Ngọc đế thầm than thở một hơi, bị chân tình cùng sự thiện lương của Hứa tử làm cảm động, cũng bị tình cảm cố chấp của Ma vương làm cảm động. Tin rằng nếu có một nhân loại hoàng hậu như vậy, tin tưởng Ma vương sau này sẽ không đi lạm sát kẻ vô tội nữa.
"Thôi, được rồi, thấy Ma vương đối với ngươi thâm tình như vậy, cũng thấy ngươi tình nguyện bỏ đi tánh mạng của mình để đổi lại sinh mệnh của một Tinh Linh, trẫm sẽ phá lệ khai ân, tha tội cho Ma vương, nhưng nếu sau này Ma vương còn tái phạm ở trước mặt trẫm, trẫm tuyệt không khinh xuất mà tha tội cho hắn. Có điều, kể từ bây giờ, ngươi nhất định phải ngăn cản hết tất cả tội ác của Ma vương". Nói xong Ngọc Đế yên lặng nhìn Hứa Tử, chờ đợi câu trả lời của nàng.
"Tiểu nữ tử nhất định sẽ dùng hết mọi khả năng, quyết không để Ma vương lại đi hại chúng sinh". Hứa tử kiên định nói.
Ngọc Đế rốt cục vừa lòng gật gật đầu, từ nay về sau hắn lại bớt đi một kình địch. Hắn hướng Thái Thượng Lão Quân phân phó: "Thái Thượng Lão Quân, đem nàng đưa trả lại cho Ma vương đi, nếu không Ma vương thực sẽ hủy đi Linh Tiêu Bảo Điện của trẫm".
"Vâng", Thái Thượng Lão Quân lĩnh chỉ.
"Cám ơn Ngọc Đế phá lệ khai ân". Hứa Tử rưng rưng khấu tạ thánh ân.
Thái Thượng Lão Quân tiến lên nâng dậy Hứa Tử đã bị máu chảy toác đầu, từ ái nói: "Đi thôi, Oa nhi".
Ma vương nổi điên không biết đã đả thương bao nhiêu thiên binh thiên tướng cho đến khi Hứa Tử xuất hiện.
Thái Thượng Lão Quân cho thiên binh thiên tướng lui, tuyên thánh ý của Ngọc Đế. Nhìn các thiên binh thiên tướng bị Ma vương đả thương không ít, Thái Thượng Lão Quân tối sầm mặt cả kinh. Vị Ma vương này nếu không có ai khắc chế hắn thì cuộc sống hàng ngày của Thiên đình sẽ nan rồi. Khó trách Ngọc Đế nguyện ý đáp ứng thỉnh cầu của nhân loại này, chỉ cần nhân loại này đáp ứng ngăn cản việc ác của Ma vương, liền nguyện ý khoan dung cho Ma vương. Hiện tại theo mức độ nổi điên của Ma vương, quả nhiên nhân loại này đối với Ma vương thật rất trọng yếu. Ngọc Đế dù sao cũng là Ngọc Đế, muốn khoan dung cho một cái ác ma thì phải có lợi gì đó.
Ma vương cái gì cũng nghe không vào, mắt của hắn chỉ để ý đến vết thương đang chảy máu trên đầu Hứa Tử.
Hắn nghĩ đến Thiên đình khẳng định cho rằng Hứa Tử là Hoàng hậu của hắn, lấy nàng đến uy hiếp hắn đi vào khuôn khổ, không hề nghĩ tới Thiên đình lại có thể khoan dung hắn.
"Ác ma, trả nàng lại cho ngươi". Thái Thượng Lão Quân dùng tiên pháp làm miệng vết thương trên đầu nàng ngừng chày máu. Lão cầm tay Hứa Tử giao lại vào tay Ma vương, thở dài: "Hy vọng ngươi có thể chăm sóc tốt nàng! Ngọc Đế không hề truy cứu tội của ngươi, hãy ráng sống cho tốt". Nói xong, lão lấy từ trong tay áo ra một lọ tiên đan, đổ ra một viên, giao cho Hứa Tử, "Oa nhi, ăn nó đi, ngươi có thể trường sanh bất lão, vĩnh viễn có thể khắc chế cái tên cuồng vọng này".
Hứa tử giãy ra khỏi Ma vương, hướng Thái Thượng Lão Quân dập đầu, "Tiểu nữ tử khấu tạ đại ân của Lão Quân".
Ma vương đưa tay đoạt lấy tiên đan từ trong tay Thái Thượng Lão Quân, coi như lão gia hỏa này còn biết thức thời, nếu không hắn tuyệt không buông tha việc lão mang Tử nhi đi.
Thái Thượng Lão Quân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, mới nâng dậy Hứa tử. "Oa nhi, trở về đi".
Ma vương giúp đỡ Hứa Tử rời đi Thiên đình.
Thái Thượng Lão Quân lại một lần lắc đầu thở dài, thật sự là nghiệt duyên a.
Trở lại Ma giới, Ma vương rốt cục bộc phát lửa giận. Hắn nắm chặt hai vai Hứa Tử, gào thét: "Tại sao ngươi lại xuất hiện? Ngươi có biết hay không như vậy sẽ rất nguy hiểm, có thể bị chết bất cứ lúc nào! Chết tiệt, ngươi còn dám đi cùng lão gia hỏa kia". Nàng không biết hắn có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu sợ hãi sao, hiện tại tim của hắn mới bình ổn trở lại.
Hứa Tử khởi chân, kéo thấp đầu của hắn xuống, dùng nụ hôn làm yên lòng lửa giận của hắn. Nàng cũng biết hắn lo lắng cho nàng, cũng đã hiểu được và bỏ qua cho hắn, nàng không hề sợ hãi. Nếu đã là thê tử của hắn, nàng cũng muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Ma vương thoáng đẩy nàng ra, cúi đầu nói: "Về sau không cho phép làm như vậy nữa, Bổn vương sẽ bị ngươi dọa chết mất". Nói xong, nâng mặt của nàng lên, cúi đầu xuống hôn lên môi của nàng.
Vừa hôn sau, hai phu thê càng thêm xác định cảm tình sâu đậm của đối phướng với chính mình.
Ma vương hạ lệnh đem xác Ngọc San từ trong hầm băng nâng đi ra.
"Ngọc San", vừa thấy đến xác của Ngọc San, Hứa Tử không chịu nổi, lệ nóng lại tuôn rơi.
Ma vương vỗ vỗ tay làm yên lòng nàng.
Đem Ngọc San nâng trở về Di an cung, dùng chăn bông ấm làm tan khối băng trên người nàng, đợi sau khi toàn bộ khối băng tan hết, Ma vương lập tức đem cửu chuyển hoàn hồn đan nhét vào trong miệng nàng, dùng ma pháp đem cửu chuyển hoàn hồn đan đưa vào trong cơ thể nàng. "Truyền Ma y", Ma vương phân phó.
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Hứa Tử khẩn trương nắm chặt ống tay áo của Ma vương, lo lắng hỏi: "Ngọc San thật sự có thể sống lại sao?"
Ma vương đưa tay đem nàng ôm vào lòng, an ủi nói: "Đừng lo lắng, nếu Ngọc phi không thể sống lại, lão gia hỏa kia còn luyện đan để làm chi, nếu không được thì ta đi tính sổ với lão".
"Đừng nói Thái Thượng Lão Quân như vậy". Hứa Tử từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, "Hắn là thần tiên tốt, huống chi hắn còn tặng tiên đan cho ta. Nếu không ngươi sẽ phải chịu cảnh chia ly với ta". Nếu như vậy, chỉ sợ nam nhân này sẽ xông vào địa phủ đại náo, càng thêm nhiều đại họa.
"Cho dù không có tiên đan, Bổn vương cũng chuẩn bị đến Bồng Lai tiên đảo lấy trường sinh thảo cho ngươi ăn. Bổn vương sẽ không cho ngươi chết, ngươi phải ở bên cạnh Bổn vương đến thiên trường địa cửu". Ma vương cũng không vì Thái Thượng Lão Quân tặng tiên đan mà đối lão có hảo cảm. Tiên cùng ma vĩnh viễn là đối lập, cho dù Tử nhi không đồng ý hắn cùng với tiên là địch, hắn lại có thể lựa chọn không tôn trọng bọn hắn.
Hứa tử không thuận theo nói: "Dù sao ngươi cũng không thể ở sau lưng Thái Thượng Lão Quân nói bậy, nếu không ta không để ý tới ngươi nữa". Nếu đã đáp ứng với Ngọc Đế thì nàng nhất định phải đem toàn lực đi ngăn cản hết thảy việc ác của hắn sau này.
Ma vương chỉ có thể gật gật đầu , hiện tại Hứa Tử nói cái gì, hắn chỉ có thể nghe theo.
Vạn vật trên thế gian này đều có quy luật riêng của nó, mỗi vật đều có vật khác tương hỗ kềm chế. Hắn cuồng vọng, lạnh lùng, tàn bạo, lại ở trên tay một cái tiểu nữ nhân, mọi tư tưởng đều xoay chuyển quanh nàng, hắn đều cam tâm tình nguyện.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhân nhi ở trong lòng, tâm Ma vương mới thật sự được thả lỏng, chỉ cần nghĩ tới Hứa tử gieo xuống hồ đoạn tuyệt, hắn liền thấy sợ hãi . Mười mấy ngày nay hắn giống như một cái xác không hồn chẳng màng đến cuộc sống. Tử nhi vĩnh viễn không biết khi nàng gieo mình xuống hồ thì hắn đã khủng hoảng đến cỡ nào, lập tức theo nàng nhảy vào hồ nước cứu nàng, lại đã quên mất chính mình cũng không biết bơi lội.
"Vương, Ngọc phi nương nương đã có nhịp tim". Ma y kinh hỉ kêu lên.
"Thật sự?". Hứa Tử vội vàng tiến lại gần, sờ vào ngực Ngọc San, quả nhiên cảm nhận được nhịp tim đập rất mỏng manh, rồi từ từ đập mạnh dần. Nàng không khỏi vui mừng phấn khởi, vừa gạt lệ vừa cười: "Nghịch Thiên, Ngọc San thật sự sống lại, nàng thật sự sống lại rồi!"
"Ngươi có thể yên tâm trở về cung nghỉ ngơi được rồi chứ". Ma vương tiến lên đỡ lấy Hứa Tử, "Nghe nói ngươi đã không ăn không uống hai ngày nay rồi. Nơi này có Ma y ở đây, ngươi có thể yên tâm. Đi thôi, cùng Bổn vương trở về cung nghỉ ngơi".
"Nhưng mà...", Nàng muốn nhìn thấy Ngọc san tỉnh lại.
"Tử nhi!", Ma vương tăng thêm ngữ điệu.
"Được rồi, được rồi, ta với ngươi trở về là được". Hứa Tử cũng thật sự đã cảm thấy đói bụng.
"Ma y, Ngọc phi tỉnh lại thì đến Thiên cung gặp Bổn vương". Trước khi đi, Ma vương phân phó. Hắn làm như vậy cũng không phải vì thật sự quan tâm Ngọc San, mà hắn chỉ vì Tử nhi muốn quan tâm, như vậy mới có thể làm cho nàng yên tâm.
"Thần tuân chỉ". Ma y cung kính nói. Thấy Ma vương thay đổi mà mừng thầm, một mình Vương xông vào Thiên cung trộm tiên đan, chẳng những trở về được còn cứu được Ngọc phi nương nương, còn làm cho Hoàng hậu lộ ra tình cảm thực sự đối với Vương. Tin tưởng sau này Hoàng cung sẽ chỉ có thanh âm vui vẻ, sẽ không có tiếng cãi vã.
"Có thể yên tâm đi rồi chứ". Ma vương nắm tay Hứa Tử chuẩn bị rời đi.
Hứa Tử gật gật đầu, đi được vài bước, bỗng nhiên nàng cảm thấy được toàn bộ đất trời xoay chuyển, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Ma vương sợ hãi, ôm nàng kêu to: "Ma y, Ma y".
Ma y vội vàng tiến lại, phân phó nói: "Đem Hoàng hậu đưa đến trên giường trước, thần lập tức bắt mạch cho "Hoàng hậu".
Ma vương lập tức ôm Hứa Tử đến một gian sương phòng trong Di An cung, để cho Ma y khám và chữa bệnh. Tim của hắn như ngừng đập, chỉ sợ Tử nhi sẽ xảy ra chuyện gì. Lão Thiên, hắn không thể mất nàng được.
Ma y xem mạch cho Hứa Tử xong, nhẹ thả tay Hứa Tử đặt dưới chăn. Ma vương ở bên cạnh vội vàng hỏi: "Tử nhi làm sao vậy? Sẽ không lại bị hạ chú chứ?". Biết là Thiên đình không có khả năng dễ dàng buông tay, nếu bọn hắn dám hạ chú Tử nhi , hắn nhất định sẽ hủy đi Nam Thiên Môn.
Ma y bỗng nhiên quỳ xuống, Ma vương hoảng sợ, nghĩ đến Hứa Tử thật sự lại trúng chú, ai ngờ Ma y lại cười hì hì nói: "Chúc mừng Vương, Hoàng hậu có tin vui".
Nghe vậy, Ma vương giống như là bị trúng tà, động cũng không động.
"Vương?", Ma y liên tục kêu gọi, Ma vương mới hồi lại phục tinh thần. Hắn không chịu nổi bắt hai vai Ma y, dùng sức lay, vô cùng kích động hỏi: "Tử nhi thật sự có tin vui?". Hắn muốn làm cha! Tử nhi mang thai hài tử của hắn, hắn muốn làm cha! Cho tới nay, hắn chưa từng muốn nữ nhân nào khác chứ đừng nói đến việc có hài tử. Chính là vừa nghe đến Tử nhi mang thai hài tử của hắn, hắn lại có thể vui mừng đến nổi muốn nhảy dựng lên, Thì ra khi được làm cha lại có cảm giác như vậy.
"Thần không dám lừa gạt Vương". Ma y cười hì hì nói, "Có điều hiện tại thân thể Hoàng hậu rất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều, cũng phải bồi bổ dinh dưỡng thích hợp".
Ma vương không ngừng gật đầu, khẩn trương hỏi: "Còn phải chú ý cái gì nữa không?".
Ma y chần chờ, Ma vương không vui mở miệng: "Còn có cái gì thì cứ nói thẳng vào vấn đề. Bổn vương đều thứ ngươi vô tội". Còn có cái gì thì nói mau, còn phải tránh cái gì nữa.
Ma y lúc này mới cẩn thận mở miệng, "Ba tháng đầu cố gắng không cần sinh hoạt chuyện phu thê, để tránh đẻ non".
"Còn có chuyện như vậy sao?" Nghĩ đến việc ba tháng tới không thể đụng vào nàng, Ma vương có chút mất hứng, bất quá vì Tử nhi cùng hài tử của hắn, hắn đành chỉ có thể nhịn.
"Ngoài ra, chú ý một chút đến bữa ăn là được, chỉ cần không để bị ngã thì sẽ không có việc gì. Thần sẽ kê mấy thang thuốc dưỡng thai cho Hoàng hậu". Ma y đưa ra mấy thang thuốc dưỡng thai, lại mở ra một quyển sách, dặn dò cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn. Cũng nhấn mạnh ngàn vạn lần đừng ăn con ba ba, bởi vì nó rất bổ, hắn lo lắng Vương sẽ cho Hoàng hậu ăn, con ba ba mặc dù bổ nhưng nó lại có tính năng sẩy thai rất mạnh. Còn dặn dò không cho phép bất kỳ phòng nào ở Hoàng cung có đốt xạ hương, bởi vì nữ nhân có thai ngửi thấy xạ hương rất dễ đẻ non.
Ma vương ghi nhớ kỹ những lời dặn dò của Ma y vào trong lòng.
"Thần đi trước trông coi Ngọc phi nương nương". Ma y lui ra ngoài.
Ma vương ngồi xuống mép giường, không kìm lòng được chìa bàn tay ra đặt lên bụng Hứa Tử, nơi đó có Vương nhi của hắn. Hắn nhất định sẽ bảo hộ tốt mẫu tử bọn họ.
Yêu tinh hoàng cung.
Trải qua một tháng tịnh dưỡng, thương tích của Yêu tinh nữ vương đều đã khá hơn.
Nằm trên chiếc giường rộng lớn, xuyên qua chuỗi xuyến châu tạo thành màn giường. Cảm nhận được cơn gió thu lành lạnh từ ngoài cửa sổ đưa tới, lại đã mùa thu, thời gian qua thật sự rất nhanh, nàng đã muốn bước vào ngưỡng tuổi hai mươi ba. Ở trong vương quốc các nàng, nữ tử đều thành thân ở tuổi mười bốn mười lăm, người bằng tuổi nàng thì đều đã làm nương của ba hài tử rồi. Nhớ tới lần đầu gặp Ma vương thì nàng đã bị dáng vẻ tà mỹ của hắn mê hoặc. Biết rõ hắn vô tình, đối với nàng vô tình, nàng vẫn là như thấy chết mà vẫn xông vào, chủ động hiến thân. Nàng tin tưởng một ngày nào đó, nàng có thể cảm động được hắn. Nàng cứ chờ đợi một ngày rồi lại một ngày, nghênh đón mùa xuân, tiễn đưa mùa đông, như vậy si ngốc qua một năm rồi lại một năm nữa. Nàng không thể cảm động hắn, hắn như cũ vẫn không lập hậu cũng không phong phi. Nàng chưa từ bỏ ý định, cho rằng chỉ cần một ngày hắn không lập hậu thì nàng còn có cơ hội. Chính là nửa đường lại lòi ra một cái Trình Giảo Kim, lại có thể làm cho cái nhân loại đáng chết kia chiếm cứ được tâm của Ma vương, trở thành người duy nhất của Ma vương. Ngay cả vị trí hoàng hậu vốn dĩ là của nàng, cũng bị cả nhân loại kia thay thế.
Nàng hận! Hận Ma vương vô tình! Càng hận Hứa Tử đoạt đi hết thảy mọi thứ vốn dĩ là của nàng. Nàng thề, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Một nữ nhân mặc cung phục màu đỏ đi vào gian phòng của nàng, xa xa đứng ở trước giường của nàng, cúi đầu cung kính nói: "Nữ vương điện hạ, An Hiền thân vương đã đến đây".
"Ừm, cho hắn vào đi".
Nữ vương từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại y phục.
An Hiền thân vương đi theo sự dẫn dắt của nữ nhân kia tiến vào.
"Ngươi đi xuống trước đi". An Hiền thân vương nói với nữ nhân kia, "Ta có việc muốn nói cùng với Vương tỷ". Đợi nữ nhân kia rời đi, An Hiền thân vương mới hành lễ với Nữ vương. "Vương tỷ, chuyện ngài cần thần đệ làm, đã làm tốt".
"Nói". Nữ vương hơi có vẻ kích động.
Chứng kiến vẻ mặt kích động của Nữ Vương, An Hiền chần chờ không biết có nên nói thật hay không. Trầm mặc nửa khắc (1 khắc bằng 15 phút) An Hiền mới nói: "Vì Vương tỷ lợi dụng Ngọc San công chúa cho nên Ma Vương đã ban cái chết cho Ngọc San, vì chuyện đó mà Ma Hậu oán hận Ma Vương. Ma Vương vì cầu sự tha thứ của Ma Hậu mà độc sấm (một mình xông vào) Thiên Đình để ăn cắp cửu chuyển hoàn hồn đan, bởi vậy Ma Giới cùng Thiên Đình đã xảy ra đại chiến. Không biết Ma Hậu kiếp trước tu được phúc gì, chẳng những nàng có thể cầu được Ngọc Đế khoan dung cho Ma Vương mà Thái Thượng Lão Quân còn tặng tiên đan cho Ma Hậu, để nàng có thể cùng Ma Vương trường sương tư thủ" (đại loại là mãi mãi bên nhau). Thấy sắc mặt của Nữ Vương càng ngày càng u ám, An Hiền nói ra một cách cẩn thận để cho Nữ Vương không quá tức giận khi nghe thấy mấy chữ: "Ma Hậu mang thai".
Nữ vương đứng phắt lên, gầm lên giận dữ: "Ngươi nói lại lần nữa xem!".
"Vương tỷ, ngài đừng như vậy". An Hiền vội vàng xoa dịu nói, "cho tới bây giờ Ma Vương không hề có một chút cảm tình nào đối Vương tỷ, Vương tỷ cần gì phải tự dày vò mình như thế. Buông tay đi, tỷ tỷ". An Hiền không đành lòng chứng kiến tỷ tỷ bị tổn thương.
Nữ vương oán hận nói: "Ta theo hắn tám năm, cái gì cũng chưa có được, tiện nhân kia ở bên hắn cùng lắm mới nửa năm thời gian mà cái gì cũng đều có được. Ngươi kêu ta như thế nào buông tay?". Nữ vương cười ha ha, nước mắt lại tràn mi, "Ta sao có thể buông tay? Ta muốn nàng ta phải chết! Ta muốn đoạt lại tất cả mọi thứ của ta!".
"Vương tỷ!", An Hiền đau lòng kêu, "Tội tình gì ngài phải làm thế? Trên Thiên hạ này nam nhân còn nhiều mà, muốn gả cho người xứng với địa vị của tỷ tỷ, nam nhân xếp hàng có thể dài đến ngoài cung". Ma Vương vốn dĩ không hề thương tỷ tỷ, tỷ tỷ làm như vậy chỉ có một kết cục là bị Ma Vương giết chết. Lần trước nếu không phải có Ma Hậu xuất hiện, chỉ sợ hắn đã sớm mất đi thân nhân duy nhất rồi.
Đối với Ma Vương, An Hiền không hề thấy hận. Ngay từ đầu, hắn đã biết là do tỷ tỷ tự chủ động. Đối Ma Hậu, An Hiền càng không hận nổi, bởi vì nàng từng ngăn cản Ma Vương ra tay lấy tánh mạng của tỷ tỷ. Đối với một nữ nhân vừa từng thương tổn chính mình vừa muốn cướp đoạt trượng phu của mình mà Ma Hậu lại có thể khoan dung như vậy, sự rộng lượng của nàng làm cho hắn cảm thấy được tỷ tỷ của mình có vẻ rất hẹp hòi.
Hắn biết cho dù tỷ tỷ có trở thành Ma Hậu, cũng không thể kiểm soát được tâm của Ma Vương. Trên đời này người duy nhất có thể khắc chế được ác tâm của Ma Vương cũng chỉ có nhân loại kia.
Nữ vương cười gượng, "An Hiền, tỷ tỷ đã là tàn hoa bại liễu, có ai còn muốn chứ? Cho dù có người muốn lấy ta thì cũng là vì vương vị". Bỗng nhiên Nữ Vương giữ hai vai của An Hiền, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nếu tỷ tỷ có bị cái gì không hay xảy ra thì ngươi hãy tiếp quản Vương vị". Nàng biết chỉ cần nàng thương tổn Ma hậu, nàng liền trở thành oan hồn dưới chưởng của Ma Vương, nàng tính toán cùng Ma hậu đồng quy vu tận (cùng nhau chết). Nàng muốn cho Ma vương phải chịu đau khổ cả đời.
"Vương tỷ...", An Hiền không biết còn có thể nói cái gì. Tỷ tỷ một lòng đều để ở trên người Ma Vương, cho dù thực sự có nam nhân nguyện ý lấy nàng, nàng cũng sẽ không đáp ứng. Tỷ tỷ tự nhận thân phận mình tôn quý, diện mạo không hề tầm thường, nàng cho rằng khắp thiên hạ người có thể xứng với nàng chỉ có Ma Vương. Vì thế, nàng không tiếc phải trả giá bất cứ cái gì, vọng tưởng có thể làm cho Ma Vương yêu. Căn bản không hề nghĩ đến việc cho dù không có Ma Hậu xuất hiện thì Ma Vương cũng sẽ không yêu tỷ tỷ. Nếu có thể được như lời nói của tỷ tỷ thì từ tám năm trước đã yêu rồi, tỷ tỷ đã không cần chờ đến tám năm làm chi?
Ma Giới hoàng cung.
Trong Thiên cung thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh tranh chấp của nam nữ. Không cần nói cũng biết là phu thê Ma Vương.
Biết Hứa Tử mang thai, Ma Vương thập nhị vạn phân (vô cùng) khẩn trương, không cho phép Hứa Tử xuống giường, còn mỗi ngày muốn nàng uống một chén lớn thuốc dưỡng thai, một chén lớn canh bổ chẳng hạn như canh gà. Bởi vì Ma y nói không cần phải quá bổ, nếu không hắn sẽ cưỡng chế nàng uống mấy thứ đại loại như nhân sâm, tổ yến này nọ.
"Ta chỉ là mang thai, cũng không phải bị bệnh gì, ngươi không cho ta xuống giường đi lại, như vậy đối với thai nhi càng thêm không tốt". Tuy rằng đây là lần đầu Hứa Tử mang thai, nhưng dù sao nàng cũng là nhân loại, hơn nữa còn là nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt hiện đại. Đối với những điều khi nữ nhân có thai cần biết, nàng còn biết rõ hơn hắn.
Ma vương cưỡng chế giữ chặt Hứa Tử đang muốn xuống giường, thấp giọng nói: "Ma y nói, thân thể ngươi suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều". Dù sao Ma y nói thì hắn sẽ tin.
Hứa Tủ tức giận đến mắt trợn trắng. "Hiện tại thân thể ta rất tốt, không cần suốt ngày nằm ở trên giường . Không tin ngươi đi hỏi Ma y đi".
Ma Vương gật gật đầu, đang muốn rời đi, bỗng quay lại, khẽ cười nói, "Tử nhi, ngươi tưởng lừa Bổn Vương rời đi để được xuống giường phải không, Bổn Vương sẽ không bị mắc mưu, Bổn Vương cần phải mỗi thì mỗi khắc (thì là giờ) trông coi ở bên người ngươi cùng Vương nhi".
Hứa Tử thật sự đã bị hắn làm cho tức chết.
Mỗi ngày bắt nàng nằm ở trên giường, tâm tình của nàng có thể khỏe được sao? Tâm tình không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi. Như thế nào mới có thể để cho hắn đồng ý cho nàng xuống giường đi lại đây? Suy nghĩ, Hứa Tử cẩn thận nghĩ. Nàng cố ý ôm bụng kêu lên: "Ôi, bụng ta đau quá a".
Ma vương trở nên khẩn trương, cuống quít nâng nàng dậy, lo lắng hỏi: "Sao lại đau bụng?" Quay đầu hướng ra phía ngoài hô to: "Mau truyền Ma y".
Hứa tử vẫn là kêu đau, nàng thích xem dáng vẻ khẩn trương của hắn.
Ma vương hoảng hốt cẩn thận đặt tay lên vùng bụng nhẹ xoa, cẩn thận hỏi: "Có thoải mái chút nào không?".
Hứa Tử lắc đầu.
Ma y bị mời khẩn cấp vào Thiên cung.
"Ma y, mau xem Hoàng Hậu làm sao vậy, nàng nói đau bụng". Ma Vương vừa thấy Ma y, lập tức kéo hắn đến trước giường, vội vàng nói: "Có phải là thai nhi khó giữ được hay không? Nếu có chuyện gì cần phải bảo toàn người mẹ". Đối với hắn Hứa Tử còn quan trọng hơn đứa nhỏ.
Xem ra đã thực sự làm cho hắn sợ hãi rồi.
Hứa Tử nhịn không được ở trong lòng cười trộm. Đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hắn càng khẩn trương thì có thể thấy hắn rất yêu nàng.
"Vương, chớ khẩn trương, để cho thần xem tình trạng của Hoàng Hậu". Ma y đành phải làm yên lòng Vương. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền cố an bài bảo toàn người mẹ hay bảo toàn tiểu hài tử. Từ lúc có Hoàng Hậu, Vương của bọn hắn không còn bình tĩnh, lạnh lùng như trước. Bọn hắn đều thích Vương như vậy, làm cho người ta có cảm giác bình thường. Tuy rằng Vương đối nhân vẫn là lạnh lùng giống nhau nhưng cũng không còn động bất động liền phạt roi hay chém đầu.
"Không cần xem nữa, ta không sao". Hứa Tử mỉm cười, nói ra hết sự thật. Thấy Ma Vương khuôn mặt nghiệm trọng trở nên u ám, Hứa Tử cười nịnh lấy lòng hắn nói: "Đừng nóng giận mà, lần sau không dám nữa". Nàng chính là muốn dùng kế này để đưa Ma y tới, cho Ma y thay nàng thuyết phục nam nhân này cho nàng xuống giường hoạt động.
Ma Vương cố gắng kiềm nén lửa giận, thật lâu sau mới buồn bực nói: "Bổn vương sẽ không tức giận". Nữ nhân có thai lớn nhất, hắn sẽ không phát cáu với nàng.
Nghe xong Hứa Tử nói, Ma y buồn cười nói với Ma Vương, thật sự không cần quá khẩn trương, nữ nhân có thai thật sự không nên nằm lâu ở trên giường. Ba tháng đầu không cần tẩm bổ nhiều cũng không cần phải quá bổ.
Sau khi Ma y cáo lui, Ma Vương lập tức hung hăng hôn Hứa Tử. Thật lâu sau mới dời môi, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Lần sau còn dám dọa Bổn Vương, coi chừng Bổn Vương đánh vào mông của ngươi".
Hứa Tử le lưỡi. Nhỏ giọng nói: "Lần sau sẽ không". Nói xong ngã vào trong lòng Ma vương làm nũng.
Nha đầu này... Ma vương bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi.
Ngọc San được sống trở lại cũng không vui vẻ, nàng tình nguyện chết đi cũng không nguyện lại phải trải qua những ngày sống trong lo lắng hoảng sợ. Mong nhớ thân nhân, vô cùng tịch mịch, làm cho nàng thống khổ không thôi. Nàng không hề ghen tị với Hoàng Hậu, bởi vì nàng không thương Ma Vương, nàng chỉ hy vọng có thể một lần nữa trở lại bên cạnh phụ vương và mẫu hậu, chẳng sợ cả đời không lấy chồng.
Trong óc hiện lên khuôn mặt tuấn tú quan tâm của Tỷ Hiền. Vội vàng lắc đầu bỏ đi ý niệm trong đầu, nàng đã sớm mất đi tư cách yêu. Huống chi thân là Ma Phi, càng thêm không có khả năng một lần nữa xuất giá, Tỷ Hiền cũng sẽ lại càng không dám muốn nàng.
Mùa thu tới, Ma giới có vẻ mát mẻ hơn so với quốc gia của nàng. Trong sân mấy cây phong thụ, lá cây đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, một cơn gió thổi qua, trên mặt đất rơi đầy lá đỏ. Bên cạnh phong thụ còn trồng một loại cây hồng đậu, loại hồng đậu này chỉ sinh trưởng tại phía nam, không biết là phi tử của Ma Vương triều đại nào trồng. Ngọc San biết được ở Ma giới tất cả thực vật đều là các triều đại Ma Vương đến nhân gian lấy tới, dùng ma pháp hút lấy tất cả tinh linh của thực vật đem đến Ma giới cường hành gieo xuống. Đối với nhân loại mà nói, hoa cỏ cây cối nơi này được xưng là ma thụ, ma hoa cùng ma thảo. Đi ở trong sân, nàng nhặt lên một gốc cây hồng đậu dưới mặt đất, có người nói hồng đậu ký gởi tương tư, nàng đem hồng đậu lén lút đặt ở dưới gối. Mỗi đêm lấy ra ngắm, nước mắt liền bất tri bất giác rơi xuống.
Dưới lương đình, một người lẳng lặng ngồi, thân thể nàng vừa mới hồi phục. Phía sau là hai ma nữ hầu hạ nàng, lúc trước chính là hai ma nữ này xông vào Thiên Cung cầu Vương Hậu cứu của nàng. Trong vương cung ở cả Ma giới này, trừ Vương Hậu ra, cũng chỉ có hai ma nữ này là thật tâm đối tốt với nàng.
Ở sự can thiệp của Vương Hậu, hai ma nữ này mới không bị Ma Vương truy cứu các nàng tội xông vào Thiên Cung.
Nghe nói Vương Hậu mang thai, nàng chân thành chúc phúc cho Vương Hậu có thể bình an sinh hạ Vương tử.
"Thần tham kiến Ngọc Phi nương nương". Tỷ Hiền một thân trang phục tướng lĩnh đi vào Di An Cung, mở miệng gọi Ngọc San đang trầm tư trở về thực tại.
Mới vừa nghĩ đến Tỷ Hiền, chợt nghe đến thanh âm của hắn, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ. Ngọc San quay đầu lại, thấy được ánh mắt quan tâm ẩn giấu ái mộ của Tỷ Hiền. Hai người nhìn nhau một hồi, Tỷ Hiền vội vàng rời đi tầm mắt. Bởi vì lần trước biện giải thay Ngọc San, thiếu chút nữa bị Vương hiểu lầm, sự ái mộ của hắn đối Ngọc San không dám quá mức rõ ràng. Sợ lại mang đến tai họa cho Ngọc San.
"Thiếu tướng đại nhân mời ngồi". Ngọc San đỏ mặt nói với Tỷ Hiền đang đi vào lương đình, không dám nhìn thẳng Tỷ Hiền, nhẹ giọng hỏi: "Không biết Thiếu tướng đại nhân đến đây, có phải Vương có việc gì truyền tấu hay không?".
Tỷ Hiền đạm cười nói: "Thần chỉ là Thiếu tướng, không phải nội phủ quan, Vương có việc cũng sẽ không làm cho thần truyền tấu". Thâm tình liếc mắt nhìn một chút dung mạo tuyệt mỹ của nàng. Ban đầu, khi nghe được Vương ban cái chết cho nàng, tim của hắn như rơi xuống đáy, oán hận Vương vô tình. Sau lại biết được Vương xông vào Thiên Đình trộm tiên đan giúp Ngọc phi khởi tử hồi sinh, hắn mừng rỡ như điên. Biết rõ không có khả năng nhưng hắn lại không có cách nào khắc chế lòng mình. Trong bất tri bất giác, dù Vương không triệu hắn vào cung, hắn đã lén đi vào cung điện của nàng, chỉ muốn nhìn một chút thân thể của nàng có bình phục hay không.
Ngọc San thản nhiên phân phó ma nữ dâng trà. Cho dù nàng thật thích hắn, có người thứ ba ở đây thì nghi lễ thông thường nàng cũng không thể thiếu sót.
"Ngọc phi nương nương thân thể chuyển biến có tốt hơn không?" Tỷ Hiền quan tâm hỏi
"Đa tạ Thiếu tướng đại nhân quan tâm, cơ thể của ta đã không còn đáng ngại". Ngọc San nghe được một câu quan tâm từ đáy lòng hắn có cảm giác như đang uống mật ngọt.
Hai người nói chuyện đông tây nam bắc, tán gẫu linh tinh.
Một cơn gió thu thổi tới, đem từng mảng lá đỏ thổi vào lương đình.
Tỷ Hiền xoay người cuối xuống đất nhặt lên một chiếc lá đỏ, đưa cho Ngọc San, thâm tình nói: "Thần đem chiếc lá đỏ này đưa cho nương nương, thỉnh nương nương không cần ghét bỏ". Từ ánh mắt của Ngọc San, hắn biết nàng có hảo cảm với mình, nhưng hắn không dám xác định hảo cảm của nàng có phải là yêu hay không? Chiếc lá đỏ nho nhỏ, hồng toàn bộ, tượng trưng cho tình yêu nồng nhiệt của hắn. Nếu nàng nhận, vậy có nghĩa là tình cảm của nàng đối với hắn không chỉ đơn giản là hảo cảm.
Ngọc San mặt lập tức đỏ bừng lên, càng trở nên xinh đẹp. Nàng lớn mật chìa bàn tay ngọc nhỏ tiếp nhận lá đỏ, cúi đầu không dám nhìn Tỷ Hiền. Tỷ Hiền nhìn thấy nàng thẹn thùng, hắn ngây người, si ngốc, chuyên chú nhìn nàng rồi lại phải luyến tiếc dời tầm mắt.
"Khụ, khụ, khụ...". Bỗng nhiên truyền đến ba tiếng ho khan làm cho hai người hoảng sợ. Giọng của Hứa Tử truyền vào, "Ta không có làm phiền đến các ngươi chứ?" Hứa Tử cười nói trêu chọc. Vừa rồi đương nhiên nàng cũng thấy được hai người rất thâm tình mong nhớ, nguyên lai Ngọc San đối với vị thiếu tướng trẻ tuổi đầy hứa hẹn này động tình. Thiếu tướng đại nhân tuy rằng không có tuấn mỹ như Ma Vương, ngũ quan cũng rất sáng sủa, hơn nữa còn là tướng lĩnh, khí phách hào hùng, cá tính mạnh mẽ càng làm động tâm các thiếu nữ. Tiếc là hai người, một cái hậu phi, một cái thần tử, có thể có kết quả sao? Theo tính cách của Ma Vương thì không có khả năng sẽ để cho hai người ở chung một chỗ. Huống hồ Ngọc San đã được thị tẩm qua.
"Hoàng hậu".
Hai người vội vàng hành lễ. Tỷ Hiền còn khẩn trương giải thích, "Thần chỉ đến xem Ngọc phi nương nương đã khôi phục chưa, không hề có ý gì khác". Từ trước đến nay ngoại trừ nội phủ quan, các đại thần khác không được sự cho phép của Vương thì không được tự ý một mình vào cung gặp hậu cung phi tử. Trước kia hắn phụng lệnh vua vào cung gặp nàng, người khác chỉ cho rằng hắn nịnh bợ Ma phi, cũng không nghĩ gì nhiều. Lần trước trưởng lão lén mang theo bọn hắn đến Di An Cung, nếu không có hoàng hậu ở đó, bọn hắn đã sớm bị hỏi tội.
Hứa Tử buồn cười, không ai hoài nghi bọn hắn, hắn lại đi giải thích như vậy, không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Nàng cười nói: "Không cần khẩn trương sợ hãi như thế, ta cũng không phải Vương của các ngươi". Nàng đi vào trong lương đình, ngồi xuống băng ghế dài. Đạm cười nói: "Ta cũng chỉ là đến xem thân thể Ngọc San đã phục hồi chưa thôi. Cá tính của Vương, các ngươi rất rõ ràng, hắn không có khả năng đi quan tâm đến sự xinh đẹp của Ngọc phi một chút nào, ta thân là thê tử, đành phải thay trượng phu tiến đến. Hy vọng Ngọc San muội muội thứ lỗi".
"Hoàng hậu nói quá lời. Tội phi không dám có ý trách Vương". Ngọc San cuống quít nói. Trong lòng lo lắng, không biết Hoàng Hậu có nói cho Vương hay không, chuyện nàng thích Thiếu tướng đại nhân? Nàng không sợ chết, chỉ sợ làm liên lụy đến Thiếu tướng đại nhân.
"Ngọc San, ta không để ý đến cung quy, không cần ở trước mặt ta cảm thấy chính mình kém một bậc". Hứa Tử cười yếu ớt nói: "Còn nữa, ngươi không có tội, không cần xưng 'tội phi'. Chúng ta sau này xưng tỷ muội được rồi".
"Tội phi không dám". Ngọc San tự nhận có tội, nếu không lúc ấy Ma Vương sẽ không ban cái chết cho nàng.
Hứa Tử trợn trắng mắt, một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, sao lại lớn trước tuổi như vậy, ra vẻ trưởng thành như vậy không phải sẽ sống rất mệt chết đi sao?
"Hoàng Hậu đang có mang, hẳn là cần nghỉ ngơi nhiều hơn". Tỷ Hiền quan tâm nói.
"Xuỵt...", Hứa Tử làm một cái động tác ý bảo không được nói, nhỏ giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng nói những lời này, để cho Nghịch Tthiên nghe được, ta vừa phải nằm nhiều vài ngày trên giường". Nàng thừa dịp hắn đang xử lý công vụ mà trộm đi ra thiên cung. Ma vương tuy rằng cho phép nàng xuống giường hoạt động, lại hạn chế nàng chỉ có thể ở trong Thiên cung.
Tỷ Hiền giảm thanh, hắn buồn cười hỏi: "Không phải là Hoàng Hậu trộm chạy ra ngoài chứ?".
Hứa Tử đỏ mặt ngượng ngùng. Nàng cười xấu hổ ngăn đề tài, trêu chọc nói: "Lá đỏ cũng có thể làm như là vật gửi gắm tình cảm thì phải, Thiếu tướng đại nhân làm sao lại có thể tặng Ngọc phi lá đỏ chứ? Phải là Nghịch Thiên tặng mới đúng nha". Nàng muốn biết hai người có phải thật sự có tình hay không, nếu là thật, nàng nhất định giúp hai người tác hợp.
Sắc mặt nàng tái nhợt, lá đỏ trong tay Ngọc San lập tức giống như lửa nóng phỏng tay, tay buông lỏng, lá đỏ rơi xuống đất.
Tỷ Hiền lập tức quỳ xuống đất, vội vàng biện bạch: "Thần đáng chết! Không liên quan Ngọc phi nương nương, là thần tự ý tặng. Thỉnh Hoàng Hậu không cần trách tội Ngọc phi nương nương". Hắn thật đáng chết, sao lại đem lá đỏ đưa cho Ngọc phi, đây không phải là nói Ngọc phi có người yêu say đắm, muốn hồng hạnh ra tường sao? Nghĩ đến sự vô tình của Vương, hắn thấy hối hận chính mình hiện tại không tự kìm chế tình cảm được. Nếu Vương biết hắn lén đi gặp Ngọc phi, còn tặng lá đỏ cho Ngọc phi, chỉ sợ hai người sẽ không còn đường sống. Nếu vậy, hắn hy vọng chỉ có mình hắn chết.
Lời nói của Tỷ Hiền làm cho Hứa Tử cùng Ngọc San đều thực cảm động.
Mặt của Ngọc San cũng tái nhợt, quỳ gối trước mặt Hứa Tử, nghẹn ngào nói: "Thỉnh Hoàng Hậu biết, hết thảy là tội phi có ý, là tội phi không tuân thủ phụ đạo, trộm yêu say đắm Thiếu tướng đại nhân". Nàng không muốn hắn vì chuyện này mà tiền đồ tẫn hủy, còn có thể mất mạng. Dù sao nàng đã muốn chết qua một lần, nàng đối với việc chết đã không có gì sợ hãi nữa. Nếu vì vậy mà bị hỏi tội, nàng tình nguyện nhận là tội của nàng. Chỉ cần Vương có thể tha cho Tỷ Hiền, nàng có chết cũng không luyến tiếc.
"Không, là lỗi của thần".
"Là lỗi của tội phi".
"Không phải..."
"Phải..."
Tỷ Hiền và Ngọc San tranh nhau nhận tội.
"Tất cả các ngươi đều có tội!". Thanh âm lạnh lùng của Ma Vương truyền đến, như tiếng sét đánh ngang tai làm sắc mặt mọi người khẩn trương.
Biết được ái thê chuồn êm ra Thiên cung, hắn nghĩ đến nàng đã đi nội phủ cung, đến nội phủ cung không tìm được người. Hắn đoán nàng chỉ có thể đến Di An cung nên vội vàng đến đây, muốn bắt ái thê trở về Thiên cung, không nghĩ tới lại có thể chứng kiến một màn như thế. Thần tử cúa hắn cùng phi tử của hắn có tình có ý, thậm chí còn dám làm trái mệnh lệnh của hắn, lén gặp nhau.
"Vương, thần biết tội, chỉ cầu Vương có thể tha cho Ngọc phi nương nương". Tỷ Hiền tự biết không tránh khỏi Ma Vương truy tội, hắn cũng không tính toán biện giải gì, chỉ cầu Ma Vương có thể tha thứ cho
Ngọc phi đáng thương.
"Không phải, là lỗi của tội phi, là tội phi không chịu nổi cô đơn, thấy Thiếu tướng đại nhân tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, ám sinh tình cảm. Hết thảy đều là lỗi của tội phi". Ngọc San vội vàng đem hết tội đổ hết trên người mình. Nàng không cần hắn có việc gì, nàng cam nguyện trên lưng mang tiếng không tuân thủ phụ đạo.
"Không, là thần thấy Ngọc phi nương nương tuổi trẻ xinh đẹp, không chịu nổi nên một mình vào cung, tự ý gặp riêng nương nương. Hết thảy đều là lỗi của thần, nương nương không có liên quan gì". Tỷ Hiền đương nhiên sẽ không để cho Ngọc San một mình nhận tội.
"Không..."
Nhìn thấy hai người tình thâm ý trọng, tranh nhau nhận tội, Ma Vương rất nổi giận. Nắm chặt nắm tay lại, nghĩ muốn một chưởng đem đôi cẩu nam nữ này đánh chết.
"Nghịch Thiên". Hứa Tử nghĩ muốn thay hai người nói chuyện, chính là nàng mới mở miệng, Ma Vương liền hét lên: "Ngươi câm miệng!".
Hứa Tử hai mắt đỏ lên, hắn hung hăng với nàng!
Hứa tử xoay người bước đi.
"Tử nhi". Ma Vương biết được chính mình vừa rồi ngữ khí rất hung, đã tổn thương đến nàng. Hắn vội vàng giữ chặt nàng, kéo nàng vào lòng, nhẹ vỗ về mái tóc dài luôn rối tung của nàng, áy náy nói: "Thực xin lỗi, Bổn Vương không nên hung hăng với ngươi".
Hứa Tử ở trong lòng hắn nghẹn ngào không ra tiếng. Từ sau khi mang thai, nàng trở nên yếu ớt hẳn đi, chịu không nổi một chút tính tình của hắn.
Ma Vương phải vỗ nhẹ lưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, khóc đối thai nhi không tốt. Là Bổn Vương không đúng, không nên hung hăng với ngươi, chọc giận ngươi khóc". Hắn tạm thời lưu lại tánh mạng của Tỷ Hiền và Ngọc San, hắn truyền thị vệ đến.
"Vương, có gì phân phó?". Thị vệ cung kính hỏi.
"Truyền chấp pháp quan vào cung". Ma Vương không thể ở trước mặt thê tử chấm dứt tánh mạng của hai người, chỉ có thể đem hai người giao cho chấp pháp quan xử lý.
"Tuân lệnh", thị vệ lĩnh chỉ rời đi.
Rất nhanh sau đó, chấp pháp quan liền mang theo thị vệ vào Di An cung. Thấy chấp pháp quan giải hai người mang đi, Hứa Tử thương tâm không dứt ngoảnh lại nhìn, vội vàng ngăn chấp pháp quan lại, không cho hắn đem hai người mang đi.
"Nghịch Thiên, ngươi muốn xử trí bọn họ như thế nào? Bọn họ có tội tình gì, đối nhau có lễ, cũng chưa làm gì rõ ra bên ngoài, ngươi không thể hỏi tội bọn họ. Huống chi yêu một người cũng không sai, cho dù bọn họ một là thần tử của ngươi, một là phi tử của ngươi, cũng có quyền có tình cảm với nhau". Hắn cũng không hề đối với Ngọc San như phi tử, một khi đã như vậy thì cho nàng tự do đi, nàng cũng không cần phải chết già trong cung.
Sắc mặt Ma Vương tối sầm lại, cho dù hai người thật sự không có để lộ ra bên ngoài, hắn cũng có một loại cảm giác bị thê cho đái lục mạo (đội mũ xanh: bị vợ cho cắm sừng). Ma nữ được thị tẩm qua cũng không thể gả ra ngoài huống chi là Ngọc San đã được hắn phong phi. Hắn hết sức cố gẳng giữ vẻ mặt ôn hoà nói với Hứa Tử: "Tỷ Hiền là có quyền ái nhân, nhưng hắn lại yêu một nữ nhân hắn không thể yêu. Ngọc phi đã là phi tử của Bổn Vương, cho dù Bổn Vương không thương nàng, không hề sủng hạnh nàng, nàng cũng chỉ có thể chết già trong cung, không thể lại có quyền ái nhân. Việc này không thể trách Bổn Vương, là phụ vương của nàng ta nguyện ý đem nàng ta đưa cho Bổn Vương".
Nếu muốn thuyết phục một người nam nhân để cho nữ nhân của mình yêu một nam nhân khác thì rất khó. Hứa Tử chỉ có thể cầu Ma Vương không cần xử tử hai người, cũng không dụng hình bọn hắn. Sau nàng lại dùng biện pháp khác thuyết phục Ma Vương, làm cho hắn thành toàn hai người.
Trầm mặc thật lâu sau, Ma Vương mới đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Tử.
"Thôi, được rồi, thấy Ma vương đối với ngươi thâm tình như vậy, cũng thấy ngươi tình nguyện bỏ đi tánh mạng của mình để đổi lại sinh mệnh của một Tinh Linh, trẫm sẽ phá lệ khai ân, tha tội cho Ma vương, nhưng nếu sau này Ma vương còn tái phạm ở trước mặt trẫm, trẫm tuyệt không khinh xuất mà tha tội cho hắn. Có điều, kể từ bây giờ, ngươi nhất định phải ngăn cản hết tất cả tội ác của Ma vương". Nói xong Ngọc Đế yên lặng nhìn Hứa Tử, chờ đợi câu trả lời của nàng.
"Tiểu nữ tử nhất định sẽ dùng hết mọi khả năng, quyết không để Ma vương lại đi hại chúng sinh". Hứa tử kiên định nói.
Ngọc Đế rốt cục vừa lòng gật gật đầu, từ nay về sau hắn lại bớt đi một kình địch. Hắn hướng Thái Thượng Lão Quân phân phó: "Thái Thượng Lão Quân, đem nàng đưa trả lại cho Ma vương đi, nếu không Ma vương thực sẽ hủy đi Linh Tiêu Bảo Điện của trẫm".
"Vâng", Thái Thượng Lão Quân lĩnh chỉ.
"Cám ơn Ngọc Đế phá lệ khai ân". Hứa Tử rưng rưng khấu tạ thánh ân.
Thái Thượng Lão Quân tiến lên nâng dậy Hứa Tử đã bị máu chảy toác đầu, từ ái nói: "Đi thôi, Oa nhi".
Ma vương nổi điên không biết đã đả thương bao nhiêu thiên binh thiên tướng cho đến khi Hứa Tử xuất hiện.
Thái Thượng Lão Quân cho thiên binh thiên tướng lui, tuyên thánh ý của Ngọc Đế. Nhìn các thiên binh thiên tướng bị Ma vương đả thương không ít, Thái Thượng Lão Quân tối sầm mặt cả kinh. Vị Ma vương này nếu không có ai khắc chế hắn thì cuộc sống hàng ngày của Thiên đình sẽ nan rồi. Khó trách Ngọc Đế nguyện ý đáp ứng thỉnh cầu của nhân loại này, chỉ cần nhân loại này đáp ứng ngăn cản việc ác của Ma vương, liền nguyện ý khoan dung cho Ma vương. Hiện tại theo mức độ nổi điên của Ma vương, quả nhiên nhân loại này đối với Ma vương thật rất trọng yếu. Ngọc Đế dù sao cũng là Ngọc Đế, muốn khoan dung cho một cái ác ma thì phải có lợi gì đó.
Ma vương cái gì cũng nghe không vào, mắt của hắn chỉ để ý đến vết thương đang chảy máu trên đầu Hứa Tử.
Hắn nghĩ đến Thiên đình khẳng định cho rằng Hứa Tử là Hoàng hậu của hắn, lấy nàng đến uy hiếp hắn đi vào khuôn khổ, không hề nghĩ tới Thiên đình lại có thể khoan dung hắn.
"Ác ma, trả nàng lại cho ngươi". Thái Thượng Lão Quân dùng tiên pháp làm miệng vết thương trên đầu nàng ngừng chày máu. Lão cầm tay Hứa Tử giao lại vào tay Ma vương, thở dài: "Hy vọng ngươi có thể chăm sóc tốt nàng! Ngọc Đế không hề truy cứu tội của ngươi, hãy ráng sống cho tốt". Nói xong, lão lấy từ trong tay áo ra một lọ tiên đan, đổ ra một viên, giao cho Hứa Tử, "Oa nhi, ăn nó đi, ngươi có thể trường sanh bất lão, vĩnh viễn có thể khắc chế cái tên cuồng vọng này".
Hứa tử giãy ra khỏi Ma vương, hướng Thái Thượng Lão Quân dập đầu, "Tiểu nữ tử khấu tạ đại ân của Lão Quân".
Ma vương đưa tay đoạt lấy tiên đan từ trong tay Thái Thượng Lão Quân, coi như lão gia hỏa này còn biết thức thời, nếu không hắn tuyệt không buông tha việc lão mang Tử nhi đi.
Thái Thượng Lão Quân trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, mới nâng dậy Hứa tử. "Oa nhi, trở về đi".
Ma vương giúp đỡ Hứa Tử rời đi Thiên đình.
Thái Thượng Lão Quân lại một lần lắc đầu thở dài, thật sự là nghiệt duyên a.
Trở lại Ma giới, Ma vương rốt cục bộc phát lửa giận. Hắn nắm chặt hai vai Hứa Tử, gào thét: "Tại sao ngươi lại xuất hiện? Ngươi có biết hay không như vậy sẽ rất nguy hiểm, có thể bị chết bất cứ lúc nào! Chết tiệt, ngươi còn dám đi cùng lão gia hỏa kia". Nàng không biết hắn có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu sợ hãi sao, hiện tại tim của hắn mới bình ổn trở lại.
Hứa Tử khởi chân, kéo thấp đầu của hắn xuống, dùng nụ hôn làm yên lòng lửa giận của hắn. Nàng cũng biết hắn lo lắng cho nàng, cũng đã hiểu được và bỏ qua cho hắn, nàng không hề sợ hãi. Nếu đã là thê tử của hắn, nàng cũng muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Ma vương thoáng đẩy nàng ra, cúi đầu nói: "Về sau không cho phép làm như vậy nữa, Bổn vương sẽ bị ngươi dọa chết mất". Nói xong, nâng mặt của nàng lên, cúi đầu xuống hôn lên môi của nàng.
Vừa hôn sau, hai phu thê càng thêm xác định cảm tình sâu đậm của đối phướng với chính mình.
Ma vương hạ lệnh đem xác Ngọc San từ trong hầm băng nâng đi ra.
"Ngọc San", vừa thấy đến xác của Ngọc San, Hứa Tử không chịu nổi, lệ nóng lại tuôn rơi.
Ma vương vỗ vỗ tay làm yên lòng nàng.
Đem Ngọc San nâng trở về Di an cung, dùng chăn bông ấm làm tan khối băng trên người nàng, đợi sau khi toàn bộ khối băng tan hết, Ma vương lập tức đem cửu chuyển hoàn hồn đan nhét vào trong miệng nàng, dùng ma pháp đem cửu chuyển hoàn hồn đan đưa vào trong cơ thể nàng. "Truyền Ma y", Ma vương phân phó.
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Hứa Tử khẩn trương nắm chặt ống tay áo của Ma vương, lo lắng hỏi: "Ngọc San thật sự có thể sống lại sao?"
Ma vương đưa tay đem nàng ôm vào lòng, an ủi nói: "Đừng lo lắng, nếu Ngọc phi không thể sống lại, lão gia hỏa kia còn luyện đan để làm chi, nếu không được thì ta đi tính sổ với lão".
"Đừng nói Thái Thượng Lão Quân như vậy". Hứa Tử từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, "Hắn là thần tiên tốt, huống chi hắn còn tặng tiên đan cho ta. Nếu không ngươi sẽ phải chịu cảnh chia ly với ta". Nếu như vậy, chỉ sợ nam nhân này sẽ xông vào địa phủ đại náo, càng thêm nhiều đại họa.
"Cho dù không có tiên đan, Bổn vương cũng chuẩn bị đến Bồng Lai tiên đảo lấy trường sinh thảo cho ngươi ăn. Bổn vương sẽ không cho ngươi chết, ngươi phải ở bên cạnh Bổn vương đến thiên trường địa cửu". Ma vương cũng không vì Thái Thượng Lão Quân tặng tiên đan mà đối lão có hảo cảm. Tiên cùng ma vĩnh viễn là đối lập, cho dù Tử nhi không đồng ý hắn cùng với tiên là địch, hắn lại có thể lựa chọn không tôn trọng bọn hắn.
Hứa tử không thuận theo nói: "Dù sao ngươi cũng không thể ở sau lưng Thái Thượng Lão Quân nói bậy, nếu không ta không để ý tới ngươi nữa". Nếu đã đáp ứng với Ngọc Đế thì nàng nhất định phải đem toàn lực đi ngăn cản hết thảy việc ác của hắn sau này.
Ma vương chỉ có thể gật gật đầu , hiện tại Hứa Tử nói cái gì, hắn chỉ có thể nghe theo.
Vạn vật trên thế gian này đều có quy luật riêng của nó, mỗi vật đều có vật khác tương hỗ kềm chế. Hắn cuồng vọng, lạnh lùng, tàn bạo, lại ở trên tay một cái tiểu nữ nhân, mọi tư tưởng đều xoay chuyển quanh nàng, hắn đều cam tâm tình nguyện.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhân nhi ở trong lòng, tâm Ma vương mới thật sự được thả lỏng, chỉ cần nghĩ tới Hứa tử gieo xuống hồ đoạn tuyệt, hắn liền thấy sợ hãi . Mười mấy ngày nay hắn giống như một cái xác không hồn chẳng màng đến cuộc sống. Tử nhi vĩnh viễn không biết khi nàng gieo mình xuống hồ thì hắn đã khủng hoảng đến cỡ nào, lập tức theo nàng nhảy vào hồ nước cứu nàng, lại đã quên mất chính mình cũng không biết bơi lội.
"Vương, Ngọc phi nương nương đã có nhịp tim". Ma y kinh hỉ kêu lên.
"Thật sự?". Hứa Tử vội vàng tiến lại gần, sờ vào ngực Ngọc San, quả nhiên cảm nhận được nhịp tim đập rất mỏng manh, rồi từ từ đập mạnh dần. Nàng không khỏi vui mừng phấn khởi, vừa gạt lệ vừa cười: "Nghịch Thiên, Ngọc San thật sự sống lại, nàng thật sự sống lại rồi!"
"Ngươi có thể yên tâm trở về cung nghỉ ngơi được rồi chứ". Ma vương tiến lên đỡ lấy Hứa Tử, "Nghe nói ngươi đã không ăn không uống hai ngày nay rồi. Nơi này có Ma y ở đây, ngươi có thể yên tâm. Đi thôi, cùng Bổn vương trở về cung nghỉ ngơi".
"Nhưng mà...", Nàng muốn nhìn thấy Ngọc san tỉnh lại.
"Tử nhi!", Ma vương tăng thêm ngữ điệu.
"Được rồi, được rồi, ta với ngươi trở về là được". Hứa Tử cũng thật sự đã cảm thấy đói bụng.
"Ma y, Ngọc phi tỉnh lại thì đến Thiên cung gặp Bổn vương". Trước khi đi, Ma vương phân phó. Hắn làm như vậy cũng không phải vì thật sự quan tâm Ngọc San, mà hắn chỉ vì Tử nhi muốn quan tâm, như vậy mới có thể làm cho nàng yên tâm.
"Thần tuân chỉ". Ma y cung kính nói. Thấy Ma vương thay đổi mà mừng thầm, một mình Vương xông vào Thiên cung trộm tiên đan, chẳng những trở về được còn cứu được Ngọc phi nương nương, còn làm cho Hoàng hậu lộ ra tình cảm thực sự đối với Vương. Tin tưởng sau này Hoàng cung sẽ chỉ có thanh âm vui vẻ, sẽ không có tiếng cãi vã.
"Có thể yên tâm đi rồi chứ". Ma vương nắm tay Hứa Tử chuẩn bị rời đi.
Hứa Tử gật gật đầu, đi được vài bước, bỗng nhiên nàng cảm thấy được toàn bộ đất trời xoay chuyển, trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Ma vương sợ hãi, ôm nàng kêu to: "Ma y, Ma y".
Ma y vội vàng tiến lại, phân phó nói: "Đem Hoàng hậu đưa đến trên giường trước, thần lập tức bắt mạch cho "Hoàng hậu".
Ma vương lập tức ôm Hứa Tử đến một gian sương phòng trong Di An cung, để cho Ma y khám và chữa bệnh. Tim của hắn như ngừng đập, chỉ sợ Tử nhi sẽ xảy ra chuyện gì. Lão Thiên, hắn không thể mất nàng được.
Ma y xem mạch cho Hứa Tử xong, nhẹ thả tay Hứa Tử đặt dưới chăn. Ma vương ở bên cạnh vội vàng hỏi: "Tử nhi làm sao vậy? Sẽ không lại bị hạ chú chứ?". Biết là Thiên đình không có khả năng dễ dàng buông tay, nếu bọn hắn dám hạ chú Tử nhi , hắn nhất định sẽ hủy đi Nam Thiên Môn.
Ma y bỗng nhiên quỳ xuống, Ma vương hoảng sợ, nghĩ đến Hứa Tử thật sự lại trúng chú, ai ngờ Ma y lại cười hì hì nói: "Chúc mừng Vương, Hoàng hậu có tin vui".
Nghe vậy, Ma vương giống như là bị trúng tà, động cũng không động.
"Vương?", Ma y liên tục kêu gọi, Ma vương mới hồi lại phục tinh thần. Hắn không chịu nổi bắt hai vai Ma y, dùng sức lay, vô cùng kích động hỏi: "Tử nhi thật sự có tin vui?". Hắn muốn làm cha! Tử nhi mang thai hài tử của hắn, hắn muốn làm cha! Cho tới nay, hắn chưa từng muốn nữ nhân nào khác chứ đừng nói đến việc có hài tử. Chính là vừa nghe đến Tử nhi mang thai hài tử của hắn, hắn lại có thể vui mừng đến nổi muốn nhảy dựng lên, Thì ra khi được làm cha lại có cảm giác như vậy.
"Thần không dám lừa gạt Vương". Ma y cười hì hì nói, "Có điều hiện tại thân thể Hoàng hậu rất suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nhiều, cũng phải bồi bổ dinh dưỡng thích hợp".
Ma vương không ngừng gật đầu, khẩn trương hỏi: "Còn phải chú ý cái gì nữa không?".
Ma y chần chờ, Ma vương không vui mở miệng: "Còn có cái gì thì cứ nói thẳng vào vấn đề. Bổn vương đều thứ ngươi vô tội". Còn có cái gì thì nói mau, còn phải tránh cái gì nữa.
Ma y lúc này mới cẩn thận mở miệng, "Ba tháng đầu cố gắng không cần sinh hoạt chuyện phu thê, để tránh đẻ non".
"Còn có chuyện như vậy sao?" Nghĩ đến việc ba tháng tới không thể đụng vào nàng, Ma vương có chút mất hứng, bất quá vì Tử nhi cùng hài tử của hắn, hắn đành chỉ có thể nhịn.
"Ngoài ra, chú ý một chút đến bữa ăn là được, chỉ cần không để bị ngã thì sẽ không có việc gì. Thần sẽ kê mấy thang thuốc dưỡng thai cho Hoàng hậu". Ma y đưa ra mấy thang thuốc dưỡng thai, lại mở ra một quyển sách, dặn dò cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn. Cũng nhấn mạnh ngàn vạn lần đừng ăn con ba ba, bởi vì nó rất bổ, hắn lo lắng Vương sẽ cho Hoàng hậu ăn, con ba ba mặc dù bổ nhưng nó lại có tính năng sẩy thai rất mạnh. Còn dặn dò không cho phép bất kỳ phòng nào ở Hoàng cung có đốt xạ hương, bởi vì nữ nhân có thai ngửi thấy xạ hương rất dễ đẻ non.
Ma vương ghi nhớ kỹ những lời dặn dò của Ma y vào trong lòng.
"Thần đi trước trông coi Ngọc phi nương nương". Ma y lui ra ngoài.
Ma vương ngồi xuống mép giường, không kìm lòng được chìa bàn tay ra đặt lên bụng Hứa Tử, nơi đó có Vương nhi của hắn. Hắn nhất định sẽ bảo hộ tốt mẫu tử bọn họ.
Yêu tinh hoàng cung.
Trải qua một tháng tịnh dưỡng, thương tích của Yêu tinh nữ vương đều đã khá hơn.
Nằm trên chiếc giường rộng lớn, xuyên qua chuỗi xuyến châu tạo thành màn giường. Cảm nhận được cơn gió thu lành lạnh từ ngoài cửa sổ đưa tới, lại đã mùa thu, thời gian qua thật sự rất nhanh, nàng đã muốn bước vào ngưỡng tuổi hai mươi ba. Ở trong vương quốc các nàng, nữ tử đều thành thân ở tuổi mười bốn mười lăm, người bằng tuổi nàng thì đều đã làm nương của ba hài tử rồi. Nhớ tới lần đầu gặp Ma vương thì nàng đã bị dáng vẻ tà mỹ của hắn mê hoặc. Biết rõ hắn vô tình, đối với nàng vô tình, nàng vẫn là như thấy chết mà vẫn xông vào, chủ động hiến thân. Nàng tin tưởng một ngày nào đó, nàng có thể cảm động được hắn. Nàng cứ chờ đợi một ngày rồi lại một ngày, nghênh đón mùa xuân, tiễn đưa mùa đông, như vậy si ngốc qua một năm rồi lại một năm nữa. Nàng không thể cảm động hắn, hắn như cũ vẫn không lập hậu cũng không phong phi. Nàng chưa từ bỏ ý định, cho rằng chỉ cần một ngày hắn không lập hậu thì nàng còn có cơ hội. Chính là nửa đường lại lòi ra một cái Trình Giảo Kim, lại có thể làm cho cái nhân loại đáng chết kia chiếm cứ được tâm của Ma vương, trở thành người duy nhất của Ma vương. Ngay cả vị trí hoàng hậu vốn dĩ là của nàng, cũng bị cả nhân loại kia thay thế.
Nàng hận! Hận Ma vương vô tình! Càng hận Hứa Tử đoạt đi hết thảy mọi thứ vốn dĩ là của nàng. Nàng thề, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Một nữ nhân mặc cung phục màu đỏ đi vào gian phòng của nàng, xa xa đứng ở trước giường của nàng, cúi đầu cung kính nói: "Nữ vương điện hạ, An Hiền thân vương đã đến đây".
"Ừm, cho hắn vào đi".
Nữ vương từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại y phục.
An Hiền thân vương đi theo sự dẫn dắt của nữ nhân kia tiến vào.
"Ngươi đi xuống trước đi". An Hiền thân vương nói với nữ nhân kia, "Ta có việc muốn nói cùng với Vương tỷ". Đợi nữ nhân kia rời đi, An Hiền thân vương mới hành lễ với Nữ vương. "Vương tỷ, chuyện ngài cần thần đệ làm, đã làm tốt".
"Nói". Nữ vương hơi có vẻ kích động.
Chứng kiến vẻ mặt kích động của Nữ Vương, An Hiền chần chờ không biết có nên nói thật hay không. Trầm mặc nửa khắc (1 khắc bằng 15 phút) An Hiền mới nói: "Vì Vương tỷ lợi dụng Ngọc San công chúa cho nên Ma Vương đã ban cái chết cho Ngọc San, vì chuyện đó mà Ma Hậu oán hận Ma Vương. Ma Vương vì cầu sự tha thứ của Ma Hậu mà độc sấm (một mình xông vào) Thiên Đình để ăn cắp cửu chuyển hoàn hồn đan, bởi vậy Ma Giới cùng Thiên Đình đã xảy ra đại chiến. Không biết Ma Hậu kiếp trước tu được phúc gì, chẳng những nàng có thể cầu được Ngọc Đế khoan dung cho Ma Vương mà Thái Thượng Lão Quân còn tặng tiên đan cho Ma Hậu, để nàng có thể cùng Ma Vương trường sương tư thủ" (đại loại là mãi mãi bên nhau). Thấy sắc mặt của Nữ Vương càng ngày càng u ám, An Hiền nói ra một cách cẩn thận để cho Nữ Vương không quá tức giận khi nghe thấy mấy chữ: "Ma Hậu mang thai".
Nữ vương đứng phắt lên, gầm lên giận dữ: "Ngươi nói lại lần nữa xem!".
"Vương tỷ, ngài đừng như vậy". An Hiền vội vàng xoa dịu nói, "cho tới bây giờ Ma Vương không hề có một chút cảm tình nào đối Vương tỷ, Vương tỷ cần gì phải tự dày vò mình như thế. Buông tay đi, tỷ tỷ". An Hiền không đành lòng chứng kiến tỷ tỷ bị tổn thương.
Nữ vương oán hận nói: "Ta theo hắn tám năm, cái gì cũng chưa có được, tiện nhân kia ở bên hắn cùng lắm mới nửa năm thời gian mà cái gì cũng đều có được. Ngươi kêu ta như thế nào buông tay?". Nữ vương cười ha ha, nước mắt lại tràn mi, "Ta sao có thể buông tay? Ta muốn nàng ta phải chết! Ta muốn đoạt lại tất cả mọi thứ của ta!".
"Vương tỷ!", An Hiền đau lòng kêu, "Tội tình gì ngài phải làm thế? Trên Thiên hạ này nam nhân còn nhiều mà, muốn gả cho người xứng với địa vị của tỷ tỷ, nam nhân xếp hàng có thể dài đến ngoài cung". Ma Vương vốn dĩ không hề thương tỷ tỷ, tỷ tỷ làm như vậy chỉ có một kết cục là bị Ma Vương giết chết. Lần trước nếu không phải có Ma Hậu xuất hiện, chỉ sợ hắn đã sớm mất đi thân nhân duy nhất rồi.
Đối với Ma Vương, An Hiền không hề thấy hận. Ngay từ đầu, hắn đã biết là do tỷ tỷ tự chủ động. Đối Ma Hậu, An Hiền càng không hận nổi, bởi vì nàng từng ngăn cản Ma Vương ra tay lấy tánh mạng của tỷ tỷ. Đối với một nữ nhân vừa từng thương tổn chính mình vừa muốn cướp đoạt trượng phu của mình mà Ma Hậu lại có thể khoan dung như vậy, sự rộng lượng của nàng làm cho hắn cảm thấy được tỷ tỷ của mình có vẻ rất hẹp hòi.
Hắn biết cho dù tỷ tỷ có trở thành Ma Hậu, cũng không thể kiểm soát được tâm của Ma Vương. Trên đời này người duy nhất có thể khắc chế được ác tâm của Ma Vương cũng chỉ có nhân loại kia.
Nữ vương cười gượng, "An Hiền, tỷ tỷ đã là tàn hoa bại liễu, có ai còn muốn chứ? Cho dù có người muốn lấy ta thì cũng là vì vương vị". Bỗng nhiên Nữ Vương giữ hai vai của An Hiền, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Nếu tỷ tỷ có bị cái gì không hay xảy ra thì ngươi hãy tiếp quản Vương vị". Nàng biết chỉ cần nàng thương tổn Ma hậu, nàng liền trở thành oan hồn dưới chưởng của Ma Vương, nàng tính toán cùng Ma hậu đồng quy vu tận (cùng nhau chết). Nàng muốn cho Ma vương phải chịu đau khổ cả đời.
"Vương tỷ...", An Hiền không biết còn có thể nói cái gì. Tỷ tỷ một lòng đều để ở trên người Ma Vương, cho dù thực sự có nam nhân nguyện ý lấy nàng, nàng cũng sẽ không đáp ứng. Tỷ tỷ tự nhận thân phận mình tôn quý, diện mạo không hề tầm thường, nàng cho rằng khắp thiên hạ người có thể xứng với nàng chỉ có Ma Vương. Vì thế, nàng không tiếc phải trả giá bất cứ cái gì, vọng tưởng có thể làm cho Ma Vương yêu. Căn bản không hề nghĩ đến việc cho dù không có Ma Hậu xuất hiện thì Ma Vương cũng sẽ không yêu tỷ tỷ. Nếu có thể được như lời nói của tỷ tỷ thì từ tám năm trước đã yêu rồi, tỷ tỷ đã không cần chờ đến tám năm làm chi?
Ma Giới hoàng cung.
Trong Thiên cung thỉnh thoảng lại truyền ra âm thanh tranh chấp của nam nữ. Không cần nói cũng biết là phu thê Ma Vương.
Biết Hứa Tử mang thai, Ma Vương thập nhị vạn phân (vô cùng) khẩn trương, không cho phép Hứa Tử xuống giường, còn mỗi ngày muốn nàng uống một chén lớn thuốc dưỡng thai, một chén lớn canh bổ chẳng hạn như canh gà. Bởi vì Ma y nói không cần phải quá bổ, nếu không hắn sẽ cưỡng chế nàng uống mấy thứ đại loại như nhân sâm, tổ yến này nọ.
"Ta chỉ là mang thai, cũng không phải bị bệnh gì, ngươi không cho ta xuống giường đi lại, như vậy đối với thai nhi càng thêm không tốt". Tuy rằng đây là lần đầu Hứa Tử mang thai, nhưng dù sao nàng cũng là nhân loại, hơn nữa còn là nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt hiện đại. Đối với những điều khi nữ nhân có thai cần biết, nàng còn biết rõ hơn hắn.
Ma vương cưỡng chế giữ chặt Hứa Tử đang muốn xuống giường, thấp giọng nói: "Ma y nói, thân thể ngươi suy yếu, cần nghỉ ngơi nhiều". Dù sao Ma y nói thì hắn sẽ tin.
Hứa Tủ tức giận đến mắt trợn trắng. "Hiện tại thân thể ta rất tốt, không cần suốt ngày nằm ở trên giường . Không tin ngươi đi hỏi Ma y đi".
Ma Vương gật gật đầu, đang muốn rời đi, bỗng quay lại, khẽ cười nói, "Tử nhi, ngươi tưởng lừa Bổn Vương rời đi để được xuống giường phải không, Bổn Vương sẽ không bị mắc mưu, Bổn Vương cần phải mỗi thì mỗi khắc (thì là giờ) trông coi ở bên người ngươi cùng Vương nhi".
Hứa Tử thật sự đã bị hắn làm cho tức chết.
Mỗi ngày bắt nàng nằm ở trên giường, tâm tình của nàng có thể khỏe được sao? Tâm tình không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi. Như thế nào mới có thể để cho hắn đồng ý cho nàng xuống giường đi lại đây? Suy nghĩ, Hứa Tử cẩn thận nghĩ. Nàng cố ý ôm bụng kêu lên: "Ôi, bụng ta đau quá a".
Ma vương trở nên khẩn trương, cuống quít nâng nàng dậy, lo lắng hỏi: "Sao lại đau bụng?" Quay đầu hướng ra phía ngoài hô to: "Mau truyền Ma y".
Hứa tử vẫn là kêu đau, nàng thích xem dáng vẻ khẩn trương của hắn.
Ma vương hoảng hốt cẩn thận đặt tay lên vùng bụng nhẹ xoa, cẩn thận hỏi: "Có thoải mái chút nào không?".
Hứa Tử lắc đầu.
Ma y bị mời khẩn cấp vào Thiên cung.
"Ma y, mau xem Hoàng Hậu làm sao vậy, nàng nói đau bụng". Ma Vương vừa thấy Ma y, lập tức kéo hắn đến trước giường, vội vàng nói: "Có phải là thai nhi khó giữ được hay không? Nếu có chuyện gì cần phải bảo toàn người mẹ". Đối với hắn Hứa Tử còn quan trọng hơn đứa nhỏ.
Xem ra đã thực sự làm cho hắn sợ hãi rồi.
Hứa Tử nhịn không được ở trong lòng cười trộm. Đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào trong lòng, hắn càng khẩn trương thì có thể thấy hắn rất yêu nàng.
"Vương, chớ khẩn trương, để cho thần xem tình trạng của Hoàng Hậu". Ma y đành phải làm yên lòng Vương. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền cố an bài bảo toàn người mẹ hay bảo toàn tiểu hài tử. Từ lúc có Hoàng Hậu, Vương của bọn hắn không còn bình tĩnh, lạnh lùng như trước. Bọn hắn đều thích Vương như vậy, làm cho người ta có cảm giác bình thường. Tuy rằng Vương đối nhân vẫn là lạnh lùng giống nhau nhưng cũng không còn động bất động liền phạt roi hay chém đầu.
"Không cần xem nữa, ta không sao". Hứa Tử mỉm cười, nói ra hết sự thật. Thấy Ma Vương khuôn mặt nghiệm trọng trở nên u ám, Hứa Tử cười nịnh lấy lòng hắn nói: "Đừng nóng giận mà, lần sau không dám nữa". Nàng chính là muốn dùng kế này để đưa Ma y tới, cho Ma y thay nàng thuyết phục nam nhân này cho nàng xuống giường hoạt động.
Ma Vương cố gắng kiềm nén lửa giận, thật lâu sau mới buồn bực nói: "Bổn vương sẽ không tức giận". Nữ nhân có thai lớn nhất, hắn sẽ không phát cáu với nàng.
Nghe xong Hứa Tử nói, Ma y buồn cười nói với Ma Vương, thật sự không cần quá khẩn trương, nữ nhân có thai thật sự không nên nằm lâu ở trên giường. Ba tháng đầu không cần tẩm bổ nhiều cũng không cần phải quá bổ.
Sau khi Ma y cáo lui, Ma Vương lập tức hung hăng hôn Hứa Tử. Thật lâu sau mới dời môi, nhỏ giọng ở bên tai nàng nói: "Lần sau còn dám dọa Bổn Vương, coi chừng Bổn Vương đánh vào mông của ngươi".
Hứa Tử le lưỡi. Nhỏ giọng nói: "Lần sau sẽ không". Nói xong ngã vào trong lòng Ma vương làm nũng.
Nha đầu này... Ma vương bất đắc dĩ thầm thở dài một hơi.
Ngọc San được sống trở lại cũng không vui vẻ, nàng tình nguyện chết đi cũng không nguyện lại phải trải qua những ngày sống trong lo lắng hoảng sợ. Mong nhớ thân nhân, vô cùng tịch mịch, làm cho nàng thống khổ không thôi. Nàng không hề ghen tị với Hoàng Hậu, bởi vì nàng không thương Ma Vương, nàng chỉ hy vọng có thể một lần nữa trở lại bên cạnh phụ vương và mẫu hậu, chẳng sợ cả đời không lấy chồng.
Trong óc hiện lên khuôn mặt tuấn tú quan tâm của Tỷ Hiền. Vội vàng lắc đầu bỏ đi ý niệm trong đầu, nàng đã sớm mất đi tư cách yêu. Huống chi thân là Ma Phi, càng thêm không có khả năng một lần nữa xuất giá, Tỷ Hiền cũng sẽ lại càng không dám muốn nàng.
Mùa thu tới, Ma giới có vẻ mát mẻ hơn so với quốc gia của nàng. Trong sân mấy cây phong thụ, lá cây đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, một cơn gió thổi qua, trên mặt đất rơi đầy lá đỏ. Bên cạnh phong thụ còn trồng một loại cây hồng đậu, loại hồng đậu này chỉ sinh trưởng tại phía nam, không biết là phi tử của Ma Vương triều đại nào trồng. Ngọc San biết được ở Ma giới tất cả thực vật đều là các triều đại Ma Vương đến nhân gian lấy tới, dùng ma pháp hút lấy tất cả tinh linh của thực vật đem đến Ma giới cường hành gieo xuống. Đối với nhân loại mà nói, hoa cỏ cây cối nơi này được xưng là ma thụ, ma hoa cùng ma thảo. Đi ở trong sân, nàng nhặt lên một gốc cây hồng đậu dưới mặt đất, có người nói hồng đậu ký gởi tương tư, nàng đem hồng đậu lén lút đặt ở dưới gối. Mỗi đêm lấy ra ngắm, nước mắt liền bất tri bất giác rơi xuống.
Dưới lương đình, một người lẳng lặng ngồi, thân thể nàng vừa mới hồi phục. Phía sau là hai ma nữ hầu hạ nàng, lúc trước chính là hai ma nữ này xông vào Thiên Cung cầu Vương Hậu cứu của nàng. Trong vương cung ở cả Ma giới này, trừ Vương Hậu ra, cũng chỉ có hai ma nữ này là thật tâm đối tốt với nàng.
Ở sự can thiệp của Vương Hậu, hai ma nữ này mới không bị Ma Vương truy cứu các nàng tội xông vào Thiên Cung.
Nghe nói Vương Hậu mang thai, nàng chân thành chúc phúc cho Vương Hậu có thể bình an sinh hạ Vương tử.
"Thần tham kiến Ngọc Phi nương nương". Tỷ Hiền một thân trang phục tướng lĩnh đi vào Di An Cung, mở miệng gọi Ngọc San đang trầm tư trở về thực tại.
Mới vừa nghĩ đến Tỷ Hiền, chợt nghe đến thanh âm của hắn, còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ. Ngọc San quay đầu lại, thấy được ánh mắt quan tâm ẩn giấu ái mộ của Tỷ Hiền. Hai người nhìn nhau một hồi, Tỷ Hiền vội vàng rời đi tầm mắt. Bởi vì lần trước biện giải thay Ngọc San, thiếu chút nữa bị Vương hiểu lầm, sự ái mộ của hắn đối Ngọc San không dám quá mức rõ ràng. Sợ lại mang đến tai họa cho Ngọc San.
"Thiếu tướng đại nhân mời ngồi". Ngọc San đỏ mặt nói với Tỷ Hiền đang đi vào lương đình, không dám nhìn thẳng Tỷ Hiền, nhẹ giọng hỏi: "Không biết Thiếu tướng đại nhân đến đây, có phải Vương có việc gì truyền tấu hay không?".
Tỷ Hiền đạm cười nói: "Thần chỉ là Thiếu tướng, không phải nội phủ quan, Vương có việc cũng sẽ không làm cho thần truyền tấu". Thâm tình liếc mắt nhìn một chút dung mạo tuyệt mỹ của nàng. Ban đầu, khi nghe được Vương ban cái chết cho nàng, tim của hắn như rơi xuống đáy, oán hận Vương vô tình. Sau lại biết được Vương xông vào Thiên Đình trộm tiên đan giúp Ngọc phi khởi tử hồi sinh, hắn mừng rỡ như điên. Biết rõ không có khả năng nhưng hắn lại không có cách nào khắc chế lòng mình. Trong bất tri bất giác, dù Vương không triệu hắn vào cung, hắn đã lén đi vào cung điện của nàng, chỉ muốn nhìn một chút thân thể của nàng có bình phục hay không.
Ngọc San thản nhiên phân phó ma nữ dâng trà. Cho dù nàng thật thích hắn, có người thứ ba ở đây thì nghi lễ thông thường nàng cũng không thể thiếu sót.
"Ngọc phi nương nương thân thể chuyển biến có tốt hơn không?" Tỷ Hiền quan tâm hỏi
"Đa tạ Thiếu tướng đại nhân quan tâm, cơ thể của ta đã không còn đáng ngại". Ngọc San nghe được một câu quan tâm từ đáy lòng hắn có cảm giác như đang uống mật ngọt.
Hai người nói chuyện đông tây nam bắc, tán gẫu linh tinh.
Một cơn gió thu thổi tới, đem từng mảng lá đỏ thổi vào lương đình.
Tỷ Hiền xoay người cuối xuống đất nhặt lên một chiếc lá đỏ, đưa cho Ngọc San, thâm tình nói: "Thần đem chiếc lá đỏ này đưa cho nương nương, thỉnh nương nương không cần ghét bỏ". Từ ánh mắt của Ngọc San, hắn biết nàng có hảo cảm với mình, nhưng hắn không dám xác định hảo cảm của nàng có phải là yêu hay không? Chiếc lá đỏ nho nhỏ, hồng toàn bộ, tượng trưng cho tình yêu nồng nhiệt của hắn. Nếu nàng nhận, vậy có nghĩa là tình cảm của nàng đối với hắn không chỉ đơn giản là hảo cảm.
Ngọc San mặt lập tức đỏ bừng lên, càng trở nên xinh đẹp. Nàng lớn mật chìa bàn tay ngọc nhỏ tiếp nhận lá đỏ, cúi đầu không dám nhìn Tỷ Hiền. Tỷ Hiền nhìn thấy nàng thẹn thùng, hắn ngây người, si ngốc, chuyên chú nhìn nàng rồi lại phải luyến tiếc dời tầm mắt.
"Khụ, khụ, khụ...". Bỗng nhiên truyền đến ba tiếng ho khan làm cho hai người hoảng sợ. Giọng của Hứa Tử truyền vào, "Ta không có làm phiền đến các ngươi chứ?" Hứa Tử cười nói trêu chọc. Vừa rồi đương nhiên nàng cũng thấy được hai người rất thâm tình mong nhớ, nguyên lai Ngọc San đối với vị thiếu tướng trẻ tuổi đầy hứa hẹn này động tình. Thiếu tướng đại nhân tuy rằng không có tuấn mỹ như Ma Vương, ngũ quan cũng rất sáng sủa, hơn nữa còn là tướng lĩnh, khí phách hào hùng, cá tính mạnh mẽ càng làm động tâm các thiếu nữ. Tiếc là hai người, một cái hậu phi, một cái thần tử, có thể có kết quả sao? Theo tính cách của Ma Vương thì không có khả năng sẽ để cho hai người ở chung một chỗ. Huống hồ Ngọc San đã được thị tẩm qua.
"Hoàng hậu".
Hai người vội vàng hành lễ. Tỷ Hiền còn khẩn trương giải thích, "Thần chỉ đến xem Ngọc phi nương nương đã khôi phục chưa, không hề có ý gì khác". Từ trước đến nay ngoại trừ nội phủ quan, các đại thần khác không được sự cho phép của Vương thì không được tự ý một mình vào cung gặp hậu cung phi tử. Trước kia hắn phụng lệnh vua vào cung gặp nàng, người khác chỉ cho rằng hắn nịnh bợ Ma phi, cũng không nghĩ gì nhiều. Lần trước trưởng lão lén mang theo bọn hắn đến Di An Cung, nếu không có hoàng hậu ở đó, bọn hắn đã sớm bị hỏi tội.
Hứa Tử buồn cười, không ai hoài nghi bọn hắn, hắn lại đi giải thích như vậy, không phải giấu đầu lòi đuôi sao? Nàng cười nói: "Không cần khẩn trương sợ hãi như thế, ta cũng không phải Vương của các ngươi". Nàng đi vào trong lương đình, ngồi xuống băng ghế dài. Đạm cười nói: "Ta cũng chỉ là đến xem thân thể Ngọc San đã phục hồi chưa thôi. Cá tính của Vương, các ngươi rất rõ ràng, hắn không có khả năng đi quan tâm đến sự xinh đẹp của Ngọc phi một chút nào, ta thân là thê tử, đành phải thay trượng phu tiến đến. Hy vọng Ngọc San muội muội thứ lỗi".
"Hoàng hậu nói quá lời. Tội phi không dám có ý trách Vương". Ngọc San cuống quít nói. Trong lòng lo lắng, không biết Hoàng Hậu có nói cho Vương hay không, chuyện nàng thích Thiếu tướng đại nhân? Nàng không sợ chết, chỉ sợ làm liên lụy đến Thiếu tướng đại nhân.
"Ngọc San, ta không để ý đến cung quy, không cần ở trước mặt ta cảm thấy chính mình kém một bậc". Hứa Tử cười yếu ớt nói: "Còn nữa, ngươi không có tội, không cần xưng 'tội phi'. Chúng ta sau này xưng tỷ muội được rồi".
"Tội phi không dám". Ngọc San tự nhận có tội, nếu không lúc ấy Ma Vương sẽ không ban cái chết cho nàng.
Hứa Tử trợn trắng mắt, một thiếu nữ mới mười bốn tuổi, sao lại lớn trước tuổi như vậy, ra vẻ trưởng thành như vậy không phải sẽ sống rất mệt chết đi sao?
"Hoàng Hậu đang có mang, hẳn là cần nghỉ ngơi nhiều hơn". Tỷ Hiền quan tâm nói.
"Xuỵt...", Hứa Tử làm một cái động tác ý bảo không được nói, nhỏ giọng nói: "Ngàn vạn lần đừng nói những lời này, để cho Nghịch Tthiên nghe được, ta vừa phải nằm nhiều vài ngày trên giường". Nàng thừa dịp hắn đang xử lý công vụ mà trộm đi ra thiên cung. Ma vương tuy rằng cho phép nàng xuống giường hoạt động, lại hạn chế nàng chỉ có thể ở trong Thiên cung.
Tỷ Hiền giảm thanh, hắn buồn cười hỏi: "Không phải là Hoàng Hậu trộm chạy ra ngoài chứ?".
Hứa Tử đỏ mặt ngượng ngùng. Nàng cười xấu hổ ngăn đề tài, trêu chọc nói: "Lá đỏ cũng có thể làm như là vật gửi gắm tình cảm thì phải, Thiếu tướng đại nhân làm sao lại có thể tặng Ngọc phi lá đỏ chứ? Phải là Nghịch Thiên tặng mới đúng nha". Nàng muốn biết hai người có phải thật sự có tình hay không, nếu là thật, nàng nhất định giúp hai người tác hợp.
Sắc mặt nàng tái nhợt, lá đỏ trong tay Ngọc San lập tức giống như lửa nóng phỏng tay, tay buông lỏng, lá đỏ rơi xuống đất.
Tỷ Hiền lập tức quỳ xuống đất, vội vàng biện bạch: "Thần đáng chết! Không liên quan Ngọc phi nương nương, là thần tự ý tặng. Thỉnh Hoàng Hậu không cần trách tội Ngọc phi nương nương". Hắn thật đáng chết, sao lại đem lá đỏ đưa cho Ngọc phi, đây không phải là nói Ngọc phi có người yêu say đắm, muốn hồng hạnh ra tường sao? Nghĩ đến sự vô tình của Vương, hắn thấy hối hận chính mình hiện tại không tự kìm chế tình cảm được. Nếu Vương biết hắn lén đi gặp Ngọc phi, còn tặng lá đỏ cho Ngọc phi, chỉ sợ hai người sẽ không còn đường sống. Nếu vậy, hắn hy vọng chỉ có mình hắn chết.
Lời nói của Tỷ Hiền làm cho Hứa Tử cùng Ngọc San đều thực cảm động.
Mặt của Ngọc San cũng tái nhợt, quỳ gối trước mặt Hứa Tử, nghẹn ngào nói: "Thỉnh Hoàng Hậu biết, hết thảy là tội phi có ý, là tội phi không tuân thủ phụ đạo, trộm yêu say đắm Thiếu tướng đại nhân". Nàng không muốn hắn vì chuyện này mà tiền đồ tẫn hủy, còn có thể mất mạng. Dù sao nàng đã muốn chết qua một lần, nàng đối với việc chết đã không có gì sợ hãi nữa. Nếu vì vậy mà bị hỏi tội, nàng tình nguyện nhận là tội của nàng. Chỉ cần Vương có thể tha cho Tỷ Hiền, nàng có chết cũng không luyến tiếc.
"Không, là lỗi của thần".
"Là lỗi của tội phi".
"Không phải..."
"Phải..."
Tỷ Hiền và Ngọc San tranh nhau nhận tội.
"Tất cả các ngươi đều có tội!". Thanh âm lạnh lùng của Ma Vương truyền đến, như tiếng sét đánh ngang tai làm sắc mặt mọi người khẩn trương.
Biết được ái thê chuồn êm ra Thiên cung, hắn nghĩ đến nàng đã đi nội phủ cung, đến nội phủ cung không tìm được người. Hắn đoán nàng chỉ có thể đến Di An cung nên vội vàng đến đây, muốn bắt ái thê trở về Thiên cung, không nghĩ tới lại có thể chứng kiến một màn như thế. Thần tử cúa hắn cùng phi tử của hắn có tình có ý, thậm chí còn dám làm trái mệnh lệnh của hắn, lén gặp nhau.
"Vương, thần biết tội, chỉ cầu Vương có thể tha cho Ngọc phi nương nương". Tỷ Hiền tự biết không tránh khỏi Ma Vương truy tội, hắn cũng không tính toán biện giải gì, chỉ cầu Ma Vương có thể tha thứ cho
Ngọc phi đáng thương.
"Không phải, là lỗi của tội phi, là tội phi không chịu nổi cô đơn, thấy Thiếu tướng đại nhân tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, ám sinh tình cảm. Hết thảy đều là lỗi của tội phi". Ngọc San vội vàng đem hết tội đổ hết trên người mình. Nàng không cần hắn có việc gì, nàng cam nguyện trên lưng mang tiếng không tuân thủ phụ đạo.
"Không, là thần thấy Ngọc phi nương nương tuổi trẻ xinh đẹp, không chịu nổi nên một mình vào cung, tự ý gặp riêng nương nương. Hết thảy đều là lỗi của thần, nương nương không có liên quan gì". Tỷ Hiền đương nhiên sẽ không để cho Ngọc San một mình nhận tội.
"Không..."
Nhìn thấy hai người tình thâm ý trọng, tranh nhau nhận tội, Ma Vương rất nổi giận. Nắm chặt nắm tay lại, nghĩ muốn một chưởng đem đôi cẩu nam nữ này đánh chết.
"Nghịch Thiên". Hứa Tử nghĩ muốn thay hai người nói chuyện, chính là nàng mới mở miệng, Ma Vương liền hét lên: "Ngươi câm miệng!".
Hứa Tử hai mắt đỏ lên, hắn hung hăng với nàng!
Hứa tử xoay người bước đi.
"Tử nhi". Ma Vương biết được chính mình vừa rồi ngữ khí rất hung, đã tổn thương đến nàng. Hắn vội vàng giữ chặt nàng, kéo nàng vào lòng, nhẹ vỗ về mái tóc dài luôn rối tung của nàng, áy náy nói: "Thực xin lỗi, Bổn Vương không nên hung hăng với ngươi".
Hứa Tử ở trong lòng hắn nghẹn ngào không ra tiếng. Từ sau khi mang thai, nàng trở nên yếu ớt hẳn đi, chịu không nổi một chút tính tình của hắn.
Ma Vương phải vỗ nhẹ lưng của nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, khóc đối thai nhi không tốt. Là Bổn Vương không đúng, không nên hung hăng với ngươi, chọc giận ngươi khóc". Hắn tạm thời lưu lại tánh mạng của Tỷ Hiền và Ngọc San, hắn truyền thị vệ đến.
"Vương, có gì phân phó?". Thị vệ cung kính hỏi.
"Truyền chấp pháp quan vào cung". Ma Vương không thể ở trước mặt thê tử chấm dứt tánh mạng của hai người, chỉ có thể đem hai người giao cho chấp pháp quan xử lý.
"Tuân lệnh", thị vệ lĩnh chỉ rời đi.
Rất nhanh sau đó, chấp pháp quan liền mang theo thị vệ vào Di An cung. Thấy chấp pháp quan giải hai người mang đi, Hứa Tử thương tâm không dứt ngoảnh lại nhìn, vội vàng ngăn chấp pháp quan lại, không cho hắn đem hai người mang đi.
"Nghịch Thiên, ngươi muốn xử trí bọn họ như thế nào? Bọn họ có tội tình gì, đối nhau có lễ, cũng chưa làm gì rõ ra bên ngoài, ngươi không thể hỏi tội bọn họ. Huống chi yêu một người cũng không sai, cho dù bọn họ một là thần tử của ngươi, một là phi tử của ngươi, cũng có quyền có tình cảm với nhau". Hắn cũng không hề đối với Ngọc San như phi tử, một khi đã như vậy thì cho nàng tự do đi, nàng cũng không cần phải chết già trong cung.
Sắc mặt Ma Vương tối sầm lại, cho dù hai người thật sự không có để lộ ra bên ngoài, hắn cũng có một loại cảm giác bị thê cho đái lục mạo (đội mũ xanh: bị vợ cho cắm sừng). Ma nữ được thị tẩm qua cũng không thể gả ra ngoài huống chi là Ngọc San đã được hắn phong phi. Hắn hết sức cố gẳng giữ vẻ mặt ôn hoà nói với Hứa Tử: "Tỷ Hiền là có quyền ái nhân, nhưng hắn lại yêu một nữ nhân hắn không thể yêu. Ngọc phi đã là phi tử của Bổn Vương, cho dù Bổn Vương không thương nàng, không hề sủng hạnh nàng, nàng cũng chỉ có thể chết già trong cung, không thể lại có quyền ái nhân. Việc này không thể trách Bổn Vương, là phụ vương của nàng ta nguyện ý đem nàng ta đưa cho Bổn Vương".
Nếu muốn thuyết phục một người nam nhân để cho nữ nhân của mình yêu một nam nhân khác thì rất khó. Hứa Tử chỉ có thể cầu Ma Vương không cần xử tử hai người, cũng không dụng hình bọn hắn. Sau nàng lại dùng biện pháp khác thuyết phục Ma Vương, làm cho hắn thành toàn hai người.
Trầm mặc thật lâu sau, Ma Vương mới đáp ứng thỉnh cầu của Hứa Tử.
/11
|