Gió thổi, màn đêm rét lạnh, Mộc Hàn Hạ xuống xe, ngẩng đầu nhìn hồ nước tối đen, rừng cây vây quanh, một tòa hội sở đứng sừng sững ở đó, nơi này là ngoại thành, vô cùng yên tĩnh.
Cô vào hội sở, đi được một đoạn đã tìm thấy căn phòng Lâm Mạc Thần đặt riêng, khẽ đẩy cửa ra, thấy dưới ngọn đèn yên lặng, Lâm Mạc Thần tựa vào sô pha, bên cạnh là hai người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi.
Anh nhìn thấy cô, khẽ mỉm cười với bọn họ nói: That is Summer. (Đây là Summer.) hai người ngoại quốc đều mặc áo sơ mi phẳng phiu, nháy mắt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Mộc Hàn Hạ cảm thấy ánh mắt họ hơi kì lạ, quả nhiên nghe thấy bọn họ loáng thoáng nói Your girl? (Cô gái của cậu?) She is beautiful. (Cô ấy thật xinh đẹp.) sau đó Lâm Mạc Thần ừ một tiếng.
Mộc Hàn Hạ: ...
Cuối cùng cô vẫn làm như không có việc gì, đi qua cười chào hỏi hai người ngoại quốc. Lâm Mạc Thần cũng làm như không có việc gì, giới thiệu bọn họ với nhau. Người cao là tổng kiến trúc sư anh mời đến Antony, người gầy là trợ thủ của anh ta. Sau khi bọn họ đến Trung Quốc, Lâm Mạc Thần vẫn để cho họ ở lại hội sở, thiết kế phương án ở nơi này, hoàn toàn kín không có kẽ hở. Hôm nay anh gọi Mộc Hàn Hạ tới là để nghe bọn họ nói về phương án thiết kế cuối cùng.
Ba người bọn họ lại dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, cực kì lưu loát, lại pha tạp chút từ địa phương ở Mỹ, Mộc Hàn Hạ yên lặng ngồi bên cạnh Lâm Mạc Thần, chỗ hiểu chỗ không. Đột nhiên Lâm Mạc Thần nghiêng đầu nhìn cô hỏi: Nghe hiểu không?
Mộc Hàn Hạ lắc đầu.
Thành tích trung học của em không phải rất tốt sao? Về sau còn rất nhiều trường hợp phải dùng đến tiếng Anh đấy. Anh nói.
Những lời này chạm đến tâm sự bấy lâu của Mộc Hàn Hạ, cô nói: Tôi nghĩ sau này phải ra nước ngoài mới được.
Lâm Mạc Thần giật mình hỏi: Muốn đi đâu?
Nước Mĩ.
Anh bật cười: Nước Mĩ cũng rất tốt. Muốn đi Mĩ làm gì?
Mộc Hàn Hạ đáp: Nếu có thể, muốn đi du học.
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, dưới ngọn đèn anh khẽ nói: Em muốn đi đâu cũng được.
Người phụ nữ tôi em, em muốn đi đâu thì cứ đi đi.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động, thấy ánh mắt anh như vực sâu vạn trượng, chỉ cần không chú ý sẽ rơi vào. Cô cúi đầu tránh ánh mắt anh.
Nếu không phải bên cạnh còn hai cái bóng đèn lớn, Lâm Mạc Thần rất muốn cầm tay cô, muốn mê hoặc, không muốn tha thứ cho sự né tránh của cô.
Bốn người vào phòng họp, Antony bắt đầu giải thích phương án thiết kế của anh ta, tuy nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng kết hợp với thuyết minh và hình ảnh, Mộc Hàn Hạ cũng hiểu tương đối.
Đối với trình độ xây dựng bất động sản hiện nay ở thành phố Lâm, Antony cho đánh giá không tồi, nhất là địa ốc của Dung Duyệt, tính hợp lí được chú trọng trong thiết kế căn hộ, xanh hóa và chất lượng đều không tồi. Tuy sức chứa quá đông, nhưng so với nhưng thành phố điên rồ anh ta đã thấy ở Trung Quốc thì địa ốc không thay đổi quá nhiều .
Nhưng những thiết kế tòa nhà này đều thiếu linh hồn. Antony nói, Jason, cậu luôn là người bắn tỉa phá vỡ ngành sản xuất, kế hoạch tớ thiết kế cho cậu nhất định không giống người thường, người khác sẽ cảm nhận được sự đồng cảm linh hồn.
Cho dù mục tiêu của cậu là mảnh đất A, B, hay C, tớ đều hi vọng có thể giúp cậu chiến thắng được đối thủ càng mạnh.
Anh ta chiếu lên một video bức tranh ba chiều.
Đầu tiên xuất hiện hình ảnh sương mù, trong sương hiện lên khu rừng, chim hót, tiếng nước suối, ánh mặt trời xuyên qua. Người ta như thực sự đặt mình trong khu rừng.
Ánh mặt trời càng ngày càng rực sáng, sương mù tan đi, hóa ra đó không phải là khu rừng mà là những cái cây cao thấp không đồng đều, mấy tòa nhà màu xanh, yên tĩnh đứng sừng sững trong đó.
That's our building.(Đó là tòa nhà của chúng ta) Antony khẽ nói.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ yên lặng, cô rất thích phong cách mở màn cổ điển yên bình như vậy, cẩn thận tỉ mỉ sẽ phát hiện khắp khu vực không giống như tiểu khu bình thường, mà dựa theo địa hình hơi nhấp nhô. Mấy loại cây táo, cây lựu, cây hợp hoan, cây bạch quả...đan xen vào nhau, nếu bạn đi trong con đường trong rừng, hoàn toàn không có cảm giác đây là tiểu khu nhân tạo, mà chỉ là khu rừng đẹp đẽ yên tĩnh.
Nước từ cái hồ phía xa đưa tới, quấn quanh giữa mấy tòa nhà, dòng nước này gọi là Dạ quan bởi vì chọn cảnh trong video là ban đêm. Trăng sáng treo cao, bầu trời ở trên, tòa nhà ở dưới. Cảnh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy như ở trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Sau đó bước vào trong tòa nhà, đầu tiên là cửa hiên dưới lầu, không phải là đại sảnh nguy nga lộng lẫy như hiện nay, chỉ là một cánh cửa tĩnh mịch, trên tường là màu trắng mộc mạc, ngọn đèn chùm như thời trung cổ, ngọn đèn ấm áp chiếu ra bụi cỏ và con đường mòn trước cỏ.
Các căn hộ đều gồm hai tầng rộng tầm 80-90 mét vuông, vuông vắn, sáng sủa. Hơn nữa tòa nhà được thiết kế theo kiểu ống lồng, cảnh quan lại thiết kế theo phong cách bao quanh, nên nhìn từ cửa sổ của từng hộ gia đình, bạn có thể nhìn thấy dòng sông xanh biếc. Mà ở trong màn sương mỏng, nhìn từ bên ngoài các tòa nhà cách xa nhau, tựa như thế giới trần thế.
Phần đặc sắc nhất là ban công của từng căn hộ, những loại cây xanh đã chuẩn bị xong rồi, do một người bạn của Antony là kiến trúc sư thiết kế cảnh quan xuất sắc nhất nước Mĩ chịu trách nhiệm. Khi bạn đứng ở ban công nhìn ra, sẽ cảm thấy trong tầm tay bạn là màu xanh biếc, đó chính là một phần khung cảnh từ ngoài cửa sổ. Như thể màu xanh tươi tốt đang chảy vào nhà bạn.
Bởi vì phần lớn diện tích khu vực dành cho cảnh quan, nên trong tiểu khu không có hội sở, không có cửa hàng, không có khách sạn, tất cả đều di chuyển đến bãi đậu xe ngầm. Các phương hướng đều được thiết lập an ninh chặt chẽ. Ngoài ra ở góc Tây Bắc của tiểu khu sẽ tập trung xây dựng một trường tiểu học, bạn phải trả rất nhiều tiền mới được vào học. Giá cả ở khu nhà này đắt hơn 1/3 so với bình thường, nhưng vì khu vực này chỉ nằm tỏng tầm kiểm soát của gia đình, nên tổng giá trị cũng không quá cao.
Jason, làm xong hạng mục này, cậu nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, toàn bộ cư dân thành phố Lâm nhất định muốn mua căn hộ của cậu. Antony nói.
Lâm Mạc Thần đáp: Đúng là điều tớ nghĩ. Hiện tại tổng thể thị trường bất động sản đang xuống dốc, tớ phải làm ra sản phẩm chống lại.
Anh quay đầu nhìn Mộc Hàn Hạ: Em cảm thấy thế nào?
Mộc Hàn Hạ vẫn còn nhìn màn hình, dường như đang nhớ lại, cô đáp: Biết phần tôi thích nhất là gì không?
Phần nào?
Tôi thích nhất là ngọn đèn trước cửa kia. Khi người về trong đêm gió tuyết, nhìn thấy ánh đèn trên đường làm cho tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Lâm Mạc Thần mỉm cười.
Nhưng thiết kế toàn nhà này thực sự tốt lắm. Mộc Hàn Hạ nghiêm túc nói, Làm quá tuyệt vời, rất đặc biệt. Tôi cảm thấy nhất định có thể khiến những người trong chính phủ rung động khi đấu thầu. Đối với thành phố Lâm mà nói nhất định là một cảnh quan đặc biệt. Khách hàng nhìn chắc chắn muốn mua, ngay cả tôi cũng vậy.
Về sau em sẽ có được thứ tốt hơn. Anh nói.
Mộc Hàn Hạ quay đầu đi, không nhìn anh: Ừ, tôi sẽ góp tiền mua nhà cho mình.
Lâm Mạc Thần im lặng.
Dưới sự gợi ý của Antony, Mộc Hàn Hạ lại thay đổi phương án khi làm ở quán cà phê Thanh Du. Chịu đựng mấy đêm, thể hiện được toàn bộ phương hướng độc đáo và tiềm lực của Phong Thần. Cô tin nhà đầu tư sau khi nhìn thấy kế hoạch này sẽ động tâm.
Hôm nay, lại gặp Lão Phương ở quán cà phê, hai người đã trở nên quen thuộc, Lão Phương vẫy tay với cô, hóa ra lại đưa cho cô hai lọ mật ong.
Mộc Hàn Hạ hỏi: Chú cho cháu làm gì vậy?
Lão Phương đáp: Có người tặng, nhưng ta không ăn đồ ngọt. Mấy cô nhóc các cháu đều thích ăn mà.
Mấy năm nay Mộc Hàn Hạ hiếm khi ở chung với người lớn tuổi, trong lòng ấm áp, cô nói: Cháu cám ơn ạ. Lần sau cháu mang đặc sản thành phố Giang đến cho chú.
Lão Phương chỉ mỉm cười.
Mộc Hàn Hạ nhân cơ hội nói tiếp: Đúng rồi, cháu lại thay đổi phương án, Lão Phương, chú có thể xem rồi cho cháu ý kiến không ạ?
Lão Phương hào hứng: Được.
Hai người đi vào một căn phòng họp nhỏ trong quán, đây cũng là chỗ độc đáo của quán cà phê lập nghiệp. Lúc này Mộc Hàn Hạ vô cùng chăm chú, giải thích phương án sống động như thật một lần cho ông.
Sau khi nghe xong Lão Phương không hề che giấu sự tán thưởng và kinh ngạc: Thuyết minh vô cùng tốt. Trước đó ta không biết Phong Thần là công ty có ý tưởng có chất lượng thế này. Lãnh đạo của cháu nhất định rất giỏi, khó trách trong thời gian ngắn như vậy đã chiếm đóng thành phố Lâm.
Mộc Hàn Hạ chỉ cười đáp: Anh ấy là người vô cùng xuất sắc.
Lão Phương liếc nhìn cô một cái.
Mộc Hàn Hạ tiếp tục nói: Lão Phương, chú cảm thấy phương án này có thu hút được đầu tư không?
Có thể. Lão Phương vô cùng chắc chắn nói, Nhưng vấn đề là khi nào thôi.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ vui vẻ.
Lúc này Lão Phương mỉm cười nói tiếp: Tiểu Mộc, ta có yêu cầu quá đáng, cháu có thể giúp ta một việc không?
Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ động nói: Có thể chứ, chú nói đi.
Phương án của cháu làm vô cùng tốt. Hiện tại trong tay chú có một hạng mục bảo vệ tài nguyên môi trường tái sinh, cháu có thể giúp chú làm một phương án không? Chú có thể trả thù lao cho cháu.
Mộc Hàn Hạ lập tức đáp: Chú không cần trả thù lao đâu ạ. Chú là một giáo sư về hưu, kinh tế cũng không dư dả gì. Cháu sẽ dốc hết toàn lực làm, nhưng không biết có thể giúp được chú hay không thôi.
Lão Phương nhìn ánh mắt của cô như nhìn thấu tất cả, ánh mắt ngời sáng nhìn cô mỉm cười.
Sau đó, Mộc Hàn Hạ chịu khổ thêm mấy ngày, quả nhiên là sử dụng kĩ năng toàn thân, lại hi sinh cả sự yên tĩnh của bản thân, đi thỉnh giáo Lâm Mạc Thần, mới làm được toàn vẹn phương án cho Lão Phương.
Ngày đó đưa phương án cho Lão Phương, ông vô cùng vui vẻ, gật đầu, thậm chí còn xoa đầu cô giống như đứa trẻ nói: Không tồi, làm rất tốt. Nếu mỗi người làm việc đều tận tâm, thông suốt như cháu, thiên hạ làm gì có chuyện không thành công.
Mộc hàn Hạ đắc ý cười, cũng không rõ ông nhắc đến chuyện gì.
Qua hai ngày, Lão Phương chủ động gọi điện thoại cho cô, nói hạng mục tài nguyên tái sinh kia đã thành công được duyệt rồi, phải mời cô ăn cơm.
Điều này đối với Mộc Hàn Hạ mà nói là bất ngờ, nhưng cũng hợp lí, trong lòng cũng âm thầm hơi hâm mộ, phương án của Phong Thần cô đã cho mấy người ở trong quán cà phê xem, nhưng còn chưa nhận được bất cứ sự đầu tư nào.
Chạng vạng hôm nay, cô chọn một bộ quần áo trang nhã đẹp đẽ, vừa định rời khỏi văn phòng, lại gặp Lâm Mạc Thần. Anh khẽ hỏi: Đi gặp ai mà mặc đẹp thế này?
Mộc Hàn Hạ đáp: Không phải anh bảo tôi bước vào vòng danh lợi sao?
Lâm Mạc Thần im lặng, Mộc Hàn Hạ mỉm cười bước đi.
Lão Phương cũng là người giản dị, mời khách cũng chọn một nhà hàng sạch sẽ, giá cả trung bình, Mộc Hàn Hạ không để ý, cô còn cảm thấy càng thân thiết, cũng không khách sáo với ông, gọi mấy món ăn, ăn vô cùng vui vẻ.
Lão Phương nói chuyện phiếm với cô: Ở thành phố Giang, cháu còn người thân nào không?
Không ạ. Mộc Hàn Hạ đáp.
Lão Phương ngẩn người.
Mấy năm trước cha mẹ cháu đều đã qua đời rồi. Cô bình tĩnh đáp.
Trong mắt Lão Phương không che giấu được sự thương xót gật đầu: Cháu rất giỏi, độc lập kiên cường hơn nhưng bạn cùng trang lứa.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười.
Hai người tiếp tục nói chuyện, sau đó nói về ý tưởng trường cô sẽ học sau này, lại bàn đến ngành sản xuất trang phục ở thành phố Lâm, đương nhiên cũng nói đến Phong Thần. Cuối cùng Lão Phương nói: Phương án cháu làm giúp ta đúng là đã giúp ta bớt được một việc. Phần nhân tình này, ta sẽ ghi nhớ. Sau này nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói, đương nhiên là không ngược lại với nguyên tắc giải quyết công việc của ta.
Mộc Hàn Hạ gẩy thức ăn trong bát, cô cảm thấy đã không kém thời khắc mấu chốt bao xa nữa, nhưng vẫn hơi không chắc về thái độ của Lão Phương. Vì thế thử nói: Thật ra, cháu cũng không có chuyện gì cần phải nhờ người khác giúp đỡ cả. Có điều hiện tại công ty cháu sắp bắt đầu tiến vào hạng mục bất động sản. Chủ nhật tuần sau chính là đấu thầu đất của chính phủ. Chú cũng biết đấy, Phong Thần của chúng cháu là công ty vô cùng xuất sắc, chú trọng chất lượng, nhưng thực lực không thể bằng các công ty khác. Nếu có thể giúp được chúng cháu ở phương diện này đúng là rất đáng quý.
Sắc mặt Lão Phương cũng rất bình tĩnh, không nhìn ra vui hay giận, ông nói: Chính phủ đấu thầu là chuyện vô cùng công bằng ngay thẳng, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình, không ai có thể giúp được ở phương diện nào.
Mộc Hàn Hạ lập tức ngẩng đầu nhìn ông: Không, chúng cháu tuyệt đối không làm trái nguyên tắc, không cần sự giúp đỡ không công bằng. Chúng cháu chỉ cần một chiếu cố nho nhỏ về trình tự đấu thầu đất thôi, có thể dựa theo trình tự C, B, rồi đến A không?
Lão Phương kinh ngạc.
Mộc Hàn Hạ dựa theo lời dặn của Lâm Mạc Thần tiếp tục nói: Trình tự sắp xếp này không quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến nguyên tắc và lợi ích của bất cứ ai.
Buổi sáng mấy hôm sau, Lâm Mạc Thần mang theo Mộc Hàn Hạ, Antony và quản lí Tôn Chí công ty bất động sản đến địa điểm đấu thầu.
Lời tác giả:
Tôi thích nhất ngọn đèn trước cửa, ngời về trong đêm gió tuyết, chiếu sáng cả con đường. Hôm nay ấm áp, ngày sau tất cả đều là ngược.
Cô vào hội sở, đi được một đoạn đã tìm thấy căn phòng Lâm Mạc Thần đặt riêng, khẽ đẩy cửa ra, thấy dưới ngọn đèn yên lặng, Lâm Mạc Thần tựa vào sô pha, bên cạnh là hai người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi.
Anh nhìn thấy cô, khẽ mỉm cười với bọn họ nói: That is Summer. (Đây là Summer.) hai người ngoại quốc đều mặc áo sơ mi phẳng phiu, nháy mắt lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Mộc Hàn Hạ cảm thấy ánh mắt họ hơi kì lạ, quả nhiên nghe thấy bọn họ loáng thoáng nói Your girl? (Cô gái của cậu?) She is beautiful. (Cô ấy thật xinh đẹp.) sau đó Lâm Mạc Thần ừ một tiếng.
Mộc Hàn Hạ: ...
Cuối cùng cô vẫn làm như không có việc gì, đi qua cười chào hỏi hai người ngoại quốc. Lâm Mạc Thần cũng làm như không có việc gì, giới thiệu bọn họ với nhau. Người cao là tổng kiến trúc sư anh mời đến Antony, người gầy là trợ thủ của anh ta. Sau khi bọn họ đến Trung Quốc, Lâm Mạc Thần vẫn để cho họ ở lại hội sở, thiết kế phương án ở nơi này, hoàn toàn kín không có kẽ hở. Hôm nay anh gọi Mộc Hàn Hạ tới là để nghe bọn họ nói về phương án thiết kế cuối cùng.
Ba người bọn họ lại dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, cực kì lưu loát, lại pha tạp chút từ địa phương ở Mỹ, Mộc Hàn Hạ yên lặng ngồi bên cạnh Lâm Mạc Thần, chỗ hiểu chỗ không. Đột nhiên Lâm Mạc Thần nghiêng đầu nhìn cô hỏi: Nghe hiểu không?
Mộc Hàn Hạ lắc đầu.
Thành tích trung học của em không phải rất tốt sao? Về sau còn rất nhiều trường hợp phải dùng đến tiếng Anh đấy. Anh nói.
Những lời này chạm đến tâm sự bấy lâu của Mộc Hàn Hạ, cô nói: Tôi nghĩ sau này phải ra nước ngoài mới được.
Lâm Mạc Thần giật mình hỏi: Muốn đi đâu?
Nước Mĩ.
Anh bật cười: Nước Mĩ cũng rất tốt. Muốn đi Mĩ làm gì?
Mộc Hàn Hạ đáp: Nếu có thể, muốn đi du học.
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, dưới ngọn đèn anh khẽ nói: Em muốn đi đâu cũng được.
Người phụ nữ tôi em, em muốn đi đâu thì cứ đi đi.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ chấn động, thấy ánh mắt anh như vực sâu vạn trượng, chỉ cần không chú ý sẽ rơi vào. Cô cúi đầu tránh ánh mắt anh.
Nếu không phải bên cạnh còn hai cái bóng đèn lớn, Lâm Mạc Thần rất muốn cầm tay cô, muốn mê hoặc, không muốn tha thứ cho sự né tránh của cô.
Bốn người vào phòng họp, Antony bắt đầu giải thích phương án thiết kế của anh ta, tuy nghe hoàn toàn không hiểu, nhưng kết hợp với thuyết minh và hình ảnh, Mộc Hàn Hạ cũng hiểu tương đối.
Đối với trình độ xây dựng bất động sản hiện nay ở thành phố Lâm, Antony cho đánh giá không tồi, nhất là địa ốc của Dung Duyệt, tính hợp lí được chú trọng trong thiết kế căn hộ, xanh hóa và chất lượng đều không tồi. Tuy sức chứa quá đông, nhưng so với nhưng thành phố điên rồ anh ta đã thấy ở Trung Quốc thì địa ốc không thay đổi quá nhiều .
Nhưng những thiết kế tòa nhà này đều thiếu linh hồn. Antony nói, Jason, cậu luôn là người bắn tỉa phá vỡ ngành sản xuất, kế hoạch tớ thiết kế cho cậu nhất định không giống người thường, người khác sẽ cảm nhận được sự đồng cảm linh hồn.
Cho dù mục tiêu của cậu là mảnh đất A, B, hay C, tớ đều hi vọng có thể giúp cậu chiến thắng được đối thủ càng mạnh.
Anh ta chiếu lên một video bức tranh ba chiều.
Đầu tiên xuất hiện hình ảnh sương mù, trong sương hiện lên khu rừng, chim hót, tiếng nước suối, ánh mặt trời xuyên qua. Người ta như thực sự đặt mình trong khu rừng.
Ánh mặt trời càng ngày càng rực sáng, sương mù tan đi, hóa ra đó không phải là khu rừng mà là những cái cây cao thấp không đồng đều, mấy tòa nhà màu xanh, yên tĩnh đứng sừng sững trong đó.
That's our building.(Đó là tòa nhà của chúng ta) Antony khẽ nói.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ yên lặng, cô rất thích phong cách mở màn cổ điển yên bình như vậy, cẩn thận tỉ mỉ sẽ phát hiện khắp khu vực không giống như tiểu khu bình thường, mà dựa theo địa hình hơi nhấp nhô. Mấy loại cây táo, cây lựu, cây hợp hoan, cây bạch quả...đan xen vào nhau, nếu bạn đi trong con đường trong rừng, hoàn toàn không có cảm giác đây là tiểu khu nhân tạo, mà chỉ là khu rừng đẹp đẽ yên tĩnh.
Nước từ cái hồ phía xa đưa tới, quấn quanh giữa mấy tòa nhà, dòng nước này gọi là Dạ quan bởi vì chọn cảnh trong video là ban đêm. Trăng sáng treo cao, bầu trời ở trên, tòa nhà ở dưới. Cảnh đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy như ở trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Sau đó bước vào trong tòa nhà, đầu tiên là cửa hiên dưới lầu, không phải là đại sảnh nguy nga lộng lẫy như hiện nay, chỉ là một cánh cửa tĩnh mịch, trên tường là màu trắng mộc mạc, ngọn đèn chùm như thời trung cổ, ngọn đèn ấm áp chiếu ra bụi cỏ và con đường mòn trước cỏ.
Các căn hộ đều gồm hai tầng rộng tầm 80-90 mét vuông, vuông vắn, sáng sủa. Hơn nữa tòa nhà được thiết kế theo kiểu ống lồng, cảnh quan lại thiết kế theo phong cách bao quanh, nên nhìn từ cửa sổ của từng hộ gia đình, bạn có thể nhìn thấy dòng sông xanh biếc. Mà ở trong màn sương mỏng, nhìn từ bên ngoài các tòa nhà cách xa nhau, tựa như thế giới trần thế.
Phần đặc sắc nhất là ban công của từng căn hộ, những loại cây xanh đã chuẩn bị xong rồi, do một người bạn của Antony là kiến trúc sư thiết kế cảnh quan xuất sắc nhất nước Mĩ chịu trách nhiệm. Khi bạn đứng ở ban công nhìn ra, sẽ cảm thấy trong tầm tay bạn là màu xanh biếc, đó chính là một phần khung cảnh từ ngoài cửa sổ. Như thể màu xanh tươi tốt đang chảy vào nhà bạn.
Bởi vì phần lớn diện tích khu vực dành cho cảnh quan, nên trong tiểu khu không có hội sở, không có cửa hàng, không có khách sạn, tất cả đều di chuyển đến bãi đậu xe ngầm. Các phương hướng đều được thiết lập an ninh chặt chẽ. Ngoài ra ở góc Tây Bắc của tiểu khu sẽ tập trung xây dựng một trường tiểu học, bạn phải trả rất nhiều tiền mới được vào học. Giá cả ở khu nhà này đắt hơn 1/3 so với bình thường, nhưng vì khu vực này chỉ nằm tỏng tầm kiểm soát của gia đình, nên tổng giá trị cũng không quá cao.
Jason, làm xong hạng mục này, cậu nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền, toàn bộ cư dân thành phố Lâm nhất định muốn mua căn hộ của cậu. Antony nói.
Lâm Mạc Thần đáp: Đúng là điều tớ nghĩ. Hiện tại tổng thể thị trường bất động sản đang xuống dốc, tớ phải làm ra sản phẩm chống lại.
Anh quay đầu nhìn Mộc Hàn Hạ: Em cảm thấy thế nào?
Mộc Hàn Hạ vẫn còn nhìn màn hình, dường như đang nhớ lại, cô đáp: Biết phần tôi thích nhất là gì không?
Phần nào?
Tôi thích nhất là ngọn đèn trước cửa kia. Khi người về trong đêm gió tuyết, nhìn thấy ánh đèn trên đường làm cho tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Lâm Mạc Thần mỉm cười.
Nhưng thiết kế toàn nhà này thực sự tốt lắm. Mộc Hàn Hạ nghiêm túc nói, Làm quá tuyệt vời, rất đặc biệt. Tôi cảm thấy nhất định có thể khiến những người trong chính phủ rung động khi đấu thầu. Đối với thành phố Lâm mà nói nhất định là một cảnh quan đặc biệt. Khách hàng nhìn chắc chắn muốn mua, ngay cả tôi cũng vậy.
Về sau em sẽ có được thứ tốt hơn. Anh nói.
Mộc Hàn Hạ quay đầu đi, không nhìn anh: Ừ, tôi sẽ góp tiền mua nhà cho mình.
Lâm Mạc Thần im lặng.
Dưới sự gợi ý của Antony, Mộc Hàn Hạ lại thay đổi phương án khi làm ở quán cà phê Thanh Du. Chịu đựng mấy đêm, thể hiện được toàn bộ phương hướng độc đáo và tiềm lực của Phong Thần. Cô tin nhà đầu tư sau khi nhìn thấy kế hoạch này sẽ động tâm.
Hôm nay, lại gặp Lão Phương ở quán cà phê, hai người đã trở nên quen thuộc, Lão Phương vẫy tay với cô, hóa ra lại đưa cho cô hai lọ mật ong.
Mộc Hàn Hạ hỏi: Chú cho cháu làm gì vậy?
Lão Phương đáp: Có người tặng, nhưng ta không ăn đồ ngọt. Mấy cô nhóc các cháu đều thích ăn mà.
Mấy năm nay Mộc Hàn Hạ hiếm khi ở chung với người lớn tuổi, trong lòng ấm áp, cô nói: Cháu cám ơn ạ. Lần sau cháu mang đặc sản thành phố Giang đến cho chú.
Lão Phương chỉ mỉm cười.
Mộc Hàn Hạ nhân cơ hội nói tiếp: Đúng rồi, cháu lại thay đổi phương án, Lão Phương, chú có thể xem rồi cho cháu ý kiến không ạ?
Lão Phương hào hứng: Được.
Hai người đi vào một căn phòng họp nhỏ trong quán, đây cũng là chỗ độc đáo của quán cà phê lập nghiệp. Lúc này Mộc Hàn Hạ vô cùng chăm chú, giải thích phương án sống động như thật một lần cho ông.
Sau khi nghe xong Lão Phương không hề che giấu sự tán thưởng và kinh ngạc: Thuyết minh vô cùng tốt. Trước đó ta không biết Phong Thần là công ty có ý tưởng có chất lượng thế này. Lãnh đạo của cháu nhất định rất giỏi, khó trách trong thời gian ngắn như vậy đã chiếm đóng thành phố Lâm.
Mộc Hàn Hạ chỉ cười đáp: Anh ấy là người vô cùng xuất sắc.
Lão Phương liếc nhìn cô một cái.
Mộc Hàn Hạ tiếp tục nói: Lão Phương, chú cảm thấy phương án này có thu hút được đầu tư không?
Có thể. Lão Phương vô cùng chắc chắn nói, Nhưng vấn đề là khi nào thôi.
Trong lòng Mộc Hàn Hạ vui vẻ.
Lúc này Lão Phương mỉm cười nói tiếp: Tiểu Mộc, ta có yêu cầu quá đáng, cháu có thể giúp ta một việc không?
Trong lòng Mộc Hàn Hạ khẽ động nói: Có thể chứ, chú nói đi.
Phương án của cháu làm vô cùng tốt. Hiện tại trong tay chú có một hạng mục bảo vệ tài nguyên môi trường tái sinh, cháu có thể giúp chú làm một phương án không? Chú có thể trả thù lao cho cháu.
Mộc Hàn Hạ lập tức đáp: Chú không cần trả thù lao đâu ạ. Chú là một giáo sư về hưu, kinh tế cũng không dư dả gì. Cháu sẽ dốc hết toàn lực làm, nhưng không biết có thể giúp được chú hay không thôi.
Lão Phương nhìn ánh mắt của cô như nhìn thấu tất cả, ánh mắt ngời sáng nhìn cô mỉm cười.
Sau đó, Mộc Hàn Hạ chịu khổ thêm mấy ngày, quả nhiên là sử dụng kĩ năng toàn thân, lại hi sinh cả sự yên tĩnh của bản thân, đi thỉnh giáo Lâm Mạc Thần, mới làm được toàn vẹn phương án cho Lão Phương.
Ngày đó đưa phương án cho Lão Phương, ông vô cùng vui vẻ, gật đầu, thậm chí còn xoa đầu cô giống như đứa trẻ nói: Không tồi, làm rất tốt. Nếu mỗi người làm việc đều tận tâm, thông suốt như cháu, thiên hạ làm gì có chuyện không thành công.
Mộc hàn Hạ đắc ý cười, cũng không rõ ông nhắc đến chuyện gì.
Qua hai ngày, Lão Phương chủ động gọi điện thoại cho cô, nói hạng mục tài nguyên tái sinh kia đã thành công được duyệt rồi, phải mời cô ăn cơm.
Điều này đối với Mộc Hàn Hạ mà nói là bất ngờ, nhưng cũng hợp lí, trong lòng cũng âm thầm hơi hâm mộ, phương án của Phong Thần cô đã cho mấy người ở trong quán cà phê xem, nhưng còn chưa nhận được bất cứ sự đầu tư nào.
Chạng vạng hôm nay, cô chọn một bộ quần áo trang nhã đẹp đẽ, vừa định rời khỏi văn phòng, lại gặp Lâm Mạc Thần. Anh khẽ hỏi: Đi gặp ai mà mặc đẹp thế này?
Mộc Hàn Hạ đáp: Không phải anh bảo tôi bước vào vòng danh lợi sao?
Lâm Mạc Thần im lặng, Mộc Hàn Hạ mỉm cười bước đi.
Lão Phương cũng là người giản dị, mời khách cũng chọn một nhà hàng sạch sẽ, giá cả trung bình, Mộc Hàn Hạ không để ý, cô còn cảm thấy càng thân thiết, cũng không khách sáo với ông, gọi mấy món ăn, ăn vô cùng vui vẻ.
Lão Phương nói chuyện phiếm với cô: Ở thành phố Giang, cháu còn người thân nào không?
Không ạ. Mộc Hàn Hạ đáp.
Lão Phương ngẩn người.
Mấy năm trước cha mẹ cháu đều đã qua đời rồi. Cô bình tĩnh đáp.
Trong mắt Lão Phương không che giấu được sự thương xót gật đầu: Cháu rất giỏi, độc lập kiên cường hơn nhưng bạn cùng trang lứa.
Mộc Hàn Hạ mỉm cười.
Hai người tiếp tục nói chuyện, sau đó nói về ý tưởng trường cô sẽ học sau này, lại bàn đến ngành sản xuất trang phục ở thành phố Lâm, đương nhiên cũng nói đến Phong Thần. Cuối cùng Lão Phương nói: Phương án cháu làm giúp ta đúng là đã giúp ta bớt được một việc. Phần nhân tình này, ta sẽ ghi nhớ. Sau này nếu có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói, đương nhiên là không ngược lại với nguyên tắc giải quyết công việc của ta.
Mộc Hàn Hạ gẩy thức ăn trong bát, cô cảm thấy đã không kém thời khắc mấu chốt bao xa nữa, nhưng vẫn hơi không chắc về thái độ của Lão Phương. Vì thế thử nói: Thật ra, cháu cũng không có chuyện gì cần phải nhờ người khác giúp đỡ cả. Có điều hiện tại công ty cháu sắp bắt đầu tiến vào hạng mục bất động sản. Chủ nhật tuần sau chính là đấu thầu đất của chính phủ. Chú cũng biết đấy, Phong Thần của chúng cháu là công ty vô cùng xuất sắc, chú trọng chất lượng, nhưng thực lực không thể bằng các công ty khác. Nếu có thể giúp được chúng cháu ở phương diện này đúng là rất đáng quý.
Sắc mặt Lão Phương cũng rất bình tĩnh, không nhìn ra vui hay giận, ông nói: Chính phủ đấu thầu là chuyện vô cùng công bằng ngay thẳng, chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình, không ai có thể giúp được ở phương diện nào.
Mộc Hàn Hạ lập tức ngẩng đầu nhìn ông: Không, chúng cháu tuyệt đối không làm trái nguyên tắc, không cần sự giúp đỡ không công bằng. Chúng cháu chỉ cần một chiếu cố nho nhỏ về trình tự đấu thầu đất thôi, có thể dựa theo trình tự C, B, rồi đến A không?
Lão Phương kinh ngạc.
Mộc Hàn Hạ dựa theo lời dặn của Lâm Mạc Thần tiếp tục nói: Trình tự sắp xếp này không quan trọng, cũng không ảnh hưởng đến nguyên tắc và lợi ích của bất cứ ai.
Buổi sáng mấy hôm sau, Lâm Mạc Thần mang theo Mộc Hàn Hạ, Antony và quản lí Tôn Chí công ty bất động sản đến địa điểm đấu thầu.
Lời tác giả:
Tôi thích nhất ngọn đèn trước cửa, ngời về trong đêm gió tuyết, chiếu sáng cả con đường. Hôm nay ấm áp, ngày sau tất cả đều là ngược.
/123
|