Tôi ngồi trước mặt dì Khuê và chú Phong, cúi gằm mặt xuống không dám nói câu nào. Bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của dì Khuê là tôi lại muốn chạy đi. Chú Phong thì thở dài thườn thượt. Tôi run tới mức toát hết cả mồ hôi, à không, lửa bốc ra từ người dì Khuê mới là thứ làm cho tôi nóng đến tứa ra mồ hôi thì đúng hơn.
“Được rồi, dì không hề biết là con quen với cậu Hàn từ lúc nào nhưng…”Dì Khuê chợt lên tiếng, rồi dì gằn giọng, trở nên vô cùng tức giận. “Sao con lại đi làm quen với thằng con của xã hội đen chứ?”
Đến lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên vì kinh ngạc, nhìn dì rồi nhìn chú. Tôi hét lên. “Sao… sao hai người biết?”
“Cậu Hàn… Hàn Băng gì đó… Vũ à…”Chú Phong nói mãi mới được cái tên của Hàn Băng Vũ. “Đã đến nhà và kể mọi sự việc, thậm chí còn có cả việc… cậu nhóc xã hội đen kia còn đang ở cùng con.”Chú Phong nói tới đây thì e hèm lấy giọng một cái, mặt đỏ bừng bừng.
Hic, nói tới đây thì tôi đã đủ hiểu chú đang nghĩ bậy bạ gì ở trong đầu rồi. Tôi hiểu mà, hiểu mà! Xem ra chỉ có đúng ông bà là hiểu tôi.
“Ở trường thiếu gì bạn mà sao con lại đi làm thân với xã hội đen chứ? Có chuyện gì là nó đến đập nhà mình đó. Lôi Vĩ Vĩ là một cái tên rất có thế lực đó.”Dì Khuê lắc mạnh vai tôi, nói với giọng lo lắng.
“Không sao ạ! Lôi Vĩ Vĩ rất tốt mà!”Tôi liền nhớ đến lần cậu ấy bảo vệ tôi và bị thương. “Dì và chú không cần phải lo đâu. Còn về học lại ở Lam Nguyệt thì… con sẽ đi!”
“Được rồi, học lại thì tốt. Nhưng đồ đạc đâu? Bây giờ con về rồi, mọi chuyện ở trường giải quyết ổn thỏa rồi thì biết nói với ông bà thế nào?”Chú Phong khẽ lắc đầu, thở dài.
“Em sẽ đi nói chuyện với ông bà.”Dì Khuê nói, rồi xua xua đuổi đuổi tôi về phòng, nhưng tuyệt đối không quên nói với tôi một câu. “Mà cậu Hàn Băng Vũ đó tốt phết đấy chứ! Con mà yêu được cậu ấy thì phúc tổ chín mươi đời nhà họ Diệp.”
Tôi chết lặng ngay lập tức! =_=’
Sáng hôm sau, đồ đạc của tôi ở nhà ông bà dưới quê được chuyển tới đầy đủ không thiếu thứ gì cả. Chiếc xe ô tô quyền quý của nhà họ Hàn cùng với một chàng trai có khuôn mặt vô cùng trẻ con, chẳng hợp với bộ vest lịch lãm trên người chút nào cả. Chàng trai chạy ra cúi chào gia đình tôi. “Tiểu thư Diệp, đồ đạc mà Hàn thiếu gia dặn chúng tôi đã mang lên đã đủ cả.”
“À… dạ vâng!”Chưa quen với kiểu xưng hô này, tôi cười gượng gạo cho qua. “Tôi sẽ mang vào nhà.”
“Không, xin để chúng tôi!”Chàng trai vội ngăn tôi lại, rồi ra lệnh cho mấy anh chàng khác ngồi ghế sau đi ra ngoài, bê đồ đạc giúp tôi vào trong. Hic, có nhiều đâu mà cứ phải làm quá lên thế. Nhà tôi nghèo, toàn bộ gia sản của mình tôi cũng chưa tới ba cái vali. Sao họ cử bao nhiêu người đến chỉ để khuân đồ cho tôi vậy?
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc về vị trí cũ, lau sạch căn phòng, tôi đang ngồi tựa lưng lên thành giường thì bỗng nhà tôi bị kẻ nào đó bấm chuông dồn dập không thôi. Dì Khuê tức giận, làu bàu ở bên ngoài phòng, nhưng vẫn hậm hực đi ra mở cửa. Tôi có linh cảm chẳng lành, nên chạy ra phía cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Nhìn từ trên cao xuống, tôi cố nheo mắt để nhìn cho rõ, và tôi chỉ cần liếc qua cái moto oách xì lách đỗ ngay trước cổng chung cư thì nhận ra ngay.
Năm giây suy nghĩ…
Á mẹ ơi, Lôi Vĩ Vĩ, là Lôi Vĩ Vĩ!
Quá sợ hãi, tôi luống cuống, chạy đi chạy lại mấy vòng trong phòng liền mà cũng không biết làm gì tiếp theo, rồi nhanh trí ra đóng cửa phòng lại, khóa chặt. Tôi kê cái ghế của mình ra, chặn ngay trước cửa. Biết thể nào tên Lôi Vĩ Vĩ kia cũng bất chấp tất cả, xông vào nhà, nên tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi về thành phố mà không nói gì với hắn, lại còn cùng với Hàn Băng Vũ, đương nhiên là hắn phải tức rồi. Hắn sẽ cố gắng giết tôi bằng mọi giá, kể cả hắn có thích tôi đi chăng nữa. >.<
Rầm rầm rầm!
Quả nhiên, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên dồn đập, cộng thêm những tiếng gọi ‘Y Y’ dài dằng dẵng. Giọng của dì và chú thì tôi không nghe thấy đâu cả. Có vẻ như họ sợ quá nên đi báo công an rồi. Tôi thấy cái cửa phòng đang dần dần bung khóa ra (huhu, cái khóa dởm quá vậy), tôi hoảng sợ chả kịp suy nghĩ trọng đại gì liền vội chui vào trong tủ quần áo của mình. Trật chội, nhưng tôi vẫn cố ních vào trong. Như tôi dự đoán, hắn phá tan tành cái nắm đấm cửa phòng tôi ra. Tôi bịt miệng ngồi trong tủ quần áo, không thở ra tiếng. Nghe tiếng bước chân của hắn lại gần, tôi cầu nguyện trong đầu, làm ơn đừng để hắn phát hiện ra.
Vậy mà có ai đó không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, Lôi Vĩ Vĩ đã mở cửa tủ, tôi và hắn mắt đối mắt. Tôi sợ hãi lấy áo chùm lên đầu, còn không kịp hét. Chưa đầy vài tích tắc, Lôi Vĩ Vĩ đã cho hai tay vào, nhấc bổng cả người tôi lên một cách nhẹ nhàng, rồi bế tôi ra khỏi tủ quần áo, đặt xuống giường.
Tôi đơ trong vài phút, vì đây là lần đầu bị con trai bế lên, không đơ mới là lạ.
Thời gian như đã mười năm trôi qua…
“Lôi… Lôi đại ca, hì, cậu… cậu về rồi à?”Tôi hỏi chuyện trước.
“Cô bị điên à? Sao lại theo cái tên bánh bèo thối đó về hả? Ít ra về thì cũng phải về cùng tôi chứ!”Lôi Vĩ Vĩ ngay lập tức gân cổ lên quát tháo. Tôi bịt tai hoảng sợ nhưng vẫn nghe rõ mồn một. Ôi mẹ ơi, tôi đang bị chịu ách đô hộ, cứu, cứu, quân giải phóng đâu rồi, chiến sĩ Diệp Bích Khuê và Tô Nam Phong đâu rồi, giải cứu con tin gấp! Giải cứu thì sẽ được thăng cấp và thưởng tiền đó. Tôi thầm cầu cứu trong lòng.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… còn Đình Đình…”Tôi thấy hắn tức giận liền ngay lập tức chuyển chủ đề.
Soạt!
Trong khoảng một tích tắc, Lôi Vĩ Vĩ đã kéo tay tôi đứng dậy, rồi ôm cả người tôi, áp chặt mặt tôi vào ngực hắn. Tôi lại bị một phen kinh hoàng nữa, kinh hãi tới mức không dám phản kháng. Cả người tôi lại đần thêm vài phút nữa, mặt mũi trở nên đỏ tía tai như một ngọn lửa đang bùng cháy. Còn Lôi Vĩ Vĩ thì cứ ngày càng ôm chặt tôi hơn. Và tôi thì sắp ngạt thở.
“Tôi đã rất lo, cô biết không?”Lôi Vĩ Vĩ khẽ nói, giọng hắn mềm hơn bông. Lúc này, tâm trạng tôi như giãn ra, trở nên nhẹ nhõm và thương tiếc không biết vì sao. Chỉ vì một câu nói này, tôi lại không còn cảm thấy như lúc đầu nữa. Đúng rồi, lúc tôi đi chắc Lôi Vĩ Vĩ như rắn mất đầu, điên cuồng phóng xe về thành phố gặp tôi đây mà. Mình lại làm một việc sai trái với Lôi Vĩ Vĩ hay sao?
Đương lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, thương tình cho hắn, thì bỗng dưng hắn buông tôi ra, bàn tay to lớn của hắn khẽ nâng cằm tôi lên, khuôn mặt hắn xích lại gần, lại gần, rồi đôi môi của hắn chỉ còn cách môi tôi vỏn vẹn một cen ti mét nữa là tới bước ‘chạm’. Tôi vừa định bất chấp tất cả cắn phập vào môi hắn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy dì Khuê và chú Phong đang đứng ngoài cửa, trố mắt ra nhìn cả hai đứa. Chiếc điện thoại trên tay dì Khuê trượt xuống như nước, rơi tự do xuống sàn gỗ bên dưới.
“Ah!”Tôi buột miệng hét lên, ủn mạnh Lôi Vĩ Vĩ ra. Rồi tôi thở hổn hển, toát mồ hôi nhìn dì Khuê và chú Phong vẫn đơ ra như phỗng. Tôi quét lên Lôi Vĩ Vĩ bằng cặp mắt căm phận, cảnh báo hắn đừng nói năng lung tung trong những giây tiếp diễn, rồi tôi chạy ra phía dì Khuê và chú Phong. “Hiểu lầm ạ, hoàn toàn hiểu lầm thôi ạ!”Tôi vội vàng giải thích ngay lập tức.
“Không phải đâu ạ! Lôi thiếu gia đây chưa từng sơ ý làm việc cả.”Tên Lôi Vĩ Vĩ bất ngờ chen vào, đứng ra sát bên cạnh tôi. “Cháu rất thích Y Y ạ, vừa nãy là cháu định hôn cô ấy!”Hắn cười, quàng tay khoác trọn lấy bờ vai của tôi.
Tu tu tu tu tu!
Không hiểu sao, tôi nghe thấy tiếng kêu của tàu hỏa và cả mùi khói của nó nữa. Có lẽ, hình như là do đầu tôi bốc ra.
Hắn ta phá cửa nhà người khác chưa đủ hay sao mà lại đi tiêu diệt hạnh phúc gia đình nhà người ta như thế hả?!
(Còn tiếp)
“Được rồi, dì không hề biết là con quen với cậu Hàn từ lúc nào nhưng…”Dì Khuê chợt lên tiếng, rồi dì gằn giọng, trở nên vô cùng tức giận. “Sao con lại đi làm quen với thằng con của xã hội đen chứ?”
Đến lúc này, tôi mới ngẩng đầu lên vì kinh ngạc, nhìn dì rồi nhìn chú. Tôi hét lên. “Sao… sao hai người biết?”
“Cậu Hàn… Hàn Băng gì đó… Vũ à…”Chú Phong nói mãi mới được cái tên của Hàn Băng Vũ. “Đã đến nhà và kể mọi sự việc, thậm chí còn có cả việc… cậu nhóc xã hội đen kia còn đang ở cùng con.”Chú Phong nói tới đây thì e hèm lấy giọng một cái, mặt đỏ bừng bừng.
Hic, nói tới đây thì tôi đã đủ hiểu chú đang nghĩ bậy bạ gì ở trong đầu rồi. Tôi hiểu mà, hiểu mà! Xem ra chỉ có đúng ông bà là hiểu tôi.
“Ở trường thiếu gì bạn mà sao con lại đi làm thân với xã hội đen chứ? Có chuyện gì là nó đến đập nhà mình đó. Lôi Vĩ Vĩ là một cái tên rất có thế lực đó.”Dì Khuê lắc mạnh vai tôi, nói với giọng lo lắng.
“Không sao ạ! Lôi Vĩ Vĩ rất tốt mà!”Tôi liền nhớ đến lần cậu ấy bảo vệ tôi và bị thương. “Dì và chú không cần phải lo đâu. Còn về học lại ở Lam Nguyệt thì… con sẽ đi!”
“Được rồi, học lại thì tốt. Nhưng đồ đạc đâu? Bây giờ con về rồi, mọi chuyện ở trường giải quyết ổn thỏa rồi thì biết nói với ông bà thế nào?”Chú Phong khẽ lắc đầu, thở dài.
“Em sẽ đi nói chuyện với ông bà.”Dì Khuê nói, rồi xua xua đuổi đuổi tôi về phòng, nhưng tuyệt đối không quên nói với tôi một câu. “Mà cậu Hàn Băng Vũ đó tốt phết đấy chứ! Con mà yêu được cậu ấy thì phúc tổ chín mươi đời nhà họ Diệp.”
Tôi chết lặng ngay lập tức! =_=’
Sáng hôm sau, đồ đạc của tôi ở nhà ông bà dưới quê được chuyển tới đầy đủ không thiếu thứ gì cả. Chiếc xe ô tô quyền quý của nhà họ Hàn cùng với một chàng trai có khuôn mặt vô cùng trẻ con, chẳng hợp với bộ vest lịch lãm trên người chút nào cả. Chàng trai chạy ra cúi chào gia đình tôi. “Tiểu thư Diệp, đồ đạc mà Hàn thiếu gia dặn chúng tôi đã mang lên đã đủ cả.”
“À… dạ vâng!”Chưa quen với kiểu xưng hô này, tôi cười gượng gạo cho qua. “Tôi sẽ mang vào nhà.”
“Không, xin để chúng tôi!”Chàng trai vội ngăn tôi lại, rồi ra lệnh cho mấy anh chàng khác ngồi ghế sau đi ra ngoài, bê đồ đạc giúp tôi vào trong. Hic, có nhiều đâu mà cứ phải làm quá lên thế. Nhà tôi nghèo, toàn bộ gia sản của mình tôi cũng chưa tới ba cái vali. Sao họ cử bao nhiêu người đến chỉ để khuân đồ cho tôi vậy?
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc về vị trí cũ, lau sạch căn phòng, tôi đang ngồi tựa lưng lên thành giường thì bỗng nhà tôi bị kẻ nào đó bấm chuông dồn dập không thôi. Dì Khuê tức giận, làu bàu ở bên ngoài phòng, nhưng vẫn hậm hực đi ra mở cửa. Tôi có linh cảm chẳng lành, nên chạy ra phía cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Nhìn từ trên cao xuống, tôi cố nheo mắt để nhìn cho rõ, và tôi chỉ cần liếc qua cái moto oách xì lách đỗ ngay trước cổng chung cư thì nhận ra ngay.
Năm giây suy nghĩ…
Á mẹ ơi, Lôi Vĩ Vĩ, là Lôi Vĩ Vĩ!
Quá sợ hãi, tôi luống cuống, chạy đi chạy lại mấy vòng trong phòng liền mà cũng không biết làm gì tiếp theo, rồi nhanh trí ra đóng cửa phòng lại, khóa chặt. Tôi kê cái ghế của mình ra, chặn ngay trước cửa. Biết thể nào tên Lôi Vĩ Vĩ kia cũng bất chấp tất cả, xông vào nhà, nên tôi phải hết sức cẩn thận. Tôi về thành phố mà không nói gì với hắn, lại còn cùng với Hàn Băng Vũ, đương nhiên là hắn phải tức rồi. Hắn sẽ cố gắng giết tôi bằng mọi giá, kể cả hắn có thích tôi đi chăng nữa. >.<
Rầm rầm rầm!
Quả nhiên, tiếng đập cửa bên ngoài vang lên dồn đập, cộng thêm những tiếng gọi ‘Y Y’ dài dằng dẵng. Giọng của dì và chú thì tôi không nghe thấy đâu cả. Có vẻ như họ sợ quá nên đi báo công an rồi. Tôi thấy cái cửa phòng đang dần dần bung khóa ra (huhu, cái khóa dởm quá vậy), tôi hoảng sợ chả kịp suy nghĩ trọng đại gì liền vội chui vào trong tủ quần áo của mình. Trật chội, nhưng tôi vẫn cố ních vào trong. Như tôi dự đoán, hắn phá tan tành cái nắm đấm cửa phòng tôi ra. Tôi bịt miệng ngồi trong tủ quần áo, không thở ra tiếng. Nghe tiếng bước chân của hắn lại gần, tôi cầu nguyện trong đầu, làm ơn đừng để hắn phát hiện ra.
Vậy mà có ai đó không nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, Lôi Vĩ Vĩ đã mở cửa tủ, tôi và hắn mắt đối mắt. Tôi sợ hãi lấy áo chùm lên đầu, còn không kịp hét. Chưa đầy vài tích tắc, Lôi Vĩ Vĩ đã cho hai tay vào, nhấc bổng cả người tôi lên một cách nhẹ nhàng, rồi bế tôi ra khỏi tủ quần áo, đặt xuống giường.
Tôi đơ trong vài phút, vì đây là lần đầu bị con trai bế lên, không đơ mới là lạ.
Thời gian như đã mười năm trôi qua…
“Lôi… Lôi đại ca, hì, cậu… cậu về rồi à?”Tôi hỏi chuyện trước.
“Cô bị điên à? Sao lại theo cái tên bánh bèo thối đó về hả? Ít ra về thì cũng phải về cùng tôi chứ!”Lôi Vĩ Vĩ ngay lập tức gân cổ lên quát tháo. Tôi bịt tai hoảng sợ nhưng vẫn nghe rõ mồn một. Ôi mẹ ơi, tôi đang bị chịu ách đô hộ, cứu, cứu, quân giải phóng đâu rồi, chiến sĩ Diệp Bích Khuê và Tô Nam Phong đâu rồi, giải cứu con tin gấp! Giải cứu thì sẽ được thăng cấp và thưởng tiền đó. Tôi thầm cầu cứu trong lòng.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… còn Đình Đình…”Tôi thấy hắn tức giận liền ngay lập tức chuyển chủ đề.
Soạt!
Trong khoảng một tích tắc, Lôi Vĩ Vĩ đã kéo tay tôi đứng dậy, rồi ôm cả người tôi, áp chặt mặt tôi vào ngực hắn. Tôi lại bị một phen kinh hoàng nữa, kinh hãi tới mức không dám phản kháng. Cả người tôi lại đần thêm vài phút nữa, mặt mũi trở nên đỏ tía tai như một ngọn lửa đang bùng cháy. Còn Lôi Vĩ Vĩ thì cứ ngày càng ôm chặt tôi hơn. Và tôi thì sắp ngạt thở.
“Tôi đã rất lo, cô biết không?”Lôi Vĩ Vĩ khẽ nói, giọng hắn mềm hơn bông. Lúc này, tâm trạng tôi như giãn ra, trở nên nhẹ nhõm và thương tiếc không biết vì sao. Chỉ vì một câu nói này, tôi lại không còn cảm thấy như lúc đầu nữa. Đúng rồi, lúc tôi đi chắc Lôi Vĩ Vĩ như rắn mất đầu, điên cuồng phóng xe về thành phố gặp tôi đây mà. Mình lại làm một việc sai trái với Lôi Vĩ Vĩ hay sao?
Đương lúc tôi còn đang nghĩ ngợi, thương tình cho hắn, thì bỗng dưng hắn buông tôi ra, bàn tay to lớn của hắn khẽ nâng cằm tôi lên, khuôn mặt hắn xích lại gần, lại gần, rồi đôi môi của hắn chỉ còn cách môi tôi vỏn vẹn một cen ti mét nữa là tới bước ‘chạm’. Tôi vừa định bất chấp tất cả cắn phập vào môi hắn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy dì Khuê và chú Phong đang đứng ngoài cửa, trố mắt ra nhìn cả hai đứa. Chiếc điện thoại trên tay dì Khuê trượt xuống như nước, rơi tự do xuống sàn gỗ bên dưới.
“Ah!”Tôi buột miệng hét lên, ủn mạnh Lôi Vĩ Vĩ ra. Rồi tôi thở hổn hển, toát mồ hôi nhìn dì Khuê và chú Phong vẫn đơ ra như phỗng. Tôi quét lên Lôi Vĩ Vĩ bằng cặp mắt căm phận, cảnh báo hắn đừng nói năng lung tung trong những giây tiếp diễn, rồi tôi chạy ra phía dì Khuê và chú Phong. “Hiểu lầm ạ, hoàn toàn hiểu lầm thôi ạ!”Tôi vội vàng giải thích ngay lập tức.
“Không phải đâu ạ! Lôi thiếu gia đây chưa từng sơ ý làm việc cả.”Tên Lôi Vĩ Vĩ bất ngờ chen vào, đứng ra sát bên cạnh tôi. “Cháu rất thích Y Y ạ, vừa nãy là cháu định hôn cô ấy!”Hắn cười, quàng tay khoác trọn lấy bờ vai của tôi.
Tu tu tu tu tu!
Không hiểu sao, tôi nghe thấy tiếng kêu của tàu hỏa và cả mùi khói của nó nữa. Có lẽ, hình như là do đầu tôi bốc ra.
Hắn ta phá cửa nhà người khác chưa đủ hay sao mà lại đi tiêu diệt hạnh phúc gia đình nhà người ta như thế hả?!
(Còn tiếp)
/143
|