Ma Vương tỏ tình!
Hắn phóng xe thật nhanh về nhà thay cho mình bộ quần áo khác rồi lại đi đến bệnh viện luôn,mặc dù phải thức trắng cả đêm,không ăn uống nhưng hắn vẫn mặc kệ.trước giờ hắn có bao giờ lo lắng cho ai như vậy đâu,nhưng từ khi gặp nó đã bị vẻ trẻ con trong sáng có chút tinh ngịch của nó làm thay đổi,tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng hắn đã cảm thấy vui vẻ hơn trước,cuộc sống đã bớt tẻ nhạt vô vị.Điều hắn hiện tại đang lo nghĩ là vẫn chưa xác định rõ tình cảm của chính mình,nếu hắn thích nó,thì nó sẽ là điểm yếu duy nhất của hắn,hắn vẫn chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm xung quanh hắn...hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng nó nằm trên vũng máu nữa,hắn rất sợ thấy cảnh đấy lặp lại.Hắn không biết mình phải làm thế nào,nỗi phân vân trong lòng làm hắn trở lên bực tức vì sự yếu lòng,thiếu quyết đoán của chính mình,hắn vặn ga hết tốc độ lượn lách qua từng làn ôtô trên đường phóng thẳng đến bệnh viện.
- Nhanh thế đại ca_Thiên nghe tiếng mở cửa phòng liền quay ra thì thấy hắn bước vào,trong lòng hơi thất vọng vì nó chưa tỉnh mà hắn đã tới nhưng vẫn cố gượng cười hỏi vì dù sao..hắn cũng là đại ca.
- Chưa tỉnh???_hắn nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh giường nó,đôi mắt lạnh lặng lẽ nhìn nó
- Ai? À nó! chưa.đại ca cũng thấy mà...cứ thích ăn câu chuyện với mình.._Thiên trả lời rồi cúi xuống lẩm bẩm tưởng hắn không nghe thấy gì ai ngờ quay nên thấy hắn đang nhìn mình mặt không cảm xúc_A..ha..haha đại ca thức cả đêm chắc mệt rồi.hay ngủ tí đi,bao giờ nó dậy,em gọi_Thiên thấy dáng vẻ phờ phạc của hắn lên tiếng nhắc nhở.
- Nằm đâu....?_hắn nhìn quanh phòng vì đây là phòng đặc biệt nên chỉ có sàn nhà,bộ ghế sopha với chiếc giường của nó là chỗ ngủ được,chợt hắn dừng điểm nhìn tại giường nó,được cái là giường rất rộng,hắn chỉ tay hỏi Thiên_...Đây hả???
- Ấy đây giường bệnh mà đại ca..trong phòng có ghế...
- Không!_hắn chặn họng Thiên luôn không để bạn nó hết câu.
- Không....thì thôiiii_Thiên chép miệng chán nản thà để hắn ngồi chung với mình còn hơn để hắn nằm chung với nó.
- A...có biến có biến...đại ca_Thiên thấy tay nó động đậy liền cuống lên kéo kéo tay hắn.
- Gọi bác sĩ_hắn bất giác nắm chặt tay nó,giục Thiên đi gọi bác sĩ đến xem tình hình.
- Không! không đi đâu.nó sắp tỉnh rồi mà...em muốn ở lại,nhỡ em vừa đi thì nó tỉnh rồi thì sao..hay đại ca..anh...
- Không!_hắn lần thứ 2 trong ngày lại chặn họng Thiên cùng một từ.
- Thế thì em cũng ở lại_Thiên nhất quyết ngồi lì đấy.lấy ghế vòng sang bên kia giường bắt chước hắn cầm tay nó.Thiên không muốn bao cố gắng chờ nó dậy để nó thấy mình đầu tiên lại biến mất.
- Nhanh.._hắn dùng đôi mắt lạnh nhìn Thiên,khuôn mặt như không còn đủ kiên nhẫn.
- Đại ca...đừng để em phải hét lên rằng " Anh là đồ độc ác" chứ_Thiên khuôn mặt tức tối vẻ không cam chịu nhìn hắn đầy uất ức,hắn bỏ lơ cái nhìn ấy làm Thiên càng tức nhưng vẫn phải đứng lên bước đi gọi bác sĩ.đúng lúc ấy cửa phòng bật mở,Quân và Linh cầm đống đồ ăn đi vào thấy Thiên mặt mày nhăn nhó như trẻ mất đồ Quân liền kéo lại hỏi.
- Sao ế...lại bị đại ca bắt nạt à??? Đại ca, sao xấu tính thế_Quân hỏi rồi không để Thiên trả lời đã quay vào trách hắn.
- A...bọn mày về rồi à,mau ra gọi bác sĩ vào xem cho nó đi,nó có dấu hiệu tỉnh rồi_Thiên thấy Quân về thì vui vẻ như trút bỏ gánh lặng tươi cười đi về chỗ ngồi.
- Thật sao?? Aaa,tao nhớ mày quá Trang ơiii...ơ_Linh nge thế liền vất đống đồ ăn cho Quân cầm chạy thẳng đến giường nó lay lay nhiệt tình mà không thấy nó phản ứng,chợt nhận ra...nó vẫn chưa tỉnh @@
- Sao bảo tỉnh rồi_nó ngước mắt hỏi Thiên.
- Ô..chỉ bảo là có dấu hiệu thôi mà..là dấu hiệu đấy.mau gọi bác sĩ vào đi_Thiên giục Quân với Linh.
- Trên tường có chuông thây,ấn bác sĩ tự vào,sao phải đi mất công_Quân đến đầu giường ấn chuông rồi quay ra toe toét cười.Hắn và Thiên nhìn lên rồi lại nhìn nhau cuối cùng điểm dừng là nhìn nó,trong lòng tự trách bản thân cứ cuống lên mà không quan sát xung quanh ( trách sao được vì đây là lần đầu 2 thiếu gia ở lại bệnh viện chăm sóc người khác mà ).
Hắn phóng xe thật nhanh về nhà thay cho mình bộ quần áo khác rồi lại đi đến bệnh viện luôn,mặc dù phải thức trắng cả đêm,không ăn uống nhưng hắn vẫn mặc kệ.trước giờ hắn có bao giờ lo lắng cho ai như vậy đâu,nhưng từ khi gặp nó đã bị vẻ trẻ con trong sáng có chút tinh ngịch của nó làm thay đổi,tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng hắn đã cảm thấy vui vẻ hơn trước,cuộc sống đã bớt tẻ nhạt vô vị.Điều hắn hiện tại đang lo nghĩ là vẫn chưa xác định rõ tình cảm của chính mình,nếu hắn thích nó,thì nó sẽ là điểm yếu duy nhất của hắn,hắn vẫn chưa đủ mạnh để có thể bảo vệ nó khỏi những nguy hiểm xung quanh hắn...hắn không muốn nhìn thấy cảnh tượng nó nằm trên vũng máu nữa,hắn rất sợ thấy cảnh đấy lặp lại.Hắn không biết mình phải làm thế nào,nỗi phân vân trong lòng làm hắn trở lên bực tức vì sự yếu lòng,thiếu quyết đoán của chính mình,hắn vặn ga hết tốc độ lượn lách qua từng làn ôtô trên đường phóng thẳng đến bệnh viện.
- Nhanh thế đại ca_Thiên nghe tiếng mở cửa phòng liền quay ra thì thấy hắn bước vào,trong lòng hơi thất vọng vì nó chưa tỉnh mà hắn đã tới nhưng vẫn cố gượng cười hỏi vì dù sao..hắn cũng là đại ca.
- Chưa tỉnh???_hắn nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh giường nó,đôi mắt lạnh lặng lẽ nhìn nó
- Ai? À nó! chưa.đại ca cũng thấy mà...cứ thích ăn câu chuyện với mình.._Thiên trả lời rồi cúi xuống lẩm bẩm tưởng hắn không nghe thấy gì ai ngờ quay nên thấy hắn đang nhìn mình mặt không cảm xúc_A..ha..haha đại ca thức cả đêm chắc mệt rồi.hay ngủ tí đi,bao giờ nó dậy,em gọi_Thiên thấy dáng vẻ phờ phạc của hắn lên tiếng nhắc nhở.
- Nằm đâu....?_hắn nhìn quanh phòng vì đây là phòng đặc biệt nên chỉ có sàn nhà,bộ ghế sopha với chiếc giường của nó là chỗ ngủ được,chợt hắn dừng điểm nhìn tại giường nó,được cái là giường rất rộng,hắn chỉ tay hỏi Thiên_...Đây hả???
- Ấy đây giường bệnh mà đại ca..trong phòng có ghế...
- Không!_hắn chặn họng Thiên luôn không để bạn nó hết câu.
- Không....thì thôiiii_Thiên chép miệng chán nản thà để hắn ngồi chung với mình còn hơn để hắn nằm chung với nó.
- A...có biến có biến...đại ca_Thiên thấy tay nó động đậy liền cuống lên kéo kéo tay hắn.
- Gọi bác sĩ_hắn bất giác nắm chặt tay nó,giục Thiên đi gọi bác sĩ đến xem tình hình.
- Không! không đi đâu.nó sắp tỉnh rồi mà...em muốn ở lại,nhỡ em vừa đi thì nó tỉnh rồi thì sao..hay đại ca..anh...
- Không!_hắn lần thứ 2 trong ngày lại chặn họng Thiên cùng một từ.
- Thế thì em cũng ở lại_Thiên nhất quyết ngồi lì đấy.lấy ghế vòng sang bên kia giường bắt chước hắn cầm tay nó.Thiên không muốn bao cố gắng chờ nó dậy để nó thấy mình đầu tiên lại biến mất.
- Nhanh.._hắn dùng đôi mắt lạnh nhìn Thiên,khuôn mặt như không còn đủ kiên nhẫn.
- Đại ca...đừng để em phải hét lên rằng " Anh là đồ độc ác" chứ_Thiên khuôn mặt tức tối vẻ không cam chịu nhìn hắn đầy uất ức,hắn bỏ lơ cái nhìn ấy làm Thiên càng tức nhưng vẫn phải đứng lên bước đi gọi bác sĩ.đúng lúc ấy cửa phòng bật mở,Quân và Linh cầm đống đồ ăn đi vào thấy Thiên mặt mày nhăn nhó như trẻ mất đồ Quân liền kéo lại hỏi.
- Sao ế...lại bị đại ca bắt nạt à??? Đại ca, sao xấu tính thế_Quân hỏi rồi không để Thiên trả lời đã quay vào trách hắn.
- A...bọn mày về rồi à,mau ra gọi bác sĩ vào xem cho nó đi,nó có dấu hiệu tỉnh rồi_Thiên thấy Quân về thì vui vẻ như trút bỏ gánh lặng tươi cười đi về chỗ ngồi.
- Thật sao?? Aaa,tao nhớ mày quá Trang ơiii...ơ_Linh nge thế liền vất đống đồ ăn cho Quân cầm chạy thẳng đến giường nó lay lay nhiệt tình mà không thấy nó phản ứng,chợt nhận ra...nó vẫn chưa tỉnh @@
- Sao bảo tỉnh rồi_nó ngước mắt hỏi Thiên.
- Ô..chỉ bảo là có dấu hiệu thôi mà..là dấu hiệu đấy.mau gọi bác sĩ vào đi_Thiên giục Quân với Linh.
- Trên tường có chuông thây,ấn bác sĩ tự vào,sao phải đi mất công_Quân đến đầu giường ấn chuông rồi quay ra toe toét cười.Hắn và Thiên nhìn lên rồi lại nhìn nhau cuối cùng điểm dừng là nhìn nó,trong lòng tự trách bản thân cứ cuống lên mà không quan sát xung quanh ( trách sao được vì đây là lần đầu 2 thiếu gia ở lại bệnh viện chăm sóc người khác mà ).
/58
|