Bốp!
Tôi chưa kịp nghĩ họ sẽ làm gì tôi, thì có một vật thể gì đó giống như nước đổ thẳng xuống đầu tôi. Hình như đó là một quả bóng nước. Ngay khi nó bay tới đầu tôi, nó đã vỡ ra làm nước bắn tung tóe, cả đầu tôi ướt một mảng, rồi
Họ…
Bốp!
Có cái gì đó đá thật mạnh vào đằng sau đầu gối tôi, làm chân tôi bất ngờ gập lại, khiến tôi ngã nhào ra đằng trước rất mạnh. Những học sinh trong trường tập trung ở đây nhiều hơn, rồi trở nên đông kín, ai ai cũng cười chế giễu, khinh bỉ.
“Mày xứng đáng bị như vậy đó.”Đó là Đặng Nhân, một cô bạn khác học cùng lớp với tôi. Nghe nói cô ta cuồng si Lôi Vĩ Vĩ, luôn nói xấu tôi với người khác, lại còn thỉnh thoảng cảnh cáo tôi tránh xa Lôi Vĩ Vĩ ra.
Hết Hàn Băng Vũ lại đến Lôi Vĩ Vĩ. Hai anh chàng nổi tiếng nhất ở cái trường này, vì tôi mà họ cũng dính xui xẻo, và cũng vì họ mà tôi bị như ngày hôm nay.
Đầu gối tôi chợt đau ê ẩm, tôi phát hiện ra, nó bị xây xước nên chảy máu cả một mảng lớn trên đầu gối. Tôi nhăn nhó chống tay ngồi dậy, rồi chống cái chân đau điếng lên, đứng thẳng dậy. Tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Cho dù gan tôi có bé tới mấy, nhưng mà tôi không thể chịu nhục đến chết.
“Định làm gì?”Tôi hỏi, rồi chợt nhìn thấy mấy quả bóng nước mà bọn họ đang cầm.”Ném đi, ném nữa đi.”Tôi gào lên trong tuyệt vọng.
“Ném nó đi!”Hoa Ấn ở trên tầng, gào lên vui sướng.
Rồi liên tục những quả bóng nước được ném tới tấp vào người tôi. Những quả bóng đó thậm chí không phải chứa nước sạch, mà là nước đã qua dùng. Mọi người chắc hiểu nước đã qua dùng này là gì, và bẩn tới cỡ nào, giống như cái xô nước mà Thiên Thu đã ‘tặng’ tôi hôm trước.
Bốp!
Không hiểu có tên nào chơi trội, đá thẳng quả bóng đá vào mặt tôi, làm tôi ngay lập tức chảy máu mũi, ngã vập xuống đất.
Ào!
Tôi còn chưa kịp ngồi dậy, nhỏ Đặng Nhân vớ từ đâu gói bột mì, đổ ụp cả gói lên đầu tôi. “Bọn tao sẽ tặng mày bánh trước khi mày đi khỏi cái trường này nhé, Diệp Trúc Y.”
Không những thế, bọn họ còn ném tới tấp về phía tôi những quả trứng, trứng đó. Mỗi lần trứng hạ cánh xuống người tôi, là chúng lại vỡ ra, làm cho lòng đỏ lòng trắng dính đầy lên người.
“Đừng…”Trong lúc này, lời nói tôi cất thành tiếng. Hai tay tôi chắn trước mặt, không còn tâm trí nào để phản bác lại. Nhưng dường như những kẻ đó không nghe thấy, thậm chí còn ném cả rổ trứng vào người tôi.
Đau… đau quá! Tại sao họ lại làm vậy với tôi chứ?
“Nữ tiếp viên quán bar của chúng ta hôm nay thật vinh dự, được cả trường ra tiễn.”Đặng Nhân không hết lời mỉa mai tôi. Cô ta thật sự ác độc, đây là lần đầu tôi cô ta và tôi mặt giáp mặt, lần đầu cô ta nói thẳng trước mặt tôi, vậy mà lại giở trò này.
“Khụ khụ khụ!”Tôi bật ho thành tiếng, hai tay run lẩy bẩy không còn sức để chống lên. Rồi tôi nhìn ra chiếc ba lô của tôi, sách vở của tôi, đều bị họ chất thành đống rồi châm lửa, đốt hết sạch.
Nhìn ngọn lửa ngày một cháy lớn ngay bên cạnh, tôi căm phẫn đến nỗi cắn chảy máu môi, nước mắt cứ tuôn ra không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà tôi lại không thể nói một câu nào, không thể bảo vệ được chính bản thân mình.
Làm ơn… ai đó xuất hiện đi… hãy cứu tôi… làm ơn đi mà…
Tôi chợt nhớ lại, lần trước khi cả trường phát hiện ra tôi là nữ tiếp viên quán bar, Lôi Vĩ Vĩ đã đến và bảo vệ tôi, thậm chí còn mù quáng tức giận lên cả Thiên Thu. Rồi cả anh Khương Hạ Chính, nhờ có anh mà tôi mới thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Những lần khác, hầu như nhờ có Lôi Vĩ Vĩ để mắt tới tôi, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi, tôi mới qua được. Còn bây giờ thì…
“Cho mày biết tay.”Tôi nghe thoáng thấy giọng Thiên Thu ở đâu đó. Cô ta khoanh tay trước ngực, từ từ bước đến, đứng cạnh tôi. “Biết thế nào là lễ độ chưa?”
“…”Tôi câm lặng.
“Lôi Vĩ Vĩ, anh nói là anh sẽ không tha cho tôi.”Bỗng dưng cô ta nhắc tới tên của Lôi Vĩ Vĩ, làm tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Thiên Thu. “Vậy thì bây giờ, tôi cũng sẽ không tha cho anh.”Cô ta gằn giọng.
“Được rồi, được rồi! Đã vậy tôi cho anh biết tay. Tôi cũng không quên những gì anh nói với tôi ngày hôm nay.”
Lời nói của Thiên Thu với Lôi Vĩ Vĩ lúc trước ở trong nhà kho chợt vang lên bên tai tôi. Thật sự bỉ ổi! Cô ta không tấn công trực tiếp Lôi Vĩ Vĩ được, nên chuyển mục tiêu thành tôi? Lôi Vĩ Vĩ, lúc này tôi thật sự không muốn cậu tới cứu tôi, nên cậu tới cứu tôi, thì chỉ sợ khoảng cách giữa cậu và Thiên Thu lại càng thêm xa cách. Làm ơn đừng vì tôi mà bỏ đi người cậu yêu thương.
Nhưng mà… chắc Lôi Vĩ Vĩ sẽ không đến đâu nhỉ? Hôm nay cậu ấy tự động rời khỏi tôi, lại còn nghĩ rằng tôi thích Hàn Băng Vũ nữa. Hàn Băng Vũ cũng sẽ không đến, bởi vì cậu ấy đã biết tôi không còn tin tưởng cậu ấy nữa rồi.
Đúng là một đứa con gái ngu xuẩn! Trúc Y, mà chỉ biết cầu cứu người khác thôi hả?
Tôi dùng hết sức mình, giơ tay lên, cào thật mạnh vào cổ chân Thiên Thu khiến nó chảy máu. Thiên Thu bật kêu lên, rồi tức giận nhìn tôi với ánh mắt căm hận. Cô ta túm lấy tóc tôi rồi ủn thật mạnh tôi ra đằng sau. “Tại sao mày không chết đi cho rồi!”
Thiên Thu vừa dứt lời thì bóng nước ở đâu lại ập tới người tôi. Tôi giơ tay ra chắn còn không kịp.
Dừng lại đi… dừng lại đi…
Khuỷu tay tôi do ma sát mạnh với đất mà bị xước một đoạn dài, chảy máu rất nhiều. Tôi nằm lăn ra đất, không còn định nghĩa được đâu là trời, đâu là đất. Tôi thật sự không còn một chút ý chí nào nữa. Tôi đau đớn nhắm mắt lại.
Ngày cuối cùng đi học của tôi trường Lam Nguyệt… có vẻ kết thúc như vậy đấy.
Tôi chưa kịp nghĩ họ sẽ làm gì tôi, thì có một vật thể gì đó giống như nước đổ thẳng xuống đầu tôi. Hình như đó là một quả bóng nước. Ngay khi nó bay tới đầu tôi, nó đã vỡ ra làm nước bắn tung tóe, cả đầu tôi ướt một mảng, rồi
Họ…
Bốp!
Có cái gì đó đá thật mạnh vào đằng sau đầu gối tôi, làm chân tôi bất ngờ gập lại, khiến tôi ngã nhào ra đằng trước rất mạnh. Những học sinh trong trường tập trung ở đây nhiều hơn, rồi trở nên đông kín, ai ai cũng cười chế giễu, khinh bỉ.
“Mày xứng đáng bị như vậy đó.”Đó là Đặng Nhân, một cô bạn khác học cùng lớp với tôi. Nghe nói cô ta cuồng si Lôi Vĩ Vĩ, luôn nói xấu tôi với người khác, lại còn thỉnh thoảng cảnh cáo tôi tránh xa Lôi Vĩ Vĩ ra.
Hết Hàn Băng Vũ lại đến Lôi Vĩ Vĩ. Hai anh chàng nổi tiếng nhất ở cái trường này, vì tôi mà họ cũng dính xui xẻo, và cũng vì họ mà tôi bị như ngày hôm nay.
Đầu gối tôi chợt đau ê ẩm, tôi phát hiện ra, nó bị xây xước nên chảy máu cả một mảng lớn trên đầu gối. Tôi nhăn nhó chống tay ngồi dậy, rồi chống cái chân đau điếng lên, đứng thẳng dậy. Tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Cho dù gan tôi có bé tới mấy, nhưng mà tôi không thể chịu nhục đến chết.
“Định làm gì?”Tôi hỏi, rồi chợt nhìn thấy mấy quả bóng nước mà bọn họ đang cầm.”Ném đi, ném nữa đi.”Tôi gào lên trong tuyệt vọng.
“Ném nó đi!”Hoa Ấn ở trên tầng, gào lên vui sướng.
Rồi liên tục những quả bóng nước được ném tới tấp vào người tôi. Những quả bóng đó thậm chí không phải chứa nước sạch, mà là nước đã qua dùng. Mọi người chắc hiểu nước đã qua dùng này là gì, và bẩn tới cỡ nào, giống như cái xô nước mà Thiên Thu đã ‘tặng’ tôi hôm trước.
Bốp!
Không hiểu có tên nào chơi trội, đá thẳng quả bóng đá vào mặt tôi, làm tôi ngay lập tức chảy máu mũi, ngã vập xuống đất.
Ào!
Tôi còn chưa kịp ngồi dậy, nhỏ Đặng Nhân vớ từ đâu gói bột mì, đổ ụp cả gói lên đầu tôi. “Bọn tao sẽ tặng mày bánh trước khi mày đi khỏi cái trường này nhé, Diệp Trúc Y.”
Không những thế, bọn họ còn ném tới tấp về phía tôi những quả trứng, trứng đó. Mỗi lần trứng hạ cánh xuống người tôi, là chúng lại vỡ ra, làm cho lòng đỏ lòng trắng dính đầy lên người.
“Đừng…”Trong lúc này, lời nói tôi cất thành tiếng. Hai tay tôi chắn trước mặt, không còn tâm trí nào để phản bác lại. Nhưng dường như những kẻ đó không nghe thấy, thậm chí còn ném cả rổ trứng vào người tôi.
Đau… đau quá! Tại sao họ lại làm vậy với tôi chứ?
“Nữ tiếp viên quán bar của chúng ta hôm nay thật vinh dự, được cả trường ra tiễn.”Đặng Nhân không hết lời mỉa mai tôi. Cô ta thật sự ác độc, đây là lần đầu tôi cô ta và tôi mặt giáp mặt, lần đầu cô ta nói thẳng trước mặt tôi, vậy mà lại giở trò này.
“Khụ khụ khụ!”Tôi bật ho thành tiếng, hai tay run lẩy bẩy không còn sức để chống lên. Rồi tôi nhìn ra chiếc ba lô của tôi, sách vở của tôi, đều bị họ chất thành đống rồi châm lửa, đốt hết sạch.
Nhìn ngọn lửa ngày một cháy lớn ngay bên cạnh, tôi căm phẫn đến nỗi cắn chảy máu môi, nước mắt cứ tuôn ra không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng mà tôi lại không thể nói một câu nào, không thể bảo vệ được chính bản thân mình.
Làm ơn… ai đó xuất hiện đi… hãy cứu tôi… làm ơn đi mà…
Tôi chợt nhớ lại, lần trước khi cả trường phát hiện ra tôi là nữ tiếp viên quán bar, Lôi Vĩ Vĩ đã đến và bảo vệ tôi, thậm chí còn mù quáng tức giận lên cả Thiên Thu. Rồi cả anh Khương Hạ Chính, nhờ có anh mà tôi mới thoát khỏi cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Những lần khác, hầu như nhờ có Lôi Vĩ Vĩ để mắt tới tôi, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi, tôi mới qua được. Còn bây giờ thì…
“Cho mày biết tay.”Tôi nghe thoáng thấy giọng Thiên Thu ở đâu đó. Cô ta khoanh tay trước ngực, từ từ bước đến, đứng cạnh tôi. “Biết thế nào là lễ độ chưa?”
“…”Tôi câm lặng.
“Lôi Vĩ Vĩ, anh nói là anh sẽ không tha cho tôi.”Bỗng dưng cô ta nhắc tới tên của Lôi Vĩ Vĩ, làm tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Thiên Thu. “Vậy thì bây giờ, tôi cũng sẽ không tha cho anh.”Cô ta gằn giọng.
“Được rồi, được rồi! Đã vậy tôi cho anh biết tay. Tôi cũng không quên những gì anh nói với tôi ngày hôm nay.”
Lời nói của Thiên Thu với Lôi Vĩ Vĩ lúc trước ở trong nhà kho chợt vang lên bên tai tôi. Thật sự bỉ ổi! Cô ta không tấn công trực tiếp Lôi Vĩ Vĩ được, nên chuyển mục tiêu thành tôi? Lôi Vĩ Vĩ, lúc này tôi thật sự không muốn cậu tới cứu tôi, nên cậu tới cứu tôi, thì chỉ sợ khoảng cách giữa cậu và Thiên Thu lại càng thêm xa cách. Làm ơn đừng vì tôi mà bỏ đi người cậu yêu thương.
Nhưng mà… chắc Lôi Vĩ Vĩ sẽ không đến đâu nhỉ? Hôm nay cậu ấy tự động rời khỏi tôi, lại còn nghĩ rằng tôi thích Hàn Băng Vũ nữa. Hàn Băng Vũ cũng sẽ không đến, bởi vì cậu ấy đã biết tôi không còn tin tưởng cậu ấy nữa rồi.
Đúng là một đứa con gái ngu xuẩn! Trúc Y, mà chỉ biết cầu cứu người khác thôi hả?
Tôi dùng hết sức mình, giơ tay lên, cào thật mạnh vào cổ chân Thiên Thu khiến nó chảy máu. Thiên Thu bật kêu lên, rồi tức giận nhìn tôi với ánh mắt căm hận. Cô ta túm lấy tóc tôi rồi ủn thật mạnh tôi ra đằng sau. “Tại sao mày không chết đi cho rồi!”
Thiên Thu vừa dứt lời thì bóng nước ở đâu lại ập tới người tôi. Tôi giơ tay ra chắn còn không kịp.
Dừng lại đi… dừng lại đi…
Khuỷu tay tôi do ma sát mạnh với đất mà bị xước một đoạn dài, chảy máu rất nhiều. Tôi nằm lăn ra đất, không còn định nghĩa được đâu là trời, đâu là đất. Tôi thật sự không còn một chút ý chí nào nữa. Tôi đau đớn nhắm mắt lại.
Ngày cuối cùng đi học của tôi trường Lam Nguyệt… có vẻ kết thúc như vậy đấy.
/143
|