Cảnh báo: Chap này có tình tiết rùng rợn lắm!!! Ai yếu tim thì không nên đọc nha!!!
P/s: cảnh báo rồi đó :)) Có chuyện gì au không chịu trách nhiệm đâu à.
oooOOO•••OOOooo
Lần này là một đi không trở lại. Rời khỏi nơi cô sinh ra và lớn lên, là nơi chứa chan bao nhiêu kỉ niệm. Buồn có, vui có, hạnh phúc có, đau khổ cũng nhiều... Cô không ngờ rằng trong những ngày cuối của cuộc đời có thể có được một người bạn ở bên cạnh mình và một người cô nhớ thương. Ông trời trao cho cô không hoàn toàn chỉ là bất hạnh mà ngoài ra còn có chút niềm vui nho nhỏ.Ngồi trên chiếc xe ôtô địa hình của Will, cô thơ thẩn nghĩ đến những điều mơ hồ và xa xăm lắm...
Được lắp đặt điều hòa nên hiện tại bên trong xe vô cùng ấm áp chứ không hề lạnh như ngoài trời. Cậu mở một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, êm dịu giúp không khí bớt ngột ngạt và căng thẳng. Trong 2 ngày này phải dốc toàn lực chiến đấu. Đến chiều, cô và cậu đã đi ra khỏi biên giới Quỷ Quốc.
Bây giờ đi hướng nào đây? Tôi không biết vùng đất đó ở đâu!
Giọng nói của cô trầm thấp mang theo chút khàn khàn nhỏ nhẹ nói
Từ giờ e là không đi bằng xe nữa. Chúng ta đi bộ theo đường mòn... ước chừng đến tối sẽ tới nơi.
Cậu gật đầu cho dừng xe dưới một tán cây cổ thụ. Lần này, cô nghe lời Will mặc chiếc áo khoác dày để giữ ấm, dài đến đầu gối và có mũ đội. Tuy tại đây tuyết không phủ dày như Milange Quốc nhưng trời vẫn rất lạnh! Đường mòn và lá cây đều bị đóng băng. Cô không biết trượt băng nên đi trên băng cũng không biết. Cậu đưa cho cô một cái cọc gỗ có đầu dưới bọc sắt được gọt nhọn. Vốn đi lại gặp khó khăn nay lại phải chống chịu với từng cơn gió tuyết lạnh đến thấu xương khiến cô ngày càng chật vật hơn. Không theo dự định từ trước đến tận 12 giờ đêm, cô và cậu mới đến được cánh rừng thông lâu năm.
Will nhóm lửa còn cô ngồi tựa vào gốc của một cây thông lớn.
Tranh thủ nghĩ ngơi chút đi! Mà nơi tên đó đang cư ngụ là ở đâu?
Ra khỏi rừng thông này có một lâu đài bị bỏ hoang... kẻ mà 8 năm nay tôi muốn giết nhất ở đó.
Cậu khẽ ừ một tiếng.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật tốt. Nghỉ ngơi 30 phút cô tiếp tục quãng đường ngắn còn lại để đến lâu đài.
Khu vực quanh đây tỏa ra tử khí dày đặc. Đối với người mang bệnh trong người mà nói tiếp xúc với tử khí sẽ làm bệnh tình thêm nghiêm trọng. Và với cô đi tới lâu đài hoang này chính là lấy mạng mình đặt cược vào một ván bài định mệnh.
Cơ thể hiện yếu ớt lại càng khốn khổ hơn. Bước đến trước cổng, nơi này là nơi tử khí phát ra nhiều nhất.
Đứng yên tại chỗ!!!
Cô hét lớn. Cậu ngu ngơ một hồi nhưng vẫn làm theo.
Có chuyện gì vậy?
Mắt cô liếc nhìn quanh một lúc rồi đáp lời
Có thứ gì đó đang cử động dưới mặt đất. Tôi có linh cảm không tốt... hãy cẩn thận!
Will ra ám hiệu đã biết . Sau đó xòe ba ngón tay về phía cô
3
.
.
.
2
.
.
.
1
.
.
.
NHẢY!!!!
Giọng cậu hô to
Trong vài giây ngắn ngủi, cô và Will nhảy xa khoảng vài mét. Chỗ mà họ vừa đứng xuất hiện một luồng sáng. Nơi đó in lên mặt đất biểu tượng con rắn hổ mang chúa màu đen với những chiếc vảy sáng bóng. Đuôi của con vật quấn lấy một trái tim máu bị một thanh gươm xuyên qua. Biểu tượng hiện lên quá sức sống động khiến người nhìn khó lòng phân biệt thật giả.
Khi luồng sáng nhạt dần rồi vụt tắt, biểu tượng kia cũng biến mất. Nhưng chưa kịp định hồn, cô lại phải gia tăng gấp đôi sự chú ý vào mặt đất. Chấn động nhẹ tiếp theo là những tiếng thì thào làm người nghe rợn tóc gáy
Will run run hỏi
Ca...cái gì.... tiếng g...gì thế....?
Cô nuốt nước bọt
N...nếu tôi không nhầm lẫn thì tiếng động kì quặc đó từ....từ dưới lòng đất!?
Xong, quả không sai! Tiếng thì thào biến thành gào rú chói tai. Mặt đất ở chỗ biểu tượng kia rung chuyển dữ dội. Những bàn tay vươn dậy
ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!
Cô và cậu cùng đồng thanh hét lên. tiến tới lay lay tay cô
Vi...violet nè.... N...nói thật.... tim tôi ...sắp vỡ luôn rồi!
Khi cậu mới kết thúc lời nói, những bàn tay kia chống xuống đất để lấy điểm tựa và.... trồi lên. Lúc trước cô cũng có chơi xem vài bộ phim kinh dị nhưng... bây giờ cả 3D phim cũng không sánh bằng được tận mắt chứng kiến! Thây ma cả nam lẫn nữ thành một nhóm hướng về phía cô và cậu đứng.
Trong phim thì tạo hình ít ra còn giữ chút hình tượng. Thực tế thì thảm khốc thế này... Hộp sọ của các thây ma không có cái nào nguyên vẹn. Gương mặt không chút thịt và đôi mắt trừng to trông vô cùng đáng sợ. Đã vậy da thịt dưới thân rời rạc có thể thấy luôn ngũ quan sót lại bên trong. Không chỉ có thế!!! Mùi máu tanh tỏa ra nồng đậm khiến cô chút nữa đã nôn ra tất cả gì có trong bụng.
Nhìn sang thì mặt cậu không còn chút huyết sắc nào. Người đã sớm đơ ra như tượng đá. Cô tức giận đánh một cú vào đầu Will
Tỉnh lại cho tôi!!! Cậu có phải là đàn ông con trai không thế hả? Tôi chưa sợ, cậu sợ cái gì!?
Nghe xong... có lẽ vì lòng tự trọng cao ngất trời của mình, cậu ta tỏ vẻ bực tức. Lập tức tạo ra các mũi tên băng và phóng về phía đám thây ma. Nhưng chẳng ăn thua gì cả! Hết lần này đến lần khác, nhóm này rồi nhóm khác tiếp tục tấn công cô và cậu. Will thì tốt rồi! Cậu ta dù gì cũng là vampire quý tộc với các sức mạnh và thể lực trâu bò mãi không thấy mệt. Còn cô lại vô cùng thê thảm!!! Hôm nay là ngày cuối... cô cảm nhận tứ chi không chút sức lực như muốn rời ra khỏi cơ thể. Cả người không có chỗ nào không rã rời và đau nhức. Hai khẩu súng đặt trong lớp áo chẳng tài nào sử dụng được, thậm chí là không nhấc lên nổi. Đạn của loại súng gây sát thương cho vampire và ác quỷ đều đặc biệt nặng hơn loại đạn thông thường. Đó là chưa nói đến khẩu súng chưa nạp đạn cũng rất nặng rồi.
Cô đương nhiên cũng là mục tiêu của bọn thây ma! Mà Will lại chưa thực chiến nhiều để lộ quá nhiều sơ hở. Lúc này, bất đắc dĩ cô dùng cây gậy có đầu nhọn bọc sắt làm vũ khí tự vệ. Chỉ cần kẻ thù đến gần cứ cho thân thể vốn nát bét của chúng thêm vài chục cái lỗ. Nhưng cô là người đã chiến đấu nhiều đương nhiên khả năng quan sát và phán đoán vô cùng nhạy bén.
Will, cậu có thể tạo ra tảng băng có khả năng phong ấn không?
Tiếng cậu kéo dài
Đượccccccc...
Cô nở một nụ cười đáng sợ
Vậy phong ấn cái chỗ biểu tượng quái lạ kia mới xuất hiện... Lập tức có thể đè chết lũ xác sống này thôi!
Cậu phóng cho cô một ánh mắt sùng bái. Làm theo chỉ dẫn của cô tạo ra một khối băng phong ấn cực lớn và cực nặng đè xuống. Lũ thây ma đang đứng trên mặt đất thì hóa thành tro còn số muốn trồi lên đã bị chặn lại.
Bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm! Bỗng cô thấy cơ thể mình như sắp tan ra đến hơi, ngã quỵ xuống. Cơn buồn nôn ập đến, cô ói ra. Nhưng thứ kia là máu đỏ tươi chứ không phải thức ăn. Ho khan và ói máu liên tục tưởng chừng như muốn đem lục phủ ngũ tạng, ruột gan nôn ra hết. Vũng máu lênh láng hiện ra. Cậu ở bên cạnh bị dọa đến suýt nữa đứt dây thần kinh.
Đến bên vỗ nhẹ ở lưng cô, giọng run rẩy
Làm.... sao? .... Làm sao đây?...???
Cô khó khăn nói ra một chữ
Thuốc...
Cậu liền hiểu ra. Lấy từ túi áo khoác cô một lọ thuốc. Đầu tiên là ngạc nhiên sau đó chính là cực kì hoảng sợ!
Sao...sao...sao...sao s...sao lại chỉ còn có chừng này!!!!
Trước kia chiếc lọ chứa đầy những viêm thuốc cầm máu đặc chế. Bây giờ lại chỉ còn khoảng 10 viên là thế nào???
Cô rũ mắt xuống
Thực ra vẫn muốn giấu cậu đến lúc tôi ra đi nhưng.... Trong mấy ngày qua tôi... ho ra máu và không dừng được. Số thuốc dù có là vô hạn thì trước sau gì tôi cũng không thể qua khỏi.
Will hiểu được. Dù cho cậu có xua tan ý nghĩ đó nhưng...
Sự thật vẫn là sự thật chẳng đổi thay... Chỉ là nhận biết nó sớm hay muộn thôi...
Câu chính miệng mình nói ra nay cậu lại cố gắng lãng quên nó đi. Sao trớ trêu như vậy? Mấy trăm năm qua, cậu sống như không. Theo đuổi một tình yêu vô vọng, chẳng một người ngó ngàng, quan tâm. Khó khăn lắm mới có thể có một người bạn, một người để cãi nhau, để chăm chọc... Vậy mà, người đó sắp phải chết... bản thân lại bất lực trơ mắt nhìn mà không thể giúp gì được.
Uống những viên thuốc cuối cùng xong, cô cũng ngừng ói ra máu.
Tôi không... sao! Vào trong lâu đài đi... khụ... khụ... đến... khụ... chỗ đại điện ấy.
Hiện tại cô đang vô cùng chật vật. Vũng máu tươi làm ướt chiếc áo khoác, giày và chiếc quần ôm dáng màu đen. Will mím môi, giúp cô cởi áo khoác. Xòe bàn tay ra, lẩm nhẩm một câu thần chú nào đó... lập tức trên tay cậu xuất hiện một chiếc hộp gỗ.
Mở hộp ra, cậu đưa cho cô lọ nước súc miệng có mùi bạc hà nhẹ dịu. Rồi dùng vải sạch và cồn để rửa sạch vết máu và vết sướt trên cổ chân và cánh tay của cô.
Trong lòng là một trận ấm áp ập đến... William quả là người bạn tốt nhất thế giới! Cô dù cơ thể đau đớn như hàng vạn kim châm nhưng có cậu ở đâu đến phút cuối... kể ra chết cũng không tệ a.
Cậu chu đáo chuẩn bị cho cô chiếc áo cổ cao, tay áo dài, váy xếp dài đến đầu gối màu vàng kem và một cái áo khoác mới tinh rộng rãi thiết kế theo kiểu quân đội.
Cô thay đồ đi. Đừng lo tôi sẽ quay đi chỗ khác tuyệt đối không nhìn trộm!
Cô gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất thay áo quần.
Dù không thông thạo lối đi trong lâu đài bỏ hoang này. Nhưng vô biết những thiết kế phổ biến nhất. Vì vậy có thể theo đó thuận lợi đến đại điện.
Vừa đến nơi...
Những lưỡi dao chém sắt như chém bùn bay đến cùng với những ngọn lửa mạnh mẽ bùng cháy. Cậu may mắn nhận biết trước khi cô lên tiếng nhắc nhở. Tạo ra một bức tường băng dày đặc. Lưỡi dao cắt phá, lửa nóng thiêu đốt. Trong năm phút, khi bức tường bị phá hủy hoàn toàn cả hai bên mới dừng lại. Cô cắn chặt môi đến chảy máu
Ra đây đi. Elan! Eva!
Từ bóng đêm đen tối, một chàng trai có đôi mắt sắc bén người nào nhìn vào liền bị thu hút. Chàng trai có mái tóc màu vàng óng đặc biệt đẹp. Cô gái đi cùng lại có khuôn mặt không đẹp. Mắt một mí, trên hai gò má có rất nhiều tàn nhang, môi mỏng và đôi mắt vô cùng bình thường. Tuy vậy nhưng dáng người dễ nhìn và làn da trắng mịn giúp bù đắp các khuyết của khuôn mặt.
Violet! Cô quen họ à?
Ừ... họ đã từng là thành viên thuộc băng của tôi. Một thời là những người tôi tin tưởng...
Cậu nhíu mày khó hiểu
Đã từng là sao? Họ phản bội cô?
Cô hướng về phía Will, nhìn thẳng vào mắt cậu
Không... Họ đã chết rồi!
Trợn tròn mắt. Nhưng nghĩ đến lũ thây ma kia, cậu biểu lộ thần sắc chán ghét, mếu máo nói với cô
Tôi chán lắm rồi!!!! Mấy ngày tới ngay cả thức ăn cũng không nuốt nổi mất! À, mà sao hai người đó lại chết?
Cô cúi mặt xuống đất, thở sâu rồi nhìn về phía họ
Eva là cô gái đằng kia. Cô ấy thích anh trai của tôi từ lần đầu gặp mặt. Lần đó, vì... đỡ thay đòn tấn công cho anh mà bị dao ba lưỡi tẩm độc chém chết. Cậu nhìn kĩ sẽ thấy vai phải của cổ có ba vết chém dài.
Will hiếu kì quan sát. Kì thực, cô gái kia mặt chiếc áo chéo vai để lộ ba đứng khâu trông vô cùng dữ tợn. Xung quanh vết khâu kia là vùng da đang bị thối rửa, chỉ cần nhìn thôi dẫu có ăn chay cả năm cũng không muốn nhìn thấy thịt.
Thế còn người đứng cạnh?
Elan là tên chàng trai đứng cạnh Eva. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Năm đó vì chắn đạn cho tôi mà bị cả trăm viên đạn bắn vào người...
Cậu cảm thấy ớn lạnh. Mấy người trong băng gì gì của cô toàn chết không thảm không à! Cô gái kia như người không hồn chưa nói nhưng còn chàng trai ở kia thì... nhìn cô bằng ánh mắt là lạ.
Nhìn kĩ tôi mới phát hiện... Violet... cô... không phải anh ta...
Anh ấy yêu tôi... nhưng tôi không đáp lại.
Cậu thầm la lên: Không xong! Hèn gì ánh mắt chàng trai kia chứa chan rất nhiều oán hận và cũng rất nhiều thương yêu.
Cô rút khẩu súng từ túi áo ra. Chuẩn bị nhắm bắn.
Eh... eh... không phải họ là người cô tin tưởng sao?
Cô lạnh lùng trả lời thẳng thừng
Tôi nói là đã từng thôi! Họ chết rồi. Đã ra đi trước mắt... tôi chỉ tin những điều mình nhìn thấy, những điều chắc chắn. Kẻ giết cha mẹ đang điều khiển xác của bạn bè tôi! Đó là một sự nhục mạ đối với họ.
Cậu gật đầu, hiểu rồi! Di chuyển về phía sau lưng cô sẵn sàng yểm trợ. Elan trước nay yên lặng bây giờ mới lên tiếng
Violet lâu như vậy không gặp! Em càng ngày càng xinh đẹp...
Cô qua loa đáp
Ừ.
Nụ cười khát máu bỗng chốc xuất hiện trên gương mặt điển trai kia
Xinh đẹp đến nỗi tôi muốn bóp méo nó đi. Muốn gửi những thằng lãng vãng quanh em đến Quỷ Môn Quan. Muốn chặt đứt tứ chi của em, làm mù đôi mắt kia để em không còn nhìn thấy thằng đàn ông nào nữa trong lòng chỉ có mình tôi. Càng muốn cái miệng nhỏ nhắn kia vì tôi là nói năng ngọt ngào...
Elan nói xong là thời điểm Will lay mạnh vai cô. Liếc mắt về phía cậu
Tôi...hiểu... Ngàn vạn lần biết tại sao cô không đáp lại... Anh ta chắc chắn có vấn đề về thần kinh! Hic...hic... đáng sợ... quá là đáng sợ!!!
Cô thở dài...
Elan... vì sự tôn trọng của em với anh làm ơn đừng nói ra những lời khiến em phải chán ghét. Lần nữa em nhắc lại: Em chỉ xem anh như là một người anh trai, không hơn không kém! Em sắp chết rồi... nhất định phải làm cho đầu tên khốn kia nở hoa mới an lòng nhắm mắt. Nếu anh thực sự yêu em thì tránh đường đi.
Elan cười lớn, tiếng cười rùng rợn nhất
Anh biết, biết hết... Kể cả chuyện em-và-thằng-khốn-tên-Shiki nữa!!! Anh ở đây để giúp em ra đi nhanh một chút. Lúc đó em sẽ sống lại lần nữa như anh nè. Đừng lo lắng, anh nhất định trả cho em cơ thể và gương mặt nguyên vẹn không như con ngốc Eva... nhưng không có chuyện anh cho em kí ức giống anh đâu. Giống nó chút cũng tốt! Ngoan ngoãn nghe theo lệnh là được rồi.
Khốn nạn!!!!
Cậu này không phải là cô mà là cậu hét lên. Cả triệu mũi tên băng hướng đến chỗ Elan mà bay đến. Elan và Eva nhảy đi để tránh. Thừa lúc đó, cô tặng Eva cả chục viên đạn từ khẩu súng tự chế của mình.
Eva chuyên dùng lửa để tấn công. Khi bị bắn, cô nàng tạo ra ngọn lửa từ khắp nơi trên cơ thể định đáp lại. Nhưng thứ bốc cháy lên lại chính là cơ thể của bản thân. Tiếng la thất thanh vang lên. Vài phút trôi đi, Eva chỉ còn lại tro bụi
'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng' quả chẳng sai! Đạn có tẩm dầu, rất thông minh. Em nhận ra từ khi nào?
Mặt cô vẫn chẳng có chút cảm xúc nào, tĩnh lặng như mặt hồ
Từ khi nghỉ chân ở rừng thông. Cơ bản lúc đó em nhắm mắt không phải để ngủ mà để lắng nghe động tĩnh xung quanh. Lửa của Eva đối với em mà nói rất quen thuộc. Khi phát hiện ra thì bí mật chuẩn bị đạn. Tuy là xác sống nhưng Eva có thể được xem là thí nghiệm thất bại. Chỉ cần da thịt và xương cốt thành tro thì cũng không sống dậy được đến lần hai.
Bộp... bộp... bộp Elan vỗ tay vẻ mặt tán dương
Violet luôn luôn nhạy bén và xinh đẹp như vậy. Ngày ngày càng khiến người ta thêm yêu a.
Không nói nhiều nữa, Elan phóng đến chỗ cô mười lưỡi dao gió. Xem ra đã hết kiên nhẫn.
Will tiếp tục tạo lá chắn. Cô đặt khẩu súng vào túi lấy ra một khẩu súng khác.
Chạy đến trốn sau cột trụ của lâu đài. Cô lắp đạn vào... cạch một tiếng chốt an toàn bị kéo ra.
Đi ra khỏi cột trụ nhìn thẳng vào Elan, cô nở một nụ cười. Nụ cười không phải vui tươi như ánh mặt trời ấm áp mà lại nồng nặc mùi máu tanh
Elan! Lòng kính trọng và sự nhường nhịn của em có giới hạn riêng của nó. Bất cứ ai dám cản đường em đều đáng chết như nhau. Có ai ở đỉnh cao ngời ngợi, hai tay lại không dính máu cơ chứ? Em sẽ tiễn anh một đoạn.
Nói rồi cô nhắm bắn. Đoàng...đoàng...đoàng... Tiếng súng vang lên. Đương nhiên, Elan né được nhưng cổ tay vẫn bị viên đạn làm sướt da.
Violet... em quá độc ác rồi. Tôi từng xem mình như chó canh của em. Vậy mà mới chết đi có hai năm lại tặng tôi ngay lần đầu gặp mặt một phát đạn tẩm kịch độc ư!?
Cô không nói gì nữa, tập trung nhắm bắn. Elan rút một khẩu súng ra từ không khí. Khẩu súng này vốn dùng cho xạ thủ nhưng chiến đấu trực tiếp lại vô cùng tốt. Bởi vì hỏa lực của súng thuộc lại kinh khủng nhất. Một phát bắn ra... cô phải chạy hết sức mới tránh được đóng tường, gạch đổ xuống.
Tiếp tục như vậy, cô bắn và né đạn, Elan cũng không khác. Nếu không phải vì cơ thể cô suy nhược trầm trọng thì còn lâu cả hai mới ngang tài ngang sức như vậy. Bỗng một lưỡi dao gió được phóng đi, không phải cho cô mà là cho cậu. Cô hốt hoảng. Chết tiệt! Dám chơi xấu!!!
Theo quán tính lập tức chạy bán mạng tới chỗ Will. Mạng của cậu chỉ còn trông cậy vào tốc độ của cô mà thôi
.
.
.
Xoẹt...
Máu tươi phun ra. Mắt cậu trợn to.
.
.
.
Lưỡi dao chém mạnh vào cánh tay trái
Có lẽ đã làm nứt gãy xương mất rồi...
.
.
.
Aaaaaaa!!!
Tiếng la thê lương vang lên
.
.
.
Cậu đang được vòng tay của cô. Lưỡi dao kia đã chém vào cánh tay cô.
La...làm nhanh!!!
Cậu dồn hết sự bình tĩnh bình sinh, đan chéo hai cánh tay. Đọc chú với tốc độ cực nhanh. Elan liền bị đóng trong một tảng băng phong ấn lớn. Will không chiến đấu bởi vì cậu phải đánh dấu hình tròn xung quanh chỗ Elan đứng. Tảng băng kia chính là chiêu phong ấn mạnh nhất của cậu.
VIOLET!!! NÀY!!! NÀY!!! ĐỪNG LÀM TÔI SỢ!!! Huhuhuhuhu Sao...làm sao đây???? Cánh tay... cánh tay củ...của cô sắp đứt lìa rồi... Tôi phải làm gì? Làm gì đây??? Huhuhuhuhu... Violet đừng chết... tôi lạy cô mà đừng có chết!!!!
oooOOO•••OOOoo
P/s: cảnh báo rồi đó :)) Có chuyện gì au không chịu trách nhiệm đâu à.
oooOOO•••OOOooo
Lần này là một đi không trở lại. Rời khỏi nơi cô sinh ra và lớn lên, là nơi chứa chan bao nhiêu kỉ niệm. Buồn có, vui có, hạnh phúc có, đau khổ cũng nhiều... Cô không ngờ rằng trong những ngày cuối của cuộc đời có thể có được một người bạn ở bên cạnh mình và một người cô nhớ thương. Ông trời trao cho cô không hoàn toàn chỉ là bất hạnh mà ngoài ra còn có chút niềm vui nho nhỏ.Ngồi trên chiếc xe ôtô địa hình của Will, cô thơ thẩn nghĩ đến những điều mơ hồ và xa xăm lắm...
Được lắp đặt điều hòa nên hiện tại bên trong xe vô cùng ấm áp chứ không hề lạnh như ngoài trời. Cậu mở một bài hát có giai điệu nhẹ nhàng, êm dịu giúp không khí bớt ngột ngạt và căng thẳng. Trong 2 ngày này phải dốc toàn lực chiến đấu. Đến chiều, cô và cậu đã đi ra khỏi biên giới Quỷ Quốc.
Bây giờ đi hướng nào đây? Tôi không biết vùng đất đó ở đâu!
Giọng nói của cô trầm thấp mang theo chút khàn khàn nhỏ nhẹ nói
Từ giờ e là không đi bằng xe nữa. Chúng ta đi bộ theo đường mòn... ước chừng đến tối sẽ tới nơi.
Cậu gật đầu cho dừng xe dưới một tán cây cổ thụ. Lần này, cô nghe lời Will mặc chiếc áo khoác dày để giữ ấm, dài đến đầu gối và có mũ đội. Tuy tại đây tuyết không phủ dày như Milange Quốc nhưng trời vẫn rất lạnh! Đường mòn và lá cây đều bị đóng băng. Cô không biết trượt băng nên đi trên băng cũng không biết. Cậu đưa cho cô một cái cọc gỗ có đầu dưới bọc sắt được gọt nhọn. Vốn đi lại gặp khó khăn nay lại phải chống chịu với từng cơn gió tuyết lạnh đến thấu xương khiến cô ngày càng chật vật hơn. Không theo dự định từ trước đến tận 12 giờ đêm, cô và cậu mới đến được cánh rừng thông lâu năm.
Will nhóm lửa còn cô ngồi tựa vào gốc của một cây thông lớn.
Tranh thủ nghĩ ngơi chút đi! Mà nơi tên đó đang cư ngụ là ở đâu?
Ra khỏi rừng thông này có một lâu đài bị bỏ hoang... kẻ mà 8 năm nay tôi muốn giết nhất ở đó.
Cậu khẽ ừ một tiếng.
Cô từ từ nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật tốt. Nghỉ ngơi 30 phút cô tiếp tục quãng đường ngắn còn lại để đến lâu đài.
Khu vực quanh đây tỏa ra tử khí dày đặc. Đối với người mang bệnh trong người mà nói tiếp xúc với tử khí sẽ làm bệnh tình thêm nghiêm trọng. Và với cô đi tới lâu đài hoang này chính là lấy mạng mình đặt cược vào một ván bài định mệnh.
Cơ thể hiện yếu ớt lại càng khốn khổ hơn. Bước đến trước cổng, nơi này là nơi tử khí phát ra nhiều nhất.
Đứng yên tại chỗ!!!
Cô hét lớn. Cậu ngu ngơ một hồi nhưng vẫn làm theo.
Có chuyện gì vậy?
Mắt cô liếc nhìn quanh một lúc rồi đáp lời
Có thứ gì đó đang cử động dưới mặt đất. Tôi có linh cảm không tốt... hãy cẩn thận!
Will ra ám hiệu đã biết . Sau đó xòe ba ngón tay về phía cô
3
.
.
.
2
.
.
.
1
.
.
.
NHẢY!!!!
Giọng cậu hô to
Trong vài giây ngắn ngủi, cô và Will nhảy xa khoảng vài mét. Chỗ mà họ vừa đứng xuất hiện một luồng sáng. Nơi đó in lên mặt đất biểu tượng con rắn hổ mang chúa màu đen với những chiếc vảy sáng bóng. Đuôi của con vật quấn lấy một trái tim máu bị một thanh gươm xuyên qua. Biểu tượng hiện lên quá sức sống động khiến người nhìn khó lòng phân biệt thật giả.
Khi luồng sáng nhạt dần rồi vụt tắt, biểu tượng kia cũng biến mất. Nhưng chưa kịp định hồn, cô lại phải gia tăng gấp đôi sự chú ý vào mặt đất. Chấn động nhẹ tiếp theo là những tiếng thì thào làm người nghe rợn tóc gáy
Will run run hỏi
Ca...cái gì.... tiếng g...gì thế....?
Cô nuốt nước bọt
N...nếu tôi không nhầm lẫn thì tiếng động kì quặc đó từ....từ dưới lòng đất!?
Xong, quả không sai! Tiếng thì thào biến thành gào rú chói tai. Mặt đất ở chỗ biểu tượng kia rung chuyển dữ dội. Những bàn tay vươn dậy
ÁÁÁÁÁÁÁÁ!!!!
Cô và cậu cùng đồng thanh hét lên. tiến tới lay lay tay cô
Vi...violet nè.... N...nói thật.... tim tôi ...sắp vỡ luôn rồi!
Khi cậu mới kết thúc lời nói, những bàn tay kia chống xuống đất để lấy điểm tựa và.... trồi lên. Lúc trước cô cũng có chơi xem vài bộ phim kinh dị nhưng... bây giờ cả 3D phim cũng không sánh bằng được tận mắt chứng kiến! Thây ma cả nam lẫn nữ thành một nhóm hướng về phía cô và cậu đứng.
Trong phim thì tạo hình ít ra còn giữ chút hình tượng. Thực tế thì thảm khốc thế này... Hộp sọ của các thây ma không có cái nào nguyên vẹn. Gương mặt không chút thịt và đôi mắt trừng to trông vô cùng đáng sợ. Đã vậy da thịt dưới thân rời rạc có thể thấy luôn ngũ quan sót lại bên trong. Không chỉ có thế!!! Mùi máu tanh tỏa ra nồng đậm khiến cô chút nữa đã nôn ra tất cả gì có trong bụng.
Nhìn sang thì mặt cậu không còn chút huyết sắc nào. Người đã sớm đơ ra như tượng đá. Cô tức giận đánh một cú vào đầu Will
Tỉnh lại cho tôi!!! Cậu có phải là đàn ông con trai không thế hả? Tôi chưa sợ, cậu sợ cái gì!?
Nghe xong... có lẽ vì lòng tự trọng cao ngất trời của mình, cậu ta tỏ vẻ bực tức. Lập tức tạo ra các mũi tên băng và phóng về phía đám thây ma. Nhưng chẳng ăn thua gì cả! Hết lần này đến lần khác, nhóm này rồi nhóm khác tiếp tục tấn công cô và cậu. Will thì tốt rồi! Cậu ta dù gì cũng là vampire quý tộc với các sức mạnh và thể lực trâu bò mãi không thấy mệt. Còn cô lại vô cùng thê thảm!!! Hôm nay là ngày cuối... cô cảm nhận tứ chi không chút sức lực như muốn rời ra khỏi cơ thể. Cả người không có chỗ nào không rã rời và đau nhức. Hai khẩu súng đặt trong lớp áo chẳng tài nào sử dụng được, thậm chí là không nhấc lên nổi. Đạn của loại súng gây sát thương cho vampire và ác quỷ đều đặc biệt nặng hơn loại đạn thông thường. Đó là chưa nói đến khẩu súng chưa nạp đạn cũng rất nặng rồi.
Cô đương nhiên cũng là mục tiêu của bọn thây ma! Mà Will lại chưa thực chiến nhiều để lộ quá nhiều sơ hở. Lúc này, bất đắc dĩ cô dùng cây gậy có đầu nhọn bọc sắt làm vũ khí tự vệ. Chỉ cần kẻ thù đến gần cứ cho thân thể vốn nát bét của chúng thêm vài chục cái lỗ. Nhưng cô là người đã chiến đấu nhiều đương nhiên khả năng quan sát và phán đoán vô cùng nhạy bén.
Will, cậu có thể tạo ra tảng băng có khả năng phong ấn không?
Tiếng cậu kéo dài
Đượccccccc...
Cô nở một nụ cười đáng sợ
Vậy phong ấn cái chỗ biểu tượng quái lạ kia mới xuất hiện... Lập tức có thể đè chết lũ xác sống này thôi!
Cậu phóng cho cô một ánh mắt sùng bái. Làm theo chỉ dẫn của cô tạo ra một khối băng phong ấn cực lớn và cực nặng đè xuống. Lũ thây ma đang đứng trên mặt đất thì hóa thành tro còn số muốn trồi lên đã bị chặn lại.
Bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm! Bỗng cô thấy cơ thể mình như sắp tan ra đến hơi, ngã quỵ xuống. Cơn buồn nôn ập đến, cô ói ra. Nhưng thứ kia là máu đỏ tươi chứ không phải thức ăn. Ho khan và ói máu liên tục tưởng chừng như muốn đem lục phủ ngũ tạng, ruột gan nôn ra hết. Vũng máu lênh láng hiện ra. Cậu ở bên cạnh bị dọa đến suýt nữa đứt dây thần kinh.
Đến bên vỗ nhẹ ở lưng cô, giọng run rẩy
Làm.... sao? .... Làm sao đây?...???
Cô khó khăn nói ra một chữ
Thuốc...
Cậu liền hiểu ra. Lấy từ túi áo khoác cô một lọ thuốc. Đầu tiên là ngạc nhiên sau đó chính là cực kì hoảng sợ!
Sao...sao...sao...sao s...sao lại chỉ còn có chừng này!!!!
Trước kia chiếc lọ chứa đầy những viêm thuốc cầm máu đặc chế. Bây giờ lại chỉ còn khoảng 10 viên là thế nào???
Cô rũ mắt xuống
Thực ra vẫn muốn giấu cậu đến lúc tôi ra đi nhưng.... Trong mấy ngày qua tôi... ho ra máu và không dừng được. Số thuốc dù có là vô hạn thì trước sau gì tôi cũng không thể qua khỏi.
Will hiểu được. Dù cho cậu có xua tan ý nghĩ đó nhưng...
Sự thật vẫn là sự thật chẳng đổi thay... Chỉ là nhận biết nó sớm hay muộn thôi...
Câu chính miệng mình nói ra nay cậu lại cố gắng lãng quên nó đi. Sao trớ trêu như vậy? Mấy trăm năm qua, cậu sống như không. Theo đuổi một tình yêu vô vọng, chẳng một người ngó ngàng, quan tâm. Khó khăn lắm mới có thể có một người bạn, một người để cãi nhau, để chăm chọc... Vậy mà, người đó sắp phải chết... bản thân lại bất lực trơ mắt nhìn mà không thể giúp gì được.
Uống những viên thuốc cuối cùng xong, cô cũng ngừng ói ra máu.
Tôi không... sao! Vào trong lâu đài đi... khụ... khụ... đến... khụ... chỗ đại điện ấy.
Hiện tại cô đang vô cùng chật vật. Vũng máu tươi làm ướt chiếc áo khoác, giày và chiếc quần ôm dáng màu đen. Will mím môi, giúp cô cởi áo khoác. Xòe bàn tay ra, lẩm nhẩm một câu thần chú nào đó... lập tức trên tay cậu xuất hiện một chiếc hộp gỗ.
Mở hộp ra, cậu đưa cho cô lọ nước súc miệng có mùi bạc hà nhẹ dịu. Rồi dùng vải sạch và cồn để rửa sạch vết máu và vết sướt trên cổ chân và cánh tay của cô.
Trong lòng là một trận ấm áp ập đến... William quả là người bạn tốt nhất thế giới! Cô dù cơ thể đau đớn như hàng vạn kim châm nhưng có cậu ở đâu đến phút cuối... kể ra chết cũng không tệ a.
Cậu chu đáo chuẩn bị cho cô chiếc áo cổ cao, tay áo dài, váy xếp dài đến đầu gối màu vàng kem và một cái áo khoác mới tinh rộng rãi thiết kế theo kiểu quân đội.
Cô thay đồ đi. Đừng lo tôi sẽ quay đi chỗ khác tuyệt đối không nhìn trộm!
Cô gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất thay áo quần.
Dù không thông thạo lối đi trong lâu đài bỏ hoang này. Nhưng vô biết những thiết kế phổ biến nhất. Vì vậy có thể theo đó thuận lợi đến đại điện.
Vừa đến nơi...
Những lưỡi dao chém sắt như chém bùn bay đến cùng với những ngọn lửa mạnh mẽ bùng cháy. Cậu may mắn nhận biết trước khi cô lên tiếng nhắc nhở. Tạo ra một bức tường băng dày đặc. Lưỡi dao cắt phá, lửa nóng thiêu đốt. Trong năm phút, khi bức tường bị phá hủy hoàn toàn cả hai bên mới dừng lại. Cô cắn chặt môi đến chảy máu
Ra đây đi. Elan! Eva!
Từ bóng đêm đen tối, một chàng trai có đôi mắt sắc bén người nào nhìn vào liền bị thu hút. Chàng trai có mái tóc màu vàng óng đặc biệt đẹp. Cô gái đi cùng lại có khuôn mặt không đẹp. Mắt một mí, trên hai gò má có rất nhiều tàn nhang, môi mỏng và đôi mắt vô cùng bình thường. Tuy vậy nhưng dáng người dễ nhìn và làn da trắng mịn giúp bù đắp các khuyết của khuôn mặt.
Violet! Cô quen họ à?
Ừ... họ đã từng là thành viên thuộc băng của tôi. Một thời là những người tôi tin tưởng...
Cậu nhíu mày khó hiểu
Đã từng là sao? Họ phản bội cô?
Cô hướng về phía Will, nhìn thẳng vào mắt cậu
Không... Họ đã chết rồi!
Trợn tròn mắt. Nhưng nghĩ đến lũ thây ma kia, cậu biểu lộ thần sắc chán ghét, mếu máo nói với cô
Tôi chán lắm rồi!!!! Mấy ngày tới ngay cả thức ăn cũng không nuốt nổi mất! À, mà sao hai người đó lại chết?
Cô cúi mặt xuống đất, thở sâu rồi nhìn về phía họ
Eva là cô gái đằng kia. Cô ấy thích anh trai của tôi từ lần đầu gặp mặt. Lần đó, vì... đỡ thay đòn tấn công cho anh mà bị dao ba lưỡi tẩm độc chém chết. Cậu nhìn kĩ sẽ thấy vai phải của cổ có ba vết chém dài.
Will hiếu kì quan sát. Kì thực, cô gái kia mặt chiếc áo chéo vai để lộ ba đứng khâu trông vô cùng dữ tợn. Xung quanh vết khâu kia là vùng da đang bị thối rửa, chỉ cần nhìn thôi dẫu có ăn chay cả năm cũng không muốn nhìn thấy thịt.
Thế còn người đứng cạnh?
Elan là tên chàng trai đứng cạnh Eva. Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi. Năm đó vì chắn đạn cho tôi mà bị cả trăm viên đạn bắn vào người...
Cậu cảm thấy ớn lạnh. Mấy người trong băng gì gì của cô toàn chết không thảm không à! Cô gái kia như người không hồn chưa nói nhưng còn chàng trai ở kia thì... nhìn cô bằng ánh mắt là lạ.
Nhìn kĩ tôi mới phát hiện... Violet... cô... không phải anh ta...
Anh ấy yêu tôi... nhưng tôi không đáp lại.
Cậu thầm la lên: Không xong! Hèn gì ánh mắt chàng trai kia chứa chan rất nhiều oán hận và cũng rất nhiều thương yêu.
Cô rút khẩu súng từ túi áo ra. Chuẩn bị nhắm bắn.
Eh... eh... không phải họ là người cô tin tưởng sao?
Cô lạnh lùng trả lời thẳng thừng
Tôi nói là đã từng thôi! Họ chết rồi. Đã ra đi trước mắt... tôi chỉ tin những điều mình nhìn thấy, những điều chắc chắn. Kẻ giết cha mẹ đang điều khiển xác của bạn bè tôi! Đó là một sự nhục mạ đối với họ.
Cậu gật đầu, hiểu rồi! Di chuyển về phía sau lưng cô sẵn sàng yểm trợ. Elan trước nay yên lặng bây giờ mới lên tiếng
Violet lâu như vậy không gặp! Em càng ngày càng xinh đẹp...
Cô qua loa đáp
Ừ.
Nụ cười khát máu bỗng chốc xuất hiện trên gương mặt điển trai kia
Xinh đẹp đến nỗi tôi muốn bóp méo nó đi. Muốn gửi những thằng lãng vãng quanh em đến Quỷ Môn Quan. Muốn chặt đứt tứ chi của em, làm mù đôi mắt kia để em không còn nhìn thấy thằng đàn ông nào nữa trong lòng chỉ có mình tôi. Càng muốn cái miệng nhỏ nhắn kia vì tôi là nói năng ngọt ngào...
Elan nói xong là thời điểm Will lay mạnh vai cô. Liếc mắt về phía cậu
Tôi...hiểu... Ngàn vạn lần biết tại sao cô không đáp lại... Anh ta chắc chắn có vấn đề về thần kinh! Hic...hic... đáng sợ... quá là đáng sợ!!!
Cô thở dài...
Elan... vì sự tôn trọng của em với anh làm ơn đừng nói ra những lời khiến em phải chán ghét. Lần nữa em nhắc lại: Em chỉ xem anh như là một người anh trai, không hơn không kém! Em sắp chết rồi... nhất định phải làm cho đầu tên khốn kia nở hoa mới an lòng nhắm mắt. Nếu anh thực sự yêu em thì tránh đường đi.
Elan cười lớn, tiếng cười rùng rợn nhất
Anh biết, biết hết... Kể cả chuyện em-và-thằng-khốn-tên-Shiki nữa!!! Anh ở đây để giúp em ra đi nhanh một chút. Lúc đó em sẽ sống lại lần nữa như anh nè. Đừng lo lắng, anh nhất định trả cho em cơ thể và gương mặt nguyên vẹn không như con ngốc Eva... nhưng không có chuyện anh cho em kí ức giống anh đâu. Giống nó chút cũng tốt! Ngoan ngoãn nghe theo lệnh là được rồi.
Khốn nạn!!!!
Cậu này không phải là cô mà là cậu hét lên. Cả triệu mũi tên băng hướng đến chỗ Elan mà bay đến. Elan và Eva nhảy đi để tránh. Thừa lúc đó, cô tặng Eva cả chục viên đạn từ khẩu súng tự chế của mình.
Eva chuyên dùng lửa để tấn công. Khi bị bắn, cô nàng tạo ra ngọn lửa từ khắp nơi trên cơ thể định đáp lại. Nhưng thứ bốc cháy lên lại chính là cơ thể của bản thân. Tiếng la thất thanh vang lên. Vài phút trôi đi, Eva chỉ còn lại tro bụi
'Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng' quả chẳng sai! Đạn có tẩm dầu, rất thông minh. Em nhận ra từ khi nào?
Mặt cô vẫn chẳng có chút cảm xúc nào, tĩnh lặng như mặt hồ
Từ khi nghỉ chân ở rừng thông. Cơ bản lúc đó em nhắm mắt không phải để ngủ mà để lắng nghe động tĩnh xung quanh. Lửa của Eva đối với em mà nói rất quen thuộc. Khi phát hiện ra thì bí mật chuẩn bị đạn. Tuy là xác sống nhưng Eva có thể được xem là thí nghiệm thất bại. Chỉ cần da thịt và xương cốt thành tro thì cũng không sống dậy được đến lần hai.
Bộp... bộp... bộp Elan vỗ tay vẻ mặt tán dương
Violet luôn luôn nhạy bén và xinh đẹp như vậy. Ngày ngày càng khiến người ta thêm yêu a.
Không nói nhiều nữa, Elan phóng đến chỗ cô mười lưỡi dao gió. Xem ra đã hết kiên nhẫn.
Will tiếp tục tạo lá chắn. Cô đặt khẩu súng vào túi lấy ra một khẩu súng khác.
Chạy đến trốn sau cột trụ của lâu đài. Cô lắp đạn vào... cạch một tiếng chốt an toàn bị kéo ra.
Đi ra khỏi cột trụ nhìn thẳng vào Elan, cô nở một nụ cười. Nụ cười không phải vui tươi như ánh mặt trời ấm áp mà lại nồng nặc mùi máu tanh
Elan! Lòng kính trọng và sự nhường nhịn của em có giới hạn riêng của nó. Bất cứ ai dám cản đường em đều đáng chết như nhau. Có ai ở đỉnh cao ngời ngợi, hai tay lại không dính máu cơ chứ? Em sẽ tiễn anh một đoạn.
Nói rồi cô nhắm bắn. Đoàng...đoàng...đoàng... Tiếng súng vang lên. Đương nhiên, Elan né được nhưng cổ tay vẫn bị viên đạn làm sướt da.
Violet... em quá độc ác rồi. Tôi từng xem mình như chó canh của em. Vậy mà mới chết đi có hai năm lại tặng tôi ngay lần đầu gặp mặt một phát đạn tẩm kịch độc ư!?
Cô không nói gì nữa, tập trung nhắm bắn. Elan rút một khẩu súng ra từ không khí. Khẩu súng này vốn dùng cho xạ thủ nhưng chiến đấu trực tiếp lại vô cùng tốt. Bởi vì hỏa lực của súng thuộc lại kinh khủng nhất. Một phát bắn ra... cô phải chạy hết sức mới tránh được đóng tường, gạch đổ xuống.
Tiếp tục như vậy, cô bắn và né đạn, Elan cũng không khác. Nếu không phải vì cơ thể cô suy nhược trầm trọng thì còn lâu cả hai mới ngang tài ngang sức như vậy. Bỗng một lưỡi dao gió được phóng đi, không phải cho cô mà là cho cậu. Cô hốt hoảng. Chết tiệt! Dám chơi xấu!!!
Theo quán tính lập tức chạy bán mạng tới chỗ Will. Mạng của cậu chỉ còn trông cậy vào tốc độ của cô mà thôi
.
.
.
Xoẹt...
Máu tươi phun ra. Mắt cậu trợn to.
.
.
.
Lưỡi dao chém mạnh vào cánh tay trái
Có lẽ đã làm nứt gãy xương mất rồi...
.
.
.
Aaaaaaa!!!
Tiếng la thê lương vang lên
.
.
.
Cậu đang được vòng tay của cô. Lưỡi dao kia đã chém vào cánh tay cô.
La...làm nhanh!!!
Cậu dồn hết sự bình tĩnh bình sinh, đan chéo hai cánh tay. Đọc chú với tốc độ cực nhanh. Elan liền bị đóng trong một tảng băng phong ấn lớn. Will không chiến đấu bởi vì cậu phải đánh dấu hình tròn xung quanh chỗ Elan đứng. Tảng băng kia chính là chiêu phong ấn mạnh nhất của cậu.
VIOLET!!! NÀY!!! NÀY!!! ĐỪNG LÀM TÔI SỢ!!! Huhuhuhuhu Sao...làm sao đây???? Cánh tay... cánh tay củ...của cô sắp đứt lìa rồi... Tôi phải làm gì? Làm gì đây??? Huhuhuhuhu... Violet đừng chết... tôi lạy cô mà đừng có chết!!!!
oooOOO•••OOOoo
/50
|