Chu Cẩm phi cười nói: Béo một chút còn không tốt? Ngươi vốn dĩ quá gầy. Nhân dịp này phải tẩm bổ.
Tỷ tỷ cũng trêu ta! Khang phi không thuận theo nói.
Tỷ tỷ ta là đau lòng ngươi, giờ chưa được một năm, vậy mà đã hai lần trúng độc, ngay cả thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Lần này Hoàng thượng hạ chỉ nghiêm tra, nhất định sẽ tìm ra được kẻ hại ngươi.
Khang phi gật gật đầu, Tỷ tỷ cũng không cần phải lo lắng cho ta, hiện tại không phải ta đã khỏe rồi sao?
Lời nói chưa dứt, Chu Cẩm phi liền nói: Ngươi như vậy mà gọi là khỏe? A di đà Phật, ngươi là muốn hù chết người khác mà! Ngươi không biết, chỉ cần bộ dạng của nha đầu Thanh Diệp kia thôi cũng đã đủ dọa người rồi. Sắc mặt của nàng so với ngươi cũng không tốt hơn là mấy, lúc đầu ta còn tưởng rằng nàng cũng trúng độc giống ngươi chứ.
Khang phi nhìn thoáng qua Dương Quỳnh đứng bên giường, người đằng sau nháy mắt đỏ mặt.
Hiếm khi được thấy Dương Quỳnh đỏ mặt, Khang phi cảm thấy rất thú vị.
Ta biết nàng là người trung tâm.
Chu Cẩm phi vỗ vỗ tay Khang phi, hỏi: Muội muội ngươi cố gắng dưỡng thân mình cho tốt, chờ dưỡng tốt rồi, chúng ta nhất định sẽ khiến cho kẻ hại ngươi nhận quả báo.
Chỉ sợ đến lúc đó lại muốn làm phiền tỷ tỷ thay ta ra mặt.
Muội muội ngươi nói lời này là khách khí rồi. Mấy năm nay ngươi giúp ta nhiều ít trong lòng tỷ tỷ đều biết. Coi như không có những thứ này, dựa vào tính tình của ta đối với ngươi, tỷ tỷ ta nhất định cũng sẽ giúp ngươi. Huống chi... Chu Cẩm phi nói tới đây cười cười, Năm tháng trong cung rất nhàm chán, đi theo ngươi còn có thể xem vài chuyện vui.
Khang phi thở dài. Đúng vậy, quá nhàm chán, cho nên mới có người muốn gây sóng gió.
Đêm hôm ấy, Mặc Diệp từ cửa sổ lộn vòng vào trong tẩm điện Khang phi, ngoại trừ Khang phi, còn có Dương Quỳnh.
Nghe Thanh Diệp nói, là ngươi đưa giải dược tới. Khang phi tựa vào gối mềm, lời nói ra rất nhẹ nhàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Vâng.
Ngươi tra được cái gì? Nói đi.
Mặc Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khang phi, lại nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, lúc này mới nói: Thưa nương nương, đại nhân Ngô Đồng nói, loại cổ này chỉ có ở Miêu Cương. Hơn nữa bình thường đều ở trạng thái ngủ, chỉ có người Miêu Cương mới đánh thức được nó, để nó đi hại người. Hơn nữa, một khi nó tỉnh lại, trong vòng nửa ngày nhất định phải tìm được kí chủ, nếu không nó sẽ chết.
Khang phi mất một lúc để tiêu hóa lời Mặc Diệp nói, Nói cách khác, người hạ cổ nhất định là người trong cung, hơn nữa phải là người đến từ Miêu Cương.
Mặc Diệp không nói. Hắn chỉ thuật lại chi tiết lời nhắn của Ngô Đồng, còn về phần phán đoán, đầu óc của hắn không đủ dùng, cũng không dám phán đoán cái gì.
Cón có chuyện gì muốn nói sao?
Mặc Diệp suy nghĩ một chút, nói: Gần đây nô tài phát hiện công chúa Triều Vân thường xuất hiện trong ngự hoa viên.
Ừm? Khang phi có chút khó hiểu nhìn Mặc Diệp.
Có lẽ... là nô tài đa nghi rồi.
Khang phi tự suy nghĩ một chút, nói: Ý của ngươi là, trời lạnh thế này, mấy ngày hôm trước còn có tuyết rơi, Quý phi làm sao lại để công chúa Triều Vân ra ngoài chơi, đúng không?
Mặc Diệp nói: Nô tài đúng là có ý này.
Ta nhớ rồi. Còn có chuyện gì không?
Mặc Diệp cẩn thận suy nghĩ, nói: Không có.
Ngươi trở về nói với Ngô Đồng, bổn cung mang ơn hắn chuyện này, ngày sau có cơ hội nhất định báo đáp.
Nô tài đã biết. Mặc Diệp nói xong quỳ xuống dập đầu lần nữa, sau đó mới nhảy ra cửa sổ rời đi.
Mặc Diệp đi rồi, Dương Quỳnh lại đóng kỹ cửa sổ, xoay người nhìn thấy Khang phi giống như có chuyện muốn nói.
Ngươi muốn biết Ngô Đồng là ai? Khang phi thấy Dương Quỳnh gật đầu, hào phóng nói: Hắn là đệ tử của cha ta, chỉ là có rất ít người biết. Ngô gia nhiều đời hành y, hắn lại càng là một quái tài. Đối với độc, cổ đều rất thành thạo. Có điều nếu để cho hắn trị một bệnh phong hàn nhỏ thôi, ngược lại hắn có thể trị nó thành bệnh nặng hơn. Khang phi nói tới đây, cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vô luận nói thế nào, lần này chính là nhờ có hắn. Dương Quỳnh quả thực không cách nào tưởng tượng được nếu không có Ngô Đồng thì tình huống hiện giờ sẽ tới trình độ nào.
Khang phi hơi điều chỉnh tư thế, để cho mình dựa thoải mái hơn, Có manh mối, bước tiếp theo là cần tìm hiểu nguồn gốc.
Dương Quỳnh nghe xong cũng nóng lòng muốn thử, Nương nương cần ta làm gì?
Khang phi thấy nàng như vậy, cười nói: Ngươi là nữ quan bên cạnh ta, cần ngươi làm gì? Loại chuyện tìm người này đương nhiên là phải giao cho Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti làm việc, chúng ta chỉ cần nhìn từ xa là được rồi.
Dương Quỳnh vừa mới lên tinh thần lập tức hóa thành tro tàn. Cảm tình không cần mình làm việc mà! Nói đến náo nhiệt như vậy.
Khang phi điểm đầu Dương Quỳnh nói: Hiện tại chúng ta nói một chút đến người bên cạnh ngươi đi.
Lúc này Dương Quỳnh mới nhớ tới chuyện này, khó hiểu nói: Vì sao vừa rồi nương nương không hỏi Mặc Diệp?
Vì sao phải hỏi? Không phải đáp án đã rất rõ ràng rồi sao?
Dương Quỳnh Hả? một tiếng, Nương nương nghĩ là ai?
Con ngươi Khang phi sáng ngời, nhìn ánh mắt Dương Quỳnh, từng câu từng chữ nói: Ngươi nghĩ là ai?
Ta... Dương Quỳnh không muốn nghĩ. Bên cạnh Khang phi tổng cộng có vài người, Nguyên Hương, Như Quyên, Thiên Linh, thêm cả mình. Yên Xảo không phải người hầu hạ bên cạnh. Ba người kia ở cùng nàng lâu như vậy, luôn giúp đỡ lẫn nhau, đối với Khang phi lại càng trung thành và tận tâm. Hiện giờ muốn mình hoài nghi từng người trong số đó, vô luận người này là ai, nàng đều không nguyện ý. Nếu là địch nhân, tiếp tục hung ác nàng còn không sợ, nhưng nếu là bằng hữu thì sao? Người phản bội như vậy, mình thật sự có thể nhẫn tâm xuống tay sao?
Khang phi thấy vẻ mặt Dương Quỳnh do dự, thở dài, Bổn cung đã nói với ngươi. Bổn cung cần là người tuyệt đối trung tâm. Bất luận kẻ nào, một khi phản bội, thì sẽ không có cơ hội thứ hai. Trong lòng ngươi đã biết, chỉ là ngươi không muốn nói ra. Thế nhưng, ngươi không nói thì sẽ coi như bổn cung không biết sao? Mặc Diệp nói rất đúng 'Chú ý người bên cạnh ngươi'. Nếu nói bên cạnh bổn cung thì còn có mấy người, cần đoán một người, nhưng bên cạnh ngươi thật ra chỉ có một người mà thôi.
Nương nương... Dương Quỳnh há to miệng, lại không biết phải nói gì. Nàng không thể xin Khang phi tha thứ. Bất luận kẻ nào dám thương tổn đến Khang phi, nàng sẽ đều không bỏ qua. Thế nhưng... người này cũng là bằng hữu của nàng.
Bổn cung không hận Thiên Linh. Bổn cung chỉ muốn biết, nàng đang làm việc cho ai. Khang phi chậm rãi nói.
Nương nương, người không thể chỉ dựa vào một câu của Mặc Diệp mà định Thiên Linh có tội được. Có lẽ người hắn nói không phải Thiên Linh. Dương Quỳnh không muốn nghi ngờ Thiên Linh. Nàng sống cùng mình dưới một mái hiên, là một nữ tử thông minh nhanh nhẹn. Sau khi mình được đưa về từ Chấp Hình Ti, chính Thiên Linh đã cực nhọc ngày đêm, không quản nghỉ ngơi chăm sóc nàng. Hai tay của mình không thể cử động, chính Thiên Linh từng muỗng từng muỗng đút cơm cho nàng ăn. Nữ tử như vậy, sao có thể gọi là phản đồ?
Bổn cung không định tội nàng. Vậy ngươi nói cho bổn cung, người trong lòng ngươi hoài nghi, có phải Thiên Linh hay không?
Dương Quỳnh không nói. Đúng vậy, ngay cả mình còn hoài nghi Thiên Linh, thì làm sao có thể đòi hỏi Khang phi không nghi ngờ được đây? Đến cả bản thân nàng cũng không thuyết phục được, thì đừng nói đến việc thuyết phục Khang phi tin tưởng Thiên Linh.
Trầm lặng một lúc lâu, Dương Quỳnh mới nặng nề thở ra một hơi, Nương nương định làm như thế nào?
Khang phi nhìn bộ dạng đau khổ của Dương Quỳnh, không nhịn được đau lòng, Nếu như vậy đã định tội nàng, ngươi chắc chắn sẽ không phục. Dù sao bổn cung cũng chỉ muốn biết nàng làm việc cho ai. Không bằng chúng ta án binh bất động, nhìn xem rốt cuộc có phải nàng động tay động chân hay không.
Nương nương, cho dù là Thiên Linh, nhưng nàng làm thế nào để động thủ? Dương Quỳnh chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng xóa tội cho Thiên Linh.
Khang phi cười lạnh, Ngươi đừng quên, nàng là cung nữ bên cạnh bổn cung, chỗ có thể động tay động chân có rất nhiều. Thấy bộ dạng vẫn còn muốn nói của Dương Quỳnh. Khang phi nhịn không được thở dài, Thiên Linh chẳng qua cũng chỉ là thanh đao mưu hại bổn cung. Nếu như nàng lạc đường biết quay đầu lại, bổn cung đồng ý giữ lại cho nàng một mạng. Như vậy, đã là nhượng bộ lớn nhất của Khang phi.
Dương Quỳnh đi tới kéo tay Khang phi nói: Cảm tạ nương nương.
Khang phi tức giận liếc nàng một cái, Lần này hài lòng rồi chứ? Cũng không thấy ngươi đối với bổn cung để tâm như vậy.
A? Dương Quỳnh chớp chớp mắt, đây là ý gì? Chẳng lẽ Khang phi... đang ghen?
Nương nương tốt của ta, người đang oán giận ta? Dương Quỳnh cười kéo chặt tay Khang phi. Khang phi bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngã vào lòng Dương Quỳnh.
Khang phi xấu hổ đỏ mặt, nhưng không giãy dụa, tựa đầu kề sát ở cổ Dương Quỳnh, Dương Quỳnh, mấy ngày nay, để ngươi lo lắng rồi.
Dương Quỳnh cảm giác chỗ xương quai xanh của mình bị Khang phi nói chuyện mà khiến cho hơi ngứa. Nàng cúi đầu, hôn lên môi Khang phi. Bốn cánh môi chạm nhau, mang theo sự dè dặt cẩn thận sau hồi đại nạn sinh tử, mang theo nùng tình mật ý đã lâu không gặp, từng chút từng chút từ từ thêm sâu sắc.
Ai! Ngươi... Khang phi bắt lấy cái tay đang luồn vào trong vạt áo nàng của Dương Quỳnh, cau mày nói: Làm sao lại không quy củ như vậy?
Nương nương, ta lo lắng cho ngươi lâu như vậy. Dương Quỳnh sử dụng sách lược đau buồn, rủ mi mắt giả bộ đáng thương.
Tuy rằng Khang phi biết rõ nàng đang giả vờ, nhưng sự lo lắng kia là thật không thể nghi ngờ. Tay Khang phi quấn lên cổ Dương Quỳnh, thổ khí như lan nói: Ta còn đang bệnh, ngươi đừng quá mức.
Dương Quỳnh mừng rỡ gật đầu, nhẹ nhàng đặt Khang phi xuống giường, há miệng ngậm lấy vành tai Khang phi. Khang phi thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ xuống tay từ nơi này, vành tai mẫn cảm bị chiếc lưỡi ấm áp của Dương Quỳnh liếm qua, nhất thời cả người run rẩy.
Khang phi hơi rụt cổ, lại bị Dương Quỳnh đưa tay cố định đầu. Tay kia của Dương Quỳnh rút cây trâm đang cài tóc của Khang phi xuống, ba ngàn tóc đen tản mát trên giường, làm nổi bật sắc mặt càng tái nhợt của Khang phi.
Dương Quỳnh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, tình ý trong ánh mắt lưu chuyển. Ánh mắt Dương Quỳnh trong suốt, tinh tường truyền đạt tình yêu của mình. Trái tim Khang phi ấm áp, từng chút ngọt ngào tràn ra.
Dương Quỳnh cúi đầu hôn lên gương mặt của Khang phi, nhẹ giọng nói: Lần này tính nương nương nợ ta, lần tới phải bồi thường cho ta.
Khang phi sửng sốt, đã thấy Dương Quỳnh xuống giường, Thân mình nương nương còn chưa khỏe. Ta là người không biết kìm chế, thật sự không nỡ để ngươi mệt.
Khang phi không nhịn được cười thành tiếng, Bổn cung còn tưởng rằng mị lực của mình không đủ.
Nương nương... Dương Quỳnh nói: Lực ý chí của ta không mạnh, người cũng đừng tiếp tục mê hoặc ta. Nàng không dám nhìn tới dáng vẻ của Khang phi, tóc đen tán loạn, y phục nửa mặc nửa cởi, quả thật là muốn mạng người.
Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Mấy ngày nay vất và cho ngươi rồi. Khang phi nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của Dương Quỳnh, rất đau lòng.
Dương Quỳnh gật đầu, Ta đi gọi Như Quyên lại đây.
Tỷ tỷ cũng trêu ta! Khang phi không thuận theo nói.
Tỷ tỷ ta là đau lòng ngươi, giờ chưa được một năm, vậy mà đã hai lần trúng độc, ngay cả thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Lần này Hoàng thượng hạ chỉ nghiêm tra, nhất định sẽ tìm ra được kẻ hại ngươi.
Khang phi gật gật đầu, Tỷ tỷ cũng không cần phải lo lắng cho ta, hiện tại không phải ta đã khỏe rồi sao?
Lời nói chưa dứt, Chu Cẩm phi liền nói: Ngươi như vậy mà gọi là khỏe? A di đà Phật, ngươi là muốn hù chết người khác mà! Ngươi không biết, chỉ cần bộ dạng của nha đầu Thanh Diệp kia thôi cũng đã đủ dọa người rồi. Sắc mặt của nàng so với ngươi cũng không tốt hơn là mấy, lúc đầu ta còn tưởng rằng nàng cũng trúng độc giống ngươi chứ.
Khang phi nhìn thoáng qua Dương Quỳnh đứng bên giường, người đằng sau nháy mắt đỏ mặt.
Hiếm khi được thấy Dương Quỳnh đỏ mặt, Khang phi cảm thấy rất thú vị.
Ta biết nàng là người trung tâm.
Chu Cẩm phi vỗ vỗ tay Khang phi, hỏi: Muội muội ngươi cố gắng dưỡng thân mình cho tốt, chờ dưỡng tốt rồi, chúng ta nhất định sẽ khiến cho kẻ hại ngươi nhận quả báo.
Chỉ sợ đến lúc đó lại muốn làm phiền tỷ tỷ thay ta ra mặt.
Muội muội ngươi nói lời này là khách khí rồi. Mấy năm nay ngươi giúp ta nhiều ít trong lòng tỷ tỷ đều biết. Coi như không có những thứ này, dựa vào tính tình của ta đối với ngươi, tỷ tỷ ta nhất định cũng sẽ giúp ngươi. Huống chi... Chu Cẩm phi nói tới đây cười cười, Năm tháng trong cung rất nhàm chán, đi theo ngươi còn có thể xem vài chuyện vui.
Khang phi thở dài. Đúng vậy, quá nhàm chán, cho nên mới có người muốn gây sóng gió.
Đêm hôm ấy, Mặc Diệp từ cửa sổ lộn vòng vào trong tẩm điện Khang phi, ngoại trừ Khang phi, còn có Dương Quỳnh.
Nghe Thanh Diệp nói, là ngươi đưa giải dược tới. Khang phi tựa vào gối mềm, lời nói ra rất nhẹ nhàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Vâng.
Ngươi tra được cái gì? Nói đi.
Mặc Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khang phi, lại nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, lúc này mới nói: Thưa nương nương, đại nhân Ngô Đồng nói, loại cổ này chỉ có ở Miêu Cương. Hơn nữa bình thường đều ở trạng thái ngủ, chỉ có người Miêu Cương mới đánh thức được nó, để nó đi hại người. Hơn nữa, một khi nó tỉnh lại, trong vòng nửa ngày nhất định phải tìm được kí chủ, nếu không nó sẽ chết.
Khang phi mất một lúc để tiêu hóa lời Mặc Diệp nói, Nói cách khác, người hạ cổ nhất định là người trong cung, hơn nữa phải là người đến từ Miêu Cương.
Mặc Diệp không nói. Hắn chỉ thuật lại chi tiết lời nhắn của Ngô Đồng, còn về phần phán đoán, đầu óc của hắn không đủ dùng, cũng không dám phán đoán cái gì.
Cón có chuyện gì muốn nói sao?
Mặc Diệp suy nghĩ một chút, nói: Gần đây nô tài phát hiện công chúa Triều Vân thường xuất hiện trong ngự hoa viên.
Ừm? Khang phi có chút khó hiểu nhìn Mặc Diệp.
Có lẽ... là nô tài đa nghi rồi.
Khang phi tự suy nghĩ một chút, nói: Ý của ngươi là, trời lạnh thế này, mấy ngày hôm trước còn có tuyết rơi, Quý phi làm sao lại để công chúa Triều Vân ra ngoài chơi, đúng không?
Mặc Diệp nói: Nô tài đúng là có ý này.
Ta nhớ rồi. Còn có chuyện gì không?
Mặc Diệp cẩn thận suy nghĩ, nói: Không có.
Ngươi trở về nói với Ngô Đồng, bổn cung mang ơn hắn chuyện này, ngày sau có cơ hội nhất định báo đáp.
Nô tài đã biết. Mặc Diệp nói xong quỳ xuống dập đầu lần nữa, sau đó mới nhảy ra cửa sổ rời đi.
Mặc Diệp đi rồi, Dương Quỳnh lại đóng kỹ cửa sổ, xoay người nhìn thấy Khang phi giống như có chuyện muốn nói.
Ngươi muốn biết Ngô Đồng là ai? Khang phi thấy Dương Quỳnh gật đầu, hào phóng nói: Hắn là đệ tử của cha ta, chỉ là có rất ít người biết. Ngô gia nhiều đời hành y, hắn lại càng là một quái tài. Đối với độc, cổ đều rất thành thạo. Có điều nếu để cho hắn trị một bệnh phong hàn nhỏ thôi, ngược lại hắn có thể trị nó thành bệnh nặng hơn. Khang phi nói tới đây, cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Vô luận nói thế nào, lần này chính là nhờ có hắn. Dương Quỳnh quả thực không cách nào tưởng tượng được nếu không có Ngô Đồng thì tình huống hiện giờ sẽ tới trình độ nào.
Khang phi hơi điều chỉnh tư thế, để cho mình dựa thoải mái hơn, Có manh mối, bước tiếp theo là cần tìm hiểu nguồn gốc.
Dương Quỳnh nghe xong cũng nóng lòng muốn thử, Nương nương cần ta làm gì?
Khang phi thấy nàng như vậy, cười nói: Ngươi là nữ quan bên cạnh ta, cần ngươi làm gì? Loại chuyện tìm người này đương nhiên là phải giao cho Cục Cung Chính và Chấp Hình Ti làm việc, chúng ta chỉ cần nhìn từ xa là được rồi.
Dương Quỳnh vừa mới lên tinh thần lập tức hóa thành tro tàn. Cảm tình không cần mình làm việc mà! Nói đến náo nhiệt như vậy.
Khang phi điểm đầu Dương Quỳnh nói: Hiện tại chúng ta nói một chút đến người bên cạnh ngươi đi.
Lúc này Dương Quỳnh mới nhớ tới chuyện này, khó hiểu nói: Vì sao vừa rồi nương nương không hỏi Mặc Diệp?
Vì sao phải hỏi? Không phải đáp án đã rất rõ ràng rồi sao?
Dương Quỳnh Hả? một tiếng, Nương nương nghĩ là ai?
Con ngươi Khang phi sáng ngời, nhìn ánh mắt Dương Quỳnh, từng câu từng chữ nói: Ngươi nghĩ là ai?
Ta... Dương Quỳnh không muốn nghĩ. Bên cạnh Khang phi tổng cộng có vài người, Nguyên Hương, Như Quyên, Thiên Linh, thêm cả mình. Yên Xảo không phải người hầu hạ bên cạnh. Ba người kia ở cùng nàng lâu như vậy, luôn giúp đỡ lẫn nhau, đối với Khang phi lại càng trung thành và tận tâm. Hiện giờ muốn mình hoài nghi từng người trong số đó, vô luận người này là ai, nàng đều không nguyện ý. Nếu là địch nhân, tiếp tục hung ác nàng còn không sợ, nhưng nếu là bằng hữu thì sao? Người phản bội như vậy, mình thật sự có thể nhẫn tâm xuống tay sao?
Khang phi thấy vẻ mặt Dương Quỳnh do dự, thở dài, Bổn cung đã nói với ngươi. Bổn cung cần là người tuyệt đối trung tâm. Bất luận kẻ nào, một khi phản bội, thì sẽ không có cơ hội thứ hai. Trong lòng ngươi đã biết, chỉ là ngươi không muốn nói ra. Thế nhưng, ngươi không nói thì sẽ coi như bổn cung không biết sao? Mặc Diệp nói rất đúng 'Chú ý người bên cạnh ngươi'. Nếu nói bên cạnh bổn cung thì còn có mấy người, cần đoán một người, nhưng bên cạnh ngươi thật ra chỉ có một người mà thôi.
Nương nương... Dương Quỳnh há to miệng, lại không biết phải nói gì. Nàng không thể xin Khang phi tha thứ. Bất luận kẻ nào dám thương tổn đến Khang phi, nàng sẽ đều không bỏ qua. Thế nhưng... người này cũng là bằng hữu của nàng.
Bổn cung không hận Thiên Linh. Bổn cung chỉ muốn biết, nàng đang làm việc cho ai. Khang phi chậm rãi nói.
Nương nương, người không thể chỉ dựa vào một câu của Mặc Diệp mà định Thiên Linh có tội được. Có lẽ người hắn nói không phải Thiên Linh. Dương Quỳnh không muốn nghi ngờ Thiên Linh. Nàng sống cùng mình dưới một mái hiên, là một nữ tử thông minh nhanh nhẹn. Sau khi mình được đưa về từ Chấp Hình Ti, chính Thiên Linh đã cực nhọc ngày đêm, không quản nghỉ ngơi chăm sóc nàng. Hai tay của mình không thể cử động, chính Thiên Linh từng muỗng từng muỗng đút cơm cho nàng ăn. Nữ tử như vậy, sao có thể gọi là phản đồ?
Bổn cung không định tội nàng. Vậy ngươi nói cho bổn cung, người trong lòng ngươi hoài nghi, có phải Thiên Linh hay không?
Dương Quỳnh không nói. Đúng vậy, ngay cả mình còn hoài nghi Thiên Linh, thì làm sao có thể đòi hỏi Khang phi không nghi ngờ được đây? Đến cả bản thân nàng cũng không thuyết phục được, thì đừng nói đến việc thuyết phục Khang phi tin tưởng Thiên Linh.
Trầm lặng một lúc lâu, Dương Quỳnh mới nặng nề thở ra một hơi, Nương nương định làm như thế nào?
Khang phi nhìn bộ dạng đau khổ của Dương Quỳnh, không nhịn được đau lòng, Nếu như vậy đã định tội nàng, ngươi chắc chắn sẽ không phục. Dù sao bổn cung cũng chỉ muốn biết nàng làm việc cho ai. Không bằng chúng ta án binh bất động, nhìn xem rốt cuộc có phải nàng động tay động chân hay không.
Nương nương, cho dù là Thiên Linh, nhưng nàng làm thế nào để động thủ? Dương Quỳnh chưa từ bỏ ý định, vẫn cố gắng xóa tội cho Thiên Linh.
Khang phi cười lạnh, Ngươi đừng quên, nàng là cung nữ bên cạnh bổn cung, chỗ có thể động tay động chân có rất nhiều. Thấy bộ dạng vẫn còn muốn nói của Dương Quỳnh. Khang phi nhịn không được thở dài, Thiên Linh chẳng qua cũng chỉ là thanh đao mưu hại bổn cung. Nếu như nàng lạc đường biết quay đầu lại, bổn cung đồng ý giữ lại cho nàng một mạng. Như vậy, đã là nhượng bộ lớn nhất của Khang phi.
Dương Quỳnh đi tới kéo tay Khang phi nói: Cảm tạ nương nương.
Khang phi tức giận liếc nàng một cái, Lần này hài lòng rồi chứ? Cũng không thấy ngươi đối với bổn cung để tâm như vậy.
A? Dương Quỳnh chớp chớp mắt, đây là ý gì? Chẳng lẽ Khang phi... đang ghen?
Nương nương tốt của ta, người đang oán giận ta? Dương Quỳnh cười kéo chặt tay Khang phi. Khang phi bất ngờ không kịp chuẩn bị, ngã vào lòng Dương Quỳnh.
Khang phi xấu hổ đỏ mặt, nhưng không giãy dụa, tựa đầu kề sát ở cổ Dương Quỳnh, Dương Quỳnh, mấy ngày nay, để ngươi lo lắng rồi.
Dương Quỳnh cảm giác chỗ xương quai xanh của mình bị Khang phi nói chuyện mà khiến cho hơi ngứa. Nàng cúi đầu, hôn lên môi Khang phi. Bốn cánh môi chạm nhau, mang theo sự dè dặt cẩn thận sau hồi đại nạn sinh tử, mang theo nùng tình mật ý đã lâu không gặp, từng chút từng chút từ từ thêm sâu sắc.
Ai! Ngươi... Khang phi bắt lấy cái tay đang luồn vào trong vạt áo nàng của Dương Quỳnh, cau mày nói: Làm sao lại không quy củ như vậy?
Nương nương, ta lo lắng cho ngươi lâu như vậy. Dương Quỳnh sử dụng sách lược đau buồn, rủ mi mắt giả bộ đáng thương.
Tuy rằng Khang phi biết rõ nàng đang giả vờ, nhưng sự lo lắng kia là thật không thể nghi ngờ. Tay Khang phi quấn lên cổ Dương Quỳnh, thổ khí như lan nói: Ta còn đang bệnh, ngươi đừng quá mức.
Dương Quỳnh mừng rỡ gật đầu, nhẹ nhàng đặt Khang phi xuống giường, há miệng ngậm lấy vành tai Khang phi. Khang phi thế nào cũng không nghĩ tới nàng sẽ xuống tay từ nơi này, vành tai mẫn cảm bị chiếc lưỡi ấm áp của Dương Quỳnh liếm qua, nhất thời cả người run rẩy.
Khang phi hơi rụt cổ, lại bị Dương Quỳnh đưa tay cố định đầu. Tay kia của Dương Quỳnh rút cây trâm đang cài tóc của Khang phi xuống, ba ngàn tóc đen tản mát trên giường, làm nổi bật sắc mặt càng tái nhợt của Khang phi.
Dương Quỳnh ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, tình ý trong ánh mắt lưu chuyển. Ánh mắt Dương Quỳnh trong suốt, tinh tường truyền đạt tình yêu của mình. Trái tim Khang phi ấm áp, từng chút ngọt ngào tràn ra.
Dương Quỳnh cúi đầu hôn lên gương mặt của Khang phi, nhẹ giọng nói: Lần này tính nương nương nợ ta, lần tới phải bồi thường cho ta.
Khang phi sửng sốt, đã thấy Dương Quỳnh xuống giường, Thân mình nương nương còn chưa khỏe. Ta là người không biết kìm chế, thật sự không nỡ để ngươi mệt.
Khang phi không nhịn được cười thành tiếng, Bổn cung còn tưởng rằng mị lực của mình không đủ.
Nương nương... Dương Quỳnh nói: Lực ý chí của ta không mạnh, người cũng đừng tiếp tục mê hoặc ta. Nàng không dám nhìn tới dáng vẻ của Khang phi, tóc đen tán loạn, y phục nửa mặc nửa cởi, quả thật là muốn mạng người.
Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi cho tốt đi. Mấy ngày nay vất và cho ngươi rồi. Khang phi nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của Dương Quỳnh, rất đau lòng.
Dương Quỳnh gật đầu, Ta đi gọi Như Quyên lại đây.
/178
|