩ này trong đầu, Vương nhất định đánh tan hồn phách của Lục Ngọc, làm cho hắn vĩnh viễn không cách nào tìm lại được. Người khác càng thống khổ, Vương sẽ càng cao hứng.
"Còn không đi xuống! Có phải muốn bổn vương đem ngươi ra bên ngoài?" Khẩu khí của Ma vương nghiêm khắc mà lạnh lẽo. Phượng nhãn không phải không thấy trên mặt Phong Tử Do có vẻ mặt gì, hắn không có mềm lòng. Hắn luôn thưởng phạt sẽ không khoan thứ đối với người nào. Trong từ ngữ của hắn, chỉ có ra lệnh cùng phục tùng, không có hai chữ khoan thứ.
"Tuân mệnh"
Phong Tử Do đứng lên, ảm đạm rời khỏi rồi Thiên cung.
Thấy Phong Tử Do đi, Hứa Tử cũng vội vàng đi theo. Ma vương chẳng những ăn thịt người mà tính tình cũng rất kém cỏi, và rất lạnh lùng. Sợ mình ở lại nhiều hơn một phút sẽ bị hắn ăn. Chuyện quay về nhân gian, có lẽ cầu Phong Tử Do là được, bọn họ có thể bắt nàng đem tới, chắc chắn cũng có thể đưa nàng trở về.
"Trở lại!"
Ma vương vung tay lên, Hứa Tử đã bị âm phong mãnh liệt quát trở về, ngã xuống đất.
"Ai da, đau chết ta rồi." Hứa Tử đau đớn kêu ra tiếng, sau đó đứng lên, tức giận thét to: "Ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không vậy, như vậy rất đau a. Ngươi chỉ cần gọi ta trở về thôi, còn dùng cái gì pháp thuật, pháp thuật của ngươi rất cao nha!" Thối Ma vương chết tiệt!
"Bổn Vương không cho rằng ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe bổn Vương gọi trở về." Ma vương lạnh lùng nói.
Đối với việc Hứa Tử tỉnh lại, hắn cảm thấy rất kì lạ. Nha đầu kia chẳng những có thể tỉnh lại mà còn ở trong thế giới của bọn hắn đứng đó bình thả chuyện gì cũng không xảy ra, còn có thể chạy trốn, có thể chỉ trích hắn nữa chứ. Hắn muốn biết rõ nàng rốt cục có phải là con người hay không? Từ trước đến nay hắn không tin một nhân loại nào tới Ma giới có thể sinh tồn giống như bọn hắn.
"Cho dù là thế thì cũng không cần dùng lực mạnh như vậy a." Hại nàng té đau cả mông.
Ma vương đi ra khỏi bàn, đưa bàn tay to ra, hắn kéo Hứa Tử đến trước mặt, một tay nắm cằm, một tay xoa xoa đầu của Hứa Tử, muốn nhìn xem trên đầu có phong ấn hay không. Người tới Ma giới mà không bị gì, chỉ có một khả năng, chính là nạn kiếp của thần tiên hạ phàm xuống Nhân giới làm người. Đáng tiếc, hắn không tìm được bất cứ phong ấn nào, như vậy chứng minh nha đầu kia chỉ là loài người bình thường.
"Ngươi làm gì vậy?" Hứa Tử dùng sức đẩy tay hắn ra, động tác bản năng này lại làm cho Ma vương giật mình, sức của nàng lại có thể đẩy tay hắn ra!
Rốt cục là tại sao?
Ma vương còn chưa kịp nghĩ xong, Phong Tử Do đã mang Lục Ngọc vào.
Lần đầu tiên bước vào Thiên cung uy nghiêm, Lục Ngọc thật sự vui mừng không nổi, bởi vì lần tiến vào này có nghĩa là nàng vĩnh viễn phải rời khỏi Ma giới.
Theo lời Phong Tử Do nói, nàng đã biết cô gái này có thể phá tan ma pháp của mình, chẳng như tỉnh lại mà còn nói ra tuổi thật, Vương mới có thể biết nàng khi quân phạm thượng, điều này cũng làm cho nàng giật mình. Nàng không cầu xin tha thứ, tính tình của Ma vương nàng hiểu rõ, hắn sẽ không tha cho nàng.
Ma vương người đứng bất động, chỉ vung ống tay áo lên, "chát, chát" hai tiếng, trên mặt Lục Ngọc đã trúng hai cái tát.
"Ngươi làm gì?" Cho dù Lục Ngọc đem nàng bắt tới cái nơi quỷ quái này, Hứa Tử cũng không quen nhìn nam nhân đánh nữ nhân. Nàng lập tức che ở trước mặt Lục Ngọc, hét lên với Ma vương: "Không cho ngươi đánh nữ nhân!"
Phượng nhãn của Ma vương trầm xuống, vung tay lên, Hứa Tử bị kéo qua một bên không thể cử động. Hắn hướng Lục Ngọc ngoắc tay, lạnh lẽo nói: "Lại đây! Ngươi không có hoàn thành nhiệm vụ, ngoan ngoãn chịu phạt đi." Tại Ma giới không có bất luận kẻ nào có thể được hắn khoan thứ.
Lục Ngọc nhìn một chút người bên cạnh đang trầm mặc-Phong Tử Do, trong mắt có tình ý, có luyến tiếc, có bất đắc dĩ. Sau đó đờ đẫn đi về phía Ma vương.
Ma vương lấy tay đặt tại đỉnh đầu Lục Ngọc , bắt đầu hấp thụ ma công của nàng.
Phong Tử Do tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, không đành lòng chứng kiến người trong lòng biến mất trước mắt mình.
Loại tình cảnh này Hứa Tử đã thấy ở trên TV yêu ma quỷ quái một khi bị đồng loại hút công lực, sẽ bị hồn bay phách tán. Cho dù bọn hắn đều là ma quỷ hại người, nàng thật không quen nhìn Ma vương trừng phạt thuộc hạ như thế. Nếu làm sai sự thì cho người ta một cơ hội sửa đổi là được rồi, cần gì phải lấy mạng người ta mới hả dạ? Nhìn thấy tên nam ma Phong Tử Do đứng bất động ở một bên, nàng sốt ruột hướng về phía Ma vương lớn tiếng hô to: "Thối Ma vương, mau dừng tay, nàng sẽ bị hồn bay phách tán."
Ma vương đương nhiên sẽ không bởi vì lời của nàng mà dừng tay.
Phong Tử Do đang nhắm mắt nghe được tiếng ầm ĩ của nàng, mở hai mắt ra, chứng kiến sắc mặt Lục Ngọc bắt đầu thay đổi, mà Ma vương lại không có ý định dừng tay. Chính mình còn không dám cứu Lục Ngọc, nhưng con người bị bọn hắn bắt tới này lại đi cầu tình cho Lục Ngọc, nàng chẳng lẽ không hận Lục Ngọc sao? Nếu không phải tại Lục Ngọc, nàng sẽ không sẽ bị bắt tới Ma giới. Hắn đã thay đổi cách nhìn về Hứa Tử, khó trách Lục Ngọc nói người này cùng những người bị bắt trước đây không giống nhau.
Thấy Ma vương đã hút gần hết ma công của Lục Ngọc, mà cái tên Phong Tử Do lại không dám tiến lên đi cứu người, không, là cứu ma. Hứa Tử quýnh lên, dùng một chút lực phá tan định thân pháp[phép làm người bất động] của Ma vương đã thi triển trên người nàng. Nàng lập tức xông lên phía trước, dùng sức đẩy Ma vương ra, Ma vương không phòng bị, cũng không nghĩ nàng có thể phá tan định thân pháp của hắn, đã bị nàng đẩy té trên mặt đất.
Hứa Tử vội vàng kéo Lục Ngọc ra bên ngoài bỏ chạy.
Liên tiếp những hành động diễn ra, làm Phong Tử Do trợn mắt há hốc mồm, thấy Ma vương đang bị té ngã trên mặt đất thì lại càng choáng váng.
Đợi hai người có phản ứng thì Hứa Tử cùng Lục Ngọc sớm đã không thấy bóng dáng.
Hai người trong lòng đồng thời nói: thật sự là gặp quỷ rồi!
Phong Tử Do tiến lên đỡ Ma vương đứng dậy, hắn từ nhỏ đến lớn cho tới bây giờ chưa từng thấy Ma vương bị làm xấu mặt qua, chuyện vừa xảy ra đã làm cho hắn đại khai nhãn giới. Xem ra nữ nhân này có thể là trời cao đặc biệt phái tới để khắc chế Ma vương.
"Xú nha đầu [thối nha đầu], bổn vương sẽ không bỏ qua cho nàng!" Ma vương oán hận nói, người nào dám đối với hắn làm càn đều phải chết!
"Vương, tại sao nàng lại phá được định thân pháp của Vương?" Phong Tử Do thắc mắc hỏi. Tại cả Ma giới, chưa có ma quỷ nào có thể ở trong chốc lát phá giải ma pháp của Ma vương. Mà loài người kia lại có thể làm được, chẳng lẽ nàng... Nghĩ đến khả năng đó, Phong Tử Do lại quay sang nhìn Ma vương, chần chờ không biết có nên nói hay không nên nói.
"Tử Do, ngươi muốn nói cái gì thì nói." Ma vương liếc nhìn Tử Do, tức giận mở miệng.
"Vương còn nhớ rõ trong truyền thuyết Ma vương chi mẫu sao? Chính là mẫu thân của Ma vương kế nhiệm. Nghe nói Ma vương chi mẫu cho dù không có ma pháp cũng có thể phá giải tất cả ma pháp của ma quỷ, kể cả Ma vương. Đứa con đầu tiên mà Ma vương chi mẫu sinh ra được định sẵn sẽ trở thành Ma vương kế nhiệm, bất cứ ma quỷ nào cũng không thể cùng hắn tranh đoạt vương vị. Chỉ là mấy ngàn năm nay cũng chưa có xuất hiện Ma vương chi mẫu. Người này lại rất khác thường, nàng có phải chính là trong truyền thuyết Ma vương chi mẫu?" Phong Tử Do nói ra ý nghĩ của hắn. Ngoại trừ cái này ra, hắn thật sự nghĩ không ra Hứa Tử tại sao có thể phá được ma pháp của Vương.
Một nhân loại bị bắt đến Ma giới có thể tỉnh lại, vốn là ngoài ý muốn. Có thể phá giải ma pháp của Lục Ngọc thì có thể cho là ma pháp của Lục Ngọc không cao. Nhưng có thể phá giải ma pháp của Ma vương, chính là khác thường rồi. Một nhân loại bình thường lại khác thường như thế, ngoại trừ nàng là Ma vương chi mẫu trong truyền thuyết, thật sự nghĩ không ra lý do nào khác để giải thích sự khác thường của nàng.
"Không có khả năng!"
Ma vương phản ứng, thứ nhất, hắn không có khả năng lấy nàng làm Vương hậu, thứ hai, hắn sẽ không làm nàng có mang con của hắn. Ma vương chi mẫu hắn cũng có nghe nói qua, nhưng mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện. Các triều đại Ma vương cho dù có lấy hậu lập phi, cũng có rất nhiều con, nhưng Ma vương kế nhiệm đều là từ con của Ma vng cùng mười người thừa kế cùng nhau so tài tuyển ra.
"Vậy sự khác thường của nàng thì giải thích như thế nào?" Phong Tử Do biết Ma vương đối với nữ nhân là cố chấp khinh thường, nghĩ muốn hắn lập Hậu rất khó, càng khỏi nói là một người nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, có thể gọi là nữ tử thanh tú.
... Ma vương cũng không giải thích được.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn không giải thích được chuyện, lại lần đầu tiên gặp phải người coi thường uy nghiêm của hắn, có năng lực khắc chế hắn. Hắn cực kỳ không thoải mái trong lòng, hận không thể đem Hứa Tử ăn tươi nuốt sống. Muốn hắn lấy nàng làm Hậu, không có cửa đâu! Vương hậu của hắn chỉ có thể là nữ nhân mà hắn yêu, mà hắn biết rằng sẽ không tồn tại loại nữ nhân này.
Ma vương lãnh khốc tuấn mỹ tại các nước khác rất được hoan nghênh. Không ít nữ vương, công chúa, quận chúa đều bị bề ngoài tà mỹ của hắn mê hoặc, biết rõ hắn đối với nữ nhân không thật tâm, cũng tự động hiến thân cho hắn, ảo tưởng có thể trở thành nữ nhân duy nhất làm rung động Ma vương. Trong đó hai người: Quỷ quái giới-Ngọc Linh công chúa và yêu tinh giới-Nữ vương vừa thấy đã yêu hắn. Thậm chí còn có tiên nữ của Thiên đình yêu hắn, muốn dùng tình yêu đi cảm hóa hắn, làm cho hắn cải tà quy chính. Hắn giễu cợt nữ nhân mơ mộng hão huyền, càng thêm vô tình mà đùa bỡn thân thể các nàng, khinh bỉ chà đạp tình cảm của các nàng. Hắn cho tới bây giờ không có yêu a các nàng, khi đùa bỡn thân thể các nàng cũng giống nhau thô bạo, không có dịu dàng, cũng không cần biết đối phương chịu nổi hay không chịu nổi, là các nàng tự mình đưa lên cửa, hắn không cần phải nhân nhượng các nàng.
"Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa bốn cửa lối ra của Vương cung, cần phải bắt được đào phạm Lục Ngọc cùng cái kia xú nha đầu." Ma vương phân phó Phong Tử Do. Hắn không cho phép có người coi thường uy nghiêm của hắn, càng không cho phép có người có thể khắc chế hắn tồn tại.
"Tuân mệnh" Phong Tử Do lĩnh mệnh đi.
/11
|