Hoàng thượng lập tức truyền chỉ tuyên Chưởng dược Tống. Không lâu sau, một nữ tử mặc y phục màu xanh khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi bước lên đài, quỳ xuống hành lễ với Đế Hậu. Dương Quỳnh trộm nhìn, nữ tử y phục xanh này dung nhan mỹ lệ, nhìn phục sức của nàng, chắc hẳn là Chưởng dược Tống.
Hoàng thượng không nói, Hoàng hậu đơn giản thuật lại sự tình, cuối cùng hỏi, Chưởng dược Tống, ngươi xem hai người này, ai nói thật?
Chưởng dược Tống trả lời, Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, lời Thu Vân và Thanh Diệp nói đều là thật.
A? Hoàng thượng nói, Ngươi nói xem.
Chưởng dược Tống nói, Lúc đầu nô tì cho rằng Thanh Diệp đã chết, nên cho người đưa nàng đi, ngay sau đó Trần Chiêu nghi tới Cục Thượng Dược lấy thuốc, nhìn trúng Thu Vân, nên liền dẫn nàng về. Cho nên sau này chuyện Thanh Diệp được cứu sống, có lẽ là Thu Vân không biết.
Hai người Đế Hậu đều gật đầu, thì ra là như vậy.
Thu Vân đột nhiên mở miệng nói, Khởi bẩm Hoàng thượng, coi như là nô tì không biết chuyện sau đó, nhưng nô tì và Thanh Diệp đã sống cùng nhau mấy tháng, Thanh Diệp không thể nào không biết nô tì là ai được!
Đây cũng thật là một vấn đề. Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh âm thầm kêu khổ. Tuy rằng Khang phi đã dùng mọi cách tìm hiểu tình hình trước kia của Thanh Diệp nói cho nàng, thế nhưng người Thanh Diệp quen biết, Khang phi cũng không có biện pháp.
Thưa Hoàng thượng, khi đó ta khởi tử hoàn sinh, gần như là người của hai thế giới. Bởi vì dính dáng đến độc trong vị thuốc nên rất nhiều chuyện liền quên mất, cũng rất nhiều người không còn nhớ rõ nữa. Dương Quỳnh không thể làm gì khác hơn là trôi chảy bịa chuyện.
Tuy lý do này có chút gượng ép, nhưng cũng miễn cưỡng nói được.
Trong lúc Dương Quỳnh đang thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, thì phía dưới đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại, Nàng không phải Thanh Diệp.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời. Ánh mắt của mọi người nhất thời đều hội tụ về phía người vừa nói. Dương Quỳnh cũng theo tiếng nói nhìn lại, tâm tư lập tức chìm xuống đáy.
Là Yên Liễu! Là người đầu tiên nàng gặp ở thế giới này!
Yên Liễu rất nhanh bị dẫn lên đài. Nàng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói, Khởi bẩm Hoàng thượng, người này không phải là Thanh Diệp.
Hoàng thượng cảm thấy việc hôm nay biến đổi bất ngờ, vô cùng thú vị. Vì vậy cũng không hỏi tội thất lễ của Yên Liễu, chỉ nói, Ngươi nói đi.
Yên Liễu nói, Hoàng thượng, nô tì vốn là người của Cung Lung Hoa. Sau khi Thanh Diệp tới Cung Lung Hoa thì ở cùng phòng với nô tì. Nô tì hiểu rõ Thanh Diệp, nàng một tay trói gà không chặt, tuy là một nữ tử yếu đuối nhưng lại tinh thông dược vị. Sau đó có một ngày, nô tì thấy nàng mặc y phục rất quái lạ. Hơn nữa, nàng quên mất tất cả mọi chuyện trước kia, không chỉ không nhận ra nô tì, mà ngay cả việc mặc y phục chải đầu cũng không biết. Lúc đó nô tì liền thấy rất lạ, chưa kịp hỏi kỹ, thì Thánh chỉ của Hoàng thượng đã đến. Khang phi nương nương bị chuyển đến Lâm Phương Các, nàng liền đi theo Khang phi nương nương. Về sau nô tì cũng chưa từng gặp lại nàng.
Hoàng thượng không nói, Hoàng hậu đơn giản thuật lại sự tình, cuối cùng hỏi, Chưởng dược Tống, ngươi xem hai người này, ai nói thật?
Chưởng dược Tống trả lời, Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu, lời Thu Vân và Thanh Diệp nói đều là thật.
A? Hoàng thượng nói, Ngươi nói xem.
Chưởng dược Tống nói, Lúc đầu nô tì cho rằng Thanh Diệp đã chết, nên cho người đưa nàng đi, ngay sau đó Trần Chiêu nghi tới Cục Thượng Dược lấy thuốc, nhìn trúng Thu Vân, nên liền dẫn nàng về. Cho nên sau này chuyện Thanh Diệp được cứu sống, có lẽ là Thu Vân không biết.
Hai người Đế Hậu đều gật đầu, thì ra là như vậy.
Thu Vân đột nhiên mở miệng nói, Khởi bẩm Hoàng thượng, coi như là nô tì không biết chuyện sau đó, nhưng nô tì và Thanh Diệp đã sống cùng nhau mấy tháng, Thanh Diệp không thể nào không biết nô tì là ai được!
Đây cũng thật là một vấn đề. Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Dương Quỳnh.
Dương Quỳnh âm thầm kêu khổ. Tuy rằng Khang phi đã dùng mọi cách tìm hiểu tình hình trước kia của Thanh Diệp nói cho nàng, thế nhưng người Thanh Diệp quen biết, Khang phi cũng không có biện pháp.
Thưa Hoàng thượng, khi đó ta khởi tử hoàn sinh, gần như là người của hai thế giới. Bởi vì dính dáng đến độc trong vị thuốc nên rất nhiều chuyện liền quên mất, cũng rất nhiều người không còn nhớ rõ nữa. Dương Quỳnh không thể làm gì khác hơn là trôi chảy bịa chuyện.
Tuy lý do này có chút gượng ép, nhưng cũng miễn cưỡng nói được.
Trong lúc Dương Quỳnh đang thở phào nhẹ nhõm, cho rằng chuyện này sẽ kết thúc ở đây, thì phía dưới đột nhiên truyền đến một giọng nói mềm mại, Nàng không phải Thanh Diệp.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời. Ánh mắt của mọi người nhất thời đều hội tụ về phía người vừa nói. Dương Quỳnh cũng theo tiếng nói nhìn lại, tâm tư lập tức chìm xuống đáy.
Là Yên Liễu! Là người đầu tiên nàng gặp ở thế giới này!
Yên Liễu rất nhanh bị dẫn lên đài. Nàng quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng nói, Khởi bẩm Hoàng thượng, người này không phải là Thanh Diệp.
Hoàng thượng cảm thấy việc hôm nay biến đổi bất ngờ, vô cùng thú vị. Vì vậy cũng không hỏi tội thất lễ của Yên Liễu, chỉ nói, Ngươi nói đi.
Yên Liễu nói, Hoàng thượng, nô tì vốn là người của Cung Lung Hoa. Sau khi Thanh Diệp tới Cung Lung Hoa thì ở cùng phòng với nô tì. Nô tì hiểu rõ Thanh Diệp, nàng một tay trói gà không chặt, tuy là một nữ tử yếu đuối nhưng lại tinh thông dược vị. Sau đó có một ngày, nô tì thấy nàng mặc y phục rất quái lạ. Hơn nữa, nàng quên mất tất cả mọi chuyện trước kia, không chỉ không nhận ra nô tì, mà ngay cả việc mặc y phục chải đầu cũng không biết. Lúc đó nô tì liền thấy rất lạ, chưa kịp hỏi kỹ, thì Thánh chỉ của Hoàng thượng đã đến. Khang phi nương nương bị chuyển đến Lâm Phương Các, nàng liền đi theo Khang phi nương nương. Về sau nô tì cũng chưa từng gặp lại nàng.
/178
|