Hạ Thiên Tường đã biết Lăng Diệu Diệu là thân mẫu Lộc Như Ngọc, nhưng lại giả cách không biết bèn đem câu chuyện lên Mân Sơn cầu Mai Khôi nguyện lực thế nào và sự tình rắc rối giữa mình và Trọng Tôn Phi Quỳnh, Hoắc Tú Vân, Lộc Như Ngọc làm sao, kể sơ qua cho hai vị lão nhân nghe.
Đổng Song Song cười nói :
- Người ta có câu rằng “Hai gái khó lấy chung một chồng”. Đằng này ngươi lại muốn một mũi tên sóc cả ba chim to kể cũng gan thật!
Lăng Diệu Diệu đưa mắt nhìn Đổng Song Song rồi mỉm cười hỏi Hạ Thiên Tường :
- Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân chúng ta đều đã thấy mặt còn Trọng Tôn Phi Quỳnh thì chỉ biết là ái nữ duy nhất của Trọng Tôn Thánh còn phẩm mạo võ công của nàng thế nào có bằng Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân không?
Hạ Thiên Tường chỉ lên hai ngôi minh tinh rực rỡ trên trời, nhướng mày nói :
- Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân diễm lệ tuyệt vời, không khác gì hai ngôi sao kia!
Đổng Song Song mỉm cười :
- Còn Trọng Tôn Phi Quỳnh?
Hạ Thiên Tường lại ngẩng đầu lên nhìn vành nguyệt vằng vặc như gương, mỉm cười nói :
- Trọng Tôn Phi Quỳnh thì phong hoa tuyệt đại, phẩm cách thanh cao, chẳng khác nào một vừng hạo nguyệt!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đều cho là Hạ Thiên Tường suy tôn Phi Quỳnh thái quá, nên chỉ đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng. Một lát sau Lăng Diệu Diệu chợt nói :
- Ta không tin trên đời lại có người con gái nào quý đến thế? Ước gì ta có dịp gặp được nàng, thử xem có đúng như lời ngươi nói không?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Việc gì lão tiền bối phải ao ước? Trọng Tôn tỷ tỷ tôi hiện đang ở chỗ Lệ lão tiền bối chờ hai vị cùng tới họp mặt.
Đổng Song Song đang đi chợt dừng lại, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường rồi hỏi :
- Hạ Thiên Tường có phải ngươi cố ý đánh lừa chúng ta không? Có thật Lệ Thanh Cuồng sai ngươi đến mới chúng ta không?
Hạ Thiên Tường cung kính đáp :
- Hai vị lão tiền bối cứ yên tâm, Hạ Thiên Tường này khi nào cuồng vọng đến nỗi dám nói rỡn với hai vị lão tiền bối.
Lăng Diệu Diệu cũng tỏ vẻ nghi ngờ lạnh lùng nói :
- Hạ Thiên Tường ngươi đừng có dùng lời khéo nói che đậy, nhất định không có Lệ Thanh Cuồng nào đang chờ chúng ta ở tửu điếm cả!
Hạ Thiên Tường cũng khâm phục đối phương vội mỉm cười nói :
- Hai vị lão tiền bối cao minh thật, Lệ lão tiền bối quả thật không ở trong tửu điếm nào hết. Vừa rồi trong động Giáng Tuyết vì cớ đông người nên Hạ Thiên Tường phải nói bịa ra như vậy, kỳ thật thì Lệ lão tiền bối đang chờ hai vị ở Mạc Sầu thạch thất.
Lăng Diệu Diệu tỏ vẻ không bằng lòng nói :
- Mạc Sầu thạch thất trên Cao Cống Lê Sơn là nơi du ngụ của chúng ta ngày trước, bọn ta không bao giờ muốn bước chân tới đó, để gợi lại bao nhiêu chuyện thương tâm. Ngươi hãy đi tìm hắn báo hắn tới động Giáng Tuyết, cùng chúng ta rửa sạch món nợ cũ là được rồi!
Nói xong lập tức cùng Đổng Song Song quay trở lại con đường cũ. Hạ Thiên Tường cuống lên, không biết làm thế nào đành bịa ra một chuyện nữa :
- Xin hai vị hãy lưu lại một chút, để Hạ Thiên Tường thưa nốt đã! Nếu hai vị không lên Cao Cống Lê Sơn hôm nay thì e rằng kiếp này không bao giờ còn gặp được Lệ tiền bối nữa.
Mấy câu ấy quả nhiên làm hai vị lão nhân áo vàng đều ngạc nhiên dừng bước, Lăng Diệu Diệu liền hỏi :
- Ngươi nói thế là nghĩa thế nào?
Hạ Thiên Tường làm bộ nghiêm trang cúi mình nói :
- Lệ lão tiền bối không biết bị cảm xúc bởi chuyện gì mà tìm lên Mạc Sầu thạch thất định tự tử!
Đổng Song Song nghe tới đây, bất giác nhìn Lăng Diệu Diệu cười nhạt nói :
- Làm sao bây giờ hắn lại biến thành tồi tệ đến cái mức muốn chết để giải thoát? Bao nhiêu ý khí kiêu ngạo ngông cuồng ngày xưa, để đâu mất cả?
Lăng Diệu Diệu chỉ hừ một tiếng, Hạ Thiên Tường lại nói tiếp :
- Vãn bối và Trọng Tôn Phi Quỳnh nhân đi chơi Cao Cống Lê Sơn may sao tình cờ cứu được Lệ lão tiền bối, nhưng Lệ lão tiền bối nhất tâm cầu chết, chúng cháu can mãi không được. Sau Phi Quỳnh có nói thân phụ nàng ủy thác cho nàng đi tìm Lệ lão tiền bối, đưa về động Giáng Tuyết cùng hai lão tiền bối thanh toán món nợ cũ. Vậy nên Lệ lão tiền bối mới sai Hạ Thiên Tường này xuống Kỳ Liên mời hai vị lão tiền bối lên Mạc Sầu thạch thất họp mặt.
Lăng Diệu Diệu nghe xong cau mày cười gượng nói với Đổng Song Song :
- Nếu hắn chết thì cái tâm nguyện bao nhiêu năm của bọn mình cũng đành uổng phí! Thôi thì ta đành trở về đất cũ một chuyến nữa vậy?
Đổng Song Song chưa kịp trả lời, Hạ Thiên Tường đã bịa thêm câu chuyện nữa cho có thủy có chung :
- Phi Quỳnh tỷ tỷ thấy Lệ lão tiền bối thương tâm thái quá, mới phải ở lại Cao Cống Lê Sơn để chăm sóc an ủi cho lão tiền bối đỡ buồn, còn cháu thì xuống Kỳ Liên đón hai vị.
Những câu nói dối của chàng thật là hợp tình hợp lý, hai vị lão nhân không còn nghi ngờ gì nữa, bèn lại theo Hạ Thiên Tường cùng lên Cao Cống Lê Sơn.
Đi không bao lâu đã vào đến Ngưng Thúy cốc, ba người và con vượn cùng tiến tới trước bức vách đá dưới Mạc Sầu thạch thất. Chỉ thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh và Đại Hoàng cùng Thanh Phong Ký đang đứng thơ thẩn dưới gốc cây thông già hình giống bông hoa sen có vẻ mong ngóng. Hạ Thiên Tường cất tiếng gọi to :
- Trọng Tôn tỷ tỷ mau lại đây để tôi giới thiệu với hai vị lão tiền bối.
Phi Quỳnh hớn hở chạy ra đón, khom mình thi lễ cười nói :
- Vãn bối Trọng Tôn Phi Quỳnh tham kiến hai vị lão tiền bối! và xin thay lời gia phụ vấn an hai vị.
Lăng Diệu Diệu xua tay cười nói :
- Hiền điệt nữ hà tất phải thủ lễ thái quá!
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn kỹ Phi Quỳnh một lượt. Lăng Diệu Diệu vẫn tin tưởng rằng con gái bà ta là Lộc Như Ngọc và con gái Đổng Song Song là Hoắc Tú Vân tư chất phẩm mạo đều thuộc hàng thượng đẳng, cho nên khi nghe Hạ Thiên Tường tán dương Phi Quỳnh bà có vẻ không phục, nên mới chú ý ngắm kỹ xem nàng có quả đúng như lời Hạ Thiên Tường nói không?
Không ngờ càng nhìn càng thấy Phi Quỳnh quả là ôn nhu thanh tú, ngọc chất tiên nhan, bất giác thở dài một tiếng, nói với Đổng Song Song :
- Lời Hạ Thiên Tường nói không sai. Trọng Tôn hiền điệt nữ quả nhiên thanh khiết vô song, phong hoa tuyệt đại, thật đúng là một vầng hoa nguyệt!
Đổng Song Song bật cười, ngầm dùng Nghị Ngữ Truyền Âm nói vào tai Lăng Diệu Diệu :
- Thư thư việc gì phải ghen thay cho con gái? Ta đã đến đây, cần nhất là phải tính ngay chuyện liễu đoạn tâm nguyện cho xong đi đã.
Lăng Diệu Diệu gật đầu hỏi Phi Quỳnh :
- Trọng Tôn hiền điệt nữ, Lệ Thanh Cuồng hiện giờ ở đâu?
Phi Quỳnh trỏ tay lên vách đá cao chót vót, mỉm cười nói :
- Hai vị lão tiền bối thử nghe xem!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đều nghểnh cổ lắng tai, quả nhiên nghe có tiếng ngâm thơ nho nhỏ từ trong ruột trái núi, thấm qua vách đá mà bay ra ngoài ngâm rằng:
“Màn che trướng rủ Mạc Sầu đường,
Tỉnh giấc canh khuya khắc hậu trường...”
Đứng dưới phong cảnh cũ, nghe tiếng bạn cũ ngâm thơ, Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song dầu gan sắt đá cũng không khỏi động lòng chỉ vì trước kia bọn họ đã bị vu oan danh tiết, lại bị phế bỏ võ công, vợ chồng con cái phải lìa bỏ nhau, chịu oan uổng hai chục năm trời, niềm uất hận đã bị ăn sâu vào tiềm thức, cho nên sự động lòng chỉ thoáng hiện ra trong nháy mắt rồi lại rút lui, nhường chỗ cho ngọn lửa căm hờn bừng bừng bốc cháy. Diệu Diệu liền nói với Đổng Song Song :
- Lệ Thanh Cuồng đã vào Mạc Sầu thạch thất, chúng ta hãy lên gặp mặt hắn, để thanh toán món nợ cũ cho xong, kẻo cứ để uất kết mãi trong bụng, không sao chịu nổi!
Đổng Song Song gật đầu, quay lại nói với Thiên Tường và Phi Quỳnh :
- Hạ lão đệ và Trọng Tôn cô nương xin mời lên cả Mạc Sầu thạch thất, ngộ nhỡ chẳng may cả ba chúng ta đồng quy y tận, thời các người nên đem đầu cuối câu chuyện này công bố cho các bạn vũ lâm cùng biết, để rửa sạch tiếng oan cho Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song.
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh thấy hai vị lão nhân vẫn không nén được lửa giận, nên cũng lo thay cho Lệ Thanh Cuồng, bèn cung kính vâng lời, rồi cùng thi triển khinh công, vịn vách đá leo lên.
Vào tới Mạc Sầu thạch thất, chỉ thấy Lệ Thanh Cuồng bệ vệ ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng đá rõ ràng mắt ông ta đã trông thấy bọn Lăng Diệu Diệu bước vào, nhưng thái độ vẫn tỏ ra cao ngạo hách dịch, không thèm đứng lên cũng không thèm nhìn ngó.
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh thấy thế đều cau mày nghĩ bụng Lệ Thanh Cuồng vẫn tỏ ra hối hận biết lỗi về những hành động năm xưa của mình, không hiểu sao lúc này lại có thái độ lạ lùng như vậy? Rõ ràng là cố ý khiêu khích bắt buộc đối phương phải xuất thủ!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song thấy Lệ Thanh Cuồng thần tình kiêu ngạo tự đắc như vậy, đều không sao nén được cơn giận, thoạt tiên Đổng Song Song nghiến răng hỏi :
- Lệ Thanh Cuồng, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, món nợ năm xưa ngươi định thanh toán thế nào cho ổn thỏa.
Lệ Thanh Cuồng sắc mặt vẫn điềm nhiên, không tỏ ra vui hay buồn miệng vẫn ngâm tiếp bài thơ “vô đề” của Lý Thương Ẩn:
“...
Phong ba chẳng sót nhành lăng yếu,
Sương tuyết nào thương lá quế vàng!
...”
Lăng Diệu Diệu hừ một tiếng rồi nói :
- Ngươi đã biết những việc dèm pha của Mộ Vô Ưu ngày trước là vô căn cứ, thời cái việc hồi đó ngươi nhẫn tâm tàn ác điểm tán nội gia chân khí chị em ta và ngươi bắt hai đứa con gái đi, ngươi giải thích thế nào cho hợp lý?
Lệ Thanh Cuồng chỉ trừng mắt, không thèm đáp điệu bộ như người thách đố: Ừ, ta thế đấy, các người làm gì được ta?
Lăng Diệu Diệu bị ông ta chọc tức, giận mối thù xưa, đồng thời bốc lên ngùn ngụt, bèn ngầm vận thần công, phóng mạnh một chưởng vào giữa ngực, lập tức khắp gian Mạc Sầu thạch thất gió rít ghê hồn hơi lạnh rởn óc!
Lăng Diệu Diệu đã được Thích Đại Chiêu coi là vị thần hộ mệnh đủ thấy công lực cao tới bực nào?
Một chưởng phóng ra, uy thế có thể rung chuyển cả núi rừng, sức mạnh thực vô cùng khủng khiếp. Nhưng mặc dầu chưởng phong mạnh mẽ như vậy, mà Lệ Thanh Cuồng miệng vẫn mỉm cười, ngồi yên không tránh, cũng không đánh lại. Đổng Song Song giận lắm thét lớn :
- A ngươi vẫn còn dám cậy tài khinh cuồng đến thế cơ à? Hãy nếm thử miếng Thiên Ma Vô Phong âm chưởng của ta xem nào!
Nói dứt lời một tay giơ lên, nhằm Lệ Thanh Cuồng ấn vờ một cái.
Vừa rồi, một chưởng phách không của Lăng Diệu Diệu uy thế cường mạnh như vậy mà Lệ Thanh Cuồng vẫn coi như không, nhưng lúc này chỉ bị một cái ấn nhẹ của Đổng Song Song không hề phát ra một luồng gió mạnh nào, mà cũng phải làm cho ông phải đứng bật dậy.
Nhân vì chiếc ghế đá Lệ Thanh Cuồng ngồi, trước đó đã bị chưởng phong của Lăng Diệu Diệu đánh gãy, kế lại bị luôn Thiên Ma Vô Phong âm chưởng của Đổng Song Song ấn vào, làm cho nát nhừ thành một đống phấn bụi.
Lăng Diệu Diệu vừa toan giơ chưởng đánh nữa, Phi Quỳnh đứng bên cạnh vội can :
- Lăng lão tiền bối đừng nên quá nóng để di hận chung thân, hai chưởng vừa rồi của hai vị thi triển trong cơn thịnh nộ, sức đủ đổ núi nghiêng rừng, chảy vàng nát đá, Lệ lão tiền bối đã chịu không thấu rồi kìa!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đều chú ý nhìn, quả thấy trong khoảnh khắc sắc mặt Lệ Thanh Cuồng đã tái nhợt, mồm miệng, tai, mũi đều ứa máu, rõ ràng là trong mình đã bị nội thương rất nặng thân hình lảo đảo chực ngã. Hạ Thiên Tường tỏ ý không phục, vội tung mình nhảy tới lấy viên linh đan ấn vào miệng Lệ Thanh Cuồng, ngạc nhiên hỏi :
- Lệ lão tiền bối, tại sao hai vị lão nhân đánh tiền bối, tiền bối không chống lại?
Lệ Thanh Cuồng thở dài một tiếng, đôi mắt chúa đầy vẻ hối hận sượng sùng, đăm đăm nhìn Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song, thở hổn hển đáp :
- Những chuyện ta vu oan danh tiết, điểm tán chân khí và cướp ái nữ của họ, khiến họ bị hàm oan hai chục năm, nỗi đau khổ của họ so với hai chưởng vừa rồi nặng gấp mười lần! Nếu ta không cố ý trêu tức để họ phải ra tay và thản nhiên hứng đựng lấy hình phạt, thì làm sao biểu lộ được là mình đã thành tâm hối lỗi, khiến họ tiết bớt nỗi căm hờn uất ức hàng mấy chục năm nay!
Nói vừa dứt lời, toàn thân chợt run lên bần bật, thổ ra một đống máu tươi, rồi ngất lịm. Hạ Thiên Tường sợ cuống lên, vội cúi xuống toan cứu, Lăng Diệu Diệu đã cất tiếng nói :
- Hạ lão đệ đừng lo, nội công của hắn tinh thuần lắm, tuy vừa rồi hắn thản nhiên hứng đòn, phủ tạng đều bị trọng thương, nhưng không đến nỗi chết đâu mà sợ! Hắn với chúng ta còn có danh nghĩa vợ chồng, nên việc cứu hắn cứ để mặc chúng ta lo liệu!
Hạ Thiên Tường nghe giọng nói của bà ta có vẻ nghẹn nghào, bèn ngửng lên trông, quả thấy trên khuôn mặt hai vị lão nhân đã bị mối chân tình hối quá của Lệ Thanh Cuồng cảm động, đến nỗi đều nước mắt đầm đìa.
Trọng Tôn Phi Quỳnh thông minh tuyệt đỉnh, thấy tình hình như vậy, biết là Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đã quên hết hờn oán, bèn vội cúi mình cung kính nói :
- Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường còn có chút việc cần phải làm ngay, không thể ở đây lâu được, vậy xin hai vị lão tiền bối cho phép chúng cháu cáo biệt. Lăng Diệu Diệu cũng phải khen thầm Phi Quỳnh thật là người thông minh ý tứ, bèn mỉm cười gật đầu, lại đinh ninh dặn riêng Hạ Thiên Tường :
- Lệ lão tiền bối của ngươi bị hai chưởng vừa rồi nội thương rất nặng, chúng ta sẽ hết lòng cứu chữa dần dần, nên không thể tham dự đại hội khai phái của phái Chấn Thiên được! Sau khi bế mạc đại hội, nếu ngươi muốn đi tìm Lộc Như Ngọc, ta sẽ chỉ cho mấy nơi, ngươi cứ đến đó nhất định sẽ tìm thấy!
Hạ Thiên Tường mừng lắm, vội hỏi :
- Nếu Lăng lão tiền bối biết Lộc Như Ngọc ở đâu, xin chỉ dẫn cho vãn bối, xong việc đại hội rồi, vãn bối sẽ tức khắc đi tìm nàng!
Lăng Diệu Diệu gật đầu nói :
- Ta đoán nơi Lộc Như Ngọc độn tích không ngoài bốn địa điểm, một là đỉnh núi Côn Luân, hai là động Đại Ba, ba là cốc Chung Nam, bốn là cung Tịch Diệt!
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên cau mày hỏi :
- Cung Tịch Diệt ở đâu, do ai làm chủ?
Lăng Diệu Diệu lắc đầu :
- Ai làm chủ cung Tịch Diệt ta cũng không biết, còn địa điểm thì lại càng hư vô phiêu diễu lắm! Người thì bảo ở trong giữa ruột núi Tuyết Sơn, người thì bảo ở đáy biển Nam Hải! Không biết ai nói đúng? Duy chỉ có một điều ta biết chắc chắn nơi đó chỉ là chỗ tụ tập của một bọn người thất tình tuyệt vọng. Mà trong bọn ấy, người nào cũng bị tâm sự đau buồn làm biến cải tính nết, thành những kẻ quái nhân đặc biệt, không muốn ai lọt vào đất họ, nếu không cùng một tâm sự đau khổ như họ!
Hạ Thiên Tường cau mày nói :
- Nếu vậy thì làm thế nào mà tìm được?
Lăng Diệu Diệu cười nói :
- Ngươi thử đi tìm ba nơi trên kia đi đã, nếu không thấy, ta sẽ dần dần hỏi thăm cung Tịch Diệt sau, cũng không muộn!
Hạ Thiên Tường cung kính lĩnh mệnh rồi cùng Phi Quỳnh rời khỏi Mạc Sầu thạch thất, men theo vách đá leo xuống. Đi được một quãng, Phi Quỳnh nghoảnh lại nhìn cửa động Mạc Sầu thạch thất hớn hở cười nói :
- Trăng khuyết lại tròn, hoa tàn lại thắm! Thế là chúng ta đã làm được một công đức, hoàn thành sứ mệnh của cha tôi giao phó.
Hạ Thiên Tường thở dài nói :
- Tuy hoàn thành một công đức, nhưng Hạ Thiên Tường lại cũng vì đó thêm một chuyện thương tâm!
Phi Quỳnh ngạc nhiên nhìn chàng ra ý hỏi, Hạ Thiên Tường lấy tay vỗ bờm con Thanh Phong Ký rồi ngậm ngùi nói :
- Trên đời chỉ có hai con long câu lông xanh ngày đi ngàn dặm, nhưng bây giờ chỉ còn một con ngựa của tỷ tỷ, còn Thiên Lý Cúc Hoa Thanh của Thích Đại Chiêu thì đã bị chủ nhân nó dùng Thiên Kinh độc thích ám toán một cách tối ư vô sỉ! Tôi thề thế nào cũng báo thù cho con ngựa đáng thương đó.
Nói xong bèn đem câu chuyện do thám Giáng Tuyết động thuật lại cho Phi Quỳnh nghe đoạn ấm ức than rằng :
- Nếu con ngựa ấy không bị Thích Đại Chiêu giết chết thì có phải lúc này tôi đã cùng tỷ tỷ mỗi người cưỡi một con long câu du hiệp giang hồ, đẹp đẽ biết bao!
Phi Quỳnh thấy Hạ Thiên Tường tỏ ra đau xót vì con tuấn mã quá độ bất giác mỉm cười nói:
Đổng Song Song cười nói :
- Người ta có câu rằng “Hai gái khó lấy chung một chồng”. Đằng này ngươi lại muốn một mũi tên sóc cả ba chim to kể cũng gan thật!
Lăng Diệu Diệu đưa mắt nhìn Đổng Song Song rồi mỉm cười hỏi Hạ Thiên Tường :
- Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân chúng ta đều đã thấy mặt còn Trọng Tôn Phi Quỳnh thì chỉ biết là ái nữ duy nhất của Trọng Tôn Thánh còn phẩm mạo võ công của nàng thế nào có bằng Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân không?
Hạ Thiên Tường chỉ lên hai ngôi minh tinh rực rỡ trên trời, nhướng mày nói :
- Lộc Như Ngọc và Hoắc Tú Vân diễm lệ tuyệt vời, không khác gì hai ngôi sao kia!
Đổng Song Song mỉm cười :
- Còn Trọng Tôn Phi Quỳnh?
Hạ Thiên Tường lại ngẩng đầu lên nhìn vành nguyệt vằng vặc như gương, mỉm cười nói :
- Trọng Tôn Phi Quỳnh thì phong hoa tuyệt đại, phẩm cách thanh cao, chẳng khác nào một vừng hạo nguyệt!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đều cho là Hạ Thiên Tường suy tôn Phi Quỳnh thái quá, nên chỉ đưa mắt nhìn nhau lẳng lặng. Một lát sau Lăng Diệu Diệu chợt nói :
- Ta không tin trên đời lại có người con gái nào quý đến thế? Ước gì ta có dịp gặp được nàng, thử xem có đúng như lời ngươi nói không?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Việc gì lão tiền bối phải ao ước? Trọng Tôn tỷ tỷ tôi hiện đang ở chỗ Lệ lão tiền bối chờ hai vị cùng tới họp mặt.
Đổng Song Song đang đi chợt dừng lại, đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường rồi hỏi :
- Hạ Thiên Tường có phải ngươi cố ý đánh lừa chúng ta không? Có thật Lệ Thanh Cuồng sai ngươi đến mới chúng ta không?
Hạ Thiên Tường cung kính đáp :
- Hai vị lão tiền bối cứ yên tâm, Hạ Thiên Tường này khi nào cuồng vọng đến nỗi dám nói rỡn với hai vị lão tiền bối.
Lăng Diệu Diệu cũng tỏ vẻ nghi ngờ lạnh lùng nói :
- Hạ Thiên Tường ngươi đừng có dùng lời khéo nói che đậy, nhất định không có Lệ Thanh Cuồng nào đang chờ chúng ta ở tửu điếm cả!
Hạ Thiên Tường cũng khâm phục đối phương vội mỉm cười nói :
- Hai vị lão tiền bối cao minh thật, Lệ lão tiền bối quả thật không ở trong tửu điếm nào hết. Vừa rồi trong động Giáng Tuyết vì cớ đông người nên Hạ Thiên Tường phải nói bịa ra như vậy, kỳ thật thì Lệ lão tiền bối đang chờ hai vị ở Mạc Sầu thạch thất.
Lăng Diệu Diệu tỏ vẻ không bằng lòng nói :
- Mạc Sầu thạch thất trên Cao Cống Lê Sơn là nơi du ngụ của chúng ta ngày trước, bọn ta không bao giờ muốn bước chân tới đó, để gợi lại bao nhiêu chuyện thương tâm. Ngươi hãy đi tìm hắn báo hắn tới động Giáng Tuyết, cùng chúng ta rửa sạch món nợ cũ là được rồi!
Nói xong lập tức cùng Đổng Song Song quay trở lại con đường cũ. Hạ Thiên Tường cuống lên, không biết làm thế nào đành bịa ra một chuyện nữa :
- Xin hai vị hãy lưu lại một chút, để Hạ Thiên Tường thưa nốt đã! Nếu hai vị không lên Cao Cống Lê Sơn hôm nay thì e rằng kiếp này không bao giờ còn gặp được Lệ tiền bối nữa.
Mấy câu ấy quả nhiên làm hai vị lão nhân áo vàng đều ngạc nhiên dừng bước, Lăng Diệu Diệu liền hỏi :
- Ngươi nói thế là nghĩa thế nào?
Hạ Thiên Tường làm bộ nghiêm trang cúi mình nói :
- Lệ lão tiền bối không biết bị cảm xúc bởi chuyện gì mà tìm lên Mạc Sầu thạch thất định tự tử!
Đổng Song Song nghe tới đây, bất giác nhìn Lăng Diệu Diệu cười nhạt nói :
- Làm sao bây giờ hắn lại biến thành tồi tệ đến cái mức muốn chết để giải thoát? Bao nhiêu ý khí kiêu ngạo ngông cuồng ngày xưa, để đâu mất cả?
Lăng Diệu Diệu chỉ hừ một tiếng, Hạ Thiên Tường lại nói tiếp :
- Vãn bối và Trọng Tôn Phi Quỳnh nhân đi chơi Cao Cống Lê Sơn may sao tình cờ cứu được Lệ lão tiền bối, nhưng Lệ lão tiền bối nhất tâm cầu chết, chúng cháu can mãi không được. Sau Phi Quỳnh có nói thân phụ nàng ủy thác cho nàng đi tìm Lệ lão tiền bối, đưa về động Giáng Tuyết cùng hai lão tiền bối thanh toán món nợ cũ. Vậy nên Lệ lão tiền bối mới sai Hạ Thiên Tường này xuống Kỳ Liên mời hai vị lão tiền bối lên Mạc Sầu thạch thất họp mặt.
Lăng Diệu Diệu nghe xong cau mày cười gượng nói với Đổng Song Song :
- Nếu hắn chết thì cái tâm nguyện bao nhiêu năm của bọn mình cũng đành uổng phí! Thôi thì ta đành trở về đất cũ một chuyến nữa vậy?
Đổng Song Song chưa kịp trả lời, Hạ Thiên Tường đã bịa thêm câu chuyện nữa cho có thủy có chung :
- Phi Quỳnh tỷ tỷ thấy Lệ lão tiền bối thương tâm thái quá, mới phải ở lại Cao Cống Lê Sơn để chăm sóc an ủi cho lão tiền bối đỡ buồn, còn cháu thì xuống Kỳ Liên đón hai vị.
Những câu nói dối của chàng thật là hợp tình hợp lý, hai vị lão nhân không còn nghi ngờ gì nữa, bèn lại theo Hạ Thiên Tường cùng lên Cao Cống Lê Sơn.
Đi không bao lâu đã vào đến Ngưng Thúy cốc, ba người và con vượn cùng tiến tới trước bức vách đá dưới Mạc Sầu thạch thất. Chỉ thấy Trọng Tôn Phi Quỳnh và Đại Hoàng cùng Thanh Phong Ký đang đứng thơ thẩn dưới gốc cây thông già hình giống bông hoa sen có vẻ mong ngóng. Hạ Thiên Tường cất tiếng gọi to :
- Trọng Tôn tỷ tỷ mau lại đây để tôi giới thiệu với hai vị lão tiền bối.
Phi Quỳnh hớn hở chạy ra đón, khom mình thi lễ cười nói :
- Vãn bối Trọng Tôn Phi Quỳnh tham kiến hai vị lão tiền bối! và xin thay lời gia phụ vấn an hai vị.
Lăng Diệu Diệu xua tay cười nói :
- Hiền điệt nữ hà tất phải thủ lễ thái quá!
Vừa nói vừa đưa mắt nhìn kỹ Phi Quỳnh một lượt. Lăng Diệu Diệu vẫn tin tưởng rằng con gái bà ta là Lộc Như Ngọc và con gái Đổng Song Song là Hoắc Tú Vân tư chất phẩm mạo đều thuộc hàng thượng đẳng, cho nên khi nghe Hạ Thiên Tường tán dương Phi Quỳnh bà có vẻ không phục, nên mới chú ý ngắm kỹ xem nàng có quả đúng như lời Hạ Thiên Tường nói không?
Không ngờ càng nhìn càng thấy Phi Quỳnh quả là ôn nhu thanh tú, ngọc chất tiên nhan, bất giác thở dài một tiếng, nói với Đổng Song Song :
- Lời Hạ Thiên Tường nói không sai. Trọng Tôn hiền điệt nữ quả nhiên thanh khiết vô song, phong hoa tuyệt đại, thật đúng là một vầng hoa nguyệt!
Đổng Song Song bật cười, ngầm dùng Nghị Ngữ Truyền Âm nói vào tai Lăng Diệu Diệu :
- Thư thư việc gì phải ghen thay cho con gái? Ta đã đến đây, cần nhất là phải tính ngay chuyện liễu đoạn tâm nguyện cho xong đi đã.
Lăng Diệu Diệu gật đầu hỏi Phi Quỳnh :
- Trọng Tôn hiền điệt nữ, Lệ Thanh Cuồng hiện giờ ở đâu?
Phi Quỳnh trỏ tay lên vách đá cao chót vót, mỉm cười nói :
- Hai vị lão tiền bối thử nghe xem!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đều nghểnh cổ lắng tai, quả nhiên nghe có tiếng ngâm thơ nho nhỏ từ trong ruột trái núi, thấm qua vách đá mà bay ra ngoài ngâm rằng:
“Màn che trướng rủ Mạc Sầu đường,
Tỉnh giấc canh khuya khắc hậu trường...”
Đứng dưới phong cảnh cũ, nghe tiếng bạn cũ ngâm thơ, Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song dầu gan sắt đá cũng không khỏi động lòng chỉ vì trước kia bọn họ đã bị vu oan danh tiết, lại bị phế bỏ võ công, vợ chồng con cái phải lìa bỏ nhau, chịu oan uổng hai chục năm trời, niềm uất hận đã bị ăn sâu vào tiềm thức, cho nên sự động lòng chỉ thoáng hiện ra trong nháy mắt rồi lại rút lui, nhường chỗ cho ngọn lửa căm hờn bừng bừng bốc cháy. Diệu Diệu liền nói với Đổng Song Song :
- Lệ Thanh Cuồng đã vào Mạc Sầu thạch thất, chúng ta hãy lên gặp mặt hắn, để thanh toán món nợ cũ cho xong, kẻo cứ để uất kết mãi trong bụng, không sao chịu nổi!
Đổng Song Song gật đầu, quay lại nói với Thiên Tường và Phi Quỳnh :
- Hạ lão đệ và Trọng Tôn cô nương xin mời lên cả Mạc Sầu thạch thất, ngộ nhỡ chẳng may cả ba chúng ta đồng quy y tận, thời các người nên đem đầu cuối câu chuyện này công bố cho các bạn vũ lâm cùng biết, để rửa sạch tiếng oan cho Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song.
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh thấy hai vị lão nhân vẫn không nén được lửa giận, nên cũng lo thay cho Lệ Thanh Cuồng, bèn cung kính vâng lời, rồi cùng thi triển khinh công, vịn vách đá leo lên.
Vào tới Mạc Sầu thạch thất, chỉ thấy Lệ Thanh Cuồng bệ vệ ngồi trên một chiếc ghế dựa bằng đá rõ ràng mắt ông ta đã trông thấy bọn Lăng Diệu Diệu bước vào, nhưng thái độ vẫn tỏ ra cao ngạo hách dịch, không thèm đứng lên cũng không thèm nhìn ngó.
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh thấy thế đều cau mày nghĩ bụng Lệ Thanh Cuồng vẫn tỏ ra hối hận biết lỗi về những hành động năm xưa của mình, không hiểu sao lúc này lại có thái độ lạ lùng như vậy? Rõ ràng là cố ý khiêu khích bắt buộc đối phương phải xuất thủ!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song thấy Lệ Thanh Cuồng thần tình kiêu ngạo tự đắc như vậy, đều không sao nén được cơn giận, thoạt tiên Đổng Song Song nghiến răng hỏi :
- Lệ Thanh Cuồng, hôm nay chúng ta gặp nhau ở đây, món nợ năm xưa ngươi định thanh toán thế nào cho ổn thỏa.
Lệ Thanh Cuồng sắc mặt vẫn điềm nhiên, không tỏ ra vui hay buồn miệng vẫn ngâm tiếp bài thơ “vô đề” của Lý Thương Ẩn:
“...
Phong ba chẳng sót nhành lăng yếu,
Sương tuyết nào thương lá quế vàng!
...”
Lăng Diệu Diệu hừ một tiếng rồi nói :
- Ngươi đã biết những việc dèm pha của Mộ Vô Ưu ngày trước là vô căn cứ, thời cái việc hồi đó ngươi nhẫn tâm tàn ác điểm tán nội gia chân khí chị em ta và ngươi bắt hai đứa con gái đi, ngươi giải thích thế nào cho hợp lý?
Lệ Thanh Cuồng chỉ trừng mắt, không thèm đáp điệu bộ như người thách đố: Ừ, ta thế đấy, các người làm gì được ta?
Lăng Diệu Diệu bị ông ta chọc tức, giận mối thù xưa, đồng thời bốc lên ngùn ngụt, bèn ngầm vận thần công, phóng mạnh một chưởng vào giữa ngực, lập tức khắp gian Mạc Sầu thạch thất gió rít ghê hồn hơi lạnh rởn óc!
Lăng Diệu Diệu đã được Thích Đại Chiêu coi là vị thần hộ mệnh đủ thấy công lực cao tới bực nào?
Một chưởng phóng ra, uy thế có thể rung chuyển cả núi rừng, sức mạnh thực vô cùng khủng khiếp. Nhưng mặc dầu chưởng phong mạnh mẽ như vậy, mà Lệ Thanh Cuồng miệng vẫn mỉm cười, ngồi yên không tránh, cũng không đánh lại. Đổng Song Song giận lắm thét lớn :
- A ngươi vẫn còn dám cậy tài khinh cuồng đến thế cơ à? Hãy nếm thử miếng Thiên Ma Vô Phong âm chưởng của ta xem nào!
Nói dứt lời một tay giơ lên, nhằm Lệ Thanh Cuồng ấn vờ một cái.
Vừa rồi, một chưởng phách không của Lăng Diệu Diệu uy thế cường mạnh như vậy mà Lệ Thanh Cuồng vẫn coi như không, nhưng lúc này chỉ bị một cái ấn nhẹ của Đổng Song Song không hề phát ra một luồng gió mạnh nào, mà cũng phải làm cho ông phải đứng bật dậy.
Nhân vì chiếc ghế đá Lệ Thanh Cuồng ngồi, trước đó đã bị chưởng phong của Lăng Diệu Diệu đánh gãy, kế lại bị luôn Thiên Ma Vô Phong âm chưởng của Đổng Song Song ấn vào, làm cho nát nhừ thành một đống phấn bụi.
Lăng Diệu Diệu vừa toan giơ chưởng đánh nữa, Phi Quỳnh đứng bên cạnh vội can :
- Lăng lão tiền bối đừng nên quá nóng để di hận chung thân, hai chưởng vừa rồi của hai vị thi triển trong cơn thịnh nộ, sức đủ đổ núi nghiêng rừng, chảy vàng nát đá, Lệ lão tiền bối đã chịu không thấu rồi kìa!
Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đều chú ý nhìn, quả thấy trong khoảnh khắc sắc mặt Lệ Thanh Cuồng đã tái nhợt, mồm miệng, tai, mũi đều ứa máu, rõ ràng là trong mình đã bị nội thương rất nặng thân hình lảo đảo chực ngã. Hạ Thiên Tường tỏ ý không phục, vội tung mình nhảy tới lấy viên linh đan ấn vào miệng Lệ Thanh Cuồng, ngạc nhiên hỏi :
- Lệ lão tiền bối, tại sao hai vị lão nhân đánh tiền bối, tiền bối không chống lại?
Lệ Thanh Cuồng thở dài một tiếng, đôi mắt chúa đầy vẻ hối hận sượng sùng, đăm đăm nhìn Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song, thở hổn hển đáp :
- Những chuyện ta vu oan danh tiết, điểm tán chân khí và cướp ái nữ của họ, khiến họ bị hàm oan hai chục năm, nỗi đau khổ của họ so với hai chưởng vừa rồi nặng gấp mười lần! Nếu ta không cố ý trêu tức để họ phải ra tay và thản nhiên hứng đựng lấy hình phạt, thì làm sao biểu lộ được là mình đã thành tâm hối lỗi, khiến họ tiết bớt nỗi căm hờn uất ức hàng mấy chục năm nay!
Nói vừa dứt lời, toàn thân chợt run lên bần bật, thổ ra một đống máu tươi, rồi ngất lịm. Hạ Thiên Tường sợ cuống lên, vội cúi xuống toan cứu, Lăng Diệu Diệu đã cất tiếng nói :
- Hạ lão đệ đừng lo, nội công của hắn tinh thuần lắm, tuy vừa rồi hắn thản nhiên hứng đòn, phủ tạng đều bị trọng thương, nhưng không đến nỗi chết đâu mà sợ! Hắn với chúng ta còn có danh nghĩa vợ chồng, nên việc cứu hắn cứ để mặc chúng ta lo liệu!
Hạ Thiên Tường nghe giọng nói của bà ta có vẻ nghẹn nghào, bèn ngửng lên trông, quả thấy trên khuôn mặt hai vị lão nhân đã bị mối chân tình hối quá của Lệ Thanh Cuồng cảm động, đến nỗi đều nước mắt đầm đìa.
Trọng Tôn Phi Quỳnh thông minh tuyệt đỉnh, thấy tình hình như vậy, biết là Lăng Diệu Diệu và Đổng Song Song đã quên hết hờn oán, bèn vội cúi mình cung kính nói :
- Trọng Tôn Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường còn có chút việc cần phải làm ngay, không thể ở đây lâu được, vậy xin hai vị lão tiền bối cho phép chúng cháu cáo biệt. Lăng Diệu Diệu cũng phải khen thầm Phi Quỳnh thật là người thông minh ý tứ, bèn mỉm cười gật đầu, lại đinh ninh dặn riêng Hạ Thiên Tường :
- Lệ lão tiền bối của ngươi bị hai chưởng vừa rồi nội thương rất nặng, chúng ta sẽ hết lòng cứu chữa dần dần, nên không thể tham dự đại hội khai phái của phái Chấn Thiên được! Sau khi bế mạc đại hội, nếu ngươi muốn đi tìm Lộc Như Ngọc, ta sẽ chỉ cho mấy nơi, ngươi cứ đến đó nhất định sẽ tìm thấy!
Hạ Thiên Tường mừng lắm, vội hỏi :
- Nếu Lăng lão tiền bối biết Lộc Như Ngọc ở đâu, xin chỉ dẫn cho vãn bối, xong việc đại hội rồi, vãn bối sẽ tức khắc đi tìm nàng!
Lăng Diệu Diệu gật đầu nói :
- Ta đoán nơi Lộc Như Ngọc độn tích không ngoài bốn địa điểm, một là đỉnh núi Côn Luân, hai là động Đại Ba, ba là cốc Chung Nam, bốn là cung Tịch Diệt!
Hạ Thiên Tường ngạc nhiên cau mày hỏi :
- Cung Tịch Diệt ở đâu, do ai làm chủ?
Lăng Diệu Diệu lắc đầu :
- Ai làm chủ cung Tịch Diệt ta cũng không biết, còn địa điểm thì lại càng hư vô phiêu diễu lắm! Người thì bảo ở trong giữa ruột núi Tuyết Sơn, người thì bảo ở đáy biển Nam Hải! Không biết ai nói đúng? Duy chỉ có một điều ta biết chắc chắn nơi đó chỉ là chỗ tụ tập của một bọn người thất tình tuyệt vọng. Mà trong bọn ấy, người nào cũng bị tâm sự đau buồn làm biến cải tính nết, thành những kẻ quái nhân đặc biệt, không muốn ai lọt vào đất họ, nếu không cùng một tâm sự đau khổ như họ!
Hạ Thiên Tường cau mày nói :
- Nếu vậy thì làm thế nào mà tìm được?
Lăng Diệu Diệu cười nói :
- Ngươi thử đi tìm ba nơi trên kia đi đã, nếu không thấy, ta sẽ dần dần hỏi thăm cung Tịch Diệt sau, cũng không muộn!
Hạ Thiên Tường cung kính lĩnh mệnh rồi cùng Phi Quỳnh rời khỏi Mạc Sầu thạch thất, men theo vách đá leo xuống. Đi được một quãng, Phi Quỳnh nghoảnh lại nhìn cửa động Mạc Sầu thạch thất hớn hở cười nói :
- Trăng khuyết lại tròn, hoa tàn lại thắm! Thế là chúng ta đã làm được một công đức, hoàn thành sứ mệnh của cha tôi giao phó.
Hạ Thiên Tường thở dài nói :
- Tuy hoàn thành một công đức, nhưng Hạ Thiên Tường lại cũng vì đó thêm một chuyện thương tâm!
Phi Quỳnh ngạc nhiên nhìn chàng ra ý hỏi, Hạ Thiên Tường lấy tay vỗ bờm con Thanh Phong Ký rồi ngậm ngùi nói :
- Trên đời chỉ có hai con long câu lông xanh ngày đi ngàn dặm, nhưng bây giờ chỉ còn một con ngựa của tỷ tỷ, còn Thiên Lý Cúc Hoa Thanh của Thích Đại Chiêu thì đã bị chủ nhân nó dùng Thiên Kinh độc thích ám toán một cách tối ư vô sỉ! Tôi thề thế nào cũng báo thù cho con ngựa đáng thương đó.
Nói xong bèn đem câu chuyện do thám Giáng Tuyết động thuật lại cho Phi Quỳnh nghe đoạn ấm ức than rằng :
- Nếu con ngựa ấy không bị Thích Đại Chiêu giết chết thì có phải lúc này tôi đã cùng tỷ tỷ mỗi người cưỡi một con long câu du hiệp giang hồ, đẹp đẽ biết bao!
Phi Quỳnh thấy Hạ Thiên Tường tỏ ra đau xót vì con tuấn mã quá độ bất giác mỉm cười nói:
/74
|