Khánh ma ma còn chưa bị dẫn đi, một cung nữ đã hốt hoảng chạy tới báo với Trịnh Quý phi, Quý phi nương nương, người mau tới xem một chút đi! Công chúa bị thương!
Cái gì? Trịnh Quý phi kinh hãi. Tuy bởi vì gần đây bụng nàng mang thai không chăm sóc công chúa Triêu Vân được cẩn thận tỉ mỉ như lúc trước, thế nhưng dù sao Triêu Vân cũng vẫn là con gái nàng. Lúc này nghe nói Triêu Vân bị thương, nàng vẫn rất đau lòng.
Đến hậu điện, thấy công chúa Triêu Vân đang che ngón tay của mình khóc lớn. Trịnh Quý phi gấp gáp vội vàng đi tới ôm lấy nàng nói, Triêu Vân, nói cho mẫu phi biết, con làm sao vậy?
Triêu Vân buông tay, lộ ra ngón trỏ phải bị thương của mình, vừa khóc vừa nói, Mẫu phi, tay nhi thần bị đứt rồi, chảy rất nhiều máu. Mẫu phi, nhi thần sẽ chết có phải không?
Trịnh Quý phi nhìn vết thương của Triêu Vân, thấy cũng không quá sâu, lúc này máu đã ngưng chảy, Triêu Vân ngoan, không sao rồi. Con xem, máu cũng không chảy ra nữa, có phải hay không?
Vỗ về Triêu Vân bị thương, Trịnh Quý phi liền quát lớn với cung nữ hầu hạ Triêu Vân, Nô tài vô dụng! Làm sao các ngươi không chăm sóc công chúa, lại để cho nàng bị đứt tay?
Một cung nữ lập tức quỳ xuống nói, Nương nương, nô tì bị oan! Không biết công chúa tìm thấy một thanh kiếm ở đâu, nô tì thấy nguy hiểm liền muốn lấy đi, nhưng dù thế nào công chúa cũng không chịu, cho nên lúc nãy mới bị kiếm cắt vào ngón tay.
Mấy người Doãn Cung chính cũng đi theo vào, lúc này nghe nói đến kiếm, lập tức hỏi, Thanh kiếm kia đâu?
Cung nữ run rẩy chỉ vào dưới bàn đá, lập tức có người của Cục Cung Chính qua nhặt kiếm, chỉ liếc mắt nhìn, liền vui vẻ nói, Cung chính đại nhân, người xem!
Doãn Cung chính đi tới nhìn, kinh hãi kêu lên, Kiếm Ánh Nguyệt!
Trịnh Quý phi lại càng bị hoảng sợ, nhìn kỹ, quả nhiên là thanh kiếm Ánh Nguyệt không tìm thấy.
Quý phi nương nương, thứ cho nô tì cả gan hỏi một câu, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Thái độ của Doãn Cung chính vẫn cung kính như cũ, thế nhưng ánh mắt lại sắc như dao, nhìn Trịnh Quý phi không chớp mắt, đợi câu trả lời của nàng.
Trịnh Quý phi vạn lần cũng không ngờ tới rằng kiếm Ánh Nguyệt lại xuất hiện vào lúc này. Nàng nói, Sao bổn cung biết được?
Doãn Cung chính cũng không nóng vội, bước tới bên cạnh công chúa Triêu Vân, khom lưng nói với công chúa, Công chúa điện hạ, người có thể nói cho nô tì biết, là người lấy thanh kiếm này ở đâu không được không?
Triêu Vân tính tình trẻ con, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, đang muốn mở miệng, lại nghe Trịnh Quý phi hét to một tiếng, Triêu Vân!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi cũng là trong tình hình cấp bách, chỉ có thể hô một tiếng, lúc này thấy thế, vội vàng giải thích, Triêu Vân, con phải trả lời câu hỏi của Doãn Cung chính cho tốt, không được nói lung tung.
Triêu Vân gật đầu nói, Nhi thần đã biết. Sau đó nói với Doãn Cung chính, Ta phát hiện thấy trong bùn đất. Có một hôm ta thấy Khánh ma ma giấu vật gì đó xuống dưới đất, đợi nàng đi rồi, ta liền lén đào lên, sau đó ta lại đắp đất giống như lúc đầu. Về sau Khánh ma ma có đến tìm, nhưng bởi vì ta làm quá tốt, cho nên nàng vẫn không tìm được. Triêu Vân nói, còn lộ ra ánh mắt đắc ý, lúc này cũng quên luôn cả đau đớn trên ngón tay.
Cái gì? Trịnh Quý phi kinh hãi. Tuy bởi vì gần đây bụng nàng mang thai không chăm sóc công chúa Triêu Vân được cẩn thận tỉ mỉ như lúc trước, thế nhưng dù sao Triêu Vân cũng vẫn là con gái nàng. Lúc này nghe nói Triêu Vân bị thương, nàng vẫn rất đau lòng.
Đến hậu điện, thấy công chúa Triêu Vân đang che ngón tay của mình khóc lớn. Trịnh Quý phi gấp gáp vội vàng đi tới ôm lấy nàng nói, Triêu Vân, nói cho mẫu phi biết, con làm sao vậy?
Triêu Vân buông tay, lộ ra ngón trỏ phải bị thương của mình, vừa khóc vừa nói, Mẫu phi, tay nhi thần bị đứt rồi, chảy rất nhiều máu. Mẫu phi, nhi thần sẽ chết có phải không?
Trịnh Quý phi nhìn vết thương của Triêu Vân, thấy cũng không quá sâu, lúc này máu đã ngưng chảy, Triêu Vân ngoan, không sao rồi. Con xem, máu cũng không chảy ra nữa, có phải hay không?
Vỗ về Triêu Vân bị thương, Trịnh Quý phi liền quát lớn với cung nữ hầu hạ Triêu Vân, Nô tài vô dụng! Làm sao các ngươi không chăm sóc công chúa, lại để cho nàng bị đứt tay?
Một cung nữ lập tức quỳ xuống nói, Nương nương, nô tì bị oan! Không biết công chúa tìm thấy một thanh kiếm ở đâu, nô tì thấy nguy hiểm liền muốn lấy đi, nhưng dù thế nào công chúa cũng không chịu, cho nên lúc nãy mới bị kiếm cắt vào ngón tay.
Mấy người Doãn Cung chính cũng đi theo vào, lúc này nghe nói đến kiếm, lập tức hỏi, Thanh kiếm kia đâu?
Cung nữ run rẩy chỉ vào dưới bàn đá, lập tức có người của Cục Cung Chính qua nhặt kiếm, chỉ liếc mắt nhìn, liền vui vẻ nói, Cung chính đại nhân, người xem!
Doãn Cung chính đi tới nhìn, kinh hãi kêu lên, Kiếm Ánh Nguyệt!
Trịnh Quý phi lại càng bị hoảng sợ, nhìn kỹ, quả nhiên là thanh kiếm Ánh Nguyệt không tìm thấy.
Quý phi nương nương, thứ cho nô tì cả gan hỏi một câu, đây là xảy ra chuyện gì vậy? Thái độ của Doãn Cung chính vẫn cung kính như cũ, thế nhưng ánh mắt lại sắc như dao, nhìn Trịnh Quý phi không chớp mắt, đợi câu trả lời của nàng.
Trịnh Quý phi vạn lần cũng không ngờ tới rằng kiếm Ánh Nguyệt lại xuất hiện vào lúc này. Nàng nói, Sao bổn cung biết được?
Doãn Cung chính cũng không nóng vội, bước tới bên cạnh công chúa Triêu Vân, khom lưng nói với công chúa, Công chúa điện hạ, người có thể nói cho nô tì biết, là người lấy thanh kiếm này ở đâu không được không?
Triêu Vân tính tình trẻ con, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều, đang muốn mở miệng, lại nghe Trịnh Quý phi hét to một tiếng, Triêu Vân!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi cũng là trong tình hình cấp bách, chỉ có thể hô một tiếng, lúc này thấy thế, vội vàng giải thích, Triêu Vân, con phải trả lời câu hỏi của Doãn Cung chính cho tốt, không được nói lung tung.
Triêu Vân gật đầu nói, Nhi thần đã biết. Sau đó nói với Doãn Cung chính, Ta phát hiện thấy trong bùn đất. Có một hôm ta thấy Khánh ma ma giấu vật gì đó xuống dưới đất, đợi nàng đi rồi, ta liền lén đào lên, sau đó ta lại đắp đất giống như lúc đầu. Về sau Khánh ma ma có đến tìm, nhưng bởi vì ta làm quá tốt, cho nên nàng vẫn không tìm được. Triêu Vân nói, còn lộ ra ánh mắt đắc ý, lúc này cũng quên luôn cả đau đớn trên ngón tay.
/178
|