Cẩm Nhuệ, Cẩm Nhuệ, Cẩm Nhuệ…
Mỗi đêm ấp tới, phía ngực trái của Lam Tu đều bỏng rát tới không thể chợp mắt, như đang gào khóc nhớ nhung ai đó, lại như đang gào thét muốn gặp gỡ, muốn được chạm vào.
“Lam Tu, tỉnh táo lại, trời đã sáng rồi!” Tiếng gọi của Bạch Linh khiến cho Lam Tu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hắn khiến cho Lam Tu nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau khi trở về từ Phong Nguyệt Thành, giống như kí ức từ hôm nào kia càng thêm sống động trở lại trong đầu hắn, tần suất mơ về Cẩm Nhuệ càng nhiều, giống như con cổ trùng kia đang kêu gào trong lòng hắn vậy.
“Điện hạ cho chúng ta 5 phút sau tập hợp ở chủ điện học viện.” Bạch Linh mặc vào người một trường bào màu đen nói. Ở học viện này, chỉ có Bạch Nhâm Tịnh được phép mặc trường bào màu trắng, đó chính là luật lệ ngầm ở học viện này từ lâu.
“Được.” Lam Tu gật đầu.
Chốc lát sau, khi hai người tới chủ điện, liền thấy Bạch Nhâm Tịnh đang ngồi thưởng trà cùng một nam tử mặc trường bào hoàng kim thêu rồng phượng, trên mặt là một mặt nạ hoàng kim che giấu đi dung mạo hắn.
“Người ta nói với ngươi đã tới rồi.” Bạch Nhâm Tịnh đặt xuống chén trà, ngón tay chỉ về phía Lam Tu. “Hắn đã từng toàn thân kinh mạch vỡ nát, cả người nát nhừ tới không thuốc nào cứu được, lại có thể cải từ hoàn sinh, thực lực và thiên phú như cũ.”
Lam Tu nghe thấy liền cau mày. Chuyện của ngày hôm nay liên quan tới thương thế của hắn ngày đó sao?
“Là Lam Tu mà ngươi nói sao?” Thiên Vân Nhận bất ngờ đi tới, hai tay đặt lên vai của Lam Tu tỉ mỉ kiểm tra, sau đó cảm thán kinh ngạc: “Không tệ chút nào, kinh mạch có dấu vết đã từng bị tổn thương tới phá hủy hoàn toàn, lại được người dùng dược vật tái tạo lại, hoàn toàn không thua gì lúc trước, thậm chí còn có tác dụng “đập rồi lại xây”, tăng cường thêm một chút thiên phú cho hắn.”
“Ngươi, có thể nói cho ta biết vị thần y đã chữa trị cho ngươi không?”
===
Chương 6/15 ni =3=
Đọc chương xong like 1 cái, comment 1 cái nè >.<
Mỗi đêm ấp tới, phía ngực trái của Lam Tu đều bỏng rát tới không thể chợp mắt, như đang gào khóc nhớ nhung ai đó, lại như đang gào thét muốn gặp gỡ, muốn được chạm vào.
“Lam Tu, tỉnh táo lại, trời đã sáng rồi!” Tiếng gọi của Bạch Linh khiến cho Lam Tu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt hắn khiến cho Lam Tu nhanh chóng tỉnh táo lại.
Sau khi trở về từ Phong Nguyệt Thành, giống như kí ức từ hôm nào kia càng thêm sống động trở lại trong đầu hắn, tần suất mơ về Cẩm Nhuệ càng nhiều, giống như con cổ trùng kia đang kêu gào trong lòng hắn vậy.
“Điện hạ cho chúng ta 5 phút sau tập hợp ở chủ điện học viện.” Bạch Linh mặc vào người một trường bào màu đen nói. Ở học viện này, chỉ có Bạch Nhâm Tịnh được phép mặc trường bào màu trắng, đó chính là luật lệ ngầm ở học viện này từ lâu.
“Được.” Lam Tu gật đầu.
Chốc lát sau, khi hai người tới chủ điện, liền thấy Bạch Nhâm Tịnh đang ngồi thưởng trà cùng một nam tử mặc trường bào hoàng kim thêu rồng phượng, trên mặt là một mặt nạ hoàng kim che giấu đi dung mạo hắn.
“Người ta nói với ngươi đã tới rồi.” Bạch Nhâm Tịnh đặt xuống chén trà, ngón tay chỉ về phía Lam Tu. “Hắn đã từng toàn thân kinh mạch vỡ nát, cả người nát nhừ tới không thuốc nào cứu được, lại có thể cải từ hoàn sinh, thực lực và thiên phú như cũ.”
Lam Tu nghe thấy liền cau mày. Chuyện của ngày hôm nay liên quan tới thương thế của hắn ngày đó sao?
“Là Lam Tu mà ngươi nói sao?” Thiên Vân Nhận bất ngờ đi tới, hai tay đặt lên vai của Lam Tu tỉ mỉ kiểm tra, sau đó cảm thán kinh ngạc: “Không tệ chút nào, kinh mạch có dấu vết đã từng bị tổn thương tới phá hủy hoàn toàn, lại được người dùng dược vật tái tạo lại, hoàn toàn không thua gì lúc trước, thậm chí còn có tác dụng “đập rồi lại xây”, tăng cường thêm một chút thiên phú cho hắn.”
“Ngươi, có thể nói cho ta biết vị thần y đã chữa trị cho ngươi không?”
===
Chương 6/15 ni =3=
Đọc chương xong like 1 cái, comment 1 cái nè >.<
/664
|