Một trong những điều mà hoàng hậu cùng hoàng đế của Hy quốc hối hận nhất trong đời, chính là việc bởi vì một sai lầm nhỏ của bọn họ, liền đẩy tâm lý của con trai cọn họ - Hy Tử Kỳ trở thành căn bệnh Khế ước.
Người làm bậc cha mẹ, lại không nhạy cảm sớm nhận ra trạng thái bất ổn tâm lý của con cái, bọn họ chính là như vậy, một chút vô tâm, cùng một chút thờ ơ.
Cho tới khi Hy Tử Kỳ trở thành một đứa trẻ có tâm lý bất ổn đủ để khiến cho người lớn chú ý, căn bệnh tâm lý đó đã ăn sâu vào linh hồn cậu bé, khó có thể chữa lành được, hai vị cao quý nhất Hy quốc cũng vì chuyện đó mà đã từng dằn vặt thật lâu.
Con của hai người bọn họ, từ bao giờ đã mắc chứng tự bế rồi. Cho dù cha mẹ đứng trước mặt vỗ về mà vẫn giống như không hề nhìn thấy, ánh mắt luôn hướng về một khoảng không vô định, nhìn về phía ánh sáng, nhưng bên trong con ngươi lại chỉ có một mảnh mực đen vô tận.
Tất cả mọi bác sĩ, lang trung ưu tú nhất cũng không thể tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của Hy Tử Kỳ bé nhỏ, không tìm ra nguyên nhân, cho nên cũng chẳng thể tìm ra cách chữa.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu cứ thế mà nghĩ, con của bọn họ hỏng rồi, mang một tâm tình nặng nề coi sóc Hy Tử Kỳ.
Lại không ngờ được, trong một trận ám sát máu tanh nhằm lật đổ vương quyền ở hoàng cung Hy quốc, tên phản tặc kia bị Hy Tử Kỳ một kiếm chém chết, sau đó Hy Tử Kỳ liền khỏe, có chút ngốc, có chút mạch não sai lối về, lại sẽ không một bộ dạng sống không ra sống như trước kia nữa.
Cho dù hoàng thất Hy quốc biết rõ tên này chính là có bệnh trong người, chính là bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Dù sao so với việc không có người thừa kế, có một thái tử tương lai là bạo quân, giá trị vũ lực bạo biểu thôi cũng đủ làm cho người ta an lòng rồi. Dù sao các đời vua ở Hy quốc, không có ai là không mang trên mình hai chữ “bạo quân” cả.
Chỉ là Hy Tử Kỳ vì sao lại mắc chứng tự bế, tâm lý bất ổn, rồi lại vì sao đột nhiên khỏi bệnh, không một ai biết.
===
Chương 5/7
Còn 2c nữa Cá đi ngủ mai bão nè
Người làm bậc cha mẹ, lại không nhạy cảm sớm nhận ra trạng thái bất ổn tâm lý của con cái, bọn họ chính là như vậy, một chút vô tâm, cùng một chút thờ ơ.
Cho tới khi Hy Tử Kỳ trở thành một đứa trẻ có tâm lý bất ổn đủ để khiến cho người lớn chú ý, căn bệnh tâm lý đó đã ăn sâu vào linh hồn cậu bé, khó có thể chữa lành được, hai vị cao quý nhất Hy quốc cũng vì chuyện đó mà đã từng dằn vặt thật lâu.
Con của hai người bọn họ, từ bao giờ đã mắc chứng tự bế rồi. Cho dù cha mẹ đứng trước mặt vỗ về mà vẫn giống như không hề nhìn thấy, ánh mắt luôn hướng về một khoảng không vô định, nhìn về phía ánh sáng, nhưng bên trong con ngươi lại chỉ có một mảnh mực đen vô tận.
Tất cả mọi bác sĩ, lang trung ưu tú nhất cũng không thể tìm ra được nguyên nhân căn bệnh của Hy Tử Kỳ bé nhỏ, không tìm ra nguyên nhân, cho nên cũng chẳng thể tìm ra cách chữa.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu cứ thế mà nghĩ, con của bọn họ hỏng rồi, mang một tâm tình nặng nề coi sóc Hy Tử Kỳ.
Lại không ngờ được, trong một trận ám sát máu tanh nhằm lật đổ vương quyền ở hoàng cung Hy quốc, tên phản tặc kia bị Hy Tử Kỳ một kiếm chém chết, sau đó Hy Tử Kỳ liền khỏe, có chút ngốc, có chút mạch não sai lối về, lại sẽ không một bộ dạng sống không ra sống như trước kia nữa.
Cho dù hoàng thất Hy quốc biết rõ tên này chính là có bệnh trong người, chính là bọn họ có thể làm gì bây giờ?
Dù sao so với việc không có người thừa kế, có một thái tử tương lai là bạo quân, giá trị vũ lực bạo biểu thôi cũng đủ làm cho người ta an lòng rồi. Dù sao các đời vua ở Hy quốc, không có ai là không mang trên mình hai chữ “bạo quân” cả.
Chỉ là Hy Tử Kỳ vì sao lại mắc chứng tự bế, tâm lý bất ổn, rồi lại vì sao đột nhiên khỏi bệnh, không một ai biết.
===
Chương 5/7
Còn 2c nữa Cá đi ngủ mai bão nè
/664
|