Sau một hồi đấu đá như điên tưởng chừng không có hồi kết, chị Ái Tâm sẽ không diễn vai Juliet nữa mà là do.... Lôi Vĩ Vĩ đảm nhận. Ôi trời, chắc có lẽ không ai nhịn được cười khi thấy cái bộ mặt của hắn trưng trưng ra lúc nghe cái tin này. Cả phòng đều khúc khích cười, đương nhiên là ngoại trừ bản thân hắn ra và Hàn Băng Vũ, hai con người có những bộ mặt đen nhất quả đất. Hàn Băng Vũ đang dửng dưng vô cùng nhưng sau khi nghe quyết định của chị Ái Tâm, thì mặt xệ tới mức sắp rơi xuống đất luôn. Hai người đó đúng là sinh ra để dành cho nhau mà, một cặp đôi hoàn hảo. Mặc dù Lôi Vĩ Vĩ nói thích tôi nhưng... sao tôi ngửi thấy mùi yaoi ở đây nhỉ? >.< Nhưng nếu Lôi Vĩ Vĩ không đồng ý vai diễn đó thì hắn sẽ không thể tham gia cùng. Thế nên, hắn nghiến răng nghiến lợi và đã phát ngôn một câu nói vô cùng sống động. Để Y Y thay vì làm bạn thân của bánh bèo thối, thì làm bạn thân của Juliet đi. Cả phòng nghe xong lại im lặng như thóc. Được đà lấn tới, hắn nói tiếp quảng bá cho suy nghĩ trên cả độc đáo của mình. Cứ để Y Y là con gái, xong rồi Juliet phải giả yêu bánh bèo thối, nhưng thực ra yêu Y Y. Ừm, kết quả là happy ending. Lôi Vĩ Vĩ xoa cằm, nói rất nghiêm túc. Thực ra thì, hắn nói gì cả phòng nghe đều không hiểu. Ngay lập tức, chị Ái Tâm đập cho hắn cả tập giấy vào đầu mà không thương tiếc. A, nhìn sao mà xót xa thế! Nhưng mà hắn nhất thiết phải thay đổi toàn bộ kịch bản như vậy không? Bộ hắn nói làm là được á? Tiếc rằng chị Ái Tâm không những không đồng ý, mà còn gia tăng số lượng cảnh đóng của tôi với Hàn Băng Vũ, càng thân mật càng tốt, nhằm mục đích trêu ngươi và trả thù Lôi Vĩ Vĩ cho những gì hắn đã gây ra. Chị Ái Tâm ơi, chị làm gì cũng được nhưng mà làm ơn đừng mở ra chiến tranh thế giới III là tốt. Và rồi, vở kịch đi vào giai đoạn luyện tập. Tôi đang yêu một người. Cô ấy là... Cảnh Romeo tâm sự với Mercutio trên những bậc thềm trước căn biệt thự (thực ra là tưởng tượng). Sau bao nhiêu ngày tập luyện, khó khăn lắm mới đóng xong cảnh Juliet và Romeo gặp nhau rồi mới đến cảnh này. Chị Ái Tâm phải giảm số cảnh có mặt hai này xuống để tránh xảy ra xung đột bất ngờ. May mà chị ấy thông minh. Lúc tôi vừa mới đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hàn Băng Vũ, tên Lôi Vĩ Vĩ dở hơi dở hồn lôi từ đâu ra cái thước kẻ năm mươi phân, đo khoảng cách giữa chúng tôi rồi nhanh chóng ủn tôi sang một bên, coi Hàn Băng Vũ hơn dịch bệnh. Đương nhiên là hắn đã bị lĩnh hậu quả đau đớn từ chị Ái Tâm rồi. Thiên Thu luôn lầm bầm mỗi khi nhìn thấy mặt tôi, cau cau có có trề môi ra như con cá trê. Hoa Ấn và Hoa Băng cùng Đặng Nhân lúc nào cũng tụ lại một chỗ để nói xấu tôi. Cao Ngọc Ảnh vẫn im hơi lặng tiếng, thỉnh thoảng cô ấy có bắt chuyện với Lôi Vĩ Vĩ nhưng mà đều bị hắn xua đẩy kịch liệt. Triệu Ánh Nguyệt thì giao tiếp với Khương Hạ Chính là nhiều. Mỗi người một góc, chả ai quan tâm tới ai. Ôi mẹ ơi, cái tinh thần đồng đội gì đây? Nếu cứ như thế này thì bao giờ vở kịch mới xong? ..................... Ngày đầu tiên của lễ hội văn hóa, thi đấu thể thao giữa khối mười, sáng nam chiều nữ đã bắt đầu. Đúng vậy, ngày hôm nay thật sự xúi quẩy hết chỗ nói. Chơi thể thao tôi đã ghét rồi đã đành, lại còn phải... giáp mặt với tên Lôi Vĩ Vĩ kiêu ngạo coi trời bằng vung nữa chứ! Huhu, thế thà giết chết tôi đi còn hơn. Này! Giờ giải lao của cuộc thi bóng rổ tới, tôi mạnh dạn đưa một chai nước khoáng tinh khiết mát lạnh vừa rút ra từ ngăn tủ đá và đưa cho Hàn Băng Vũ lúc cậu ấy đang ngồi nghỉ ngơi một mình ở khán đài. Tôi đã chạy hớt hải tới đây vì sợ Lôi Vĩ Vĩ bắt gặp đó. Hàn Băng Vũ, cậu nhận nhanh đi để tôi còn trốn. Hàn Băng Vũ thoáng ngạc nhiên, nhìn tôi chằm chằm một lúc, nhưng rồi cuối cùng cũng nhanh chóng cầm lấy chai nước tôi mua, mở ra tu ừng ực không dừng lại. Có vẻ như cậu ấy đang thực sự rất khát. Tôi vui vẻ hơn khi nhìn thấy Hàn Băng Vũ đang uống chai nước và tâm huyết và tiền nong tôi để ra để mua. Tôi... tôi muốn cảm ơn cậu và... muốn hỏi cậu một chuyện. Tôi rụt rè lên tiếng. Chuyện gì? Hàn Băng Vũ ngưng uống ngay tức khắc, quay sang nhìn tôi, như thể là 'chết khát thì kệ, nghe Trúc Y trước đã' vậy. Về chuyện cây đàn guitar, tại... tại sao cậu biết là... tôi không cầm nó vậy? À không, ý tôi là... là... Hic, tôi đã luyện tập nói câu hỏi nói lưu loát lắm rồi, tập trước gương cả tới lần thứ chín trăm chính mươi chín rồi. Cớ sao bây giờ lại thành ra lắp bắp, nói chẳng có sự hợp lý thế này? Mục đích tôi chạy ra đây là để nói rõ với cậu ấy chuyện này cơ mà! Thực ra thì... Không ngờ giao tiếp nhiều thành quen, Hàn Băng Vũ đã hiểu được thứ tiếng 'lắp bắp' của tôi, cậu ấy cất tiếng và trả lời không chút do dự. Y Y, cô đây rồi! Đúng lúc nước sôi lửa bỏng, tôi đang lắng nghe và quan sát thật kĩ cái miệng của Hàn Băng Vũ thì hắn lại tắt phẹt bếp ga đi. Tôi như quả bom xịt, ỉu dần rồi bị lãng quên. Lôi Vĩ Vĩ từ hàng ghế bên trên, vịn tay ở thành ghế rồi nhảy xuống với tư thế đẹp mắt như trong phim trưởng. ... Hàn Băng Vũ không nói nữa, quay sang phía khác tiếp tục uống nước. Yết hầu của cậu ấy chuyển động lên xuống, rồi xuống lên, khiến tôi mê mẩn nhìn mãi không thôi. Tôi tự hỏi, con gái nhà người ta thì bị cuốn hút bởi body sáu múi, còn tôi sao lại thích một cái yết hầu chuyển động như lò xo vậy? Lôi Vĩ Vĩ nhận ra tình hình, hết trừng mắt nhìn Hàn Băng Vũ lại ghen ăn tức ở quay sang nhìn tôi. Sao cô lại ở gần tên bánh bèo thối thế này? Hắn dám sai vặt cô hả? Hay là bóc lột, cưỡng bức cô? Hắn lao tới, xoay người tôi như chong chóng, soi kĩ một lượt, hỏi ra hỏi vào làm tôi nhức hết cả đầu. Cô ấy mua nước cho tôi. Hàn Băng Vũ thản nhiên lên tiếng, huơ hươ chai nước phía trước như phần thưởng của mình, mỉm cười đầy nham hiểm và thách thức. Tôi đang lơ lửng giữa trời xanh thì... Bùm bùm bùm! Ngòi pháo Lôi Vĩ Vĩ bị lửa Hàn Băng Vũ châm vào, chốc lát đã tự mình phát nổ, bay thẳng lên trời lướt qua chỗ tôi đang rơi xuống, tạo ra những âm thanh kinh hoàng làm chấn động địa cầu. Mặc cho tinh thần đang rơi tự do, tôi cũng phải đứng mình trước câu nói của Hàn Băng Vũ. Cậu ấy không biết rằng, nói như vậy đã được gọi là tuyên chiến không? Mua nu... hả? Hắn chưa kinh ngạc xong thì đã quay sang tôi, rống lên gặng hỏi. Cô mua nước cho nó á? Không biết nói gì, tôi im lặng và lặng lẽ gật đầu như một chú cún khuất phục dưới chân chủ. Bây giờ có nói dối thì Hàn Băng Vũ cũng sẽ nói thật a. Hàn Băng Vũ lại tiếp tục định đưa lên miệng uống. Bỗng, Lôi Vĩ Vĩ mồm ngoác ra, gầm lên như sư tử. Cấm mày uống đó! Hạng người như mày sao được nước thánh chứ! Hắn xông phi về phía đối thủ, định chộp lấy chai nước nhưng Hàn Băng Vũ nhanh hơn, tránh người một cách vừa đẹp mắt vừa cao thủ, rồi cất bước rời đi về phía đằng sau tôi, như một anh hùng đã có trong tay chiến lợi phẩm. Nước thánh cái đầu cậu ý, Lôi Vĩ Vĩ! Đó chỉ là nước tôi mua bình thường như bao người khác thôi mà. Tôi nhận ra, tôi đã ngu rồi thì trên thế gian này còn có Lôi Vĩ Vĩ vừa ngu vừa điên hơn cả tôi. Lôi Vĩ Vĩ bị chơi khăm một quả, tức đến muốn ói máu, gào thét điên đảo như bị động kinh. Hàn Băng Vũ đã làm phe địch có một phen thất điên bát đảo. Nhìn thấy Lôi Vĩ Vĩ đang hành động như người nguyên thủy, tôi xoay người tỏ vẻ không quen biết rồi định chuồn đi trước, nhưng hắn lại nhanh tay túm lấy cổ áo tôi, như mọi lần. Tôi đột ngột nhận ra, có bước bao nhiêu lần đi chăng nữa tôi cũng không thể thoát khỏi Lôi Vĩ Vĩ. Cô mua một chai y sì về cho tôi uống, bằng chính tình yêu xuất phát từ trái tim của mình. Hắn ra lệnh một cách dứt khoát. Tôi bị hắn ép buộc phải nhìn vào đôi mắt đang hiện lên mỗi bên một chai nước khoáng vừa rồi. Tôi kinh sợ, run lẩy bẩy chỉ dám gật đầu như bổ củi, rồi khẩn trương chạy đi mua cho hắn chai nước mới... Trước khi hắn thả bom nguyên tử xuống nhà của Hàn Băng Vũ.
/143
|