Lúc này ở Mẫu Đơn Các, Trương Đại Ngưu sau một thời gian chờ đợi dài đằng đẵng (theo hắn cảm nhận là thế) đã được sắp xếp một căn phòng để gặp mặt Bỉ Ngạn.
Bỉ Ngạn được Rye mang tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào. Trương Đại Ngưu hai mắt lom lom nhìn trước cửa phòng, vừa nhìn thấy bóng dáng của Bỉ Ngạn bước vào, trong lòng liền dậy sóng bi thương.
Bỉ Ngạn càng lớn lại càng giống mẫu thân của nàng – Hạ Hi, mái tóc đen tuyền như thác nước, ánh mắt ôn nhu lại nhiều thêm một tia linh khí linh động như nhật nguyệt tinh không. Chưa kể tới khí chất mị hoặc chúng sinh trên người nàng, luôn khiến cho biết bao nam nhân xiêu lòng mê đắm.
Tuy nhiên trong mắt Trương Đại Ngưu không có mê đắm, chỉ có thưởng thức cùng hoài niệm khôn nguôi. Bỉ Ngạn nhìn thấy liền giật mình, lần đầu tiên có người dùng ánh mắt tựa như trưởng bối nhìn nàng như vậy.
“Nghe nói ngài tìm gặp ta sao?” Bỉ Ngạn vốn dĩ cho rằng hôm nay gặp mặt là fan hâm mộ, lại không ngờ được trường hợp này, có chút câu nệ cười nói.
Trương Đại Ngưu lúc này mới từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại, ha ha xoa xoa đầu, miệng rộng cười lớn nói: “Hữu ngộ hữu ngộ! Bỉ Ngạn à, ta là Trương Đại Ngưu, là người quen cũ của Hạ Hi – mẫu thân của con. Vài hôm trước ta nghe ngóng được tin tức về con liền ngay lập tức thu xếp tới đây. Không biết…”
Sau đó Trương Đại Ngưu không nói nổi nữa, bởi vì hai mắt của Bỉ Ngạn đã đỏ bừng, sắp rơi lệ.
“A… ta… ta không…” Trương Đại Ngưu hoảng hồn đi tới, hai tay luống cuống muốn lau lệ cho cô bé, lại nhận ra bản thân nhà quê thô lỗ, không dám chạm vào nàng, chạm vào chỉ sợ sẽ làm nàng càng thêm sợ hãi.
Sau đó Bỉ Ngạn vành mắt đỏ bừng xông tới, liên tục dùng tay đấm vào ngực Trương Đại Ngưu, vừa đánh vừa khóc lớn khiến cho Rye và Lệ Tiêu đang đứng bên ngoài cũng phải ngơ ngẩn.
“Tại sao…” Nàng nước mắt đều ướt đẫm mặt, giọng nói khàn khàn run rẩy mà chất vấn Trương Đại Ngưu: “Vì sao… tới bây giờ ngươi mới tới tìm mẫu thân… tại sao bây giờ mới tới tìm chúng ta!!!”
Bỉ Ngạn được Rye mang tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào. Trương Đại Ngưu hai mắt lom lom nhìn trước cửa phòng, vừa nhìn thấy bóng dáng của Bỉ Ngạn bước vào, trong lòng liền dậy sóng bi thương.
Bỉ Ngạn càng lớn lại càng giống mẫu thân của nàng – Hạ Hi, mái tóc đen tuyền như thác nước, ánh mắt ôn nhu lại nhiều thêm một tia linh khí linh động như nhật nguyệt tinh không. Chưa kể tới khí chất mị hoặc chúng sinh trên người nàng, luôn khiến cho biết bao nam nhân xiêu lòng mê đắm.
Tuy nhiên trong mắt Trương Đại Ngưu không có mê đắm, chỉ có thưởng thức cùng hoài niệm khôn nguôi. Bỉ Ngạn nhìn thấy liền giật mình, lần đầu tiên có người dùng ánh mắt tựa như trưởng bối nhìn nàng như vậy.
“Nghe nói ngài tìm gặp ta sao?” Bỉ Ngạn vốn dĩ cho rằng hôm nay gặp mặt là fan hâm mộ, lại không ngờ được trường hợp này, có chút câu nệ cười nói.
Trương Đại Ngưu lúc này mới từ trong hồi ức giật mình tỉnh lại, ha ha xoa xoa đầu, miệng rộng cười lớn nói: “Hữu ngộ hữu ngộ! Bỉ Ngạn à, ta là Trương Đại Ngưu, là người quen cũ của Hạ Hi – mẫu thân của con. Vài hôm trước ta nghe ngóng được tin tức về con liền ngay lập tức thu xếp tới đây. Không biết…”
Sau đó Trương Đại Ngưu không nói nổi nữa, bởi vì hai mắt của Bỉ Ngạn đã đỏ bừng, sắp rơi lệ.
“A… ta… ta không…” Trương Đại Ngưu hoảng hồn đi tới, hai tay luống cuống muốn lau lệ cho cô bé, lại nhận ra bản thân nhà quê thô lỗ, không dám chạm vào nàng, chạm vào chỉ sợ sẽ làm nàng càng thêm sợ hãi.
Sau đó Bỉ Ngạn vành mắt đỏ bừng xông tới, liên tục dùng tay đấm vào ngực Trương Đại Ngưu, vừa đánh vừa khóc lớn khiến cho Rye và Lệ Tiêu đang đứng bên ngoài cũng phải ngơ ngẩn.
“Tại sao…” Nàng nước mắt đều ướt đẫm mặt, giọng nói khàn khàn run rẩy mà chất vấn Trương Đại Ngưu: “Vì sao… tới bây giờ ngươi mới tới tìm mẫu thân… tại sao bây giờ mới tới tìm chúng ta!!!”
/664
|