Bách Quái vừa dứt lời, không đợi Mộ Thiên Sơn xác minh, Thu Địch Phỉ đã đột nhiên đứng lên, đi về phái cửa, mở cửa ra rồi nói “ lão già chết tiệt, nghe chưa, đội hình cầu vồng đang kêu ngươi về ăn cơm kìa, ngươi đi nhanh đi”
Bách Quái lắc đầu nói “ ta ở đây ăn được rồi, không cần để ý tới đám bọn họ”
Thu Địch Phỉ nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu thi lễ nói “ ân sư, ngài có thể nghe Địch Phỉ nói một câu không?”
Còn chưa nói xong, Bách Quái đã nhảy dựng lên, vung vẩy hai cánh tay nổi da gà nói “ đứa nhỏ này, vô duyên vô cớ lại điên lên là sao? nói chuyện lễ nghĩa làm gì, đừng làm ta buồn nôn ah”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu, nói: “Muốn ta không như vậy cũng được, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện”
Bách Quái cướp lời “ được, được, sau này không rình ở cửa nghe lén nữa chứ gì? Ta đáp ứng, đáp ứng”
Thu Địch Phỉ lắc đầu nói: “Không phải việc này!”
Bách Quái lại cướp lời “ ah, đã biết, sau này đừng đánh chủ ý lên bụng của ngươi nữa chứ gì? Không ôm thì không ôm, quyết định vậy đi”
Thu Địch Phỉ không khỏi có chút chán nản: “Cũng không phải cái này! Đừng cứ ngắt lời ta”
Bách Quái lại nói “ ah, thì ra là vậy, không ngắt lời thì không ngắt lời, không có vấn đề gì”
=_=|||
Thu Địch Phỉ đổ mồ hôi lạnh.
Dứt khoát không để ý tới Bách Quái nữa, quay đầu nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ngươi giúp ta điểm á huyệt của hắn”
Mộ Thiên Sơn khẽ nâng ngón tay, Bách Quái lập tức biến thành người câm.
Thu Địch Phỉ nhìn Bách Quái, trong lòng cảm thán “ tục ngữ nói không sai, không lên tiếng đâu ai nói là câm. Đại ca, ngươi xem, lão già chết tiệt đang khẩn trương muốn chết, đáng tiếc chúng ta lại không bị ảnh hưởng, hahaha”
“Tinh nghịch” Mộ Thiên Sơn sủng nịch nói với Thu Địch Phỉ.
Bách Quái rùng mình thật mạnh.
Thu Địch Phỉ đi đến trước mặt Bách Quái, thành khẩn nhìn vào hai mắt hắn, chân thành nói “ lão già chết tiệt, trước khi vết thương trên đầu ngươi lành hẳn, không được tái xuất hiện trước mặt ta, nghe rõ chưa?”
Bách Quái vẻ mặt mờ mịt, vì sao?
“Bộ dạng của ngươi như vậy sẽ hù bảo bảo trong bụng ta, hai ngày qua gặp ngươi nhiều quá, kết quả nửa đêm hắn đều huyên náo làm ta đau bụng”
Bách Quái muốn hôn mê, vẻ mờ mịt trên mặt càng đậm hơn, ngươi đau bụng mắc mớ gì tới ta, không phải do hai ngươi vận động quá mức mới thành ra như vậy sao?
“Nếu ngươi không đáp ứng ta thì ta gặp ngươi một lần sẽ cung kính thỉnh an một lần” Thu Địch Phỉ ôn nhu cười, đúng kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm “ ngươi nghe rõ nha, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý cũng không cần lắc đầu…ta gọi đại ca ta đánh ngươi một trận là được”
Bách Quái gật đầu liên tục.
“Vậy ngươi nhanh chóng biến đi cho ta” Mộ phu nhân mười phần lưu manh nói.
Bóng người lóe lên, trong phòng rốt cục chỉ còn lại có hai người… Không đúng, là hai người và một bào thai ah.
Thu Địch Phỉ quay lại ngồi bên cạnh Mộ Thiên Sơn, hai mắt ngấn lệ nhìn phu quân, bờ môi run run, do dự một lát mới nói “ đại ca, ta muốn…”
“Muốn hỏi ta chuyện gì sao?” Mộ Thiên Sơn ôn nhu ngắt lời “ Thu nhi muốn hỏi gì cứ hỏi, không cần để ý như vậy”
Thu Địch Phỉ nhìn hai tròng mắt thâm thúy như hiểu hết tất cả của Mộ Thiên Sơn, những lời muốn nói như bị chặn ở yết hầu, thanh âm vất vả ra khỏi miệng lại là “ ách…ta muốn hỏi, lão già chết tiệt sao lại đần như vậy, ngươi điểm á huyệt của hắn thì hắn không nói, thật ra hắn có thể tự giải huyệt mà”
Thu Địch Phỉ nói xong, tiện tay nâng chén trà lên hớp một ngụm, tim bắt đầu đập loạn, ánh mắt đại ca nhìn nàng sao là lạ, khóe miệng tươi cười cũng rất quỷ dị.
Mộ Thiên Sơn không lên tiếng nhìn Thu Địch Phỉ một hồi lâu mới chậm rãi nói “ Thu nhi, chén trà của ngươi đã sớm nguội, đừng uống nữa”
Thu Địch Phỉ cúi đầu trầm ngâm.
Mộ Thiên Sơn ha ha cười mói “ Thu nhi ngốc, có gì thì cứ nói thẳng với đại ca, muốn hỏi đại ca chuyện gì?”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Thiên Sơn, toàn thân tê dại.
Đúng là sắc đẹp có thể thay cơm ah.
Thu Địch Phỉ nhẹ nhàng hỏi “ đại ca…ngươi muốn lên làm hoàng thượng sao?”
Mộ Thiên Sơn khiêu mi nói: “Thu nhi không thích?”
Thu Địch Phỉ nuốt nước miếng một cái, nói ra: “Hoàng Thượng rất mệt a ah…nhiều việc phải xử lý như vậy, nhà lại to như vậy…phòng lại nhiều như vậy” mỗi phòng lại có một cô nương xinh đẹp nữa chứ.
“Thu nhi, muốn nói cái gì, nói thẳng ra!” Mộ Thiên Sơn thấy Thu Địch Phỉ cứ lòng vòng lúng túng thì càng thêm hối thúc
Thu Địch Phỉ cắn chặt răng, quyết định liều chết mà nói “ đại ca, khi ta với ngươi kết làm huynh muội đã từng nói tương lại ta chỉ gả cho phu quân chỉ có một thê tử. Đại ca…ngươi…thực ra…thực ra…nam nhân thê thiếp nhiều sẽ có hại cho sức khỏe ah, hai mẹ kế của ta vẫn nói yêu quý tính mạng thì phải rời xa tiểu thiếp nha”
Mộ Thiên Sơn cười ha ha, đưa tay đem Thu Địch Phỉ ôm vào trong ngực, vui vẻ nói “ Thu nhi thực sự là cực kỳ đáng yêu “làm cho mấy người đang rình nghe ngoài cửa suýt chút nôn mửa. Sờ sờ cái mũi của nàng, ôn nhu nói tiếp “ nha đầu ngốc, đại ca sao lại không nhớ những lời ngươi nói chứ, giang sơn kia trong mắt đại ca chẳng có gì thú vị, làm hoàng thượng sao bằng làm một Mộ Thiên Sơn tự do tự tại”
Thu Địch Phỉ yên lòng, tươi cười ngọt ngào nói “ đại ca thật tốt”, chư vị đang rình coi ngoài cửa lại muốn ói.
Trong phòng tiểu cô nương lại ngọt ngào nói tiếp “ đại ca, ngươi dạy ta bào chế dược liệu sở trường: sờ vào thì tiêu chảy, nghe thấy thì rơi á, ta đem bôi lên khung cửa, nhưng ta mới bào chế lần đầu, cũng không biết có tác dụng hay không?”
Cô nương vừa nói xong, ngoài phòng đã có tiếng hô phản đối “ mẹ nó, các ngươi không phải người mà, khi dễ ta chạy chậm nhất, các ngươi nhớ để giành chỗ cho ta, lưu lại cho ta một cái ah..ah…ah”
Thanh âm đã đi xa…
Có năm cái nhà xí mà tới sáu người bị tiêu chảy, phân chia thế nào đây???
Thu Địch Phỉ bỗng nhiên nghĩ ra một cách để đo lường trí tuệ.
Một người đi vào nhà vệ sinh, thể trọng bằng nửa con heo, sau khi đại tiện xong, thể trọng vẫn bằng nửa con heo, không có giảm bớt, vậy xin hỏi đại tiện ra chỗ nào?
Trong sáu người, người chậm chân nhất bi thương đáp: trong đũng quần, đều đại tiện ra đó ah, cũng là do gia mệnh khổ ah…ah…
Ba ngày qua không có Bách Quái đồng chí cùng đội hình cầu vồng quấy rối thế giới hai người, làm cho Thu Địch Phỉ cảm thấy thật bình an và hạnh phúc
Ngẩng đầu ngắm trăng, chợt phát hiện một đạo bóng đen đang chắn ngang mặt chị Hằng.
Thu Địch Phỉ rống lên một tiếng rồi thối lui, nhìn chăm chú rồi mới phát hiện ra bóng đen đang đứng trên nóc phòng. Bóng đen này cũng bịnh quá đi, nửa đêm còn trèo lên nóc phòng người ta chơi trò giả làm tiên ông.
Người trên nóc nhà áo trắng bay bay trong gió…mặt…đúng câu nhan như ngọc ah.
Thu Địch Phỉ ngửa đầu, nhìn chằm chằm người đứng trên đầu tường kia rồi nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ta nhìn kỹ rồi, y phục trên người kẻ kia là của ngươi ah” sau đó quay sang hô to với người trên đầu tường “ này, ngươi là ai, dám trộm quần áo của đại ca ta” còn bắt chước đại ca ta chơi trờ phiêu phiêu dục tiên, lão nương ta hôm nay đạp chết ngươi.
Người trên đầu tường nghe tiếng khẽ nhếch đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây quạt, “ xoát” một cái, bugn quạt ra phe phẩy, bày ra bộ dáng tài tử phóng khoáng, miệng ngâm nga:
Người khác cười ta quá khùng điên, ta lưu chòm râu che mặt;
Ta cười người khác nhìn không thấu, ca có một trương mỹ dung nhan;
Không thấy năm lăng hào kiệt mộ, hôm nay gia ta lộ thực mặt;
Không hoa không rượu cuốc làm điền, tao nhã thật sự là so Thần Tiên!
Ah ——!”
Sáu khối gạch từ trong góc tối bay thẳng về hướng người trên đầu tường.
Thu Địch Phỉ trầm tư nói: “Nghe thanh âm thì hình như là lão già chết tiệt”, tự dưng hóa trang kinh hãi như vậy để làm gì
Lão già chết tiệt đứng lên, phủi bụi trên người rồi nhảy tới trước mặt mọi người, hất đầu nói “ nha đầu, như thế nào? ta hôm nay có đẹp trai không? như vậy không có hù dọa bảo bảo trong bụng ngươi nha”
Thu Địch Phỉ gật đầu thở dài: ” tới gần mới thấy, ngoài trừ khóe mắt nhiều nếp nhăn một chút, làn da chảy xệ một chút, cằm chưa được cạo sạch một chú thì lão già chết tiệt ngươi cũng có thể được xem là tướng mạo đường…”
Lão già chết tiệt hai mắt chờ mong vô hạn, dựng thẳng tai để nghe lời ca ngợi, những tưởng…ai dè…
“—— người quái dị!”
Bịch! Ngã sấp xuống!
Mẹ nó, nha đầu chết tiệt cố ý chơi hắn.
“Nha đầu, ngươi đang mang hài tử không nên nói chuyện trái lương tâm ah, ta sao có thể là người quái dị được chứ?”
“Lão già chết tiệt, ngươi dựa vào cái gì mà dám trôm y phục của đại ca ta?”
“Nha đầu ngươi nói chẳng lẽ ta cạo râu rồi phong thái không nhẹ nhàng ư?”
“Lão già chết tiệt, ngươi mặc quần áo của đại ca ta, ngươi có biết là ở trên người một lão già không có răng như ngươi chẳng khác nào cưa sừng làm nghé không? vô sỉ”
“Nha đầu ngươi nói chẳng lẽ ta thực sự không đẹp trai, không mê người ư?”
“Lão già chết tiệt, ngươi mau đem quần áo của đại ca ta giặt cho sạch rồi trả lại ta để ta đem đi ném”
“Nha đầu, ngươi đã muốn ném sao còn bắt ta phải giặt sạch?”
“Lão già chết tiệt , ngươi không biết đại ca ta thích sạch sẽ sao, quần áo ngươi đã mặc qua sao còn có thể để cho hắn mặc, có muốn ném thì cũng phải tẩy sạch mùi mồ hôi của ngươi đã”
“…”
Thổ huyết!
Ta là trung niên mỹ thúc thúc có được không. Móa
Lão già chết tiệt cùng thai phụ đấu võ mồm, bên kia đội hình cầu vồng vừa gặm hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Mộ đại gia vẫn điềm nhiên ngồi một bên uống trà.
Đặt chén trà xuống, Mộ Thiên Sơn mới nhướng mắt, khóe miệng âm nhu cười nói “ lão già chết tiệt, ngươi mau thay ra cho ta, bày đặt ăn diện như vậy là muốn vào cung diện thánh hay sao?”
Bách Quái đột nhiên bày ra thần sắc nghiêm túc nói với Mộ Thiên Sơn “ không tệ”, dừng một chút, thần tình càng thêm nghiêm nghị nói tiếp “ lúc này là thời điểm mấu chốt quốc gia tồn vong, Sơn nhi, ngươi theo ta tiến cung một chuyến đi”
Mọi người cùng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy không thôi.
Chỉ vì cách xưng hô kia, “ Sơn nhi” ah
Mộ Thiên Sơn nhướng mày hỏi: “Ta vì sao phải theo ngươi tiến cung?”
Bách Quái nghĩ nghĩ rồi nói “ tiểu Cửu, ngươi trả lời ta một vấn đề trước đi, ta sũy nghĩ rất lâu, thực rất muốn hỏi ngươi, ngươi từ khi nào thì bắt đầu hoài nghi thân thế của mình? Ta đã tự giác dùng râu ria che lấp mỹ mạo của mình, cũng không toát ra một chút quý khí quý tộc ah, ngươi làm sao phát hiện ra mình là nhi tử của hoàng đế chứ?”
Mộ Thiên Sơn ha ha cười cười, nói “ ngươi cho rằng cạo râu xong, ngoài trừ lộ ra mấy nếp nhăn thì có được nửa phần quý khí vương tộc sao? sơ hở của ngươi chính là ngươi đã đem tử la ngọc bội đưa cho ta”
Bách Quái đưa tay hung hăng đánh vào trán mình “ moa nó, đầu óc y như con lừa, sao lại quên chuyện này chứ. Quá chủ quan rồi, khi ngươi còn bé rất đang yêu mới cao hứng đưa cho ngươi, lại quên mất ngọc bội kia người bình thường không thể nào có ah”
Đội hình cầu vồng giận dữ quát “ lão già chết tiệt, ngươi thật bất công, bọn ta khi còn bé không đáng yêu sao? ngươi lại chỉ cho mình hắn, còn nữa, ngươi đầu óc không phải y như con lừa mà còn lừa hơn cả con lừa, chính xác là đầu lừa óc heo ah”
Bách Quái nhảy vọt lên, ra sức đạp đội hình cầu vồng, vừa đạp vừa mắng “ nghiệt đồ”
Trong cuộc sống, ở đâu có áp bách thì ở đó có phản kháng, ở đâu có đạp người khác thì ở đó cũng bị người khác đạp ah. Bộ áo gấm trắng nõn trên người Bách Quái lúc này chi chít vết chân, Thu Địch Phỉ nhìn thấy đau lòng, la to “ đừng đạp, đó là quần áo của đại ca ta, đạp lên mặt hắn á”
Bịch! Ngã sấp xuống!
Mẹ nó, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.
ầm ĩ qua đi, Bách Quái lại nói với Mộ Thiên Sơn “ tiểu Cửu, cùng ta tiến cung đi”
Mộ Thiên Sơn đạm mạc hỏi “ lý do”
Bách Quái thở dài, nói: ” tiểu Cửu ah, ta biết làm như vậy đối với ngươi không công bằng cũng đã làm khó ngươi nhưng không phải bất đắc dĩ ta sẽ không kêu ngươi tiến cung. Cha ngươi đúng là có chút không đúng với mẹ ngươi, có chút không đúng với ta, cũng có chút không đúng với ngươi, tóm lại với một nhà ba người chúng ta thì có nhiều chút không đúng…ah, phi, ai cùng một nhà với ngươi, ý ta là hắn tuy có phạm sai lầm nhưng nếu biết thay đổi lại là chuyện tốt, chúng ta cũng không thể cứ mãi trách cứ hắn mà không cho hắn sửa sai, không cho hắn nhận thức chân tình chân ái, đúng không?”
Mọi người bực bội vô cùng, Thu Địch Phỉ kìm lòng không được dùng tay ngăn chặn lỗ tai của mình
Nghe nữa thì chắc sẽ bị nhũn não.
Lão bất tử kia so với đường ca còn ngốc hơn.
Mộ Thiên Sơn cau mày, đưa tay cắt ngang “ nói chủ để chính đi”
Bách Quái thấy Mộ Thiên Sơn đã mất kiên nhẫn thì vội thở gấp một hơi, suýt chút nữa là hụt hơi mà chết rồi “ là thế này, Lăng quốc cùng Chí Tôn lâu và phụ tử Uông Uyên cấu kết nhau, ý đồ đánh chiếm Mẫn quốc ta, chúng ta là hoàng tộc Mẫn quốc, sao có thể ngồi yên không quan tâm”
Nói xong, bịch! Ngã xuống đất!
Thiếu hơi ah…
Bách Quái lắc đầu nói “ ta ở đây ăn được rồi, không cần để ý tới đám bọn họ”
Thu Địch Phỉ nhíu nhíu mày, bỗng nhiên cúi đầu thi lễ nói “ ân sư, ngài có thể nghe Địch Phỉ nói một câu không?”
Còn chưa nói xong, Bách Quái đã nhảy dựng lên, vung vẩy hai cánh tay nổi da gà nói “ đứa nhỏ này, vô duyên vô cớ lại điên lên là sao? nói chuyện lễ nghĩa làm gì, đừng làm ta buồn nôn ah”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu, nói: “Muốn ta không như vậy cũng được, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một chuyện”
Bách Quái cướp lời “ được, được, sau này không rình ở cửa nghe lén nữa chứ gì? Ta đáp ứng, đáp ứng”
Thu Địch Phỉ lắc đầu nói: “Không phải việc này!”
Bách Quái lại cướp lời “ ah, đã biết, sau này đừng đánh chủ ý lên bụng của ngươi nữa chứ gì? Không ôm thì không ôm, quyết định vậy đi”
Thu Địch Phỉ không khỏi có chút chán nản: “Cũng không phải cái này! Đừng cứ ngắt lời ta”
Bách Quái lại nói “ ah, thì ra là vậy, không ngắt lời thì không ngắt lời, không có vấn đề gì”
=_=|||
Thu Địch Phỉ đổ mồ hôi lạnh.
Dứt khoát không để ý tới Bách Quái nữa, quay đầu nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ngươi giúp ta điểm á huyệt của hắn”
Mộ Thiên Sơn khẽ nâng ngón tay, Bách Quái lập tức biến thành người câm.
Thu Địch Phỉ nhìn Bách Quái, trong lòng cảm thán “ tục ngữ nói không sai, không lên tiếng đâu ai nói là câm. Đại ca, ngươi xem, lão già chết tiệt đang khẩn trương muốn chết, đáng tiếc chúng ta lại không bị ảnh hưởng, hahaha”
“Tinh nghịch” Mộ Thiên Sơn sủng nịch nói với Thu Địch Phỉ.
Bách Quái rùng mình thật mạnh.
Thu Địch Phỉ đi đến trước mặt Bách Quái, thành khẩn nhìn vào hai mắt hắn, chân thành nói “ lão già chết tiệt, trước khi vết thương trên đầu ngươi lành hẳn, không được tái xuất hiện trước mặt ta, nghe rõ chưa?”
Bách Quái vẻ mặt mờ mịt, vì sao?
“Bộ dạng của ngươi như vậy sẽ hù bảo bảo trong bụng ta, hai ngày qua gặp ngươi nhiều quá, kết quả nửa đêm hắn đều huyên náo làm ta đau bụng”
Bách Quái muốn hôn mê, vẻ mờ mịt trên mặt càng đậm hơn, ngươi đau bụng mắc mớ gì tới ta, không phải do hai ngươi vận động quá mức mới thành ra như vậy sao?
“Nếu ngươi không đáp ứng ta thì ta gặp ngươi một lần sẽ cung kính thỉnh an một lần” Thu Địch Phỉ ôn nhu cười, đúng kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm “ ngươi nghe rõ nha, đồng ý thì gật đầu, không đồng ý cũng không cần lắc đầu…ta gọi đại ca ta đánh ngươi một trận là được”
Bách Quái gật đầu liên tục.
“Vậy ngươi nhanh chóng biến đi cho ta” Mộ phu nhân mười phần lưu manh nói.
Bóng người lóe lên, trong phòng rốt cục chỉ còn lại có hai người… Không đúng, là hai người và một bào thai ah.
Thu Địch Phỉ quay lại ngồi bên cạnh Mộ Thiên Sơn, hai mắt ngấn lệ nhìn phu quân, bờ môi run run, do dự một lát mới nói “ đại ca, ta muốn…”
“Muốn hỏi ta chuyện gì sao?” Mộ Thiên Sơn ôn nhu ngắt lời “ Thu nhi muốn hỏi gì cứ hỏi, không cần để ý như vậy”
Thu Địch Phỉ nhìn hai tròng mắt thâm thúy như hiểu hết tất cả của Mộ Thiên Sơn, những lời muốn nói như bị chặn ở yết hầu, thanh âm vất vả ra khỏi miệng lại là “ ách…ta muốn hỏi, lão già chết tiệt sao lại đần như vậy, ngươi điểm á huyệt của hắn thì hắn không nói, thật ra hắn có thể tự giải huyệt mà”
Thu Địch Phỉ nói xong, tiện tay nâng chén trà lên hớp một ngụm, tim bắt đầu đập loạn, ánh mắt đại ca nhìn nàng sao là lạ, khóe miệng tươi cười cũng rất quỷ dị.
Mộ Thiên Sơn không lên tiếng nhìn Thu Địch Phỉ một hồi lâu mới chậm rãi nói “ Thu nhi, chén trà của ngươi đã sớm nguội, đừng uống nữa”
Thu Địch Phỉ cúi đầu trầm ngâm.
Mộ Thiên Sơn ha ha cười mói “ Thu nhi ngốc, có gì thì cứ nói thẳng với đại ca, muốn hỏi đại ca chuyện gì?”
Thu Địch Phỉ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Thiên Sơn, toàn thân tê dại.
Đúng là sắc đẹp có thể thay cơm ah.
Thu Địch Phỉ nhẹ nhàng hỏi “ đại ca…ngươi muốn lên làm hoàng thượng sao?”
Mộ Thiên Sơn khiêu mi nói: “Thu nhi không thích?”
Thu Địch Phỉ nuốt nước miếng một cái, nói ra: “Hoàng Thượng rất mệt a ah…nhiều việc phải xử lý như vậy, nhà lại to như vậy…phòng lại nhiều như vậy” mỗi phòng lại có một cô nương xinh đẹp nữa chứ.
“Thu nhi, muốn nói cái gì, nói thẳng ra!” Mộ Thiên Sơn thấy Thu Địch Phỉ cứ lòng vòng lúng túng thì càng thêm hối thúc
Thu Địch Phỉ cắn chặt răng, quyết định liều chết mà nói “ đại ca, khi ta với ngươi kết làm huynh muội đã từng nói tương lại ta chỉ gả cho phu quân chỉ có một thê tử. Đại ca…ngươi…thực ra…thực ra…nam nhân thê thiếp nhiều sẽ có hại cho sức khỏe ah, hai mẹ kế của ta vẫn nói yêu quý tính mạng thì phải rời xa tiểu thiếp nha”
Mộ Thiên Sơn cười ha ha, đưa tay đem Thu Địch Phỉ ôm vào trong ngực, vui vẻ nói “ Thu nhi thực sự là cực kỳ đáng yêu “làm cho mấy người đang rình nghe ngoài cửa suýt chút nôn mửa. Sờ sờ cái mũi của nàng, ôn nhu nói tiếp “ nha đầu ngốc, đại ca sao lại không nhớ những lời ngươi nói chứ, giang sơn kia trong mắt đại ca chẳng có gì thú vị, làm hoàng thượng sao bằng làm một Mộ Thiên Sơn tự do tự tại”
Thu Địch Phỉ yên lòng, tươi cười ngọt ngào nói “ đại ca thật tốt”, chư vị đang rình coi ngoài cửa lại muốn ói.
Trong phòng tiểu cô nương lại ngọt ngào nói tiếp “ đại ca, ngươi dạy ta bào chế dược liệu sở trường: sờ vào thì tiêu chảy, nghe thấy thì rơi á, ta đem bôi lên khung cửa, nhưng ta mới bào chế lần đầu, cũng không biết có tác dụng hay không?”
Cô nương vừa nói xong, ngoài phòng đã có tiếng hô phản đối “ mẹ nó, các ngươi không phải người mà, khi dễ ta chạy chậm nhất, các ngươi nhớ để giành chỗ cho ta, lưu lại cho ta một cái ah..ah…ah”
Thanh âm đã đi xa…
Có năm cái nhà xí mà tới sáu người bị tiêu chảy, phân chia thế nào đây???
Thu Địch Phỉ bỗng nhiên nghĩ ra một cách để đo lường trí tuệ.
Một người đi vào nhà vệ sinh, thể trọng bằng nửa con heo, sau khi đại tiện xong, thể trọng vẫn bằng nửa con heo, không có giảm bớt, vậy xin hỏi đại tiện ra chỗ nào?
Trong sáu người, người chậm chân nhất bi thương đáp: trong đũng quần, đều đại tiện ra đó ah, cũng là do gia mệnh khổ ah…ah…
Ba ngày qua không có Bách Quái đồng chí cùng đội hình cầu vồng quấy rối thế giới hai người, làm cho Thu Địch Phỉ cảm thấy thật bình an và hạnh phúc
Ngẩng đầu ngắm trăng, chợt phát hiện một đạo bóng đen đang chắn ngang mặt chị Hằng.
Thu Địch Phỉ rống lên một tiếng rồi thối lui, nhìn chăm chú rồi mới phát hiện ra bóng đen đang đứng trên nóc phòng. Bóng đen này cũng bịnh quá đi, nửa đêm còn trèo lên nóc phòng người ta chơi trò giả làm tiên ông.
Người trên nóc nhà áo trắng bay bay trong gió…mặt…đúng câu nhan như ngọc ah.
Thu Địch Phỉ ngửa đầu, nhìn chằm chằm người đứng trên đầu tường kia rồi nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ta nhìn kỹ rồi, y phục trên người kẻ kia là của ngươi ah” sau đó quay sang hô to với người trên đầu tường “ này, ngươi là ai, dám trộm quần áo của đại ca ta” còn bắt chước đại ca ta chơi trờ phiêu phiêu dục tiên, lão nương ta hôm nay đạp chết ngươi.
Người trên đầu tường nghe tiếng khẽ nhếch đầu, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây quạt, “ xoát” một cái, bugn quạt ra phe phẩy, bày ra bộ dáng tài tử phóng khoáng, miệng ngâm nga:
Người khác cười ta quá khùng điên, ta lưu chòm râu che mặt;
Ta cười người khác nhìn không thấu, ca có một trương mỹ dung nhan;
Không thấy năm lăng hào kiệt mộ, hôm nay gia ta lộ thực mặt;
Không hoa không rượu cuốc làm điền, tao nhã thật sự là so Thần Tiên!
Ah ——!”
Sáu khối gạch từ trong góc tối bay thẳng về hướng người trên đầu tường.
Thu Địch Phỉ trầm tư nói: “Nghe thanh âm thì hình như là lão già chết tiệt”, tự dưng hóa trang kinh hãi như vậy để làm gì
Lão già chết tiệt đứng lên, phủi bụi trên người rồi nhảy tới trước mặt mọi người, hất đầu nói “ nha đầu, như thế nào? ta hôm nay có đẹp trai không? như vậy không có hù dọa bảo bảo trong bụng ngươi nha”
Thu Địch Phỉ gật đầu thở dài: ” tới gần mới thấy, ngoài trừ khóe mắt nhiều nếp nhăn một chút, làn da chảy xệ một chút, cằm chưa được cạo sạch một chú thì lão già chết tiệt ngươi cũng có thể được xem là tướng mạo đường…”
Lão già chết tiệt hai mắt chờ mong vô hạn, dựng thẳng tai để nghe lời ca ngợi, những tưởng…ai dè…
“—— người quái dị!”
Bịch! Ngã sấp xuống!
Mẹ nó, nha đầu chết tiệt cố ý chơi hắn.
“Nha đầu, ngươi đang mang hài tử không nên nói chuyện trái lương tâm ah, ta sao có thể là người quái dị được chứ?”
“Lão già chết tiệt, ngươi dựa vào cái gì mà dám trôm y phục của đại ca ta?”
“Nha đầu ngươi nói chẳng lẽ ta cạo râu rồi phong thái không nhẹ nhàng ư?”
“Lão già chết tiệt, ngươi mặc quần áo của đại ca ta, ngươi có biết là ở trên người một lão già không có răng như ngươi chẳng khác nào cưa sừng làm nghé không? vô sỉ”
“Nha đầu ngươi nói chẳng lẽ ta thực sự không đẹp trai, không mê người ư?”
“Lão già chết tiệt, ngươi mau đem quần áo của đại ca ta giặt cho sạch rồi trả lại ta để ta đem đi ném”
“Nha đầu, ngươi đã muốn ném sao còn bắt ta phải giặt sạch?”
“Lão già chết tiệt , ngươi không biết đại ca ta thích sạch sẽ sao, quần áo ngươi đã mặc qua sao còn có thể để cho hắn mặc, có muốn ném thì cũng phải tẩy sạch mùi mồ hôi của ngươi đã”
“…”
Thổ huyết!
Ta là trung niên mỹ thúc thúc có được không. Móa
Lão già chết tiệt cùng thai phụ đấu võ mồm, bên kia đội hình cầu vồng vừa gặm hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Mộ đại gia vẫn điềm nhiên ngồi một bên uống trà.
Đặt chén trà xuống, Mộ Thiên Sơn mới nhướng mắt, khóe miệng âm nhu cười nói “ lão già chết tiệt, ngươi mau thay ra cho ta, bày đặt ăn diện như vậy là muốn vào cung diện thánh hay sao?”
Bách Quái đột nhiên bày ra thần sắc nghiêm túc nói với Mộ Thiên Sơn “ không tệ”, dừng một chút, thần tình càng thêm nghiêm nghị nói tiếp “ lúc này là thời điểm mấu chốt quốc gia tồn vong, Sơn nhi, ngươi theo ta tiến cung một chuyến đi”
Mọi người cùng đổ mồ hôi lạnh, run rẩy không thôi.
Chỉ vì cách xưng hô kia, “ Sơn nhi” ah
Mộ Thiên Sơn nhướng mày hỏi: “Ta vì sao phải theo ngươi tiến cung?”
Bách Quái nghĩ nghĩ rồi nói “ tiểu Cửu, ngươi trả lời ta một vấn đề trước đi, ta sũy nghĩ rất lâu, thực rất muốn hỏi ngươi, ngươi từ khi nào thì bắt đầu hoài nghi thân thế của mình? Ta đã tự giác dùng râu ria che lấp mỹ mạo của mình, cũng không toát ra một chút quý khí quý tộc ah, ngươi làm sao phát hiện ra mình là nhi tử của hoàng đế chứ?”
Mộ Thiên Sơn ha ha cười cười, nói “ ngươi cho rằng cạo râu xong, ngoài trừ lộ ra mấy nếp nhăn thì có được nửa phần quý khí vương tộc sao? sơ hở của ngươi chính là ngươi đã đem tử la ngọc bội đưa cho ta”
Bách Quái đưa tay hung hăng đánh vào trán mình “ moa nó, đầu óc y như con lừa, sao lại quên chuyện này chứ. Quá chủ quan rồi, khi ngươi còn bé rất đang yêu mới cao hứng đưa cho ngươi, lại quên mất ngọc bội kia người bình thường không thể nào có ah”
Đội hình cầu vồng giận dữ quát “ lão già chết tiệt, ngươi thật bất công, bọn ta khi còn bé không đáng yêu sao? ngươi lại chỉ cho mình hắn, còn nữa, ngươi đầu óc không phải y như con lừa mà còn lừa hơn cả con lừa, chính xác là đầu lừa óc heo ah”
Bách Quái nhảy vọt lên, ra sức đạp đội hình cầu vồng, vừa đạp vừa mắng “ nghiệt đồ”
Trong cuộc sống, ở đâu có áp bách thì ở đó có phản kháng, ở đâu có đạp người khác thì ở đó cũng bị người khác đạp ah. Bộ áo gấm trắng nõn trên người Bách Quái lúc này chi chít vết chân, Thu Địch Phỉ nhìn thấy đau lòng, la to “ đừng đạp, đó là quần áo của đại ca ta, đạp lên mặt hắn á”
Bịch! Ngã sấp xuống!
Mẹ nó, đúng là độc nhất là lòng dạ đàn bà mà.
ầm ĩ qua đi, Bách Quái lại nói với Mộ Thiên Sơn “ tiểu Cửu, cùng ta tiến cung đi”
Mộ Thiên Sơn đạm mạc hỏi “ lý do”
Bách Quái thở dài, nói: ” tiểu Cửu ah, ta biết làm như vậy đối với ngươi không công bằng cũng đã làm khó ngươi nhưng không phải bất đắc dĩ ta sẽ không kêu ngươi tiến cung. Cha ngươi đúng là có chút không đúng với mẹ ngươi, có chút không đúng với ta, cũng có chút không đúng với ngươi, tóm lại với một nhà ba người chúng ta thì có nhiều chút không đúng…ah, phi, ai cùng một nhà với ngươi, ý ta là hắn tuy có phạm sai lầm nhưng nếu biết thay đổi lại là chuyện tốt, chúng ta cũng không thể cứ mãi trách cứ hắn mà không cho hắn sửa sai, không cho hắn nhận thức chân tình chân ái, đúng không?”
Mọi người bực bội vô cùng, Thu Địch Phỉ kìm lòng không được dùng tay ngăn chặn lỗ tai của mình
Nghe nữa thì chắc sẽ bị nhũn não.
Lão bất tử kia so với đường ca còn ngốc hơn.
Mộ Thiên Sơn cau mày, đưa tay cắt ngang “ nói chủ để chính đi”
Bách Quái thấy Mộ Thiên Sơn đã mất kiên nhẫn thì vội thở gấp một hơi, suýt chút nữa là hụt hơi mà chết rồi “ là thế này, Lăng quốc cùng Chí Tôn lâu và phụ tử Uông Uyên cấu kết nhau, ý đồ đánh chiếm Mẫn quốc ta, chúng ta là hoàng tộc Mẫn quốc, sao có thể ngồi yên không quan tâm”
Nói xong, bịch! Ngã xuống đất!
Thiếu hơi ah…
/98
|