Edit & Beta: Su Bà Bà
Mạc Nghiên theo thanh âm quen thuộc nhìn lại. Chỉ thấy bốn người đàn ông khí vũ hiên ngang ngồi cạnh Diệp Linh đáy mắt mỉm cười, đầy mặt muốn đạt được cái vòng cổ kia.
“Nghiên Nhi, thích nó sao?” Mắt đen của Diệp Hàn Ngự lưu chuyển tia sáng, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Mạc Nghiên hờn dỗi xong hếch cằm lên kiều khí nói. “Em không thích đồ của người khác.”
Cánh môi không ngừng nhếch lên. Ừm, không thích là tốt nhất, cái gì mà vị hôn phu? Cút hết qua một bên đi! May mắn là Long Ngạo Thiên có mắt không tròng, từ bỏ bảo bối tốt thế này để đi nhặt người phụ nữ dối trá kia. Cũng chỉ có đám người này mới thích hợp với cô ta. Một cái não tàn tất nhiên xứng đôi với một cái cực phẩm, thật là tuyệt phối nha.
“Thành giao!” Người chủ trì buổi bán đấu giá gõ gõ ba tiếng, chùy định chiếc vòng cổ này đoạt huy chương. Từng món hàng đấu giá rơi vào ôm ấp của những người giơ cao thẻ bài. Mà Mạc Nghiên cũng chụp được một món hàng, đó là tấm bình phong thêu ở cả hai mặt.
“Và cuối cùng là... Vùng đất ở Giang Nam, giá khởi điểm là 1 trăm triệu.”
“1 trăm triệu 3000 vạn!”
“1 trăm triệu 5000 vạn!”
“2 trăm triệu!”
Diệp Hàn Ngự không chút để ý mà thưởng thức tay nhỏ của bé con nhưng lại sớm đã ghi nhớ tất cả gia tộc giơ cao thẻ bài ra giá. Tay trái mở di động lên rồi ấn vài cái, nhìn đầu bên kia đáp lời, môi mỏng lặng lẽ nhếch một đạo hình cung.
“Thành giao! Chúc mừng Trần thị gia tộc.”
“Cảm ơn các vị đã đến đây hôm nay. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã chuẩn bị một hồi yến hội ở ngay tại đây. Xin mời các vị di giá lên lầu 8 - nơi tổ chức yến hội. Chúng tôi đã chuẩn bị rượu ngon món ngon. Nếu cảm thấy mệt mỏi thì các vị có thể lên lầu 9, nhân viên phục vụ của chúng tôi sẽ dẫn dắt các vị. Kế tiếp, mời các vị tận tình hưởng thụ, ngủ ngon.”
Theo mọi người chậm rãi di chuyển lên chỗ tổ chức yến hội thì có không ít khách khứa thân thiện đã bắt chuyện lẫn nhau, anh một lời tôi một câu, nào là khen con cái của đối phương ưu tú thế này thế kia nhưng tia sáng hiện lên nơi đáy mắt lại biểu hiện những chỗ tốt nếu hai bên liên hôn với nhau.
“Tiêu tổng, đã lâu không gặp.” Long Ngạo Thiên kéo theo Diệp Linh. Đi ở bên cạnh là Lăng Tử Phong, Âu Dương Vũ và Âu Dương Triệt. Bốn người chậm rãi đến gần rồi nhẹ nhàng gật đầu với những người khác, đáy mắt mang chút kính nể.
“Hóa ra là Long thiếu, nghe nói cậu đã tiếp nhận tập đoàn Long thị, chúc mừng!”
“Đa tạ Tiêu tổng, nếu tương lai có cơ hội thì hy vọng có thể bàn chuyện hợp tác với anh.” Gương mặt lạnh lùng hiện tươi cười, Long Ngạo Thiên giơ chén rượu lên.
Tiêu Mục Thần chỉ đạm cười không nói. Hai ánh mắt, phá không mà ngộ, một phương bình tĩnh, một phương trầm giận, giương cung bạt kiếm. Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên ở bên tai.” Nghiên Nghiên!”
Giọng điệu mềm nhu gần như làm thân mình người đàn ông tê dại. Chỉ thấy một người phụ nữ tiếu lệ ăn mặc bộ lễ phục màu ngân bạch, cánh tay mảnh khảnh nhẹ khoác tay Đại thiếu gia nhà họ Trần, dáng người tinh tế như liễu, một đôi mắt hạnh doanh doanh xuân thủy hiện ánh sáng mê muội, câu lòng người ngứa.
“Đã lâu không gặp, tớ rất nhớ cậu nha.” Nếu so sánh với biểu tình đạm mạc của Mạc Nghiên thì bộ dạng nhiệt tình của Phương Thiến Tâm khiến những người khác khe khẽ nói nhỏ. Cô tiểu thư nhà họ Mạc này thật là lãnh khốc vô tình, người ta đã tới chào hỏi mà còn xa cách, chậc chậc chậc… Còn không phải là do có Diệp thủ trưởng chống lưng sao…
Năm đạo tầm mắt hung hăng đảo qua tứ phía, dưới đáy lòng hung hăng ghi nhớ món nợ này. Khi 5 người đàn ông vừa định mở miệng thì liền bị Mạc Nghiên ngăn lại. ”Hóa ra là Phương tiểu thư a. Tôi cho rằng lần trước bản thân đã nói rất rõ ràng, tôi không hy vọng tiếp tục lui tới với loại người vì đàn ông mà ra bán bạn bè như cô.”
Phương Thiến Tâm không hề thay đổi sắc mặt mà còn cười một cái, đáy mắt mang chút ủy khuất. ”Cậu đã hiểu lầm rồi, tớ đây là giúp cậu kiểm tra thử một chút mà thôi a.”
Quả nhiên đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ. Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ tự quyết định kia giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Thật là cái phế vật, Diệp Linh liếc Phương Thiến Tâm, đáy mắt hàm chứa ý cười: “Chị Nghiên, em…”
“Tôi còn nhỏ tuổi hơn so với cô.” Giọng nói mềm nhẹ tràn ra từ môi đỏ, biểu tình đạm mạc giống như không phát hiện ra đáy mắt Diệp Linh hiện đầy xấu hổ và tức giận.
“Nghịch ngợm!” Tay trái vòng ở phía sau bé con, đặt ở trên vòng eo mảnh khảnh. Tay phải thì nhẹ nhéo nhéo chóp mũi nhỏ xinh của cô. Đáy mắt của Diệp Hàn Ngự toàn là ý cười sủng nịch. Anh bất chợt lạnh nhạt đảo mắt qua mọi người, mắt đen sắc bén không mang theo một tia cảm xúc. Khí thế nguy hiểm khiến tất cả những người vây xem đều khẩn trương đến mức ngừng hô hấp. Đương nhiên là ngoại trừ kia bốn tên bạn tốt cùng với bé con ở trong lòng ngực anh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Sắp có kịch hay ><
Mạc Nghiên theo thanh âm quen thuộc nhìn lại. Chỉ thấy bốn người đàn ông khí vũ hiên ngang ngồi cạnh Diệp Linh đáy mắt mỉm cười, đầy mặt muốn đạt được cái vòng cổ kia.
“Nghiên Nhi, thích nó sao?” Mắt đen của Diệp Hàn Ngự lưu chuyển tia sáng, khóe môi hơi hơi nhếch lên.
Mạc Nghiên hờn dỗi xong hếch cằm lên kiều khí nói. “Em không thích đồ của người khác.”
Cánh môi không ngừng nhếch lên. Ừm, không thích là tốt nhất, cái gì mà vị hôn phu? Cút hết qua một bên đi! May mắn là Long Ngạo Thiên có mắt không tròng, từ bỏ bảo bối tốt thế này để đi nhặt người phụ nữ dối trá kia. Cũng chỉ có đám người này mới thích hợp với cô ta. Một cái não tàn tất nhiên xứng đôi với một cái cực phẩm, thật là tuyệt phối nha.
“Thành giao!” Người chủ trì buổi bán đấu giá gõ gõ ba tiếng, chùy định chiếc vòng cổ này đoạt huy chương. Từng món hàng đấu giá rơi vào ôm ấp của những người giơ cao thẻ bài. Mà Mạc Nghiên cũng chụp được một món hàng, đó là tấm bình phong thêu ở cả hai mặt.
“Và cuối cùng là... Vùng đất ở Giang Nam, giá khởi điểm là 1 trăm triệu.”
“1 trăm triệu 3000 vạn!”
“1 trăm triệu 5000 vạn!”
“2 trăm triệu!”
Diệp Hàn Ngự không chút để ý mà thưởng thức tay nhỏ của bé con nhưng lại sớm đã ghi nhớ tất cả gia tộc giơ cao thẻ bài ra giá. Tay trái mở di động lên rồi ấn vài cái, nhìn đầu bên kia đáp lời, môi mỏng lặng lẽ nhếch một đạo hình cung.
“Thành giao! Chúc mừng Trần thị gia tộc.”
“Cảm ơn các vị đã đến đây hôm nay. Cuối cùng, chúng tôi cũng đã chuẩn bị một hồi yến hội ở ngay tại đây. Xin mời các vị di giá lên lầu 8 - nơi tổ chức yến hội. Chúng tôi đã chuẩn bị rượu ngon món ngon. Nếu cảm thấy mệt mỏi thì các vị có thể lên lầu 9, nhân viên phục vụ của chúng tôi sẽ dẫn dắt các vị. Kế tiếp, mời các vị tận tình hưởng thụ, ngủ ngon.”
Theo mọi người chậm rãi di chuyển lên chỗ tổ chức yến hội thì có không ít khách khứa thân thiện đã bắt chuyện lẫn nhau, anh một lời tôi một câu, nào là khen con cái của đối phương ưu tú thế này thế kia nhưng tia sáng hiện lên nơi đáy mắt lại biểu hiện những chỗ tốt nếu hai bên liên hôn với nhau.
“Tiêu tổng, đã lâu không gặp.” Long Ngạo Thiên kéo theo Diệp Linh. Đi ở bên cạnh là Lăng Tử Phong, Âu Dương Vũ và Âu Dương Triệt. Bốn người chậm rãi đến gần rồi nhẹ nhàng gật đầu với những người khác, đáy mắt mang chút kính nể.
“Hóa ra là Long thiếu, nghe nói cậu đã tiếp nhận tập đoàn Long thị, chúc mừng!”
“Đa tạ Tiêu tổng, nếu tương lai có cơ hội thì hy vọng có thể bàn chuyện hợp tác với anh.” Gương mặt lạnh lùng hiện tươi cười, Long Ngạo Thiên giơ chén rượu lên.
Tiêu Mục Thần chỉ đạm cười không nói. Hai ánh mắt, phá không mà ngộ, một phương bình tĩnh, một phương trầm giận, giương cung bạt kiếm. Đúng lúc này, một đạo thanh âm vang lên ở bên tai.” Nghiên Nghiên!”
Giọng điệu mềm nhu gần như làm thân mình người đàn ông tê dại. Chỉ thấy một người phụ nữ tiếu lệ ăn mặc bộ lễ phục màu ngân bạch, cánh tay mảnh khảnh nhẹ khoác tay Đại thiếu gia nhà họ Trần, dáng người tinh tế như liễu, một đôi mắt hạnh doanh doanh xuân thủy hiện ánh sáng mê muội, câu lòng người ngứa.
“Đã lâu không gặp, tớ rất nhớ cậu nha.” Nếu so sánh với biểu tình đạm mạc của Mạc Nghiên thì bộ dạng nhiệt tình của Phương Thiến Tâm khiến những người khác khe khẽ nói nhỏ. Cô tiểu thư nhà họ Mạc này thật là lãnh khốc vô tình, người ta đã tới chào hỏi mà còn xa cách, chậc chậc chậc… Còn không phải là do có Diệp thủ trưởng chống lưng sao…
Năm đạo tầm mắt hung hăng đảo qua tứ phía, dưới đáy lòng hung hăng ghi nhớ món nợ này. Khi 5 người đàn ông vừa định mở miệng thì liền bị Mạc Nghiên ngăn lại. ”Hóa ra là Phương tiểu thư a. Tôi cho rằng lần trước bản thân đã nói rất rõ ràng, tôi không hy vọng tiếp tục lui tới với loại người vì đàn ông mà ra bán bạn bè như cô.”
Phương Thiến Tâm không hề thay đổi sắc mặt mà còn cười một cái, đáy mắt mang chút ủy khuất. ”Cậu đã hiểu lầm rồi, tớ đây là giúp cậu kiểm tra thử một chút mà thôi a.”
Quả nhiên đúng là người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ. Mạc Nghiên lạnh lùng nhìn người phụ nữ tự quyết định kia giống như nhìn một bệnh nhân tâm thần.
Thật là cái phế vật, Diệp Linh liếc Phương Thiến Tâm, đáy mắt hàm chứa ý cười: “Chị Nghiên, em…”
“Tôi còn nhỏ tuổi hơn so với cô.” Giọng nói mềm nhẹ tràn ra từ môi đỏ, biểu tình đạm mạc giống như không phát hiện ra đáy mắt Diệp Linh hiện đầy xấu hổ và tức giận.
“Nghịch ngợm!” Tay trái vòng ở phía sau bé con, đặt ở trên vòng eo mảnh khảnh. Tay phải thì nhẹ nhéo nhéo chóp mũi nhỏ xinh của cô. Đáy mắt của Diệp Hàn Ngự toàn là ý cười sủng nịch. Anh bất chợt lạnh nhạt đảo mắt qua mọi người, mắt đen sắc bén không mang theo một tia cảm xúc. Khí thế nguy hiểm khiến tất cả những người vây xem đều khẩn trương đến mức ngừng hô hấp. Đương nhiên là ngoại trừ kia bốn tên bạn tốt cùng với bé con ở trong lòng ngực anh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Sắp có kịch hay ><
/255
|