oooOOO•••OOOooo
Có thể vì vampire không cần ngủ hoặc nếu có ngủ thì cũng chỉ ngủ ban ngày thôi thế nên đến buổi tối cô chẳng tài nào chợp mắt được và dĩ nhiên, hắn cũng chẳng ngoại lệ. Vì vậy thực tế cứ coi là cả hai trắng đêm đi…
Có một chuyện dù cô đã có sẵn đáp án trong lòng nhưng có lẽ nếu nghe được tất cả từ miệng người đó sẽ tốt hơn.
Cô mở lời ngập ngừng pha lẫn một chút hồi hộp
” Em biết không lần đó ở trước cổng trường không phải lần đầu tiên hai ta gặp nhau. Bởi vì… kí ức thuở nhỏ của em không dừng lại ở gia đình, người thân,… mà nó còn dừng lại tại hình bóng của một người. ”
Hắn mở tròn hai mắt nhìn cô, dường như không thể tin vào điều mình đang nghe. Nhưng rồi một lúc sau, gương mặt hắn dịu đi sự ngạc nhiên thay vào đó là nét trầm tĩnh thường thấy cùng với nụ cười phớt nhẹ trên môi.
” Em kể đi, anh muốn nghe. ”
Cô thở ra, tiếp tục kể
” Từ khi sinh ra đến năm 8 tuổi chính vì địa vị của bản thân đã ấn định số phận ngay từ khi còn trong bụng mẹ đó là em phải học. Học hát, khiêu vũ, chơi nhạc, hội họa, thể thao, các môn văn hóa đến cả cách đi đứng, dùng bữa, nói năng cũng phải học. Ở lớp vì chán ghét bộ mặt giả dối của giáo viên, phụ huynh, bạn học mà em tự cô lập bản thân: Một mình, một góc, một chữ cũng không chịu hé răng… Cứ như vậy đến năm em bảy tuổi, đó là trong một ngày mưa lớn có cả sấm chớp rất đáng sợ! nhất là đối với một đứa trẻ nhỏ. Em không mang theo ô, bố mẹ bận, người hầu hẳn đã quên đón em mà trường lại đóng cửa nữa nên em chạy đến đứng một mái che của một chòi bán hoa quả gần đó. Lúc ấy,con phố chẳng có ai, vắng lặng đến rợn người, em đứng, đứng mãi đến ngủ quên lúc nào chẳng hay. Rồi một nam thiếu niên trẻ tuổi xuất hiện, tuy không nhớ rõ mặt nhưng em lại không thể quên mái tóc người đó có màu đỏ rất đẹp, đẹp vô cùng… ”
Dừng lại vài phút, cô hít thở thật sâu và tiếp tục kể
” Từ lần gặp đầu, trải qua một khoảng thời gian, người đó giống như một người bạn thân của em vậy. Tuy hai người chưa hề quen biết nhau từ trước nhưng dần dần, dần dần em đã có bên một người thật đáng tin cậy. Lần cuối trong trí nhớ nhạt mờ của mình, em nhìn thấy…à không!… là cảm nhận thấy người đó là đêm cha mẹ em bị ám sát. Khi em nửa tỉnh nửa mê, người đầy máu, em cảm nhận được mùi hương đó, hơi ấm đó… Rồi lần đến Vam Quốc, có một người thợ kim hoàn nói qua cho em biết chiếc dây chuyền-là vật kỉ niệm duy nhất với người đó tặng em, liên quan đến hai dòng tộc đó là Grance và Fullynia. Em muốn hỏi… người kia… là anh phải không? ”
Hắn dựa vào chiếc ghế dài, một tay đặt lên thành ghế, một tay đặt lên mặt ghế gõ gõ vài cái rồi thở dài một hơi, gục đầu xuống vài giây.
” Đ…đúng vậy! Thật ra đó mới là lần đầu tiên anh gặp em. Kia… là lần ta tái ngộ sau chừng đấy năm… Nói ra thực sự vô cùng buồn cười, anh lại luyến tiếc một cô bé có bảy tuổi đầu. Nhưng có lẽ sau mấy trăm năm lang thang, cô độc, anh cũng đã tìm được một ai đó hiểu mình… ”
Nói thêm vài câu nữa rồi cô cũng tự mình lái cuộc trò chuyện sang một vấn đề khác. Chỉ cần cô biết hắn chính là ân nhân của cô tám… à không… chín năm trước là đủ rồi! Ơn nghĩa này cứ để suốt đời cô từ từ trả.
” Shiki này, cái lần em với Will bày kế làm anh phát điên lên, anh có nói với em rằng: anh không hận… E… em cũng biết anh là người rất tốt nhưng bản thân lại làm điều có lỗi như vậy thật đáng xấu hổ… Em xin lỗi! Em chưa làm gì được cho anh ngoại trừ đem lại sự đau khổ và bất hạnh… Đứa con gái vô dụng như vậy… vì sao anh vẫn muốn ở bên em cơ chứ? ”
Hắn cười hiền
” Vì anh tin em! Và anh cũng tin chính bản thân mình có thể đem lại hạnh phúc cho em mọi ngày trong tuần, mọi tháng trong năm,… thật lâu và thật lâu hơn nữa. ”
Cô như đứa con nít cứ bám víu lấy vấn đề này mà hỏi
” Anh có bao giờ nghĩ rằng anh cho em quá nhiều lời lẽ ngọt ngào chưa? Hay anh có từng quan tâm mọi người nói anh miệng lưỡi mật ngọt hay không? ”
Và vẫn như thường lệ, câu trả lời của hắn làm cô vui và hạnh phúc rất nhiều
” Không! Ai cũng có quá khứ riêng của mình, em cũng thế. Quá khứ của em là chuỗi những ngày tháng buồn đau và đầy mùi máu tanh, hận thù,.. Có hay chăng chỉ là những lời động viên lúc em yếu lòng mà thôi. Vì vậy, anh muốn từ từ bù đắp cho em. Có lẽ nó chẳng thể đủ đầy bởi anh không phải là cha, mẹ, anh trai em thế nhưng hẳn là cũng đủ một phần nào đó rồi đúng không? ”
” Ừ! Đối với em điều đó là quá đủ, quá sức mong đợi… À! Có điều này em đã muốn làm từ lâu, và em muốn sẽ thực hiện nó ngay bây giờ! ”
Cô đứng dậy hướng mặt nhìn hắn nói thật to rồi nhảy chồm tới ôm hắn
” Anh biết sao không? Em yêu anh!!! ”
*
* *
Sáng hôm sau, cô liền nhận ra bản thân mình là một thảm họa của thảm họa thời trang thế giới khi nhìn vào trong gương!!!! Ôi tưởng tượng của cô về bản thân ít ra cũng không kinh khủng đến nỗi này. Mái tóc xù rối đã vậy sợi tóc còn dính bê bết vào nhau, cứng như đá vậy. Làn da-phương diện cô nghĩ là ổn nhất, thực tế xanh xao, khô nứt, sần sần trông rất rất khủng bố. Quầng thâm dưới mắt càng ngày càng lan rộn và đen xì. Người ta nói một người đàn ông tốt là người không ngại khi người phụ nữ mình yêu xuống sắc. Câu nói này hoàn toàn không thấm vào đâu với hắn a.
Cô tất bật chỉnh trang lại vẻ bề ngoài của mình còn hắn tranh thủ làm cho cô ít điểm tâm và trà nóng. Sau vài giờ cuối cùng cô cũng tàm tạm hài lòng một chút. Mái tóc, áo quần, làn da đã được cải thiện không ít tuy nhưng vì thời gian dài trải qua bệnh tật nên sự xanh xao, mỏi mệt vẫn không che giấu được.
Cô ngồi thưởng thức chút đồ ăn nhẹ và uống một tách trà nóng để khôi phục lại vị giác. Sau đó, cô mới thành thật nói chuyện tiếp với hắn
” Kì thực ngay lúc này là thời điểm thích hợp… em muốn nói với anh về gia đình thứ hai của em và dẫn anh đến gặp họ! ”
Hắn tỏ ra ngạc nhiên một lát rồi mới mở lời
” Em nói rõ xem. ”
” Thực ra mọi chuyện là thế này… ”
—ooo-000-ooo—
Cô lái xe bình thường cũng chẳng đến nỗi tệ, có thể nói với cô dành giải cuộc thi đua xe là điều dễ dàng. Nhưng hôm nay cô chở một người quan trọng vì vậy sự lo lắng đã làm cô lái xe suýt chút nữa đâm vào cột đường, một nguyên nhân chủ quan bởi vì chứng “mù đường” lại tái phát. Hắn liền tặng thưởng ngay cho cô một tràn cú đánh liên hoàn vào vai
” A! Đau! Đau đau đau đau!!! Anh đánh đau như vậy sẽ chết người thật đó! ”
” Ai bảo em lái xe kinh khủng như vậy chứ!? Dừng xe ngay. ”
Cô cũng chỉ có thể làm theo lời hắn, sau đó đưa đôi mắt như cún con bị chủ nạt mắng trông vô cùng đáng thương.
” Xê ra kia ngồi cho anh! Còn nữa, cấm em làm bộ mặt đó, không có tác dụng đâu nghe chưa? ”
Cô lủi thủi ngồi sang ghế phó lái để nhường chỗ cho hắn. Bộ mặt đáng thương đã biến mất, thay vào đó là gương mặt phồng má trợn mắt.
” Hứ! Anh là quỷ chắc? Cư nhiên không có chút động lòng nào cả!!! ”
Hắn thắt dây an toàn, hai tay cầm trên vô lăng rồi ngước mặt nhìn cô
” Em nói gì thế? ”
” Ách… em có nói gì đâu… ”
Trời ạ! Khiếp thật! Cô nói nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe thấy sao? Sau này nhất định phải cẩn thận hơn mới được! Muốn nói xấu cần chờ lúc không có ai hẳn nói đi…
Hắn lái xe rất tốt, vì vậy cô lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế từ từ ngủ trong yên bình.
Lúc cô tỉnh dậy đã thấy tòa lâu đài hiển hiện sau hàng thông xanh rì. Đến nơi, cô bảo hắn để xe vào rồi hí ha hí hửng chạy vào trước. Nhưng có một vài điều quan trọng mà cô không chú ý: đấy là những tấm vải viền bằng ren được trang trí tỉ mỉ xung quanh đều là màu trắng. Các chậu hoa sắp xếp ở trước lâu đài cũng toàn một màu trắng muốt trong trẻo. Ngoài ra cánh cổng màu đen và hàng rào cao ngất quanh lâu đài có những chiếc đèn lồng trắng thắp đèn nến trong đó. Hắn liếc qua một cái đã hiểu, rồi chỉ có thể lắc lắc đầu đặt câu hỏi: cái tính hấp ta hấp tấp của cô liệu có chữa được không?
…
Người đang bị nhắc đến lại tung tăng chạy trên những bậc thang đến cánh cửa căn phòng đẹp nhất, lớn nhất lâu đài. Cô hành động như một tên trộm nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa mà một tiếng động cũng chẳng vang lên. Đưa mắt nhìn vào trong, cô thấy ngay một dàn toàn là mỹ nam mỹ nữ, người thì gục đầu, người thì ngả lưng vào ghế sofa, kẻ lại đầu tóc rũ rượi nằm như xác chết.
Ngay tức khắc đẩy mạnh cánh cửa, cô hùng hổ xông vào và hét lên
” KAI, PEARL, GARNET, LUKE, MARC, MATTHEW!!! Mấy người làm cái trò gì vậy hả???? ”
Sự im ắng kéo dài vài phút… Sau đó gần như ai cũng tỏ ra hoảng sợ, hết la hét, quỳ, lạy,… lại khóc như mưa.
Cô gái khóc lóc như chết cha chết mẹ, mặt mày lem luốc lên tiếng đầu tiên
” Ức…hự hự hự… *cắn khăn mùi xoa* Vi à chị biết chị rất rất xấu. Chị đã trộm tổng cộng 305 quyển truyện tranh của em, quỵt nợ vô số và xúi bậy không nhớ nỗi lần… Nhưng chị sẽ thay đổi mà! Chị sẽ đốt từng chap truyện, từng tập phim, từng quyển truyện tranh “One Piece” mới ra cho em. Huhuhu em đừng giận mà! ”
Tiếp theo đó
” Uhuhuhu! Chị Violet, em vô cùng xin lỗi!!! Em đã nói dối dù thực tình em đã ăn hết 5 cái bánh kem chị đặt hàng… Em còn góp phần giúp cái giá sách sập xuống, tập nấu ăn làm vỡ gần hết bát đĩa, tranh giành với Pearl làm rách mất cái váy chị mới may, đưa nhầm thuốc giảm đau thay vì thuốc gây mê,… mấy chuyện đó em toàn chối cãi bây giờ em thừa nhận rồi đó! Làm ơn tha cho em, em sợ ma lắm huhu… ”
” Mấy người!!!… hừ… hừ… cứ đợi đó!!! Cứ chờ xem tôi chỉnh mấy người thê thảm ra sao!!!!!!! “_cô thầm nói trong lòng và cố nén giận để tiếp tục tra hỏi
” Còn ai nữa mau khai tội hết cho tôi! ”
Tiếp tục là ba chàng trai: một người đeo kính, một người tóc xanh lá có hình xăm rất lạ ở cổ và một người mặt cười cười thay phiên nói
” Thực ra anh đây cũng chả có lỗi gì với em cả! Chỉ có vài lần cố trộm áo ngực, buổi tối đổ dầu ăn trên bậc thang để em ngã, chụp ảnh dìm những lúc em ăn mặc như con ăn mày,… bla…bla… ”
Sau đó…
” Anh thì cũng như nó thôi! Chẳng qua là vài lần đào hố làm bẫy ở giữa đường em chạy bộ buổi sáng, giả vờ vô tội dù đã phá nát vườn hoa của em…à… hình như còn cầm đèn pin chiếu vào mặt rồi thò đầu vào phòng em dọa ma lúc 12 giờ đêm,… Haizzz mà này, ở đây đứa nào đứa nấy đều có lỗi với em cả, không đếm nỗi lần đâu. Vì vậy, em có muốn kéo thì kéo tất cả bọn đây xuống địa ngục luôn cho nó cân à nha! ”
Sau đó nữa…
” Hehe anh đây không có xấu tính như họ nên em yên tâm! Nhiều lắm thì cũng chỉ có xáo trộn đống tài liệu 1000 tờ em đã sắp xếp, à… ừm… hình như còn bao nhiêu lần đấy mặc bộ đồ cosplay cương thi dọa em chơi, ăn cắp tiền này, mượn em tiền mà một hay ba năm gì đấy chưa trả. Anh không nhứ rõ lắm hình như còn nhiều nữa nhưng quên rồi! *cười lấy lòng* ”
” Mấy người… đi chết hết cho tôi!!!!… Á…đúng rồi! Kai!!! Anh có gây ra tội lỗi gì không? Khai ra mau! ”
Chàng trai tên “Kai” đó có thể nói là người đẹp trai nhất. Gương mặt như tạc tượng với những đường nét sắc xảo tinh tế, làn da rám nắng khoẻ mạnh không chút tỳ vết. Mái tóc đen được cắt tỉa qua loa vậy mà nhìn vẫn đẹp vô cùng… Dù có phải là người thường hay không thì vẻ bề ngoài tuyệt mỹ như vầy cũng thật khó kiếm tìm. Đặc biệt, Kai là nhân vật duy nhất không quỳ, không lạy cũng chả khóc. Từ đầu đến giờ bình tĩnh, từ từ thưởng trà.
” Nghĩ lại xem: Tiền em thiếu, nợ em quỵt, tính em lười,… ai là người cho em tiền? Ai cho em quỵt nợ không nói tiếng nào? Ai nấu buổi sáng khi em ngủ nướng? Ai… ”
” Thôi được rồi! “_cô ngắt ngang_ ” Em biết anh là số một rồi!!! Anh chẳng có chút xíu lỗi lầm gì cả, được chưa? ”
” Tạm được. ”
Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Hắn đi vào làm tất cả mọi người trừ cô mồm chữ A, miệng chữ O há hốc nhìn
” Vi… Vi à… xứ giả địa ngục đẹp trai vậy sao? Cứ tưởng chả còn ai có thể so bì với Kai nữa chứ! ”
Cô tức giận đáp lại
” Cấm chị ồn ào! Làm gì có “xứ giả địa ngục” nào!? Anh ấy tên là Shiki và là… ”
” Chồng tương lai của Violet. ”
Hắn tiếp lời như thế đã thành công thêm cô vào danh sách “những người sững sờ”
Cả bọn thét toáng lên
” Cái … gì??? ”
Đã vậy hắn tỉnh queo nói tiếp
” Violet có nói qua cho tôi biết mọi người là gia đình thứ hai và đã chiếu cố em ấy suốt hơn 8 năm qua, tôi thành thật cảm ơn. Từ bây giờ, tôi cũng sẽ trở thành thành viên trong gia đình, còn nữa tính tôi rất hay không vừa lòng với một số tật xấu của Violet. Mong ai ở đây hãy bảo ban, cấm đoán cô nhóc này giùm tôi! ”
Không hẹn mà cả dàn mỹ nam mỹ nữ này liếc sang cô rồi thay nhau nói như đã tính toán từ trước
” Haizzz ya!!! Nó biết cái thói đó của em rồi kìa. ”
” Nói huỵt toẹt ra là cứ thấy zai đẹp là chảy nước miếng, ngắm người ta đến quên trời quên đất! ”
” Mà cậu “em rể” này của tụi anh chính là hay ghen, hay ghen đó nha!!! ”
” Khuyên chân thành là chị bớt mê trai đi! Không thì tụi này không cứu nổi chị đâu à. ”
” Hehehe! Để anh đây cho em mấy quyển truyện đọc gọi là “tham khảo”. Thời này rất cần kiến thức a. ”
Cuối cùng, Kai đẹp trai kết luận bằng một câu
” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Không có biện pháp! ”
Câu vừa nói xong đã bị cả bọn ném đá
” Này! Cái logic quái quỷ gì thế? Kết luận chả liên quan! ”
” Kai đại nhân à, em nó khó khăn lắm chết rồi mới kiếm được người yêu! Mà người hay không phải người chịu cưới con Vi nhà mình tuyệt chủng gần hết rồi! Anh thương nó, nói ít lời tốt đẹp đi. ”
Cô hét ầm lên
” Chết đâu mà chết!!! Mấy người không thấy tôi đang sống sờ sờ đây hả??? Tôi mà có chết thật cũng lôi mấy người đi theo từ đời nào rồi, sao lại phải chờ đến bây giờ chứ!? ”
Cả đám tiếp tục ngơ ngác… Sau đó mới òa lên và nhào đến ôm cô
” Oa!!!! Nó còn sống thật! ”
Cô cuối cùng vẫn chọn phương án nén giận và cảnh báo một câu
” Yên đấy! Mấy điều từng người một vừa nói tôi không có quên đâu! ”
Sau đó, cô bắt đầu giới thiệu với hắn
” Đầu tiên,… a hèm… như anh thấy bà chằng da bánh mật đây là Pearl. ”
Người đã danh chính ngôn thuận được hô tên lập tức xen vào
” Hí hì… Cậu thấy đấy Shiki-yêu à! Tôi đây rất mến mộ những người đàn ông đẹp trai, thanh lịch. Vậy nên, tôi sẽ không ngại nếu cậu trở thành bạn chung phòng đâu! ”
Hắn đáp
” Không hứng thú. ”
Lập tức một đám mỹ nam sau lưng cười sặc sụa
” Hahaha!!! Mọi người nghe rõ chưa? “không hứng thú”! Trời ạ! Chất quá đó em rể!!! Anh mày duyệt. Ai-lai-kịt :)) ”
Pearl xù lông ngay tức khắc
” Ngậm ngay cái miệng lại! Không chị thi*n mày bây giờ, tin không hử? ”
Và rồi không gian trở về sự yên tĩnh như ban đầu, cô len lén thở dài
” Mặt mày như thằng hề, tính tình cà lơ phất phơ là Matthew. À anh cứ lơ ổng luôn càng tốt! Matthew chỉ nghe lời một mình Pearl thôi. ”
Nghe xong lời giới thiệu, Matthew mặt hề lên tiếng phản bác
” Này Violet! Nhìn cho kĩ lại coi! Anh đẹp trai như vầy, sao mày dám nói anh mặt hề hả??? ”
” Pearl! Chị có thấy mặt Matthew rất hề không? ”
Cô nàng da bánh mật lập tức hưởng ứng
” Có! ”
Matthew đáng thương không dám cãi lại, chỉ có thể liếc mắt ai oán nhìn Pearl. Ai kia cũng bơ đẹp không quan tâm.
” Tiếp, người đeo kính mắt ấy tên Luke… anh tránh càng xa càng tốt cho em. Anh đừng vội nhìn vẻ đẹp trai, đeo kính giả trí thức của ổng mà bị đánh lừa. Ổng là một kẻ cực kỳ đồi bại và biến thái. Phòng của ai đó đó là kho tàng khổng lồ của phim,truyện,… dán mác 18+. Tóm lại, em cho ổng là tội phạm đáng bị tẩy trừ và bị tránh xa nhất nhất!!! Tất nhiên ý nói là anh tránh ổng ra. ”
” Nói vậy em thì sao? Không phải Luke rất biến thái? ”
Cô hớn hở hẳn lên, cười che miệng mặt gian thấy ớn
” Ahihi… còn một điều nữa: Luke chỉ hứng thú với con trai thôi. ”
Hắn tỏ vẻ đã hiểu
Cái người biến thái nãy giờ bị đưa ra làm vấn đề thảo luận bỗng dưng đi ra ngoài hóng gió.
” Con nhóc tóc đỏ tên là Ganet và cái tên tóc xanh dương đậm đó là Marc. Cuối cùng, là người có quyền lực, đẹp trai ,lạnh lùng,…bla…bla anh nên nghe kĩ nhé! ”
Hai kẻ bị giới thiệu cho có lập tức tỏ vẻ ấm ức và bắt đầu định kể lễ liền nhận ngay hai cái liếc mắt sắc bén từ Pearl và cô.
” Người quan trọng, quan trọng nhất nhất đó chính là Kai! Kai đẹp trai hú hú! ”
Lời còn chưa dứt, hắn đã huơ huơ nắm đấm ra trước mặt. Ý tứ quá rõ ràng! Mùi dấm chua bốc lên nồng nặc…
Ôi trời ơi! Hắn ghen cái gì cơ chứ? Uy hiếp kiểu này sao cô có thể diễn tả hết được tầm quan trọng của Kai đại nhân đây?
” A…hèm… so với cái lũ người chỉ biết ném tiền qua cửa sổ kia thì Kai tuyệt đối tốt hơn vô vàng. Ảnh coi như là người anh thân thiết của em. Và xin nhấn mạnh luôn: Kai không có hứng thú với con gái!!! ”
Xong phần giới thiệu này không biết bao nhiêu dây thần kinh của cô bị kéo căng rồi lại dãn ra nữa… T^T
Đến lượt hắn nhận xét
” Sáu người thì hết hai là gay. Trừ anh ta-chỉ Kai- và em ra thì toàn là những người tâm lý vặn vẹo, biến thái, mê trai, ngơ ngơ,… vân vân…và… vân vân… ”
Hai mắt cô long lanh long lanh như cún con. Shiki tuyệt quá! Mới nghe thế mà đã lĩnh hội được tất cả rồi!
Và cũng rất may mắn cô cũng chỉ nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra… nếu không, hẳn sẽ bị tập thể ném đá toe tua vì cái tội phản bội đồng đội.
Đột nhiên, Luke siêu biến thái đi vào với gương mặt cúi gầm khó hiểu.
Mà cũng chẳng bao lâu sau đó, anh chàng Will vô tư hồn nhiên như thằng điên xuất hiện với một màn đá cửa rất chi là hoành tráng.
” Hellu!!!! Có ai nhớ tui hem? :3 ”
Rồi thêm một màn gây sốc tập thể nữa diễn ra… Cậu lại gần cô và nói bốn chữ gây chấn động địa cầu
” Violet, anh yêu em! ”
oooOOO•••OOOooo
P/s: Ohayo! mina-san :))
Xin chào cả nhà!!! Hima_chan của mọi người đã xuất hiện trở lại và ăn hại hơn xưa hihi :3
Để ăn mừng truyện “Mãi là quản gia của em” cuối cùng cũng lết đến 1.2k votes o>w
Ăn mừng nhưng không có bánh kẹo gì đâu :)) Đọc tạm chap này coi như món quà tinh thần Au gửi tặng các bạn đọc giả.
Mọi người tiếp tục làm hươu dài cổ đợi chap nha!!!! <3 <3 <3
Có thể vì vampire không cần ngủ hoặc nếu có ngủ thì cũng chỉ ngủ ban ngày thôi thế nên đến buổi tối cô chẳng tài nào chợp mắt được và dĩ nhiên, hắn cũng chẳng ngoại lệ. Vì vậy thực tế cứ coi là cả hai trắng đêm đi…
Có một chuyện dù cô đã có sẵn đáp án trong lòng nhưng có lẽ nếu nghe được tất cả từ miệng người đó sẽ tốt hơn.
Cô mở lời ngập ngừng pha lẫn một chút hồi hộp
” Em biết không lần đó ở trước cổng trường không phải lần đầu tiên hai ta gặp nhau. Bởi vì… kí ức thuở nhỏ của em không dừng lại ở gia đình, người thân,… mà nó còn dừng lại tại hình bóng của một người. ”
Hắn mở tròn hai mắt nhìn cô, dường như không thể tin vào điều mình đang nghe. Nhưng rồi một lúc sau, gương mặt hắn dịu đi sự ngạc nhiên thay vào đó là nét trầm tĩnh thường thấy cùng với nụ cười phớt nhẹ trên môi.
” Em kể đi, anh muốn nghe. ”
Cô thở ra, tiếp tục kể
” Từ khi sinh ra đến năm 8 tuổi chính vì địa vị của bản thân đã ấn định số phận ngay từ khi còn trong bụng mẹ đó là em phải học. Học hát, khiêu vũ, chơi nhạc, hội họa, thể thao, các môn văn hóa đến cả cách đi đứng, dùng bữa, nói năng cũng phải học. Ở lớp vì chán ghét bộ mặt giả dối của giáo viên, phụ huynh, bạn học mà em tự cô lập bản thân: Một mình, một góc, một chữ cũng không chịu hé răng… Cứ như vậy đến năm em bảy tuổi, đó là trong một ngày mưa lớn có cả sấm chớp rất đáng sợ! nhất là đối với một đứa trẻ nhỏ. Em không mang theo ô, bố mẹ bận, người hầu hẳn đã quên đón em mà trường lại đóng cửa nữa nên em chạy đến đứng một mái che của một chòi bán hoa quả gần đó. Lúc ấy,con phố chẳng có ai, vắng lặng đến rợn người, em đứng, đứng mãi đến ngủ quên lúc nào chẳng hay. Rồi một nam thiếu niên trẻ tuổi xuất hiện, tuy không nhớ rõ mặt nhưng em lại không thể quên mái tóc người đó có màu đỏ rất đẹp, đẹp vô cùng… ”
Dừng lại vài phút, cô hít thở thật sâu và tiếp tục kể
” Từ lần gặp đầu, trải qua một khoảng thời gian, người đó giống như một người bạn thân của em vậy. Tuy hai người chưa hề quen biết nhau từ trước nhưng dần dần, dần dần em đã có bên một người thật đáng tin cậy. Lần cuối trong trí nhớ nhạt mờ của mình, em nhìn thấy…à không!… là cảm nhận thấy người đó là đêm cha mẹ em bị ám sát. Khi em nửa tỉnh nửa mê, người đầy máu, em cảm nhận được mùi hương đó, hơi ấm đó… Rồi lần đến Vam Quốc, có một người thợ kim hoàn nói qua cho em biết chiếc dây chuyền-là vật kỉ niệm duy nhất với người đó tặng em, liên quan đến hai dòng tộc đó là Grance và Fullynia. Em muốn hỏi… người kia… là anh phải không? ”
Hắn dựa vào chiếc ghế dài, một tay đặt lên thành ghế, một tay đặt lên mặt ghế gõ gõ vài cái rồi thở dài một hơi, gục đầu xuống vài giây.
” Đ…đúng vậy! Thật ra đó mới là lần đầu tiên anh gặp em. Kia… là lần ta tái ngộ sau chừng đấy năm… Nói ra thực sự vô cùng buồn cười, anh lại luyến tiếc một cô bé có bảy tuổi đầu. Nhưng có lẽ sau mấy trăm năm lang thang, cô độc, anh cũng đã tìm được một ai đó hiểu mình… ”
Nói thêm vài câu nữa rồi cô cũng tự mình lái cuộc trò chuyện sang một vấn đề khác. Chỉ cần cô biết hắn chính là ân nhân của cô tám… à không… chín năm trước là đủ rồi! Ơn nghĩa này cứ để suốt đời cô từ từ trả.
” Shiki này, cái lần em với Will bày kế làm anh phát điên lên, anh có nói với em rằng: anh không hận… E… em cũng biết anh là người rất tốt nhưng bản thân lại làm điều có lỗi như vậy thật đáng xấu hổ… Em xin lỗi! Em chưa làm gì được cho anh ngoại trừ đem lại sự đau khổ và bất hạnh… Đứa con gái vô dụng như vậy… vì sao anh vẫn muốn ở bên em cơ chứ? ”
Hắn cười hiền
” Vì anh tin em! Và anh cũng tin chính bản thân mình có thể đem lại hạnh phúc cho em mọi ngày trong tuần, mọi tháng trong năm,… thật lâu và thật lâu hơn nữa. ”
Cô như đứa con nít cứ bám víu lấy vấn đề này mà hỏi
” Anh có bao giờ nghĩ rằng anh cho em quá nhiều lời lẽ ngọt ngào chưa? Hay anh có từng quan tâm mọi người nói anh miệng lưỡi mật ngọt hay không? ”
Và vẫn như thường lệ, câu trả lời của hắn làm cô vui và hạnh phúc rất nhiều
” Không! Ai cũng có quá khứ riêng của mình, em cũng thế. Quá khứ của em là chuỗi những ngày tháng buồn đau và đầy mùi máu tanh, hận thù,.. Có hay chăng chỉ là những lời động viên lúc em yếu lòng mà thôi. Vì vậy, anh muốn từ từ bù đắp cho em. Có lẽ nó chẳng thể đủ đầy bởi anh không phải là cha, mẹ, anh trai em thế nhưng hẳn là cũng đủ một phần nào đó rồi đúng không? ”
” Ừ! Đối với em điều đó là quá đủ, quá sức mong đợi… À! Có điều này em đã muốn làm từ lâu, và em muốn sẽ thực hiện nó ngay bây giờ! ”
Cô đứng dậy hướng mặt nhìn hắn nói thật to rồi nhảy chồm tới ôm hắn
” Anh biết sao không? Em yêu anh!!! ”
*
* *
Sáng hôm sau, cô liền nhận ra bản thân mình là một thảm họa của thảm họa thời trang thế giới khi nhìn vào trong gương!!!! Ôi tưởng tượng của cô về bản thân ít ra cũng không kinh khủng đến nỗi này. Mái tóc xù rối đã vậy sợi tóc còn dính bê bết vào nhau, cứng như đá vậy. Làn da-phương diện cô nghĩ là ổn nhất, thực tế xanh xao, khô nứt, sần sần trông rất rất khủng bố. Quầng thâm dưới mắt càng ngày càng lan rộn và đen xì. Người ta nói một người đàn ông tốt là người không ngại khi người phụ nữ mình yêu xuống sắc. Câu nói này hoàn toàn không thấm vào đâu với hắn a.
Cô tất bật chỉnh trang lại vẻ bề ngoài của mình còn hắn tranh thủ làm cho cô ít điểm tâm và trà nóng. Sau vài giờ cuối cùng cô cũng tàm tạm hài lòng một chút. Mái tóc, áo quần, làn da đã được cải thiện không ít tuy nhưng vì thời gian dài trải qua bệnh tật nên sự xanh xao, mỏi mệt vẫn không che giấu được.
Cô ngồi thưởng thức chút đồ ăn nhẹ và uống một tách trà nóng để khôi phục lại vị giác. Sau đó, cô mới thành thật nói chuyện tiếp với hắn
” Kì thực ngay lúc này là thời điểm thích hợp… em muốn nói với anh về gia đình thứ hai của em và dẫn anh đến gặp họ! ”
Hắn tỏ ra ngạc nhiên một lát rồi mới mở lời
” Em nói rõ xem. ”
” Thực ra mọi chuyện là thế này… ”
—ooo-000-ooo—
Cô lái xe bình thường cũng chẳng đến nỗi tệ, có thể nói với cô dành giải cuộc thi đua xe là điều dễ dàng. Nhưng hôm nay cô chở một người quan trọng vì vậy sự lo lắng đã làm cô lái xe suýt chút nữa đâm vào cột đường, một nguyên nhân chủ quan bởi vì chứng “mù đường” lại tái phát. Hắn liền tặng thưởng ngay cho cô một tràn cú đánh liên hoàn vào vai
” A! Đau! Đau đau đau đau!!! Anh đánh đau như vậy sẽ chết người thật đó! ”
” Ai bảo em lái xe kinh khủng như vậy chứ!? Dừng xe ngay. ”
Cô cũng chỉ có thể làm theo lời hắn, sau đó đưa đôi mắt như cún con bị chủ nạt mắng trông vô cùng đáng thương.
” Xê ra kia ngồi cho anh! Còn nữa, cấm em làm bộ mặt đó, không có tác dụng đâu nghe chưa? ”
Cô lủi thủi ngồi sang ghế phó lái để nhường chỗ cho hắn. Bộ mặt đáng thương đã biến mất, thay vào đó là gương mặt phồng má trợn mắt.
” Hứ! Anh là quỷ chắc? Cư nhiên không có chút động lòng nào cả!!! ”
Hắn thắt dây an toàn, hai tay cầm trên vô lăng rồi ngước mặt nhìn cô
” Em nói gì thế? ”
” Ách… em có nói gì đâu… ”
Trời ạ! Khiếp thật! Cô nói nhỏ như vậy mà hắn cũng nghe thấy sao? Sau này nhất định phải cẩn thận hơn mới được! Muốn nói xấu cần chờ lúc không có ai hẳn nói đi…
Hắn lái xe rất tốt, vì vậy cô lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế từ từ ngủ trong yên bình.
Lúc cô tỉnh dậy đã thấy tòa lâu đài hiển hiện sau hàng thông xanh rì. Đến nơi, cô bảo hắn để xe vào rồi hí ha hí hửng chạy vào trước. Nhưng có một vài điều quan trọng mà cô không chú ý: đấy là những tấm vải viền bằng ren được trang trí tỉ mỉ xung quanh đều là màu trắng. Các chậu hoa sắp xếp ở trước lâu đài cũng toàn một màu trắng muốt trong trẻo. Ngoài ra cánh cổng màu đen và hàng rào cao ngất quanh lâu đài có những chiếc đèn lồng trắng thắp đèn nến trong đó. Hắn liếc qua một cái đã hiểu, rồi chỉ có thể lắc lắc đầu đặt câu hỏi: cái tính hấp ta hấp tấp của cô liệu có chữa được không?
…
Người đang bị nhắc đến lại tung tăng chạy trên những bậc thang đến cánh cửa căn phòng đẹp nhất, lớn nhất lâu đài. Cô hành động như một tên trộm nhẹ nhàng mở he hé cánh cửa mà một tiếng động cũng chẳng vang lên. Đưa mắt nhìn vào trong, cô thấy ngay một dàn toàn là mỹ nam mỹ nữ, người thì gục đầu, người thì ngả lưng vào ghế sofa, kẻ lại đầu tóc rũ rượi nằm như xác chết.
Ngay tức khắc đẩy mạnh cánh cửa, cô hùng hổ xông vào và hét lên
” KAI, PEARL, GARNET, LUKE, MARC, MATTHEW!!! Mấy người làm cái trò gì vậy hả???? ”
Sự im ắng kéo dài vài phút… Sau đó gần như ai cũng tỏ ra hoảng sợ, hết la hét, quỳ, lạy,… lại khóc như mưa.
Cô gái khóc lóc như chết cha chết mẹ, mặt mày lem luốc lên tiếng đầu tiên
” Ức…hự hự hự… *cắn khăn mùi xoa* Vi à chị biết chị rất rất xấu. Chị đã trộm tổng cộng 305 quyển truyện tranh của em, quỵt nợ vô số và xúi bậy không nhớ nỗi lần… Nhưng chị sẽ thay đổi mà! Chị sẽ đốt từng chap truyện, từng tập phim, từng quyển truyện tranh “One Piece” mới ra cho em. Huhuhu em đừng giận mà! ”
Tiếp theo đó
” Uhuhuhu! Chị Violet, em vô cùng xin lỗi!!! Em đã nói dối dù thực tình em đã ăn hết 5 cái bánh kem chị đặt hàng… Em còn góp phần giúp cái giá sách sập xuống, tập nấu ăn làm vỡ gần hết bát đĩa, tranh giành với Pearl làm rách mất cái váy chị mới may, đưa nhầm thuốc giảm đau thay vì thuốc gây mê,… mấy chuyện đó em toàn chối cãi bây giờ em thừa nhận rồi đó! Làm ơn tha cho em, em sợ ma lắm huhu… ”
” Mấy người!!!… hừ… hừ… cứ đợi đó!!! Cứ chờ xem tôi chỉnh mấy người thê thảm ra sao!!!!!!! “_cô thầm nói trong lòng và cố nén giận để tiếp tục tra hỏi
” Còn ai nữa mau khai tội hết cho tôi! ”
Tiếp tục là ba chàng trai: một người đeo kính, một người tóc xanh lá có hình xăm rất lạ ở cổ và một người mặt cười cười thay phiên nói
” Thực ra anh đây cũng chả có lỗi gì với em cả! Chỉ có vài lần cố trộm áo ngực, buổi tối đổ dầu ăn trên bậc thang để em ngã, chụp ảnh dìm những lúc em ăn mặc như con ăn mày,… bla…bla… ”
Sau đó…
” Anh thì cũng như nó thôi! Chẳng qua là vài lần đào hố làm bẫy ở giữa đường em chạy bộ buổi sáng, giả vờ vô tội dù đã phá nát vườn hoa của em…à… hình như còn cầm đèn pin chiếu vào mặt rồi thò đầu vào phòng em dọa ma lúc 12 giờ đêm,… Haizzz mà này, ở đây đứa nào đứa nấy đều có lỗi với em cả, không đếm nỗi lần đâu. Vì vậy, em có muốn kéo thì kéo tất cả bọn đây xuống địa ngục luôn cho nó cân à nha! ”
Sau đó nữa…
” Hehe anh đây không có xấu tính như họ nên em yên tâm! Nhiều lắm thì cũng chỉ có xáo trộn đống tài liệu 1000 tờ em đã sắp xếp, à… ừm… hình như còn bao nhiêu lần đấy mặc bộ đồ cosplay cương thi dọa em chơi, ăn cắp tiền này, mượn em tiền mà một hay ba năm gì đấy chưa trả. Anh không nhứ rõ lắm hình như còn nhiều nữa nhưng quên rồi! *cười lấy lòng* ”
” Mấy người… đi chết hết cho tôi!!!!… Á…đúng rồi! Kai!!! Anh có gây ra tội lỗi gì không? Khai ra mau! ”
Chàng trai tên “Kai” đó có thể nói là người đẹp trai nhất. Gương mặt như tạc tượng với những đường nét sắc xảo tinh tế, làn da rám nắng khoẻ mạnh không chút tỳ vết. Mái tóc đen được cắt tỉa qua loa vậy mà nhìn vẫn đẹp vô cùng… Dù có phải là người thường hay không thì vẻ bề ngoài tuyệt mỹ như vầy cũng thật khó kiếm tìm. Đặc biệt, Kai là nhân vật duy nhất không quỳ, không lạy cũng chả khóc. Từ đầu đến giờ bình tĩnh, từ từ thưởng trà.
” Nghĩ lại xem: Tiền em thiếu, nợ em quỵt, tính em lười,… ai là người cho em tiền? Ai cho em quỵt nợ không nói tiếng nào? Ai nấu buổi sáng khi em ngủ nướng? Ai… ”
” Thôi được rồi! “_cô ngắt ngang_ ” Em biết anh là số một rồi!!! Anh chẳng có chút xíu lỗi lầm gì cả, được chưa? ”
” Tạm được. ”
Tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Hắn đi vào làm tất cả mọi người trừ cô mồm chữ A, miệng chữ O há hốc nhìn
” Vi… Vi à… xứ giả địa ngục đẹp trai vậy sao? Cứ tưởng chả còn ai có thể so bì với Kai nữa chứ! ”
Cô tức giận đáp lại
” Cấm chị ồn ào! Làm gì có “xứ giả địa ngục” nào!? Anh ấy tên là Shiki và là… ”
” Chồng tương lai của Violet. ”
Hắn tiếp lời như thế đã thành công thêm cô vào danh sách “những người sững sờ”
Cả bọn thét toáng lên
” Cái … gì??? ”
Đã vậy hắn tỉnh queo nói tiếp
” Violet có nói qua cho tôi biết mọi người là gia đình thứ hai và đã chiếu cố em ấy suốt hơn 8 năm qua, tôi thành thật cảm ơn. Từ bây giờ, tôi cũng sẽ trở thành thành viên trong gia đình, còn nữa tính tôi rất hay không vừa lòng với một số tật xấu của Violet. Mong ai ở đây hãy bảo ban, cấm đoán cô nhóc này giùm tôi! ”
Không hẹn mà cả dàn mỹ nam mỹ nữ này liếc sang cô rồi thay nhau nói như đã tính toán từ trước
” Haizzz ya!!! Nó biết cái thói đó của em rồi kìa. ”
” Nói huỵt toẹt ra là cứ thấy zai đẹp là chảy nước miếng, ngắm người ta đến quên trời quên đất! ”
” Mà cậu “em rể” này của tụi anh chính là hay ghen, hay ghen đó nha!!! ”
” Khuyên chân thành là chị bớt mê trai đi! Không thì tụi này không cứu nổi chị đâu à. ”
” Hehehe! Để anh đây cho em mấy quyển truyện đọc gọi là “tham khảo”. Thời này rất cần kiến thức a. ”
Cuối cùng, Kai đẹp trai kết luận bằng một câu
” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Không có biện pháp! ”
Câu vừa nói xong đã bị cả bọn ném đá
” Này! Cái logic quái quỷ gì thế? Kết luận chả liên quan! ”
” Kai đại nhân à, em nó khó khăn lắm chết rồi mới kiếm được người yêu! Mà người hay không phải người chịu cưới con Vi nhà mình tuyệt chủng gần hết rồi! Anh thương nó, nói ít lời tốt đẹp đi. ”
Cô hét ầm lên
” Chết đâu mà chết!!! Mấy người không thấy tôi đang sống sờ sờ đây hả??? Tôi mà có chết thật cũng lôi mấy người đi theo từ đời nào rồi, sao lại phải chờ đến bây giờ chứ!? ”
Cả đám tiếp tục ngơ ngác… Sau đó mới òa lên và nhào đến ôm cô
” Oa!!!! Nó còn sống thật! ”
Cô cuối cùng vẫn chọn phương án nén giận và cảnh báo một câu
” Yên đấy! Mấy điều từng người một vừa nói tôi không có quên đâu! ”
Sau đó, cô bắt đầu giới thiệu với hắn
” Đầu tiên,… a hèm… như anh thấy bà chằng da bánh mật đây là Pearl. ”
Người đã danh chính ngôn thuận được hô tên lập tức xen vào
” Hí hì… Cậu thấy đấy Shiki-yêu à! Tôi đây rất mến mộ những người đàn ông đẹp trai, thanh lịch. Vậy nên, tôi sẽ không ngại nếu cậu trở thành bạn chung phòng đâu! ”
Hắn đáp
” Không hứng thú. ”
Lập tức một đám mỹ nam sau lưng cười sặc sụa
” Hahaha!!! Mọi người nghe rõ chưa? “không hứng thú”! Trời ạ! Chất quá đó em rể!!! Anh mày duyệt. Ai-lai-kịt :)) ”
Pearl xù lông ngay tức khắc
” Ngậm ngay cái miệng lại! Không chị thi*n mày bây giờ, tin không hử? ”
Và rồi không gian trở về sự yên tĩnh như ban đầu, cô len lén thở dài
” Mặt mày như thằng hề, tính tình cà lơ phất phơ là Matthew. À anh cứ lơ ổng luôn càng tốt! Matthew chỉ nghe lời một mình Pearl thôi. ”
Nghe xong lời giới thiệu, Matthew mặt hề lên tiếng phản bác
” Này Violet! Nhìn cho kĩ lại coi! Anh đẹp trai như vầy, sao mày dám nói anh mặt hề hả??? ”
” Pearl! Chị có thấy mặt Matthew rất hề không? ”
Cô nàng da bánh mật lập tức hưởng ứng
” Có! ”
Matthew đáng thương không dám cãi lại, chỉ có thể liếc mắt ai oán nhìn Pearl. Ai kia cũng bơ đẹp không quan tâm.
” Tiếp, người đeo kính mắt ấy tên Luke… anh tránh càng xa càng tốt cho em. Anh đừng vội nhìn vẻ đẹp trai, đeo kính giả trí thức của ổng mà bị đánh lừa. Ổng là một kẻ cực kỳ đồi bại và biến thái. Phòng của ai đó đó là kho tàng khổng lồ của phim,truyện,… dán mác 18+. Tóm lại, em cho ổng là tội phạm đáng bị tẩy trừ và bị tránh xa nhất nhất!!! Tất nhiên ý nói là anh tránh ổng ra. ”
” Nói vậy em thì sao? Không phải Luke rất biến thái? ”
Cô hớn hở hẳn lên, cười che miệng mặt gian thấy ớn
” Ahihi… còn một điều nữa: Luke chỉ hứng thú với con trai thôi. ”
Hắn tỏ vẻ đã hiểu
Cái người biến thái nãy giờ bị đưa ra làm vấn đề thảo luận bỗng dưng đi ra ngoài hóng gió.
” Con nhóc tóc đỏ tên là Ganet và cái tên tóc xanh dương đậm đó là Marc. Cuối cùng, là người có quyền lực, đẹp trai ,lạnh lùng,…bla…bla anh nên nghe kĩ nhé! ”
Hai kẻ bị giới thiệu cho có lập tức tỏ vẻ ấm ức và bắt đầu định kể lễ liền nhận ngay hai cái liếc mắt sắc bén từ Pearl và cô.
” Người quan trọng, quan trọng nhất nhất đó chính là Kai! Kai đẹp trai hú hú! ”
Lời còn chưa dứt, hắn đã huơ huơ nắm đấm ra trước mặt. Ý tứ quá rõ ràng! Mùi dấm chua bốc lên nồng nặc…
Ôi trời ơi! Hắn ghen cái gì cơ chứ? Uy hiếp kiểu này sao cô có thể diễn tả hết được tầm quan trọng của Kai đại nhân đây?
” A…hèm… so với cái lũ người chỉ biết ném tiền qua cửa sổ kia thì Kai tuyệt đối tốt hơn vô vàng. Ảnh coi như là người anh thân thiết của em. Và xin nhấn mạnh luôn: Kai không có hứng thú với con gái!!! ”
Xong phần giới thiệu này không biết bao nhiêu dây thần kinh của cô bị kéo căng rồi lại dãn ra nữa… T^T
Đến lượt hắn nhận xét
” Sáu người thì hết hai là gay. Trừ anh ta-chỉ Kai- và em ra thì toàn là những người tâm lý vặn vẹo, biến thái, mê trai, ngơ ngơ,… vân vân…và… vân vân… ”
Hai mắt cô long lanh long lanh như cún con. Shiki tuyệt quá! Mới nghe thế mà đã lĩnh hội được tất cả rồi!
Và cũng rất may mắn cô cũng chỉ nghĩ trong đầu chứ chưa nói ra… nếu không, hẳn sẽ bị tập thể ném đá toe tua vì cái tội phản bội đồng đội.
Đột nhiên, Luke siêu biến thái đi vào với gương mặt cúi gầm khó hiểu.
Mà cũng chẳng bao lâu sau đó, anh chàng Will vô tư hồn nhiên như thằng điên xuất hiện với một màn đá cửa rất chi là hoành tráng.
” Hellu!!!! Có ai nhớ tui hem? :3 ”
Rồi thêm một màn gây sốc tập thể nữa diễn ra… Cậu lại gần cô và nói bốn chữ gây chấn động địa cầu
” Violet, anh yêu em! ”
oooOOO•••OOOooo
P/s: Ohayo! mina-san :))
Xin chào cả nhà!!! Hima_chan của mọi người đã xuất hiện trở lại và ăn hại hơn xưa hihi :3
Để ăn mừng truyện “Mãi là quản gia của em” cuối cùng cũng lết đến 1.2k votes o>w
Ăn mừng nhưng không có bánh kẹo gì đâu :)) Đọc tạm chap này coi như món quà tinh thần Au gửi tặng các bạn đọc giả.
Mọi người tiếp tục làm hươu dài cổ đợi chap nha!!!! <3 <3 <3
/50
|