Chúng tôi nhận ra nhau. Sau đó nói chuyện vui vẻ.
“Không ngờ cậu là cô gái hôm trước.”Đình Đình cười tủm tỉm. “Nghe giọng cậu lúc đó buồn cười thật.”
“Vậy… vậy hả?”Tôi cười gượng. “Còn tôi cứ tưởng cậu là ma.”
“À mà lúc đó, tôi thấy cậu đi rõ lâu. Có chuyện gì à?”Đình Đình ngước lên hỏi tôi.
“À à… có… có chút chuyện.”Tôi gãi đầu, ánh mắt hướng sang chỗ khác.
“Lôi Vĩ Vĩ lại kiếm chuyện đúng không?”Đình Đình cứ như cái mạng xã hội, biết được mọi thứ. Thấy tôi gật đầu, Đình Đình khoanh tay trước ngực. “Lôi Vĩ Vĩ một ngày không kiếm chuyện với chị Điệp Điệp thì không chịu được.”
“À mà này, chị Điệp Điệp là tiểu thư như vậy, sao lại đi làm nhân viên y tế?”Nhắc tới chủ đề, tôi lập tức hỏi trước khi quên.
“À, chị ấy bỏ nhà ra đi rồi vào đây làm việc. Muốn biết lí do không?”Đình Đình nháy mắt. Không đợi tôi trả lời, cô ấy kể luôn. “Chị ấy không được chọn làm người thừa kế gia tộc Lôi.”
“Gia tộc Lôi? Vậy Lôi Vĩ Vĩ…”Tôi kinh ngạc.
“Đúng! Chị ấy được luyện trở thành người thừa kế từ bé, nhưng sau khi có Lôi Vĩ Vĩ thì chị ấy bị tước mất chức đó. Quá tức giận, chị ấy bỏ đi và thề sẽ không liên quan tới Lôi gia nữa.”Đình Đình khẽ nhíu mày. “Nhưng không vì thế mà chị ấy ghẻ lạnh với em trai mình.”
“Ồ!”Quá cao cả, tình chị của Điệp Điệp tỷ dành cho Lôi Vĩ Vĩ thật sự lớn lao. Tôi nghe mà thấy ghen tị, bởi vì tôi không có anh chị em gì hết à.
“Nhìn chị Điệp Điệp hiền lành thế thôi, nhưng cực kì xứng đáng làm bang chủ. Hơn hẳn cái tên Lôi Vĩ Vĩ ngu ngốc, chỉ biết dùng bạo lực.”Đình Đình chép miệng, chán nản lắc đầu.
“À…. mà khoan, bang chủ là sao?”Tôi chợt ngớ người ra.
“À, cậu là học sinh mới nên không biết nhỉ.”Đình Đình nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên. “Nhưng tôi nghĩ người ngoài còn biết rất rõ cơ mà.”
“Haha… tôi mù thông tin. Cậu kể cho tôi được không?”Tôi ngại ngùng cười trừ. Hic, tôi thật sự xấu hổ khi bị nói là không biết gì mà. Tôi từ thủa cha sinh mẹ đẻ xem thời sự chưa tới 10 lần, lên mạng chưa tới 10 lần, biết được mỗi ông Hàn Mặc Tử giàu có gì gì đó. Với cả nhà tôi nghèo, không đủ tiền mua đồ dụng điện tử cho tôi.
“Nghe tôi kể từ đầu. Đừng có hỏi gì nhé!”Đình Đình nói. “Cái anh Khương Hạ Chính vừa rồi, muốn biết tại sao mọi người lại kinh sợ không?”Thấy tôi gật lia lịa, Đình Đình khẽ phì cười rồi kể tiếp. “Anh ấy là người thừa kế gia tộc mafia. Gia tộc Khương là một trong ba băng đảng mafia quyền lực nhất thế giới ngầm ở Trung Quốc.”
Vừa nghe Đình Đình thủ thỉ bên tai, tôi sợ hãi nổi cả da gà, dựng cả tóc gáy. Cái gì mà mafia? Cái gì mà băng đảng quyền lực?
Từ hồi bé, tôi chưa một lần nào tin vào phép màu hay những câu chuyện cổ tích. Khi lớn tôi lại càng không tin vào mấy chuyện ảo tưởng sức mạnh, băng đảng mafia này nọ hay thế giới ngầm. Thế mà bây giờ có người nói cái thế giới ngầm này tồn tại, lại còn phân bè chia phái theo gia tộc chứ. Hơn nữa, tôi vừa mới tiếp xúc với người thừa kế gia tộc Khương, một trong ba băng đảng quyền lực nhất.
Gyaaaaaa, tôi đi chết đây, tôi đi chết đây.
“Trúc Y, bây giờ cậu mới biết thì thật sự ngạc nhiên đó.”Đình Đình nói. “Yên tâm, anh Chính hiền khô mà.”
Hiền hiền cái đầu ý. Vừa nãy anh ấy chả ra uy hiếp ông dê xồm à? Thế hiền ở đâu?
“Thế… thế mấy cái băng đảng đó có làm gì ác không?”Tôi rụt rè hỏi.
“Có chứ, xã hội đen mà. Họ thậm chí còn bắt tay với cả ba gia tộc Hàn – Cao – Triệu nữa.”Đình Đình nói, tỏ ra hiểu biết.
Á á á á! Giờ tôi hiểu tại sao mấy tên làm tội ác bị gọi là mafia rồi. Huhu, sao tôi lại học ở cái trường này chứ…
Khoan, Đình Đình vừa nhắc tới cái gì mà Hàn?
“Đình Đình, kể tiếp đi.”Mặt tôi lộ rõ vẻ tò mò hơn bao giờ hết.
“Ba gia tộc Hàn – Cao – Triệu đứng đầu về kinh doanh ở châu Á và còn bắt tay với rất nhiều tập đoàn trên thế giới. Họ Hàn là họ đứng đầu bộ ba này. Cậu biết Hàn Mặc Tử chứ?”Tôi gật rụp một cái để cho cô ấy biết rằng tôi biết người này. “Đấy, Hàn Băng Vũ là con trai duy nhất của ông ấy.”
Thôi đúng rồi, cái số phận éo le nhỏ nhen của con sao dính vào mấy cái người có số phận cao cả thế? Hic hic, tôi ứ chịu đâu. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao trường Lam Nguyệt lại nổi tiếng như vậy rồi. Toàn mafia với cả doanh nhân vào đây học chứ gì?
Nhưng bỗng dưng tôi cảm thấy giống bộ phim The Heirs quá, toàn người thừa kế này nọ.
“Nhưng cậu biết đấy, toàn bộ những vệ sĩ, hệ thống an ninh hay là đồ dùng điện tử, bla bla bla, đều do ba gia tộc mafia Lôi – Diêu – Khương cung cấp. Trong đó, gia tộc Lôi đứng đầu. Mặc dù họ nổi tiếng nhất thế giới ngầm ở Trung Quốc nhưng cũng được nhiều nơi trên thế giới biết đến.”Giọng nói của Đình Đình như kéo tôi ra khỏi giấc mộng.
Lôi – Diêu – Khương à? Chà chà, gia tộc Lôi đứng đầu sao? Còn có cả gia tộc Khương nữa. Thảo nào họ nổi tiếng thế.
Á, khoan đã, Đình Đình vừa nhắc tới gia tộc Lôi? Chẳng lẽ tên Lôi Vĩ Vĩ đó là mafia? Ôi mẹ ơi, giờ thì tôi hiểu tại sao Đình Đình nói chị Điệp Điệp hợp làm bang chủ rồi.
“Không ngờ cậu là cô gái hôm trước.”Đình Đình cười tủm tỉm. “Nghe giọng cậu lúc đó buồn cười thật.”
“Vậy… vậy hả?”Tôi cười gượng. “Còn tôi cứ tưởng cậu là ma.”
“À mà lúc đó, tôi thấy cậu đi rõ lâu. Có chuyện gì à?”Đình Đình ngước lên hỏi tôi.
“À à… có… có chút chuyện.”Tôi gãi đầu, ánh mắt hướng sang chỗ khác.
“Lôi Vĩ Vĩ lại kiếm chuyện đúng không?”Đình Đình cứ như cái mạng xã hội, biết được mọi thứ. Thấy tôi gật đầu, Đình Đình khoanh tay trước ngực. “Lôi Vĩ Vĩ một ngày không kiếm chuyện với chị Điệp Điệp thì không chịu được.”
“À mà này, chị Điệp Điệp là tiểu thư như vậy, sao lại đi làm nhân viên y tế?”Nhắc tới chủ đề, tôi lập tức hỏi trước khi quên.
“À, chị ấy bỏ nhà ra đi rồi vào đây làm việc. Muốn biết lí do không?”Đình Đình nháy mắt. Không đợi tôi trả lời, cô ấy kể luôn. “Chị ấy không được chọn làm người thừa kế gia tộc Lôi.”
“Gia tộc Lôi? Vậy Lôi Vĩ Vĩ…”Tôi kinh ngạc.
“Đúng! Chị ấy được luyện trở thành người thừa kế từ bé, nhưng sau khi có Lôi Vĩ Vĩ thì chị ấy bị tước mất chức đó. Quá tức giận, chị ấy bỏ đi và thề sẽ không liên quan tới Lôi gia nữa.”Đình Đình khẽ nhíu mày. “Nhưng không vì thế mà chị ấy ghẻ lạnh với em trai mình.”
“Ồ!”Quá cao cả, tình chị của Điệp Điệp tỷ dành cho Lôi Vĩ Vĩ thật sự lớn lao. Tôi nghe mà thấy ghen tị, bởi vì tôi không có anh chị em gì hết à.
“Nhìn chị Điệp Điệp hiền lành thế thôi, nhưng cực kì xứng đáng làm bang chủ. Hơn hẳn cái tên Lôi Vĩ Vĩ ngu ngốc, chỉ biết dùng bạo lực.”Đình Đình chép miệng, chán nản lắc đầu.
“À…. mà khoan, bang chủ là sao?”Tôi chợt ngớ người ra.
“À, cậu là học sinh mới nên không biết nhỉ.”Đình Đình nhìn tôi bằng con mắt ngạc nhiên. “Nhưng tôi nghĩ người ngoài còn biết rất rõ cơ mà.”
“Haha… tôi mù thông tin. Cậu kể cho tôi được không?”Tôi ngại ngùng cười trừ. Hic, tôi thật sự xấu hổ khi bị nói là không biết gì mà. Tôi từ thủa cha sinh mẹ đẻ xem thời sự chưa tới 10 lần, lên mạng chưa tới 10 lần, biết được mỗi ông Hàn Mặc Tử giàu có gì gì đó. Với cả nhà tôi nghèo, không đủ tiền mua đồ dụng điện tử cho tôi.
“Nghe tôi kể từ đầu. Đừng có hỏi gì nhé!”Đình Đình nói. “Cái anh Khương Hạ Chính vừa rồi, muốn biết tại sao mọi người lại kinh sợ không?”Thấy tôi gật lia lịa, Đình Đình khẽ phì cười rồi kể tiếp. “Anh ấy là người thừa kế gia tộc mafia. Gia tộc Khương là một trong ba băng đảng mafia quyền lực nhất thế giới ngầm ở Trung Quốc.”
Vừa nghe Đình Đình thủ thỉ bên tai, tôi sợ hãi nổi cả da gà, dựng cả tóc gáy. Cái gì mà mafia? Cái gì mà băng đảng quyền lực?
Từ hồi bé, tôi chưa một lần nào tin vào phép màu hay những câu chuyện cổ tích. Khi lớn tôi lại càng không tin vào mấy chuyện ảo tưởng sức mạnh, băng đảng mafia này nọ hay thế giới ngầm. Thế mà bây giờ có người nói cái thế giới ngầm này tồn tại, lại còn phân bè chia phái theo gia tộc chứ. Hơn nữa, tôi vừa mới tiếp xúc với người thừa kế gia tộc Khương, một trong ba băng đảng quyền lực nhất.
Gyaaaaaa, tôi đi chết đây, tôi đi chết đây.
“Trúc Y, bây giờ cậu mới biết thì thật sự ngạc nhiên đó.”Đình Đình nói. “Yên tâm, anh Chính hiền khô mà.”
Hiền hiền cái đầu ý. Vừa nãy anh ấy chả ra uy hiếp ông dê xồm à? Thế hiền ở đâu?
“Thế… thế mấy cái băng đảng đó có làm gì ác không?”Tôi rụt rè hỏi.
“Có chứ, xã hội đen mà. Họ thậm chí còn bắt tay với cả ba gia tộc Hàn – Cao – Triệu nữa.”Đình Đình nói, tỏ ra hiểu biết.
Á á á á! Giờ tôi hiểu tại sao mấy tên làm tội ác bị gọi là mafia rồi. Huhu, sao tôi lại học ở cái trường này chứ…
Khoan, Đình Đình vừa nhắc tới cái gì mà Hàn?
“Đình Đình, kể tiếp đi.”Mặt tôi lộ rõ vẻ tò mò hơn bao giờ hết.
“Ba gia tộc Hàn – Cao – Triệu đứng đầu về kinh doanh ở châu Á và còn bắt tay với rất nhiều tập đoàn trên thế giới. Họ Hàn là họ đứng đầu bộ ba này. Cậu biết Hàn Mặc Tử chứ?”Tôi gật rụp một cái để cho cô ấy biết rằng tôi biết người này. “Đấy, Hàn Băng Vũ là con trai duy nhất của ông ấy.”
Thôi đúng rồi, cái số phận éo le nhỏ nhen của con sao dính vào mấy cái người có số phận cao cả thế? Hic hic, tôi ứ chịu đâu. Bây giờ tôi đã hiểu tại sao trường Lam Nguyệt lại nổi tiếng như vậy rồi. Toàn mafia với cả doanh nhân vào đây học chứ gì?
Nhưng bỗng dưng tôi cảm thấy giống bộ phim The Heirs quá, toàn người thừa kế này nọ.
“Nhưng cậu biết đấy, toàn bộ những vệ sĩ, hệ thống an ninh hay là đồ dùng điện tử, bla bla bla, đều do ba gia tộc mafia Lôi – Diêu – Khương cung cấp. Trong đó, gia tộc Lôi đứng đầu. Mặc dù họ nổi tiếng nhất thế giới ngầm ở Trung Quốc nhưng cũng được nhiều nơi trên thế giới biết đến.”Giọng nói của Đình Đình như kéo tôi ra khỏi giấc mộng.
Lôi – Diêu – Khương à? Chà chà, gia tộc Lôi đứng đầu sao? Còn có cả gia tộc Khương nữa. Thảo nào họ nổi tiếng thế.
Á, khoan đã, Đình Đình vừa nhắc tới gia tộc Lôi? Chẳng lẽ tên Lôi Vĩ Vĩ đó là mafia? Ôi mẹ ơi, giờ thì tôi hiểu tại sao Đình Đình nói chị Điệp Điệp hợp làm bang chủ rồi.
/143
|