Sau hai tuần cô đơn bi tráng ở trong bệnh viện (mặc dù dì Khuê và chú Phong ngày nào cũng tới thăm và ngủ cùng tôi), tôi cũng được sự cho phép của bác sĩ để ra viện. Không ngờ là tôi phẫu thuật ở Việt Nam, sau đó thì mới cấp bách chuyển về bệnh viện ở Mỹ Hòa để kiểm tra và theo dõi. Viên đạn găm hơi sâu nên sau này tôi vẫn nên chú ý cử động ở vai. Bác sĩ đã dặn dò tôi rất cẩn thận ở bệnh viện. Vì bị đạn bắn cũng như bị bom găm vào trong người vậy, vừa nguy hiểm vừa đau đớn.
Tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn nữa khi nghe được rằng chuyện đối đầu của các phe phái ngầm lớn như vậy mà không hề tới tai cảnh sát. Chứng tỏ tài nghệ giấu chuyện của mấy người đứng đầu dòng tộc cũng siêu thật.
Tôi lên xe của Hàn Băng Vũ đã chờ sẵn ở ngoài cổng bệnh viện. Cậu ấy rất cẩn thận đưa tôi về nhà, rồi lo lắng nhắc nhở tôi uống thuốc, bôi thuốc đúng giờ, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ. Tôi vui vẻ khi nhận được sự quan tâm như vậy, cười tít mắt cảm ơn Hàn Băng Vũ rồi quyết ở lại nhìn cậu ấy đi khuất mới chịu vào nhà.
À, Trúc Y. Trước khi đi, cậu ấy gọi giật tôi lại. Nếu có chuyện cần giúp, hãy đến tìm tôi.
Được. Tôi gật đầu khẳng định, vẫy tay chào cậu ấy, dõi theo chiếc xe ô tô đổi hướng.
Tôi sẽ thực hiện đúng theo yêu cầu của Cao Ngọc Ảnh, phải tìm ra cho bằng được Lôi Vĩ Vĩ. Dù Lôi Vĩ Vĩ bây giờ có đang ở bên Mỹ, tôi cũng nhất quyết phải sang bên đó lôi cậu ta về đây. Đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh. Không hiểu bố mẹ của đứa trẻ này sẽ nghĩ gì đây.
Cả tối hôm đó, tôi gọi điện, nhắn tin, spam điện thoại của Lôi Vĩ Vĩ bằng mọi cách. Tôi làm hết mức có thể, thử tất cả những cách thực hiện được, nhưng tất cả đều thất bại. Tôi gọi đi gọi lại vào số của Lôi Vĩ Vĩ thì cuộc hội thoại cứ kết thúc ở câu nói số máy quý khác vừa gọi... làm tôi khó chịu chết đi được. Rồi tôi thử lên mấy cái mạng xã hội, nhưng Cao Ngọc Ảnh nói Lôi Vĩ Vĩ rất ghét những thứ này nên không dùng. Hi vọng của tôi gần như sụp đổ.
Chỉ còn một cách thôi, tôi sẽ phải đi hết tất cả những nơi mà tôi và Lôi Vĩ Vĩ đã trải qua cùng với nhau. Lại theo nguồn thông tin Cao Ngọc Ảnh, Lôi Vĩ Vĩ và Lôi Điệp Điệp chưa từng đi đâu với nhau hay làm cái gì quá sâu nặng cả, nên đến nhũng nơi có kỉ niệm giữa tôi và cậu ấy là hợp lí nhất.
Sáng hôm sau, tôi tới công viên giải trí, nơi tôi bị cảm giác mạnh dọa cho bán sống bán chết. Kết quả là không có ai mang tên và tính cách của Lôi Vĩ Vĩ ở đây.
Tôi đến trường học, tìm từng khe hở một, cũng không thấy, ngay cả chỗ tôi từ chối cậu ấy, trong phòng y tế hay nhà ăn.
Tôi đến khu trung tâm thương mại Mỹ Hòa, tìm mọi ngóc ngách, lên mọi tẩng, ngay cả quán bar, cũng không thấy Lôi Vĩ Vĩ đâu.
Đi được mỗi ba nơi mà đã hết cả một buổi sáng. Tôi đang tiện ở trong trung tâm thương mại nên vào tạm một quán ăn nhanh, quẹt cái thẻ mượn từ chú để ăn trưa.
Ăn xong, không cần biết mình sẽ bị đau dạ dày hơn không, tôi tiếp tục nhảy lên taxi đi đến địa điểm tiếp theo.
Ôi mẹ ơi, hay là Lôi Vĩ Vĩ lạy phóng xe mô tô của hắn để về quê tôi ở với ông bà ngoại?
Nghĩ đây là một trường hợp có thể xảy ra, tôi đành ngậm ngùi chịu tốn tiền taxi, đi xuống tận quê nơi xa tít tắp mù khơi. Vì ở đây không có taxi đến nên tôi phải bảo ông chú kia đợi để trở tôi về thành phố nếu Lôi Vĩ Vĩ không có ở đây. Mà tôi hỏi cả ông bà ngoại tôi, đến trường cũ ở đây để tìm và kịp thời chuồn trước khi bị mọi người giữ lại. Nhưng mà Lôi Vĩ Vĩ cũng không có ở đây, kể cả cái bóng.
Đi đi lại lại đã hết cả buổi chiều, mặt trời đã lặn lúc tôi đặt chân trước cửa nhà. Mệt rã rời, bên vai có vết thương chưa khỏi hẳn vẫn cứ kêu la oai oái mặc dù nó không có miệng. Dì Khuê và chú Phong tưởng tôi đi chơi với bạn nên không nói gì cả. Hai người đã cấm tôi qua lại với Lôi Vĩ Vĩ khi biết tôi bị bắn. Nhưng cho dù vậy, cứ gặp Lôi Vĩ Vĩ trước đi đã thì mới lo giải quyết gia đình đôi bên.
Buổi đêm tôi đang ngủ say, bỗng mơ thấy biển. Tôi choàng tỉnh, mở bừng mắt. Chợt cái ý nghĩ Lôi Vĩ Vĩ đang ở thành phố Bảo Phúc nảy lên trong đầu tôi. Không cần biết bây giờ là mấy giờ, tôi nhấn số gọi ngay cho Hàn Băng Vũ.
Ngay sáng hôm sau, Hàn Băng Vũ đã tới đón tôi đi thành phố Bảo Phúc. Dì Khuê và chú Phong nồng nhiệt tiễn đưa. Cũng may là nhà họ Hàn có phi cơ riêng nên không tốn thời gian đặt vé máy bay. Tôi thật sự cảm kích Hàn Băng Vũ. Kiếp này tôi có trả nợ cậu ấy thì cũng không thể hết được.
Đến nơi, Hàn Băng Vũ đi cùng tôi tìm Lôi Vĩ Vĩ. Tôi và cậu ấy chia nhau ra tìm. Tôi đi đến chỗ nhà hàng Biển Đẹp , rồi tới cả khách sạn nơi chúng tôi đã từng ở, rồi tới dãy cửa hàng bán đồ ăn vặt, cũng không thấy mặt Lôi Vĩ Vĩ. Hàn Băng Vũ nói sẽ đến Starlight, tôi hỏi sao lại đến đó. Hàn Băng Vũ nói cái hôm đó, lúc tôi vừa đi thì Lôi Vĩ Vĩ đến. Hai người đã đánh nhau một trận tơi bời, sứt đầu mẻ trán, mỗi quan hệ suýt thì tan vỡ.
Tôi sốc, không ngờ, à mà quên mất rằng hôm đó tôi cũng có cảm giác rằng Lôi Vĩ Vĩ đến Starlight để tìm tôi.
Tối hôm đó, tôi và Hàn Băng Vũ ngủ lại một đêm ở trong khách sạn lúc trước. Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, mà đầu óc cũng không thể nghĩ tới một nơi nào mà Lôi Vĩ Vĩ có thể tới.
Tôi nhớ rằng sau khi đưa tôi vào phòng phẫu thuật, Lôi Vĩ Vĩ cũng biến mất luôn.
Mà tôi lại làm phẫu thuật ở Việt Nam...
Đúng rồi, tôi và Lôi Vĩ Vĩ đã từng ở cùng nhau trong căn biệt thự ở Đà Nẵng, của chính chị Điệp Điệp. Nơi đó hội tụ đầy đủ cả bà yếu tố cần thiết cho Lôi Vĩ Vĩ đến.
Việt Nam, Đà Nẵng, là nơi tôi cần đến. Lần này tôi có linh cảm rất tốt. Không chỉ vậy, tôi chắc chắn một điều rằng Lôi Vĩ Vĩ đang ở trong căn biệt thự của Lôi Điệp Điệp.
Tận trưa hôm sau chúng tôi mới sắp xếp được thời gian, tôi và Hàn Băng Vũ bay thẳng xuống Đà Nẵng. Tôi vốn định không làm phiền cậu ấy nữa, nhưng để đảm bảo cho sự an toàn và sức khỏe của tôi, Hàn Băng Vũ vẫn nhất quyết đi cùng tôi.
Cũng may mà Hàn Băng Vũ biết địa chỉ của căn biệt thự, tôi cũng không rõ tại sao cậu ấy nắm chắc như lòng bàn tay vậy. Lúc dừng lại ở trước căn biệt thự thì vừa lúc ông mặt trời kéo tấm chăn màu đen phủ lên người, bắt đầu chìm sâu vào giấc mộng.
Em xuống đi, tôi sẽ đợi ở xe. Hàn Băng Vũ nói. Tôi gật đầu, rồi nhanh chóng ra khỏi ô tô.
Đúng như tôi nghĩ, căn nhà đang được bật sáng trưng, phòng nào cũng vậy. Điều này làm tinh thần tôi trở nên phấn chấn. Tôi chạy vào trong, hi vọng nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ đang ngồi ở một góc phòng nào đó, thẫn thờ nhìn ra thế giới bên ngoài.
Lôi Vĩ Vĩ!
Vĩ Vĩ à!
Lôi Vĩ Vĩ, hãy đợi em! Một chút nữa thôi, làm chúng ta sẽ được gặp nhau. Vì vậy, đừng trốn tránh em nữa.
Em sẽ cho anh thấy, em vẫn đang khỏe mạnh, em vẫn đang kiên trì đi tìm hình bóng của anh.
Em không muốn để mất anh thêm một lần nào nữa.
Rồi, tôi đã đi đến chỗ cuối cùng tôi chưa tìm, chính là ban công rộng nhất của ngôi nhà. Nó nằm ở mặt sau, rất khó để nhìn thấy nếu đứng ở bên ngoài cổng ở mặt trước.
Và tại nơi đây, dưới ánh trăng đã mở sẵn đường lối cho những bước đi vững chãi, ánh mắt tôi dừng lại ở Lôi Vĩ Vĩ. Anh đang ngồi chống hai đầu gối lên ở trên sàn đá lạnh ngắt. Tấm lưng dài đang dựa vào tường, khuôn mặt cúi xuống nên tôi không thể nhìn thấy anh như thế nào. Nhưng chỉ cần quan sát qua cái tư thế ngồi này, tôi đã đủ biết anh âu sầu nẫu ruột tới mức nào.
Lôi Vĩ Vĩ, em đã tới rồi đây.
Tôi còn thấy nhẹ nhõm hơn nữa khi nghe được rằng chuyện đối đầu của các phe phái ngầm lớn như vậy mà không hề tới tai cảnh sát. Chứng tỏ tài nghệ giấu chuyện của mấy người đứng đầu dòng tộc cũng siêu thật.
Tôi lên xe của Hàn Băng Vũ đã chờ sẵn ở ngoài cổng bệnh viện. Cậu ấy rất cẩn thận đưa tôi về nhà, rồi lo lắng nhắc nhở tôi uống thuốc, bôi thuốc đúng giờ, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ. Tôi vui vẻ khi nhận được sự quan tâm như vậy, cười tít mắt cảm ơn Hàn Băng Vũ rồi quyết ở lại nhìn cậu ấy đi khuất mới chịu vào nhà.
À, Trúc Y. Trước khi đi, cậu ấy gọi giật tôi lại. Nếu có chuyện cần giúp, hãy đến tìm tôi.
Được. Tôi gật đầu khẳng định, vẫy tay chào cậu ấy, dõi theo chiếc xe ô tô đổi hướng.
Tôi sẽ thực hiện đúng theo yêu cầu của Cao Ngọc Ảnh, phải tìm ra cho bằng được Lôi Vĩ Vĩ. Dù Lôi Vĩ Vĩ bây giờ có đang ở bên Mỹ, tôi cũng nhất quyết phải sang bên đó lôi cậu ta về đây. Đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh. Không hiểu bố mẹ của đứa trẻ này sẽ nghĩ gì đây.
Cả tối hôm đó, tôi gọi điện, nhắn tin, spam điện thoại của Lôi Vĩ Vĩ bằng mọi cách. Tôi làm hết mức có thể, thử tất cả những cách thực hiện được, nhưng tất cả đều thất bại. Tôi gọi đi gọi lại vào số của Lôi Vĩ Vĩ thì cuộc hội thoại cứ kết thúc ở câu nói số máy quý khác vừa gọi... làm tôi khó chịu chết đi được. Rồi tôi thử lên mấy cái mạng xã hội, nhưng Cao Ngọc Ảnh nói Lôi Vĩ Vĩ rất ghét những thứ này nên không dùng. Hi vọng của tôi gần như sụp đổ.
Chỉ còn một cách thôi, tôi sẽ phải đi hết tất cả những nơi mà tôi và Lôi Vĩ Vĩ đã trải qua cùng với nhau. Lại theo nguồn thông tin Cao Ngọc Ảnh, Lôi Vĩ Vĩ và Lôi Điệp Điệp chưa từng đi đâu với nhau hay làm cái gì quá sâu nặng cả, nên đến nhũng nơi có kỉ niệm giữa tôi và cậu ấy là hợp lí nhất.
Sáng hôm sau, tôi tới công viên giải trí, nơi tôi bị cảm giác mạnh dọa cho bán sống bán chết. Kết quả là không có ai mang tên và tính cách của Lôi Vĩ Vĩ ở đây.
Tôi đến trường học, tìm từng khe hở một, cũng không thấy, ngay cả chỗ tôi từ chối cậu ấy, trong phòng y tế hay nhà ăn.
Tôi đến khu trung tâm thương mại Mỹ Hòa, tìm mọi ngóc ngách, lên mọi tẩng, ngay cả quán bar, cũng không thấy Lôi Vĩ Vĩ đâu.
Đi được mỗi ba nơi mà đã hết cả một buổi sáng. Tôi đang tiện ở trong trung tâm thương mại nên vào tạm một quán ăn nhanh, quẹt cái thẻ mượn từ chú để ăn trưa.
Ăn xong, không cần biết mình sẽ bị đau dạ dày hơn không, tôi tiếp tục nhảy lên taxi đi đến địa điểm tiếp theo.
Ôi mẹ ơi, hay là Lôi Vĩ Vĩ lạy phóng xe mô tô của hắn để về quê tôi ở với ông bà ngoại?
Nghĩ đây là một trường hợp có thể xảy ra, tôi đành ngậm ngùi chịu tốn tiền taxi, đi xuống tận quê nơi xa tít tắp mù khơi. Vì ở đây không có taxi đến nên tôi phải bảo ông chú kia đợi để trở tôi về thành phố nếu Lôi Vĩ Vĩ không có ở đây. Mà tôi hỏi cả ông bà ngoại tôi, đến trường cũ ở đây để tìm và kịp thời chuồn trước khi bị mọi người giữ lại. Nhưng mà Lôi Vĩ Vĩ cũng không có ở đây, kể cả cái bóng.
Đi đi lại lại đã hết cả buổi chiều, mặt trời đã lặn lúc tôi đặt chân trước cửa nhà. Mệt rã rời, bên vai có vết thương chưa khỏi hẳn vẫn cứ kêu la oai oái mặc dù nó không có miệng. Dì Khuê và chú Phong tưởng tôi đi chơi với bạn nên không nói gì cả. Hai người đã cấm tôi qua lại với Lôi Vĩ Vĩ khi biết tôi bị bắn. Nhưng cho dù vậy, cứ gặp Lôi Vĩ Vĩ trước đi đã thì mới lo giải quyết gia đình đôi bên.
Buổi đêm tôi đang ngủ say, bỗng mơ thấy biển. Tôi choàng tỉnh, mở bừng mắt. Chợt cái ý nghĩ Lôi Vĩ Vĩ đang ở thành phố Bảo Phúc nảy lên trong đầu tôi. Không cần biết bây giờ là mấy giờ, tôi nhấn số gọi ngay cho Hàn Băng Vũ.
Ngay sáng hôm sau, Hàn Băng Vũ đã tới đón tôi đi thành phố Bảo Phúc. Dì Khuê và chú Phong nồng nhiệt tiễn đưa. Cũng may là nhà họ Hàn có phi cơ riêng nên không tốn thời gian đặt vé máy bay. Tôi thật sự cảm kích Hàn Băng Vũ. Kiếp này tôi có trả nợ cậu ấy thì cũng không thể hết được.
Đến nơi, Hàn Băng Vũ đi cùng tôi tìm Lôi Vĩ Vĩ. Tôi và cậu ấy chia nhau ra tìm. Tôi đi đến chỗ nhà hàng Biển Đẹp , rồi tới cả khách sạn nơi chúng tôi đã từng ở, rồi tới dãy cửa hàng bán đồ ăn vặt, cũng không thấy mặt Lôi Vĩ Vĩ. Hàn Băng Vũ nói sẽ đến Starlight, tôi hỏi sao lại đến đó. Hàn Băng Vũ nói cái hôm đó, lúc tôi vừa đi thì Lôi Vĩ Vĩ đến. Hai người đã đánh nhau một trận tơi bời, sứt đầu mẻ trán, mỗi quan hệ suýt thì tan vỡ.
Tôi sốc, không ngờ, à mà quên mất rằng hôm đó tôi cũng có cảm giác rằng Lôi Vĩ Vĩ đến Starlight để tìm tôi.
Tối hôm đó, tôi và Hàn Băng Vũ ngủ lại một đêm ở trong khách sạn lúc trước. Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, mà đầu óc cũng không thể nghĩ tới một nơi nào mà Lôi Vĩ Vĩ có thể tới.
Tôi nhớ rằng sau khi đưa tôi vào phòng phẫu thuật, Lôi Vĩ Vĩ cũng biến mất luôn.
Mà tôi lại làm phẫu thuật ở Việt Nam...
Đúng rồi, tôi và Lôi Vĩ Vĩ đã từng ở cùng nhau trong căn biệt thự ở Đà Nẵng, của chính chị Điệp Điệp. Nơi đó hội tụ đầy đủ cả bà yếu tố cần thiết cho Lôi Vĩ Vĩ đến.
Việt Nam, Đà Nẵng, là nơi tôi cần đến. Lần này tôi có linh cảm rất tốt. Không chỉ vậy, tôi chắc chắn một điều rằng Lôi Vĩ Vĩ đang ở trong căn biệt thự của Lôi Điệp Điệp.
Tận trưa hôm sau chúng tôi mới sắp xếp được thời gian, tôi và Hàn Băng Vũ bay thẳng xuống Đà Nẵng. Tôi vốn định không làm phiền cậu ấy nữa, nhưng để đảm bảo cho sự an toàn và sức khỏe của tôi, Hàn Băng Vũ vẫn nhất quyết đi cùng tôi.
Cũng may mà Hàn Băng Vũ biết địa chỉ của căn biệt thự, tôi cũng không rõ tại sao cậu ấy nắm chắc như lòng bàn tay vậy. Lúc dừng lại ở trước căn biệt thự thì vừa lúc ông mặt trời kéo tấm chăn màu đen phủ lên người, bắt đầu chìm sâu vào giấc mộng.
Em xuống đi, tôi sẽ đợi ở xe. Hàn Băng Vũ nói. Tôi gật đầu, rồi nhanh chóng ra khỏi ô tô.
Đúng như tôi nghĩ, căn nhà đang được bật sáng trưng, phòng nào cũng vậy. Điều này làm tinh thần tôi trở nên phấn chấn. Tôi chạy vào trong, hi vọng nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ đang ngồi ở một góc phòng nào đó, thẫn thờ nhìn ra thế giới bên ngoài.
Lôi Vĩ Vĩ!
Vĩ Vĩ à!
Lôi Vĩ Vĩ, hãy đợi em! Một chút nữa thôi, làm chúng ta sẽ được gặp nhau. Vì vậy, đừng trốn tránh em nữa.
Em sẽ cho anh thấy, em vẫn đang khỏe mạnh, em vẫn đang kiên trì đi tìm hình bóng của anh.
Em không muốn để mất anh thêm một lần nào nữa.
Rồi, tôi đã đi đến chỗ cuối cùng tôi chưa tìm, chính là ban công rộng nhất của ngôi nhà. Nó nằm ở mặt sau, rất khó để nhìn thấy nếu đứng ở bên ngoài cổng ở mặt trước.
Và tại nơi đây, dưới ánh trăng đã mở sẵn đường lối cho những bước đi vững chãi, ánh mắt tôi dừng lại ở Lôi Vĩ Vĩ. Anh đang ngồi chống hai đầu gối lên ở trên sàn đá lạnh ngắt. Tấm lưng dài đang dựa vào tường, khuôn mặt cúi xuống nên tôi không thể nhìn thấy anh như thế nào. Nhưng chỉ cần quan sát qua cái tư thế ngồi này, tôi đã đủ biết anh âu sầu nẫu ruột tới mức nào.
Lôi Vĩ Vĩ, em đã tới rồi đây.
/143
|