“Nhà bà ở trên đồi?”Vu Cảnh từ lúc nào đã sánh vai bên cạnh tôi, bất chợt hỏi.
“Ơ… ờ!”Tôi gật nhẹ, mím môi lại. Đến lúc này, khi quan sát gần mới thấy Vu Cảnh trông cũng đẹp trai à nha.
“Bà sống với ai?”Vu Cảnh hỏi tiếp.
“Ừm… ông bà ngoại.”Tôi trả lời.
Sau đó, chúng tôi đi liền một mạch về nhà mà không nói câu nào. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng huýt sáo của Vu Cảnh ở bên cạnh. Sắc mặt của cậu ấy, tôi nghĩ Vu Cảnh vẫn còn muốn nói điều gì đó. Nhưng sao cậu ấy không nói?
Đến đoạn gần nhà tôi, tôi mới quay sang Vu Cảnh, cười. “Vu Cảnh, cậu về được rồi đó. Cảm ơn nha!”Tôi cúi đầu tỏ ra lễ phép.
“À… ừ!”Vu Cảnh cười nhăn mặt lại, vẫy tay chào tôi rồi đi xuống đối. Nhìn cậu ấy đi khuất, tôi mới an lòng đi tiếp.
“Mau lên, mau lên, chuyển vào đi!”Một giọng nói oang oang vang lên từ phía nhà tôi làm tôi giật mình. Tôi vội vàng chạy về nhà xem chuyện gì đang xảy ra.
Trước cổng nhà tôi, cái căn nhà bé bỏng có sân rộng đó, là ông bà ngoại của tôi, đứng một chỗ nhìn đi nhìn lại. Còn một cái xe tải to chả bá đỗ ngay trước mặt hai ông bà. Có hai ba người nào đó chuyển đồ từ trong xe ra. Nào thì chăn gối, hay vali, hay thảm, vân vân và vân vân. Tôi tự hỏi, quái lạ, ông bà tôi đâu có nhiều tiền như vậy?
Tôi đứng ở ngoài, nhổm người lên nhìn vào trong sân qua hàng rào. Còn vài người khác đang dựng một cái lều cắm trại to đùng ngã ngửa ngay giữa sân nhà, đối diện với nhà chính của tôi. Tôi toát hết mồ hôi hột, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ông bà Diệp, cháu cảm ơn, cảm ơn!”Tôi quay về phía ông bà mình, phát hiện Lôi Vĩ Vĩ đang cười tít mắt, rối rít cảm ơn ông bà tôi. Còn ông bà tôi thì cũng tươi cười mà đáp lại.
Huhu, Lôi Vĩ Vĩ, tên trời đánh này!
Ủa mà khoan, Lôi Vĩ Vĩ về rồi cơ mà? Sao còn ở đây? Chiếc moto oách xì lách của hắn tôi cũng không thấy.
Tôi dụi dụi mắt, nhìn lại cho thật kĩ. Chà, quả là người bằng xương bằng thịt, cậu ta trở lại thật. Hic, làm tôi đau tim đến chết mất!
Mà bỗng dưng, tại sao tôi lại thấy vui vui nhỉ?
Bỏ đi bỏ đi! Bây giờ phải xử lý cái đống này cho thật gọn gẽ, kẻo làm ông bà mệt mỏi, sinh bệnh thì chết.
“Chà chà, trở lại rồi cơ à?”Mạc Đình Đình nhà bên nói từ trong vườn ra. Tôi giật mình thót tim, quay về phía cô ấy. “Nhà náo nhiệt ra trò!”
“Đình Đình, cậu đừng làm tôi sợ.”Tôi thở mạnh, vuốt vuốt ngực.
“Hehe, đùa tí.”Đình Đình cười, lè lưỡi trêu tôi.
………………..
Tắm rửa xong xuôi, tôi cuốn khăn tắm quanh đầu cho khô tóc, mặc quần áo cho thật gọn gàng. Đeo kính vào, tôi bước ra khỏi phòng tắm.
“Ủa, Lôi Vĩ Vĩ đâu rồi bà?”Tôi nhìn quanh không thấy cậu ta, lấy làm lạ đành hỏi bà.
“Nó ở ngoài sân.”Bà tôi nói. “Mà cậu nhóc đó đáng yêu ghê. Hình như nó bảo ngày mai sẽ hộ tống cháu đi học.”Bà tôi khẽ tủm tỉm cười.
Xẹt xẹt đùng!
Đúng lúc này có một tia chớp đáng ngang tai tôi. Tôi lạnh toát sống lưng, sởn hết cả gai ốc. Cái gì mà hộ tống chứ? Tôi đâu phải con cún! Mà kể cả tôi có là cún hay chó đi chăng nữa, Lôi Vĩ Vĩ mà ra lớp tôi thì chắc đến cả bọn con trai cũng mê chứ chưa nói gì tới hội con gái.
“Lôi Vĩ Vĩ!”Tôi đứng ở trên bậc thềm nhà, gọi to cái tên đang quấn khăn trên đầu, hai tay cầm cái rìu to mà sắc bén, đang phang một nhát vào khúc gỗ dựng đứng kia.
“A, Y Y, chắc cô ngạc nhiên lắm nhỉ?”Lôi Vĩ Vĩ cười nhăn răng, lại tiếp tục công việc chẻ gỗ.
“Ai… ai bảo cậu làm?”Tôi hỏi.
“Ông.”Lôi Vĩ Vĩ vừa dứt lời thì khúc gỗ đã chia thành hai phần bằng nhau.
Hic… hắn vốn là người cứng đầu nhất cái thế gian này, không bao giờ thích nghe lời người khác. Vậy mà giờ đây, hắn nghe lời của ông ngoại tôi ư? Woah, chuyện lạ có một không hai nha.
“Haha, Y Y, cô không cần lo cho tôi đâu!”Lôi Vĩ Vĩ cười tự hào. “Anh hùng đây đã ra tay thì đá cũng biến thành nước.”
Tên này đúng là tự kiêu tự đại. Nhiều lúc tôi phải chịu nhục, chỉ muốn đấm vào mặt hắn cho bõ đời, nhưng tiếc là tôi không có đủ khả năng.
“Lôi Vĩ Vĩ, có phải cậu nói, sẽ… sẽ hộ tống tôi tới trường?”Tôi ngập ngừng hỏi.
“Hả? À ờ!”Lôi Vĩ Vĩ thở mạnh ra, dừng việc lại để nhìn tôi, rồi gật mạnh một cái.
“Thế… thế nghĩa là sao?”Tôi hỏi một cách vòng vèo.
“Là tôi sẽ theo cô tới trường.”
“Tới trường á? Có học không?”
“Ơ hay, tới trường không học thì để chơi à?”Lôi Vĩ Vĩ thản nhiên trả lời rồi quay lại với công việc.
Xẹt xẹt xẹt đùng! Một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm đầy sao.
Cái gì cơ? Đi học á? Tức là Lôi Vĩ Vĩ sẽ lại cùng tôi học cùng một trường, thậm chí có nguy cơ học cùng một lớp á? Đừng đùa chứ, tưởng về quê là sẽ thoát, sao lại có chuyện này xảy ra? Mình vẫn sẽ phải đi học cùng với tên nhà xã hội đen bá đạo trên từng hạt gạo ư?
Ối mẹ ơi, làm ơn tha cho con đi!
“Lôi… Lôi đại ca, cậu… cậu không cần..”Tôi lắp bắp nói một cách lễ phép vô cùng.
“Tôi bị ông già truy đuổi, giờ về trường cũng không có ích gì.”Lôi Vĩ Vĩ nói. “Cô đi học ở đây thì cho tôi đi cùng với, có sao đâu!”Tên điên đó càng nói thì càng làm tôi tức giận. Hắn bị truy đuổi thì liên quan gì tới tôi chứ? Với cả… tiền học của hắn thì tính sao?
“Lôi… Lôi đại ca, về tiền và thủ tục nhập học…”
“Tôi lo hết rồi! Lôi Vĩ Vĩ cắt ngang lời tôi. “Này, cô đừng nói nữa, vào nhà đi để tôi tập trung.”Nói xong, hắn quay lưng lại phía tôi, tiếp tục phang rìu xuống.
Nhìn cái tên thiếu gia nhà giàu làm những việc này, tôi thật sự không quen chút nào. Hơn nữa, đây là nhà của tôi, sao hắn có thể thẳng tay đuổi tôi như vậy chứ? Lôi Vĩ Vĩ, cậu vẫn đúng là cậu mà!
“Để tôi!”Tôi giằng lấy cái rìu trên tay Lôi Vĩ Vĩ sang một bên, lên tiếng.
“Gì chứ? Sao con gái lại làm việc này? Để tôi.”Lôi Vĩ Vĩ ngay lập tức cầm lại chiếc rìu, tuyệt đối không để tôi lấy lại nữa.
“Tôi làm nhiều rồi.”Tôi nói. “Có cần tôi hướng dẫn không?”
“Này, cô lên tiếng với ai hả? Thiếu gia đây không cần ai giúp!”Lôi Vĩ Vĩ giơ cao cái rìu lên, định lấy ra hăm dọa tôi nhưng tôi lại co rúm người lại vì sợ, nên hắn đành hạ giọng, bĩu môi một cái rồi quay đi làm việc.
Lôi Vĩ Vĩ, cậu tốt quá ha! Suy nghĩ một cái cách mỉa mai, tôi hậm hực đi vào trong nhà.
Với cả, tôi cần chuẩn bị tinh thần cho một tương lai đen tối sắp tới.
“Ơ… ờ!”Tôi gật nhẹ, mím môi lại. Đến lúc này, khi quan sát gần mới thấy Vu Cảnh trông cũng đẹp trai à nha.
“Bà sống với ai?”Vu Cảnh hỏi tiếp.
“Ừm… ông bà ngoại.”Tôi trả lời.
Sau đó, chúng tôi đi liền một mạch về nhà mà không nói câu nào. Thỉnh thoảng tôi lại nghe tiếng huýt sáo của Vu Cảnh ở bên cạnh. Sắc mặt của cậu ấy, tôi nghĩ Vu Cảnh vẫn còn muốn nói điều gì đó. Nhưng sao cậu ấy không nói?
Đến đoạn gần nhà tôi, tôi mới quay sang Vu Cảnh, cười. “Vu Cảnh, cậu về được rồi đó. Cảm ơn nha!”Tôi cúi đầu tỏ ra lễ phép.
“À… ừ!”Vu Cảnh cười nhăn mặt lại, vẫy tay chào tôi rồi đi xuống đối. Nhìn cậu ấy đi khuất, tôi mới an lòng đi tiếp.
“Mau lên, mau lên, chuyển vào đi!”Một giọng nói oang oang vang lên từ phía nhà tôi làm tôi giật mình. Tôi vội vàng chạy về nhà xem chuyện gì đang xảy ra.
Trước cổng nhà tôi, cái căn nhà bé bỏng có sân rộng đó, là ông bà ngoại của tôi, đứng một chỗ nhìn đi nhìn lại. Còn một cái xe tải to chả bá đỗ ngay trước mặt hai ông bà. Có hai ba người nào đó chuyển đồ từ trong xe ra. Nào thì chăn gối, hay vali, hay thảm, vân vân và vân vân. Tôi tự hỏi, quái lạ, ông bà tôi đâu có nhiều tiền như vậy?
Tôi đứng ở ngoài, nhổm người lên nhìn vào trong sân qua hàng rào. Còn vài người khác đang dựng một cái lều cắm trại to đùng ngã ngửa ngay giữa sân nhà, đối diện với nhà chính của tôi. Tôi toát hết mồ hôi hột, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Ông bà Diệp, cháu cảm ơn, cảm ơn!”Tôi quay về phía ông bà mình, phát hiện Lôi Vĩ Vĩ đang cười tít mắt, rối rít cảm ơn ông bà tôi. Còn ông bà tôi thì cũng tươi cười mà đáp lại.
Huhu, Lôi Vĩ Vĩ, tên trời đánh này!
Ủa mà khoan, Lôi Vĩ Vĩ về rồi cơ mà? Sao còn ở đây? Chiếc moto oách xì lách của hắn tôi cũng không thấy.
Tôi dụi dụi mắt, nhìn lại cho thật kĩ. Chà, quả là người bằng xương bằng thịt, cậu ta trở lại thật. Hic, làm tôi đau tim đến chết mất!
Mà bỗng dưng, tại sao tôi lại thấy vui vui nhỉ?
Bỏ đi bỏ đi! Bây giờ phải xử lý cái đống này cho thật gọn gẽ, kẻo làm ông bà mệt mỏi, sinh bệnh thì chết.
“Chà chà, trở lại rồi cơ à?”Mạc Đình Đình nhà bên nói từ trong vườn ra. Tôi giật mình thót tim, quay về phía cô ấy. “Nhà náo nhiệt ra trò!”
“Đình Đình, cậu đừng làm tôi sợ.”Tôi thở mạnh, vuốt vuốt ngực.
“Hehe, đùa tí.”Đình Đình cười, lè lưỡi trêu tôi.
………………..
Tắm rửa xong xuôi, tôi cuốn khăn tắm quanh đầu cho khô tóc, mặc quần áo cho thật gọn gàng. Đeo kính vào, tôi bước ra khỏi phòng tắm.
“Ủa, Lôi Vĩ Vĩ đâu rồi bà?”Tôi nhìn quanh không thấy cậu ta, lấy làm lạ đành hỏi bà.
“Nó ở ngoài sân.”Bà tôi nói. “Mà cậu nhóc đó đáng yêu ghê. Hình như nó bảo ngày mai sẽ hộ tống cháu đi học.”Bà tôi khẽ tủm tỉm cười.
Xẹt xẹt đùng!
Đúng lúc này có một tia chớp đáng ngang tai tôi. Tôi lạnh toát sống lưng, sởn hết cả gai ốc. Cái gì mà hộ tống chứ? Tôi đâu phải con cún! Mà kể cả tôi có là cún hay chó đi chăng nữa, Lôi Vĩ Vĩ mà ra lớp tôi thì chắc đến cả bọn con trai cũng mê chứ chưa nói gì tới hội con gái.
“Lôi Vĩ Vĩ!”Tôi đứng ở trên bậc thềm nhà, gọi to cái tên đang quấn khăn trên đầu, hai tay cầm cái rìu to mà sắc bén, đang phang một nhát vào khúc gỗ dựng đứng kia.
“A, Y Y, chắc cô ngạc nhiên lắm nhỉ?”Lôi Vĩ Vĩ cười nhăn răng, lại tiếp tục công việc chẻ gỗ.
“Ai… ai bảo cậu làm?”Tôi hỏi.
“Ông.”Lôi Vĩ Vĩ vừa dứt lời thì khúc gỗ đã chia thành hai phần bằng nhau.
Hic… hắn vốn là người cứng đầu nhất cái thế gian này, không bao giờ thích nghe lời người khác. Vậy mà giờ đây, hắn nghe lời của ông ngoại tôi ư? Woah, chuyện lạ có một không hai nha.
“Haha, Y Y, cô không cần lo cho tôi đâu!”Lôi Vĩ Vĩ cười tự hào. “Anh hùng đây đã ra tay thì đá cũng biến thành nước.”
Tên này đúng là tự kiêu tự đại. Nhiều lúc tôi phải chịu nhục, chỉ muốn đấm vào mặt hắn cho bõ đời, nhưng tiếc là tôi không có đủ khả năng.
“Lôi Vĩ Vĩ, có phải cậu nói, sẽ… sẽ hộ tống tôi tới trường?”Tôi ngập ngừng hỏi.
“Hả? À ờ!”Lôi Vĩ Vĩ thở mạnh ra, dừng việc lại để nhìn tôi, rồi gật mạnh một cái.
“Thế… thế nghĩa là sao?”Tôi hỏi một cách vòng vèo.
“Là tôi sẽ theo cô tới trường.”
“Tới trường á? Có học không?”
“Ơ hay, tới trường không học thì để chơi à?”Lôi Vĩ Vĩ thản nhiên trả lời rồi quay lại với công việc.
Xẹt xẹt xẹt đùng! Một tia chớp cắt ngang bầu trời đêm đầy sao.
Cái gì cơ? Đi học á? Tức là Lôi Vĩ Vĩ sẽ lại cùng tôi học cùng một trường, thậm chí có nguy cơ học cùng một lớp á? Đừng đùa chứ, tưởng về quê là sẽ thoát, sao lại có chuyện này xảy ra? Mình vẫn sẽ phải đi học cùng với tên nhà xã hội đen bá đạo trên từng hạt gạo ư?
Ối mẹ ơi, làm ơn tha cho con đi!
“Lôi… Lôi đại ca, cậu… cậu không cần..”Tôi lắp bắp nói một cách lễ phép vô cùng.
“Tôi bị ông già truy đuổi, giờ về trường cũng không có ích gì.”Lôi Vĩ Vĩ nói. “Cô đi học ở đây thì cho tôi đi cùng với, có sao đâu!”Tên điên đó càng nói thì càng làm tôi tức giận. Hắn bị truy đuổi thì liên quan gì tới tôi chứ? Với cả… tiền học của hắn thì tính sao?
“Lôi… Lôi đại ca, về tiền và thủ tục nhập học…”
“Tôi lo hết rồi! Lôi Vĩ Vĩ cắt ngang lời tôi. “Này, cô đừng nói nữa, vào nhà đi để tôi tập trung.”Nói xong, hắn quay lưng lại phía tôi, tiếp tục phang rìu xuống.
Nhìn cái tên thiếu gia nhà giàu làm những việc này, tôi thật sự không quen chút nào. Hơn nữa, đây là nhà của tôi, sao hắn có thể thẳng tay đuổi tôi như vậy chứ? Lôi Vĩ Vĩ, cậu vẫn đúng là cậu mà!
“Để tôi!”Tôi giằng lấy cái rìu trên tay Lôi Vĩ Vĩ sang một bên, lên tiếng.
“Gì chứ? Sao con gái lại làm việc này? Để tôi.”Lôi Vĩ Vĩ ngay lập tức cầm lại chiếc rìu, tuyệt đối không để tôi lấy lại nữa.
“Tôi làm nhiều rồi.”Tôi nói. “Có cần tôi hướng dẫn không?”
“Này, cô lên tiếng với ai hả? Thiếu gia đây không cần ai giúp!”Lôi Vĩ Vĩ giơ cao cái rìu lên, định lấy ra hăm dọa tôi nhưng tôi lại co rúm người lại vì sợ, nên hắn đành hạ giọng, bĩu môi một cái rồi quay đi làm việc.
Lôi Vĩ Vĩ, cậu tốt quá ha! Suy nghĩ một cái cách mỉa mai, tôi hậm hực đi vào trong nhà.
Với cả, tôi cần chuẩn bị tinh thần cho một tương lai đen tối sắp tới.
/143
|