"Vì sao..... Các anh có đoạn video ngày hôm đó..." Hàng lông mi thật dài bất an rung động, có thể thấy được Mạc Nghiên lúc này rất bất lực. Đột nhiên, cô lạnh lùng cười nhẹ, mí mắt hơi rũ che lấp sự trào phúng nơi đáy mắt." A, cũng đúng.... Các anh còn có video chúng ta làm tình..... Thì sao lại không có video ở Điện Phủ được... Thân phận của các anh...."
"Bảo bối lạnh lùng và thông minh thật! Tôi tin là trong lòng em đã có suy đoán." Đôi mắt thâm thúy của Mộc Trạch Uyên nhìn chăm chú vào cô gái trong lòng ngực.
"Anh thuộc lĩnh vực Pháp luật, Tư Đồ Dịch thuộc Y học, Tiêu Mục Thần thuộc Thương trường, Cung Kỳ Diệp thuộc Quân sự, Diệp Hàn Ngự thuộc Chính trị... Tôi cũng thật may mắn, cư nhiên có thể quen biết 5 ông hoàng nổi tiếng của Đế Đô..." Môi đỏ hơi chu mang chút bất đắc dĩ bị Tư Đồ Dịch xuyên thấu qua kính chiếu hậu bắt được vừa vặn.
"Đương nhiên. Những người trêu chọc bọn anh còn không biết thi thể đang ở đâu, cho nên bảo bối đừng nghĩ chạy trốn. Nếu không, người bên cạnh em..."
Lời Tư Đồ Dịch nói làm thân mình Mạc Nghiên run lên. Suy nghĩ mới vừa nhoáng qua lại bị cô áp xuống chỗ sâu nhất trong lòng.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh bọn anh thì không cần lo lắng..." Nhìn cái trán trắng nõn của cô thấm ra mồ hôi mỏng, Mộc Trạch Uyên đau lòng móc chiếc khăn lụa màu đen ra rồi nhẹ nhàng lau sạch cho cô. "Ân...."
"Về phần Phương Thiến Tâm, bảo bối muốn xử lý thế nào?" Năm ngón tay của Mộc Trạch Uyên luồn qua khe hở ngón tay của Mạc Nghiên, đôi mắt xanh lục sau thấu kính nheo lại độ cong sung sướng.
"Ân..... Chưa nghĩ ra, cứ để vậy đi." Mạc Nghiên điều chỉnh tư thế ngồi để bản thân càng thêm thoải mái dựa vào trong lòng ngực của người đàn ông.
"Cần anh giúp giải quyết cô ta không?" Lời nói nhẹ nhàng được phun ra từ trong miệng Tư Đồ Dịch nhưng đáy mắt anh lại lộ ra nồng đậm sự hung ác và sát khí giống như thể chỉ cần cô nói một câu, anh liền sẽ tìm người trực tiếp ra tay với Phương Thiến Tâm.
"Đừng..... Tôi sẽ tự mình giải quyết. Cái bạt tai kia là dùng để cảnh cáo cô ta, nếu cô ta còn dám ra tay, nhà họ Mạc của tôi cũng không phải dễ chọc." Mạc Nghiên ngăn lại tính toán của anh. Cô không muốn bọn họ ra tay để miễn thiếu nợ nhân tình, nếu không thì sau này sẽ trốn không thoát lòng bàn tay của bọn họ.
"Vậy lúc nãy sao em lại nói cái bạt tai đó là tát thay "Mạc Nghiên", bảo bối không phải là Mạc Nghiên sao, hả?" Mộc Trạch Uyên dùng môi mỏng liên tục cọ xát ở bên tai cô, giọng điệu khàn khàn gợi cảm khiến người ta hãm sâu trong đó.
Nghe anh hỏi, Mạc Nghiên không dám thiếu cảnh giác, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi nói ra: "Đó là cái tát chào tạm biệt tôi ngốc nghếch của trước kia..."
"A, bảo bối trước kia đúng là ngốc thật, may mắn là hiện tại biến thành thông minh!" Nghe xong câu trả lời của cô, Mộc Trạch Uyên mím môi cười khẽ.
Cảm giác như anh cười xuyên thấu qua ngực xâm nhập vào trong trái tim cô, trong lòng Mạc Nghiên tràn ngập một loại tình cảm nói không nên lời, ánh mắt hơi chút mờ mịt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ...
Ở thế giới thực, cô chưa từng yêu đương. Sau khi xuyên qua liền gặp phải chuyện đó, cô vốn tưởng rằng điều chỉnh tốt trạng thái là có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, không ngờ rằng bị mấy người đàn ông độc thân hoàng kim này giam ở bên cạnh.
Đàn ông có khuôn mặt đẹp trai thực dễ dàng làm phụ nữ động tâm chứ đừng nói là hôm nay bọn họ đã cứu giúp cô khi cô lâm vào tình huống khó khăn nhất. Cô sợ hãi... Sợ hãi mình sẽ mất đi trái tim... Trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện bọn họ đã làm để khiến đầu óc đang mê muội tỉnh táo một chút.....
Tư Đồ Dịch xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn biểu tình mê mang của Mạc Nghiên rồi trao đổi ánh mắt với Mộc Trạch Uyên, có thể thấy được biểu tình của hai anh đang thả lỏng và mang chút sự sung sướng không diễn tả được bằng lời...
Mê mang thì tốt... Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên nghĩ thầm... Khi Mạc Nghiên bắt đầu sinh ra sự mờ mịt thì sẽ không chắc chắn đối với quyết định của bản thân, cũng sẽ buông lỏng phòng bị với bọn anh, lúc này là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm của Mạc Nghiên đối với bọn anh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Nghiên tỷ bắt đầu thích mấy a ròy ><
"Bảo bối lạnh lùng và thông minh thật! Tôi tin là trong lòng em đã có suy đoán." Đôi mắt thâm thúy của Mộc Trạch Uyên nhìn chăm chú vào cô gái trong lòng ngực.
"Anh thuộc lĩnh vực Pháp luật, Tư Đồ Dịch thuộc Y học, Tiêu Mục Thần thuộc Thương trường, Cung Kỳ Diệp thuộc Quân sự, Diệp Hàn Ngự thuộc Chính trị... Tôi cũng thật may mắn, cư nhiên có thể quen biết 5 ông hoàng nổi tiếng của Đế Đô..." Môi đỏ hơi chu mang chút bất đắc dĩ bị Tư Đồ Dịch xuyên thấu qua kính chiếu hậu bắt được vừa vặn.
"Đương nhiên. Những người trêu chọc bọn anh còn không biết thi thể đang ở đâu, cho nên bảo bối đừng nghĩ chạy trốn. Nếu không, người bên cạnh em..."
Lời Tư Đồ Dịch nói làm thân mình Mạc Nghiên run lên. Suy nghĩ mới vừa nhoáng qua lại bị cô áp xuống chỗ sâu nhất trong lòng.
"Chỉ cần em ngoan ngoãn ngốc ở bên cạnh bọn anh thì không cần lo lắng..." Nhìn cái trán trắng nõn của cô thấm ra mồ hôi mỏng, Mộc Trạch Uyên đau lòng móc chiếc khăn lụa màu đen ra rồi nhẹ nhàng lau sạch cho cô. "Ân...."
"Về phần Phương Thiến Tâm, bảo bối muốn xử lý thế nào?" Năm ngón tay của Mộc Trạch Uyên luồn qua khe hở ngón tay của Mạc Nghiên, đôi mắt xanh lục sau thấu kính nheo lại độ cong sung sướng.
"Ân..... Chưa nghĩ ra, cứ để vậy đi." Mạc Nghiên điều chỉnh tư thế ngồi để bản thân càng thêm thoải mái dựa vào trong lòng ngực của người đàn ông.
"Cần anh giúp giải quyết cô ta không?" Lời nói nhẹ nhàng được phun ra từ trong miệng Tư Đồ Dịch nhưng đáy mắt anh lại lộ ra nồng đậm sự hung ác và sát khí giống như thể chỉ cần cô nói một câu, anh liền sẽ tìm người trực tiếp ra tay với Phương Thiến Tâm.
"Đừng..... Tôi sẽ tự mình giải quyết. Cái bạt tai kia là dùng để cảnh cáo cô ta, nếu cô ta còn dám ra tay, nhà họ Mạc của tôi cũng không phải dễ chọc." Mạc Nghiên ngăn lại tính toán của anh. Cô không muốn bọn họ ra tay để miễn thiếu nợ nhân tình, nếu không thì sau này sẽ trốn không thoát lòng bàn tay của bọn họ.
"Vậy lúc nãy sao em lại nói cái bạt tai đó là tát thay "Mạc Nghiên", bảo bối không phải là Mạc Nghiên sao, hả?" Mộc Trạch Uyên dùng môi mỏng liên tục cọ xát ở bên tai cô, giọng điệu khàn khàn gợi cảm khiến người ta hãm sâu trong đó.
Nghe anh hỏi, Mạc Nghiên không dám thiếu cảnh giác, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi nói ra: "Đó là cái tát chào tạm biệt tôi ngốc nghếch của trước kia..."
"A, bảo bối trước kia đúng là ngốc thật, may mắn là hiện tại biến thành thông minh!" Nghe xong câu trả lời của cô, Mộc Trạch Uyên mím môi cười khẽ.
Cảm giác như anh cười xuyên thấu qua ngực xâm nhập vào trong trái tim cô, trong lòng Mạc Nghiên tràn ngập một loại tình cảm nói không nên lời, ánh mắt hơi chút mờ mịt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ...
Ở thế giới thực, cô chưa từng yêu đương. Sau khi xuyên qua liền gặp phải chuyện đó, cô vốn tưởng rằng điều chỉnh tốt trạng thái là có thể bắt đầu lại cuộc sống mới, không ngờ rằng bị mấy người đàn ông độc thân hoàng kim này giam ở bên cạnh.
Đàn ông có khuôn mặt đẹp trai thực dễ dàng làm phụ nữ động tâm chứ đừng nói là hôm nay bọn họ đã cứu giúp cô khi cô lâm vào tình huống khó khăn nhất. Cô sợ hãi... Sợ hãi mình sẽ mất đi trái tim... Trong đầu không ngừng nhớ lại những chuyện bọn họ đã làm để khiến đầu óc đang mê muội tỉnh táo một chút.....
Tư Đồ Dịch xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn biểu tình mê mang của Mạc Nghiên rồi trao đổi ánh mắt với Mộc Trạch Uyên, có thể thấy được biểu tình của hai anh đang thả lỏng và mang chút sự sung sướng không diễn tả được bằng lời...
Mê mang thì tốt... Tư Đồ Dịch và Mộc Trạch Uyên nghĩ thầm... Khi Mạc Nghiên bắt đầu sinh ra sự mờ mịt thì sẽ không chắc chắn đối với quyết định của bản thân, cũng sẽ buông lỏng phòng bị với bọn anh, lúc này là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm của Mạc Nghiên đối với bọn anh.
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >< Nghiên tỷ bắt đầu thích mấy a ròy ><
/255
|