ooo000•••000ooo
Chỉ một câu nói cũng đủ làm cô hồn bay phách lạc. Lúc quay mặt về hướng đối diện phát ra tiếng nói thì đã thấy hắn như đã đứng đó đợi từ trước. Phần vai tựa vào bức tường, hai chân đan chéo nhau với khuôn mặt thâm trầm đứng trong khoảng không tối tăm, hắn đem đến một thứ cảm giác lạnh lẽo, có chút buồn bã và mệt mỏi.
Cô cúi gầm mặt
– Em… xin lỗi vì đã tự tiện bỏ đi đến chỗ lâu đài rừng thông mà không nói với anh một tiếng…
Hắn bước đến từng bước nặng nề
– Em còn coi anh ra gì không Violet? Lời nói của anh với em chẳng có chút giá trị nào sao?
Cô mím môi ngẩng mặt lên
– Em không phải muốn làm trái ý anh đâu! Chẳng qua… chẳng qua…
Cô cứ ấp a ấp làm hắn càng thêm giận, không khí giữa hai người như lạnh thêm vài độ
– Nếu em đến cả nói chuyện với anh cũng ngại mệt thì thôi! Anh đi đây.
Cứ nói là làm, hắn xoay người định bỏ đi. May mắn là cô kịp nắm chặt không tha cái bàn tay xấu xa của hắn trước khi cái người kia định lướt đi
– Anh tính đi đâu chứ??? Được rồi! Được rồi!!! Em nói!!! Em sẽ thành thật nói ra hết, được chưa!?
Và rồi bộ mặt mệt mỏi, lạnh lẽo của hắn biến mất chẳng thấy tăm hơi. Ý định thực sự lập tức thể hiện ra
– Mau khai ra cho anh!
Violet Abertora từ trước tới giờ rõ rõ ràng ràng trời không sợ, đất không sợ đến cả Kai đại nhân mưu mô, xảo quyệt cũng không sợ! Vậy mà, chỉ sợ mỗi Shiki Fullynia hắn!!!
Như đã hứa, cô kể ra tỉ mỉ kế hoạch mai mối cũng như những âm mưu sắp thực hiện của bản thân.
– Chuyện chỉ có vậy thôi anh à…
Hắn nổi điên
– “Chỉ có thế”? Cái gì gọi là “chỉ có thế” hả!? Em nửa đêm nửa hôm, suốt mấy tiếng đồng hồ chạy đến phòng của một thằng anh biến thái, đã thế còn dám bỏ ngoài tai những gì anh nói!!!!
Cô biện minh cho mình
– Thì… em đã xin lỗi anh rồi mà! Anh biết đấy: Luke tuy già, trẻ, gái, trai, lớn, bé,… đều không tha nhưng là người không xấu. Vã lại anh Luke sợ em lắm đó hahaha…
Hắn lườm sang một phát một làm tiếng cười gượng của cô tắt ngúm.
– Lần này coi như anh tha lỗi cho em. Nhưng mà…
Cô phản xạ có điều kiện ngay và luôn
– Dạ rồi! Em biết rồi!!! Tuyệt đối sẽ không có lần sau hay lần nào em tái phạm nữa hết! Em thề! Em thề luôn!!! Anh tha cho em đi mà
Hắn thở dài
– Ok dừng lại tại đây! Vào phòng thôi.
Sự vui mừng vì được thoát nạn của cô lấn át mất sự thông minh. Vậy nên đến khi vào bên trong phòng ngủ yêu dấu của mình rồi cô mới nhận ra: Tại sao cả hắn cũng vào đây!?!?!?
Hắn vừa vào đã lập tức nằm xuống trên chiếc giường to bự của cô, hưởng thụ sự êm ái của nệm bông, nhàn nhã bật máy điều hòa rồi ra lệnh
– Ngày mai gọi thợ đến, xây cái hàng rào cao lên. Con mèo hư nào đó còn thản nhiên ra ra vào vào được thì hàng rào còn tác dụng gì!?
– … (Anh có cần phải xỉa xói em thế không hả????)
Vậy là, cả đêm hắn nằm trên giường cô, ôm cái gối ôm thân yêu của cô và ngủ ngon lành!!!!!! Dù số phận vô cùng đau khổ cô cũng chỉ có thể than thân trách phận
– Ông trời ơi! Thế giới này còn công đạo hay không??? Lý nào con đây đường đường chính chính là người đứng đầu một đất nước hùng mạnh, lại làm bao nhiêu việc tốt! Cớ gì phải cam chịu bị cái tên phát-xít này hành hạ cơ chứ!?
*
* *
Đúng 8 giờ sáng hôm sau, cô mới ngủ dậy với đôi mắt thâm đen và mái tóc rối xù như tổ quạ. Nhờ ơn hắn tối qua dành mất cái gối ôm mà cô một đêm không ngon giấc rồi thành ra bộ dạng tiều tụy như này đây!!!
Lê lết cái thân xác ” tả tơi ” này xuống được phòng khách, cô thấy ngay một bãi hỗn chiến: trái cây, kẹo ngọt, trà bánh thậm chí cả thìa và ly tách đều là vũ khí để đám người dở hơi kia tuỳ ý sử dụng, tùy ý ném vào ” kẻ địch ” ngồi phía đối diện. Cô mặc bộ đồ ngủ cùng với đôi dép hình vịt con đi tới đi lui chẳng buồn ngó ngàng với mấy kẻ “trẻ trâu” đang thi ‘ném và né’ kia.
Vừa hay, hắn từ trong bếp bước ra với một ấm trà thơm ngào ngạt cùng với một đĩa mứt hoa hồng vô cùng hấp dẫn. Cô một tay che miệng ngáp tới ngáp lui, còn tay kia gãi đầu tóc rối xù đi đến chỗ hắn. Cuộc chiến dừng lại, mọi người không nhìn ấm trà và đồ ngọt trên tay hắn mà lại chuyển hết tầm mắt về phía cô. Bộ dạng cô muốn có bao nhiêu kinh tởm liền có bao nhiêu, đã thế cô nhìn mọi người bằng nửa con mắt rồi quay mặc đi ngáp dài không thèm che miệng .
[ Au: kinh quá trời đất ơi!!! @w@ ]
Dân tình ngay lập tức lên tiếng
– Ơ cái con quỷ này! Thái độ kiểu gì đây? _Luke càu nhàu
– Con bé này mới ngủ dậy là cả một bầu trời bất cần… chặc… chặc…_ Marc lắc đầu chán ngán
– Thực tế là bây giờ chị ấy đang bực mình và xem chúng ta chẳng có ki-lô phân lượng nào hết!_ Ganet bổ sung
Sau tất cả, Pearl mới là nhân vật đặc sắc nhất. Bà chị già tay cầm khăn mùi xoa lau đi những giọt ‘nước mắt cá sấu’ của mình
– Hức…hức… Shiki à, cậu cũng đừng có ghét bỏ con Vi. Nó chẳng qua là tâm lý không được bình thường chứ thực ra Vi …à…ờ… rất… rất…đảm đang đó!
Cô đang nhâm nhi tách trà thì bị sặc
– Ái ì? (Cái gì?)
Hắn chỉ cười và nói
– Violet cái gì cũng lười. Việc gì cũng nhờ vào quản gia và người hầu, ngay cả thức dậy rồi đánh răng, rửa mặt cũng ngại mệt. Ngoài ra, ăn uống vô cùng kén chọn, những thứ ăn được không nhiều và tiêu chuẩn về đồ ăn cũng rất cao. Thói quen của cô ấy chỉ cần bị ai làm cho sai lệch một chút thì lập tức sẽ nổi giận. Lúc mới ngủ dậy sẽ có hiện tượng bực mình vô cớ, rất dễ nổi giận…
Kai hôm nay lại hiếm thấy cho một lời khen
– Cậu làm em rể tôi được rồi.
Rồi bỗng nhiên như sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn quay sang hỏi cô
– Violet em đã đánh răng, rửa mặt chưa đó?
Cô chu miệng
– Hứ! Em đâu có ở dơ đến vậy!!! Em làm rồi được chưa! >3<
Tiếp theo là một màn nhỏng nhẻo
– Shiki ới ời anh chải tóc dùm em đi
Mọi người: \0A0/
Hắn: bất đắc dĩ hỏi
– Vì sao em không tự chải tóc mà lại nhờ anh?
Cô:
– Vì em lười! Ai bảo tối qua anh dành mất cái gối ôm của em làm sáng nay bổn cô nương đây rất rất bực mình!!!
Vì thế khi người quản gia già trở về cùng với rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thì cảnh tượng sáng sớm tại phòng khách hiện lên vô cùng chói mắt. Hắn đang dùng chiếc lược mạ bạc nhẹ nhàng gỡ rối từng sợi tóc cho cô y như là một người thợ tỉ mỉ hoàn thiện từng chút một tác phẩm nghệ thuật của bản thân. Cô thì giống như một chú mèo lười ngồi dựa vào ghế sofa hưởng thụ sự phục vụ này. Mấy nhân vật còn lại người thì mặt không chút biểu cảm.
Cùng lúc đó một chiếc xe thể thao mui trần màu đen bóng loáng dừng lại ngay cửa chính nhìn trực diện vào phòng khách. Cậu bước ra với phong cách rất chi là bụi, rất dân chơi. Nhưng hôm nay có phải chăng là ngày thay đổi phong cách? Màu cafe sữa đã biến mất thay vào đó là quả đầu xanh dương đậm được cắt gọn gàng ôm lấy gương mặt búp bê của Will. Cậu ta chơi nguyên một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới trông rất cá tính. Khổ nỗi là một người ưa khoe mặt, khoe dáng như cậu hôm nay lại mặc một cái áo khoác đen có mũ đội, đeo kính đen, rồi có luôn cả cái khẩu trang đen che mặt nữa.
Cậu vừa bước lên bậc thang vào phòng vừa tháo khẩu trang và kính ra, lúc này tất cả mọi người đều biết cậu ta đang vô cùng bực mình và khó chịu vì chữ “bực tức” được thể hiện rõ ràng rành mạch trên gương mặt. May mắn là dù nhuộm lại tóc chứ cậu không đeo lens, màu mắt như biển trời trong trẻo vẫn vẹn nguyên như thưở nào. Cũng khác biệt là cậu không ngồi gần cô mà lại đặt mông gần Marc-vị trí xa Shiki và Kai nhất.
Cô hỏi
– Này có chuyện gì rồi hả?
Mặt cậu gần như méo mó, vặn vẹo hết cả
– Cái định mệnh!!! Zời ơi là zời! Tức chết tui rồi zời ơi!!!!!!!!!_ nói xong cậu quăng cái kính và khẩu trang
Cô xanh mặt. Cậu có bao giờ điên tiếc như hôm nay đâu? Hay có việc gì đó động trời lắm mà cô đây không biết?
– Nè mau kể nghe coi! Tụi này hóng nghe mấy cái vụ ly kỳ lắm!!! _ Pearl sáng mắt hỏi
– Tôi bị một tên biến thái chết tiệt bám đuôi!
Ngay tức khắc, không gian chìm vào im lặng. Mọi người ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh. Cô thân với Kai nhất nên hiểu rõ mặt dù không nhiều nhưng mặt của Kai đại nhân đang hắc hóa. Cậu thở dài nói tiếp
– Thằng khốn đó dám bám theo tôi. Đã thế nó còn tới nói hôn ước khỉ khô gì gì đấy. Hiện tại, tôi vừa bị bám đuôi, vừa bị ép gã thảm thiết muốn chết.
Cô trong lòng của thầm chửi rủa: ” Đậu xanh! Có kẻ cả gan dám phá vỡ cái kế hoạch mai mối của bà!!! ” Nhưng không lâu sau, một nụ cười ranh ma lại nở trên môi cô
– A… hèm!!! Vì Will xui xẻo gặp chuyện mà chúng ta cũng sắp chuyển đi đến tổng căn cứ…. nên theo em nên đưa cậu ta theo luôn!
Ý kiến này mới đưa ra liền nhận được sự đồng thuận nhất trí vô cùng cao.
Người vừa nãy mới còn tức giận đùng đùng bây giơ mặt mày ngơ ngác
– Hả? Cái gì? Mấy người định đi đâu???
Cô cười đến
– Là thế này: Việc trong nước có một tổ chức cấp cao điều hành, cứ mỗi tháng họ sẽ gửi báo cáo cho tôi. Còn việc giữ cho sự yên bình của Millange-cũng là việc quan trọng hơn cả, đó chính là giữ cho vùng Blue Diamond không bị tàn phá và chiến tranh. Chúng tôi thường gọi đó là BD hay là Vùng đất chết. Trụ sở tổng chỉ huy quân đội cũng được đặt tại vùng đất này, tôi… à không! Chúng tôi sống và chiến đấu tại đó. Mọi chi tiết tôi sẽ nói thêm sau. Trọng điểm bây giờ là cậu có muốn theo tụi này không?
Will suy nghĩ một chút rồi tuyên bố
– Tôi đi.
Cô nghe xong liền thở phào nhẹ nhỏm. Aygoooo… cuối cùng nhờ trời giúp mà cô đã kéo được cậu ta đi theo. Hahaha vấn đề còn lại dễ dàng được giải quyết rồi đây!
Cô liền nhanh chóng tiếp lời
– Vậy mọi người lên phòng tôi dọn dẹp đồ đạc rồi ta khởi hành ngay trong trưa nay.
Cả đoàn người liền nối đuôi nhau đi lên tầng trên, cô và Kai trao đổi chỉ qua một ánh mắt rồi cả hai đều cười vô cùng gian xảo.
Kì thực đồ đạc của cô đã do Shiki phụ trách nên rất nhanh chóng được sắp xếp, thu dọn gọn gàng. Đau đầu nhất chính là phân loại giấy tờ trong phòng làm việc, vì trong một năm qua cô không đụng tay vào công việc chính trị nữa. Những núi giấy tờ chất thành núi tuy đã được cái đám người rảnh việc kia xử lý qua nhưng chung quy cô vẫn phải đọc qua rồi chọn lựa để mang theo.
Không hiểu sao công việc dọn dẹp, thu xếp đồ đạc và đọc giấy tờ vô cùng nghiêm túc lại trở thành bãi chiến trường thứ hai cho cả hội chơi trò đuổi bắt. Hắn và Kai bảo là cần nói chuyện nên tới sofa ngồi. Còn cô, Will và mấy người còn lại thản nhiên tiếp tục trò chơi.
***
Căn phòng làm việc đa số cần không gian yên tĩnh hoặc một số người thậm chí không cho xây cửa hoặc suốt ngày để những tấm màn đen che hết đi ánh sáng hay để cách ly với âm thanh ồn ào từ bên ngoài. Cô thì lại khác cô thích dùng căn phòng rộng rãi được bài trí hợp lý. Ngoài ra có cả những cánh cửa thủy tinh để ánh sáng tự nhiên có thể chiếu rọi và phần ban công để ban đêm cô có thể bước ra hít thở chút không khí trong lành hay ngắm các vì sao lung linh trên bầu trời.
Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn tốt đẹp nếu cô không tham gia cái trò đuổi bắt chết tiệt.
Cả đám chạy tới chạy lui chơi cũng khá vui vẻ. Đến lượt Marc là người đuổi theo, cô điên điên khùng khùng thế nào mà lại dựa lưng vào thành ban công, mặt nhìn về phía Marc tỏ vẻ thử thách. Cái đám người kia thế mà cũng bắt chước làm theo. Thế là chàng trai tóc xanh lá lại chọn bắt cô thay vì cái đám làm nền bên cạnh.
Kế hoạch ban đầu của cô là khi Marc đuổi tới sẽ chống hay bàn tay vào thành ban công sau đó bật người lên nhảy qua cậu ta luôn.
Ai ngờ rằng:”Người tính không bằng trời tính”. Bình thường vận động kiểu này đối với cô dễ hơn ăn cháo nhưng vì một năm trời hết nằm rồi nằm trên giường bệnh mà hai tay cô không trụ nổi. Trong khoảng khắc ngắn ngủi cô thấy được Kai và Shiki đang đi đến chỗ bọn họ, thấy Marc chạy đến gần… Những gì cô cảm nhận được là lúc bật người lên, hai tay chống đỡ của cô bị trượt. Rồi khi bàn tay không còn cảm nhận được cái cảm giác mát mát lành lạnh của thành đá cẩm thạch trắng nữa, cô liền cảm thụ cảm giác lơ lửng. Mấy giây ngắn ngủi tiếp theo, cô nhìn thấy mặt của Kai,Shiki,Luke,Marc,Garnet,Pearl và Matthew trắng không có chút huyết sắc, họ nhìn cô bằng gương mặt hoảng sợ.
Điều cô kịp nghĩ trong đầu lúc đó chính là: Hình như… ban công cách mặt đất hơn 10 mét… đùa chắc!?
oooOOO•••OOOooo
P/s: Chào mọi người!!! *mặt uể oải*
Thực ra, đã viết xong chap này rất sớm theo dự tính thì sẽ up trong một hai ngày sau khi chap 41 lên sóng.
Vậy mà…
VẬY mà…
VẬY mà…
Au bị mất bản thảo!!!!!!!!!!
Đây là lần thứ hai trong lịch sử viết chap xong rồi nhưng lại bị mất chap đầy bi thảm. (Có ai an ủi Au không? T_T)
Sau đó Au viết lại và mất một thời gian dài để hoàn thành :( Mong cả nhà thông cảm cho sự chậm hơn cả rùa này :3
Ah!!! Đừng ai quên nhấn cái nút Vote ở dưới nhoa <3 <3 <3
(Còn tiếp)
Chỉ một câu nói cũng đủ làm cô hồn bay phách lạc. Lúc quay mặt về hướng đối diện phát ra tiếng nói thì đã thấy hắn như đã đứng đó đợi từ trước. Phần vai tựa vào bức tường, hai chân đan chéo nhau với khuôn mặt thâm trầm đứng trong khoảng không tối tăm, hắn đem đến một thứ cảm giác lạnh lẽo, có chút buồn bã và mệt mỏi.
Cô cúi gầm mặt
– Em… xin lỗi vì đã tự tiện bỏ đi đến chỗ lâu đài rừng thông mà không nói với anh một tiếng…
Hắn bước đến từng bước nặng nề
– Em còn coi anh ra gì không Violet? Lời nói của anh với em chẳng có chút giá trị nào sao?
Cô mím môi ngẩng mặt lên
– Em không phải muốn làm trái ý anh đâu! Chẳng qua… chẳng qua…
Cô cứ ấp a ấp làm hắn càng thêm giận, không khí giữa hai người như lạnh thêm vài độ
– Nếu em đến cả nói chuyện với anh cũng ngại mệt thì thôi! Anh đi đây.
Cứ nói là làm, hắn xoay người định bỏ đi. May mắn là cô kịp nắm chặt không tha cái bàn tay xấu xa của hắn trước khi cái người kia định lướt đi
– Anh tính đi đâu chứ??? Được rồi! Được rồi!!! Em nói!!! Em sẽ thành thật nói ra hết, được chưa!?
Và rồi bộ mặt mệt mỏi, lạnh lẽo của hắn biến mất chẳng thấy tăm hơi. Ý định thực sự lập tức thể hiện ra
– Mau khai ra cho anh!
Violet Abertora từ trước tới giờ rõ rõ ràng ràng trời không sợ, đất không sợ đến cả Kai đại nhân mưu mô, xảo quyệt cũng không sợ! Vậy mà, chỉ sợ mỗi Shiki Fullynia hắn!!!
Như đã hứa, cô kể ra tỉ mỉ kế hoạch mai mối cũng như những âm mưu sắp thực hiện của bản thân.
– Chuyện chỉ có vậy thôi anh à…
Hắn nổi điên
– “Chỉ có thế”? Cái gì gọi là “chỉ có thế” hả!? Em nửa đêm nửa hôm, suốt mấy tiếng đồng hồ chạy đến phòng của một thằng anh biến thái, đã thế còn dám bỏ ngoài tai những gì anh nói!!!!
Cô biện minh cho mình
– Thì… em đã xin lỗi anh rồi mà! Anh biết đấy: Luke tuy già, trẻ, gái, trai, lớn, bé,… đều không tha nhưng là người không xấu. Vã lại anh Luke sợ em lắm đó hahaha…
Hắn lườm sang một phát một làm tiếng cười gượng của cô tắt ngúm.
– Lần này coi như anh tha lỗi cho em. Nhưng mà…
Cô phản xạ có điều kiện ngay và luôn
– Dạ rồi! Em biết rồi!!! Tuyệt đối sẽ không có lần sau hay lần nào em tái phạm nữa hết! Em thề! Em thề luôn!!! Anh tha cho em đi mà
Hắn thở dài
– Ok dừng lại tại đây! Vào phòng thôi.
Sự vui mừng vì được thoát nạn của cô lấn át mất sự thông minh. Vậy nên đến khi vào bên trong phòng ngủ yêu dấu của mình rồi cô mới nhận ra: Tại sao cả hắn cũng vào đây!?!?!?
Hắn vừa vào đã lập tức nằm xuống trên chiếc giường to bự của cô, hưởng thụ sự êm ái của nệm bông, nhàn nhã bật máy điều hòa rồi ra lệnh
– Ngày mai gọi thợ đến, xây cái hàng rào cao lên. Con mèo hư nào đó còn thản nhiên ra ra vào vào được thì hàng rào còn tác dụng gì!?
– … (Anh có cần phải xỉa xói em thế không hả????)
Vậy là, cả đêm hắn nằm trên giường cô, ôm cái gối ôm thân yêu của cô và ngủ ngon lành!!!!!! Dù số phận vô cùng đau khổ cô cũng chỉ có thể than thân trách phận
– Ông trời ơi! Thế giới này còn công đạo hay không??? Lý nào con đây đường đường chính chính là người đứng đầu một đất nước hùng mạnh, lại làm bao nhiêu việc tốt! Cớ gì phải cam chịu bị cái tên phát-xít này hành hạ cơ chứ!?
*
* *
Đúng 8 giờ sáng hôm sau, cô mới ngủ dậy với đôi mắt thâm đen và mái tóc rối xù như tổ quạ. Nhờ ơn hắn tối qua dành mất cái gối ôm mà cô một đêm không ngon giấc rồi thành ra bộ dạng tiều tụy như này đây!!!
Lê lết cái thân xác ” tả tơi ” này xuống được phòng khách, cô thấy ngay một bãi hỗn chiến: trái cây, kẹo ngọt, trà bánh thậm chí cả thìa và ly tách đều là vũ khí để đám người dở hơi kia tuỳ ý sử dụng, tùy ý ném vào ” kẻ địch ” ngồi phía đối diện. Cô mặc bộ đồ ngủ cùng với đôi dép hình vịt con đi tới đi lui chẳng buồn ngó ngàng với mấy kẻ “trẻ trâu” đang thi ‘ném và né’ kia.
Vừa hay, hắn từ trong bếp bước ra với một ấm trà thơm ngào ngạt cùng với một đĩa mứt hoa hồng vô cùng hấp dẫn. Cô một tay che miệng ngáp tới ngáp lui, còn tay kia gãi đầu tóc rối xù đi đến chỗ hắn. Cuộc chiến dừng lại, mọi người không nhìn ấm trà và đồ ngọt trên tay hắn mà lại chuyển hết tầm mắt về phía cô. Bộ dạng cô muốn có bao nhiêu kinh tởm liền có bao nhiêu, đã thế cô nhìn mọi người bằng nửa con mắt rồi quay mặc đi ngáp dài không thèm che miệng .
[ Au: kinh quá trời đất ơi!!! @w@ ]
Dân tình ngay lập tức lên tiếng
– Ơ cái con quỷ này! Thái độ kiểu gì đây? _Luke càu nhàu
– Con bé này mới ngủ dậy là cả một bầu trời bất cần… chặc… chặc…_ Marc lắc đầu chán ngán
– Thực tế là bây giờ chị ấy đang bực mình và xem chúng ta chẳng có ki-lô phân lượng nào hết!_ Ganet bổ sung
Sau tất cả, Pearl mới là nhân vật đặc sắc nhất. Bà chị già tay cầm khăn mùi xoa lau đi những giọt ‘nước mắt cá sấu’ của mình
– Hức…hức… Shiki à, cậu cũng đừng có ghét bỏ con Vi. Nó chẳng qua là tâm lý không được bình thường chứ thực ra Vi …à…ờ… rất… rất…đảm đang đó!
Cô đang nhâm nhi tách trà thì bị sặc
– Ái ì? (Cái gì?)
Hắn chỉ cười và nói
– Violet cái gì cũng lười. Việc gì cũng nhờ vào quản gia và người hầu, ngay cả thức dậy rồi đánh răng, rửa mặt cũng ngại mệt. Ngoài ra, ăn uống vô cùng kén chọn, những thứ ăn được không nhiều và tiêu chuẩn về đồ ăn cũng rất cao. Thói quen của cô ấy chỉ cần bị ai làm cho sai lệch một chút thì lập tức sẽ nổi giận. Lúc mới ngủ dậy sẽ có hiện tượng bực mình vô cớ, rất dễ nổi giận…
Kai hôm nay lại hiếm thấy cho một lời khen
– Cậu làm em rể tôi được rồi.
Rồi bỗng nhiên như sực nhớ ra chuyện gì đó, hắn quay sang hỏi cô
– Violet em đã đánh răng, rửa mặt chưa đó?
Cô chu miệng
– Hứ! Em đâu có ở dơ đến vậy!!! Em làm rồi được chưa! >3<
Tiếp theo là một màn nhỏng nhẻo
– Shiki ới ời anh chải tóc dùm em đi
Mọi người: \0A0/
Hắn: bất đắc dĩ hỏi
– Vì sao em không tự chải tóc mà lại nhờ anh?
Cô:
– Vì em lười! Ai bảo tối qua anh dành mất cái gối ôm của em làm sáng nay bổn cô nương đây rất rất bực mình!!!
Vì thế khi người quản gia già trở về cùng với rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thì cảnh tượng sáng sớm tại phòng khách hiện lên vô cùng chói mắt. Hắn đang dùng chiếc lược mạ bạc nhẹ nhàng gỡ rối từng sợi tóc cho cô y như là một người thợ tỉ mỉ hoàn thiện từng chút một tác phẩm nghệ thuật của bản thân. Cô thì giống như một chú mèo lười ngồi dựa vào ghế sofa hưởng thụ sự phục vụ này. Mấy nhân vật còn lại người thì mặt không chút biểu cảm.
Cùng lúc đó một chiếc xe thể thao mui trần màu đen bóng loáng dừng lại ngay cửa chính nhìn trực diện vào phòng khách. Cậu bước ra với phong cách rất chi là bụi, rất dân chơi. Nhưng hôm nay có phải chăng là ngày thay đổi phong cách? Màu cafe sữa đã biến mất thay vào đó là quả đầu xanh dương đậm được cắt gọn gàng ôm lấy gương mặt búp bê của Will. Cậu ta chơi nguyên một bộ đồ màu đen từ trên xuống dưới trông rất cá tính. Khổ nỗi là một người ưa khoe mặt, khoe dáng như cậu hôm nay lại mặc một cái áo khoác đen có mũ đội, đeo kính đen, rồi có luôn cả cái khẩu trang đen che mặt nữa.
Cậu vừa bước lên bậc thang vào phòng vừa tháo khẩu trang và kính ra, lúc này tất cả mọi người đều biết cậu ta đang vô cùng bực mình và khó chịu vì chữ “bực tức” được thể hiện rõ ràng rành mạch trên gương mặt. May mắn là dù nhuộm lại tóc chứ cậu không đeo lens, màu mắt như biển trời trong trẻo vẫn vẹn nguyên như thưở nào. Cũng khác biệt là cậu không ngồi gần cô mà lại đặt mông gần Marc-vị trí xa Shiki và Kai nhất.
Cô hỏi
– Này có chuyện gì rồi hả?
Mặt cậu gần như méo mó, vặn vẹo hết cả
– Cái định mệnh!!! Zời ơi là zời! Tức chết tui rồi zời ơi!!!!!!!!!_ nói xong cậu quăng cái kính và khẩu trang
Cô xanh mặt. Cậu có bao giờ điên tiếc như hôm nay đâu? Hay có việc gì đó động trời lắm mà cô đây không biết?
– Nè mau kể nghe coi! Tụi này hóng nghe mấy cái vụ ly kỳ lắm!!! _ Pearl sáng mắt hỏi
– Tôi bị một tên biến thái chết tiệt bám đuôi!
Ngay tức khắc, không gian chìm vào im lặng. Mọi người ngay cả thở cũng chẳng dám thở mạnh. Cô thân với Kai nhất nên hiểu rõ mặt dù không nhiều nhưng mặt của Kai đại nhân đang hắc hóa. Cậu thở dài nói tiếp
– Thằng khốn đó dám bám theo tôi. Đã thế nó còn tới nói hôn ước khỉ khô gì gì đấy. Hiện tại, tôi vừa bị bám đuôi, vừa bị ép gã thảm thiết muốn chết.
Cô trong lòng của thầm chửi rủa: ” Đậu xanh! Có kẻ cả gan dám phá vỡ cái kế hoạch mai mối của bà!!! ” Nhưng không lâu sau, một nụ cười ranh ma lại nở trên môi cô
– A… hèm!!! Vì Will xui xẻo gặp chuyện mà chúng ta cũng sắp chuyển đi đến tổng căn cứ…. nên theo em nên đưa cậu ta theo luôn!
Ý kiến này mới đưa ra liền nhận được sự đồng thuận nhất trí vô cùng cao.
Người vừa nãy mới còn tức giận đùng đùng bây giơ mặt mày ngơ ngác
– Hả? Cái gì? Mấy người định đi đâu???
Cô cười đến
– Là thế này: Việc trong nước có một tổ chức cấp cao điều hành, cứ mỗi tháng họ sẽ gửi báo cáo cho tôi. Còn việc giữ cho sự yên bình của Millange-cũng là việc quan trọng hơn cả, đó chính là giữ cho vùng Blue Diamond không bị tàn phá và chiến tranh. Chúng tôi thường gọi đó là BD hay là Vùng đất chết. Trụ sở tổng chỉ huy quân đội cũng được đặt tại vùng đất này, tôi… à không! Chúng tôi sống và chiến đấu tại đó. Mọi chi tiết tôi sẽ nói thêm sau. Trọng điểm bây giờ là cậu có muốn theo tụi này không?
Will suy nghĩ một chút rồi tuyên bố
– Tôi đi.
Cô nghe xong liền thở phào nhẹ nhỏm. Aygoooo… cuối cùng nhờ trời giúp mà cô đã kéo được cậu ta đi theo. Hahaha vấn đề còn lại dễ dàng được giải quyết rồi đây!
Cô liền nhanh chóng tiếp lời
– Vậy mọi người lên phòng tôi dọn dẹp đồ đạc rồi ta khởi hành ngay trong trưa nay.
Cả đoàn người liền nối đuôi nhau đi lên tầng trên, cô và Kai trao đổi chỉ qua một ánh mắt rồi cả hai đều cười vô cùng gian xảo.
Kì thực đồ đạc của cô đã do Shiki phụ trách nên rất nhanh chóng được sắp xếp, thu dọn gọn gàng. Đau đầu nhất chính là phân loại giấy tờ trong phòng làm việc, vì trong một năm qua cô không đụng tay vào công việc chính trị nữa. Những núi giấy tờ chất thành núi tuy đã được cái đám người rảnh việc kia xử lý qua nhưng chung quy cô vẫn phải đọc qua rồi chọn lựa để mang theo.
Không hiểu sao công việc dọn dẹp, thu xếp đồ đạc và đọc giấy tờ vô cùng nghiêm túc lại trở thành bãi chiến trường thứ hai cho cả hội chơi trò đuổi bắt. Hắn và Kai bảo là cần nói chuyện nên tới sofa ngồi. Còn cô, Will và mấy người còn lại thản nhiên tiếp tục trò chơi.
***
Căn phòng làm việc đa số cần không gian yên tĩnh hoặc một số người thậm chí không cho xây cửa hoặc suốt ngày để những tấm màn đen che hết đi ánh sáng hay để cách ly với âm thanh ồn ào từ bên ngoài. Cô thì lại khác cô thích dùng căn phòng rộng rãi được bài trí hợp lý. Ngoài ra có cả những cánh cửa thủy tinh để ánh sáng tự nhiên có thể chiếu rọi và phần ban công để ban đêm cô có thể bước ra hít thở chút không khí trong lành hay ngắm các vì sao lung linh trên bầu trời.
Mọi chuyện có lẽ sẽ vẫn tốt đẹp nếu cô không tham gia cái trò đuổi bắt chết tiệt.
Cả đám chạy tới chạy lui chơi cũng khá vui vẻ. Đến lượt Marc là người đuổi theo, cô điên điên khùng khùng thế nào mà lại dựa lưng vào thành ban công, mặt nhìn về phía Marc tỏ vẻ thử thách. Cái đám người kia thế mà cũng bắt chước làm theo. Thế là chàng trai tóc xanh lá lại chọn bắt cô thay vì cái đám làm nền bên cạnh.
Kế hoạch ban đầu của cô là khi Marc đuổi tới sẽ chống hay bàn tay vào thành ban công sau đó bật người lên nhảy qua cậu ta luôn.
Ai ngờ rằng:”Người tính không bằng trời tính”. Bình thường vận động kiểu này đối với cô dễ hơn ăn cháo nhưng vì một năm trời hết nằm rồi nằm trên giường bệnh mà hai tay cô không trụ nổi. Trong khoảng khắc ngắn ngủi cô thấy được Kai và Shiki đang đi đến chỗ bọn họ, thấy Marc chạy đến gần… Những gì cô cảm nhận được là lúc bật người lên, hai tay chống đỡ của cô bị trượt. Rồi khi bàn tay không còn cảm nhận được cái cảm giác mát mát lành lạnh của thành đá cẩm thạch trắng nữa, cô liền cảm thụ cảm giác lơ lửng. Mấy giây ngắn ngủi tiếp theo, cô nhìn thấy mặt của Kai,Shiki,Luke,Marc,Garnet,Pearl và Matthew trắng không có chút huyết sắc, họ nhìn cô bằng gương mặt hoảng sợ.
Điều cô kịp nghĩ trong đầu lúc đó chính là: Hình như… ban công cách mặt đất hơn 10 mét… đùa chắc!?
oooOOO•••OOOooo
P/s: Chào mọi người!!! *mặt uể oải*
Thực ra, đã viết xong chap này rất sớm theo dự tính thì sẽ up trong một hai ngày sau khi chap 41 lên sóng.
Vậy mà…
VẬY mà…
VẬY mà…
Au bị mất bản thảo!!!!!!!!!!
Đây là lần thứ hai trong lịch sử viết chap xong rồi nhưng lại bị mất chap đầy bi thảm. (Có ai an ủi Au không? T_T)
Sau đó Au viết lại và mất một thời gian dài để hoàn thành :( Mong cả nhà thông cảm cho sự chậm hơn cả rùa này :3
Ah!!! Đừng ai quên nhấn cái nút Vote ở dưới nhoa <3 <3 <3
(Còn tiếp)
/50
|