Chiều về, tôi đã cố gắng chạy đi thật nhanh để đi về một mình và không bị Lôi Vĩ Vĩ đeo bám HAY giở cái thói gia trưởng nữa , nhưng đúng kiểu ‘yếu làm mồi ăn cho kẻ mạnh, cá lớn nuốt cá bé’ mà. Lôi Vĩ Vĩ kiểu gì thì kiểu cũng đã tóm gón được tôi, rồi tra hỏi tôi lấy tra hỏi để, vặn óc người ta ra để hỏi, rằng vì sao cứ tránh mặt hắn cả ngày.
Tôi cũng không biết trả lời ra sao nữa! Tôi cũng không rõ tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ là sau khi bị hắn sai đi mua chai nước, tôi đã sợ tới phát hoảng. Tôi e ngại rằng nhỡ đâu Lôi Vĩ Vĩ bắt tôi mua cả thùng nước cho hắn thì tôi biết đào đâu ra tiền?
“Này, tôi nghe một thằng nói cô và Khương Hạ Chính nói chuyện với nhau.”Lôi Vĩ Vĩ vừa mới tóm được cổ áo tôi, xách tôi như cái túi nylon ra phía sau trường, rồi ngay lập tức hỏi thẳng. “Có thật không?”
“Ức!”Tôi nấc lên một cái, rồi gật đầu thật mạnh một cái, mất hết tự tin cúi mặt xuống không dám nhìn trực diện với Lôi Vĩ Vĩ.
“Này, hai người nói gì hả?”Lôi Vĩ Vĩ nắm chắc vai tôi, cúi xuống để nhìn tôi thật rõ. Tôi quay sang phải, hắn quay sang phải, tôi sang trái thì cũng ở bên trái. Cứ thế cứ thế, hắn cứ quyết nhìn mặt tôi bằng được thì thôi, còn tôi thì cự tuyệt liên tục.
Đến khi tôi mỏi cổ lại còn đau đầu nữa, cảm giác như có thêm ba Lôi Vĩ Vĩ nữa xuất hiện, tôi mới chịu thua.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… tôi hỏi cậu một điều… được không?”Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn khoản, nói với giọng nai tơ.
Bỗng tôi để ý thấy hai bên má của Lôi Vĩ Vĩ đỏ ửng hết cả lên. Hắn ngay tức thì bỏ hai tay ra khỏi người tôi, quay lưng lại với tôi rồi ngồi xổm xuống, gục mặt vào đầu gối, cả người run bần bật lên như đang khóc. Tôi kinh sợ trước hành động ‘thiếu suy nghĩ’ này của hắn. Tự hỏi hắn bị làm sao? Ăn phải bả chăng? Hay là trông mặt tôi vừa nãy ngu quá nên hắn không nhịn được cười?
Có gì đáng cười nhể?
“Thôi được rồi, cô hỏi đi!”Miệng Lôi Vĩ Vĩ cứ mím lại, đúng kiểu nhịn cười. Kể cả lúc hắn đứng dậy rồi quay mặt về phía tôi, tôi cũng thấy cả người hắn lúc run lúc không. Nghĩ lại cái khuôn mặt của tôi lúc trước, thật là xấu hổ mà.
“Về… về… về… Triệu… Triệu…”Tôi lắp bắp.
“Nói nhanh lên!”Lôi Vĩ Vĩ nói ba từ dứt khoát làm tôi giật bắn mình.
“Có… có phải cậu… cậu… ờ…”Tôi không biết nên hỏi như thế nào để lịch sự hết mức có thể. “Về… về…”
“Về?”Lôi Vĩ Vĩ nhướn mày chờ đợi.
“Về… NHÀ THÔI!”Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo. Khi hét lên, hai tay tôi bỗng giơ thẳng lên trời theo phản xạ, môi mím chặt lại để không phải nói thêm từ gì nữa. Lôi Vĩ Vĩ nghệt mặt ra nhìn tôi không hiểu gì. Với cái não phẳng như màn hình tivi của hắn thì nói làm gì chứ!
“…”Hắn im không thèm nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
“Haha, về… về nhà thôi!”Tôi chỉ ra phía cổng trường, cười trừ. “Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… tôi… tôi về nhé! Bye bye!”Tôi vẫy tay tạm biệt đại ca của mình rồi thẳng tiến chạy vụt mất như cơn gió, để lại Lôi Vĩ Vĩ như người mất hồn ở đằng sau.
Ra tới bến xe buýt, tôi vừa đi vừa cúi mặt xuống, chỉ sợ Lôi Vĩ Vĩ như viên đạn đang đuổi theo tôi ở đằng sau. Nhưng vừa lúc tôi ngẩng đầu lên thì hình ảnh của Hàn Băng Vũ đang ngồi thư thái nghe nhạc ở bến xe buýt lại đập thẳng vào mặt tôi.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!!!! Ahhhhh, tôi muốn cắt đầu mình đi mất thôi.
Một, hai, ba, đằng sau quay! Tôi đã quay được lưng lại với Hàn Băng Vũ, nhưng lại không kịp chạy đi cho khuất mắt.
“Diệp Trúc Y!”Không ngờ Hàn Băng Vũ lại chơi đểu hơn cả gen trội, gọi cả tên cúng cơm của người ta ra làm tôi giật bắn cả mình, lại một hai ba đằng sau quay, hướng ánh mắt tò mò của mình về phía Hàn Băng Vũ.
…………………
Ngồi trên chiếc xe đen bóng loáng xịn xìn xịn của Hàn Băng Vũ, tôi cứ co ro ngồi sát bên cạnh cửa kính như sợ ai đó hãm hại. Trong khi đó cậu ấy lại ngồi rất thoải mái. Lúc đầu, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ đi về bằng xe buýt nên ra đứng đợi cùng cậu ấy khi cậu ấy gọi tên tôi, ai ngờ vừa đứng cạnh cậu ấy phát, một chiếc xe đen xuất hiện bất thình lình như có phép màu. Hàn Băng Vũ mở cửa xe ra cho tôi vào, và rồi tôi cứ đơ ra, chẳng biết mình đang làm gì mà lại nhảy lên xe ngồi nữa. Mình bị bắt cóc sao?
Chiếc xe của Hàn Băng Vũ dừng lại đèn đỏ ở ngã tư. Hai người chúng tôi có những khoảnh khắc riêng tư và im lặng nhất từ trước tới giờ. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, ô tô đang ngày một tụ tập đông dần trước vạch trắng để dừng đỗ đèn đỏ. Chỉ thấy ô tô đủ các loại màu, nhưng bỗng từ đâu phóng ra chiếc mô tô đen hạng xịn ăn chơi oách xà lách trông quen mắt của ai đó, đỗ xich ngay bên cạnh cửa kính chỗ tôi ngồi. Nhìn từ đầu tới chân và rồi từ chân lên đầu, nhìn cả một lượt rồi mới ngẫm ra, hình như đây là xe của…
Lôi Vĩ Vĩ! Á mẹ ơi! >~<
Tôi bất giác kinh hãi, cúi thấp người xuống và không hề biết rằng cửa kính có dán giấy đen. Nhưng cho dù thế thì tôi vẫn sợ, nên cúi rạp người xuống, úp sát mặt xuống hai cái đùi gà của mình.
“Sao vậy?”Hàn Băng Vũ ngồi bên cạnh quan tâm, lấy làm lạ liền hỏi.
“…”Tôi im lặng không trả lời, chính xác là không thể thở nổi nên không nói được thì đúng hơn.
Hàn Băng Vũ như hiểu ý tôi, có sóng não kết nối thành công 100/100, liền nhìn ra cửa kính phía tôi ngồi. Cậu ấy cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên lúc nhìn ra ngoài cửa kính. Đúng rồi Hàn thiếu gia, nếu anh nghĩ cho tôi thì hãy bảo ông tài xế đi nhanh lên một cái. Nhỡ đâu tên Lôi Vĩ Vĩ nhận ra xe của anh, nhìn thấy tôi thì lại gây chiến sự đa quốc gia còn tôi sẽ bị chà đạp không thương tiếc.
Hàn Băng Vũ bất ngờ ngồi xích lại gần tôi hơn. Tôi giật mình, biết nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên. Lúc này, mặt tôi đỏ phừng phừng như lửa đốt, tim đập sai cả nhịp và dồn dập như màn đánh trống liên hoàn. Cậu ấy lại gần, lại gần hơn nữa, rồi vòng tay qua người tôi để làm gì đó. Qua người tôi… vậy là muốn ôm ư?
Ô nô, tôi phải ngăn cản trước khi sự tình xảy ra quá….
Rẹt!
Tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa kính.
… tệ. Tôi hoàn thành nốt suy nghĩ ở bên trên.
Sịt rồi! Tôi bị hiểu lầm! Hóa ra là cậu ấy mở cửa kính chứ không phải là muốn ôm tôi. Ahhhh, tôi điên mất vì cái bộ óc ảo tưởng sức mạnh này. Nhưng không hiểu sao thấy thất vọng quá! Mà mình mong chờ cái gì chứ? Hàn Băng Vũ có thích tôi đâu… ToT
Ấy chết, mà cậu ấy mở cửa kính sao? Thế thì khác nào…
Xẹt đùng!
Tôi đã thấy chớp rạch ngang bầu trời xanh cao vời vợi ở phía trên.
“Ngốc!”Trước khi tôi kịp đưa hai tay bịt miệng Hàn Băng Vũ lại thì đã quá muộn. Hàn Băng Vũ đã hé một nửa cửa xuống rồi nói một cách rất to như để toàn dân thiên hạ biết được rằng Lôi Vĩ Vĩ là thằng ngốc. Tôi nghiến răng chịu đựng, ôm đầu như tránh động đất, cúi thấp người xuống hơn nữa. Tôi ước mình biến thành một hạt bụi ngay bây giờ, ước gì ước gì…
Tôi vì cúi xuống chẳng biết tên Lôi Vĩ Vĩ có quay lại không nhưng mà…
“Mày chửi ai hả?”Tiếng Lôi Vĩ Vĩ rống lên như bò làm tôi sợ tới thót tim.
Thôi đúng rồi, cái giọng này, cái thái độ này…. Chết rồi, toi hết cả lũ rồi, kiểu này lại ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết’ đây mà.
Tôi nghe thấy tiếng động chạm ở cửa kính, tôi hoảng sợ cúi thấp mình hơn nữa, nhắm chặt mắt lại và cho luôn cái đầu chui tọt qua giữa háng luôn.
“Ủa? Y…. Y Y?”Tên Lôi Vĩ Vĩ nói với giọng vừa kinh ngạc xen lẫn chút thất vọng. “Sao cô…”
Đúng lúc này, đèn xanh nảy lên. Chú lái xe nhấn chân ga, phóng vụt đi một cái khiến tôi suýt thì đập đầu vào cái ghế phía trước, may mà có Hàn Băng Vũ đỡ lấy tôi, giúp tôi ngồi dậy tử tế. Trong gang tấc chiếc xe đã bỏ lại Lôi Vĩ Vĩ ở đằng sau, kẻ chưa kịp đuổi theo. Tôi nhìn ra phía đằng sau qua tấm kính màu đen dày đặc thì thấy hắn đang chạy theo hùng hục như bò tót nhưng lại dừng lại thở hồng hộc, rồi gào thét điên loạn ở ngay giữa đường. Có rất nhiều xe ô tô tránh hắn như tránh rác.
Kể ra cho tiền tỷ cũng không ai dám tông vào Lôi Vĩ Vĩ nên tôi cũng không lo lắm, lại quay người trở lại nhìn về đằng trước.
Nhưng mà rốt cuộc thì ngày mai khi đi học mình sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào đây? Nhất định là hắn sẽ bắt tôi nằm xuống rồi xát muối lên mông quật cho tôi một trận lòi cả ruột mà! Hàn Băng Vũ, cậu lại một lần nữa giết chết tôi bằng một hành động tuy gián tiếp nhưng vô cùng ngu ngốc đó.
(Còn tiếp)
Tôi cũng không biết trả lời ra sao nữa! Tôi cũng không rõ tại sao mình lại hành động như vậy, chỉ là sau khi bị hắn sai đi mua chai nước, tôi đã sợ tới phát hoảng. Tôi e ngại rằng nhỡ đâu Lôi Vĩ Vĩ bắt tôi mua cả thùng nước cho hắn thì tôi biết đào đâu ra tiền?
“Này, tôi nghe một thằng nói cô và Khương Hạ Chính nói chuyện với nhau.”Lôi Vĩ Vĩ vừa mới tóm được cổ áo tôi, xách tôi như cái túi nylon ra phía sau trường, rồi ngay lập tức hỏi thẳng. “Có thật không?”
“Ức!”Tôi nấc lên một cái, rồi gật đầu thật mạnh một cái, mất hết tự tin cúi mặt xuống không dám nhìn trực diện với Lôi Vĩ Vĩ.
“Này, hai người nói gì hả?”Lôi Vĩ Vĩ nắm chắc vai tôi, cúi xuống để nhìn tôi thật rõ. Tôi quay sang phải, hắn quay sang phải, tôi sang trái thì cũng ở bên trái. Cứ thế cứ thế, hắn cứ quyết nhìn mặt tôi bằng được thì thôi, còn tôi thì cự tuyệt liên tục.
Đến khi tôi mỏi cổ lại còn đau đầu nữa, cảm giác như có thêm ba Lôi Vĩ Vĩ nữa xuất hiện, tôi mới chịu thua.
“Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… tôi hỏi cậu một điều… được không?”Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt khẩn khoản, nói với giọng nai tơ.
Bỗng tôi để ý thấy hai bên má của Lôi Vĩ Vĩ đỏ ửng hết cả lên. Hắn ngay tức thì bỏ hai tay ra khỏi người tôi, quay lưng lại với tôi rồi ngồi xổm xuống, gục mặt vào đầu gối, cả người run bần bật lên như đang khóc. Tôi kinh sợ trước hành động ‘thiếu suy nghĩ’ này của hắn. Tự hỏi hắn bị làm sao? Ăn phải bả chăng? Hay là trông mặt tôi vừa nãy ngu quá nên hắn không nhịn được cười?
Có gì đáng cười nhể?
“Thôi được rồi, cô hỏi đi!”Miệng Lôi Vĩ Vĩ cứ mím lại, đúng kiểu nhịn cười. Kể cả lúc hắn đứng dậy rồi quay mặt về phía tôi, tôi cũng thấy cả người hắn lúc run lúc không. Nghĩ lại cái khuôn mặt của tôi lúc trước, thật là xấu hổ mà.
“Về… về… về… Triệu… Triệu…”Tôi lắp bắp.
“Nói nhanh lên!”Lôi Vĩ Vĩ nói ba từ dứt khoát làm tôi giật bắn mình.
“Có… có phải cậu… cậu… ờ…”Tôi không biết nên hỏi như thế nào để lịch sự hết mức có thể. “Về… về…”
“Về?”Lôi Vĩ Vĩ nhướn mày chờ đợi.
“Về… NHÀ THÔI!”Tôi nghĩ một đằng nói một nẻo. Khi hét lên, hai tay tôi bỗng giơ thẳng lên trời theo phản xạ, môi mím chặt lại để không phải nói thêm từ gì nữa. Lôi Vĩ Vĩ nghệt mặt ra nhìn tôi không hiểu gì. Với cái não phẳng như màn hình tivi của hắn thì nói làm gì chứ!
“…”Hắn im không thèm nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
“Haha, về… về nhà thôi!”Tôi chỉ ra phía cổng trường, cười trừ. “Lôi… Lôi Vĩ Vĩ… tôi… tôi về nhé! Bye bye!”Tôi vẫy tay tạm biệt đại ca của mình rồi thẳng tiến chạy vụt mất như cơn gió, để lại Lôi Vĩ Vĩ như người mất hồn ở đằng sau.
Ra tới bến xe buýt, tôi vừa đi vừa cúi mặt xuống, chỉ sợ Lôi Vĩ Vĩ như viên đạn đang đuổi theo tôi ở đằng sau. Nhưng vừa lúc tôi ngẩng đầu lên thì hình ảnh của Hàn Băng Vũ đang ngồi thư thái nghe nhạc ở bến xe buýt lại đập thẳng vào mặt tôi.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!!!! Ahhhhh, tôi muốn cắt đầu mình đi mất thôi.
Một, hai, ba, đằng sau quay! Tôi đã quay được lưng lại với Hàn Băng Vũ, nhưng lại không kịp chạy đi cho khuất mắt.
“Diệp Trúc Y!”Không ngờ Hàn Băng Vũ lại chơi đểu hơn cả gen trội, gọi cả tên cúng cơm của người ta ra làm tôi giật bắn cả mình, lại một hai ba đằng sau quay, hướng ánh mắt tò mò của mình về phía Hàn Băng Vũ.
…………………
Ngồi trên chiếc xe đen bóng loáng xịn xìn xịn của Hàn Băng Vũ, tôi cứ co ro ngồi sát bên cạnh cửa kính như sợ ai đó hãm hại. Trong khi đó cậu ấy lại ngồi rất thoải mái. Lúc đầu, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ đi về bằng xe buýt nên ra đứng đợi cùng cậu ấy khi cậu ấy gọi tên tôi, ai ngờ vừa đứng cạnh cậu ấy phát, một chiếc xe đen xuất hiện bất thình lình như có phép màu. Hàn Băng Vũ mở cửa xe ra cho tôi vào, và rồi tôi cứ đơ ra, chẳng biết mình đang làm gì mà lại nhảy lên xe ngồi nữa. Mình bị bắt cóc sao?
Chiếc xe của Hàn Băng Vũ dừng lại đèn đỏ ở ngã tư. Hai người chúng tôi có những khoảnh khắc riêng tư và im lặng nhất từ trước tới giờ. Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, ô tô đang ngày một tụ tập đông dần trước vạch trắng để dừng đỗ đèn đỏ. Chỉ thấy ô tô đủ các loại màu, nhưng bỗng từ đâu phóng ra chiếc mô tô đen hạng xịn ăn chơi oách xà lách trông quen mắt của ai đó, đỗ xich ngay bên cạnh cửa kính chỗ tôi ngồi. Nhìn từ đầu tới chân và rồi từ chân lên đầu, nhìn cả một lượt rồi mới ngẫm ra, hình như đây là xe của…
Lôi Vĩ Vĩ! Á mẹ ơi! >~<
Tôi bất giác kinh hãi, cúi thấp người xuống và không hề biết rằng cửa kính có dán giấy đen. Nhưng cho dù thế thì tôi vẫn sợ, nên cúi rạp người xuống, úp sát mặt xuống hai cái đùi gà của mình.
“Sao vậy?”Hàn Băng Vũ ngồi bên cạnh quan tâm, lấy làm lạ liền hỏi.
“…”Tôi im lặng không trả lời, chính xác là không thể thở nổi nên không nói được thì đúng hơn.
Hàn Băng Vũ như hiểu ý tôi, có sóng não kết nối thành công 100/100, liền nhìn ra cửa kính phía tôi ngồi. Cậu ấy cũng tỏ vẻ khá ngạc nhiên lúc nhìn ra ngoài cửa kính. Đúng rồi Hàn thiếu gia, nếu anh nghĩ cho tôi thì hãy bảo ông tài xế đi nhanh lên một cái. Nhỡ đâu tên Lôi Vĩ Vĩ nhận ra xe của anh, nhìn thấy tôi thì lại gây chiến sự đa quốc gia còn tôi sẽ bị chà đạp không thương tiếc.
Hàn Băng Vũ bất ngờ ngồi xích lại gần tôi hơn. Tôi giật mình, biết nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên. Lúc này, mặt tôi đỏ phừng phừng như lửa đốt, tim đập sai cả nhịp và dồn dập như màn đánh trống liên hoàn. Cậu ấy lại gần, lại gần hơn nữa, rồi vòng tay qua người tôi để làm gì đó. Qua người tôi… vậy là muốn ôm ư?
Ô nô, tôi phải ngăn cản trước khi sự tình xảy ra quá….
Rẹt!
Tôi chợt nghe thấy tiếng mở cửa kính.
… tệ. Tôi hoàn thành nốt suy nghĩ ở bên trên.
Sịt rồi! Tôi bị hiểu lầm! Hóa ra là cậu ấy mở cửa kính chứ không phải là muốn ôm tôi. Ahhhh, tôi điên mất vì cái bộ óc ảo tưởng sức mạnh này. Nhưng không hiểu sao thấy thất vọng quá! Mà mình mong chờ cái gì chứ? Hàn Băng Vũ có thích tôi đâu… ToT
Ấy chết, mà cậu ấy mở cửa kính sao? Thế thì khác nào…
Xẹt đùng!
Tôi đã thấy chớp rạch ngang bầu trời xanh cao vời vợi ở phía trên.
“Ngốc!”Trước khi tôi kịp đưa hai tay bịt miệng Hàn Băng Vũ lại thì đã quá muộn. Hàn Băng Vũ đã hé một nửa cửa xuống rồi nói một cách rất to như để toàn dân thiên hạ biết được rằng Lôi Vĩ Vĩ là thằng ngốc. Tôi nghiến răng chịu đựng, ôm đầu như tránh động đất, cúi thấp người xuống hơn nữa. Tôi ước mình biến thành một hạt bụi ngay bây giờ, ước gì ước gì…
Tôi vì cúi xuống chẳng biết tên Lôi Vĩ Vĩ có quay lại không nhưng mà…
“Mày chửi ai hả?”Tiếng Lôi Vĩ Vĩ rống lên như bò làm tôi sợ tới thót tim.
Thôi đúng rồi, cái giọng này, cái thái độ này…. Chết rồi, toi hết cả lũ rồi, kiểu này lại ‘trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết’ đây mà.
Tôi nghe thấy tiếng động chạm ở cửa kính, tôi hoảng sợ cúi thấp mình hơn nữa, nhắm chặt mắt lại và cho luôn cái đầu chui tọt qua giữa háng luôn.
“Ủa? Y…. Y Y?”Tên Lôi Vĩ Vĩ nói với giọng vừa kinh ngạc xen lẫn chút thất vọng. “Sao cô…”
Đúng lúc này, đèn xanh nảy lên. Chú lái xe nhấn chân ga, phóng vụt đi một cái khiến tôi suýt thì đập đầu vào cái ghế phía trước, may mà có Hàn Băng Vũ đỡ lấy tôi, giúp tôi ngồi dậy tử tế. Trong gang tấc chiếc xe đã bỏ lại Lôi Vĩ Vĩ ở đằng sau, kẻ chưa kịp đuổi theo. Tôi nhìn ra phía đằng sau qua tấm kính màu đen dày đặc thì thấy hắn đang chạy theo hùng hục như bò tót nhưng lại dừng lại thở hồng hộc, rồi gào thét điên loạn ở ngay giữa đường. Có rất nhiều xe ô tô tránh hắn như tránh rác.
Kể ra cho tiền tỷ cũng không ai dám tông vào Lôi Vĩ Vĩ nên tôi cũng không lo lắm, lại quay người trở lại nhìn về đằng trước.
Nhưng mà rốt cuộc thì ngày mai khi đi học mình sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào đây? Nhất định là hắn sẽ bắt tôi nằm xuống rồi xát muối lên mông quật cho tôi một trận lòi cả ruột mà! Hàn Băng Vũ, cậu lại một lần nữa giết chết tôi bằng một hành động tuy gián tiếp nhưng vô cùng ngu ngốc đó.
(Còn tiếp)
/143
|