Edit & Beta: Su Bà Bà
Phòng khách một mảnh yên lặng, Mạc Nghiên hơi hơi rũ mắt, cái miệng nhỏ nhẹ nhấp sữa bò, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Mạnh Hinh.
"Xem cái cách con uống kìa, làm người ngoài nhìn đến cũng có chút ngượng ngùng." Mạnh Hinh mềm nhẹ chùi lau khóe miệng của cô, trong lời nói mang chút hàm ý.
"Sao có thể a? Nghiên Nhi như vậy rất là đáng yêu!"
Tư Đồ Dịch ôn nhu nói, tự động xem nhẹ hàm ý mà mẹ vợ đại nhân ám chỉ với bọn anh.
Mạc Vũ Hạo chỉ cảm thấy giữa trán đau nhức, rất là khó chịu. Cụm từ Nghiên Nhi là để các cậu kêu? Tưởng tượng đến cảnh đứa con gái bảo bối bị mấy con heo đực này xâm phạm thì ông chỉ muốn xông lên hung hăng cho 5 người đàn ông một bạt tai.
Mạc Nghiên lén lút trừng mắt nhìn Tư Đồ Dịch: "Các anh hôm nay tới chơi là có chuyện gì sao?"
Mạnh Hinh bất đắc dĩ xoa nhẹ mái tóc của con gái rồi nói: "Nghiên Nghiên, bọn họ đã kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe rồi."
Đáy mắt hàm chứa đau lòng cùng nhu tình, thấy Mạc Nghiên nghe được lời nói của bà thì thân mình hơi hơi cứng đờ, giống như có một tầng bóng ma loáng thoáng mà chiếu trên khuôn mặt nhỏ của cô, mang chút yếu ớt, bà không chỉ không khó chịu mà còn ôm Mạc Nghiên vào trong lòng ngực. "Con đừng sợ, ba mẹ đều ở đây."
"Ba mẹ... Đều đã biết?" Mí mắt hơi rũ nhìn không tới ánh mắt của cô, sự bất lực cùng sợ hãi tràn ngập ở trong lòng. Phải làm sao bây giờ, ba mẹ đều đã biết, họ sẽ thấy mình như thế nào, ba mẹ có... Có thể cảm thấy mình đồi phong bại tục, là một đứa con gái lả lơi ong bướm hay không...
"Không có việc gì, ba mẹ đều biết hết, ba mẹ cũng biết đều là do bọn họ sai! Là bọn họ quá ích kỷ, không suy xét đến suy nghĩ của con." Bàn tay mềm ôn nhu mà vuốt ve mái tóc của cô, trong lời nói hàm chứa mãnh liệt ý khiển trách, hai tròng mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nghe được những lời này của bà xã, trong lòng Mạc Vũ Hạo không nhịn được mà hơi run một chút. Với bối cảnh hùng hậu của 5 người đàn ông này, nếu bởi vì thế mà tức giận, như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Thậm chí, ông còn lo lắng bọn anh sẽ giận chó đánh mèo với con gái bảo bối, nếu đến lúc đó cưới Nghiên Nhi về nhà xong lại chậm rãi tra tấn thì ông bà phải làm cái gì bây giờ.
Đối với những câu từ tràn ngập bài xích cùng khiển trách của Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh, 5 người các anh đều cùng nhau yên lặng thừa nhận. Ai bảo hai ông bà là ba mẹ ruột của Nghiên Nhi a, họ cũng chính là ba vợ mẹ vợ quan trọng nhất trong tương lai, thế cho nên các anh không thể đắc tội, về sau còn có thể nhờ vào hai ông bà hỗ trợ nói tốt về các anh trước mặt Nghiên Nhi a!
"Là do chúng con sai!" Diệp Hàn Ngự tán đồng gật gật đầu. "Nghiên Nhi, thực xin lỗi, là do bọn anh quá ích kỷ, em có thể cho bọn anh thêm một lần cơ hội để chăm sóc cho mẹ con em hay không?"
Đáy mắt của Mạnh Hinh lướt qua một tia kinh ngạc, nỗi phẫn hận trong lòng khiến bà nói thẳng ra sự bất mãn của mình với 5 người đàn ông này. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ vì chuyện này mà nổi cơn giận dữ, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại còn thừa nhận và nói lời xin lỗi. Chỉ có điều là, ai biết bọn họ có phải thiệt tình hay không, nếu Nghiên Nghiên bởi vì mềm lòng mà đồng ý thì làm sao bây giờ, không được!
Môi đỏ mím chặt, trên dung nhan xinh đẹp mang theo hơi mỏng tức giận, Mạnh Hinh cười lạnh nói: "Chăm sóc? Các cậu muốn chăm sóc con bé như thế nào? 5 ông hoàng của Đế Đô về sau đều phải kế thừa gia nghiệp, thế cho nên phu nhân tương lai của các cậu cũng sẽ bị người trong cả nước chú ý, nói vậy các cậu hẳn là đã có đối tượng liên hôn, con gái tôi đến lúc đó là gì của các cậu, nhân tình sao? Các cậu cho phép nhưng chúng tôi không cho phép! Còn chuyện con cái, nhà của chúng tôi nuôi nổi a!"
"Mẹ vợ, xin mẹ yên tâm, chúng con sớm đã nắm giữ gia nghiệp và trở thành người lãnh đạo trong gia tộc, những người họ hàng thân thích không có mắt đó đã bị xoá tên, vậy cho nên sẽ không có kẻ nào tới quấy rầy Nghiên Nhi. Còn việc liên hôn, lấy bối cảnh của chúng con thì là không cần." Tiêu Mục Thần chậm rãi nói, tuấn nhan tràn đầy vẻ thành khẩn. Ngay khi ánh mắt dừng lại ở trên người Mạc Nghiên thì hiện lên một tia cưng chiều cùng nhu tình, rồi sau đó anh khoan thai tiếp tục mở miệng.
"Đối với chúng con mà nói thì tìm được một nửa kia là một chuyện phi thường thần thánh, một khi chúng con đã chọn trúng Nghiên Nhi thì cả đời đều không thể thay đổi, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào động chạm đến cô ấy dù chỉ một sợi tóc, đây là lời thề mà trước khi chúng con bước lên vị trí này lập ra. Ba mẹ vợ nói vậy thì cũng biết, những chuyện xấu mà bậc cha chú của chúng con làm ra đối với chúng con mà nói đã tạo thành biết bao bối rối, thế chi nên chúng con không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến vợ tương lai cùng với con cái sau này."
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< oách ghê ><
Phòng khách một mảnh yên lặng, Mạc Nghiên hơi hơi rũ mắt, cái miệng nhỏ nhẹ nhấp sữa bò, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn Mạnh Hinh.
"Xem cái cách con uống kìa, làm người ngoài nhìn đến cũng có chút ngượng ngùng." Mạnh Hinh mềm nhẹ chùi lau khóe miệng của cô, trong lời nói mang chút hàm ý.
"Sao có thể a? Nghiên Nhi như vậy rất là đáng yêu!"
Tư Đồ Dịch ôn nhu nói, tự động xem nhẹ hàm ý mà mẹ vợ đại nhân ám chỉ với bọn anh.
Mạc Vũ Hạo chỉ cảm thấy giữa trán đau nhức, rất là khó chịu. Cụm từ Nghiên Nhi là để các cậu kêu? Tưởng tượng đến cảnh đứa con gái bảo bối bị mấy con heo đực này xâm phạm thì ông chỉ muốn xông lên hung hăng cho 5 người đàn ông một bạt tai.
Mạc Nghiên lén lút trừng mắt nhìn Tư Đồ Dịch: "Các anh hôm nay tới chơi là có chuyện gì sao?"
Mạnh Hinh bất đắc dĩ xoa nhẹ mái tóc của con gái rồi nói: "Nghiên Nghiên, bọn họ đã kể hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe rồi."
Đáy mắt hàm chứa đau lòng cùng nhu tình, thấy Mạc Nghiên nghe được lời nói của bà thì thân mình hơi hơi cứng đờ, giống như có một tầng bóng ma loáng thoáng mà chiếu trên khuôn mặt nhỏ của cô, mang chút yếu ớt, bà không chỉ không khó chịu mà còn ôm Mạc Nghiên vào trong lòng ngực. "Con đừng sợ, ba mẹ đều ở đây."
"Ba mẹ... Đều đã biết?" Mí mắt hơi rũ nhìn không tới ánh mắt của cô, sự bất lực cùng sợ hãi tràn ngập ở trong lòng. Phải làm sao bây giờ, ba mẹ đều đã biết, họ sẽ thấy mình như thế nào, ba mẹ có... Có thể cảm thấy mình đồi phong bại tục, là một đứa con gái lả lơi ong bướm hay không...
"Không có việc gì, ba mẹ đều biết hết, ba mẹ cũng biết đều là do bọn họ sai! Là bọn họ quá ích kỷ, không suy xét đến suy nghĩ của con." Bàn tay mềm ôn nhu mà vuốt ve mái tóc của cô, trong lời nói hàm chứa mãnh liệt ý khiển trách, hai tròng mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Nghe được những lời này của bà xã, trong lòng Mạc Vũ Hạo không nhịn được mà hơi run một chút. Với bối cảnh hùng hậu của 5 người đàn ông này, nếu bởi vì thế mà tức giận, như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cả gia đình. Thậm chí, ông còn lo lắng bọn anh sẽ giận chó đánh mèo với con gái bảo bối, nếu đến lúc đó cưới Nghiên Nhi về nhà xong lại chậm rãi tra tấn thì ông bà phải làm cái gì bây giờ.
Đối với những câu từ tràn ngập bài xích cùng khiển trách của Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh, 5 người các anh đều cùng nhau yên lặng thừa nhận. Ai bảo hai ông bà là ba mẹ ruột của Nghiên Nhi a, họ cũng chính là ba vợ mẹ vợ quan trọng nhất trong tương lai, thế cho nên các anh không thể đắc tội, về sau còn có thể nhờ vào hai ông bà hỗ trợ nói tốt về các anh trước mặt Nghiên Nhi a!
"Là do chúng con sai!" Diệp Hàn Ngự tán đồng gật gật đầu. "Nghiên Nhi, thực xin lỗi, là do bọn anh quá ích kỷ, em có thể cho bọn anh thêm một lần cơ hội để chăm sóc cho mẹ con em hay không?"
Đáy mắt của Mạnh Hinh lướt qua một tia kinh ngạc, nỗi phẫn hận trong lòng khiến bà nói thẳng ra sự bất mãn của mình với 5 người đàn ông này. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ vì chuyện này mà nổi cơn giận dữ, nhưng không ngờ rằng bọn họ lại còn thừa nhận và nói lời xin lỗi. Chỉ có điều là, ai biết bọn họ có phải thiệt tình hay không, nếu Nghiên Nghiên bởi vì mềm lòng mà đồng ý thì làm sao bây giờ, không được!
Môi đỏ mím chặt, trên dung nhan xinh đẹp mang theo hơi mỏng tức giận, Mạnh Hinh cười lạnh nói: "Chăm sóc? Các cậu muốn chăm sóc con bé như thế nào? 5 ông hoàng của Đế Đô về sau đều phải kế thừa gia nghiệp, thế cho nên phu nhân tương lai của các cậu cũng sẽ bị người trong cả nước chú ý, nói vậy các cậu hẳn là đã có đối tượng liên hôn, con gái tôi đến lúc đó là gì của các cậu, nhân tình sao? Các cậu cho phép nhưng chúng tôi không cho phép! Còn chuyện con cái, nhà của chúng tôi nuôi nổi a!"
"Mẹ vợ, xin mẹ yên tâm, chúng con sớm đã nắm giữ gia nghiệp và trở thành người lãnh đạo trong gia tộc, những người họ hàng thân thích không có mắt đó đã bị xoá tên, vậy cho nên sẽ không có kẻ nào tới quấy rầy Nghiên Nhi. Còn việc liên hôn, lấy bối cảnh của chúng con thì là không cần." Tiêu Mục Thần chậm rãi nói, tuấn nhan tràn đầy vẻ thành khẩn. Ngay khi ánh mắt dừng lại ở trên người Mạc Nghiên thì hiện lên một tia cưng chiều cùng nhu tình, rồi sau đó anh khoan thai tiếp tục mở miệng.
"Đối với chúng con mà nói thì tìm được một nửa kia là một chuyện phi thường thần thánh, một khi chúng con đã chọn trúng Nghiên Nhi thì cả đời đều không thể thay đổi, cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào động chạm đến cô ấy dù chỉ một sợi tóc, đây là lời thề mà trước khi chúng con bước lên vị trí này lập ra. Ba mẹ vợ nói vậy thì cũng biết, những chuyện xấu mà bậc cha chú của chúng con làm ra đối với chúng con mà nói đã tạo thành biết bao bối rối, thế chi nên chúng con không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến vợ tương lai cùng với con cái sau này."
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< oách ghê ><
/255
|