Triền miên qua đi, Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ vào lòng, ôn nhu gọi “Thu nhi”
Trong thanh âm lộ ra nồng đậm tiêu điều đau buồn, lại để cho Thu Địch Phỉ nghe xong im lặng ngưng nghẹn
Mộ Thiên Sơn cúi đầu xuống, nâng cằm Thu Địch Phỉ lên, nhìn sâu vào mắt nàng, thần tình vô tận ôn nhu nói “ Thu nhi còn nhớ ngày hai ta kết bái đã đọc lời thề gì không?”
Thu Địch Phỉ hai mắt rưng lệ, nhẹ giọng nói “Dâng hương tám bái, minh ước án trước; kết làm huynh muội, chung khổ chung ngọt; bất ly bất khí, dứt khoát không phản; sinh bất đồng lúc, chết nguyện cùng năm!”
Mộ Thiên Sơn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thu Địch Phỉ, thanh âm ôn nhu mà kiên định “ Thu nhi đừng sợ, đại ca sẽ không để ngươi một mình, ngày mai nếu như ngươi phải đi, đại ca cũng sẽ đi cùng ngươi”
Tâm Thu Địch Phỉ như bị buộc chặt, thì ra hắn lại thâm tình với nàng đến vậy.
Mộ Thiên Sơn ôm chặt nữ tử trong ngực, trong nội tâm tơ tình xoắn xuýt, hắn đã yêu nàng như thế cho nên hắn tuyệt không cho phép nàng đi trước hắn.
Khi hai người về lại căn nhà gỗ đã thấy Bách Quái lão nhân mặt mũi tràn đầy lo lắng ngồi trước cửa chờ bọn họ.
Thu Địch Phỉ dựa vào người Mộ Thiên Sơn mở miệng hỏi: “Lão già chết tiệt, ngươi đang làm gì thế!”
Bách Quái thấy hai người về thì như bị khỉ nhập thân, đột nhiên nhảy lên, biểu hưng phấn, không nói nên lời, hai tay vốn cầm lấy tay của Mộ Thiên Sơn mà lắc nhưng chợt nhớ ra ái đồ ưa sạch sẽ liền buông tay hắn ra, chuyển sang nắm tay Thu Địch Phỉ, kết quả bắt gặp ánh mắt như giết người của Mộ đại gia.
Bách Quái cuối cùng quyết định không thèm nắm tay người nào, giơ tay lên trời, hưng phấn nói với Mộ Thiên Sơn “ Tiểu Cửu tử, có tin của Thiên Thủ Phật”
Mộ Thiên Sơn nghe vậy thần sắc biến đổi, thanh âm cơ hồ có chút run rẩy hỏi: “Chuyện này là thật? Ở đâu có được tin tức? Người ở nơi nào? !”
Bách Quái nhảy loi choi tránh né nói “ lời của ta mà giả sao? ta là tìm Tiểu Linh Thông, tiểu sư thúc của ngươi, nhờ hắn thăm dò tin tức giúp ta. Ngươi cũng biết năm đó hắn vốn là trùm tình báo của Thiên Khuyết cung chúng ta, tin tức của hắn trước giờ không hề sai, đáng tiếc hắn cũng giống ta đều không màng thế sự, từ sau khi ngươi tiếp nhận vị trí cung chủ thì chúng ta cùng nhau thoái ẩn đi tìm niềm vui”
Bách Quái lời còn chưa dứt, đã bị Mộ Thiên Sơn không kiên nhẫn lên tiếng cắt ngang “ lão già chết tiệt, toàn nói nhảm, Thiên Thủ Phật hiện tại đang ở đâu?”
Bách Quái bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt tự trách nói “ ta cũng thực là, tuổi đã một đống mà vẫn thích nói nhảm, nói một hồi lại quên mất chuyện cần phải nói…”
Mộ Thiên Sơn lệ khí ẩn hiện: “Thiên Thủ Phật, ở đâu?!”
Bách Quái lập tức dứt khoát hồi đáp: “Tại một thôn nhỏ cách Bách Hoa cốc hơn một trăm dặm về phía đông nam”
Mộ Thiên Sơn liếc xéo Bách Quái một cái, nói sớm có phải tốt hơn không, cái tật nói nhảm tới già cũng không bỏ.
Mộ Thiên Sơn dìu Thu Địch Phỉ đi vào nhà gỗ, đỡ nàng nằm lên giường, cúi đầu ôn nhu nói “ Thu nhi, hảo hảo ngủ một giấc, đợi khi ngươi tỉnh lại thì đại ca cũng đã mang giải dược về rồi”
Thu Địch Phỉ khẽ gọi một tiếng đại ca, thanh âm nồng động thâm tình làm lòng của Mộ Thiên Sơn như trăm mối tơ vò, cúi đầu hôn lên trán nàng rồi rời đi.
Thu Địch Phỉ nhanh chóng kéo vạt áo Mộ Thiên Sơn, không muốn để hắn đi.
Mộ Thiên Sơn ôn nhu trấn an: “Thu nhi đừng sợ, đại ca đi rồi sẽ trở về, ngươi hãy ngủ một giấc, tỉnh lại là sẽ thấy đại ca”
Thu Địch Phỉ hai mắt vẫn nhìn Mộ Thiên Sơn, ẩn ẩn đưa tình lại biểu lộ bất an, làm cho người ta nhìn thấy càng thêm đau lòng. Đột nhiên Thu Địch Phỉ giơ hai tay lên ,quấn quanh cổ Mộ Thiên Sơn, dùng sức nâng người lên, đem môi của mình dán vào môi hắn.
Mộ Thiên Sơn bị Thu Địch Phỉ đột nhiên hôn môi làm cho cảm xúc cuồn cuộn, thò tay ôm chặt nàng vào lòng, hé miệng ngậm lấy đôi môi anh đào kiều nhuyễn.
Hôn sâu triền miên, hít thở khe khẽ, hai tâm hồn quấn quýt lấy nhau, hai người cùng nghĩ không quản bất cứ chuyện gì, chỉ bên nhau triền miên là được rồi.
Một lát sau, Mộ Thiên Sơn yêu thương không dứt, bỏ Thu Địch Phỉ ra, đặt nàng nằm lên giường, đưa tay vuốt má nàng nói “ Thu nhi, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, khi ngươi mở mắt ra là đại ca cũng đã trở về rồi”
Thu Địch Phỉ chăm chú nhìn Mộ Thiên Sơn một lát mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mộ Thiên Sơn đứng dậy đi ra ngoài, lòng bàn tay mất đi xúc cảm ấm áp, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mác.
Người yêu nhau luôn cảm thấy càng triền miên càng chưa đủ, càng yêu say đắm càng thấy lo lắng bất an.
Nhận thấy Mộ Thiên Sơn đã đi xa, người trên giường liền chậm rãi mở mắt.
“Sư phụ” Thu Địch Phỉ lên tiếng gọi Bách Quái “ ngươi thật là một lão già dong dài chết tiệt. Nguy hiểm thật, ngươi còn dong dài nữa thì đại ca nhất định sẽ không tin”
Vẻ mặt hưng phấn của Bách Quái lão nhân đã sớm biến mất không chút tăm hơi.
“Nếu như không phải chột dạ thì sao lại nói nhảm nhiều như vậy ah”
Nếu khi tiểu Sơn quay về, phát hiện ra thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
************
Trong Bách Hoa cốc ai nấy đều cảm thấy bất an, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ hơi lớn tiếng một chút là bị cung chủ đem ra làm bia đỡ đạn.
Chuyện hối hận thứ ba trong đời Mộ Thiên Sơn chính là nghe lời sư phụ hắn.
Nếu không sốt ruột vì ái thê, nếu không phải lão già chết tiệt lôi tiểu sư thúc đáng tin cậy ra, nếu không phải ngày mai là ngày thứ bảy, nếu hắn không tâm phiền ý loạn thì hắn nhất định đã nhìn ra sơ hở.
Tiếc là cuối cùng hắn cũng bị lão già chết tiệt lừa gạt thành công.
Ngoài Bách Hoa cốc một trăm dặm về phía đông nam không hề có chút tin tức nào của Thiên Thủ Phật mà khi hắn quay về Bách Hoa cốc, Thu Địch Phỉ cũng không thấy tăm hơi.
Tức giận lôi đình qua đi, cuối cùng Mộ Thiên Sơn cũng hiểu lão già chết tiệt sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn.
Mộ Thiên Sơn hai mắt đỏ thẫm, trầm giọng hỏi: “Sư phụ, ngươi mang Thu nhi đi đâu?”
Bách Quái quanh co lòng vòng.
Mộ Thiên Sơn vận lực vào hai tay, Bách Quái liền lo lắng kêu lên “ ai nha, sao lại như thế. Ngươi muốn đánh ta sao? tên súc sinh này. Ta không nuôi không dạy ngươi sao? ngươi lại vì một nữ nhân mà ngay cả sư phụ cũng muốn đánh. Đúng là không có tiền đồ”
Mộ Thiên Sơn thống khổ nhắm hai mắt lại nói “ sư phụ, ta không đánh ngươi, ta tự đánh mình”
Bách Quái nghe vậy cả kinh chạy tới bên cạnh Mộ Thiên Sơn, sợ mình ra tay ngăn cản không kịp thì hối hận cả đời. Nhưng mà Mộ Thiên Sơn muốn chết thì có ai ngăn được hắn chứ.
Mộ Thiên Sơn đưa hai tay chuẩn bị hạ xuống lồng ngực của mình…
Thực ra nếu Mộ Thiên Sơn muốn chết, có một người có thể ngăn được hắn. Thu Địch Phỉ.
Phong Nham hét to “ cung chủ dừng tay, ngươi có thư, là của Tam phu nhân viết cho ngươi”
Mộ Thiên Sơn nghe vậy thu hồi chưởng lức nhanh hơn sét đánh, nháy mắt đã lắc mình xuất hiện trước mặt Phong Nham.
Sau lưng là Bách Quái vừa mới chạy tới thế chỗ hắn, xung lượng quá mạnh nên không kịp dừng lại, tiếp tục vọt tới trước, đập thẳng vào tường…
Mộ Thiên Sơn vẻ mặt âm trầm cầm lấy thư tín trên tay Phong Nham, âm nhu nói “ nếu lại gọi Thu nhi là Tam phu nhân, ta sẽ phạt ngươi cả đời ngâm mình trong hàn trì. Ngu ngốc, ta khi nào lấy qua đại phu nhân, nhị phu nhân hả?”
Phong Nham co rúm người đáp “ dạ, dạ, thuộc hạ không dám gọi cung chủ phu nhân bậy bạ nữa”
Mộ Thiên Sơn vẫn không hài lòng nói “ cũng không cho gọi là cung chủ phu nhân” lại đưa tay chỉ Bách Quái đang dính mặt vào tường nói “ lão già chết tiệt kia cũng từng là cung chủ” sau đó nhìn Phong Nham đang run như cầy sấy, bộ dạng như khai ân nói “ gọi là Mộ phu nhân”
Phong Nham… Ngây người! Có sét đánh lên đỉnh đầu! Mộ phu nhân cứu mạng ah! ! !
Mộ Thiên Sơn cầm lấy phong thư, nhu tình tràn lan trên mặt, trong lòng nghĩ: hẳn là Thu nhi đang muốn trêu đùa với hắn. Để xem nàng nói cái gì.
Người càng cường thế, một khi nổi lên si tình thì so với tên ngốc còn ngốc hơn, ngôn hành cử chỉ đều không còn phong thái và khí độ như ngày xưa.
Xem thư xong, thần tình trên mặt Mộ Thiên Sơn thay đổi liên tục, vừa sợ, vừa đau, vừa giận, vừa như bị tổn thương, đưa tay lên ngực, cảm giác như trái tim của mình vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Mộ Thiên Sơn quay đầu hỏi Bách Quái: “Các ngươi hợp mưu để gạt ta phải không? các ngươi sợ ta đi theo Thu nhi cho nên diễn màn này để đùa giỡn ta, nói là nàng bị Nam Hải thần nhi mang đi, nói cái gì Nam Hải thần ni đã hứa với nàng chỉ cần nàng rời xa nam nhân, chịu tu đạo mười sáu năm thì sẽ giải độ cho nàng. Nam Hải thần ni, ta chưa từng nghe tới tên người này, rõ ràng là do các ngươi bịa đặt ra. Là một người tu hành sao có được giải dược của đoạn tâm tán, mà cho dù có thì sao nàng biết Thu nhi trúng độc”
Bách Quái rời khỏi tường, đi tới bên Mộ Thiên Sơn, nghiêm nghị nói “ Tiểu CửuTử, biết sư mẫu ngươi trên giang hồ có danh hào gì không? Nàng được gọi là Bắc Hải tiên cô, chúng ta vẫn không thành thân cũng bởi vì nàng chính là ni cô, nàng muốn ở cùng một chỗ với ta thì phải hoàn tục, mà muốn hoàn tục thì phải đợi tóc nàng dài ra. Sau đó nàng mang thai cốt nhục của ta, nàng nói muốn an thai cũng muốn giúp ta độ công, mà tóc nàng mọc rất chậm, cho đến khi bụng nàng đã lớn, ta muốn thành thân, nàng vẫn không chịu, một mực nói phải đợi tóc dài thì mới cùng ta bái đường. Ta chờ đợi tóc nàng dài ra, kết quả đợi một lần thành thiên nhân vĩnh cách ah”
Mộ Thiên Sơn nhìn sư phụ rưng rưng sắp khóc, cao giọng quát “ nói điểm chính”
Bách Quái thoáng kinh ngạc, nâng tay áo lên xoa mắt, thanh thanh cổ họng một lát rồi nói tiếp “ ngươi đã nghe tục danh của sư mẫu ngươi, có phải thấy cái tên Nam Hải thần ni cũng sẽ quen thuộc không? thực ra, Nam Hải thần ni chính là sư tỷ của sư mẫu ngươi. Năm đó ta đã cho sư mẫu ngươi giải dược của đoạn tâm tán, nàng lại tặng lại cho sư tỷ nàng, gần đây ta mới nhớ ra Nam Hải thần ni cũng có giải dược vì vậy mới tới tìm nàng, ai ngờ lão ni cô này cũng thật quái đản, nhất định phải bắt Thu nhi cùng nàng tu hành mười sáu năm mới chịu cứu giúp, còn phải thề độc nữa. Vì vậy Thu nhi đành đáp ứng yêu cầu của lão ni cô biến thái kia, vì vậy chúng ta mới liên hợp lại lừa ngươi đi chỗ khác, cho Thu nhi có thời gian theo bà ta rời đi. Nhưng mà ngươi yên tâm, Thu nhi nhất định sẽ không sao, mười sáu năm sau nàng nhất định sẽ quay về bên ngươi, ta tin khi đó nàng vẫn là một đóa hoa động lòng người”
Mộ Thiên Sơn híp mắt hỏi: “Ta dựa vào cái gì để tin lời ngươi nói?”
Bách Quái oán thán “ ngươi tin thì thôi, ta không quan tâm nhưng có lẽ trong thư thê tử ngươi cũng có nhắc tới, chẳng lẽ ngươi cũng không tin nàng”
Mộ Thiên Sơn thản nhiên nói “ trên thư không có ghi”
Bách Quái ngạc nhiên nói: “Không thể ah! Ta đã dặn đi dặn lại nàng phải nói ra sự tình nếu không ngươi sẽ chết, nàng đã đáp ứng, không thể có chuyện không nói tới”
Lúc này Phong Nham cũng run giọng nói “ bẩm cung chủ…cái kia…Mộ phu nhân có dặn ta nói với cung chủ…xem thêm mặt sau”
Mộ Thiên Sơn nhanh chóng lật lá thư lại, quả nhiên mặt bên kia có chữ viết.
Nội dung nhắn gởi của Thu Địch Phỉ: nếu như ngươi yêu ta thì phải tin lời ta nói, nếu không tin thì có nghĩa là không yêu ta. Cho nên, ngươi muốn biết lời ta nói có thật hay không thì chờ mười sáu năm sau đi, đại ca, chờ ta. Ta yêu ngươi
Mộ Thiên Sơn chán nản ngã ngồi tại trên mặt ghế, trong i mắt tràn ngập đau thương, trong thanh âm lộ ra vô tận tiêu điều thê lương ,trầm giọng tự nói với mình “ Thu nhi, ta hiểu rõ ngươi là đang gạt ta nhưng ta chẳng thà tin lời ngươi nói, bởi vì đại ca yêu ngươi. Được, đại ca sẽ chờ ngươi mười sáu năm, nếu mười sáu năm sau không thấy ngươi quay về thì khi đó không ai có thể ngăn cản được ta”
Bách Quái thở dài nhẹ nhõm.
Thực ra Nam Hải thần ni kia chẳng qua là do hắn bịa ra mà thôi.
Thu Địch Phỉ nói với hắn, sợ sau khi nàng độc phát bỏ mình thì Mộ Thiên Sơn cũng sẽ tự sát theo, vừa nghe qua, Bách Quái đã cười lớn nói “ không thể, ngươi chết đi thì tiểu tử kia nhất định sẽ rất thương tâm, nhưng tới mức tự sát thì không thể nào, chỉ cần ta tìm cho hắn một đại mỹ nữ khác, hắn nhất định sẽ tốt lên thôi”
Lúc đó Bách Quái nói vậy cũng không phải là thực tâm mà chỉ muốn động viên tinh thần cho Thu Địch Phỉ mà thôi, muốn nàng có thể dấy lên hi vọng.
Nhưng hắn cũng biết rõ, nàng mà chết rồi, tiểu đồ đệ của thật sự sẽ đi theo nàng.
Cho nên thừa dịp Mộ Thiên Sơn tâm phiền ý loạn, bọn họ đã hợp diễn màn kịch này.
Đáng thương cho một đôi hữu tình, vì đối phương mà phải làm trò lừa người dối mình.
Thê tử của đồ đệ hắn gạt phu quân của mình, muốn hắn đợi nàng mười sáu năm, hi vọng nhờ thời gian giúp hắn xoa dịu vết thương lòng, chậm rãi quên đi đau xót mà sống tiếp.
Đồ đệ Tiểu Sơn tử của hắn lừa gạt bản thân, tin rằng chỉ cần hắn chờ đợi mười sáu năm thì ái thê sẽ quay trở về.
Mà hắn, cũng đang sống những ngày tháng lừa mình dối người, để cho mình không khổ sở thì gởi gắm tình cảm vào những phụ nhân bụng bự.
Khi Bách Quái lặng lẽ đi vào hậu sơn phía sau Bách Hoa cốc thì trợn mặt há mồm. Thu Địch Phỉ vốn được an bài ở đây để chờ khi độc phát thì một mình rời đi, ai ngờ lúc này có lật tung cả ngọn núi cũng không thấy thân ảnh nàng đâu.
Bách Quái không khỏi hãi hùng lo sợ.
Rốt cuộc là ai, có bản lĩnh như vậy, ẩn núp ngay trong Bách Hoa cốc của Thiên Khuyết cung mà không bị phát hiện ra.
Trong thanh âm lộ ra nồng đậm tiêu điều đau buồn, lại để cho Thu Địch Phỉ nghe xong im lặng ngưng nghẹn
Mộ Thiên Sơn cúi đầu xuống, nâng cằm Thu Địch Phỉ lên, nhìn sâu vào mắt nàng, thần tình vô tận ôn nhu nói “ Thu nhi còn nhớ ngày hai ta kết bái đã đọc lời thề gì không?”
Thu Địch Phỉ hai mắt rưng lệ, nhẹ giọng nói “Dâng hương tám bái, minh ước án trước; kết làm huynh muội, chung khổ chung ngọt; bất ly bất khí, dứt khoát không phản; sinh bất đồng lúc, chết nguyện cùng năm!”
Mộ Thiên Sơn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Thu Địch Phỉ, thanh âm ôn nhu mà kiên định “ Thu nhi đừng sợ, đại ca sẽ không để ngươi một mình, ngày mai nếu như ngươi phải đi, đại ca cũng sẽ đi cùng ngươi”
Tâm Thu Địch Phỉ như bị buộc chặt, thì ra hắn lại thâm tình với nàng đến vậy.
Mộ Thiên Sơn ôm chặt nữ tử trong ngực, trong nội tâm tơ tình xoắn xuýt, hắn đã yêu nàng như thế cho nên hắn tuyệt không cho phép nàng đi trước hắn.
Khi hai người về lại căn nhà gỗ đã thấy Bách Quái lão nhân mặt mũi tràn đầy lo lắng ngồi trước cửa chờ bọn họ.
Thu Địch Phỉ dựa vào người Mộ Thiên Sơn mở miệng hỏi: “Lão già chết tiệt, ngươi đang làm gì thế!”
Bách Quái thấy hai người về thì như bị khỉ nhập thân, đột nhiên nhảy lên, biểu hưng phấn, không nói nên lời, hai tay vốn cầm lấy tay của Mộ Thiên Sơn mà lắc nhưng chợt nhớ ra ái đồ ưa sạch sẽ liền buông tay hắn ra, chuyển sang nắm tay Thu Địch Phỉ, kết quả bắt gặp ánh mắt như giết người của Mộ đại gia.
Bách Quái cuối cùng quyết định không thèm nắm tay người nào, giơ tay lên trời, hưng phấn nói với Mộ Thiên Sơn “ Tiểu Cửu tử, có tin của Thiên Thủ Phật”
Mộ Thiên Sơn nghe vậy thần sắc biến đổi, thanh âm cơ hồ có chút run rẩy hỏi: “Chuyện này là thật? Ở đâu có được tin tức? Người ở nơi nào? !”
Bách Quái nhảy loi choi tránh né nói “ lời của ta mà giả sao? ta là tìm Tiểu Linh Thông, tiểu sư thúc của ngươi, nhờ hắn thăm dò tin tức giúp ta. Ngươi cũng biết năm đó hắn vốn là trùm tình báo của Thiên Khuyết cung chúng ta, tin tức của hắn trước giờ không hề sai, đáng tiếc hắn cũng giống ta đều không màng thế sự, từ sau khi ngươi tiếp nhận vị trí cung chủ thì chúng ta cùng nhau thoái ẩn đi tìm niềm vui”
Bách Quái lời còn chưa dứt, đã bị Mộ Thiên Sơn không kiên nhẫn lên tiếng cắt ngang “ lão già chết tiệt, toàn nói nhảm, Thiên Thủ Phật hiện tại đang ở đâu?”
Bách Quái bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt tự trách nói “ ta cũng thực là, tuổi đã một đống mà vẫn thích nói nhảm, nói một hồi lại quên mất chuyện cần phải nói…”
Mộ Thiên Sơn lệ khí ẩn hiện: “Thiên Thủ Phật, ở đâu?!”
Bách Quái lập tức dứt khoát hồi đáp: “Tại một thôn nhỏ cách Bách Hoa cốc hơn một trăm dặm về phía đông nam”
Mộ Thiên Sơn liếc xéo Bách Quái một cái, nói sớm có phải tốt hơn không, cái tật nói nhảm tới già cũng không bỏ.
Mộ Thiên Sơn dìu Thu Địch Phỉ đi vào nhà gỗ, đỡ nàng nằm lên giường, cúi đầu ôn nhu nói “ Thu nhi, hảo hảo ngủ một giấc, đợi khi ngươi tỉnh lại thì đại ca cũng đã mang giải dược về rồi”
Thu Địch Phỉ khẽ gọi một tiếng đại ca, thanh âm nồng động thâm tình làm lòng của Mộ Thiên Sơn như trăm mối tơ vò, cúi đầu hôn lên trán nàng rồi rời đi.
Thu Địch Phỉ nhanh chóng kéo vạt áo Mộ Thiên Sơn, không muốn để hắn đi.
Mộ Thiên Sơn ôn nhu trấn an: “Thu nhi đừng sợ, đại ca đi rồi sẽ trở về, ngươi hãy ngủ một giấc, tỉnh lại là sẽ thấy đại ca”
Thu Địch Phỉ hai mắt vẫn nhìn Mộ Thiên Sơn, ẩn ẩn đưa tình lại biểu lộ bất an, làm cho người ta nhìn thấy càng thêm đau lòng. Đột nhiên Thu Địch Phỉ giơ hai tay lên ,quấn quanh cổ Mộ Thiên Sơn, dùng sức nâng người lên, đem môi của mình dán vào môi hắn.
Mộ Thiên Sơn bị Thu Địch Phỉ đột nhiên hôn môi làm cho cảm xúc cuồn cuộn, thò tay ôm chặt nàng vào lòng, hé miệng ngậm lấy đôi môi anh đào kiều nhuyễn.
Hôn sâu triền miên, hít thở khe khẽ, hai tâm hồn quấn quýt lấy nhau, hai người cùng nghĩ không quản bất cứ chuyện gì, chỉ bên nhau triền miên là được rồi.
Một lát sau, Mộ Thiên Sơn yêu thương không dứt, bỏ Thu Địch Phỉ ra, đặt nàng nằm lên giường, đưa tay vuốt má nàng nói “ Thu nhi, nhắm mắt lại ngủ một giấc đi, khi ngươi mở mắt ra là đại ca cũng đã trở về rồi”
Thu Địch Phỉ chăm chú nhìn Mộ Thiên Sơn một lát mới ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Mộ Thiên Sơn đứng dậy đi ra ngoài, lòng bàn tay mất đi xúc cảm ấm áp, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mác.
Người yêu nhau luôn cảm thấy càng triền miên càng chưa đủ, càng yêu say đắm càng thấy lo lắng bất an.
Nhận thấy Mộ Thiên Sơn đã đi xa, người trên giường liền chậm rãi mở mắt.
“Sư phụ” Thu Địch Phỉ lên tiếng gọi Bách Quái “ ngươi thật là một lão già dong dài chết tiệt. Nguy hiểm thật, ngươi còn dong dài nữa thì đại ca nhất định sẽ không tin”
Vẻ mặt hưng phấn của Bách Quái lão nhân đã sớm biến mất không chút tăm hơi.
“Nếu như không phải chột dạ thì sao lại nói nhảm nhiều như vậy ah”
Nếu khi tiểu Sơn quay về, phát hiện ra thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì nữa.
************
Trong Bách Hoa cốc ai nấy đều cảm thấy bất an, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ hơi lớn tiếng một chút là bị cung chủ đem ra làm bia đỡ đạn.
Chuyện hối hận thứ ba trong đời Mộ Thiên Sơn chính là nghe lời sư phụ hắn.
Nếu không sốt ruột vì ái thê, nếu không phải lão già chết tiệt lôi tiểu sư thúc đáng tin cậy ra, nếu không phải ngày mai là ngày thứ bảy, nếu hắn không tâm phiền ý loạn thì hắn nhất định đã nhìn ra sơ hở.
Tiếc là cuối cùng hắn cũng bị lão già chết tiệt lừa gạt thành công.
Ngoài Bách Hoa cốc một trăm dặm về phía đông nam không hề có chút tin tức nào của Thiên Thủ Phật mà khi hắn quay về Bách Hoa cốc, Thu Địch Phỉ cũng không thấy tăm hơi.
Tức giận lôi đình qua đi, cuối cùng Mộ Thiên Sơn cũng hiểu lão già chết tiệt sử dụng chiêu điệu hổ ly sơn.
Mộ Thiên Sơn hai mắt đỏ thẫm, trầm giọng hỏi: “Sư phụ, ngươi mang Thu nhi đi đâu?”
Bách Quái quanh co lòng vòng.
Mộ Thiên Sơn vận lực vào hai tay, Bách Quái liền lo lắng kêu lên “ ai nha, sao lại như thế. Ngươi muốn đánh ta sao? tên súc sinh này. Ta không nuôi không dạy ngươi sao? ngươi lại vì một nữ nhân mà ngay cả sư phụ cũng muốn đánh. Đúng là không có tiền đồ”
Mộ Thiên Sơn thống khổ nhắm hai mắt lại nói “ sư phụ, ta không đánh ngươi, ta tự đánh mình”
Bách Quái nghe vậy cả kinh chạy tới bên cạnh Mộ Thiên Sơn, sợ mình ra tay ngăn cản không kịp thì hối hận cả đời. Nhưng mà Mộ Thiên Sơn muốn chết thì có ai ngăn được hắn chứ.
Mộ Thiên Sơn đưa hai tay chuẩn bị hạ xuống lồng ngực của mình…
Thực ra nếu Mộ Thiên Sơn muốn chết, có một người có thể ngăn được hắn. Thu Địch Phỉ.
Phong Nham hét to “ cung chủ dừng tay, ngươi có thư, là của Tam phu nhân viết cho ngươi”
Mộ Thiên Sơn nghe vậy thu hồi chưởng lức nhanh hơn sét đánh, nháy mắt đã lắc mình xuất hiện trước mặt Phong Nham.
Sau lưng là Bách Quái vừa mới chạy tới thế chỗ hắn, xung lượng quá mạnh nên không kịp dừng lại, tiếp tục vọt tới trước, đập thẳng vào tường…
Mộ Thiên Sơn vẻ mặt âm trầm cầm lấy thư tín trên tay Phong Nham, âm nhu nói “ nếu lại gọi Thu nhi là Tam phu nhân, ta sẽ phạt ngươi cả đời ngâm mình trong hàn trì. Ngu ngốc, ta khi nào lấy qua đại phu nhân, nhị phu nhân hả?”
Phong Nham co rúm người đáp “ dạ, dạ, thuộc hạ không dám gọi cung chủ phu nhân bậy bạ nữa”
Mộ Thiên Sơn vẫn không hài lòng nói “ cũng không cho gọi là cung chủ phu nhân” lại đưa tay chỉ Bách Quái đang dính mặt vào tường nói “ lão già chết tiệt kia cũng từng là cung chủ” sau đó nhìn Phong Nham đang run như cầy sấy, bộ dạng như khai ân nói “ gọi là Mộ phu nhân”
Phong Nham… Ngây người! Có sét đánh lên đỉnh đầu! Mộ phu nhân cứu mạng ah! ! !
Mộ Thiên Sơn cầm lấy phong thư, nhu tình tràn lan trên mặt, trong lòng nghĩ: hẳn là Thu nhi đang muốn trêu đùa với hắn. Để xem nàng nói cái gì.
Người càng cường thế, một khi nổi lên si tình thì so với tên ngốc còn ngốc hơn, ngôn hành cử chỉ đều không còn phong thái và khí độ như ngày xưa.
Xem thư xong, thần tình trên mặt Mộ Thiên Sơn thay đổi liên tục, vừa sợ, vừa đau, vừa giận, vừa như bị tổn thương, đưa tay lên ngực, cảm giác như trái tim của mình vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Mộ Thiên Sơn quay đầu hỏi Bách Quái: “Các ngươi hợp mưu để gạt ta phải không? các ngươi sợ ta đi theo Thu nhi cho nên diễn màn này để đùa giỡn ta, nói là nàng bị Nam Hải thần nhi mang đi, nói cái gì Nam Hải thần ni đã hứa với nàng chỉ cần nàng rời xa nam nhân, chịu tu đạo mười sáu năm thì sẽ giải độ cho nàng. Nam Hải thần ni, ta chưa từng nghe tới tên người này, rõ ràng là do các ngươi bịa đặt ra. Là một người tu hành sao có được giải dược của đoạn tâm tán, mà cho dù có thì sao nàng biết Thu nhi trúng độc”
Bách Quái rời khỏi tường, đi tới bên Mộ Thiên Sơn, nghiêm nghị nói “ Tiểu CửuTử, biết sư mẫu ngươi trên giang hồ có danh hào gì không? Nàng được gọi là Bắc Hải tiên cô, chúng ta vẫn không thành thân cũng bởi vì nàng chính là ni cô, nàng muốn ở cùng một chỗ với ta thì phải hoàn tục, mà muốn hoàn tục thì phải đợi tóc nàng dài ra. Sau đó nàng mang thai cốt nhục của ta, nàng nói muốn an thai cũng muốn giúp ta độ công, mà tóc nàng mọc rất chậm, cho đến khi bụng nàng đã lớn, ta muốn thành thân, nàng vẫn không chịu, một mực nói phải đợi tóc dài thì mới cùng ta bái đường. Ta chờ đợi tóc nàng dài ra, kết quả đợi một lần thành thiên nhân vĩnh cách ah”
Mộ Thiên Sơn nhìn sư phụ rưng rưng sắp khóc, cao giọng quát “ nói điểm chính”
Bách Quái thoáng kinh ngạc, nâng tay áo lên xoa mắt, thanh thanh cổ họng một lát rồi nói tiếp “ ngươi đã nghe tục danh của sư mẫu ngươi, có phải thấy cái tên Nam Hải thần ni cũng sẽ quen thuộc không? thực ra, Nam Hải thần ni chính là sư tỷ của sư mẫu ngươi. Năm đó ta đã cho sư mẫu ngươi giải dược của đoạn tâm tán, nàng lại tặng lại cho sư tỷ nàng, gần đây ta mới nhớ ra Nam Hải thần ni cũng có giải dược vì vậy mới tới tìm nàng, ai ngờ lão ni cô này cũng thật quái đản, nhất định phải bắt Thu nhi cùng nàng tu hành mười sáu năm mới chịu cứu giúp, còn phải thề độc nữa. Vì vậy Thu nhi đành đáp ứng yêu cầu của lão ni cô biến thái kia, vì vậy chúng ta mới liên hợp lại lừa ngươi đi chỗ khác, cho Thu nhi có thời gian theo bà ta rời đi. Nhưng mà ngươi yên tâm, Thu nhi nhất định sẽ không sao, mười sáu năm sau nàng nhất định sẽ quay về bên ngươi, ta tin khi đó nàng vẫn là một đóa hoa động lòng người”
Mộ Thiên Sơn híp mắt hỏi: “Ta dựa vào cái gì để tin lời ngươi nói?”
Bách Quái oán thán “ ngươi tin thì thôi, ta không quan tâm nhưng có lẽ trong thư thê tử ngươi cũng có nhắc tới, chẳng lẽ ngươi cũng không tin nàng”
Mộ Thiên Sơn thản nhiên nói “ trên thư không có ghi”
Bách Quái ngạc nhiên nói: “Không thể ah! Ta đã dặn đi dặn lại nàng phải nói ra sự tình nếu không ngươi sẽ chết, nàng đã đáp ứng, không thể có chuyện không nói tới”
Lúc này Phong Nham cũng run giọng nói “ bẩm cung chủ…cái kia…Mộ phu nhân có dặn ta nói với cung chủ…xem thêm mặt sau”
Mộ Thiên Sơn nhanh chóng lật lá thư lại, quả nhiên mặt bên kia có chữ viết.
Nội dung nhắn gởi của Thu Địch Phỉ: nếu như ngươi yêu ta thì phải tin lời ta nói, nếu không tin thì có nghĩa là không yêu ta. Cho nên, ngươi muốn biết lời ta nói có thật hay không thì chờ mười sáu năm sau đi, đại ca, chờ ta. Ta yêu ngươi
Mộ Thiên Sơn chán nản ngã ngồi tại trên mặt ghế, trong i mắt tràn ngập đau thương, trong thanh âm lộ ra vô tận tiêu điều thê lương ,trầm giọng tự nói với mình “ Thu nhi, ta hiểu rõ ngươi là đang gạt ta nhưng ta chẳng thà tin lời ngươi nói, bởi vì đại ca yêu ngươi. Được, đại ca sẽ chờ ngươi mười sáu năm, nếu mười sáu năm sau không thấy ngươi quay về thì khi đó không ai có thể ngăn cản được ta”
Bách Quái thở dài nhẹ nhõm.
Thực ra Nam Hải thần ni kia chẳng qua là do hắn bịa ra mà thôi.
Thu Địch Phỉ nói với hắn, sợ sau khi nàng độc phát bỏ mình thì Mộ Thiên Sơn cũng sẽ tự sát theo, vừa nghe qua, Bách Quái đã cười lớn nói “ không thể, ngươi chết đi thì tiểu tử kia nhất định sẽ rất thương tâm, nhưng tới mức tự sát thì không thể nào, chỉ cần ta tìm cho hắn một đại mỹ nữ khác, hắn nhất định sẽ tốt lên thôi”
Lúc đó Bách Quái nói vậy cũng không phải là thực tâm mà chỉ muốn động viên tinh thần cho Thu Địch Phỉ mà thôi, muốn nàng có thể dấy lên hi vọng.
Nhưng hắn cũng biết rõ, nàng mà chết rồi, tiểu đồ đệ của thật sự sẽ đi theo nàng.
Cho nên thừa dịp Mộ Thiên Sơn tâm phiền ý loạn, bọn họ đã hợp diễn màn kịch này.
Đáng thương cho một đôi hữu tình, vì đối phương mà phải làm trò lừa người dối mình.
Thê tử của đồ đệ hắn gạt phu quân của mình, muốn hắn đợi nàng mười sáu năm, hi vọng nhờ thời gian giúp hắn xoa dịu vết thương lòng, chậm rãi quên đi đau xót mà sống tiếp.
Đồ đệ Tiểu Sơn tử của hắn lừa gạt bản thân, tin rằng chỉ cần hắn chờ đợi mười sáu năm thì ái thê sẽ quay trở về.
Mà hắn, cũng đang sống những ngày tháng lừa mình dối người, để cho mình không khổ sở thì gởi gắm tình cảm vào những phụ nhân bụng bự.
Khi Bách Quái lặng lẽ đi vào hậu sơn phía sau Bách Hoa cốc thì trợn mặt há mồm. Thu Địch Phỉ vốn được an bài ở đây để chờ khi độc phát thì một mình rời đi, ai ngờ lúc này có lật tung cả ngọn núi cũng không thấy thân ảnh nàng đâu.
Bách Quái không khỏi hãi hùng lo sợ.
Rốt cuộc là ai, có bản lĩnh như vậy, ẩn núp ngay trong Bách Hoa cốc của Thiên Khuyết cung mà không bị phát hiện ra.
/98
|