Lam Tu trong lời của Bạch Linh cùng Bạch Nhâm Tịnh đã về tới Phong Nguyệt Thành, lặng người nhìn một khu vực trống trải tan hoang, từng cơn tức giận cùng đau đớn tràn ngập trong lòng hắn.
“Ah, lại có người tới nhìn Mẫu Đơn Các sao?” Một bà lão ngồi bán nước gần đó cười khàn, sau đó rót cho Lam Tu một cốc trà nói: “Từ sau khi nơi này bị hủy, liền tới thật nhiều người nhớ mong. Dù sao ngày đó Mẫu Đơn Các này cũng là một trong những nơi phong nhã bậc nhất Phong Nguyệt Thành chúng ta…”
Lam Tu cụp mắt. Đã có thực nhiều thứ thay đổi từ ngày hắn rời đi. Cẩm Nhuệ, nàng có còn tốt hay không? Một Mẫu Đơn Các đã bị hủy, nàng sẽ đi đâu, có sống tốt không?
“Haizz thực buồn bực mà. Vốn dĩ Mẫu Đơn Các còn có của dịch chuyển tới Kim Thịnh Thành, khiến cho thực nhiều đại gia công tử tới Phong Nguyệt Thành chúng ta vui chơi đâu, ta làm ăn cũng khá khẩm lên nhiều.” Bà lão than thở, lại khiến cho Lam Tu giật mình.
“Kim Thịnh Thành? Cổng dịch chuyển?” Lam Tu khó hiểu hỏi.
Bà lão chớp mắt: “Đúng vậy ni, Mẫu Đơn Các ở Phong Nguyệt Thành chúng ta bị hủy, thế nhưng vẫn còn ở Kim Thịnh Thành nha, một đứa cháu trai của ta sau khi từ cổng dịch chuyển của Mẫu Đơn Các tới Kim Thịnh Thành liền ở đấy làm thuê, mỗi tháng còn gửi về cho ta cả trăm kim tệ đấy!”
Nói đoạn, bà đưa ra một hình chiếu về một cửa Mẫu Đơn Các tấp nập. “Đây nè, nó còn gửi cho ta một ít hình ảnh đây. Nếu như cổng dịch chuyển tới Phong Nguyệt Thành ta vẫn còn, cháu của ta sẽ được thường xuyên trở về nhà thăm ta rồi…”
Lam Tu thực sự cảm thấy vui mừng, cũng có chút khó nói nên lời…
Rốt cuộc nãy giờ hắn buồn phiền vì gì đâu? Người ta sống rất tốt, ít nhất chính là tốt hơn hắn rất nhiều!
Mỗi đêm trước khi chợp mắt, trong đầu hắn chính là hình ảnh từng cái nháy mắt, từng nụ cười của nàng. Nàng đã tiêu tốn biết bao nhiêu thứ để cứu mạng hắn, chỉ để đổi lại là thả vào hắn một cổ độc, bước chân vào Mẫu Đơn Các liền độc phát mà chết.
Tàn nhẫn nhất, vô tình nhất đều là nàng, Cẩm Nhuệ!
===
Chương số 4/15 ni =3=
Các babe cho ta thấy cánh tay của các babe nào T.T
“Ah, lại có người tới nhìn Mẫu Đơn Các sao?” Một bà lão ngồi bán nước gần đó cười khàn, sau đó rót cho Lam Tu một cốc trà nói: “Từ sau khi nơi này bị hủy, liền tới thật nhiều người nhớ mong. Dù sao ngày đó Mẫu Đơn Các này cũng là một trong những nơi phong nhã bậc nhất Phong Nguyệt Thành chúng ta…”
Lam Tu cụp mắt. Đã có thực nhiều thứ thay đổi từ ngày hắn rời đi. Cẩm Nhuệ, nàng có còn tốt hay không? Một Mẫu Đơn Các đã bị hủy, nàng sẽ đi đâu, có sống tốt không?
“Haizz thực buồn bực mà. Vốn dĩ Mẫu Đơn Các còn có của dịch chuyển tới Kim Thịnh Thành, khiến cho thực nhiều đại gia công tử tới Phong Nguyệt Thành chúng ta vui chơi đâu, ta làm ăn cũng khá khẩm lên nhiều.” Bà lão than thở, lại khiến cho Lam Tu giật mình.
“Kim Thịnh Thành? Cổng dịch chuyển?” Lam Tu khó hiểu hỏi.
Bà lão chớp mắt: “Đúng vậy ni, Mẫu Đơn Các ở Phong Nguyệt Thành chúng ta bị hủy, thế nhưng vẫn còn ở Kim Thịnh Thành nha, một đứa cháu trai của ta sau khi từ cổng dịch chuyển của Mẫu Đơn Các tới Kim Thịnh Thành liền ở đấy làm thuê, mỗi tháng còn gửi về cho ta cả trăm kim tệ đấy!”
Nói đoạn, bà đưa ra một hình chiếu về một cửa Mẫu Đơn Các tấp nập. “Đây nè, nó còn gửi cho ta một ít hình ảnh đây. Nếu như cổng dịch chuyển tới Phong Nguyệt Thành ta vẫn còn, cháu của ta sẽ được thường xuyên trở về nhà thăm ta rồi…”
Lam Tu thực sự cảm thấy vui mừng, cũng có chút khó nói nên lời…
Rốt cuộc nãy giờ hắn buồn phiền vì gì đâu? Người ta sống rất tốt, ít nhất chính là tốt hơn hắn rất nhiều!
Mỗi đêm trước khi chợp mắt, trong đầu hắn chính là hình ảnh từng cái nháy mắt, từng nụ cười của nàng. Nàng đã tiêu tốn biết bao nhiêu thứ để cứu mạng hắn, chỉ để đổi lại là thả vào hắn một cổ độc, bước chân vào Mẫu Đơn Các liền độc phát mà chết.
Tàn nhẫn nhất, vô tình nhất đều là nàng, Cẩm Nhuệ!
===
Chương số 4/15 ni =3=
Các babe cho ta thấy cánh tay của các babe nào T.T
/664
|