Editor: Chúc mọi người năm mới vui vẻ (≡^∇^≡)
Chương thứ một trăm hai mươi mốt: Bảo hộ
“Nương nương, đó là bột phấn gì vậy?”
“Là phấn mê tình. Thuốc bột chuyên dùng cho nam nữ hoan hảo, nhưng bởi vì quá tổn hại sức khỏe nên bị liệt vào thuốc cấm trong cung. Tuy rằng ngươi biến nguy thành an, nhưng chung quy thì thân thể vẫn bị tổn hại. Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Bổn cung gọi Thiên Linh tới chăm sóc ngươi, thứ nhất là bởi vì nàng đối với ngươi quả thật là một mảnh si tình, thứ hai là bổn cung nghĩ ngươi có thể làm nàng nói ra sự thật.”
Hai việc này làm Dương Quỳnh có chút khó xử. Nếu như nói việc thứ nhất là dùng chuyện Thiên Linh thích mình để làm việc, thì việc thứ hai quả thật chính là lợi dụng. Bất luận đứng trên lập trường nào, thì Dương Quỳnh vẫn luôn cảm thấy lợi dụng đối phương là rất bỉ ổi.
“Nương nương, ta...”
Khang phi giơ tay ngắt lời nàng, “Bổn cung biết ngươi muốn nói gì. Ngươi không muốn lợi dụng tình cảm của Thiên Linh đúng không? Bổn cung sẽ không ép ngươi, thời gian này Thiên Linh sẽ chăm sóc ngươi, làm thế nào tự ngươi quyết định.”
“Thời gian này nương nương sẽ không quan tâm đến ta sao?” Dương Quỳnh đáng thương hỏi.
Khang phi bất đắc dĩ nói: “Không cần giả bộ. Ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, bổn cung còn có thể ngồi yên không để ý sao?” Ánh mắt Khang phi sáng lên, lóe lên sự lạnh lùng.
“Xem ra mục tiêu của đối phương đã chuyển từ bổn cung sang ngươi rồi, cho nên bổn cung phải tính toán một chút, làm sao để đối phương biết được, người bên cạnh bổn cung không phải muốn động là được.”
Dương Quỳnh thấy khí thế của Khang phi hoàn toàn được khai mở, đó chính xác là cảm giác từ trên cao nhìn xuống Hậu cung, trong lòng thở dài: “Cho dù là Hoàng hậu uy nghi, cũng chưa chắc đã được như vậy.”
Cả quá trình trị thương của Dương Quỳnh đều được tiến hành ở trên giường của Khang phi. Hiện giờ đã không có chuyện gì, đương nhiên không thể ỷ lại trên giường Khang phi nữa. Khang phi đặc biệt sắp xếp cho Dương Quỳnh một mình một gian phòng thông gió thoáng khí.
Đồ đạc đã sớm được chuyển đến, chăn đệm cũng đều được thay mới. Phòng rất rộng, hơn nữa chỉ có một mình Dương Quỳnh ở. Đương nhiên, dựa theo cấp bậc của Dương Quỳnh, ở phòng như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc trước nàng không chuyển đi là bởi vì Thiên Linh, hiện giờ nàng chuyển đi cũng là vì Thiên Linh. Đối với chuyện này, Thiên Linh tự mình hiểu rõ.
Sau khi chuyển vào phòng mới, Thiên Linh giúp nàng thu dọn đồ đạc.
“Nương nương chắc hẳn đã nói chuyện của ta cho ngươi rồi, đúng không?”
Kể từ khi biết Thiên Linh thích mình, lúc gặp Thiên Linh Dương Quỳnh đều cảm thấy có chút xấu hổ. Nghe Thiên Linh hỏi như vậy, nàng cũng không biết Thiên Linh đang ám chỉ chuyện nội gián hay là chuyện thích nàng, nên chỉ có thể mơ hồ gật đầu.
“Ngươi có hận ta không?” Thiên Linh hơi ủ rũ nói.
“Thiên Linh, tại sao ngươi muốn hại nương nương?” Bỏ qua mọi quan hệ lợi và hại, Dương Quỳnh thật sự rất muốn biết đáp án của vấn đề này. Thiên Linh nhìn nàng, sâu xa nói: “Bởi vì thân bất do kỷ.”
Dương Quỳnh cảm thấy khi Thiên Linh nói bốn chữ “Thân bất do kỷ” này, ánh mắt mờ ảo đến mức dường như chỉ còn là một cái xác không hồn.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, có lẽ chúng ta có thể giúp được ngươi.”
Thiên Linh nói: “Vô dụng thôi. Thanh Diệp, ngươi không cần dẫn dụ ta, ta sẽ không nói.”
Dương Quỳnh nóng nảy, “Ngươi cho rằng ta là người bỉ ổi như vậy sao? Lấy danh nghĩa trợ giúp ngươi, dụ ngươi nói ra sự thật, sau đó mật báo cho nương nương?” Thân thể của nàng vẫn còn rất yếu, vì nóng giận nói chuyện mà bắt đầu ho khan dữ dội.
Thiên Linh thả đồ trong tay xuống đi tới giúp nàng thuận khí, “Là ta nói sai rồi được chưa? Tự ngươi phải chú ý thân thể của mình chứ.”
Dương Quỳnh thật vất vả mới ngừng ho, bởi vì kịch liệt ho khan mà sắc mặt phiếm hồng, “Thiên Linh, ta thật sự muốn giúp ngươi.”
Thiên Linh ôn hòa cười nói, “Ta biết. Ngươi là một người tốt.”
Người tốt? Dương Quỳnh bật cười, “Ngươi biết không? Có rất ít người nói ta là người tốt. Ta chỉ biết bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ, những người khác dù có chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không xuất thủ.”
“Ngươi không phải thần tiên, có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, cũng đã là rất tốt rồi.” Thiên Linh thở dài một tiếng, “Có điều... không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy, không phải ai ngươi cũng có thể bảo vệ. Thanh Diệp, tâm ý này của ngươi, ta rất cảm kích. Mặc dù ta biết, phần nhiều là ngươi vì nương nương, nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi. Chỉ là... ngươi không giúp được ta đâu.”
Dương Quỳnh không biết nên nói cái gì, nàng biết chủ tử sau lưng Thiên Linh không phải là Tôn Mỹ nhân hay người giống như nàng. Nhưng ở địa vị cao, cũng chỉ có mấy người, nhưng dường như không ai có động cơ mưu hại Khang phi.
Thiên Linh nói: “Hiện giờ nương nương đã có phòng bị, muốn lợi dụng sơ hở cũng khó, cho nên nương nương hẳn là sẽ không có chuyện. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta trở lại thăm ngươi.” Khi Thiên Linh nói những lời này, dáng vẻ của nàng lại giống như mình hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Dương Quỳnh nhìn Thiên Linh rời đi, bóng lưng cô tịch ấy làm nàng rất đau lòng. Ở cùng với Thiên Linh lâu như vậy, lúc này nhìn nàng rời đi lại cảm thấy thật không quen. Bất quá Dương Quỳnh hiểu được, từ thời khắc Thiên Linh ra tay hại Khang phi, thì đã không còn đường sống rồi.
Cả một đêm, nàng nằm trên giường lăn lộn không ngủ được. Những người đã từng tới rồi đi lần lượt xuất hiện trong trí óc của nàng, cho đến khi cửa sổ giấy hơi phiếm trắng, nàng mới mơ hồ ngủ được một lúc.
Khi tỉnh dậy, Thiên Linh đã đang vắt khăn chuẩn bị cho nàng lau mặt, thấy nàng tỉnh, nhân tiện nói, “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Trước khi nương nương ra ngoài còn hỏi tình hình của ngươi, lát nữa vấn an trở về đoán chừng là sẽ hỏi tiếp.” Thiên Linh nói xong, đưa khăn cho Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nhận lấy lau mặt.
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh dường như muốn xuống giường tự mình rửa mặt, cảnh cáo nói, “Tay ngươi đã bị ngâm nước lạnh đến mức tổn thương rồi, bây giờ tốt nhất là không được dính nước. Việc này để ta làm là được.”“Thiên Linh, ta...” Dương Quỳnh vốn định nói rằng mình không cần nàng hầu hạ, chính mình cũng không phải chủ tử, hơn nữa cũng không quen có người hầu hạ như vậy.
Thiên Linh cười nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện. Nương nương đồng ý để cho ta chăm sóc ngươi, phần đại ân này ta sẽ ghi nhớ.”
“Ngươi... không sợ chết sao?” Rốt cuộc, vẫn hỏi ra chuyện này.
“Sợ, ai mà không sợ chết chứ?” Thiên Linh tới giúp Dương Quỳnh chải đầu, “Có điều... rất nhiều việc, không phải ta sợ là có thể trốn tránh. Thanh Diệp, ngươi tốt số, không có vướng bận, còn được nương nương che chở. Nhưng ta không thể, nếu là một thân một mình, đi một chuyến ngược lại cũng thanh thản. Tiếc là...” Thiên Linh nói tới đây thì dừng lại. Dương Quỳnh chờ thật lâu nhưng cũng chỉ nghe được tiếng thở dài.
Khang phi vấn an trở về, dùng qua bữa sáng xong liền tới thăm Dương Quỳnh, thấy sắc mặt nàng tốt hơn hôm qua, trong lòng rốt cuộc cũng an tâm một chút.
Trở lại tẩm điện, Nguyên Hương từ ngoài tiến vào, đem tình hình thăm dò được của Tôn Mỹ nhân báo cho Khang phi. Khang phi suy tư một lúc, gật đầu nói: “Quả nhiên tin tức sắp đại phong Hậu cung làm các nàng rục rịch động đậy rồi.”
Thiên Nhu Uyển.
“Có người chính là như vậy, rõ ràng là đã không được việc rồi mà vẫn muốn bám víu trèo cao.” Một cung nữ ngồi ở hành lang gấp khúc cắn hạt dưa, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ba phần khinh thường.
Cung nữ bên cạnh phụ họa nói: “Còn không phải sao? Cả ngày chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, lại quên cúi đầu nhìn đường. Đã vậy, mới ngã một cái mà đã mặt xám mày tro.”
Cung nữ kia thở dài, “Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống. Đáng tiếc liên lụy đến chủ tử của chúng ta. Bởi vì chuyện này mà Hoàng thượng tức giận, không đến Thiên Nhu Uyển nữa, chủ tử cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vậy thì có ích gì? Trong viện tử đúng là có kẻ thất bại mà!”
Cửa phòng đông sương đột nhiên mở ra, Tôn Mỹ nhân đứng ở cửa cao giọng nói: “Đám tiểu đề tử* các ngươi chỉ biết ăn nói láo xược! Có bản lĩnh thì nói trước mặt ta đây này, nói xấu sau lưng thì tài cán lắm hả? Chủ tử các ngươi không dám nói, nên bảo các ngươi tới đây nói phải không, thật đúng là khiến người ta khinh thường.”
(*đề tử: đồ đĩ – tiếng chửi con gái này xưa => tiểu đề tử = đĩ con:]])
Hai cung nữ kia thấy Tôn Mỹ nhân đi ra cũng không sợ hãi, “Lời này của Tôn Mỹ nhân sai rồi. Chủ tử của chúng ta là tiểu thư khuê các, sao có thể giống bọn nô tỳ hô to gọi nhỏ không có quy củ như vậy được?” Ngụ ý là nói Tôn Mỹ nhân hô to gọi nhỏ, không có quy củ.
Tôn Mỹ nhân cười lạnh, “Chỉ dám đứng sau lưng ngáng chân, cả đời không được sủng ái cũng phải thôi.” Nói xong, đóng cửa phòng lại.
“Nhìn nàng như vậy, đâu còn giống Mỹ nhân?” Một cung nữ trong đó không phục nói.
“Nàng có giống Mỹ nhân hay không cũng không phải chuyện đến lượt các ngươi nói. Bất luận hiện tại nàng như thế nào, thì cũng đều là Mỹ nhân, đều là chủ tử. Lấy nô luận chủ, chính là các ngươi không đúng.” Người đến nói chuyện, không ngờ là Phùng Tiệp dư.
Hai cung nữ vừa thấy Phùng Tiệp dư, vội vàng quỳ xuống thi lễ.
Lúc này Giang Mỹ nhân ở phòng chính, Đỗ Mỹ nhân ở phòng tây sương đều nhận được tin, đi ra ngoài nghênh đón Phùng Tiệp dư.
Phùng Tiệp dư nói với Giang Mỹ nhân, “Đây chắc hẳn là nha đầu của ngươi?”
Nghe được câu hỏi của Phùng Tiệp dư, Giang Mỹ nhân vội vàng gật đầu.
Phùng Tiệp dư nói: “Các nàng lấy nô luận chủ, phạm thượng, nên xử phạt thế nào, ta nghĩ nên để ngươi quyết định thì tốt hơn.”
Giang Mỹ nhân hiểu được, Phùng Tiệp dư là đang giáo huấn mình. Tuy rằng để nàng xử phạt, nhưng nếu phạt nhẹ, Phùng Tiệp dư tất nhiên sẽ không để yên. Nàng cắn chặt răng, nói: “Xuân Thảo, Xuân Chi phạm thượng, phạt vả miệng hai mươi cái. Phùng Tiệp dư thấy thế nào?”
Phùng Tiệp dư cười nói: “Giang Mỹ nhân xử phạt đương nhiên công bằng.”
Vì vậy Xuân Thảo và Xuân Chi bị kéo xuống, mỗi người bị vả miệng hai mươi cái. Đến khi trở lại, mặt hai người bọn họ xưng phù như đầu heo, có thể thấy là người hành hình không chút lưu tình.
Xử phạt hai người kia xong, ba người Phùng Tiệp dư đi vào phòng chính của Giang Mỹ nhân.
Sau khi ngồi xuống, Phùng Tiệp dư nói: “Hôm nay ta tới cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ đến chơi loanh quanh mà thôi. Tôn Mỹ nhân bị cấm túc, Hoàng thượng giận cá chém thớt lên Thiên Nhu Uyển, cuộc sống của các ngươi chắc hẳn cũng không dễ chịu?”
Đỗ Mỹ nhân cùng Giang Mỹ nhân liếc nhìn nhau. Đỗ Mỹ nhân nói: “Ai nói không đúng đây? Chúng thiếp đều quản giáo nghiêm đám nô tài, không ngờ lại vẫn bị tai bay vạ gió.”
Phùng Tiệp dư gật đầu nói: “Đỗ Mỹ nhân nói đúng. Ta thấy Thiên Nhu Uyển này ba người các ngươi ở cũng thật sự là quá chật rồi. May mà nghe nói sắp tới sẽ có Thánh chỉ đại phong Hậu cung, đến lúc đó hai vị Mỹ nhân không thiếu phần được tấn phong, cũng không cần chen chúc trong Thiên Nhu Uyển này nữa rồi.”
Lời vừa nói ra liền để cho Đỗ Mỹ nhân và Giang Mỹ nhân vô hạn hi vọng. Phùng Tiệp dư lại tán gẫu với các nàng một lúc, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Chương thứ một trăm hai mươi mốt: Bảo hộ
“Nương nương, đó là bột phấn gì vậy?”
“Là phấn mê tình. Thuốc bột chuyên dùng cho nam nữ hoan hảo, nhưng bởi vì quá tổn hại sức khỏe nên bị liệt vào thuốc cấm trong cung. Tuy rằng ngươi biến nguy thành an, nhưng chung quy thì thân thể vẫn bị tổn hại. Mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi. Bổn cung gọi Thiên Linh tới chăm sóc ngươi, thứ nhất là bởi vì nàng đối với ngươi quả thật là một mảnh si tình, thứ hai là bổn cung nghĩ ngươi có thể làm nàng nói ra sự thật.”
Hai việc này làm Dương Quỳnh có chút khó xử. Nếu như nói việc thứ nhất là dùng chuyện Thiên Linh thích mình để làm việc, thì việc thứ hai quả thật chính là lợi dụng. Bất luận đứng trên lập trường nào, thì Dương Quỳnh vẫn luôn cảm thấy lợi dụng đối phương là rất bỉ ổi.
“Nương nương, ta...”
Khang phi giơ tay ngắt lời nàng, “Bổn cung biết ngươi muốn nói gì. Ngươi không muốn lợi dụng tình cảm của Thiên Linh đúng không? Bổn cung sẽ không ép ngươi, thời gian này Thiên Linh sẽ chăm sóc ngươi, làm thế nào tự ngươi quyết định.”
“Thời gian này nương nương sẽ không quan tâm đến ta sao?” Dương Quỳnh đáng thương hỏi.
Khang phi bất đắc dĩ nói: “Không cần giả bộ. Ngươi xảy ra chuyện lớn như vậy, bổn cung còn có thể ngồi yên không để ý sao?” Ánh mắt Khang phi sáng lên, lóe lên sự lạnh lùng.
“Xem ra mục tiêu của đối phương đã chuyển từ bổn cung sang ngươi rồi, cho nên bổn cung phải tính toán một chút, làm sao để đối phương biết được, người bên cạnh bổn cung không phải muốn động là được.”
Dương Quỳnh thấy khí thế của Khang phi hoàn toàn được khai mở, đó chính xác là cảm giác từ trên cao nhìn xuống Hậu cung, trong lòng thở dài: “Cho dù là Hoàng hậu uy nghi, cũng chưa chắc đã được như vậy.”
Cả quá trình trị thương của Dương Quỳnh đều được tiến hành ở trên giường của Khang phi. Hiện giờ đã không có chuyện gì, đương nhiên không thể ỷ lại trên giường Khang phi nữa. Khang phi đặc biệt sắp xếp cho Dương Quỳnh một mình một gian phòng thông gió thoáng khí.
Đồ đạc đã sớm được chuyển đến, chăn đệm cũng đều được thay mới. Phòng rất rộng, hơn nữa chỉ có một mình Dương Quỳnh ở. Đương nhiên, dựa theo cấp bậc của Dương Quỳnh, ở phòng như vậy cũng là chuyện bình thường. Lúc trước nàng không chuyển đi là bởi vì Thiên Linh, hiện giờ nàng chuyển đi cũng là vì Thiên Linh. Đối với chuyện này, Thiên Linh tự mình hiểu rõ.
Sau khi chuyển vào phòng mới, Thiên Linh giúp nàng thu dọn đồ đạc.
“Nương nương chắc hẳn đã nói chuyện của ta cho ngươi rồi, đúng không?”
Kể từ khi biết Thiên Linh thích mình, lúc gặp Thiên Linh Dương Quỳnh đều cảm thấy có chút xấu hổ. Nghe Thiên Linh hỏi như vậy, nàng cũng không biết Thiên Linh đang ám chỉ chuyện nội gián hay là chuyện thích nàng, nên chỉ có thể mơ hồ gật đầu.
“Ngươi có hận ta không?” Thiên Linh hơi ủ rũ nói.
“Thiên Linh, tại sao ngươi muốn hại nương nương?” Bỏ qua mọi quan hệ lợi và hại, Dương Quỳnh thật sự rất muốn biết đáp án của vấn đề này. Thiên Linh nhìn nàng, sâu xa nói: “Bởi vì thân bất do kỷ.”
Dương Quỳnh cảm thấy khi Thiên Linh nói bốn chữ “Thân bất do kỷ” này, ánh mắt mờ ảo đến mức dường như chỉ còn là một cái xác không hồn.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói ra, có lẽ chúng ta có thể giúp được ngươi.”
Thiên Linh nói: “Vô dụng thôi. Thanh Diệp, ngươi không cần dẫn dụ ta, ta sẽ không nói.”
Dương Quỳnh nóng nảy, “Ngươi cho rằng ta là người bỉ ổi như vậy sao? Lấy danh nghĩa trợ giúp ngươi, dụ ngươi nói ra sự thật, sau đó mật báo cho nương nương?” Thân thể của nàng vẫn còn rất yếu, vì nóng giận nói chuyện mà bắt đầu ho khan dữ dội.
Thiên Linh thả đồ trong tay xuống đi tới giúp nàng thuận khí, “Là ta nói sai rồi được chưa? Tự ngươi phải chú ý thân thể của mình chứ.”
Dương Quỳnh thật vất vả mới ngừng ho, bởi vì kịch liệt ho khan mà sắc mặt phiếm hồng, “Thiên Linh, ta thật sự muốn giúp ngươi.”
Thiên Linh ôn hòa cười nói, “Ta biết. Ngươi là một người tốt.”
Người tốt? Dương Quỳnh bật cười, “Ngươi biết không? Có rất ít người nói ta là người tốt. Ta chỉ biết bảo vệ người mà ta muốn bảo vệ, những người khác dù có chết ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không xuất thủ.”
“Ngươi không phải thần tiên, có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, cũng đã là rất tốt rồi.” Thiên Linh thở dài một tiếng, “Có điều... không phải ai cũng có bản lĩnh như vậy, không phải ai ngươi cũng có thể bảo vệ. Thanh Diệp, tâm ý này của ngươi, ta rất cảm kích. Mặc dù ta biết, phần nhiều là ngươi vì nương nương, nhưng ta vẫn cảm ơn ngươi. Chỉ là... ngươi không giúp được ta đâu.”
Dương Quỳnh không biết nên nói cái gì, nàng biết chủ tử sau lưng Thiên Linh không phải là Tôn Mỹ nhân hay người giống như nàng. Nhưng ở địa vị cao, cũng chỉ có mấy người, nhưng dường như không ai có động cơ mưu hại Khang phi.
Thiên Linh nói: “Hiện giờ nương nương đã có phòng bị, muốn lợi dụng sơ hở cũng khó, cho nên nương nương hẳn là sẽ không có chuyện. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai ta trở lại thăm ngươi.” Khi Thiên Linh nói những lời này, dáng vẻ của nàng lại giống như mình hoàn toàn là người ngoài cuộc.
Dương Quỳnh nhìn Thiên Linh rời đi, bóng lưng cô tịch ấy làm nàng rất đau lòng. Ở cùng với Thiên Linh lâu như vậy, lúc này nhìn nàng rời đi lại cảm thấy thật không quen. Bất quá Dương Quỳnh hiểu được, từ thời khắc Thiên Linh ra tay hại Khang phi, thì đã không còn đường sống rồi.
Cả một đêm, nàng nằm trên giường lăn lộn không ngủ được. Những người đã từng tới rồi đi lần lượt xuất hiện trong trí óc của nàng, cho đến khi cửa sổ giấy hơi phiếm trắng, nàng mới mơ hồ ngủ được một lúc.
Khi tỉnh dậy, Thiên Linh đã đang vắt khăn chuẩn bị cho nàng lau mặt, thấy nàng tỉnh, nhân tiện nói, “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Trước khi nương nương ra ngoài còn hỏi tình hình của ngươi, lát nữa vấn an trở về đoán chừng là sẽ hỏi tiếp.” Thiên Linh nói xong, đưa khăn cho Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh nhận lấy lau mặt.
Thiên Linh thấy Dương Quỳnh dường như muốn xuống giường tự mình rửa mặt, cảnh cáo nói, “Tay ngươi đã bị ngâm nước lạnh đến mức tổn thương rồi, bây giờ tốt nhất là không được dính nước. Việc này để ta làm là được.”“Thiên Linh, ta...” Dương Quỳnh vốn định nói rằng mình không cần nàng hầu hạ, chính mình cũng không phải chủ tử, hơn nữa cũng không quen có người hầu hạ như vậy.
Thiên Linh cười nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện. Nương nương đồng ý để cho ta chăm sóc ngươi, phần đại ân này ta sẽ ghi nhớ.”
“Ngươi... không sợ chết sao?” Rốt cuộc, vẫn hỏi ra chuyện này.
“Sợ, ai mà không sợ chết chứ?” Thiên Linh tới giúp Dương Quỳnh chải đầu, “Có điều... rất nhiều việc, không phải ta sợ là có thể trốn tránh. Thanh Diệp, ngươi tốt số, không có vướng bận, còn được nương nương che chở. Nhưng ta không thể, nếu là một thân một mình, đi một chuyến ngược lại cũng thanh thản. Tiếc là...” Thiên Linh nói tới đây thì dừng lại. Dương Quỳnh chờ thật lâu nhưng cũng chỉ nghe được tiếng thở dài.
Khang phi vấn an trở về, dùng qua bữa sáng xong liền tới thăm Dương Quỳnh, thấy sắc mặt nàng tốt hơn hôm qua, trong lòng rốt cuộc cũng an tâm một chút.
Trở lại tẩm điện, Nguyên Hương từ ngoài tiến vào, đem tình hình thăm dò được của Tôn Mỹ nhân báo cho Khang phi. Khang phi suy tư một lúc, gật đầu nói: “Quả nhiên tin tức sắp đại phong Hậu cung làm các nàng rục rịch động đậy rồi.”
Thiên Nhu Uyển.
“Có người chính là như vậy, rõ ràng là đã không được việc rồi mà vẫn muốn bám víu trèo cao.” Một cung nữ ngồi ở hành lang gấp khúc cắn hạt dưa, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ba phần khinh thường.
Cung nữ bên cạnh phụ họa nói: “Còn không phải sao? Cả ngày chỉ biết ngẩng đầu nhìn trời, lại quên cúi đầu nhìn đường. Đã vậy, mới ngã một cái mà đã mặt xám mày tro.”
Cung nữ kia thở dài, “Cái này gọi là tự gây nghiệt không thể sống. Đáng tiếc liên lụy đến chủ tử của chúng ta. Bởi vì chuyện này mà Hoàng thượng tức giận, không đến Thiên Nhu Uyển nữa, chủ tử cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vậy thì có ích gì? Trong viện tử đúng là có kẻ thất bại mà!”
Cửa phòng đông sương đột nhiên mở ra, Tôn Mỹ nhân đứng ở cửa cao giọng nói: “Đám tiểu đề tử* các ngươi chỉ biết ăn nói láo xược! Có bản lĩnh thì nói trước mặt ta đây này, nói xấu sau lưng thì tài cán lắm hả? Chủ tử các ngươi không dám nói, nên bảo các ngươi tới đây nói phải không, thật đúng là khiến người ta khinh thường.”
(*đề tử: đồ đĩ – tiếng chửi con gái này xưa => tiểu đề tử = đĩ con:]])
Hai cung nữ kia thấy Tôn Mỹ nhân đi ra cũng không sợ hãi, “Lời này của Tôn Mỹ nhân sai rồi. Chủ tử của chúng ta là tiểu thư khuê các, sao có thể giống bọn nô tỳ hô to gọi nhỏ không có quy củ như vậy được?” Ngụ ý là nói Tôn Mỹ nhân hô to gọi nhỏ, không có quy củ.
Tôn Mỹ nhân cười lạnh, “Chỉ dám đứng sau lưng ngáng chân, cả đời không được sủng ái cũng phải thôi.” Nói xong, đóng cửa phòng lại.
“Nhìn nàng như vậy, đâu còn giống Mỹ nhân?” Một cung nữ trong đó không phục nói.
“Nàng có giống Mỹ nhân hay không cũng không phải chuyện đến lượt các ngươi nói. Bất luận hiện tại nàng như thế nào, thì cũng đều là Mỹ nhân, đều là chủ tử. Lấy nô luận chủ, chính là các ngươi không đúng.” Người đến nói chuyện, không ngờ là Phùng Tiệp dư.
Hai cung nữ vừa thấy Phùng Tiệp dư, vội vàng quỳ xuống thi lễ.
Lúc này Giang Mỹ nhân ở phòng chính, Đỗ Mỹ nhân ở phòng tây sương đều nhận được tin, đi ra ngoài nghênh đón Phùng Tiệp dư.
Phùng Tiệp dư nói với Giang Mỹ nhân, “Đây chắc hẳn là nha đầu của ngươi?”
Nghe được câu hỏi của Phùng Tiệp dư, Giang Mỹ nhân vội vàng gật đầu.
Phùng Tiệp dư nói: “Các nàng lấy nô luận chủ, phạm thượng, nên xử phạt thế nào, ta nghĩ nên để ngươi quyết định thì tốt hơn.”
Giang Mỹ nhân hiểu được, Phùng Tiệp dư là đang giáo huấn mình. Tuy rằng để nàng xử phạt, nhưng nếu phạt nhẹ, Phùng Tiệp dư tất nhiên sẽ không để yên. Nàng cắn chặt răng, nói: “Xuân Thảo, Xuân Chi phạm thượng, phạt vả miệng hai mươi cái. Phùng Tiệp dư thấy thế nào?”
Phùng Tiệp dư cười nói: “Giang Mỹ nhân xử phạt đương nhiên công bằng.”
Vì vậy Xuân Thảo và Xuân Chi bị kéo xuống, mỗi người bị vả miệng hai mươi cái. Đến khi trở lại, mặt hai người bọn họ xưng phù như đầu heo, có thể thấy là người hành hình không chút lưu tình.
Xử phạt hai người kia xong, ba người Phùng Tiệp dư đi vào phòng chính của Giang Mỹ nhân.
Sau khi ngồi xuống, Phùng Tiệp dư nói: “Hôm nay ta tới cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua chỉ đến chơi loanh quanh mà thôi. Tôn Mỹ nhân bị cấm túc, Hoàng thượng giận cá chém thớt lên Thiên Nhu Uyển, cuộc sống của các ngươi chắc hẳn cũng không dễ chịu?”
Đỗ Mỹ nhân cùng Giang Mỹ nhân liếc nhìn nhau. Đỗ Mỹ nhân nói: “Ai nói không đúng đây? Chúng thiếp đều quản giáo nghiêm đám nô tài, không ngờ lại vẫn bị tai bay vạ gió.”
Phùng Tiệp dư gật đầu nói: “Đỗ Mỹ nhân nói đúng. Ta thấy Thiên Nhu Uyển này ba người các ngươi ở cũng thật sự là quá chật rồi. May mà nghe nói sắp tới sẽ có Thánh chỉ đại phong Hậu cung, đến lúc đó hai vị Mỹ nhân không thiếu phần được tấn phong, cũng không cần chen chúc trong Thiên Nhu Uyển này nữa rồi.”
Lời vừa nói ra liền để cho Đỗ Mỹ nhân và Giang Mỹ nhân vô hạn hi vọng. Phùng Tiệp dư lại tán gẫu với các nàng một lúc, sau đó mới đứng dậy rời đi.
/178
|