“Nhóc con, không làm loạn nữa hả?” Hắc Hỏa nhìn lão tứ một mặt đề phòng co trong góc thì bật cười: “Mấy ngày nay hẳn là nhóc ngủ cũng đủ rồi đi, tốt nhất là đừng có làm loạn, nếu không thúc thúc sẽ khiến nhóc ngủ tới mùa quýt năm sau đấy!”
Lão tứ: “Đồ vô lương tâm QAQ…”
“Đừng có dọa đứa nhỏ, nó đã tội nghiệp lắm rồi!” Bạch Linh tức giận đá vào mông Hắc Hỏa một cái, sau đó ôm màn thầu đi tới cười hỏi: “Bé con, ăn màn thầu không, ca ca mang tới cho ngươi còn nóng hổi nè.”
Lão tứ nhìn đôi mắt trong suốt rực rỡ của Bạch Linh, cuối cùng vẫn là thò tay vào túi màn thầu, lấy ra một cái liền ăn ngấu nghiến.
“Chúng ta đã sắp đi khỏi Hắc quốc rồi, như vậy liền sẽ nhanh chóng tới nơi thôi!” Hắc Hỏa nhảy lên chiếc xe, nhìn con đường xa xa, cũng bâng quơ nói với Bạch Linh một câu: “Cho dù em cố gắng đối xử tốt với nó, nó rồi cũng sẽ bị đưa tới tay của đám người kia mà thôi.”
Em không cần phải lãng phí tâm sức, dù sao số phận của nó đã định.
Bạch Linh mím mím môi, quay người rời đi. Hắn không tin trở về Phong Nguyệt Thành lại không thể mang đứa bé thoát khỏi Hắc Hỏa!
Hắc Hỏa không cần nhìn cũng biết tâm tình của Bạch Linh rất không tốt, thế nhưng người tình bé nhỏ quá lương thiện, hắn lại không ghét cái lương thiện này của cậu, nên cũng không buồn sửa. Chỉ là muốn thoát khỏi tầm mắt của hắn để đem đứa bé trốn đi, không thể không nói cái suy nghĩ này của Bạch Linh quá ngây thơ.
“Bịch.”
Hắc Hỏa giật mình nhìn về phía bóng cây, ngón tay khẽ bắn ra một tia thần thức, đi xuyên qua những tán cây.
“Là ta quá cẩn thận sao?” Hắc Hỏa lẩm bẩm, sau đó liền bấm còi: “Hai người các ngươi còn không mau lên xe, muốn ta tới ôm lên xe hay gì?”
Bên trong tán cây, đôi mắt màu xanh lục nhìn đoàn xe rời đi, nhanh chóng chụp ảnh lại, sau đó liền biến mất.
===
Bão 4/20 =3=
các babe thông cảm, h nay ta học nguyên 1 ngày nên chương nhỏ giọt nhỏ giọt, tối nay sẽ bù đắp cho đủ bão =3=~
Anyway, bỏ phiếu nào, ném like, ném comment nào 33
Lão tứ: “Đồ vô lương tâm QAQ…”
“Đừng có dọa đứa nhỏ, nó đã tội nghiệp lắm rồi!” Bạch Linh tức giận đá vào mông Hắc Hỏa một cái, sau đó ôm màn thầu đi tới cười hỏi: “Bé con, ăn màn thầu không, ca ca mang tới cho ngươi còn nóng hổi nè.”
Lão tứ nhìn đôi mắt trong suốt rực rỡ của Bạch Linh, cuối cùng vẫn là thò tay vào túi màn thầu, lấy ra một cái liền ăn ngấu nghiến.
“Chúng ta đã sắp đi khỏi Hắc quốc rồi, như vậy liền sẽ nhanh chóng tới nơi thôi!” Hắc Hỏa nhảy lên chiếc xe, nhìn con đường xa xa, cũng bâng quơ nói với Bạch Linh một câu: “Cho dù em cố gắng đối xử tốt với nó, nó rồi cũng sẽ bị đưa tới tay của đám người kia mà thôi.”
Em không cần phải lãng phí tâm sức, dù sao số phận của nó đã định.
Bạch Linh mím mím môi, quay người rời đi. Hắn không tin trở về Phong Nguyệt Thành lại không thể mang đứa bé thoát khỏi Hắc Hỏa!
Hắc Hỏa không cần nhìn cũng biết tâm tình của Bạch Linh rất không tốt, thế nhưng người tình bé nhỏ quá lương thiện, hắn lại không ghét cái lương thiện này của cậu, nên cũng không buồn sửa. Chỉ là muốn thoát khỏi tầm mắt của hắn để đem đứa bé trốn đi, không thể không nói cái suy nghĩ này của Bạch Linh quá ngây thơ.
“Bịch.”
Hắc Hỏa giật mình nhìn về phía bóng cây, ngón tay khẽ bắn ra một tia thần thức, đi xuyên qua những tán cây.
“Là ta quá cẩn thận sao?” Hắc Hỏa lẩm bẩm, sau đó liền bấm còi: “Hai người các ngươi còn không mau lên xe, muốn ta tới ôm lên xe hay gì?”
Bên trong tán cây, đôi mắt màu xanh lục nhìn đoàn xe rời đi, nhanh chóng chụp ảnh lại, sau đó liền biến mất.
===
Bão 4/20 =3=
các babe thông cảm, h nay ta học nguyên 1 ngày nên chương nhỏ giọt nhỏ giọt, tối nay sẽ bù đắp cho đủ bão =3=~
Anyway, bỏ phiếu nào, ném like, ném comment nào 33
/664
|