Edit & Beta: Su Bà Bà
"Bang!"
Trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn làm Âu Dương Triệt và Âu Dương Vũ tỉnh lại. Trong mơ hồ, họ chỉ nhớ sau khi bị kéo ra khỏi lâu đài cổ thì phần cổ tê rần rồi liền ngất đi. Cả hai đều mờ mịt nhìn người ba Âu Dương Minh đang tức muốn hộc máu căm tức liếc mình, sau đó ngay lập tức tỉnh táo lại. "Ba bị làm sao vậy?"
"Bị làm sao vậy? Hỏi ta bị làm sao vậy?! Cũng không tự hỏi xem bản thân các con rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì. Đắc tội với ai mà chả được, sao lại cố tình là 5 ông hoàng của Đế Đô. Công ty... Giá cổ phiếu của công ty bị ác ý bán với giá thấp ⋯ Ngay cả bên phía đối tác cũng muốn thu hồi vốn đầu tư... Chết tiệt."
"Bọn họ ⋯" Âu Dương Vũ lẩm bẩm, đáy mắt hiện lên lãnh lệ. "Chết tiệt, con phải đi tìm bọn họ... Linh Nhi còn ở trong tay bọn họ ⋯"
Âu Dương Minh đập bàn thật mạnh rồi nổi giận quát: "Trở về! Muốn đi đâu? Đi tìm con hồ ly tinh kia sao, thật là ⋯ Nuôi con lớn như vậy lớn, cư nhiên lại làm đầu óc của các con bị tàn phế, trợn to đôi mắt lên chút!" Vừa dứt lời, ông vung tay lên, từ trong phong thư phát tán ra cả một đống ảnh.
Âu Dương Triệt nhặt mấy tấm ảnh chụp lên xem, bên trong đều chụp cùng một người phụ nữ, nhưng người đàn ông ở bên cạnh, ngoại trừ 4 người bọn họ ra thì còn bao gồm một số ít con nhà giàu quen mắt.
Nhưng trong số đó, điều khiến cho bọn họ không thể tin tưởng lại là người phụ nữ họ yêu thương nâng niu ở trong lòng lại vẻ mặt yêu mị ngồi cưỡi ở trên người một tên đàn ông. Tên đàn ông kia đúng là Vương Phong mà không lâu trước đây Tiêu Mục Thần đã nhắc tới. Thân mình trần trụi ở trong tấm ảnh dường như đang trào phúng bọn họ. Sự thật ngay ở trước mắt hung hăng quăng cho bọn họ một cái bạt tai.
"Ta mới rời đi chỉ mấy tháng, không trông coi các con mà đầu óc của các con đã chứa đầy keo dán hết rồi hay sao, phân biệt người không rõ?"
"Con..." Yết hầu khô khốc, Âu Dương Vũ mờ mịt mà nhìn người phụ nữ trong ảnh chụp. Hắn không rõ tình yêu mà hắn dành cho Diệp Linh rốt cuộc là cái gì. Có được tình yêu và sự che chở của 4 người bọn họ mà vẫn còn chưa đủ sao?
Âu Dương Minh mệt mỏi rũ vai. Ông dường như đã già thêm 10 tuổi: "Nhà họ Long và nhà họ Lăng cũng giống như nhà chúng ta, giá cổ phiếu sụt giảm, toàn bộ vốn đầu tư bên ngoài cũng bị thu hồi, ngân hàng thì không muốn cho mượn tiền. May mắn là ta có địa ốc ở nước ngoài, nếu không thì cũng bị hai đứa nhãi ranh các con làm đến cửa nát nhà tan... Thật đúng là nợ từ kiếp trước..."
"Công ty... Không thể cứu được công ty sao?" Âu Dương Triệt trầm giọng nói.
"Hừ! Cứu... Dùng cái gì để cứu... Tất cả tài sản ở nơi này đều cần thiết phải trả lại cho số vay. Đầu óc đã tỉnh táo ra chưa, bị một người phụ nữ dắt kéo thành như vậy, anh hùng đều biến cẩu hùng, nói không chừng người ta còn vui tươi hớn hở trào phúng các con, ngu xuẩn!" Âu Dương Minh không chút khách khí mà châm chọc mỉa mai. Đàn ông trong tình yêu đúng là ngu ngốc, đầu óc bị chó ăn sạch.
"Rinh rinh -"
Âu Dương Vũ rũ mắt nhìn chiếc di động không ngừng reo vang rồi chậm rãi ấn nút nghe. "Ân... Bên tôi cũng vậy... Đợi lát nữa nói đi."
Âu Dương Vũ trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói với Âu Dương Minh: "Ba, đợi bọn con xử lý xong việc này thì liền sẽ cùng ba ra nước ngoài, yên tâm đi... Đầu óc của bọn con vẫn còn chút tỉnh táo."
"Đi thôi..." Âu Dương Minh thở dài xong phất phất tay, sau đó mệt mỏi dựa ở trên sô pha rồi nhắm mắt.
Xe thể thao vụt nhanh trên đường cao tốc, chỉ ngắn ngủn 10 phút mà đã liền đậu trước biệt thự nhà Long Ngạo Thiên, mà Lăng Tử Phong sớm đã ở đó. Trong căn biệt thự trống trải mang theo trầm trọng áp suất thấp, từ đôi mắt tràn ngập tơ máu thì có thể cảm nhận được bọn họ đang mệt mỏi cùng vô lực.
"Các cậu đều đã biết?" Lăng Tử Phong nhìn ly rượu ở trong tay rồi dùng giọng điệu nhàn nhạt nói.
"Ân..."
"Choang -"
Lăng Tử Phong hung hăng ném ly rượu xuống sàn nhà, mắt đen tràn ngập hung ác cùng thống khổ. Hắn vung tay lên quét toàn bộ đồ vật ở trên bàn xuống đến sàn nhà. Ghế nằm ngày thường người phụ nữ kia hay ngồi bị hắn đá phá thành mảnh nhỏ. Hắn đau, đau lòng đến hốt hoảng... Ngực quặn đến khó chịu.
Long Ngạo Thiên nghẹn họng. Người phụ nữ này hại bọn họ thật thảm, trái tim đều ném, ngay cả tình nghĩa giữa bọn họ cùng gần như bị phá tan, công ty cũng kề bên bờ vực phá sản. Là bọn họ có mắt không tròng, không có thấy rõ, rõ ràng trong lòng đã cảm giác có chút không thích hợp, nhưng không biết vì sao khi đụng phải Diệp Linh thì lại dường như bị mê muội, không muốn buông cô ta ra.
"Nhà họ Phương phá sản... Video làm tình của Phương Thiến Tâm đang lan truyền ở trên mạng..."
"Vậy... Linh... Diệp Linh, cô ta..." Âu Dương Triệt mím chặt cánh môi, định xưng hô theo thói quen nhưng ngay sau đó lại tự giễu mà nhếch môi.
Long Ngạo Thiên túm chặt nắm tay, cưỡng chế sự đau đớn nơi đáy lòng. "Video ở trên giường của cô ta và Vương Phong cũng đều lan ra bên ngoài... Còn bao gồm cả ảnh chụp bình thường của chúng ta cùng với cô ta... A, 4 người chúng ta bị nhạo báng là bị người phụ nữ của mình đeo nón xanh..."
"Buông tay đi..." Tiếng lẩm bẩm theo gió rồi biến mất.
- - - - - - - -
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ~
"Bang!"
Trên mặt truyền đến cảm giác đau đớn làm Âu Dương Triệt và Âu Dương Vũ tỉnh lại. Trong mơ hồ, họ chỉ nhớ sau khi bị kéo ra khỏi lâu đài cổ thì phần cổ tê rần rồi liền ngất đi. Cả hai đều mờ mịt nhìn người ba Âu Dương Minh đang tức muốn hộc máu căm tức liếc mình, sau đó ngay lập tức tỉnh táo lại. "Ba bị làm sao vậy?"
"Bị làm sao vậy? Hỏi ta bị làm sao vậy?! Cũng không tự hỏi xem bản thân các con rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì. Đắc tội với ai mà chả được, sao lại cố tình là 5 ông hoàng của Đế Đô. Công ty... Giá cổ phiếu của công ty bị ác ý bán với giá thấp ⋯ Ngay cả bên phía đối tác cũng muốn thu hồi vốn đầu tư... Chết tiệt."
"Bọn họ ⋯" Âu Dương Vũ lẩm bẩm, đáy mắt hiện lên lãnh lệ. "Chết tiệt, con phải đi tìm bọn họ... Linh Nhi còn ở trong tay bọn họ ⋯"
Âu Dương Minh đập bàn thật mạnh rồi nổi giận quát: "Trở về! Muốn đi đâu? Đi tìm con hồ ly tinh kia sao, thật là ⋯ Nuôi con lớn như vậy lớn, cư nhiên lại làm đầu óc của các con bị tàn phế, trợn to đôi mắt lên chút!" Vừa dứt lời, ông vung tay lên, từ trong phong thư phát tán ra cả một đống ảnh.
Âu Dương Triệt nhặt mấy tấm ảnh chụp lên xem, bên trong đều chụp cùng một người phụ nữ, nhưng người đàn ông ở bên cạnh, ngoại trừ 4 người bọn họ ra thì còn bao gồm một số ít con nhà giàu quen mắt.
Nhưng trong số đó, điều khiến cho bọn họ không thể tin tưởng lại là người phụ nữ họ yêu thương nâng niu ở trong lòng lại vẻ mặt yêu mị ngồi cưỡi ở trên người một tên đàn ông. Tên đàn ông kia đúng là Vương Phong mà không lâu trước đây Tiêu Mục Thần đã nhắc tới. Thân mình trần trụi ở trong tấm ảnh dường như đang trào phúng bọn họ. Sự thật ngay ở trước mắt hung hăng quăng cho bọn họ một cái bạt tai.
"Ta mới rời đi chỉ mấy tháng, không trông coi các con mà đầu óc của các con đã chứa đầy keo dán hết rồi hay sao, phân biệt người không rõ?"
"Con..." Yết hầu khô khốc, Âu Dương Vũ mờ mịt mà nhìn người phụ nữ trong ảnh chụp. Hắn không rõ tình yêu mà hắn dành cho Diệp Linh rốt cuộc là cái gì. Có được tình yêu và sự che chở của 4 người bọn họ mà vẫn còn chưa đủ sao?
Âu Dương Minh mệt mỏi rũ vai. Ông dường như đã già thêm 10 tuổi: "Nhà họ Long và nhà họ Lăng cũng giống như nhà chúng ta, giá cổ phiếu sụt giảm, toàn bộ vốn đầu tư bên ngoài cũng bị thu hồi, ngân hàng thì không muốn cho mượn tiền. May mắn là ta có địa ốc ở nước ngoài, nếu không thì cũng bị hai đứa nhãi ranh các con làm đến cửa nát nhà tan... Thật đúng là nợ từ kiếp trước..."
"Công ty... Không thể cứu được công ty sao?" Âu Dương Triệt trầm giọng nói.
"Hừ! Cứu... Dùng cái gì để cứu... Tất cả tài sản ở nơi này đều cần thiết phải trả lại cho số vay. Đầu óc đã tỉnh táo ra chưa, bị một người phụ nữ dắt kéo thành như vậy, anh hùng đều biến cẩu hùng, nói không chừng người ta còn vui tươi hớn hở trào phúng các con, ngu xuẩn!" Âu Dương Minh không chút khách khí mà châm chọc mỉa mai. Đàn ông trong tình yêu đúng là ngu ngốc, đầu óc bị chó ăn sạch.
"Rinh rinh -"
Âu Dương Vũ rũ mắt nhìn chiếc di động không ngừng reo vang rồi chậm rãi ấn nút nghe. "Ân... Bên tôi cũng vậy... Đợi lát nữa nói đi."
Âu Dương Vũ trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng nói với Âu Dương Minh: "Ba, đợi bọn con xử lý xong việc này thì liền sẽ cùng ba ra nước ngoài, yên tâm đi... Đầu óc của bọn con vẫn còn chút tỉnh táo."
"Đi thôi..." Âu Dương Minh thở dài xong phất phất tay, sau đó mệt mỏi dựa ở trên sô pha rồi nhắm mắt.
Xe thể thao vụt nhanh trên đường cao tốc, chỉ ngắn ngủn 10 phút mà đã liền đậu trước biệt thự nhà Long Ngạo Thiên, mà Lăng Tử Phong sớm đã ở đó. Trong căn biệt thự trống trải mang theo trầm trọng áp suất thấp, từ đôi mắt tràn ngập tơ máu thì có thể cảm nhận được bọn họ đang mệt mỏi cùng vô lực.
"Các cậu đều đã biết?" Lăng Tử Phong nhìn ly rượu ở trong tay rồi dùng giọng điệu nhàn nhạt nói.
"Ân..."
"Choang -"
Lăng Tử Phong hung hăng ném ly rượu xuống sàn nhà, mắt đen tràn ngập hung ác cùng thống khổ. Hắn vung tay lên quét toàn bộ đồ vật ở trên bàn xuống đến sàn nhà. Ghế nằm ngày thường người phụ nữ kia hay ngồi bị hắn đá phá thành mảnh nhỏ. Hắn đau, đau lòng đến hốt hoảng... Ngực quặn đến khó chịu.
Long Ngạo Thiên nghẹn họng. Người phụ nữ này hại bọn họ thật thảm, trái tim đều ném, ngay cả tình nghĩa giữa bọn họ cùng gần như bị phá tan, công ty cũng kề bên bờ vực phá sản. Là bọn họ có mắt không tròng, không có thấy rõ, rõ ràng trong lòng đã cảm giác có chút không thích hợp, nhưng không biết vì sao khi đụng phải Diệp Linh thì lại dường như bị mê muội, không muốn buông cô ta ra.
"Nhà họ Phương phá sản... Video làm tình của Phương Thiến Tâm đang lan truyền ở trên mạng..."
"Vậy... Linh... Diệp Linh, cô ta..." Âu Dương Triệt mím chặt cánh môi, định xưng hô theo thói quen nhưng ngay sau đó lại tự giễu mà nhếch môi.
Long Ngạo Thiên túm chặt nắm tay, cưỡng chế sự đau đớn nơi đáy lòng. "Video ở trên giường của cô ta và Vương Phong cũng đều lan ra bên ngoài... Còn bao gồm cả ảnh chụp bình thường của chúng ta cùng với cô ta... A, 4 người chúng ta bị nhạo báng là bị người phụ nữ của mình đeo nón xanh..."
"Buông tay đi..." Tiếng lẩm bẩm theo gió rồi biến mất.
- - - - - - - -
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ~
/255
|