Trong Càn Khôn.
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, có vẻ như muội đã bảo toàn được mạng sống.”
Bạch Nguyệt Quang: “Thanh Quân, nhìn lão bà của mình cùng con nhóc khác đánh nhau cảm giác như thế nào?”
Thanh Quân: “Cũng không tệ lắm. Đương nhiên, nếu nguyên nhân đánh nhau là ta, ta sẽ càng cao hứng.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Di, như vậy xem ra huynh cũng có không ít hoa đào?”
Thanh Quân: “Tạm thời không có, bất quá nếu phu nhân có nhã hứng cho ta động thủ, vi phu không ngại khổ hạnh một chút, thay phu nhân tìm vài đối thủ luận bàn.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nguyệt Quang tỷ, muội cảm thấy hình như đã chọn sai.”
Bạch Nguyệt Quang: “Ân, ta đây giúp muội liên hệ Anh Túc Thứ Thanh, muội tái giá qua bển đi.”
Thanh Quân: “Nếu muội đi qua bên kia, khi đánh nhau nhất định chớ quên cho ta biết, bằng không ta không kịp login cùng muội ‘Tương cứu trong lúc hoạn nạn’.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “……”
Thanh Quân: “Xem ở ta bận trăm công nghìn việc vẫn login cứu muội nơi nước sôi lửa bỏng, đêm mai nể mặt cùng ăn tối được không?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Được.”
Dĩ Mạch đối với màn hình máy tính mỉm cười, chỉ cảm thấy phía sau có vật gì đó đang tới gần, vừa quay đầu lại, ba gương mặt mang biểu tình kỳ dị hiện ra trước mắt, dọa nàng thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
“Ách, các ngươi đã trở lại ~” Nàng bảo trì nụ cười tươi rói.
“Hừ hừ……” Lí Thiến nhịp nhàng duy trì ngữ điệu mẹ kế của nàng, khóe mắt hiện lên một đạo ám quang, hỏi,“Nói, tối hôm qua đi đâu vậy?”
“Nam nhân tiếp điện thoại kia là ai?” Đường Tiểu Âm thiên chân vô tà chớp mắt, làm bộ ngây thơ.
Nguyên Viên mặt không chút thay đổi dùng ngón trỏ ở trong cốc nước của Dĩ Mạch chấm một chút nước, sau đó ở trên mặt bàn vết lên hai chữ –JQ. Ánh mắt sắc bén kia cơ hồ có thể nhìn thấu an đồng học.
Dĩ Mạch nhìn sáu đôi mắt, a, không phải, là tám đôi mắt (Nguyên đại thần mang kính mắt) không chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Ý của ánh mắt kia rất rõ ràng: Nếu không có giải thích hợp lý, ngươi sẽ chết thực thảm……
Vì thế, trong lòng nàng nổi lên một loại cảm giác ưu sầu giống như bị người bắt kẻ thông dâm tại giường.
“Cái kia…… Ngày hôm qua…… Ta ở lại trong nhà một bằng hữu……”
“Công mẫu ?” Lí Thiến ngoài cười nhưng trong không cười tới gần.
“Ách…… Nam.” Nàng lo lắng một lát, quyết định ăn ngay nói thật.
“Ngươi thất thân ?” Nguyên Viên hỏi thực thẳng.
“Không có……” Thật sự là, đám nữ nhân suy nghĩ mờ ám. Dĩ Mạch mồ hôi như thác.
“Vậy sao, tiếc nuối nha.” Trên mặt ba người rõ ràng hiện lên biểu tình tiếc hận.
“Các ngươi……” Dĩ Mạch ở bên cạnh bị các nàng làm cho nghẹn khuất.
“Nói, nam nhân kia niên kỉ bao nhiêu, thân cao, ba vòng, chức nghiệp, gia đình như thế nào?” Đường Tiểu Âm hỏi dồn.
“Ta chỉ tá túc ở nhà hắn thôi mà……”
Lí Thiến: “Chúng ta chỉ muốn biết tình huống cụ thể của chủ nhà mà thôi.”
Đường Tiểu Âm: “Đêm qua nguyệt mông lung điểu mông lung, nam nhân kia nói ‘Đêm nay nàng cùng ta ở chung một chỗ, xin chớ quấy rầy’ cư nhiên không có thừa cơ xuống tay……”
Dĩ Mạch: “Câu kia không phải hắn nói……”
Nguyên Viên: “Di, ta giống như ngửi được không chỉ có một loại hương vị gian tình?”
Lí Thiến: “A a a, còn có một nam nhân thần bí, An Dĩ Mạch, ngươi thành thật nói cho ta!”
Đường Tiểu Âm: “Thẳng thắn thì sống, kháng cự thì chết!”
Dĩ Mạch: “…… Các vị lão gia, để tiểu nữ tử uống miếng nước đi.”
Phòng ngủ 512 hệ quảng cáo năm thứ hai, ở C đại cũng coi như nổi danh. Trên phố bình luận, phòng ngủ tứ nữ tướng mạo xinh đẹp, phong cách dị thường, chỉ có thể đứng xa mà xem, không thể động vào.
Kết luận này được đưa ra có liên quan đến sự kiện “Bàn tay môn” vào một ngày mùa đông. Khi đó vừa vào học không lâu, tên nam nhân đáng khinh nhất năm thứ ba với đôi mắt mở to hay nhắm lại cũng là hình tam giác đã nhắm vào Đường Tiểu Âm dịu ngoan như nước. Nam nhân hoa tâm, tiêu tiền như nước, cả ngày bồi dưỡng ra một quả tim sói bác ái lạm tình.
Đường Tiểu Âm tính tình nhu nhược, trải qua uyển chuyển cự tuyệt bị lầm thành lạt mềm buộc chặt. Học trưởng mắt tam giác xiêm áo ra trận mướn đến dàn nhạc, cũng ở phòng ngủ dưới lầu dùng Lam Sắc Yêu Cơ kết thành một chữ LOVE thật lớn, làm cho nàng sợ tới mức ngay cả xuống nhà cũng không dám.
Lí Thiến một cú điện thoại gọi bảo an tới, lấy lý do “Quấy rầy nghỉ ngơi” mạnh mẽ đuổi đi dàn nhạc. Sau đó xuống lầu đối học trưởng mắt tam giác nói “Tiểu Âm ngủ, ngài thích đứng thì đứng. Bất quá ngoài trời rất lạnh, ngài tốt nhất nên mặc nhiều một chút.”
Nam nhân căm giận mà đi. Sau đó liền truyền đến tin đồn hắn thẹn quá thành giận chung quanh phỉ báng Đường Tiểu Âm là dâm nữ, chọc Tiểu Âm nghẹn khuất đỏ hai hốc mắt.
Ngay sau đó ở căn tin, một đám nữ sinh năm ba vây quanh Tiểu Âm đang xếp hàng mua xơm, cầm đầu đi lên đánh nàng một tát, trong miệng lẩm bẩm “Cho ngươi câu dẫn Tôn Hải……”
Tiểu Âm lập tức sững sờ, đầu kêu ong ong, nửa ngày mới phản ứng lại, Tôn Hải chính là tên khoa học của nam nhân mắt tam giác, vừa định cãi lại, chỉ thấy Nguyên Viên bên cạnh đưa tay kéo mình ra phía sau, tiếp đó vung tay cho nữ nhân hung hăng kia một bạt tai.
Chung quanh một mảnh hút không khí thanh.
Đám kia nữ sinh năm ba kêu gào tiến lên, bị Lí Thiến lấy một chén canh nóng hắt thành hình vòng cung bức lui. Lí Thiến cầm hũ dấm chua trên bàn ăn hắt vào nữ sinh kia, cắn răng nói: “Ngươi không phải thích ăn dấm chua sao, hôm nay ta mời khách.”
“Các ngươi làm gì!” Nam sinh kêu Tôn Hải đã ở căn tin ăn cơm, thấy tình cảnh này, không khỏi đứng dậy kêu ngừng.
Dĩ Mạch hướng hắn đi tới, đứng ở trước mặt hắn. Đối với Tôn Hải cao lớn mà nói, vóc dáng của nàng quá mức thấp bé, cho nên nàng hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Tôn Hải là ngươi?” Nàng hỏi.
“Phải, làm sao?” Hắn cảm thấy không hiểu.
“Ta là bạn cùng phòng của Đường Tiểu Âm, An Dĩ Mạch.” Đôi đồng tử của nàng lóe lên một tia âm Thẩm,“Trò khôi hài hôm nay là do ngươi bày ra? Đương nhiên, ngươi có thể phủ nhận. Bất quá ta vừa vặn nhìn thấy nữ nhân kia đánh mắt về phía ngươi. Theo lý thuyết ta nên gọi ngươi một tiếng học trưởng, chỉ tiếc, ngươi không xứng. Từ hôm nay trở đi, mời ngươi cách Tiểu Âm xa một chút.” Nói xong, nàng xoay người bước đi.
Tôn Hải nổi trận lôi đình đưa tay túm lấy vai nàng, cánh tay lại Thẩm xuống, bị một bàn tay to khác bắt lấy. Hắn ngẩng đầu, người nọ đúng là hội trưởng hội học sinh — Tống Úc Bạch.
Thấy tiểu nha đầu này nhìn mình có chút kinh ngạc, Tống Úc Bạch trong lòng thở dài một hơi.
Quả nhiên mình vẫn không đủ lý trí nha, rõ ràng muốn khéo léo, lại phá công trong hôm nay, rỗi rãi không có việc gì làm lại đi quản chuyện này.
“Nơi này là trường học, làm trò như vậy không phải quá khó nhìn.” Trên tay hắn dùng sức vài phần, mạnh mẽ đem cánh tay Tôn Hải từ trên vai Dĩ Mạch kéo xuống. “Mọi người đều là đồng học, khiêm nhượng một chút không được sao? Huống hồ học sinh năm ba đều là đại tỷ trong trường, không nói tạo tấm gương, ít nhất ngôn hành cũng phải cẩn thận. Việc này nếu làm lớn, mặt mũi của lãnh đạo học viện phải để đi đâu, hơn nữa chỗ hiệu trưởng cũng không biết nên nói thế nào, huống hồ truyền ra ngoài, phong cách trường C đại cũng sẽ chịu nghi ngờ. Nể mặt ta, mỗi người nhường một bước, lui đi.”
Những lời này thực linh hoạt. Sắc mặt Tôn Hải trở nên có chút khó coi. Việc này lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, mà ý đồ Tống Úc Bạch cũng rất rõ ràng, nếu hắn nhúng tay quản việc này, nếu chính mình động thủ lần nữa, hắn sẽ đem việc này báo cáo lão sư, lại liên hệ hiệu trưởng. Nguyên nhân dẫn đến việc này đều là do mình, nếu làm lớn…… Hắn chớp chớp mắt tam giác, nói:“Nếu không phải nể mặt ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tha nha đầu chết tiệt kia.” Nói xong, liền vỗ vỗ mông rời đi.
Nữ sinh năm ba bị một tát và ăn cả bình dấm chua thấy Tôn Hải đi rồi, mặt mũi mất hết, càng không nhịn được, còn muốn phát tác, bị Nguyên Viên đến trước mặt đá cho mấy phát mà sửng sốt.
“Hắn cho các ngươi bao nhiêu tiền diễn trò? Một ngàn đủ không?” Nguyên đại thần khí tràng đầy đủ, Lí Thiến ở phía sau nàng không khỏi rùng mình một cái. Trong tay nắm một tập tiền, ngữ điệu Nguyên Viên cơ hồ kết băng:“Cầm tiền, sau đó, cút.”
Ước chừng là ánh mắt của nàng làm cho người ta sợ hãi, nữ sinh kia thế nhưng hốt hoảng rời đi.
Căn tin thật lâu rơi vào trạng thái im lặng, mọi người cố gắng dung nhập bối cảnh.
“Cám ơn.” An Dĩ Mạch hướng nam sinh giúp nàng mỉm cười.
Tống Úc Bạch khom người nhặt tiền trên đất lên, giao cho nàng, cười nói: “Các ngươi…… có những lúc xung đột trực diện không phải là phương pháp tốt nha.”
Dĩ Mạch: “Học trưởng nhận thức người kêu Tôn Hải kia sao?”
“Ân, tính nhận thức đi.”
“Có thể làm cho hắn không cần ở chung quanh nói xấu Tiểu Âm, dù sao danh dự nữ sinh rất quan trọng.”
“Ta thử xem.”
“Cám ơn.”
“Ngươi như thế nào xác định Tôn Hải chính là chủ giả?”
“Ách, thời điểm nữ sinh kia bị Lý Thiến tạt dấm, biểu hiện của hắn giống như đang xem tuồng.”
“Ngươi thực thông minh.”
“…… Đúng dịp mà thôi, ta thực ngốc.”
“Ha ha.”
Đó là lần đầu tiên Dĩ Mạch đứng trước mặt Tống Úc Bạch. Khi đó nàng cũng không biết, hắn và nàng sẽ có một đoạn tình kết đáng kể.
Mà Tống Úc Bạch cũng không biết, nữ sinh linh hoạt động lòng người này từng chút từng chút hấp dẫn ánh mắt của hắn, tiến vào hắn sinh mệnh, trở thành hắn cả đời bận tâm.
Sau sự kiện căn tin này, bốn người sau khi trở lại phòng ngủ triển khai thảo luận. nhiệt liệt
Lí Thiến: “Nữ nhân kia nên cảm thấy may mắn vì trong tay ta là dấm chua, không phải nước nóng, bằng không nàng liền hủy dung.”
Nguyên Viên: “Đối với cái loại đó, hủy dung tương đương chỉnh dung.”
Đường Tiểu Âm: “Cám ơn các ngươi.”
Lí Thiến: “Cảm tạ cái gì, ngươi lúc ấy nên trả cho nàng một cái tát a.”
Đường Tiểu Âm: “Ta nghĩ đánh lại…… Nguyên Viên so với ta động tác mau……”
Lí Thiến: “Kỳ thật ta cũng muốn đi lên đánh, nhưng không vượt qua nổi.”
Dĩ Mạch: “…… Uy uy.”
Nguyên Viên: “Kia thật đúng là may mắn, tay chân ta lúc nào cũng nhanh nhẹn, thỉnh các vị lần sau lẹ hơn.”
……
Từ nay về sau, phòng ngủ 512 một trận chiến thành danh, trở thành một truyền thuyết.
Có lẽ cảm tình giữa con người chính là như vậy. Khi đó các nàng trải qua tình cảnh khốn khó, mới có ngày nay đoàn kết bao dung lẫn nhau.
Dựa theo cách nói của Lí Thiến, bốn nàng hợp cùng một chỗ, chính là một chiếc xe tăng không gì thương tổn được.
Giữa bốn nha đầu không hề giấu diếm bất cứ bí mật gì, các nàng chia sẻ hết thảy quan điểm và cái nhìn về thế giới chung quanh, bao gồm cả oán hận cùng đố kỵ nhỏ nhen. Ví dụ như nữ sinh a đi làm mũi hay nam sinh b đã phóng đãng còn nói lắp, mặt khác nguyền rủa Trương mặt ngựa trĩ nội trĩ ngoại trĩ hỗn hợp, Diệt Tuyệt sư thái đi giày cao gót bị ngã cầu thang, bị chó cắn.
“Cho nên, ngươi cùng nam nhân trong trò chơi kết đôi trong hiện thực?” Nghe Dĩ Mạch nói xong toàn bộ chuyện xưa, Lí Thiến đảo mắt hỏi.
“Không thể xem như kết đôi, hắn nói thử một lần……” Nàng hồi tưởng những việc xảy ra nơi cầu thang kia, hai má ửng đỏ.
“Hắn nói chú ý ngươi thật lâu sao?” Nguyên Viên lo lắng luôn mãi,“Ta cảm thấy Dĩ Mạch ngươi với hắn còn chưa đủ hiểu biết.”
“Ân. Xác thực.” Nàng thừa nhận.
“Ngươi ngàn vạn không cần vì quên ai đó mà miễn cưỡng chính mình yêu đương.” Tiểu Âm nhíu mi.
“Sẽ không. Tống Úc Bạch cùng hắn hoàn toàn là hai việc khác nhau. Không có lấy nửa điểm quan hệ.” Nàng cười.
“Ta quyết định.” Nguyên Viên khép lại quyển từ điển tiếng Anh, “Dẫn hắn đi ra để cho chúng ta thẩm tra một lần.”
Dĩ Mạch: “Ôi chao?”
Lí Thiến: “Chúng ta mời hắn ăn cơm tốt lắm, oa ha ha”
Đường Tiểu Âm: “Tán thành!”
Nguyên Viên: “Buổi tối ngày mai hắn có rảnh không?”
Dĩ Mạch:“……”
Đèn rực rỡ mới lên. Dĩ Mạch rối rắm ngồi xổm trong toilet gửi tin nhắn.
“Ngày mai, ách, bạn cùng phòng của em nói, mời anh ăn cơm chiều……” Nàng bất đắc dĩ cắn cắn môi, ấn nút gửi thư đi.
Một lát sau, thu được hồi âm lời ít ý nhiều.
“Anh mời. Ngày mai anh tới đón các em.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Ách, có vẻ như muội đã bảo toàn được mạng sống.”
Bạch Nguyệt Quang: “Thanh Quân, nhìn lão bà của mình cùng con nhóc khác đánh nhau cảm giác như thế nào?”
Thanh Quân: “Cũng không tệ lắm. Đương nhiên, nếu nguyên nhân đánh nhau là ta, ta sẽ càng cao hứng.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Di, như vậy xem ra huynh cũng có không ít hoa đào?”
Thanh Quân: “Tạm thời không có, bất quá nếu phu nhân có nhã hứng cho ta động thủ, vi phu không ngại khổ hạnh một chút, thay phu nhân tìm vài đối thủ luận bàn.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “Nguyệt Quang tỷ, muội cảm thấy hình như đã chọn sai.”
Bạch Nguyệt Quang: “Ân, ta đây giúp muội liên hệ Anh Túc Thứ Thanh, muội tái giá qua bển đi.”
Thanh Quân: “Nếu muội đi qua bên kia, khi đánh nhau nhất định chớ quên cho ta biết, bằng không ta không kịp login cùng muội ‘Tương cứu trong lúc hoạn nạn’.”
Mạch Thượng Sắc Vi: “……”
Thanh Quân: “Xem ở ta bận trăm công nghìn việc vẫn login cứu muội nơi nước sôi lửa bỏng, đêm mai nể mặt cùng ăn tối được không?”
Mạch Thượng Sắc Vi: “…… Được.”
Dĩ Mạch đối với màn hình máy tính mỉm cười, chỉ cảm thấy phía sau có vật gì đó đang tới gần, vừa quay đầu lại, ba gương mặt mang biểu tình kỳ dị hiện ra trước mắt, dọa nàng thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
“Ách, các ngươi đã trở lại ~” Nàng bảo trì nụ cười tươi rói.
“Hừ hừ……” Lí Thiến nhịp nhàng duy trì ngữ điệu mẹ kế của nàng, khóe mắt hiện lên một đạo ám quang, hỏi,“Nói, tối hôm qua đi đâu vậy?”
“Nam nhân tiếp điện thoại kia là ai?” Đường Tiểu Âm thiên chân vô tà chớp mắt, làm bộ ngây thơ.
Nguyên Viên mặt không chút thay đổi dùng ngón trỏ ở trong cốc nước của Dĩ Mạch chấm một chút nước, sau đó ở trên mặt bàn vết lên hai chữ –JQ. Ánh mắt sắc bén kia cơ hồ có thể nhìn thấu an đồng học.
Dĩ Mạch nhìn sáu đôi mắt, a, không phải, là tám đôi mắt (Nguyên đại thần mang kính mắt) không chớp mắt nhìn chằm chằm chính mình, mồ hôi rơi xuống như mưa.
Ý của ánh mắt kia rất rõ ràng: Nếu không có giải thích hợp lý, ngươi sẽ chết thực thảm……
Vì thế, trong lòng nàng nổi lên một loại cảm giác ưu sầu giống như bị người bắt kẻ thông dâm tại giường.
“Cái kia…… Ngày hôm qua…… Ta ở lại trong nhà một bằng hữu……”
“Công mẫu ?” Lí Thiến ngoài cười nhưng trong không cười tới gần.
“Ách…… Nam.” Nàng lo lắng một lát, quyết định ăn ngay nói thật.
“Ngươi thất thân ?” Nguyên Viên hỏi thực thẳng.
“Không có……” Thật sự là, đám nữ nhân suy nghĩ mờ ám. Dĩ Mạch mồ hôi như thác.
“Vậy sao, tiếc nuối nha.” Trên mặt ba người rõ ràng hiện lên biểu tình tiếc hận.
“Các ngươi……” Dĩ Mạch ở bên cạnh bị các nàng làm cho nghẹn khuất.
“Nói, nam nhân kia niên kỉ bao nhiêu, thân cao, ba vòng, chức nghiệp, gia đình như thế nào?” Đường Tiểu Âm hỏi dồn.
“Ta chỉ tá túc ở nhà hắn thôi mà……”
Lí Thiến: “Chúng ta chỉ muốn biết tình huống cụ thể của chủ nhà mà thôi.”
Đường Tiểu Âm: “Đêm qua nguyệt mông lung điểu mông lung, nam nhân kia nói ‘Đêm nay nàng cùng ta ở chung một chỗ, xin chớ quấy rầy’ cư nhiên không có thừa cơ xuống tay……”
Dĩ Mạch: “Câu kia không phải hắn nói……”
Nguyên Viên: “Di, ta giống như ngửi được không chỉ có một loại hương vị gian tình?”
Lí Thiến: “A a a, còn có một nam nhân thần bí, An Dĩ Mạch, ngươi thành thật nói cho ta!”
Đường Tiểu Âm: “Thẳng thắn thì sống, kháng cự thì chết!”
Dĩ Mạch: “…… Các vị lão gia, để tiểu nữ tử uống miếng nước đi.”
Phòng ngủ 512 hệ quảng cáo năm thứ hai, ở C đại cũng coi như nổi danh. Trên phố bình luận, phòng ngủ tứ nữ tướng mạo xinh đẹp, phong cách dị thường, chỉ có thể đứng xa mà xem, không thể động vào.
Kết luận này được đưa ra có liên quan đến sự kiện “Bàn tay môn” vào một ngày mùa đông. Khi đó vừa vào học không lâu, tên nam nhân đáng khinh nhất năm thứ ba với đôi mắt mở to hay nhắm lại cũng là hình tam giác đã nhắm vào Đường Tiểu Âm dịu ngoan như nước. Nam nhân hoa tâm, tiêu tiền như nước, cả ngày bồi dưỡng ra một quả tim sói bác ái lạm tình.
Đường Tiểu Âm tính tình nhu nhược, trải qua uyển chuyển cự tuyệt bị lầm thành lạt mềm buộc chặt. Học trưởng mắt tam giác xiêm áo ra trận mướn đến dàn nhạc, cũng ở phòng ngủ dưới lầu dùng Lam Sắc Yêu Cơ kết thành một chữ LOVE thật lớn, làm cho nàng sợ tới mức ngay cả xuống nhà cũng không dám.
Lí Thiến một cú điện thoại gọi bảo an tới, lấy lý do “Quấy rầy nghỉ ngơi” mạnh mẽ đuổi đi dàn nhạc. Sau đó xuống lầu đối học trưởng mắt tam giác nói “Tiểu Âm ngủ, ngài thích đứng thì đứng. Bất quá ngoài trời rất lạnh, ngài tốt nhất nên mặc nhiều một chút.”
Nam nhân căm giận mà đi. Sau đó liền truyền đến tin đồn hắn thẹn quá thành giận chung quanh phỉ báng Đường Tiểu Âm là dâm nữ, chọc Tiểu Âm nghẹn khuất đỏ hai hốc mắt.
Ngay sau đó ở căn tin, một đám nữ sinh năm ba vây quanh Tiểu Âm đang xếp hàng mua xơm, cầm đầu đi lên đánh nàng một tát, trong miệng lẩm bẩm “Cho ngươi câu dẫn Tôn Hải……”
Tiểu Âm lập tức sững sờ, đầu kêu ong ong, nửa ngày mới phản ứng lại, Tôn Hải chính là tên khoa học của nam nhân mắt tam giác, vừa định cãi lại, chỉ thấy Nguyên Viên bên cạnh đưa tay kéo mình ra phía sau, tiếp đó vung tay cho nữ nhân hung hăng kia một bạt tai.
Chung quanh một mảnh hút không khí thanh.
Đám kia nữ sinh năm ba kêu gào tiến lên, bị Lí Thiến lấy một chén canh nóng hắt thành hình vòng cung bức lui. Lí Thiến cầm hũ dấm chua trên bàn ăn hắt vào nữ sinh kia, cắn răng nói: “Ngươi không phải thích ăn dấm chua sao, hôm nay ta mời khách.”
“Các ngươi làm gì!” Nam sinh kêu Tôn Hải đã ở căn tin ăn cơm, thấy tình cảnh này, không khỏi đứng dậy kêu ngừng.
Dĩ Mạch hướng hắn đi tới, đứng ở trước mặt hắn. Đối với Tôn Hải cao lớn mà nói, vóc dáng của nàng quá mức thấp bé, cho nên nàng hơi hơi ngẩng đầu lên.
“Tôn Hải là ngươi?” Nàng hỏi.
“Phải, làm sao?” Hắn cảm thấy không hiểu.
“Ta là bạn cùng phòng của Đường Tiểu Âm, An Dĩ Mạch.” Đôi đồng tử của nàng lóe lên một tia âm Thẩm,“Trò khôi hài hôm nay là do ngươi bày ra? Đương nhiên, ngươi có thể phủ nhận. Bất quá ta vừa vặn nhìn thấy nữ nhân kia đánh mắt về phía ngươi. Theo lý thuyết ta nên gọi ngươi một tiếng học trưởng, chỉ tiếc, ngươi không xứng. Từ hôm nay trở đi, mời ngươi cách Tiểu Âm xa một chút.” Nói xong, nàng xoay người bước đi.
Tôn Hải nổi trận lôi đình đưa tay túm lấy vai nàng, cánh tay lại Thẩm xuống, bị một bàn tay to khác bắt lấy. Hắn ngẩng đầu, người nọ đúng là hội trưởng hội học sinh — Tống Úc Bạch.
Thấy tiểu nha đầu này nhìn mình có chút kinh ngạc, Tống Úc Bạch trong lòng thở dài một hơi.
Quả nhiên mình vẫn không đủ lý trí nha, rõ ràng muốn khéo léo, lại phá công trong hôm nay, rỗi rãi không có việc gì làm lại đi quản chuyện này.
“Nơi này là trường học, làm trò như vậy không phải quá khó nhìn.” Trên tay hắn dùng sức vài phần, mạnh mẽ đem cánh tay Tôn Hải từ trên vai Dĩ Mạch kéo xuống. “Mọi người đều là đồng học, khiêm nhượng một chút không được sao? Huống hồ học sinh năm ba đều là đại tỷ trong trường, không nói tạo tấm gương, ít nhất ngôn hành cũng phải cẩn thận. Việc này nếu làm lớn, mặt mũi của lãnh đạo học viện phải để đi đâu, hơn nữa chỗ hiệu trưởng cũng không biết nên nói thế nào, huống hồ truyền ra ngoài, phong cách trường C đại cũng sẽ chịu nghi ngờ. Nể mặt ta, mỗi người nhường một bước, lui đi.”
Những lời này thực linh hoạt. Sắc mặt Tôn Hải trở nên có chút khó coi. Việc này lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, mà ý đồ Tống Úc Bạch cũng rất rõ ràng, nếu hắn nhúng tay quản việc này, nếu chính mình động thủ lần nữa, hắn sẽ đem việc này báo cáo lão sư, lại liên hệ hiệu trưởng. Nguyên nhân dẫn đến việc này đều là do mình, nếu làm lớn…… Hắn chớp chớp mắt tam giác, nói:“Nếu không phải nể mặt ngươi, ta sẽ không dễ dàng buông tha nha đầu chết tiệt kia.” Nói xong, liền vỗ vỗ mông rời đi.
Nữ sinh năm ba bị một tát và ăn cả bình dấm chua thấy Tôn Hải đi rồi, mặt mũi mất hết, càng không nhịn được, còn muốn phát tác, bị Nguyên Viên đến trước mặt đá cho mấy phát mà sửng sốt.
“Hắn cho các ngươi bao nhiêu tiền diễn trò? Một ngàn đủ không?” Nguyên đại thần khí tràng đầy đủ, Lí Thiến ở phía sau nàng không khỏi rùng mình một cái. Trong tay nắm một tập tiền, ngữ điệu Nguyên Viên cơ hồ kết băng:“Cầm tiền, sau đó, cút.”
Ước chừng là ánh mắt của nàng làm cho người ta sợ hãi, nữ sinh kia thế nhưng hốt hoảng rời đi.
Căn tin thật lâu rơi vào trạng thái im lặng, mọi người cố gắng dung nhập bối cảnh.
“Cám ơn.” An Dĩ Mạch hướng nam sinh giúp nàng mỉm cười.
Tống Úc Bạch khom người nhặt tiền trên đất lên, giao cho nàng, cười nói: “Các ngươi…… có những lúc xung đột trực diện không phải là phương pháp tốt nha.”
Dĩ Mạch: “Học trưởng nhận thức người kêu Tôn Hải kia sao?”
“Ân, tính nhận thức đi.”
“Có thể làm cho hắn không cần ở chung quanh nói xấu Tiểu Âm, dù sao danh dự nữ sinh rất quan trọng.”
“Ta thử xem.”
“Cám ơn.”
“Ngươi như thế nào xác định Tôn Hải chính là chủ giả?”
“Ách, thời điểm nữ sinh kia bị Lý Thiến tạt dấm, biểu hiện của hắn giống như đang xem tuồng.”
“Ngươi thực thông minh.”
“…… Đúng dịp mà thôi, ta thực ngốc.”
“Ha ha.”
Đó là lần đầu tiên Dĩ Mạch đứng trước mặt Tống Úc Bạch. Khi đó nàng cũng không biết, hắn và nàng sẽ có một đoạn tình kết đáng kể.
Mà Tống Úc Bạch cũng không biết, nữ sinh linh hoạt động lòng người này từng chút từng chút hấp dẫn ánh mắt của hắn, tiến vào hắn sinh mệnh, trở thành hắn cả đời bận tâm.
Sau sự kiện căn tin này, bốn người sau khi trở lại phòng ngủ triển khai thảo luận. nhiệt liệt
Lí Thiến: “Nữ nhân kia nên cảm thấy may mắn vì trong tay ta là dấm chua, không phải nước nóng, bằng không nàng liền hủy dung.”
Nguyên Viên: “Đối với cái loại đó, hủy dung tương đương chỉnh dung.”
Đường Tiểu Âm: “Cám ơn các ngươi.”
Lí Thiến: “Cảm tạ cái gì, ngươi lúc ấy nên trả cho nàng một cái tát a.”
Đường Tiểu Âm: “Ta nghĩ đánh lại…… Nguyên Viên so với ta động tác mau……”
Lí Thiến: “Kỳ thật ta cũng muốn đi lên đánh, nhưng không vượt qua nổi.”
Dĩ Mạch: “…… Uy uy.”
Nguyên Viên: “Kia thật đúng là may mắn, tay chân ta lúc nào cũng nhanh nhẹn, thỉnh các vị lần sau lẹ hơn.”
……
Từ nay về sau, phòng ngủ 512 một trận chiến thành danh, trở thành một truyền thuyết.
Có lẽ cảm tình giữa con người chính là như vậy. Khi đó các nàng trải qua tình cảnh khốn khó, mới có ngày nay đoàn kết bao dung lẫn nhau.
Dựa theo cách nói của Lí Thiến, bốn nàng hợp cùng một chỗ, chính là một chiếc xe tăng không gì thương tổn được.
Giữa bốn nha đầu không hề giấu diếm bất cứ bí mật gì, các nàng chia sẻ hết thảy quan điểm và cái nhìn về thế giới chung quanh, bao gồm cả oán hận cùng đố kỵ nhỏ nhen. Ví dụ như nữ sinh a đi làm mũi hay nam sinh b đã phóng đãng còn nói lắp, mặt khác nguyền rủa Trương mặt ngựa trĩ nội trĩ ngoại trĩ hỗn hợp, Diệt Tuyệt sư thái đi giày cao gót bị ngã cầu thang, bị chó cắn.
“Cho nên, ngươi cùng nam nhân trong trò chơi kết đôi trong hiện thực?” Nghe Dĩ Mạch nói xong toàn bộ chuyện xưa, Lí Thiến đảo mắt hỏi.
“Không thể xem như kết đôi, hắn nói thử một lần……” Nàng hồi tưởng những việc xảy ra nơi cầu thang kia, hai má ửng đỏ.
“Hắn nói chú ý ngươi thật lâu sao?” Nguyên Viên lo lắng luôn mãi,“Ta cảm thấy Dĩ Mạch ngươi với hắn còn chưa đủ hiểu biết.”
“Ân. Xác thực.” Nàng thừa nhận.
“Ngươi ngàn vạn không cần vì quên ai đó mà miễn cưỡng chính mình yêu đương.” Tiểu Âm nhíu mi.
“Sẽ không. Tống Úc Bạch cùng hắn hoàn toàn là hai việc khác nhau. Không có lấy nửa điểm quan hệ.” Nàng cười.
“Ta quyết định.” Nguyên Viên khép lại quyển từ điển tiếng Anh, “Dẫn hắn đi ra để cho chúng ta thẩm tra một lần.”
Dĩ Mạch: “Ôi chao?”
Lí Thiến: “Chúng ta mời hắn ăn cơm tốt lắm, oa ha ha”
Đường Tiểu Âm: “Tán thành!”
Nguyên Viên: “Buổi tối ngày mai hắn có rảnh không?”
Dĩ Mạch:“……”
Đèn rực rỡ mới lên. Dĩ Mạch rối rắm ngồi xổm trong toilet gửi tin nhắn.
“Ngày mai, ách, bạn cùng phòng của em nói, mời anh ăn cơm chiều……” Nàng bất đắc dĩ cắn cắn môi, ấn nút gửi thư đi.
Một lát sau, thu được hồi âm lời ít ý nhiều.
“Anh mời. Ngày mai anh tới đón các em.”
/67
|