Lời Mạc Nghiên nói làm Tiêu Mục Thần nhếch môi rồi nhấp ly rượu nhìn sắc mặt của Long Ngạo Thiên cứng đờ. " Long thiếu vẫn nên chăm sóc cô gái bên cạnh một chút đi! Thư ký nhà tôi không cần anh lo lắng."
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Diệp Linh hơi trắng bệch. Cô ta mở to đôi mắt mênh mông sương mù uỷ khuất nhìn Long Ngạo Thiên khiến hắn hơi khó chịu.
Nhìn hắn lại lần nữa đặt tầm mắt lên người mình, đáy lòng Diệp Linh xẹt qua một tia ngọt ngào và kiêu ngạo. May mắn là lần trước cô ta nhận thấy được mấy người bọn họ sinh ra nghi ngờ đối với sự thay đổi đột nhiên của mình nên đã tốn chút thời gian phá vỡ sự hoài nghi của bọn họ, làm bọn họ lại để ý đến mình thêm một lần nữa. Nhưng cô ta không ngờ là trong trái tim của Ngạo Thiên vẫn còn chút tình cảm với Mạc Nghiên. Nhất định là do Mạc Nghiên đã giải trừ hôn ước mà vẫn còn tới quấn lấy Ngạo Thiên.
" Chào chị, em là Diệp Linh." Cô ta dùng khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi rói với Mạc Nghiên, biểu tình ngây thơ ngoan ngoãn làm người khác muốn kéo vào trong lòng ngực ôm một cái.
" Chào cô, tôi là Mạc Nghiên." Mạc Nghiên nhẹ gật đầu, trong nụ cười ưu nhã hiện lên sự ung dung cao quý đã có sẵn từ khi được sinh ra.
" Anh này chính là bạn trai của chị Nghiên sao?" Diệp Linh mở to đôi mắt vô tội hâm mộ nhì Tiêu Mục Thần.
...Chị Nghiên... Mình rất già sao....
" Haha...." Nụ cười trầm thấp của người đàn ông bên cạnh làm Mạc Nghiên nhíu mày. Cô hơi quay đầu tức giận nhìn người đàn ông lạnh lùng nhưng không biết ánh mắt cô không hề có chút lực sát thương mà còn làm người đàn ông muốn kéo cô vào trong lòng ngực rồi dỗ dành thật tốt.
" Không phải.... đây là cấp trên của tôi." Mạc Nghiên hơi lắc đầu không để ý tới hai tròng mắt sáng quắc của người đàn ông.
" Em đã hiểu lầm, thật ngượng ngùng, bởi vì em thấy tình cảm giữa hai người rất tốt nha!" Giọng điệu hâm mộ của Diệp Linh làm Mạc Nghiên cảm thấy rất không thích hợp. Trong khoảng thời gian này, bốn tên nam chủ hẳn là sẽ không rời khỏi cô gái này và hận không thể mỗi ngày nâng cô ta ở trong tay để yêu thương chứ? Hay là bởi vì không có mình châm ngòi ly gián và làm chuyện ác nên khiến tình cảm giữa bọn họ không thể tiến triển.
" Tôi thấy Ngạo Thiên cũng rất thương cô." Mạc Nghiên cười khách sáo đáp lời Diệp Linh.
" Đã làm phiền, chúng tôi ra ngoài đã hơi lâu nên còn phải đi về hoàn thành công việc. Chúng tôi đi trước." Phát hiện bé con không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, Tiêu Mục Thần đánh gãy lời nói Diệp Linh sắp nói rồi dắt tay Mạc Nghiên từ từ rời đi. Tầm mắt mãnh liệt phía sau làm anh rất không vui, bàn tay to không mất ôn nhu ôm chặt cô gái trong lòng ngực giống như sợ cô sẽ chạy trốn.
" Chị Nghiên vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu, em rất thất chị ấy nhưng có vẻ như chị ấy không quá thích em...." Diệp Linh lã chã chực khóc kéo tầm mắt của Long Ngạo Thiên về trên người mình.
" Chắc không phải đâu, cô ấy còn phải đi về làm việc vì bận quá. Bảo bối ngoan, đừng khóc, em làm anh đau lòng." Trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo sủng nịch trấn an, trên khuôn mặt lạnh nhạt ngày thường hiện lên vô tận ôn nhu. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi hồng nộn của Diệp Linh, hương vị ngọt ngào làm hắn muốn ngừng mà ngừng không được. Hắn ôm Diệp Linh ngồi vào xe thể thao và nghênh ngang chạy khỏi.
" Xem ra là hắn vẫn chưa buông em nha!" Trong giọng nói của Tiêu Mục Thần mang chút tìm tòi nghiên cứu quay qua nhìn cô gái hơi chút ủ rũ bên cạnh.
" Chẳng qua là hắn cảm thấy tôi vẫn nên còn thích hắn nhưng bây giờ lại thấy tôi không chút cảm tình nên làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của hắn mà thôi...." Nghĩ đến tính cách kiêu ngạo tự tin của Long Ngạo Thiên, cô hơi lắc lắc đầu rồi mở miệng ngáp một cái.
Câu trả lời của cô làm Tiêu Mục Thần cười trộm trong lòng. Chính anh là một người đàn ông thì sao anh không hiểu tâm tư của đàn ông nha? Từ khi nhìn thấy Long Ngạo Thiên, anh liền biết lòng tự trọng của hắn đang bị quấy phá. Hắn cảm thấy Mạc Nghiên hẳn vẫn nên yêu hắn nhưng không nghĩ tới là bên cạnh cô còn có người đàn ông khác. Anh chẳng qua là muốn biết Mạc Nghiên có còn tình cảm với Long Ngạo Thiên hay không mà thôi! Xem ra là bảo bối đã hoàn toàn vứt bỏ hắn ta.
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Diệp Linh hơi trắng bệch. Cô ta mở to đôi mắt mênh mông sương mù uỷ khuất nhìn Long Ngạo Thiên khiến hắn hơi khó chịu.
Nhìn hắn lại lần nữa đặt tầm mắt lên người mình, đáy lòng Diệp Linh xẹt qua một tia ngọt ngào và kiêu ngạo. May mắn là lần trước cô ta nhận thấy được mấy người bọn họ sinh ra nghi ngờ đối với sự thay đổi đột nhiên của mình nên đã tốn chút thời gian phá vỡ sự hoài nghi của bọn họ, làm bọn họ lại để ý đến mình thêm một lần nữa. Nhưng cô ta không ngờ là trong trái tim của Ngạo Thiên vẫn còn chút tình cảm với Mạc Nghiên. Nhất định là do Mạc Nghiên đã giải trừ hôn ước mà vẫn còn tới quấn lấy Ngạo Thiên.
" Chào chị, em là Diệp Linh." Cô ta dùng khuôn mặt nhỏ nở nụ cười tươi rói với Mạc Nghiên, biểu tình ngây thơ ngoan ngoãn làm người khác muốn kéo vào trong lòng ngực ôm một cái.
" Chào cô, tôi là Mạc Nghiên." Mạc Nghiên nhẹ gật đầu, trong nụ cười ưu nhã hiện lên sự ung dung cao quý đã có sẵn từ khi được sinh ra.
" Anh này chính là bạn trai của chị Nghiên sao?" Diệp Linh mở to đôi mắt vô tội hâm mộ nhì Tiêu Mục Thần.
...Chị Nghiên... Mình rất già sao....
" Haha...." Nụ cười trầm thấp của người đàn ông bên cạnh làm Mạc Nghiên nhíu mày. Cô hơi quay đầu tức giận nhìn người đàn ông lạnh lùng nhưng không biết ánh mắt cô không hề có chút lực sát thương mà còn làm người đàn ông muốn kéo cô vào trong lòng ngực rồi dỗ dành thật tốt.
" Không phải.... đây là cấp trên của tôi." Mạc Nghiên hơi lắc đầu không để ý tới hai tròng mắt sáng quắc của người đàn ông.
" Em đã hiểu lầm, thật ngượng ngùng, bởi vì em thấy tình cảm giữa hai người rất tốt nha!" Giọng điệu hâm mộ của Diệp Linh làm Mạc Nghiên cảm thấy rất không thích hợp. Trong khoảng thời gian này, bốn tên nam chủ hẳn là sẽ không rời khỏi cô gái này và hận không thể mỗi ngày nâng cô ta ở trong tay để yêu thương chứ? Hay là bởi vì không có mình châm ngòi ly gián và làm chuyện ác nên khiến tình cảm giữa bọn họ không thể tiến triển.
" Tôi thấy Ngạo Thiên cũng rất thương cô." Mạc Nghiên cười khách sáo đáp lời Diệp Linh.
" Đã làm phiền, chúng tôi ra ngoài đã hơi lâu nên còn phải đi về hoàn thành công việc. Chúng tôi đi trước." Phát hiện bé con không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, Tiêu Mục Thần đánh gãy lời nói Diệp Linh sắp nói rồi dắt tay Mạc Nghiên từ từ rời đi. Tầm mắt mãnh liệt phía sau làm anh rất không vui, bàn tay to không mất ôn nhu ôm chặt cô gái trong lòng ngực giống như sợ cô sẽ chạy trốn.
" Chị Nghiên vừa xinh đẹp lại vừa ôn nhu, em rất thất chị ấy nhưng có vẻ như chị ấy không quá thích em...." Diệp Linh lã chã chực khóc kéo tầm mắt của Long Ngạo Thiên về trên người mình.
" Chắc không phải đâu, cô ấy còn phải đi về làm việc vì bận quá. Bảo bối ngoan, đừng khóc, em làm anh đau lòng." Trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo sủng nịch trấn an, trên khuôn mặt lạnh nhạt ngày thường hiện lên vô tận ôn nhu. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi hồng nộn của Diệp Linh, hương vị ngọt ngào làm hắn muốn ngừng mà ngừng không được. Hắn ôm Diệp Linh ngồi vào xe thể thao và nghênh ngang chạy khỏi.
" Xem ra là hắn vẫn chưa buông em nha!" Trong giọng nói của Tiêu Mục Thần mang chút tìm tòi nghiên cứu quay qua nhìn cô gái hơi chút ủ rũ bên cạnh.
" Chẳng qua là hắn cảm thấy tôi vẫn nên còn thích hắn nhưng bây giờ lại thấy tôi không chút cảm tình nên làm ảnh hưởng đến lòng tự trọng của hắn mà thôi...." Nghĩ đến tính cách kiêu ngạo tự tin của Long Ngạo Thiên, cô hơi lắc lắc đầu rồi mở miệng ngáp một cái.
Câu trả lời của cô làm Tiêu Mục Thần cười trộm trong lòng. Chính anh là một người đàn ông thì sao anh không hiểu tâm tư của đàn ông nha? Từ khi nhìn thấy Long Ngạo Thiên, anh liền biết lòng tự trọng của hắn đang bị quấy phá. Hắn cảm thấy Mạc Nghiên hẳn vẫn nên yêu hắn nhưng không nghĩ tới là bên cạnh cô còn có người đàn ông khác. Anh chẳng qua là muốn biết Mạc Nghiên có còn tình cảm với Long Ngạo Thiên hay không mà thôi! Xem ra là bảo bối đã hoàn toàn vứt bỏ hắn ta.
/255
|