Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào từng góc phòng ngủ, người đàn ông mở mắt nhìn chăm chú bé con đang nằm trong lồng ngực, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt ngoan ngoãn lúc ngủ của Mạc Nghiên, trong lòng Cung Kỳ Diệp đột nhiên tĩnh lặng. Tiếng vang ngoài cửa khiến anh phải đứng dậy, tuỳ tay với chiếc áo choàng tắm khoác lên người.
"Bảo bối còn chưa dậy sao?" Tiêu Mục Thần nhướng mày nhìn Cung Kỳ Diệp đang đi hướng phòng tắm. "Chưa, mày kêu cô ấy dậy đi!"
Dung nhan xinh đẹp của cô gối lên lòng bàn tay hắn, gương mặt trắng nõn vì tư thế ngủ mà xuất hiện vệt đỏ đáng yêu. Tiêu Mục Thần khẽ gọi Mạc Nghiên đang say ngủ vì sợ làm cô giật mình. "Bảo bối, mau dậy đi. Chẳng phải em nói muốn đi làm sao?" Nhìn cô vì tiếng gọi của mình mà mở to đôi mắt ngái ngủ, ý thức của cô giống như còn chưa rõ ràng tình huống nên vẫn ngốc lăng nhìn khiến anh không nhịn được muốn tiến lên hôn bảo bối đáng yêu một cái. Chiếc chăn bông bởi vì cô ngồi dậy mà từ từ trượt xuống khiến thân thể mềm mại như ẩn như hiện làm đôi mắt người đàn ông âm trầm. Phát hiện trên người cô không có dấu vết hoan ái nào khiến cho Tiêu Mục Thần kinh ngạc nhìn Cung Kỳ Diệp vừa tắm rửa xong.
"Sao, mày nghĩ tao không thể ngủ mà không động vào cô ấy sao?" Giống như biết được bạn tốt của mình đang suy nghĩ gì. Cung Kỳ Diệp cười tà trêu đùa Tiêu Mục Thần.
Lúc hai người nói chuyện, Mạc Nghiên đã kịp lấy lại tinh thần, dùng chăn bông bao lấy thân thể. "Các anh đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo."
"Thân mình của bảo bối đã bị bọn anh xen hết rồi, giờ em còn ngại ngùng gì nữa?" Bọt nước lướt qua cơ bụng rồi trượt xuống khăn lông, dáng người gợi cảm mê người khiến người khác nhìn không chớp mắt.
Mạc Nghiên thấy bọn anh không muốn di động thân mình thì liền than nhỏ trong lòng, sau đó cô làm bộ như không có việc gì liền bỏ chăn bông xuống rồi mặc đồ vào. Ánh mắt sáng rực phía sau khiến Mạc Nhiên không tự giác tăng nhanh hơn tốc độ.
Bộ quần áo phác hoạ đường cong tuyệt đẹp của Mạc Nghiên, đôi chân trắng nõn vì mang giày cao gót mà càng thêm thon dài, cánh môi đỏ thắm bôi son mỏng, khuôn mặt kiều nộn thoa chút phấn. Đáy lòng hai người đàn ông thoáng qua một tia bất mãn, bọn họ không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của bảo bối.
"Chúng ta đi thôi."
"Thật nhẫn tâm, nụ hôn tạm biệt của anh đâu?" Cung Kỳ Diệp tiến lên ngăn cản đường đi của Mạc Nghiên, còn khoanh tay trước ngực khiến cô tức đến nghiến răng. Vậy nên cô chỉ có thể bất đắc dĩ bước lên trước rồi kiễng chân. Thế là có hình ảnh một người đàn ông cao 1m9 ôm lấy bé con của mình vào lồng ngực. Tuy đã đi giày cao gót nhưng chiều cao của anh vẫn khiến Mạc Nghiên phải điều chỉnh vị trí để hôn được môi anh. Cung Kỳ Diệp nhân cơ hội ôm lấy eo cô, lưỡi dài xâm nhập vào răng môi cô rồi càn quấy cùng nhấm nháp nước miếng thơm ngọt. Anh cúi đầu nhìn hai mắt Mạc Nghiên mê mang và xụi lơ trong lồng ngực mình rồi vừa lòng giao cô cho Tiêu Mục Thần. Cung Kỳ Diệp dùng ngón tay lau nhẹ son môi còn dính trên khoé miệng, động tác gợi cảm tà tứ xúc động lòng người.
Tiêu Mục Thần nửa ôm nửa bế cô ra đặt lên ghế lái phụ. Khi nhìn tới cánh môi sưng đỏ kiều diễm của cô thì vươn ngón cái nhẹ nhàng ma sát, đáy mắt anh xẹt qua một tia tình dục rồi anh liền cúi đầu liếm mút, tinh tế miêu tả hình dáng cánh môi cô. Nhìn Mạc Nghiên phì phò thở gấp dựa vào cánh tay mình, anh liền kéo đai an toàn xuống cố định cả thân mình cô và anh. Chiếc xe thể thao có kiểu dáng bắt mắt với cái giá cao ngất ngưởng trên trời chậm rãi chạy tới công ty của Tiêu Mục Thần.
Mạc Nghiên tô son môi một lần nữa và chỉnh sửa lại mái tóc đẹp hơi rối loạn rồi mới đi theo Tiêu Mục Thần vào thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc lên thẳng tầng cao nhất. Dọc theo đường đi, cô phải tiếp nhận vô vàn ánh mắt kinh ngạc cùng đố kị. Cô và anh dừng lại trước một căn phòng. Khi mở cửa, văn phòng rộng rãi trước mắt mang một phong cách rất Tiêu Mục Thần – đơn giản mà ưu nhã.
Tiêu Mục Thần không hề e dè bảo Mạc Nghiên ngồi vào chiếc bàn làm việc mới được đặt trong phòng. "Từ nay về sau, em chính là thư ký của tôi. Đây là bàn làm việc của em. Em chỉ cần nghe theo lệnh của tôi, còn mệnh lệnh của những người khác thì không cần phải bận tâm."
Mạc Nghiên chưa kịp mở miệng tỏ vẻ bất mãn thì Tiêu Mục Thần đã nhanh chóng đánh gãy lời cô muốn nói. "Trong công ty tôi chỉ còn trống vị trí này, không còn chỗ khác. Jason, cậu giao bảng số liệu của cuộc họp ngày hôm qua cho cô ấy xử lý đi!"
Trong lòng Jason cảm thấy khiếp sợ nhưng trên mặt lại không có biểu tình. Hắn ta chưa bao giờ thấy boss đem phụ nữ tới công ty chứ huống chi là để phụ nữ làm việc trong văn phòng của boss. Hơn nữa, rõ ràng là công ty đang còn thiếu mấy vị trí nhưng boss lại cố tình để cô gái này làm việc ở đây, chắc hẳn cô gái này là vợ tương lai của boss, hắn ta không nên dễ dàng đắc tội a!
"Bảo bối còn chưa dậy sao?" Tiêu Mục Thần nhướng mày nhìn Cung Kỳ Diệp đang đi hướng phòng tắm. "Chưa, mày kêu cô ấy dậy đi!"
Dung nhan xinh đẹp của cô gối lên lòng bàn tay hắn, gương mặt trắng nõn vì tư thế ngủ mà xuất hiện vệt đỏ đáng yêu. Tiêu Mục Thần khẽ gọi Mạc Nghiên đang say ngủ vì sợ làm cô giật mình. "Bảo bối, mau dậy đi. Chẳng phải em nói muốn đi làm sao?" Nhìn cô vì tiếng gọi của mình mà mở to đôi mắt ngái ngủ, ý thức của cô giống như còn chưa rõ ràng tình huống nên vẫn ngốc lăng nhìn khiến anh không nhịn được muốn tiến lên hôn bảo bối đáng yêu một cái. Chiếc chăn bông bởi vì cô ngồi dậy mà từ từ trượt xuống khiến thân thể mềm mại như ẩn như hiện làm đôi mắt người đàn ông âm trầm. Phát hiện trên người cô không có dấu vết hoan ái nào khiến cho Tiêu Mục Thần kinh ngạc nhìn Cung Kỳ Diệp vừa tắm rửa xong.
"Sao, mày nghĩ tao không thể ngủ mà không động vào cô ấy sao?" Giống như biết được bạn tốt của mình đang suy nghĩ gì. Cung Kỳ Diệp cười tà trêu đùa Tiêu Mục Thần.
Lúc hai người nói chuyện, Mạc Nghiên đã kịp lấy lại tinh thần, dùng chăn bông bao lấy thân thể. "Các anh đi ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo."
"Thân mình của bảo bối đã bị bọn anh xen hết rồi, giờ em còn ngại ngùng gì nữa?" Bọt nước lướt qua cơ bụng rồi trượt xuống khăn lông, dáng người gợi cảm mê người khiến người khác nhìn không chớp mắt.
Mạc Nghiên thấy bọn anh không muốn di động thân mình thì liền than nhỏ trong lòng, sau đó cô làm bộ như không có việc gì liền bỏ chăn bông xuống rồi mặc đồ vào. Ánh mắt sáng rực phía sau khiến Mạc Nhiên không tự giác tăng nhanh hơn tốc độ.
Bộ quần áo phác hoạ đường cong tuyệt đẹp của Mạc Nghiên, đôi chân trắng nõn vì mang giày cao gót mà càng thêm thon dài, cánh môi đỏ thắm bôi son mỏng, khuôn mặt kiều nộn thoa chút phấn. Đáy lòng hai người đàn ông thoáng qua một tia bất mãn, bọn họ không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp của bảo bối.
"Chúng ta đi thôi."
"Thật nhẫn tâm, nụ hôn tạm biệt của anh đâu?" Cung Kỳ Diệp tiến lên ngăn cản đường đi của Mạc Nghiên, còn khoanh tay trước ngực khiến cô tức đến nghiến răng. Vậy nên cô chỉ có thể bất đắc dĩ bước lên trước rồi kiễng chân. Thế là có hình ảnh một người đàn ông cao 1m9 ôm lấy bé con của mình vào lồng ngực. Tuy đã đi giày cao gót nhưng chiều cao của anh vẫn khiến Mạc Nghiên phải điều chỉnh vị trí để hôn được môi anh. Cung Kỳ Diệp nhân cơ hội ôm lấy eo cô, lưỡi dài xâm nhập vào răng môi cô rồi càn quấy cùng nhấm nháp nước miếng thơm ngọt. Anh cúi đầu nhìn hai mắt Mạc Nghiên mê mang và xụi lơ trong lồng ngực mình rồi vừa lòng giao cô cho Tiêu Mục Thần. Cung Kỳ Diệp dùng ngón tay lau nhẹ son môi còn dính trên khoé miệng, động tác gợi cảm tà tứ xúc động lòng người.
Tiêu Mục Thần nửa ôm nửa bế cô ra đặt lên ghế lái phụ. Khi nhìn tới cánh môi sưng đỏ kiều diễm của cô thì vươn ngón cái nhẹ nhàng ma sát, đáy mắt anh xẹt qua một tia tình dục rồi anh liền cúi đầu liếm mút, tinh tế miêu tả hình dáng cánh môi cô. Nhìn Mạc Nghiên phì phò thở gấp dựa vào cánh tay mình, anh liền kéo đai an toàn xuống cố định cả thân mình cô và anh. Chiếc xe thể thao có kiểu dáng bắt mắt với cái giá cao ngất ngưởng trên trời chậm rãi chạy tới công ty của Tiêu Mục Thần.
Mạc Nghiên tô son môi một lần nữa và chỉnh sửa lại mái tóc đẹp hơi rối loạn rồi mới đi theo Tiêu Mục Thần vào thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc lên thẳng tầng cao nhất. Dọc theo đường đi, cô phải tiếp nhận vô vàn ánh mắt kinh ngạc cùng đố kị. Cô và anh dừng lại trước một căn phòng. Khi mở cửa, văn phòng rộng rãi trước mắt mang một phong cách rất Tiêu Mục Thần – đơn giản mà ưu nhã.
Tiêu Mục Thần không hề e dè bảo Mạc Nghiên ngồi vào chiếc bàn làm việc mới được đặt trong phòng. "Từ nay về sau, em chính là thư ký của tôi. Đây là bàn làm việc của em. Em chỉ cần nghe theo lệnh của tôi, còn mệnh lệnh của những người khác thì không cần phải bận tâm."
Mạc Nghiên chưa kịp mở miệng tỏ vẻ bất mãn thì Tiêu Mục Thần đã nhanh chóng đánh gãy lời cô muốn nói. "Trong công ty tôi chỉ còn trống vị trí này, không còn chỗ khác. Jason, cậu giao bảng số liệu của cuộc họp ngày hôm qua cho cô ấy xử lý đi!"
Trong lòng Jason cảm thấy khiếp sợ nhưng trên mặt lại không có biểu tình. Hắn ta chưa bao giờ thấy boss đem phụ nữ tới công ty chứ huống chi là để phụ nữ làm việc trong văn phòng của boss. Hơn nữa, rõ ràng là công ty đang còn thiếu mấy vị trí nhưng boss lại cố tình để cô gái này làm việc ở đây, chắc hẳn cô gái này là vợ tương lai của boss, hắn ta không nên dễ dàng đắc tội a!
/255
|