“Ừm… như vậy cậu không thể rút được lưỡi kiếm ra, cho nên mang luôn cả xác của cô gái tên A Mộc này về đó hả?” A Quang cảm thấy đầu sắp nứt hết cả ra, buồn bực nhìn quan tài pha lê được đặt bên cạnh, trong lòng liên tục gào thét: “Người cũng đã chết rồi, tại sao cái tên này vẫn còn mang thi thể người ta đi lung tung vậy nè!”
“Lưỡi của ma kiếm vẫn còn đang ghim trong lồng ngực cô ta.” Thần Ly nhàn nhạt nói ra lý do.
“Ta biết, ta chỉ cần cái chuôi kiếm này thôi cũng đủ rồi!” A Quang lắc lắc chiếc chuôi kiếm trước mặt Thần Ly: “Còn cô gái kia, tốt nhất là cậu nên mang cô ta về lại băng trận ử trong cổ mộ đi, đó là mộ cổ được thiết kế riêng để chống lại sự thi biến của cô ta, nếu như rời đi lâu…”
“Không kịp rồi.”
A Quang quay người lại, sau đó vỗ trán. A Mộc ở bên trong quan tài đột nhiên mở nắp quan tài ra, ngồi dậy ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đờ đãn trống rỗng.
Thí nghiệm trước kia của Kiếm thần, thực ra đã thành công một nửa. Hắn âm thầm hồi sinh lại A Mộc trước khi các thần linh khác biết, khi bọn họ tới ngăn cản hắn thì đã muộn, A Mộc đã sống lại. Tuy nhiên linh hồn nàng bị tổn thương, Kiếm thần hồi sinh lại không phải “A Mộc”, mà là một con quái vật không có linh hồn!
“Grào!” A Mộc đột ngột phát điên xông tới, hàm răng sắc nhọn hung tàn mà hướng tới A Quang hòng cắn xé, sức lực vậy mà lớn tới rợn người, khiến cho A Quang chật vật lắm mới chế ngự được nàng ta lại.
“Con bà nó! Nhanh tới giúp ta đem nàng bỏ lại vào quan tài!” A Quang dở khóc dở cười nắm tóc của A Mộc lại, nhét một đống vải vào miệng nàng đề phòng nàng tự ăn mất đầu lưỡi của chính mình.
“Nàng làm sao vậy?” Thần Ly tò mò hỏi. Hắn đọc trong nhật ký đều cho rằng Kiếm thần này đã hoàn toàn nắm chắc thành công hồi sinh được A Mộc rồi chứ?
“Nàng hả? Nàng bị thiếu mất 3 phần hồn, bởi vậy nên không giữ được nhân trí, trở thành một loại quái vật luôn tìm cách tấn công kẻ khác để “đoạt hồn”, lấy lại 3 phần hồn cho bản thân nàng.” A Quang nhìn hàm răng của A Mộc mà lạnh gáy. “Thế nhưng vô ích, hồn của nàng đã bị ma kiếm cắn nuốt không còn một mảnh, nàng sẽ mãi mãi là một con quái vật ăn thịt người không có nhân tính!”
“Lưỡi của ma kiếm vẫn còn đang ghim trong lồng ngực cô ta.” Thần Ly nhàn nhạt nói ra lý do.
“Ta biết, ta chỉ cần cái chuôi kiếm này thôi cũng đủ rồi!” A Quang lắc lắc chiếc chuôi kiếm trước mặt Thần Ly: “Còn cô gái kia, tốt nhất là cậu nên mang cô ta về lại băng trận ử trong cổ mộ đi, đó là mộ cổ được thiết kế riêng để chống lại sự thi biến của cô ta, nếu như rời đi lâu…”
“Không kịp rồi.”
A Quang quay người lại, sau đó vỗ trán. A Mộc ở bên trong quan tài đột nhiên mở nắp quan tài ra, ngồi dậy ngơ ngác nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đờ đãn trống rỗng.
Thí nghiệm trước kia của Kiếm thần, thực ra đã thành công một nửa. Hắn âm thầm hồi sinh lại A Mộc trước khi các thần linh khác biết, khi bọn họ tới ngăn cản hắn thì đã muộn, A Mộc đã sống lại. Tuy nhiên linh hồn nàng bị tổn thương, Kiếm thần hồi sinh lại không phải “A Mộc”, mà là một con quái vật không có linh hồn!
“Grào!” A Mộc đột ngột phát điên xông tới, hàm răng sắc nhọn hung tàn mà hướng tới A Quang hòng cắn xé, sức lực vậy mà lớn tới rợn người, khiến cho A Quang chật vật lắm mới chế ngự được nàng ta lại.
“Con bà nó! Nhanh tới giúp ta đem nàng bỏ lại vào quan tài!” A Quang dở khóc dở cười nắm tóc của A Mộc lại, nhét một đống vải vào miệng nàng đề phòng nàng tự ăn mất đầu lưỡi của chính mình.
“Nàng làm sao vậy?” Thần Ly tò mò hỏi. Hắn đọc trong nhật ký đều cho rằng Kiếm thần này đã hoàn toàn nắm chắc thành công hồi sinh được A Mộc rồi chứ?
“Nàng hả? Nàng bị thiếu mất 3 phần hồn, bởi vậy nên không giữ được nhân trí, trở thành một loại quái vật luôn tìm cách tấn công kẻ khác để “đoạt hồn”, lấy lại 3 phần hồn cho bản thân nàng.” A Quang nhìn hàm răng của A Mộc mà lạnh gáy. “Thế nhưng vô ích, hồn của nàng đã bị ma kiếm cắn nuốt không còn một mảnh, nàng sẽ mãi mãi là một con quái vật ăn thịt người không có nhân tính!”
/664
|