#Cá Basa
“Điện hạ, dường như có tàn hồn bên trong di tích này!” Một kẻ đạo mộ lâu đời cho hay. Bọn chúng thường xuyên ra vào tiếp xúc với các khu mộ cổ, không ít thì nhiều đều gặp được những mảnh tàn hồn còn lưu giữ kí ức của người sống không trọn vẹn này.
Di tích Kiếm thần này có tàn hồn lưu luyến, chứng tỏ bên trong có lẽ thật sự đã từng là nơi xảy ra sự kiện lớn nào đó. Nói đúng hơn, chuyến đi này bọn họ chắc chắn sẽ có thu hoạch.
“Tiếp tục tiến vào đi.”
Thông tin này đối với Thần Ly không phải là thông tin, bởi vì hắn nhận được rõ ràng từ A Quang, di tích nơi này chắc chắn là di tích Kiếm thần để lại thanh kiếm của hắn.
Trong 5 món thần vật cần tìm, di tích Kiếm thần này là dễ tìm nhất.
Càng đi vào sâu bên trong, đèn chỉ hồn trên tay kẻ đạo mộ lại càng lấp lóe như bị gió loạn thổi qua, chớp tắt chớp tắt, những kẻ đi bên trong đều nổi lên một lớp da gà. Tiếng cười đùa nỉ non bên trong lại như càng rõ ràng rành mạch truyền vào bên trong tai bọn họ, càng lúc càng giống tiếng cười của quỷ đòi mạng.
“Điện hạ, phía trước con đường có thứ gì đó!” Kẻ đạo mộ dẫn đường nói với Thần Ly, giọng nói bên trong kèm theo một vẻ chờ mong quỷ dị. Với những kẻ làm nghề đào móc cổ vật này, những thứ càng quỷ dị sẽ càng có giá trị!
Thần Ly nhanh chóng đi tới, không ngờ được, đặt ở trên con đường hầm nhỏ hẹp, lại là một chiếc bàn đành đàn, phía trên đặt một chiếc cổ cầm, dây đàn khi hắn lại gần đột ngột di động, phát ra tiếng đàn du dương trầm bổng.
“Có… có ma…” Vài kẻ đã sợ mất mật bây giờ lại càng quắn quéo sợ hãi.
“Không phải là ma, là tàn hồn!” Kẻ đạo mộ lườm một đám quỷ nhát gan sau lưng. “Tàn hồn đi theo chúng ta từ bên ngoài đường hầm, nàng đang gảy đàn.”
“Hi hi… ha ha…” Tiếng đàn giống như nghe thấy lời của kẻ đạo mộ, phát ra càng thêm nghịch ngợm và trong trẻo, giống như một thiếu nữ ngây ngô đang đàn một khúc tỏ tình với thiếu niên phong nhã.
Chỉ là Thần Ly lắng nghe, lại nghe ra một tiếng u oán bên trong tiếng đàn.
“Điện hạ, dường như có tàn hồn bên trong di tích này!” Một kẻ đạo mộ lâu đời cho hay. Bọn chúng thường xuyên ra vào tiếp xúc với các khu mộ cổ, không ít thì nhiều đều gặp được những mảnh tàn hồn còn lưu giữ kí ức của người sống không trọn vẹn này.
Di tích Kiếm thần này có tàn hồn lưu luyến, chứng tỏ bên trong có lẽ thật sự đã từng là nơi xảy ra sự kiện lớn nào đó. Nói đúng hơn, chuyến đi này bọn họ chắc chắn sẽ có thu hoạch.
“Tiếp tục tiến vào đi.”
Thông tin này đối với Thần Ly không phải là thông tin, bởi vì hắn nhận được rõ ràng từ A Quang, di tích nơi này chắc chắn là di tích Kiếm thần để lại thanh kiếm của hắn.
Trong 5 món thần vật cần tìm, di tích Kiếm thần này là dễ tìm nhất.
Càng đi vào sâu bên trong, đèn chỉ hồn trên tay kẻ đạo mộ lại càng lấp lóe như bị gió loạn thổi qua, chớp tắt chớp tắt, những kẻ đi bên trong đều nổi lên một lớp da gà. Tiếng cười đùa nỉ non bên trong lại như càng rõ ràng rành mạch truyền vào bên trong tai bọn họ, càng lúc càng giống tiếng cười của quỷ đòi mạng.
“Điện hạ, phía trước con đường có thứ gì đó!” Kẻ đạo mộ dẫn đường nói với Thần Ly, giọng nói bên trong kèm theo một vẻ chờ mong quỷ dị. Với những kẻ làm nghề đào móc cổ vật này, những thứ càng quỷ dị sẽ càng có giá trị!
Thần Ly nhanh chóng đi tới, không ngờ được, đặt ở trên con đường hầm nhỏ hẹp, lại là một chiếc bàn đành đàn, phía trên đặt một chiếc cổ cầm, dây đàn khi hắn lại gần đột ngột di động, phát ra tiếng đàn du dương trầm bổng.
“Có… có ma…” Vài kẻ đã sợ mất mật bây giờ lại càng quắn quéo sợ hãi.
“Không phải là ma, là tàn hồn!” Kẻ đạo mộ lườm một đám quỷ nhát gan sau lưng. “Tàn hồn đi theo chúng ta từ bên ngoài đường hầm, nàng đang gảy đàn.”
“Hi hi… ha ha…” Tiếng đàn giống như nghe thấy lời của kẻ đạo mộ, phát ra càng thêm nghịch ngợm và trong trẻo, giống như một thiếu nữ ngây ngô đang đàn một khúc tỏ tình với thiếu niên phong nhã.
Chỉ là Thần Ly lắng nghe, lại nghe ra một tiếng u oán bên trong tiếng đàn.
/664
|