Mạc Nghiên chậm rãi tới gần nhưng lại thấy Sở Cẩn Húc đứng dậy, cô liền nói nhỏ: “Anh Húc, anh phải về hả? Sao không ở lại chơi thêm một chút?”
Sở Cẩn Húc tiếp nhận chén trà xanh từ trong tay Mạc Nghiên xong uống một hơi cạn sạch. “Anh còn phải về xử lí một vài chuyện nhỏ, chờ có thời gian rảnh, anh em ta lại hẹn nhau.”
“Vậy để em đưa anh xuống lầu.” Mạc Nghiên không để ý tới người nào đó không vui, dẫn đầu đi ở đằng trước.
“Cung thiếu, hẹn gặp lại!” Khóe miệng Sở Cẩn Húc nhếch lên tươi cười gian trá, nhìn khuôn mặt của Cung Kỳ Diệp càng thêm lạnh băng, hắn liền càng vui vẻ.
“Được rồi, đưa anh đến đây thôi!” Sở Cẩn Húc dừng ở cổng lớn, ôn nhu nói: ”Nhóc con, nếu một ngày nào đó em cần giúp đỡ thì hãy tới tìm anh.”
“Em biết mà! Anh Húc thật dong dài.” Mạc Nghiên chu môi đỏ, giận dỗi trừng mắt nhìn hắn.
“Cái gì mà dong dài? Aizz, mất công nuôi sói nhiều năm như vậy mà bây giờ em lại muốn dùng một chân đá văng anh, anh thật sự rất thương tâm a!” Sở Cẩn Húc than nhẹ, đuôi mắt rũ xuống hiện chút vô tội.
Mạc Nghiên hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Dạ dạ, nếu có gặp phải khó khăn thì em nhất định sẽ tới tìm anh.”
Nhìn xe oto nghênh ngang rời đi, Mạc Nghiên lúc này mới chậm rãi quay đầu lại… Mới vừa đẩy cửa ra thì liền thấy 4 người đàn ông còn lại đã sớm ngồi ở phòng khách.
“Loảng xoảng….” Tiếng pha lê vỡ chói tai hấp dẫn lực chú ý của Mạc Nghiên. Khi cô đi vào phòng bếp thì liền thấy Cung Kỳ Diệp ném từng mảnh nhỏ của chén trà vỡ vào thùng rác.
“Anh lỡ trượt tay.” Cung Kỳ Diệp mặt vô biểu tình quay đầu lại nhìn Mạc Nghiên.
Mạc Nghiên: ”….” Hình như đó là chén trà anh Húc dùng khi nãy.
“Phần còn lại để tôi xử lý! Cẩn thận kẻo xước tay.” Mạc Nghiên tiến lên kéo anh ra nhưng lại nghe được tiếng kêu rên.” Ngô…”
“Aizz, làm gì có ai lại đi nhặt mảnh nhỏ của pha lê a! Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy hộp y tế.” Mạc Nghiên nhíu mày, trong giọng điệu tràn ngập trách cứ, cô cầm tay Cung Kỳ Diệp lên rồi nhìn kỹ, một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương.
“Tư Đồ Dịch, hộp y tế ở đâu?” Mạc Nghiên quay trở về phòng khách dò hỏi.
“Nghiên Nhi, em bị thương sao?” Mộc Trạch Uyên nhíu mày tiến lên.
“Không phải tôi mà là Cung Kỳ Diệp.” Mạc Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Là hắn sao? Vậy thì không cần bôi thuốc, hắn không chết được đâu!” Tiêu Mục Thần nhẹ phiêu phiêu nói, trong giọng nói lại mang theo ủy khuất và ghen ghét.
Mạc Nghiên bất đắc dĩ nhìn mấy người đàn ông mới vừa đứng dậy rồi lại ngồi về chỗ cũ, cô liền tự mình đi tìm hộp y tế.
Sau khi thật vất vả mới tìm được hộp y tế, Mạc Nghiên đi vào phòng bếp nhưng lại nghe thấy tiếng Cung Kỳ Diệp lẩm bẩm nói nhỏ: “Anh đều đã nghe hết… Không ngờ rằng nhân duyên của anh lại không tốt như thế…”
“Ách, đừng khổ sở…. Chắc là có hiểu lầm gì đó.” Nhìn Cung Kỳ Diệp rũ vai, Mạc Nghiên mềm lòng an ủi.
Mạc Nghiên thật cẩn thận bôi thuốc cho anh, động tác thực mềm nhẹ. Cung Kỳ Diệp hơi hơi nhếch khóe môi: “Anh không thích trà Phổ Nhị… Anh cũng thích trà xanh….”
Mạc Nghiên ngẩng đầu nhìn Cung Kỳ Diệp, chỗ sâu trong hai tròng mắt đen như hắc diệu thạch dường như cất giấu sự ủy khuất và vô tội. Anh bây giờ giống như một cậu bé quật cường đáng thương. ”Vậy lần sau tôi sẽ pha trà xanh cho anh.”
“Được…” Không biết làm sao, trong không khí có loại không khí ấm áp nhàn nhạt đang xoay chuyển.
“Xong rồi, nhớ là đừng đụng vào nước. Anh ra ngoài ngồi đi, tôi phải xử lý đống mảnh vỡ này đã!” Mạc Nghiên luôn mãi dặn dò để chắc chắn anh có nghe kĩ lời nói của cô.
Cung Kỳ Diệp mới vừa bước vào phòng khách thì liền nhận được bốn tầm mắt tràn ngập khinh bỉ, phẫn nộ và ghen ghét. Anh sung sướng nhếch cánh môi, thỉnh thoảng múa may ngón tay đang băng bó ở trước mặt 4 người đàn ông còn lại.
“Không thể tưởng được đường đường là một bậc Thượng tướng mà còn cần phải băng bó a! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà không thể tự mình xử lý vết thương?” Nhìn thấy Cung Kỳ Diệp lắc lư ở trước mặt mình, giọng điệu của Diệp Hàn Ngự cũng không biết từ khi nào đã chanh chua lên.
Ấn ngôi sao và cmt đy nả >< Vote càng nhju thj càng nhanh có chương >< Nhju bạn đọc chùa qass nên lười edit vs lại bận học nữa nên để các nàng đã theo dõi truyện này từ lâu đợi lâu hihi >< Sr nhea ><
Sở Cẩn Húc tiếp nhận chén trà xanh từ trong tay Mạc Nghiên xong uống một hơi cạn sạch. “Anh còn phải về xử lí một vài chuyện nhỏ, chờ có thời gian rảnh, anh em ta lại hẹn nhau.”
“Vậy để em đưa anh xuống lầu.” Mạc Nghiên không để ý tới người nào đó không vui, dẫn đầu đi ở đằng trước.
“Cung thiếu, hẹn gặp lại!” Khóe miệng Sở Cẩn Húc nhếch lên tươi cười gian trá, nhìn khuôn mặt của Cung Kỳ Diệp càng thêm lạnh băng, hắn liền càng vui vẻ.
“Được rồi, đưa anh đến đây thôi!” Sở Cẩn Húc dừng ở cổng lớn, ôn nhu nói: ”Nhóc con, nếu một ngày nào đó em cần giúp đỡ thì hãy tới tìm anh.”
“Em biết mà! Anh Húc thật dong dài.” Mạc Nghiên chu môi đỏ, giận dỗi trừng mắt nhìn hắn.
“Cái gì mà dong dài? Aizz, mất công nuôi sói nhiều năm như vậy mà bây giờ em lại muốn dùng một chân đá văng anh, anh thật sự rất thương tâm a!” Sở Cẩn Húc than nhẹ, đuôi mắt rũ xuống hiện chút vô tội.
Mạc Nghiên hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Dạ dạ, nếu có gặp phải khó khăn thì em nhất định sẽ tới tìm anh.”
Nhìn xe oto nghênh ngang rời đi, Mạc Nghiên lúc này mới chậm rãi quay đầu lại… Mới vừa đẩy cửa ra thì liền thấy 4 người đàn ông còn lại đã sớm ngồi ở phòng khách.
“Loảng xoảng….” Tiếng pha lê vỡ chói tai hấp dẫn lực chú ý của Mạc Nghiên. Khi cô đi vào phòng bếp thì liền thấy Cung Kỳ Diệp ném từng mảnh nhỏ của chén trà vỡ vào thùng rác.
“Anh lỡ trượt tay.” Cung Kỳ Diệp mặt vô biểu tình quay đầu lại nhìn Mạc Nghiên.
Mạc Nghiên: ”….” Hình như đó là chén trà anh Húc dùng khi nãy.
“Phần còn lại để tôi xử lý! Cẩn thận kẻo xước tay.” Mạc Nghiên tiến lên kéo anh ra nhưng lại nghe được tiếng kêu rên.” Ngô…”
“Aizz, làm gì có ai lại đi nhặt mảnh nhỏ của pha lê a! Anh chờ tôi một chút, tôi đi lấy hộp y tế.” Mạc Nghiên nhíu mày, trong giọng điệu tràn ngập trách cứ, cô cầm tay Cung Kỳ Diệp lên rồi nhìn kỹ, một giọt máu tươi chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương.
“Tư Đồ Dịch, hộp y tế ở đâu?” Mạc Nghiên quay trở về phòng khách dò hỏi.
“Nghiên Nhi, em bị thương sao?” Mộc Trạch Uyên nhíu mày tiến lên.
“Không phải tôi mà là Cung Kỳ Diệp.” Mạc Nghiên nhẹ nhàng lắc đầu.
“Là hắn sao? Vậy thì không cần bôi thuốc, hắn không chết được đâu!” Tiêu Mục Thần nhẹ phiêu phiêu nói, trong giọng nói lại mang theo ủy khuất và ghen ghét.
Mạc Nghiên bất đắc dĩ nhìn mấy người đàn ông mới vừa đứng dậy rồi lại ngồi về chỗ cũ, cô liền tự mình đi tìm hộp y tế.
Sau khi thật vất vả mới tìm được hộp y tế, Mạc Nghiên đi vào phòng bếp nhưng lại nghe thấy tiếng Cung Kỳ Diệp lẩm bẩm nói nhỏ: “Anh đều đã nghe hết… Không ngờ rằng nhân duyên của anh lại không tốt như thế…”
“Ách, đừng khổ sở…. Chắc là có hiểu lầm gì đó.” Nhìn Cung Kỳ Diệp rũ vai, Mạc Nghiên mềm lòng an ủi.
Mạc Nghiên thật cẩn thận bôi thuốc cho anh, động tác thực mềm nhẹ. Cung Kỳ Diệp hơi hơi nhếch khóe môi: “Anh không thích trà Phổ Nhị… Anh cũng thích trà xanh….”
Mạc Nghiên ngẩng đầu nhìn Cung Kỳ Diệp, chỗ sâu trong hai tròng mắt đen như hắc diệu thạch dường như cất giấu sự ủy khuất và vô tội. Anh bây giờ giống như một cậu bé quật cường đáng thương. ”Vậy lần sau tôi sẽ pha trà xanh cho anh.”
“Được…” Không biết làm sao, trong không khí có loại không khí ấm áp nhàn nhạt đang xoay chuyển.
“Xong rồi, nhớ là đừng đụng vào nước. Anh ra ngoài ngồi đi, tôi phải xử lý đống mảnh vỡ này đã!” Mạc Nghiên luôn mãi dặn dò để chắc chắn anh có nghe kĩ lời nói của cô.
Cung Kỳ Diệp mới vừa bước vào phòng khách thì liền nhận được bốn tầm mắt tràn ngập khinh bỉ, phẫn nộ và ghen ghét. Anh sung sướng nhếch cánh môi, thỉnh thoảng múa may ngón tay đang băng bó ở trước mặt 4 người đàn ông còn lại.
“Không thể tưởng được đường đường là một bậc Thượng tướng mà còn cần phải băng bó a! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà không thể tự mình xử lý vết thương?” Nhìn thấy Cung Kỳ Diệp lắc lư ở trước mặt mình, giọng điệu của Diệp Hàn Ngự cũng không biết từ khi nào đã chanh chua lên.
Ấn ngôi sao và cmt đy nả >< Vote càng nhju thj càng nhanh có chương >< Nhju bạn đọc chùa qass nên lười edit vs lại bận học nữa nên để các nàng đã theo dõi truyện này từ lâu đợi lâu hihi >< Sr nhea ><
/255
|