Mộ Thiên Sơn ra roi thúc ngựa, mang theo Thu Địch Phỉ đi suốt đêm đến Bách Hoa cốc, Bách Quái lão nhân cũng nhịn đau bỏ lại tình nhân bụng bự theo hai người rời đi.
Đây là lần thứ hai Thu Địch Phỉ tới Bách Hoa cốc, chỉ mới trải qua mấy tháng ngắn ngủi thôi mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Nhớ rõ lúc ban đầu, nàng bất quá là một người qua đường may gặp phải Mộ Thiên Sơn, mơ hồ trở thành người độ công giúp hắn, lúc nào nàng cũng nghiêm khắc cảnh cáo bản thân không được có chút tâm tư nào với hắn.
Bởi vì nàng biết rõ, mình chỉ là bùn dưới đất mà Mộ Thiên Sơn lại là mây trên trời.
Bù mây cách biệt rất nhiều, trời đất cũng cách nhau rất ra. Nàng không nghĩ rằng áng mây kia sẽ để nàng vào tim mà cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ động tình với áng mây đó.
Có lẽ chính vì nàng có thứ mà lẽ ra nàng không có được cho nên ông trời mới làm cho nàng gặp nhiều trắc trở như vậy.
Cho dù bảy ngày sau nàng có thể sẽ chết nhưng nếu cho nàng có cơ hội chọn lựa thêm lần nữa, nàng vẫn muốn vì hắn mà mất tâm động tình.
Một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, phóng khoáng không bị trói buộc, vạn vật trong thiên hạ đều không để vào mắt lại chung tình với một mình nàng…như vậy làm sao nàng không một lòng một dạ với hắn.
Hắn như ánh nến, nàng giống như con bươm bướm, nàng lao về phía hắn, cho dù biết bản thân sẽ bốc cháy, sẽ tan thành tro bụi nhưng vẫn không thấy hối hận. Trước khi rời khỏi trần thế, nàng có thể lóe sáng một lần, làm cho hắn không thể quên nàng, sẽ nhớ trong đời hắn từng có một thê tử là nàng. Vậy đã quá đủ.
Nàng có thể sống trong lòng của hắn, đã quá đủ.
Bách Hoa cốc đã được Hoa Bách Hoa sai người trang trí một mảnh đỏ bừng, chữ hỉ đỏ thẩm dán khắp nơi, không khí vui mừng hiện rõ trên mặt từng người, ngay cả Thu Địch Phỉ vốn tái nhợt nay cũng nhiễm không khí nơi này mà đỏ rực sáng bóng.
Hoa Bách Hoa đưaThu Địch Phỉ vào phòng, thay hỉ phục, lại tỉ mỉ trang điểm, làm cho nàng trở thành một tân nương tử xinh đẹp.
Trước khi phủ khăn voan lên đầu Thu Địch Phỉ, Hoa Bách Hoa ngữ điệu cứng ngắc nói “ ngươi, tinh thần có vẻ không tốt lắm, đừng có bị bệnh đó. Hảo hảo mà sống cho tốt, ngươi mà chết…cung chủ sẽ rơi vào tay nữ nhân khác đó”
Thu Địch Phỉ hiểu được tâm ý của Hoa Bách Hoa, nàng chính là hi vọng mình không có việc gì, chỉ là gần đây nàng ít giao tiếp với người ngoài, cho nên phương thức biểu đạt có chút quỷ dị nên nhỏe miệng cười, ôn nhu nói “ cảm ơn ngươi, Hoa cốc chủ”
Hoa Bách Hoa không được tự nhiên trả lời: “Ngươi hôm nay đã là cung chủ phu nhân, ta thấy ngươi, mặc dù không cần quỳ lạy cũng phải hành lễ; ngươi còn gọi ta Hoa Cốc chủ, cũng không sợ ta tổn thọ sao? Trực tiếp gọi tên của ta a!”
Thu Địch Phỉ mềm mại mà cười cười kêu một tiếng: “Bách hoa —— “
Hoa Bách Hoa vừa muốn lên tiếng, Thu Địch Phỉ lại bồi thêm hai chữ
” tỷ tỷ!”
Hoa Bách Hoa thần sắc vừa thu lại, khóe miệng lại trề ra, nhịn không được mà phát tiết “ ai là tỷ tỷ? ta già như vậy sao? ta không phải tỷ tỷ, ta là Hoa Bách Hoa, thanh xuân trường tú, Bách Hoa nha”
Thu Địch Phỉ vui vẻ tươi cười, Hoa Bách Hoa gào thét như vậy, làm cho nàng cảm thấy mình không phải là người sắp chết mà sẽ dần dần khá hơn.
Thu Địch Phỉ để mặc Hoa Bách Hoa phủ khăn hồng lên đầu, một mảnh hắc ám bao trùm, khăn voan ngăn cách với bên ngoài, Thu Địch Phỉ cũng thu lại nụ cười, hai giọt lệ chậm rãi trào ra.
Còn có bảy ngày
Nàng còn có bảy ngày để làm thê tử của Mộ Thiên Sơn.
Hoa Bách Hoa dìu Thu Địch Phỉ đi đến đại sảnh, cùng Mộ Thiên Sơn bái thiên địa, sau đó liền bị tân hôn phu quân đưa vào động phòng.
Hỉ phòng chính là gian phòng nàng ở khi đến Bác Hoa cốc lần đầu. Đưa nàng đến bên giường, Mộ Thiên Sơn liền chậm rãi nhấc hỉ khăn lên.
Dung nhan thiếu nữ xinh đẹp mang theo chút thẹn thùng hiện ra trước mắt, hai mắt nàng long lanh ,uyển mị lưu chuyển, môi son cong lên như muốn nói lại thôi làm cho người ta muốn lập tức hái lấy, mũi cao, làn da trắng noãn bóng loáng như bạch ngọc, không chút tỳ vết.
Thu Địch Phỉ thẹn thùng vô hạn nhẹ giơ lên tầm mắt, trông thấy Mộ Thiên Sơn đang chăm chú nhìn mình, hai gò má không khỏi nóng bừng, muốn cúi đầu né tránh ánh mắt nóng rực của hắn lại bị Mộ Thiên Sơn ôm lấy hai má, không thể động đậy.
Môi Mộ Thiên Sơn mang theo vô cùng ôn nhu và thương tiếc, từng cái, từng cái rơi lên trán, hai hàng lông mày, mí mắt, mũi, gương mặt… của Thu Địch Phỉ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của nàng, trằn trọc quấn hôn, nhẹ nhàng gặm mút thẳng đến khi tiểu tân nương rên lên một tiếng mới chịu bỏ qua.
Mộ Thiên Sơn thoáng ngẩng đầu, nhìn hai má vốn tái nhợt của Thu Địch Phỉ lúc này đã bị mình làm cho đỏ bừng tươi thắm, nhu tình trong lòng bùng phát tràn lan làm cho bụng dưới cũng có phản ứng. Mộ Thiên Sơn đi đến bên bàn, cầm hai chén rượu thong thả đi về bên giường, một ly đưa cho Thu Địch Phỉ, cùng vòng tay nhau, uống cạn rượu giao bôi.
Mộ Thiên Sơn thu chén rượu, ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, triền miên hôn.
Thu Địch Phỉ đưa hai tay bé nhỏ thoáng chút bất an chống đỡ trước ngực Mộ Thiên Sơn, hô hấp có chút gấp rút, bộ ngực phập phồng không thôi, Mộ Thiên Sơn yêu thương hỏi “ Thu nhi, có bằng lòng đem bản thân giao cho đại ca không?”
Thu Địch Phỉ đỏ mặt, vùi mình vào ngực Mộ Thiên Sơn, ngượng ngùng gật đầu.
Mộ Thiên Sơn khẽ vung tay lên, thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ có ánh trăng bên ngoài rọi vào, làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ.
Thu Địch Phỉ ngước mắt, theo ánh trăng thấy Mộ Thiên Sơn đã cởi quần áo, phô bày lồng ngực trắng noãn rắn chắc, nàng cảm thấy cả người nóng lên, phảng phất như huyết dịch toàn thân đang bừng bừng sôi trào.
Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, thâm tình hôn xuống, ngón tay cũng nhanh nhẹn vòng bên hông nàng, động tác tinh tế nhu hòa, nhẹ rút đi áo tơ trên người nàng.
Thân hình thiếu nữ mềm mại, noãn nàn trắng bóng hiện ra, Thu Địch Phỉ khẽ run rẩy, giống như xấu hổ lại giống như sợ, như nhược liểu kiều hoa. Bàn tay Mộ Thiên Sơn kẽ vuốt dọc theo đường cong xinh đẹp của thân hình thiếu nữ, một đường triền miên mê muội, xúc cảm theo đầu ngón tay truyền đến làm say lòng người, làm cho hắn nhịn không được muốn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Cái cổ thon dài, xương quay xanh xinh đẹp lung linh, bầy ngực căn tròn ngượng ngùng, trên đỉnh rung rinh hai nụ hoa đỏ thẫm, đẹp không sao tả xiết đang chờ người tới hái.
Mộ Thiên Sơn khẽ vuốt lên hai luồng mềm mại trắng noãn, chậm rãi xoa nhẹ, mê muội không thôi. Thu Địch Phỉ toàn thân thoáng run rẩy, khẽ rên một tiếng lại đánh sâu vào nội tâm của Mộ Thiên Sơn, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay không chỉ là say tay hắn mà làm lòng hắn càng thêm say.
Tiếng rên rỉ của Thu Địch Phỉ làm Mộ Thiên Sơn cũng không chịu nổi nữa, cõi lòng kích tình nhộn nhạo, ôm chặt nữ tử trong ngực, ngã xuống giường, bao phủ lên người nàng, dùng môi lưỡi của của hắn đầu độc tâm trí nàng, nụ hôn nồng cháy say lòng người từ môi nàng dời xuống tới cổ, lan tràn ra xương quai xanh rồi lại luân chuyển đến hai luồng trắng noãn mềm mại, nhẹ nhàng cắn mút hai nụ hoa kiều diễm.
Đầu lưỡi linh động không ngừng hoạt động, không ngừng cắn mút, không ngừng quấn quýt vuốt ve làm cho tiếng rên rỉ của kiều nữ dưới thân mỗi lúc theo nhiều, mà mỡi mốt cái vuốt ve cũng làm hắn hô hấp ngày càng dồn dập.
Đại chưởng một đường trượt xuống dưới, ôn nhu tách hai chân trắng muốt của thiếu nữ ra, thân hình nam tử cường tráng cũng chậm rãi di chuyển, nồng nhiệt hôn lên môi son của thiếu nữ, dùng đầu lưỡi thăm dò, đoạt lấy mật ngọt trong miệng nàng, cắm mút câu quấn…làm cho thiếu nữ cũng là làm cho chính mình liên tục thở gấp. thần hôn điên đảo.
Nam tử dù hôn thế nào cũng như không biểu lộ được hết nhu tình của mình, say đắm triền miên, nồng đậm thâm tình khẽ gọi tên thiếu nữ “ Thu nhi”. Thu Địch Phỉ giống như khóc giống như giận, dịu dàng ngâm nga đáp lại kích tình của hắn.
Mộ Thiên Sơn ngẩng đầu, nhìn Thu Địch Phỉ hai mắt mờ mịt mù sương, mê muội không thôi, cảm giác nàng lúc này vô cùng phong tình mị hoặc, đầu ngón tay ôn nhu lướt qua đôi môi sưng đỏ vì hôn của nàng, ôn nhu hỏi “ Thu nhi, có sợ không ?”
Thu Địch Phỉ cố gắng mở to hai mắt, nhìn nam tử chân tình tên người mình, mềm mại đáng yêu tận xương nhẹ nhàng lắc đầu, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch ra, chiếc lưỡi đi hương đưa ra, theo bản năng quấn quanh ngón tay Mộ Thiên Sơn, nhẹ nhàng mút lấy, hai mắt khẽ khép lại.
Cảm thụ mất hồn tê dại thấu xương làm cho Mộ Thiên Sơn khôn cầm giữ được nữa, miệng thì thầm gọi tên Thu Địch Phỉ, dưới thân thoáng dùng sức nghiêng về phía trước, phân thân lửa nóng đã đi vào thân thể mềm mại của thiếu nữ.
Mộ Thiên Sơn rút lại ngón tay trong miệng Thu Địch Phỉ, cúi đầu, dùng môi miệng của mình ôn nhu triền miên quấn quýt cùng nàng.
Cơn đau xé thân dần dần quan đi, còn lại là cảm giác mất hồn thực cốt, say đắm lòng người. Mộ Thiên Sơn ôn nhu mà hữu lực ra sức va chạm, Thu Địch Phỉ bị tình triều kích động lạ lẫm làm cho nhịn không được mà nhẹ giọng rên rỉ. Mộ Thiên Sơn ôm lấy nữ tử âu yếm vào lòng, trong lòng muốn dùng sức để ôm nàng chặt hơn, cùng nàng triền miên sâu hơn nhưng lại sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm tổn thương bảo bối trong lòng.
Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ ngâm nga, nhìn toàn thân nàng vì hắn mà nở rộ phong tình, nhu tình trong lòng như hóa thành nước, len lỏi, thấm đẫm vào từng mạch máu trong cơ thể hắn.
Cùng với đổ mồ hôi đầm đìa, cùng với tiếng ngâm nga khe khẽ, cùng với hô hấp gấp gáp, cùng với ôn nhu va chạm, cuối cùng trong sự nồng đậm che chở và có chút dùng sức, Mộ Thiên Sơn đã Thu Địch Phỉ và chính mình đạt đến cao trào khoái cảm, cảm nhận cảm giác say lòng người đến tột đỉnh.
Kích tình qua đi, Mộ Thiên Sơn ôn nhu ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, nhìn dấu chu sa trên tay nàng nhàn nhạt biến mất, mà Thu Địch Phỉ bởi vì mỏi mệt đã ngã vào ngực hắn mơ màng ngủ say, Mộ Thiên Sơn cảm giác nhu tình tràn lan như nước quấn quanh tim hắn.
Thu nhi của hắn bây giờ đã hoàn toàn thuộc về hắn. Đây là thê tử của hắn, là thê tử mà hắn trong lúc bất tri bất giác đã yêu thương đến tận tâm khảm.
Ngày hôm sau, khi Thu Địch Phỉ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong ngực Mộ Thiên Sơn, khuôn mặt liền đỏ bừng. Mộ Thiên Sơn nhìn thiếu nữ trong ngực bộ dáng e sợ ngượng ngùng thì không nói hai lời, đôi môi đã bao trùm lên môi đỏ của kiều thê, đốt lên hỏa diễm kích tình.
Nhưng mà trời không chìu lòng người, ngay lúc tình ái nồng say thì …
Ngay lúc hai người sắp hòa làm một, ngay lúc Thu Địch Phỉ không kiềm được mà ngâm nga thành tiếng.
Mộ Thiên Sơn dừng lại động tác.
Tiếng ngâm nga của thê tử cũng giống như bây giờ, cũng là rên rỉ nhưng qua tai hắn lại có sự khác biệt rất lớn.
Tiếng rên rỉ hôm qua là nồng đậm hạnh phúc và cổ vũ đừng có ngừng, mà tiếng rên rỉ giờ phút này lại là áp chế thống khổ và khó chịu.
Mộ Thiên Sơn biết rõ là thuốc giảm đau trong cơ thể Thu Địch Phỉ đã hết tá dụng, nàng rên rỉ là vì đau, nhìn nàng, hắn cảm giác càng đau lòng hơn.
Mộ Thiên Sơn nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, lấy thuốc giảm đau cho Thu Địch Phỉ ăn, dược lực phát tác, sắc mặt trắng bệch của Thu Địch Phỉ mới có chút huyết sắc.
Vì để trượng phu yên tâm, Thu Địch Phỉ cố sức ngồi dậy, mặc quần áo trong cái nhìn thâm thúy cực nóng của Mộ Thiên Sơn.
Rửa mặt xong, Thu Địch Phỉ ngồi trước gương đồng, chuẩn bị vấn tóc thì chưa kịp động thủ, Mộ Thiên Sơn đã cầm lược gỗ trên bàn, đứng sau lưng chải tóc cho nàng, ôn nhu nói “ trước kia đại ca đã từng nói, về sau đại ca sẽ tự mình chải đầu quấn tóc cho Thu nhi”
Thu Địch Phỉ quay đầu, tươi cười nói với Mộ Thiên Sơn “ nếu người trong thiên hạ biết đường đường đại gia đệ nhất võ lâm lại mỗi ngày đi chải đầu quấn tóc cho tiểu nữ tử thì nhất định sẽ hâm mộ vị nữ tử này muốn chết rồi”
Mộ Thiên Sơn nhìn tươi cười xinh đẹp động lòng người trước mắt thì có chút hoảng hốt, Thu nhi của hắn, mỗi khi cười vui vẻ thì thanh lệ tuyệt trần, làm cho hắn khi nhìn thấy, nội tâm lại rung động
Mộ Thiên Sơn đưa tay khẽ vuốt má nàng, thanh âm vô hạn ôn nhu nói “ chỉ cần Thu nhi thích, đại ca sẽ chải tóc cho Thu nhi cả đời”
Thu Địch Phỉ nghe Mộ Thiên Sơn nói vậy, lại nghĩ tới mình bị trúng độc, cả đời của hai người chỉ gói gọn trong sáu ngày ngắn ngủi thì không khỏi buồn lòng, ánh mắt cũng bắt đầu ê ẩm. Thu Địch Phỉ rũ mắt xuống, che giấu giọt nước mắt đang sức tràn mi, cố gượng cười nói “ đại ca sao lại đối với ta tốt như vậy, không giống ngươi trước kia rồi. Ngươi trước kia luôn khi dễ, trêu chọc ta, sau này chỉ sợ ta muốn để ngươi trêu chọc đùa giỡ ta đều không có cơ hội rồi”
Mộ Thiên Sơn trong lòng nhói đau, thả cây lược xuống, ôm chặt Thu Địch Phỉ vào lòng, thanh âm hối hận trước giờ chưa từng có “ ngươi trong thiên hạ đều cho rằng Mộ Thiên Sơn làm việc đều theo ý mình, không bao giờ hối hận, nhưng bọn hắn sai rồi. Thu nhi, có hai chuyện làm đại ca cảm thấy hối hận vô cùng, một là để ngươi ăn đoạn tâm tán, hai là lúc trước muốn sai người đưa ngươi đến Thiên Khuyết cung, chỉ trách ta nghĩ sai, cho nên thay vì ngươi đến thì lại đổi thành nhị sư tỷ của ngươi”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn Mộ Thiên Sơn nói “ chuyện thứ nhất hối hận thì ta hiểu, nhưng mà còn chuyện thứ hai, thực ra đại ca không cần phải hối hận”
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, ôn nhu vuốt ve hai má của Thu Địch Phỉ nói “ chuyện này, đại ca hối hận là đúng, phu quân của ngươi từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra nương tử của hắn không phải là Thái Hương Hương mà là Thu Địch Phỉ”
Đây là lần thứ hai Thu Địch Phỉ tới Bách Hoa cốc, chỉ mới trải qua mấy tháng ngắn ngủi thôi mà đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Nhớ rõ lúc ban đầu, nàng bất quá là một người qua đường may gặp phải Mộ Thiên Sơn, mơ hồ trở thành người độ công giúp hắn, lúc nào nàng cũng nghiêm khắc cảnh cáo bản thân không được có chút tâm tư nào với hắn.
Bởi vì nàng biết rõ, mình chỉ là bùn dưới đất mà Mộ Thiên Sơn lại là mây trên trời.
Bù mây cách biệt rất nhiều, trời đất cũng cách nhau rất ra. Nàng không nghĩ rằng áng mây kia sẽ để nàng vào tim mà cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ động tình với áng mây đó.
Có lẽ chính vì nàng có thứ mà lẽ ra nàng không có được cho nên ông trời mới làm cho nàng gặp nhiều trắc trở như vậy.
Cho dù bảy ngày sau nàng có thể sẽ chết nhưng nếu cho nàng có cơ hội chọn lựa thêm lần nữa, nàng vẫn muốn vì hắn mà mất tâm động tình.
Một nam tử phong hoa tuyệt đại như vậy, phóng khoáng không bị trói buộc, vạn vật trong thiên hạ đều không để vào mắt lại chung tình với một mình nàng…như vậy làm sao nàng không một lòng một dạ với hắn.
Hắn như ánh nến, nàng giống như con bươm bướm, nàng lao về phía hắn, cho dù biết bản thân sẽ bốc cháy, sẽ tan thành tro bụi nhưng vẫn không thấy hối hận. Trước khi rời khỏi trần thế, nàng có thể lóe sáng một lần, làm cho hắn không thể quên nàng, sẽ nhớ trong đời hắn từng có một thê tử là nàng. Vậy đã quá đủ.
Nàng có thể sống trong lòng của hắn, đã quá đủ.
Bách Hoa cốc đã được Hoa Bách Hoa sai người trang trí một mảnh đỏ bừng, chữ hỉ đỏ thẩm dán khắp nơi, không khí vui mừng hiện rõ trên mặt từng người, ngay cả Thu Địch Phỉ vốn tái nhợt nay cũng nhiễm không khí nơi này mà đỏ rực sáng bóng.
Hoa Bách Hoa đưaThu Địch Phỉ vào phòng, thay hỉ phục, lại tỉ mỉ trang điểm, làm cho nàng trở thành một tân nương tử xinh đẹp.
Trước khi phủ khăn voan lên đầu Thu Địch Phỉ, Hoa Bách Hoa ngữ điệu cứng ngắc nói “ ngươi, tinh thần có vẻ không tốt lắm, đừng có bị bệnh đó. Hảo hảo mà sống cho tốt, ngươi mà chết…cung chủ sẽ rơi vào tay nữ nhân khác đó”
Thu Địch Phỉ hiểu được tâm ý của Hoa Bách Hoa, nàng chính là hi vọng mình không có việc gì, chỉ là gần đây nàng ít giao tiếp với người ngoài, cho nên phương thức biểu đạt có chút quỷ dị nên nhỏe miệng cười, ôn nhu nói “ cảm ơn ngươi, Hoa cốc chủ”
Hoa Bách Hoa không được tự nhiên trả lời: “Ngươi hôm nay đã là cung chủ phu nhân, ta thấy ngươi, mặc dù không cần quỳ lạy cũng phải hành lễ; ngươi còn gọi ta Hoa Cốc chủ, cũng không sợ ta tổn thọ sao? Trực tiếp gọi tên của ta a!”
Thu Địch Phỉ mềm mại mà cười cười kêu một tiếng: “Bách hoa —— “
Hoa Bách Hoa vừa muốn lên tiếng, Thu Địch Phỉ lại bồi thêm hai chữ
” tỷ tỷ!”
Hoa Bách Hoa thần sắc vừa thu lại, khóe miệng lại trề ra, nhịn không được mà phát tiết “ ai là tỷ tỷ? ta già như vậy sao? ta không phải tỷ tỷ, ta là Hoa Bách Hoa, thanh xuân trường tú, Bách Hoa nha”
Thu Địch Phỉ vui vẻ tươi cười, Hoa Bách Hoa gào thét như vậy, làm cho nàng cảm thấy mình không phải là người sắp chết mà sẽ dần dần khá hơn.
Thu Địch Phỉ để mặc Hoa Bách Hoa phủ khăn hồng lên đầu, một mảnh hắc ám bao trùm, khăn voan ngăn cách với bên ngoài, Thu Địch Phỉ cũng thu lại nụ cười, hai giọt lệ chậm rãi trào ra.
Còn có bảy ngày
Nàng còn có bảy ngày để làm thê tử của Mộ Thiên Sơn.
Hoa Bách Hoa dìu Thu Địch Phỉ đi đến đại sảnh, cùng Mộ Thiên Sơn bái thiên địa, sau đó liền bị tân hôn phu quân đưa vào động phòng.
Hỉ phòng chính là gian phòng nàng ở khi đến Bác Hoa cốc lần đầu. Đưa nàng đến bên giường, Mộ Thiên Sơn liền chậm rãi nhấc hỉ khăn lên.
Dung nhan thiếu nữ xinh đẹp mang theo chút thẹn thùng hiện ra trước mắt, hai mắt nàng long lanh ,uyển mị lưu chuyển, môi son cong lên như muốn nói lại thôi làm cho người ta muốn lập tức hái lấy, mũi cao, làn da trắng noãn bóng loáng như bạch ngọc, không chút tỳ vết.
Thu Địch Phỉ thẹn thùng vô hạn nhẹ giơ lên tầm mắt, trông thấy Mộ Thiên Sơn đang chăm chú nhìn mình, hai gò má không khỏi nóng bừng, muốn cúi đầu né tránh ánh mắt nóng rực của hắn lại bị Mộ Thiên Sơn ôm lấy hai má, không thể động đậy.
Môi Mộ Thiên Sơn mang theo vô cùng ôn nhu và thương tiếc, từng cái, từng cái rơi lên trán, hai hàng lông mày, mí mắt, mũi, gương mặt… của Thu Địch Phỉ, cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ hồng của nàng, trằn trọc quấn hôn, nhẹ nhàng gặm mút thẳng đến khi tiểu tân nương rên lên một tiếng mới chịu bỏ qua.
Mộ Thiên Sơn thoáng ngẩng đầu, nhìn hai má vốn tái nhợt của Thu Địch Phỉ lúc này đã bị mình làm cho đỏ bừng tươi thắm, nhu tình trong lòng bùng phát tràn lan làm cho bụng dưới cũng có phản ứng. Mộ Thiên Sơn đi đến bên bàn, cầm hai chén rượu thong thả đi về bên giường, một ly đưa cho Thu Địch Phỉ, cùng vòng tay nhau, uống cạn rượu giao bôi.
Mộ Thiên Sơn thu chén rượu, ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, triền miên hôn.
Thu Địch Phỉ đưa hai tay bé nhỏ thoáng chút bất an chống đỡ trước ngực Mộ Thiên Sơn, hô hấp có chút gấp rút, bộ ngực phập phồng không thôi, Mộ Thiên Sơn yêu thương hỏi “ Thu nhi, có bằng lòng đem bản thân giao cho đại ca không?”
Thu Địch Phỉ đỏ mặt, vùi mình vào ngực Mộ Thiên Sơn, ngượng ngùng gật đầu.
Mộ Thiên Sơn khẽ vung tay lên, thổi tắt ngọn nến, trong phòng chỉ có ánh trăng bên ngoài rọi vào, làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ.
Thu Địch Phỉ ngước mắt, theo ánh trăng thấy Mộ Thiên Sơn đã cởi quần áo, phô bày lồng ngực trắng noãn rắn chắc, nàng cảm thấy cả người nóng lên, phảng phất như huyết dịch toàn thân đang bừng bừng sôi trào.
Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, thâm tình hôn xuống, ngón tay cũng nhanh nhẹn vòng bên hông nàng, động tác tinh tế nhu hòa, nhẹ rút đi áo tơ trên người nàng.
Thân hình thiếu nữ mềm mại, noãn nàn trắng bóng hiện ra, Thu Địch Phỉ khẽ run rẩy, giống như xấu hổ lại giống như sợ, như nhược liểu kiều hoa. Bàn tay Mộ Thiên Sơn kẽ vuốt dọc theo đường cong xinh đẹp của thân hình thiếu nữ, một đường triền miên mê muội, xúc cảm theo đầu ngón tay truyền đến làm say lòng người, làm cho hắn nhịn không được muốn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Cái cổ thon dài, xương quay xanh xinh đẹp lung linh, bầy ngực căn tròn ngượng ngùng, trên đỉnh rung rinh hai nụ hoa đỏ thẫm, đẹp không sao tả xiết đang chờ người tới hái.
Mộ Thiên Sơn khẽ vuốt lên hai luồng mềm mại trắng noãn, chậm rãi xoa nhẹ, mê muội không thôi. Thu Địch Phỉ toàn thân thoáng run rẩy, khẽ rên một tiếng lại đánh sâu vào nội tâm của Mộ Thiên Sơn, xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay không chỉ là say tay hắn mà làm lòng hắn càng thêm say.
Tiếng rên rỉ của Thu Địch Phỉ làm Mộ Thiên Sơn cũng không chịu nổi nữa, cõi lòng kích tình nhộn nhạo, ôm chặt nữ tử trong ngực, ngã xuống giường, bao phủ lên người nàng, dùng môi lưỡi của của hắn đầu độc tâm trí nàng, nụ hôn nồng cháy say lòng người từ môi nàng dời xuống tới cổ, lan tràn ra xương quai xanh rồi lại luân chuyển đến hai luồng trắng noãn mềm mại, nhẹ nhàng cắn mút hai nụ hoa kiều diễm.
Đầu lưỡi linh động không ngừng hoạt động, không ngừng cắn mút, không ngừng quấn quýt vuốt ve làm cho tiếng rên rỉ của kiều nữ dưới thân mỗi lúc theo nhiều, mà mỡi mốt cái vuốt ve cũng làm hắn hô hấp ngày càng dồn dập.
Đại chưởng một đường trượt xuống dưới, ôn nhu tách hai chân trắng muốt của thiếu nữ ra, thân hình nam tử cường tráng cũng chậm rãi di chuyển, nồng nhiệt hôn lên môi son của thiếu nữ, dùng đầu lưỡi thăm dò, đoạt lấy mật ngọt trong miệng nàng, cắm mút câu quấn…làm cho thiếu nữ cũng là làm cho chính mình liên tục thở gấp. thần hôn điên đảo.
Nam tử dù hôn thế nào cũng như không biểu lộ được hết nhu tình của mình, say đắm triền miên, nồng đậm thâm tình khẽ gọi tên thiếu nữ “ Thu nhi”. Thu Địch Phỉ giống như khóc giống như giận, dịu dàng ngâm nga đáp lại kích tình của hắn.
Mộ Thiên Sơn ngẩng đầu, nhìn Thu Địch Phỉ hai mắt mờ mịt mù sương, mê muội không thôi, cảm giác nàng lúc này vô cùng phong tình mị hoặc, đầu ngón tay ôn nhu lướt qua đôi môi sưng đỏ vì hôn của nàng, ôn nhu hỏi “ Thu nhi, có sợ không ?”
Thu Địch Phỉ cố gắng mở to hai mắt, nhìn nam tử chân tình tên người mình, mềm mại đáng yêu tận xương nhẹ nhàng lắc đầu, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch ra, chiếc lưỡi đi hương đưa ra, theo bản năng quấn quanh ngón tay Mộ Thiên Sơn, nhẹ nhàng mút lấy, hai mắt khẽ khép lại.
Cảm thụ mất hồn tê dại thấu xương làm cho Mộ Thiên Sơn khôn cầm giữ được nữa, miệng thì thầm gọi tên Thu Địch Phỉ, dưới thân thoáng dùng sức nghiêng về phía trước, phân thân lửa nóng đã đi vào thân thể mềm mại của thiếu nữ.
Mộ Thiên Sơn rút lại ngón tay trong miệng Thu Địch Phỉ, cúi đầu, dùng môi miệng của mình ôn nhu triền miên quấn quýt cùng nàng.
Cơn đau xé thân dần dần quan đi, còn lại là cảm giác mất hồn thực cốt, say đắm lòng người. Mộ Thiên Sơn ôn nhu mà hữu lực ra sức va chạm, Thu Địch Phỉ bị tình triều kích động lạ lẫm làm cho nhịn không được mà nhẹ giọng rên rỉ. Mộ Thiên Sơn ôm lấy nữ tử âu yếm vào lòng, trong lòng muốn dùng sức để ôm nàng chặt hơn, cùng nàng triền miên sâu hơn nhưng lại sợ dùng sức quá mạnh sẽ làm tổn thương bảo bối trong lòng.
Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ ngâm nga, nhìn toàn thân nàng vì hắn mà nở rộ phong tình, nhu tình trong lòng như hóa thành nước, len lỏi, thấm đẫm vào từng mạch máu trong cơ thể hắn.
Cùng với đổ mồ hôi đầm đìa, cùng với tiếng ngâm nga khe khẽ, cùng với hô hấp gấp gáp, cùng với ôn nhu va chạm, cuối cùng trong sự nồng đậm che chở và có chút dùng sức, Mộ Thiên Sơn đã Thu Địch Phỉ và chính mình đạt đến cao trào khoái cảm, cảm nhận cảm giác say lòng người đến tột đỉnh.
Kích tình qua đi, Mộ Thiên Sơn ôn nhu ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, nhìn dấu chu sa trên tay nàng nhàn nhạt biến mất, mà Thu Địch Phỉ bởi vì mỏi mệt đã ngã vào ngực hắn mơ màng ngủ say, Mộ Thiên Sơn cảm giác nhu tình tràn lan như nước quấn quanh tim hắn.
Thu nhi của hắn bây giờ đã hoàn toàn thuộc về hắn. Đây là thê tử của hắn, là thê tử mà hắn trong lúc bất tri bất giác đã yêu thương đến tận tâm khảm.
Ngày hôm sau, khi Thu Địch Phỉ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong ngực Mộ Thiên Sơn, khuôn mặt liền đỏ bừng. Mộ Thiên Sơn nhìn thiếu nữ trong ngực bộ dáng e sợ ngượng ngùng thì không nói hai lời, đôi môi đã bao trùm lên môi đỏ của kiều thê, đốt lên hỏa diễm kích tình.
Nhưng mà trời không chìu lòng người, ngay lúc tình ái nồng say thì …
Ngay lúc hai người sắp hòa làm một, ngay lúc Thu Địch Phỉ không kiềm được mà ngâm nga thành tiếng.
Mộ Thiên Sơn dừng lại động tác.
Tiếng ngâm nga của thê tử cũng giống như bây giờ, cũng là rên rỉ nhưng qua tai hắn lại có sự khác biệt rất lớn.
Tiếng rên rỉ hôm qua là nồng đậm hạnh phúc và cổ vũ đừng có ngừng, mà tiếng rên rỉ giờ phút này lại là áp chế thống khổ và khó chịu.
Mộ Thiên Sơn biết rõ là thuốc giảm đau trong cơ thể Thu Địch Phỉ đã hết tá dụng, nàng rên rỉ là vì đau, nhìn nàng, hắn cảm giác càng đau lòng hơn.
Mộ Thiên Sơn nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, lấy thuốc giảm đau cho Thu Địch Phỉ ăn, dược lực phát tác, sắc mặt trắng bệch của Thu Địch Phỉ mới có chút huyết sắc.
Vì để trượng phu yên tâm, Thu Địch Phỉ cố sức ngồi dậy, mặc quần áo trong cái nhìn thâm thúy cực nóng của Mộ Thiên Sơn.
Rửa mặt xong, Thu Địch Phỉ ngồi trước gương đồng, chuẩn bị vấn tóc thì chưa kịp động thủ, Mộ Thiên Sơn đã cầm lược gỗ trên bàn, đứng sau lưng chải tóc cho nàng, ôn nhu nói “ trước kia đại ca đã từng nói, về sau đại ca sẽ tự mình chải đầu quấn tóc cho Thu nhi”
Thu Địch Phỉ quay đầu, tươi cười nói với Mộ Thiên Sơn “ nếu người trong thiên hạ biết đường đường đại gia đệ nhất võ lâm lại mỗi ngày đi chải đầu quấn tóc cho tiểu nữ tử thì nhất định sẽ hâm mộ vị nữ tử này muốn chết rồi”
Mộ Thiên Sơn nhìn tươi cười xinh đẹp động lòng người trước mắt thì có chút hoảng hốt, Thu nhi của hắn, mỗi khi cười vui vẻ thì thanh lệ tuyệt trần, làm cho hắn khi nhìn thấy, nội tâm lại rung động
Mộ Thiên Sơn đưa tay khẽ vuốt má nàng, thanh âm vô hạn ôn nhu nói “ chỉ cần Thu nhi thích, đại ca sẽ chải tóc cho Thu nhi cả đời”
Thu Địch Phỉ nghe Mộ Thiên Sơn nói vậy, lại nghĩ tới mình bị trúng độc, cả đời của hai người chỉ gói gọn trong sáu ngày ngắn ngủi thì không khỏi buồn lòng, ánh mắt cũng bắt đầu ê ẩm. Thu Địch Phỉ rũ mắt xuống, che giấu giọt nước mắt đang sức tràn mi, cố gượng cười nói “ đại ca sao lại đối với ta tốt như vậy, không giống ngươi trước kia rồi. Ngươi trước kia luôn khi dễ, trêu chọc ta, sau này chỉ sợ ta muốn để ngươi trêu chọc đùa giỡ ta đều không có cơ hội rồi”
Mộ Thiên Sơn trong lòng nhói đau, thả cây lược xuống, ôm chặt Thu Địch Phỉ vào lòng, thanh âm hối hận trước giờ chưa từng có “ ngươi trong thiên hạ đều cho rằng Mộ Thiên Sơn làm việc đều theo ý mình, không bao giờ hối hận, nhưng bọn hắn sai rồi. Thu nhi, có hai chuyện làm đại ca cảm thấy hối hận vô cùng, một là để ngươi ăn đoạn tâm tán, hai là lúc trước muốn sai người đưa ngươi đến Thiên Khuyết cung, chỉ trách ta nghĩ sai, cho nên thay vì ngươi đến thì lại đổi thành nhị sư tỷ của ngươi”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn Mộ Thiên Sơn nói “ chuyện thứ nhất hối hận thì ta hiểu, nhưng mà còn chuyện thứ hai, thực ra đại ca không cần phải hối hận”
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, ôn nhu vuốt ve hai má của Thu Địch Phỉ nói “ chuyện này, đại ca hối hận là đúng, phu quân của ngươi từ đầu tới cuối đều không phát hiện ra nương tử của hắn không phải là Thái Hương Hương mà là Thu Địch Phỉ”
/98
|