Trong nhà ăn yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh của dao nĩa cùng đĩa va chạm vào nhau mà vang lên, Mạc Vũ Hạo say mê nhìn người vợ đoan trang của mình Mạnh Hinh, thấy Mạnh Hinh vừa ăn hết đồ ăn trong đĩa là lập tức gắp thêm đồ ăn mà vợ thích để vào, Mạnh Hinh nhìn người đàn ông trước mặt mỉm cười, trong ánh mắt đều là bất đắc dĩ và yêu thương, rồi từng miếng từng miếng ăn hết yêu thương thừ người đàn ông của mình.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, vẫn giống như ngày xưa, Mạc Vũ Hạo cầm tờ báo đọc, ngồi trên chiếc sô pha bằng nhung mềm mại, thoải mái cùng với Mạnh Hinh đang chăm chú xem tập cuối của một bộ phim trên TV.
"Hu... Hu... Hu... Nữ chính thật là tội nghiệp... Thật vất vả mới có thể ở bên nhau với nam chính, cuối cùng lại phát hiện ra mình bị ung thư... Huhuhu" Mạnh Hinh nước mắt giàn giụa, không ngừng lấy khăn giấy từ tay Mạc Vũ Hạo đưa qua lau nước mắt.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chỉ là diễn mà thôi, đều là giả cả." Mạc Vũ Hạo để tờ báo trong tay xuống, tay chân vụng về an ủi Mạnh Hinh.
"Anh là người không có tim phổi, không có nước mắt, anh cái gì cũng đều không hiểu... Huhuhu" Mạnh Hinh nói hờn dỗi, tức giận dùng ngón tay mảnh khảnh nhéo cánh tay của Mạc Vũ Hạo xoay 180 độ.
"Á... Đúng đúng đúng, là anh không có tim, không có nước mắt, đừng khóc nữa, bảo bối, em mà khóc thì anh rất đau lòng." Bàn tay to của Mạc Vũ Hạo nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt rơi xuống của Mạnh Hinh, nhìn người phụ nữ của mình tràn đầy yêu thương, cưng chiều. Khuôn mặt anh tuấn tỏa ra nét tao nhã tràn đầy mị lực.
"Cốc...Cốc... Cốc..."
"Ba có phải đang bắt nạt mẹ không?" Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tiếp thu hết những ký ức đã xảy ra. Mạc Nghiên vào phòng thay quần áo rộng lớn dạo một vòng, từ trong một đống quần áo hoa hòe, tráng lệ tìm được một bộ quần áo thích hợp đơn giản, tao nhã. Gương mặt yêu kiều, cùng với nội tâm trầm tĩnh của Mạc Nghiên hòa hợp với nhau tạo nên một khí chất mê hoặc lòng người, giống như một chai rượu vang đỏ thuần túy lâu năm, làm người ta tình nguyện cất giữ tỉ mỉ nhấm nháp suốt đời.
"Không có việc gì, chỉ là mẹ xem phim nên khóc thôi, có có khỏe lên chút nào không bảo bối? Sao không nghỉ ngơi thêm?" Nghe thấy Mạc Nghiên chất vấn, Mạc Vũ Hạo toàn thân cứng đờ, vội cúi đầu cầm tờ báo lên xem, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra lật từng tờ xem, Mạnh Hinh nói giọng mũi đi về phía Mạc Nghiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
"Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người... Con muốn hủy bỏ đính hôn với Ngạo Thiên... Không biết làm như vậy có gây rắc rối gì tới công ty nhà chúng ta hay không?" Mạc Nghiên bình tĩnh nói.
"Cái này là quyết định thật lòng của con?" Không đợi Mạnh Hinh nói gì, Mạc Vũ Hạo biểu hiện nghiêm túc bỏ tờ báo xuống, ngồi thẳng dậy hỏi.
"Đúng vậy..."
"Tốt, ba sẽ nói chuyện với Long gia về vấn đề hủy hôn sự, còn vấn đề hợp tác... Thì tính sau đi... Chúng ta vẫn có thể hợp tác với những công ty khác mà. Con gái thì chỉ có một, ba đương nhiên sẽ đứng về phía con gái của mình rồi." Mạc Vũ Hạo cong môi cười, ánh mắt tràn đầy sự sủng ái đối với con gái.
"Đúng rồi, ba mẹ, ngày mai con muốn đi ra ngoài chơi cùng Thẩm Vũ, buổi tối sẽ ngủ lại nhà cô ấy, ba mẹ đừng lo lắng." Trên mặt không giấu được vẻ sung sướng, từ lúc cô xuyên qua thế giới này, đây là lần dâdu tiên cô ra khỏi nhà đi chơi cùng với bạn bè.
"Được rồi, phải nhớ chú ý an toàn, ngày mai ba mẹ phải đi dự một bữa tiệc, buổi tối cũng không về nhà." Mạnh Hinh cưng chiều xoa đầu Mạc Nghiên, đôi mắt chứa chan ý cười.
Nhìn Mạc Nghiên lên lầu trở về phòng, Mạnh Hinh suy sụp cụp mắt, tay chống ở eo, căm tức quay đầu nhìn Mạc Vũ Hạo.
"Anh nói xem, mắt của anh có vấn đề phải không? Tại sao lại coi trọng muốn Long Ngạo Thiên làm con rể nhà chúng ta. Nhìn cậu ta mỗi lần đều dùng thái độ lạnh nhạt đối với bảo bối nhà mình, em đều rất tức giận, hận không thể đá cậu ta mấy cái rồi đuổi ra khỏi nhà chúng ta." Mạnh Hinh phẫn nộ, khiến cho Mạc Vũ Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
....... Không phải lúc trước em cũng rất thích Long Ngạo Thiên hay sao...... Chỉ hận không thể nhanh tổ chức hôn lễ để cậu ta thành con rể mình...... Nhưng những lời này ông chỉ dám nghĩ trong lòng...... Không thể nói ra......
"Được được được, là mắt anh không tốt, xin em bớt giận, may mắn là bảo bối nhà mình rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, không cần phải lo lắng bảo bối vẫn cứ bám theo cậu ta không quay đầu lại được." Mạc Vũ Hạo cưng chiều an ủi, con giận của Mạnh Hinh cũng giảm xuống.
"Lạ nha, nhìn Nghiên Nghiên thật sự rất quan tâm đến cậu ta, hay bảo bối đã nhìn ra cậu ta không xứng đáng, may mà còn chưa kết hôn, anh mau thu xếp thời gian giải quyết nhanh chuyện đính hôn của bảo bối nhà mình đi." Mạnh Hinh thở dài đau thương, sắc mặt nghiêm túc, nghiêm khắc ra lệnh cho Mạc Vũ Hạo.
"Được, anh sẽ nhanh chóng xử chuyện hủy bỏ hôn sự của bảo bối, đừng lo lắng... Còn bây giờ..." Mạc Vũ Hạo hôn liên tục vào đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hinh, đem cơ thể mềm mại ôm vào trong lồng ngực, dùng âm thanh khàn khàn mê người nói nhỏ ở bên tai.
"Hiện tại là trời... sáng... Ưm" Mạnh Hinh hờn dỗi liếc mắt nhìn Mạc Vũ Hạo, ông lại thấy giống như bà đang khiêu khích ông, đôi môi gợi cảm liền ngăn chặn đôi môi đỏ mọng đang nói kia, lồng ngực cường tráng ôm lấy cơ thể mềm mại tỏa hương đi lên lầu về phòng.
"Cạch" Phòng khách lại trở về một mảnh yên tĩnh.
Sau khi hai người ăn cơm trưa xong, vẫn giống như ngày xưa, Mạc Vũ Hạo cầm tờ báo đọc, ngồi trên chiếc sô pha bằng nhung mềm mại, thoải mái cùng với Mạnh Hinh đang chăm chú xem tập cuối của một bộ phim trên TV.
"Hu... Hu... Hu... Nữ chính thật là tội nghiệp... Thật vất vả mới có thể ở bên nhau với nam chính, cuối cùng lại phát hiện ra mình bị ung thư... Huhuhu" Mạnh Hinh nước mắt giàn giụa, không ngừng lấy khăn giấy từ tay Mạc Vũ Hạo đưa qua lau nước mắt.
"Được rồi, đừng khóc nữa, chỉ là diễn mà thôi, đều là giả cả." Mạc Vũ Hạo để tờ báo trong tay xuống, tay chân vụng về an ủi Mạnh Hinh.
"Anh là người không có tim phổi, không có nước mắt, anh cái gì cũng đều không hiểu... Huhuhu" Mạnh Hinh nói hờn dỗi, tức giận dùng ngón tay mảnh khảnh nhéo cánh tay của Mạc Vũ Hạo xoay 180 độ.
"Á... Đúng đúng đúng, là anh không có tim, không có nước mắt, đừng khóc nữa, bảo bối, em mà khóc thì anh rất đau lòng." Bàn tay to của Mạc Vũ Hạo nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt rơi xuống của Mạnh Hinh, nhìn người phụ nữ của mình tràn đầy yêu thương, cưng chiều. Khuôn mặt anh tuấn tỏa ra nét tao nhã tràn đầy mị lực.
"Cốc...Cốc... Cốc..."
"Ba có phải đang bắt nạt mẹ không?" Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tiếp thu hết những ký ức đã xảy ra. Mạc Nghiên vào phòng thay quần áo rộng lớn dạo một vòng, từ trong một đống quần áo hoa hòe, tráng lệ tìm được một bộ quần áo thích hợp đơn giản, tao nhã. Gương mặt yêu kiều, cùng với nội tâm trầm tĩnh của Mạc Nghiên hòa hợp với nhau tạo nên một khí chất mê hoặc lòng người, giống như một chai rượu vang đỏ thuần túy lâu năm, làm người ta tình nguyện cất giữ tỉ mỉ nhấm nháp suốt đời.
"Không có việc gì, chỉ là mẹ xem phim nên khóc thôi, có có khỏe lên chút nào không bảo bối? Sao không nghỉ ngơi thêm?" Nghe thấy Mạc Nghiên chất vấn, Mạc Vũ Hạo toàn thân cứng đờ, vội cúi đầu cầm tờ báo lên xem, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra lật từng tờ xem, Mạnh Hinh nói giọng mũi đi về phía Mạc Nghiên kéo cô ngồi xuống bên cạnh.
"Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người... Con muốn hủy bỏ đính hôn với Ngạo Thiên... Không biết làm như vậy có gây rắc rối gì tới công ty nhà chúng ta hay không?" Mạc Nghiên bình tĩnh nói.
"Cái này là quyết định thật lòng của con?" Không đợi Mạnh Hinh nói gì, Mạc Vũ Hạo biểu hiện nghiêm túc bỏ tờ báo xuống, ngồi thẳng dậy hỏi.
"Đúng vậy..."
"Tốt, ba sẽ nói chuyện với Long gia về vấn đề hủy hôn sự, còn vấn đề hợp tác... Thì tính sau đi... Chúng ta vẫn có thể hợp tác với những công ty khác mà. Con gái thì chỉ có một, ba đương nhiên sẽ đứng về phía con gái của mình rồi." Mạc Vũ Hạo cong môi cười, ánh mắt tràn đầy sự sủng ái đối với con gái.
"Đúng rồi, ba mẹ, ngày mai con muốn đi ra ngoài chơi cùng Thẩm Vũ, buổi tối sẽ ngủ lại nhà cô ấy, ba mẹ đừng lo lắng." Trên mặt không giấu được vẻ sung sướng, từ lúc cô xuyên qua thế giới này, đây là lần dâdu tiên cô ra khỏi nhà đi chơi cùng với bạn bè.
"Được rồi, phải nhớ chú ý an toàn, ngày mai ba mẹ phải đi dự một bữa tiệc, buổi tối cũng không về nhà." Mạnh Hinh cưng chiều xoa đầu Mạc Nghiên, đôi mắt chứa chan ý cười.
Nhìn Mạc Nghiên lên lầu trở về phòng, Mạnh Hinh suy sụp cụp mắt, tay chống ở eo, căm tức quay đầu nhìn Mạc Vũ Hạo.
"Anh nói xem, mắt của anh có vấn đề phải không? Tại sao lại coi trọng muốn Long Ngạo Thiên làm con rể nhà chúng ta. Nhìn cậu ta mỗi lần đều dùng thái độ lạnh nhạt đối với bảo bối nhà mình, em đều rất tức giận, hận không thể đá cậu ta mấy cái rồi đuổi ra khỏi nhà chúng ta." Mạnh Hinh phẫn nộ, khiến cho Mạc Vũ Hạo cảm thấy bất đắc dĩ.
....... Không phải lúc trước em cũng rất thích Long Ngạo Thiên hay sao...... Chỉ hận không thể nhanh tổ chức hôn lễ để cậu ta thành con rể mình...... Nhưng những lời này ông chỉ dám nghĩ trong lòng...... Không thể nói ra......
"Được được được, là mắt anh không tốt, xin em bớt giận, may mắn là bảo bối nhà mình rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, không cần phải lo lắng bảo bối vẫn cứ bám theo cậu ta không quay đầu lại được." Mạc Vũ Hạo cưng chiều an ủi, con giận của Mạnh Hinh cũng giảm xuống.
"Lạ nha, nhìn Nghiên Nghiên thật sự rất quan tâm đến cậu ta, hay bảo bối đã nhìn ra cậu ta không xứng đáng, may mà còn chưa kết hôn, anh mau thu xếp thời gian giải quyết nhanh chuyện đính hôn của bảo bối nhà mình đi." Mạnh Hinh thở dài đau thương, sắc mặt nghiêm túc, nghiêm khắc ra lệnh cho Mạc Vũ Hạo.
"Được, anh sẽ nhanh chóng xử chuyện hủy bỏ hôn sự của bảo bối, đừng lo lắng... Còn bây giờ..." Mạc Vũ Hạo hôn liên tục vào đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hinh, đem cơ thể mềm mại ôm vào trong lồng ngực, dùng âm thanh khàn khàn mê người nói nhỏ ở bên tai.
"Hiện tại là trời... sáng... Ưm" Mạnh Hinh hờn dỗi liếc mắt nhìn Mạc Vũ Hạo, ông lại thấy giống như bà đang khiêu khích ông, đôi môi gợi cảm liền ngăn chặn đôi môi đỏ mọng đang nói kia, lồng ngực cường tráng ôm lấy cơ thể mềm mại tỏa hương đi lên lầu về phòng.
"Cạch" Phòng khách lại trở về một mảnh yên tĩnh.
/255
|