Mãi yêu chàng

Chương 3

/10


Chương 3

Trần Nam không có thời gian nghĩ nhiều,quay sang nhìn Hộ Sáng thấy hắn đang nắm chặt cây giáo trong tay, nhìn thấy người chết bên cạnh mình sắc mặt trắng bệch, tay run run cố đâm về phía quân địch.

Trần Nam thở dài, bảo Hộ Sáng theo sát mình rồi xông lên trước,nàng chỉ suy nghĩ ‘phải sống, để tìm cách về’. Mùi máu tươi càng đậm, không biết mình đã giết bao nhiêu người, lần đầu tiên Trần Nam cảm nhận sự tàn khốc của chiến tranh. Ranh giới sự sống và cái chết ở gần nhau, nếu không cẩn thận chính bản thân mình sẽ chết, phải chiến đấu, phải dẫm lên xác người mà đi,  nếu chùn bước thì sẽ có nhiều người vô tội bị giết hơn.

Máu, khắp nơi đều là máu, cây giáo trong tay Trần Nam đã thấm đẫm máu, từng giọt máu nhỏ xuống đất toát lên sự lạnh lẽo, trên quần áo màu tím của nàng cũng toàn máu, không biết là máu mình hay máu địch , chỉ có tiến về phía trước, tay run lên vì mỏi nhưng vẫn cố cắn chặt răng. Hộ Sáng đi theo sau không nhịn được sợ run,hắn không nghĩ người mình cứu võ công lại cao cường đến vậy, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi. Hắn cố tránh người chết trên đất nhưng quần áo cũng nhiễm đầy máu.

Quân Nam Hải nhìn người đang lao đến gần mà hoảng sợ, họ chưa bao giờ gặp người chém giết kinh khủng như vậy, như tu la đến từ địa ngục.

Trên tường thành, vị Vũ tướng quân cũng đang nhìn về phía Trần Nam, sau đó nhìn tình hình trận chiến, nói“ Cho rút lui đi.”

“ Dạ” Một binh sĩ đứng bên cạnh vâng lệnh rồi thổi kèn.

Người đứng bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi mặc áo giáp thấy vậy định nói gì nhưng lại thôi, nhìn xuống tường thành trong lòng lo lắng, không biết bọn họ có thể trụ đến khi quân tiếp viện đến không.

Nghe tiếng kèn, Trần Nam thở dài một hơi, nhìn Hộ Sáng gật đầu rồi theo dòng người chạy về phía cổng thành, trên đường đi giúp đỡ vài binh lính khác, đến khi thoát khỏi nguy hiểm, sức lực hầu như không còn, nàng ngồi bệt xuống đất, đưa mắt nhìn quân y đang giúp binh sĩ bị thương, đôi môi khô khốc, nứt nẻ vì thiếu nước nhưng cũng không còn sức lực để đi uống nước nữa.Trên người có vài vết thương nhỏ đã ngừng chảy máu cũng không để ý.Nàng ngồi dựa vào cột, nhắm mắt lại,người nào không biết sẽ tưởng là đang ngủ nhưng thật ra nàng đang vận công khôi phục công lực, nghe thấy tiếng người ngồi bên cạnh nhưng thấy không có sát khí nên Trần Nam vẫn nhắm mắt vận công.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, đến khi Trần Nam mở mắt ra thì mặt trời đã lên đến đỉnh, bụng cũng theo đó reo lên, nhìn đồng hồ đã đến một giờ chiều, tính ra thì đã hơn một ngày không ăn chẳng trách lại đói như vậy.

Hai cái bánh màn thầu xuất hiện trước mặt, Trần Nam nhìn theo cánh tay thấy Hộ Sáng đang cười nhìn mình,đưa tay tiếp nhận bánh bao, lạnh nhạt nói “ cảm ơn’

“ Không có gì , thấy ngươi ngủ nên không dám làm phiền, vừa phát bánh bao xong ta lấy hộ luôn, ăn đi cho nóng”

“ Ta ngủ quên mất, đã làm phiền rồi.” Bánh bao cứng rất khó nuốt nhưng vì đói nên Trần Nam cố ăn,còn suýt nữa bị mắc nghẹn may mà Hộ Sáng đưa nước cho,  uống một hơi mới nuốt xuống được, không còn cách nào khác, phải làm quen dần thôi.

“ phiền gì đâu? nếu không có ngươi thì ta đã chết rồi không biết chừng… haha”

“Huynh đã cứu ta, giờ cứu lại coi như trả ân là được’ Trần Nam nói

"ha ha, nhìn ngươi ốm yếu vậy không ngờ võ công cao lại rất cao' Hộ Sáng ăn bánh báo hâm mộ nói.

" Từ nhỏ ta đã theo sư phụ học." Từ nhỏ nàng đã theo ông nội học võ công, theo phụ thân học binh pháp, học nhận biết độc dược từ mẫu thân, thời gian của nàng hầu như không có chỗ trống.Năm mười ba tuổi, che giấu thân phận làm một chức nhỏ trong quân đội, sau đó từ từ leo lên cao, cuối cùng trở thành đội trưởng của đội đặc chủng theo đúng ước mơ ban đầu của nàng.Trần Nam luôn là niềm tự hào của mọi người , không biết mọi người trong nhà thế nào khi phát hiện nàng mất tích.

Đang ăn bỗng cảm thấy một người đang nhìn mình, quay đầu lại, người nọ cũng không vì bị phát hiện mà bối rối, ngược lại người đó đi chậm chậm đến chỗ nàng ngồi, từng bước từng bước mạnh mẽ mang theo sát khí chỉ có chém giết nhiều mới có, nếu là người khác có lẽ đã sợ hãi nhưng Trần Nam thì không, loại người nào nàng chưa từng gặp qua sao có thể sợ được.

Người này mặc áo giáp tầm hơn hai mươi tuổi có khuôn mặt tuấn mĩ, đôi lông mày đậm toát lên sự uy nghiêm chỉ tướng sĩ mới mới có, người này cố ý gây áp lực chắc chắn muốn ra oai chứng tỏ sắp sửa có điều gì đó may mắn.

Hộ Sáng đang chú ý đến Trần Nam phát hiện hắn đang nhìn một người, quan sát kĩ mới giật mình, nói nhỏ vào tai Trần Nam " Đây là con trai của Vũ tướng quân - Vũ Minh'

Trần Nam gật đầu tỏ vẻ đã biết, cũng không tiếp tục nhìn mà cúi đầu ăn bánh bao.

Vũ Minh nhìn tiểu tử trước mắt dù mình cố ý gây áp lực cũng không run sợ âm thầm gật đầu tán thưởng, ban đầu phụ thân muốn đề bạt chức vị cao hơn cho người này, hắn rất không tán thành nhưng bây giờ xem ra đây là một nhân vật không đơn giản.

Nghĩ vậy, Vũ Minh mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói ‘ đi theo ta” sau đó quay đầu đi thẳng.

Hộ Sáng lo lắng nhìn Trần Nam không biết có chuyện gì, hắn nhìn ra người kia không có ý tốt với Trần Nam nhưng cũng không biết làm thế nào. Thấy Hộ Sáng lo lắng nhìn mình, Trần Nam lắc đầu, cho hắn ánh mắt an tâm không có chuyện gì rồi đứng dậy đi theo.


/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status