Cố Quân Thanh lời vừa nói ra, Đỗ Vân Trạch không khỏi mi tâm nhảy dựng.
Tiểu tử này, làm cái trò gì! Trong lòng hắn thầm mắng một câu.
Rõ ràng nói muốn rời xa Cố gia hết thảy, lại cố tình ở thời điểm này làm ra những chuyện động kinh.
Hắn gọi điện thoại, nói vài câu. Chỉ chốc lát, Nancy một thân thường phục xuất hiện ở phòng khách.
“Viễn Ca đâu?” Đỗ Vân Trạch hỏi.
“Hắn…… Nói là muốn giải sầu, ước chừng sau chín giờ đều không liên lạc được.” Nancy cúi đầu.
“Ta nhớ rõ đã dặn ngươi, phải theo sát hắn. Tiểu tử này chọc phiền toái còn ít sao? Ngươi làm trợ lý như thế nào!” Đỗ tức giận chất vấn.
“Thực xin lỗi……” Nancy cúi đầu, thanh âm xin lỗi thật nhỏ.
“Ngươi đi bắt hắn đến cho ta, bằng không, ngày mai về nhà ăn cơm.” Tối hậu thư.
Nancy ủy khuất đỏ hốc mắt, đang muốn ra ngoài, lại thiếu chút va chạm với người đang đi vào.
Ngoài cửa có hai người, một là thư ký của Đỗ Vân Trạch, một là nam nhân để bím tóc. Nancy ngẩng đầu, thấy trên tai hắn lóe lên ánh sáng bạc.
“Cô không sao chứ, tiểu thư.” Hắn mỉm cười nho nhã lễ độ, ngữ điệu bình thản lại mang theo giọng mũi rất nhỏ.
Nancy gật gật đầu, mới phát hiện chính mình chắn cửa, vì thế vội vàng nghiêng người nhường lối.
Người nọ theo thư ký cùng nhau đi vào. Nàng hít một hơi thật sâu, nháy mắt mấy cái.
Không có thiên lý, nam nhân này lớn lên thật đẹp.
So với Tô Viễn Ca còn muốn yêu nghiệt nha……
Cố Quân Thanh thấy hắn xuất hiện có chút ngoài ý muốn.
Mà ánh mắt Lệnh Hồ Diêu vẫn dừng ở trước mặt nam nhân bởi vì lo âu nên có vẻ mỏi mệt này. Hắn bất động thanh sắc đứng đó một lúc lâu, đôi mắt rũ xuống, khóe miệng nhếch lên.
Trong đầu.
Ánh tịch dương màu vàng loang lổ.
Tiểu nha đầu khóc mệt từng chút từng chút cọ vào vai hắn. Thỉnh thoảng dùng cánh tay béo tròn đang ôm lấy cổ hắn dụi dụi mắt.
– Hồ Ly Diêu, mắt của em rất đỏ, làm sao bây giờ?
– Có cái gì mà làm sao bây giờ, nếu thật sự không gả được, anh đành làm người tốt vì dân trừ hại lấy em nha.
Thiếu niên thanh âm trong trẻo, mang theo ý cười sủng nịch, giống như đang hiện lên trước mắt.
Hắn lại lần nữa giương mắt, đón nhận ánh mắt điều tra của Cố Quân Thanh, Thẩm ngâm một lát, nói: “Dĩ Mạch, ở chỗ ta.”
Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy cô nương cuộn mình nằm trong góc ngẩng đầu nhìn mình.
Tâm mạnh chìm xuống, không còn khí lực nổi lên.
Trong mắt nàng là bất lực, đau thương, không biết làm sao cứ như vậy không che dấu hiện lên trước mắt hắn. Nàng lại như cũ tươi cười, làm bộ như không sao cả trêu chọc: “Anh tới đón em……”
Nha đầu này làm cho người ta đau lòng, những năm tháng hai người xa cách, đã muốn biến thành bộ dáng động lòng người như thế.
Nếu không nói cho hắn thì tốt rồi.
Chút hối hận nho nhỏ này nổi lên trong lòng, không có cơ sở.
Chẳng qua, thấy biểu tình lo âu của hắn, thần sắc sợ sệt sau khi nghe thấy những lời này liền tông cửa chạy ra, bởi vì không biết nguyên do sự việc mà trong lòng vẫn tồn tại bất ổn.
Lệnh Hồ Diêu thở dài.
Cố Quân Thanh, ta đem tín nhiệm lớn nhất cho ngươi, chỉ hy vọng, ngươi không phụ ta.
Lệnh Hồ Diêu lái xe về nhà, lại thấy Audi r8 đứng ở dưới lầu. Cố Quân Thanh tựa vào bên cạnh xe, đốt một điếu thuốc.
“Vì sao không đi lên?” Hồ Ly cũng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
“Nàng ngủ.” Trả lời thực ngắn gọn.
“Nàng tỉnh.” Phản bác cũng thực ngắn gọn.
“Không có chìa khóa.”
“Khi ngươi đi ra khỏi phòng khách ta đã nhét vào tay ngươi.”
“Ta đã quên ngươi ở lầu mấy.”
“Ngươi tới vô số lần, mỗi lần đều chuẩn xác không lầm tìm được nhà của ta.”
“Ngươi vì sao cứ truy hỏi mãi thế?” Cố Quân Thanh rốt cục không thể nhịn được nữa.
“Ta chỉ là, chưa thấy qua cầm thú rụt rè.” Hồ Ly híp mắt nhún vai.
“Ta không có tự tin để mở cửa.” Hắn Thẩm mặc một hồi, nói, “Ta không rõ vì sao nàng lại xuất hiện ở nhà ngươi, nhưng nguyên nhân hình như có liên quan đến ta.”
“Đừng nhìn ta, nàng không nói cho ta biết.”
“Ngươi là ở đâu tìm được nàng?”
“Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty ngươi.”
Cố Quân Thanh nhíu mi, coi như nhớ tới cái gì, thở dài một hơi.
“Đã biết nguyên do?” Hồ Ly hỏi.
“Ân. Đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.”
“Ta mặc kệ là vì sao, chẳng qua.” Lệnh Hồ Diêu rít một hơi, đem tàn thuốc ném vào thùng rác, “Nếu lần sau lại để cho ta gặp được những chuyện như vậy, ta sẽ một quyền đánh bay ngươi.” Một lát, hắn bổ sung, “Bởi vì nàng là muội muội của ta.”
Thẩm mặc một lát.
Hắn đáp: “Không có lần sau.”
Chiếc xe Volvo màu rượu đỏ thong thả chạy về phía trước. Sau kính chiếu hậu nhìn thấy thân ảnh Cố Quân Thanh càng ngày càng xa, ở chỗ ngoặt hoàn toàn biến mất.
Quả nhiên, không nói cho hắn là đúng nha……
Làm cho hắn lo âu đến nỗi đến đá quán công ty giải trí Thiên Duyệt, quật ba thước đào ra Tô Viễn Ca, sau đó triển khai một hồi cầm thú đại chiến dã thú, huyết tinh khủng bố bạo lực……
A a ~ quả nhiên ta vẫn còn thiện lương chán ~
Hồ Ly nhíu mày nhìn nhìn đồng hồ. ba giờ sáng.
Rõ ràng là một ngày thoải mái không cần tăng ca, lại bị hai vị này này ép buộc đến mức buồn ngủ mà không có nhà để về. Khóe mắt mấy chữ to trên biển hiệu Lưu Vân đình viện, hắn ngáp một cái rồi xuống xe.
Hoàn toàn không ấn chuông cửa, vươn móng vuốt giật tay nắm cửa.
Chu thẩm còn buồn ngủ ra mở cửa, thấy một tên yêu nghiệt híp mắt nhún nhún vai, cười cực kỳ vô sỉ.
“A ~ Bên ngoài lạnh lắm nha, Cố Quân Thanh đoạt nhà của ta, ta đến nơi này liền đông cứng lại.” Bỗng nhiên thay biểu tình tội nghiệp,“ Chu thẩm hòa ái dễ gần, làm cho ta bữa ăn khuya để lấp đầy cái bụng đói đi ~”
Chu thẩm mặt không chút thay đổi ba một tiếng đóng cửa lại.
Hồ Ly Quân bị cự tuyệt ở cửa thở dài, nhìn trời. “Xem ra, chiêu giả bộ đáng thương này không có hiệu quả nha.” Tiện đà từ trong túi tiền sờ soạng nửa ngày lấy ra một cái chìa khóa.
“Nếu muốn ăn no mặc ấm phải dựa vào trí tuệ nha, đánh thêm một cái chìa khóa quả nhiên là bảo hiểm~”
Dứt lời, dùng chìa khóa mở cửa.
Tuy nhiên, cắm vào lại không di chuyển được……
Vì thế, Chu thẩm ở phòng bếp nấu bữa ăn khuya nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng tiếng tru của sói, cười đến gập thắt lưng.
Loại trí tuệ này, bình thường có quan hệ trực tiếp với tuổi tác nha.
Trên thế giới, còn có một chiêu khóa trái.
Thời điểm không ngủ được, một đêm dường như rất dài.
Dĩ Mạch khi thì bình tĩnh nhìn trần nhà, khi thì từ từ nhắm hai mắt lăn qua lộn lại, cuối cùng nhịn không được ngồi dậy.
Ra tường là cầm thú Cố Quân Thanh đáng ghét.
Cũng không phải ta.
Ta vì sao muốn rối rắm như vậy.
Nếu lúc ấy tiến lên ưỡn ngực chất vấn rõ ràng, sẽ không bi thương mất ngủ suốt đêm.
Nam tử mà ta thích đồng thời cũng phải thích ta. Ở giữa, không thể có người khác chen vào.
Nếu hắn làm không được, như vậy, ít nhất phải để cho ta nói ‘gặp lại’ trước mới đúng.
Nghĩ đến đây. Nàng cố lấy mặt bánh bao, đụng đến di động, ấn nút khởi động máy.
Vừa khởi động máy, liền nhảy ra rất nhiều tin nhắn. Di động đáng thương của nàng bị treo, nửa ngày mới hồi lại.
Cư nhiên có gần sáu mươi cuộc gọi nhỡ, phân biệt đến từ Quan Tài, Bạch Nguyệt Quang, Alex, cầm thú khác cùng với ba con nhóc trong phòng ngủ.
Cố Quân Thanh nhiều nhất, ước chừng chiếm một nửa.
Sau đó là tin nhắn. Dĩ Mạch lần lượt xem từng cái, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
Bỗng nhiên biến mất thật là hành vi vô trách nhiệm.
Những hàng chữ quan tâm lo lắng truyền đến này làm cho nàng cảm thấy áy náy.
Có tin nhắn đến từ Alex.
– Dĩ Mạch, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy? Ta đem ngươi đánh mất, nếu ngươi không xuất hiện Cố Quân Thanh sẽ giết ta. Ta lần đầu tiên thấy hắn như vậy, tất cả mọi người thực sợ hãi.
Quan Tài :
– Tiểu Sắc Vi, nhìn thấy tin nhắn phải trả lời chúng ta. Chúng ta ở chung quanh tìm muội.
Bạch Nguyệt Quang :
– Mạch Mạch, Cố Quân Thanh điên rồi. Nếu để cho hắn thấy Tô Viễn Ca sẽ xảy ra đại loạn. Muội cùng Tô ở chung một chỗ, bảo hắn nhanh chút rời đi.
……
Còn có phòng ngủ ba con nhóc :
– Con nhóc, ngươi làm sao vậy, bỗng dưng biến mất, muốn chúng ta lo lắng đến chết sao? Nhìn thấy mau trả lời.
– Nói là ngươi mất tích ? Cửa trường đã đóng, hiện tại nếu chúng ta muốn đi ra ngoài tìm ngươi sẽ làm lớn chuyện. Ngươi rốt cuộc chết ở nơi nào vậy?
– Nếu ngươi còn chưa biến thành xác chết, như vậy, trả lời mau.
Sau đó là những tin nhắn đến từ Cố Quân Thanh.
– Không biết đã xảy ra cái gì, tìm khắp nơi nơi không thấy em. Anh thực lo lắng, thật sự lo lắng.
– Mạch, trả lời anh đi. Được không?
– Mạch, em ở đâu? Chỉ cần em nói cho anh biết em hiện tại an toàn là tốt rồi.
– Lái xe chung quanh tìm kiếm trên đường, lòng rất lo lắng. Anh không nên để một mình em đi đến tiệc rượu, anh thực hối hận.
– Gửi tin tức cho anh, xin em……
Nhìn đến chỗ này, nước mắt của nàng rốt cục nhịn không được rơi xuống.
Chân tình, hoặc là giả ý.
Nếu hết thảy đều là giả, tự phụ như anh, làm gì vì em mà buông bỏ tự tôn cùng cường thế.
Em chỉ là bữa điểm tâm nhỏ ngoài bữa ăn chính, không phải sao?
Tin nhắn cuối cùng. Thời gian gửi là ba giờ sáng. Đến từ Cố Quân Thanh.
– Biết được em bình yên, anh rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ở dưới lầu chờ em. Chờ em cho anh một cơ hội giải thích.
Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ đúng 5 giờ sáng. Nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Bên đường, chiếc Audi r8 đang đỗ ở đó.
Trên đường phủ đầy hơi sương. Một thân ảnh quen thuộc tựa vào trên xe, bên môi sáng lên điểm đỏ nhỏ bé.
Hắn đang hút thuốc.
Nhìn thời gian gửi tin nhắn, hắn đã đợi hai tiếng trong thời tiết giá buốt.
cầm thú này.
Dĩ Mạch khụt khịt cái mũi.
Hắn cứ như vậy đem quyền chủ động hoàn toàn giao lại cho mình, lại dùng phương thức như vậy làm cho mình muốn tránh cũng không thể tránh.
Nàng Thẩm ngâm một lát, khoác thêm áo đi ra ngoài.
Thời điểm Dĩ Mạch đứng ở trước mặt Cố Quân Thanh, dũng khí quyết tuyệt cơ hồ bị một cái chớp mắt của người đối diện đánh bay.
Hắn thoạt nhìn thực mỏi mệt. Trong ánh mắt mang theo một tia mờ mịt, lại ép buộc bản thân phải thanh tỉnh
“Anh nghĩ em sẽ không xuống gặp anh.” Bên môi hắn hiện ra một chút cười.
“Anh không phải muốn cho em ở lại trong nhà Hồ Ly Diêu sao?” Nàng ngẩng mặt,“Em là tới nghe lý do.”
“Lên xe đi.” Hắn vì nàng mở cửa xe,“Anh dẫn em đi xem lý do.”
Xe dừng lại ở một khu dân cư cao tầng.
Cố Quân Thanh cùng Dĩ Mạch lên lầu 12.
Đến trước cửa phòng 1216. Hắn ấn chuông cửa.
Sau khi hồi chuông thứ sáu vang lên, Bạch Cốt còn ngái ngủ chỉ khoác một kiện áo ngủ, gãi gãi đầu đi dép lê ra mở cửa, thấy rõ đứng trước mắt là Cố Quân Thanh, mặt âm trầm nói: “Con bà nó, không để cho người ta sống mà. Tối hôm qua thảm thương truy tìm đến 3 giờ, hiện tại sáng sớm đã đến gõ cửa, ngươi điên rồi sao?”
Tầm mắt của hắn dừng ở trên người Dĩ Mạch đứng phía sau Cố Quân Thanh, di một tiếng, hỏi: “Nha đầu, muội không phải cùng Tô Viễn Ca bỏ trốn sao, như thế nào bị bắt trở về ?”
Dĩ Mạch không nói gì nhìn trời.
“Đỗ Họa Nhiễm, ngươi lăn ra đây cho ta.” Cố Quân Thanh đứng ở cửa, hướng trong phòng kêu.
Chỉ chốc lát, một nữ nhân đầu tóc rối tung đứng ở bên người Bạch Cốt. Con nhóc này cư nhiên cái gì cũng chưa mặc, chỉ quấn chăn. Nàng ngáp một cái dụi dụi mắt, kêu lên một câu: “A, ca, sớm ~”
“……”Cố Quân Thanh luôn luôn cầm thú hết chỗ nói rồi.
Dĩ Mạch bị hình ảnh trước mắt làm cho rung động, đó đúng là một nữ nhân xinh đẹp, chẳng qua, chẳng qua…… Thân thể của nàng dường như vẫn còn ở giai đoạn thiếu niên. So với Lí Thiến 70a còn bi thương, nàng cơ hồ, ách, nhìn không ra dấu vết phát dục……
Hơn nữa, rạng sáng ở trong nhà nam nhân. Hai người, loại trạng thái này.
Dĩ Mạch đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ.
“Tuy em không có hở chỗ nào, nhưng, tốt xấu vẫn nên che lấp một chút.” Bạch Cốt một phen ôm nàng vào lòng.
Cố Quân Thanh nghiêm mặt: “Tối hôm qua ta đã nói với ngươi, nếu phụ thân ngươi hỏi đến, ta sẽ không che giấu cho ngươi, loại chuyện ở chung này.”
Đỗ Họa Nhiễm mắt trợn trắng: “Sớm biết thế đã không đi cầu ngươi. Chẳng qua, nếu Cố Tĩnh Hàn biết ngươi gióng trống khua chiêng tìm một nha đầu cả đêm, hắn sẽ tức giận đến bất tỉnh a ~”
“Bức Tranh Nguyền Rủa là nhân yêu, cộng thêm cấu kết cùng Tọa Yên Thiên Hạ Bạch Cốt làm việc xấu. Chuyện này nếu để cho đám con nhóc bị ngươi lừa tài lừa sắc ở Anh Túc Thứ Thanh kia phát hiện thì sẽ có hậu quả gì?”
“Cầm thú Thanh, ngươi ngươi……” Nàng giống như tiểu sư tử, ở trong lòng Bạch Cốt giương nanh múa vuốt.
“Uy uy, cấu kết với nhau làm việc xấu, từ này cũng……” Bạch Cốt rối rắm.
“Trước khi ta đến đây đã điện thoại cho pa pa của nàng, nếu ta đoán không sai, ông ta đang ở trên phi cơ bay về từ ước Úc. Nhìn hai ngươi làm.” Làm hại hắn trở thành ruồi bọ bay lượn cả đêm, đầu sỏ gây nên chính là muội muội đáng đánh đòn này. Sớm biết thế đã không để cho bảo vệ đem nàng vào văn phòng ở bất lạc Viêm Dương, trực tiếp đá ra ngoài thì tốt rồi, lại còn hảo tâm đưa nàng về nhà. Kết quả hơn nửa đêm, con nhóc này cư nhiên lại chạy đến chỗ Bạch Cốt. Không hung hăng trả thù, nỗi hận này tuyệt đối nuốt không trôi.
Nữ sinh đứng đằng sau Cố Quân Thanh nhìn đỗ con nhóc tru lên “Cầm thú Thanh, ta muốn chém ngươi”, cùng với hình ảnh Bạch Cốt trực tiếp đem nàng vác lên vai trở về phòng ngủ, nhịn không được cười rộ lên.
“Đêm qua, người em nhìn thấy, là nàng.” Cố cầm thú giải thích.
“Ân.” Dĩ Mạch gật đầu.
“Cho nên, đừng tức giận, được không?”
“Ân.”
Hắn đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Lại nghe nữ sinh gằn từng tiếng nói rõ ràng.
“Nhưng là, em phát hiện, em thích Tô Viễn Ca, nhiều hơn anh.”
Tiểu tử này, làm cái trò gì! Trong lòng hắn thầm mắng một câu.
Rõ ràng nói muốn rời xa Cố gia hết thảy, lại cố tình ở thời điểm này làm ra những chuyện động kinh.
Hắn gọi điện thoại, nói vài câu. Chỉ chốc lát, Nancy một thân thường phục xuất hiện ở phòng khách.
“Viễn Ca đâu?” Đỗ Vân Trạch hỏi.
“Hắn…… Nói là muốn giải sầu, ước chừng sau chín giờ đều không liên lạc được.” Nancy cúi đầu.
“Ta nhớ rõ đã dặn ngươi, phải theo sát hắn. Tiểu tử này chọc phiền toái còn ít sao? Ngươi làm trợ lý như thế nào!” Đỗ tức giận chất vấn.
“Thực xin lỗi……” Nancy cúi đầu, thanh âm xin lỗi thật nhỏ.
“Ngươi đi bắt hắn đến cho ta, bằng không, ngày mai về nhà ăn cơm.” Tối hậu thư.
Nancy ủy khuất đỏ hốc mắt, đang muốn ra ngoài, lại thiếu chút va chạm với người đang đi vào.
Ngoài cửa có hai người, một là thư ký của Đỗ Vân Trạch, một là nam nhân để bím tóc. Nancy ngẩng đầu, thấy trên tai hắn lóe lên ánh sáng bạc.
“Cô không sao chứ, tiểu thư.” Hắn mỉm cười nho nhã lễ độ, ngữ điệu bình thản lại mang theo giọng mũi rất nhỏ.
Nancy gật gật đầu, mới phát hiện chính mình chắn cửa, vì thế vội vàng nghiêng người nhường lối.
Người nọ theo thư ký cùng nhau đi vào. Nàng hít một hơi thật sâu, nháy mắt mấy cái.
Không có thiên lý, nam nhân này lớn lên thật đẹp.
So với Tô Viễn Ca còn muốn yêu nghiệt nha……
Cố Quân Thanh thấy hắn xuất hiện có chút ngoài ý muốn.
Mà ánh mắt Lệnh Hồ Diêu vẫn dừng ở trước mặt nam nhân bởi vì lo âu nên có vẻ mỏi mệt này. Hắn bất động thanh sắc đứng đó một lúc lâu, đôi mắt rũ xuống, khóe miệng nhếch lên.
Trong đầu.
Ánh tịch dương màu vàng loang lổ.
Tiểu nha đầu khóc mệt từng chút từng chút cọ vào vai hắn. Thỉnh thoảng dùng cánh tay béo tròn đang ôm lấy cổ hắn dụi dụi mắt.
– Hồ Ly Diêu, mắt của em rất đỏ, làm sao bây giờ?
– Có cái gì mà làm sao bây giờ, nếu thật sự không gả được, anh đành làm người tốt vì dân trừ hại lấy em nha.
Thiếu niên thanh âm trong trẻo, mang theo ý cười sủng nịch, giống như đang hiện lên trước mắt.
Hắn lại lần nữa giương mắt, đón nhận ánh mắt điều tra của Cố Quân Thanh, Thẩm ngâm một lát, nói: “Dĩ Mạch, ở chỗ ta.”
Trong nháy mắt khi hắn nhìn thấy cô nương cuộn mình nằm trong góc ngẩng đầu nhìn mình.
Tâm mạnh chìm xuống, không còn khí lực nổi lên.
Trong mắt nàng là bất lực, đau thương, không biết làm sao cứ như vậy không che dấu hiện lên trước mắt hắn. Nàng lại như cũ tươi cười, làm bộ như không sao cả trêu chọc: “Anh tới đón em……”
Nha đầu này làm cho người ta đau lòng, những năm tháng hai người xa cách, đã muốn biến thành bộ dáng động lòng người như thế.
Nếu không nói cho hắn thì tốt rồi.
Chút hối hận nho nhỏ này nổi lên trong lòng, không có cơ sở.
Chẳng qua, thấy biểu tình lo âu của hắn, thần sắc sợ sệt sau khi nghe thấy những lời này liền tông cửa chạy ra, bởi vì không biết nguyên do sự việc mà trong lòng vẫn tồn tại bất ổn.
Lệnh Hồ Diêu thở dài.
Cố Quân Thanh, ta đem tín nhiệm lớn nhất cho ngươi, chỉ hy vọng, ngươi không phụ ta.
Lệnh Hồ Diêu lái xe về nhà, lại thấy Audi r8 đứng ở dưới lầu. Cố Quân Thanh tựa vào bên cạnh xe, đốt một điếu thuốc.
“Vì sao không đi lên?” Hồ Ly cũng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.
“Nàng ngủ.” Trả lời thực ngắn gọn.
“Nàng tỉnh.” Phản bác cũng thực ngắn gọn.
“Không có chìa khóa.”
“Khi ngươi đi ra khỏi phòng khách ta đã nhét vào tay ngươi.”
“Ta đã quên ngươi ở lầu mấy.”
“Ngươi tới vô số lần, mỗi lần đều chuẩn xác không lầm tìm được nhà của ta.”
“Ngươi vì sao cứ truy hỏi mãi thế?” Cố Quân Thanh rốt cục không thể nhịn được nữa.
“Ta chỉ là, chưa thấy qua cầm thú rụt rè.” Hồ Ly híp mắt nhún vai.
“Ta không có tự tin để mở cửa.” Hắn Thẩm mặc một hồi, nói, “Ta không rõ vì sao nàng lại xuất hiện ở nhà ngươi, nhưng nguyên nhân hình như có liên quan đến ta.”
“Đừng nhìn ta, nàng không nói cho ta biết.”
“Ngươi là ở đâu tìm được nàng?”
“Ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm công ty ngươi.”
Cố Quân Thanh nhíu mi, coi như nhớ tới cái gì, thở dài một hơi.
“Đã biết nguyên do?” Hồ Ly hỏi.
“Ân. Đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.”
“Ta mặc kệ là vì sao, chẳng qua.” Lệnh Hồ Diêu rít một hơi, đem tàn thuốc ném vào thùng rác, “Nếu lần sau lại để cho ta gặp được những chuyện như vậy, ta sẽ một quyền đánh bay ngươi.” Một lát, hắn bổ sung, “Bởi vì nàng là muội muội của ta.”
Thẩm mặc một lát.
Hắn đáp: “Không có lần sau.”
Chiếc xe Volvo màu rượu đỏ thong thả chạy về phía trước. Sau kính chiếu hậu nhìn thấy thân ảnh Cố Quân Thanh càng ngày càng xa, ở chỗ ngoặt hoàn toàn biến mất.
Quả nhiên, không nói cho hắn là đúng nha……
Làm cho hắn lo âu đến nỗi đến đá quán công ty giải trí Thiên Duyệt, quật ba thước đào ra Tô Viễn Ca, sau đó triển khai một hồi cầm thú đại chiến dã thú, huyết tinh khủng bố bạo lực……
A a ~ quả nhiên ta vẫn còn thiện lương chán ~
Hồ Ly nhíu mày nhìn nhìn đồng hồ. ba giờ sáng.
Rõ ràng là một ngày thoải mái không cần tăng ca, lại bị hai vị này này ép buộc đến mức buồn ngủ mà không có nhà để về. Khóe mắt mấy chữ to trên biển hiệu Lưu Vân đình viện, hắn ngáp một cái rồi xuống xe.
Hoàn toàn không ấn chuông cửa, vươn móng vuốt giật tay nắm cửa.
Chu thẩm còn buồn ngủ ra mở cửa, thấy một tên yêu nghiệt híp mắt nhún nhún vai, cười cực kỳ vô sỉ.
“A ~ Bên ngoài lạnh lắm nha, Cố Quân Thanh đoạt nhà của ta, ta đến nơi này liền đông cứng lại.” Bỗng nhiên thay biểu tình tội nghiệp,“ Chu thẩm hòa ái dễ gần, làm cho ta bữa ăn khuya để lấp đầy cái bụng đói đi ~”
Chu thẩm mặt không chút thay đổi ba một tiếng đóng cửa lại.
Hồ Ly Quân bị cự tuyệt ở cửa thở dài, nhìn trời. “Xem ra, chiêu giả bộ đáng thương này không có hiệu quả nha.” Tiện đà từ trong túi tiền sờ soạng nửa ngày lấy ra một cái chìa khóa.
“Nếu muốn ăn no mặc ấm phải dựa vào trí tuệ nha, đánh thêm một cái chìa khóa quả nhiên là bảo hiểm~”
Dứt lời, dùng chìa khóa mở cửa.
Tuy nhiên, cắm vào lại không di chuyển được……
Vì thế, Chu thẩm ở phòng bếp nấu bữa ăn khuya nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa cùng tiếng tru của sói, cười đến gập thắt lưng.
Loại trí tuệ này, bình thường có quan hệ trực tiếp với tuổi tác nha.
Trên thế giới, còn có một chiêu khóa trái.
Thời điểm không ngủ được, một đêm dường như rất dài.
Dĩ Mạch khi thì bình tĩnh nhìn trần nhà, khi thì từ từ nhắm hai mắt lăn qua lộn lại, cuối cùng nhịn không được ngồi dậy.
Ra tường là cầm thú Cố Quân Thanh đáng ghét.
Cũng không phải ta.
Ta vì sao muốn rối rắm như vậy.
Nếu lúc ấy tiến lên ưỡn ngực chất vấn rõ ràng, sẽ không bi thương mất ngủ suốt đêm.
Nam tử mà ta thích đồng thời cũng phải thích ta. Ở giữa, không thể có người khác chen vào.
Nếu hắn làm không được, như vậy, ít nhất phải để cho ta nói ‘gặp lại’ trước mới đúng.
Nghĩ đến đây. Nàng cố lấy mặt bánh bao, đụng đến di động, ấn nút khởi động máy.
Vừa khởi động máy, liền nhảy ra rất nhiều tin nhắn. Di động đáng thương của nàng bị treo, nửa ngày mới hồi lại.
Cư nhiên có gần sáu mươi cuộc gọi nhỡ, phân biệt đến từ Quan Tài, Bạch Nguyệt Quang, Alex, cầm thú khác cùng với ba con nhóc trong phòng ngủ.
Cố Quân Thanh nhiều nhất, ước chừng chiếm một nửa.
Sau đó là tin nhắn. Dĩ Mạch lần lượt xem từng cái, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
Bỗng nhiên biến mất thật là hành vi vô trách nhiệm.
Những hàng chữ quan tâm lo lắng truyền đến này làm cho nàng cảm thấy áy náy.
Có tin nhắn đến từ Alex.
– Dĩ Mạch, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy? Ta đem ngươi đánh mất, nếu ngươi không xuất hiện Cố Quân Thanh sẽ giết ta. Ta lần đầu tiên thấy hắn như vậy, tất cả mọi người thực sợ hãi.
Quan Tài :
– Tiểu Sắc Vi, nhìn thấy tin nhắn phải trả lời chúng ta. Chúng ta ở chung quanh tìm muội.
Bạch Nguyệt Quang :
– Mạch Mạch, Cố Quân Thanh điên rồi. Nếu để cho hắn thấy Tô Viễn Ca sẽ xảy ra đại loạn. Muội cùng Tô ở chung một chỗ, bảo hắn nhanh chút rời đi.
……
Còn có phòng ngủ ba con nhóc :
– Con nhóc, ngươi làm sao vậy, bỗng dưng biến mất, muốn chúng ta lo lắng đến chết sao? Nhìn thấy mau trả lời.
– Nói là ngươi mất tích ? Cửa trường đã đóng, hiện tại nếu chúng ta muốn đi ra ngoài tìm ngươi sẽ làm lớn chuyện. Ngươi rốt cuộc chết ở nơi nào vậy?
– Nếu ngươi còn chưa biến thành xác chết, như vậy, trả lời mau.
Sau đó là những tin nhắn đến từ Cố Quân Thanh.
– Không biết đã xảy ra cái gì, tìm khắp nơi nơi không thấy em. Anh thực lo lắng, thật sự lo lắng.
– Mạch, trả lời anh đi. Được không?
– Mạch, em ở đâu? Chỉ cần em nói cho anh biết em hiện tại an toàn là tốt rồi.
– Lái xe chung quanh tìm kiếm trên đường, lòng rất lo lắng. Anh không nên để một mình em đi đến tiệc rượu, anh thực hối hận.
– Gửi tin tức cho anh, xin em……
Nhìn đến chỗ này, nước mắt của nàng rốt cục nhịn không được rơi xuống.
Chân tình, hoặc là giả ý.
Nếu hết thảy đều là giả, tự phụ như anh, làm gì vì em mà buông bỏ tự tôn cùng cường thế.
Em chỉ là bữa điểm tâm nhỏ ngoài bữa ăn chính, không phải sao?
Tin nhắn cuối cùng. Thời gian gửi là ba giờ sáng. Đến từ Cố Quân Thanh.
– Biết được em bình yên, anh rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm. Anh ở dưới lầu chờ em. Chờ em cho anh một cơ hội giải thích.
Dĩ Mạch có chút kinh ngạc, mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, kim đồng hồ đã chỉ đúng 5 giờ sáng. Nàng đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Bên đường, chiếc Audi r8 đang đỗ ở đó.
Trên đường phủ đầy hơi sương. Một thân ảnh quen thuộc tựa vào trên xe, bên môi sáng lên điểm đỏ nhỏ bé.
Hắn đang hút thuốc.
Nhìn thời gian gửi tin nhắn, hắn đã đợi hai tiếng trong thời tiết giá buốt.
cầm thú này.
Dĩ Mạch khụt khịt cái mũi.
Hắn cứ như vậy đem quyền chủ động hoàn toàn giao lại cho mình, lại dùng phương thức như vậy làm cho mình muốn tránh cũng không thể tránh.
Nàng Thẩm ngâm một lát, khoác thêm áo đi ra ngoài.
Thời điểm Dĩ Mạch đứng ở trước mặt Cố Quân Thanh, dũng khí quyết tuyệt cơ hồ bị một cái chớp mắt của người đối diện đánh bay.
Hắn thoạt nhìn thực mỏi mệt. Trong ánh mắt mang theo một tia mờ mịt, lại ép buộc bản thân phải thanh tỉnh
“Anh nghĩ em sẽ không xuống gặp anh.” Bên môi hắn hiện ra một chút cười.
“Anh không phải muốn cho em ở lại trong nhà Hồ Ly Diêu sao?” Nàng ngẩng mặt,“Em là tới nghe lý do.”
“Lên xe đi.” Hắn vì nàng mở cửa xe,“Anh dẫn em đi xem lý do.”
Xe dừng lại ở một khu dân cư cao tầng.
Cố Quân Thanh cùng Dĩ Mạch lên lầu 12.
Đến trước cửa phòng 1216. Hắn ấn chuông cửa.
Sau khi hồi chuông thứ sáu vang lên, Bạch Cốt còn ngái ngủ chỉ khoác một kiện áo ngủ, gãi gãi đầu đi dép lê ra mở cửa, thấy rõ đứng trước mắt là Cố Quân Thanh, mặt âm trầm nói: “Con bà nó, không để cho người ta sống mà. Tối hôm qua thảm thương truy tìm đến 3 giờ, hiện tại sáng sớm đã đến gõ cửa, ngươi điên rồi sao?”
Tầm mắt của hắn dừng ở trên người Dĩ Mạch đứng phía sau Cố Quân Thanh, di một tiếng, hỏi: “Nha đầu, muội không phải cùng Tô Viễn Ca bỏ trốn sao, như thế nào bị bắt trở về ?”
Dĩ Mạch không nói gì nhìn trời.
“Đỗ Họa Nhiễm, ngươi lăn ra đây cho ta.” Cố Quân Thanh đứng ở cửa, hướng trong phòng kêu.
Chỉ chốc lát, một nữ nhân đầu tóc rối tung đứng ở bên người Bạch Cốt. Con nhóc này cư nhiên cái gì cũng chưa mặc, chỉ quấn chăn. Nàng ngáp một cái dụi dụi mắt, kêu lên một câu: “A, ca, sớm ~”
“……”Cố Quân Thanh luôn luôn cầm thú hết chỗ nói rồi.
Dĩ Mạch bị hình ảnh trước mắt làm cho rung động, đó đúng là một nữ nhân xinh đẹp, chẳng qua, chẳng qua…… Thân thể của nàng dường như vẫn còn ở giai đoạn thiếu niên. So với Lí Thiến 70a còn bi thương, nàng cơ hồ, ách, nhìn không ra dấu vết phát dục……
Hơn nữa, rạng sáng ở trong nhà nam nhân. Hai người, loại trạng thái này.
Dĩ Mạch đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ.
“Tuy em không có hở chỗ nào, nhưng, tốt xấu vẫn nên che lấp một chút.” Bạch Cốt một phen ôm nàng vào lòng.
Cố Quân Thanh nghiêm mặt: “Tối hôm qua ta đã nói với ngươi, nếu phụ thân ngươi hỏi đến, ta sẽ không che giấu cho ngươi, loại chuyện ở chung này.”
Đỗ Họa Nhiễm mắt trợn trắng: “Sớm biết thế đã không đi cầu ngươi. Chẳng qua, nếu Cố Tĩnh Hàn biết ngươi gióng trống khua chiêng tìm một nha đầu cả đêm, hắn sẽ tức giận đến bất tỉnh a ~”
“Bức Tranh Nguyền Rủa là nhân yêu, cộng thêm cấu kết cùng Tọa Yên Thiên Hạ Bạch Cốt làm việc xấu. Chuyện này nếu để cho đám con nhóc bị ngươi lừa tài lừa sắc ở Anh Túc Thứ Thanh kia phát hiện thì sẽ có hậu quả gì?”
“Cầm thú Thanh, ngươi ngươi……” Nàng giống như tiểu sư tử, ở trong lòng Bạch Cốt giương nanh múa vuốt.
“Uy uy, cấu kết với nhau làm việc xấu, từ này cũng……” Bạch Cốt rối rắm.
“Trước khi ta đến đây đã điện thoại cho pa pa của nàng, nếu ta đoán không sai, ông ta đang ở trên phi cơ bay về từ ước Úc. Nhìn hai ngươi làm.” Làm hại hắn trở thành ruồi bọ bay lượn cả đêm, đầu sỏ gây nên chính là muội muội đáng đánh đòn này. Sớm biết thế đã không để cho bảo vệ đem nàng vào văn phòng ở bất lạc Viêm Dương, trực tiếp đá ra ngoài thì tốt rồi, lại còn hảo tâm đưa nàng về nhà. Kết quả hơn nửa đêm, con nhóc này cư nhiên lại chạy đến chỗ Bạch Cốt. Không hung hăng trả thù, nỗi hận này tuyệt đối nuốt không trôi.
Nữ sinh đứng đằng sau Cố Quân Thanh nhìn đỗ con nhóc tru lên “Cầm thú Thanh, ta muốn chém ngươi”, cùng với hình ảnh Bạch Cốt trực tiếp đem nàng vác lên vai trở về phòng ngủ, nhịn không được cười rộ lên.
“Đêm qua, người em nhìn thấy, là nàng.” Cố cầm thú giải thích.
“Ân.” Dĩ Mạch gật đầu.
“Cho nên, đừng tức giận, được không?”
“Ân.”
Hắn đưa tay ôm nàng vào trong ngực. Lại nghe nữ sinh gằn từng tiếng nói rõ ràng.
“Nhưng là, em phát hiện, em thích Tô Viễn Ca, nhiều hơn anh.”
/67
|