Edit & Beta: Su Bà Bà
“Chỉ có điều là... Nếu ông đã muốn tra thì chúng tôi đây chỉ có thể làm tròn chức trách... Có thể kiểm tra ở chỗ này được không?” Diệp Hàn Ngự đạm cười. Ngón tay thon dài tháo từng nút thắt trên áo khoác tây trang ra rồi mặc cho công an tiến hành kiểm tra rà quét toàn thân. Cung Kỳ Diệp chỉ nhàn nhạt mà nhìn chăm chú vào hành động của Diệp Hàn Ngự, theo sau cũng kéo cà vạt xuống.
“Cục trưởng, hai người này đều không có vấn đề, cũng không có phản ứng của khói thuốc súng.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền ra từ trong đám người, trong lời nói mang chút bất mãn: “Cục trưởng, nhưng vừa nãy rõ ràng có một cô gái nói chắc là bọn họ đã..."
“Câm miệng!"
“Chắc là? Chắc là chúng tôi có dấu súng ống sao?” Cung Kỳ Diệp đem mọi người đáy mắt bất an cùng nghi hoặc thu vào đáy mắt, lạnh lùng mặt dị thường bình tĩnh, kiếm mi hơi hơi khơi mào, chỉ là đứng ở kia, cả người tán phát túc sát khí thế, cơ hồ bức cho người mồ hôi lạnh chảy ròng, mấy năm nay cái gì không biết sống chết người đều một đám toát ra.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi... Cung thiếu, Diệp thủ trưởng, thật xin lỗi… Tôi không dạy dỗ tốt cấp dưới...” Cục trưởng Cục Công An luân phiên khom lưng cúi người, chỉ sợ chọc giận 2 người đàn ông mắt trước này thì ngay cả bát cơm cũng khó giữ được.
“Cô gái? Không biết là cô gái nào, mấy lời đồn này ngoại trừ liên lụy đến Diệp thủ trưởng cùng Cung thiếu ra thì còn ảnh hưởng đến danh dự của khách sạn chúng tôi…” Người đàn ông đeo mắt kính nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà nhìn tên đàn ông đứng phía sau Cục trưởng, đáy mắt mang chút hoài nghi cùng tức giận.
Cục trưởng vẻ mặt đầy khó xử quay đầu lại ra hiệu bằng ánh mắt: “Hẳn là tin tức mà chúng tôi nhận được có chút sai sót… Thật ngượng ngùng vì đã quấy rầy đến thời gian của các ngài. Chúng tôi đi trước một bước… Rút quân.”
Mọi người nhìn Diệp Hàn Ngự giống như con chuột nhìn thấy mèo rồi hoảng sợ mà bước nhanh rời đi: ”Cho người điều tra ra kẻ đứng đằng sau vụ này… Có kết quả thì cho tôi biết.”
“Đi thôi, Nghiên Nhi còn đang đợi chúng ta.” Cung Kỳ Diệp vỗ vỗ vai Diệp Hàn Ngự.
- -- - - - -
“H1BS là cái gì?” Mộc Trạch Uyên nhìn hàng ghế phía sau qua kính chiếu hậu. Bé con đầy mặt ửng hồng không ngừng mà phát ra tiếng rên nghẹn ngào, mắt xanh hiện lên đau lòng cùng thô bạo.
“Là thuốc kích dục chợ đêm dùng để dạy dỗ những người không nghe lời, có thể biến trinh tiết liệt thành dâm phụ vô sỉ. Dưới sự ảnh hưởng của thuốc kích dục này, người dùng sẽ hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, đây cũng là lúc phá hủy thời khắc thân là người của họ, từ đây về sau, họ sẽ trở thành kỹ nữ bởi vì dục vọng mà dang hai chân ra…”
“Có thuốc giải không?” Tiêu Mục Thần trầm khuôn mặt tuấn tú, nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ.
“Thuốc giải chính là đàn ông…” Cánh môi mím chặt, hai tròng mắt của Tư Đồ Dịch càng thêm sâu thẳm.
“Ân…. Hừ…. Nóng quá…” Tay nhỏ vô ý thức kéo áo khoác tây trang của đàn ông trên người mình ra, hai mắt mê mang không hề tiêu cự, thân thể mềm mại không ngừng đong đưa vặn vẹo.
Đôi con ngươi ngăm đen lướt qua một tia tình dục, Tư Đồ Dịch dùng một tay túm lấy đôi tay trắng nõn của cô, tay trái cố định eo thon ngăn cản thân mình vặn vẹo của cô: ”Tê…. Nghiên Nhi, ngoan, em đừng nhúc nhích…”
“Cho tôi… Huhu... Tôi muốn…” Mạc Nghiên híp tinh mắt lại, hàng lông mi cong vút hơi hơi rung động, môi đỏ hé mở, mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi bên trong.
“Chậc… Cô ấy không chịu đựng nổi... Nếu tiếp tục nhịn nữa thì Nghiên Nhi sẽ chịu không nổi mà ngất đi… Chết tiệt…” Bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Mạc Nghiên, độ ấm lạnh lẽo khiến cô tham lam cọ xát, cái lưỡi dò ra từ trong môi đỏ rồi nhẹ nhàng liếm mút lòng bàn tay của người đàn ông, ngay lập tức, lưng cảm thấy rùng mình một trận, Tư Đồ Dịch cúi đầu hôn lấy cánh môi của cô.
5 ngón tay hữu lực quấn quanh sợi tóc mượt mà như tơ lụa của Mạc Nghiên, bàn tay to xoa xoa cần cổ cô khiến cô ngẩng đầu lên, làm cho anh càng thêm tùy ý mà đoạt lấy, từng đợt hương thơm mật ngọt tràn vào. Mật ngọt u hương trong miệng thơm kia không ngừng mà mê hoặc anh, làm anh từng chút một càng thêm xâm nhập cướp lấy.
"Ưm... Không cần…. Mấy người mau tránh ra… Đừng chạm vào tôi.. Ha a… Tôi.… Tôi muốn giết mấy người…”
Thuốc kích dục mãnh liệt khiến cô sớm đã mất đi lý trí nên không thể phân biệt rõ được người trước mắt mà chỉ có thể dựa vào ý chí để ngăn cản hành động của người đàn ông.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
“Chỉ có điều là... Nếu ông đã muốn tra thì chúng tôi đây chỉ có thể làm tròn chức trách... Có thể kiểm tra ở chỗ này được không?” Diệp Hàn Ngự đạm cười. Ngón tay thon dài tháo từng nút thắt trên áo khoác tây trang ra rồi mặc cho công an tiến hành kiểm tra rà quét toàn thân. Cung Kỳ Diệp chỉ nhàn nhạt mà nhìn chăm chú vào hành động của Diệp Hàn Ngự, theo sau cũng kéo cà vạt xuống.
“Cục trưởng, hai người này đều không có vấn đề, cũng không có phản ứng của khói thuốc súng.”
Đột nhiên, một giọng nói truyền ra từ trong đám người, trong lời nói mang chút bất mãn: “Cục trưởng, nhưng vừa nãy rõ ràng có một cô gái nói chắc là bọn họ đã..."
“Câm miệng!"
“Chắc là? Chắc là chúng tôi có dấu súng ống sao?” Cung Kỳ Diệp đem mọi người đáy mắt bất an cùng nghi hoặc thu vào đáy mắt, lạnh lùng mặt dị thường bình tĩnh, kiếm mi hơi hơi khơi mào, chỉ là đứng ở kia, cả người tán phát túc sát khí thế, cơ hồ bức cho người mồ hôi lạnh chảy ròng, mấy năm nay cái gì không biết sống chết người đều một đám toát ra.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi... Cung thiếu, Diệp thủ trưởng, thật xin lỗi… Tôi không dạy dỗ tốt cấp dưới...” Cục trưởng Cục Công An luân phiên khom lưng cúi người, chỉ sợ chọc giận 2 người đàn ông mắt trước này thì ngay cả bát cơm cũng khó giữ được.
“Cô gái? Không biết là cô gái nào, mấy lời đồn này ngoại trừ liên lụy đến Diệp thủ trưởng cùng Cung thiếu ra thì còn ảnh hưởng đến danh dự của khách sạn chúng tôi…” Người đàn ông đeo mắt kính nói năng hùng hồn đầy lý lẽ mà nhìn tên đàn ông đứng phía sau Cục trưởng, đáy mắt mang chút hoài nghi cùng tức giận.
Cục trưởng vẻ mặt đầy khó xử quay đầu lại ra hiệu bằng ánh mắt: “Hẳn là tin tức mà chúng tôi nhận được có chút sai sót… Thật ngượng ngùng vì đã quấy rầy đến thời gian của các ngài. Chúng tôi đi trước một bước… Rút quân.”
Mọi người nhìn Diệp Hàn Ngự giống như con chuột nhìn thấy mèo rồi hoảng sợ mà bước nhanh rời đi: ”Cho người điều tra ra kẻ đứng đằng sau vụ này… Có kết quả thì cho tôi biết.”
“Đi thôi, Nghiên Nhi còn đang đợi chúng ta.” Cung Kỳ Diệp vỗ vỗ vai Diệp Hàn Ngự.
- -- - - - -
“H1BS là cái gì?” Mộc Trạch Uyên nhìn hàng ghế phía sau qua kính chiếu hậu. Bé con đầy mặt ửng hồng không ngừng mà phát ra tiếng rên nghẹn ngào, mắt xanh hiện lên đau lòng cùng thô bạo.
“Là thuốc kích dục chợ đêm dùng để dạy dỗ những người không nghe lời, có thể biến trinh tiết liệt thành dâm phụ vô sỉ. Dưới sự ảnh hưởng của thuốc kích dục này, người dùng sẽ hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, đây cũng là lúc phá hủy thời khắc thân là người của họ, từ đây về sau, họ sẽ trở thành kỹ nữ bởi vì dục vọng mà dang hai chân ra…”
“Có thuốc giải không?” Tiêu Mục Thần trầm khuôn mặt tuấn tú, nghiến răng nghiến lợi mà gầm nhẹ.
“Thuốc giải chính là đàn ông…” Cánh môi mím chặt, hai tròng mắt của Tư Đồ Dịch càng thêm sâu thẳm.
“Ân…. Hừ…. Nóng quá…” Tay nhỏ vô ý thức kéo áo khoác tây trang của đàn ông trên người mình ra, hai mắt mê mang không hề tiêu cự, thân thể mềm mại không ngừng đong đưa vặn vẹo.
Đôi con ngươi ngăm đen lướt qua một tia tình dục, Tư Đồ Dịch dùng một tay túm lấy đôi tay trắng nõn của cô, tay trái cố định eo thon ngăn cản thân mình vặn vẹo của cô: ”Tê…. Nghiên Nhi, ngoan, em đừng nhúc nhích…”
“Cho tôi… Huhu... Tôi muốn…” Mạc Nghiên híp tinh mắt lại, hàng lông mi cong vút hơi hơi rung động, môi đỏ hé mở, mơ hồ có thể thấy được cái lưỡi bên trong.
“Chậc… Cô ấy không chịu đựng nổi... Nếu tiếp tục nhịn nữa thì Nghiên Nhi sẽ chịu không nổi mà ngất đi… Chết tiệt…” Bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Mạc Nghiên, độ ấm lạnh lẽo khiến cô tham lam cọ xát, cái lưỡi dò ra từ trong môi đỏ rồi nhẹ nhàng liếm mút lòng bàn tay của người đàn ông, ngay lập tức, lưng cảm thấy rùng mình một trận, Tư Đồ Dịch cúi đầu hôn lấy cánh môi của cô.
5 ngón tay hữu lực quấn quanh sợi tóc mượt mà như tơ lụa của Mạc Nghiên, bàn tay to xoa xoa cần cổ cô khiến cô ngẩng đầu lên, làm cho anh càng thêm tùy ý mà đoạt lấy, từng đợt hương thơm mật ngọt tràn vào. Mật ngọt u hương trong miệng thơm kia không ngừng mà mê hoặc anh, làm anh từng chút một càng thêm xâm nhập cướp lấy.
"Ưm... Không cần…. Mấy người mau tránh ra… Đừng chạm vào tôi.. Ha a… Tôi.… Tôi muốn giết mấy người…”
Thuốc kích dục mãnh liệt khiến cô sớm đã mất đi lý trí nên không thể phân biệt rõ được người trước mắt mà chỉ có thể dựa vào ý chí để ngăn cản hành động của người đàn ông.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><
/255
|